Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh
-
Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Y Nhân nhớ lại trong nguyên văn có sơ lược đề cập qua một nữ tử áo xanh thần bí, mộc trâm cài tóc, tướng mạo cũng không bắt mắt, thế nhưng nhất kiến bình thường tái kiến kinh nhân, thích nhất ăn...bánh bao cỡ lớn? Nàng ở trong truyện so với người qua đường còn muốn người qua đường hơn, cùng bất cứ nhân vật gì đều không có qua lại, hình như là đệ tử của một môn phái lánh đời gì đó, chỉ xuất hiện trong miệng thế nhân.
[Chi nhánh nhiệm vụ ẩn dấu: Cùng Tố Dĩ kết giao bằng hữu. Giới thiệu nhân vật: Tố Dĩ, võ công không lường được, đang tìm kiếm sư phụ cùng sư huynh. Hảo cảm độ trước mắt = 0]
Thật sự là nàng! Sở Y Nhân mừng rỡ, lập tức câu lên một nụ cười tràn đầy mị lực, điềm đạm ôn nhu hướng về phía Tố Dĩ đi tới.
"Tố cô nương đại giá quang lâm Đệ Nhất Lâu, sao không kêu người báo cho Y Nhân một tiếng? Chưởng quầy, mau mau đem tất cả món ăn chiêu bài trong điếm đều bưng lên. Tiền cơm của Tố cô nương hôm nay, toàn bộ miễn."
Đối với sự nhiệt tình của Sở Y Nhân, Tố Dĩ chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, liền tiếp tục nhấm nháp nước trà, phảng phất như không hề để ý đến lời nói của nàng.
Vốn dĩ, ở mấy lần trước Sở Y Nhân mất trí nhớ, hai người cũng chỉ là sơ giao. Tố Dĩ cũng không phải người ưa thích xã giao, hiện tại liếc nhìn nàng một cái cũng coi như đã đối với nàng hữu hảo hơn so với người xa lạ.
Từ sau khi tiến công chiếm đóng xong các đại nam phụ, mị lực của Sở Y Nhân cũng tăng tới mức cao nhất. Đây là lần đầu tiên nàng bị lạnh nhạt như vậy. Nụ cười của nàng cương tại bên miệng. Trong thời gian ngắn, bầu không khí có chút xấu hổ.
"Tố cô nương......" Sở Y Nhân khẽ cắn môi dưới, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, phảng phất như sợ quấy nhiễu tới Tố Dĩ.
Thân là nữ thần trong giới giang hồ, Sở Y Nhân sao có thể phải tự mình ra tay. Các fan một, hai, ba, bốn xung quanh nàng đã lập tức bao vây cái bàn của Tố Dĩ, muốn trừng phạt kẻ dám bất kính với nữ thần của bọn họ một phen.
"Nữ nhân này thật sự là không biết tốt xấu. Sở cô nương nói chuyện với ngươi, vì sao ngươi không trả lời?!" Một hán tử uy vũ hùng hổ bước tới bên cạnh cửa sổ, ngăn chặn không ít ánh sáng.
"Trương đại hiệp, có lẽ vừa rồi Tố cô nương tâm tình không tốt, hoặc là thân thể không khỏe, cũng không phải cố ý không nhìn ta. Huống chi, ta chỉ là một nữ tử nhu nhược, cao nhân như Tố cô nương...không để ý tới ta cũng là chuyện bình thường." Sở Y Nhân khẽ cúi đầu, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt. Đứng giữa vài vị tráng hán, dáng người mảnh khảnh kia càng có vẻ kiều nhỏ liêu nhân.
"Đáng giận, nếu không muốn bị thương liền thành thật nói cho chúng ta biết, ngươi là do ai phái tới hãm hại Sở cô nương. Nếu còn mạnh miệng không nói.....Hừ!" Nam nhân râu quai nón hung hăng vỗ mạnh cái bàn đá cẩm thạch. Mặt bàn cứng rắn lập tức xuất hiện vài vết nứt giống như mạng nhện.
"A, Lý đại hiệp đừng tức giận, Tố cô nương khẳng định không phải dư nghiệt Ma Giáo. Hết thảy khẳng định đều là do Tố cô nương vô tâm, Y Nhân lúc này thỉnh các vị tha thứ." Sở Y Nhân lo lắng giải thích, sau đó vội vàng hành lễ bồi tội.
Cư nhiên là dư nghiệt Ma Giáo! Ánh mắt của mọi người càng thêm khinh bỉ.
"Xem ra là ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Một thiếu niên vóc dáng cao gầy tức giận rút kiếm, chuẩn bị vận công. Sở Y Nhân đã động thân đem Tố Dĩ che ở phía sau.
"Vài vị đại hiệp, thỉnh xem ở mặt mũi của Y Nhân, không cần trách cứ Tố cô nương. Hết thảy sai lầm của Tố cô nương, đều để Y Nhân gánh vác có được không?" Điềm đạm duyên dáng, trong suốt nước mắt, được một cô nương như thế đau khổ cầu xin, người hán tử nào có thể cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Sở Y Nhân ra mặt che chở người, Tố Dĩ lạnh nhạt ngồi đó càng có vẻ lãnh khốc vô tình. Có một nữ tử mảnh mai như vậy cầu tình cho ngươi, ngươi nên cảm động rơi lệ, hơn nữa còn phải cả đời đều trung với nàng, tín nàng, vĩnh viễn không phản bội nàng mới đúng, hiện tại vẫn thờ ơ như vậy, thật sự là làm người ta giận sôi!
Sở Y Nhân quả thực hảo thủ đoạn, chơi một tay châm ngòi ly gián, dựa theo thói quen xử sự liền "không cẩn thận" bôi đen Tố Dĩ. Ngay tại lúc nàng còn chìm đắm trong thành quả của mình, đột nhiên liền nhớ tới nhiệm vụ.
"Hệ thống, hảo cảm độ của Tố Dĩ bao nhiêu?" Sở Y Nhân sốt ruột ở trong đầu hỏi.
[Hảo cảm độ của Tố Dĩ = 0]
"Uy, việc này hoàn toàn không chọc giận Tố Dĩ sao? Nàng là nghe không hiểu hay là khinh thường cùng ta kết giao?" Sở Y Nhân một bên hỏi hệ thống, một bên dùng dư quang đánh giá Tố Dĩ, càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái.
Sở Y Nhân vẫn cho rằng bản thân được hệ thống chọn trúng, khẳng định là nữ chủ trời định, hơn nữa dưới sự trợ giúp của bàn tay vàng, có thể dễ dàng quang hoa vạn trượng, giây sát toàn bộ cổ nhân, không ai có thể hoàn mỹ hơn so với nàng, nhưng giờ lại đụng phải người qua đường Tố Dĩ này. Mới đầu không cảm thấy gì, nhìn kỹ lại mới thấy, nàng cùng nơi này không hợp nhau. Cái loại thái độ bình chân như vại, tựa như thế ngoại cao nhân không để mắt đến đám tiểu nhân tự tiêu khiển, tự vui đùa xung quanh. Đúng rồi! Nàng căn bản không phải không hiểu, mà là không thèm để ý!
Tựa như tên Mạc Duật kia, chưa từng đem nàng để vào mắt. Vốn dĩ, nhìn hắn bộ dạng tốt, cũng muốn thu hắn, hơi diễn một hồi ngược luyến tình thâm để đạt đến độ ngược tâm là được. Nhưng hắn thế nhưng không nhìn nàng một cái! Sở Y Nhân thẹn quá hóa giận, quyết định phế bỏ hắn. Nhưng cho dù có ngược hắn, làm tổn thương hắn thế nào, hắn đều xem nàng như con kiến, không hề phản ứng!
Sở Y Nhân khẽ cắn môi dưới. Quả nhiên là thâm tàng bất lộ a, sao lại có người càng giống nữ chủ hơn so với nàng?! Đáy mắt Sở Y Nhân nổi lên áp lực điên cuồng, nội tâm kêu gào không dứt: "Hủy nàng! Mau hủy nàng!"
"Sở cô nương, nữ tử vô tình này dám làm ngươi thương tâm. Để chúng ta thay ngươi dạy dỗ nàng một chút!"
"Vị đại hiệp này, Tố cô nương cũng chỉ là vô tâm. Nàng cũng không phải loại người vô tình. Chỉ cần ta dụng tâm đối đãi, sẽ có một ngày nàng cảm nhận được lòng chân thành của ta."
"Sở cô nương, ngươi thật sự là rất thiện lương!"
"Đúng vậy, thế gian này đã khó tìm được một người có tình có nghĩa như cô nương vậy. Nhưng nữ tử này hôm nay thật sự làm chúng ta phẫn nộ!"
"Cám ơn các vị duy hộ, nhưng ta..."
"Sở cô nương ngươi không cần ngăn cản, chúng ta tự biết chừng mực."
"Sở cô nương, ngươi trước né tránh một chút, miễn cho bị thương đến ngươi."
Sở Y Nhân hàm chứa nước mắt, khó xử nhìn mọi người ồn ào, lại nhìn đến Tố Dĩ phảng phất như vẫn đặt mình ngoài cuộc. Nàng ôm lòng ngực co rút đau đớn, nước mắt trong suốt như nước suối nhẹ nhàng hạ xuống, nhu mĩ đến mức kinh diễm tất cả mọi người.
"Sở cô nương, chớ thương tâm!"
"Sở cô nương, loại người này không đáng để ngươi rơi lệ."
Người trước mắt đang đối với mình...khóc tang, người chung quanh lại kích động phụ họa. Hoàn cảnh uống trà này thật sự quá ác liệt. Tố Dĩ buông xuống chén trà, đem một thỏi bạc đặt lên bàn, cầm lấy bao tải to dưới chân, nói:
"Đa tạ khoản đãi."
Tố Dĩ lên tiếng làm mọi người sửng sốt. Chờ đến lúc bọn họ kịp phản ứng, Tố Dĩ đã sớm không thấy thân ảnh.
Uy, kịch tình không đúng, như vậy liền đi rồi?
Lúc này, một vị nữ khách đột nhiên thét chói tai. Nàng bịt kín ánh mắt, chỉ vào kia mấy người kia hô to:
"Lưu manh!"
Liền thấy vài đại hiệp vây quanh Tố Dĩ lúc này xiêm y đã trở nên không trọn vẹn, chỉ như mảnh vải vắt tại trên người. Mà dưới tiếng thét chói tai của cô nương nọ, mảnh vải miễn cưỡng có thể che khuất mấy bộ phận quan trọng kia cũng theo gió thổi đi. Đen nhánh, trắng bóng, tinh tráng, gầy yếu, các loại quả thể triển lãm ở trong tửu lâu, các loại thịt ba chỉ miễn phí xem. Ai đi ngang qua cũng phải ngó vào nhìn một chút.
Lúc này, rốt cuộc mới phản ứng kịp, các đại hiệp sắc mặt đại biến, kích động lao ra ngoài chạy như điên.
Trong điếm một mảnh hỗn độn, bàn ghế hư hao hơn phân nửa, rượu và thức ăn đổ đầy đất. Sở Y Nhân lập tức kêu chưởng quầy đóng cửa. Hiện trường hỗn loạn phải thu thập hết mấy canh giờ, thật vất vả mới sửa sang lại sạch sẽ.
Nhưng lúc Sở Y Nhân nhìn đến vị trí Tố Dĩ ngồi qua, liền biến sắc. Cái bàn nơi đó vẫn ngay ngắn chỉnh tề. Nếu không phải trên đất còn lưu lại mảnh vỡ, người khác còn cho rằng nơi đó ban đầu cái gì cũng không phát sinh.
"Hệ thống, Tố Dĩ sẽ ghi hận ta sao?"
[Tố Dĩ trời sinh tính tình đạm bạc, không dễ giao hảo, cũng không hay trở mặt. Đề nghị người chơi thử các loại phương pháp tiến công chiếm đóng, không ngừng cố gắng.]
Sở Y Nhân cơ hồ vò muốn rách khăn tay:
"Hệ thống, nếu buông tha cho nhiệm vụ này, còn có phương pháp hoàn thành nhiệm vụ khác sao?"
[Đang kiểm tra....]
[Bíp--Vì phối hợp với thuộc tính của người chơi, bắt đầu sửa chữa chi nhánh nhiệm vụ: Làm cho Tố Dĩ thân bại danh liệt.]
Thân bại danh liệt sao? Nàng thích nhất chính là chơi loại này.
Sở Y Nhân nhẹ nhàng phủi thẳng nếp gấp trên khăn tay. Khóe môi khẽ nhếch, thủy mâu lóe ra hào quang động lòng người.
"Chưởng quầy, chuẩn bị một mâm đồ ăn ngon. Ta muốn tự mình hướng Tố cô nương nhận lỗi."
--Tiểu kịch trường--
Tố Dĩ: "Thật không hay ho, uống miếng trà liền gặp phải nữ điên tới gây thù chuốc oán."
Nguyên nữ chủ: "Ta thật thảm, tác giả quá đáng! Ta vừa bị ngược liền chết, một câu lời thoại cũng không có. Vì sao nam chủ còn có người tới cứu vớt, ta bao nhiêu lần đều phải chịu các loại khổ hình?!"
Hệ thống: [Nguyên nữ chủ có thể xin mới đầu văn liền chết.]
Nguyên nữ chủ: "Không~~~~~~~~
Ta muốn còn sống~~~~~~~~"
Tố Dĩ: "Làm cho nguyên nữ chủ hắc hóa sau đó đi cứu vớt Mạc Duật cũng tốt. Ta càng vui mừng trở về núi nhàn nhã ẩn cư."
Mạc Duật một giây diệt nguyên nữ chủ.
Mạc Duật: "Không có nữ chủ."
Hệ thống: [Kịch bản phát sinh diễn biến mới. Nguyên nữ chủ đang trong quá trình một lần nữa đắp nặn...]
Mạc Duật nâng tay.
Hệ thống: [......Cắt toàn bộ phần diễn của nguyên nữ chủ, nhiệm vụ kịch tình đổi thành "Tố Dĩ cùng Mạc Duật hạnh phúc khoái hoạt sinh sống cùng nhau".]
Đám nam phụ: "Tôn chỉ hành động của chúng ta chỉ có: lúc ngược người thì táng tận thiên lương, lúc yêu người thì phát rồ. Phối hợp diễn cũng muốn được tự do tư tưởng, cầu đổi style!"
Sở Y Nhân: "Toàn bộ các ngươi đều phải bị ngược! Ta mới là nữ chủ Mary Sue vạn năng! Ai theo ta đoạt nam nhân đều đáng bị diệt một trăm lần một vạn lần!"
Mạc Duật một giây diệt Sở Y Nhân.
Sở Y Nhân (nảy sinh ra cái mới): "Hệ thống, có bug! Mau cách thức hóa Mạc Duật!"
Hệ thống: [Kịch bản nảy sinh diễn biến mới, Mạc Duật một lần nữa được định vị là......]
Mạc Duật nâng tay.
Hệ thống: [......Đối tượng bảo hộ.] (π_π)
Sở Y Nhân nhớ lại trong nguyên văn có sơ lược đề cập qua một nữ tử áo xanh thần bí, mộc trâm cài tóc, tướng mạo cũng không bắt mắt, thế nhưng nhất kiến bình thường tái kiến kinh nhân, thích nhất ăn...bánh bao cỡ lớn? Nàng ở trong truyện so với người qua đường còn muốn người qua đường hơn, cùng bất cứ nhân vật gì đều không có qua lại, hình như là đệ tử của một môn phái lánh đời gì đó, chỉ xuất hiện trong miệng thế nhân.
[Chi nhánh nhiệm vụ ẩn dấu: Cùng Tố Dĩ kết giao bằng hữu. Giới thiệu nhân vật: Tố Dĩ, võ công không lường được, đang tìm kiếm sư phụ cùng sư huynh. Hảo cảm độ trước mắt = 0]
Thật sự là nàng! Sở Y Nhân mừng rỡ, lập tức câu lên một nụ cười tràn đầy mị lực, điềm đạm ôn nhu hướng về phía Tố Dĩ đi tới.
"Tố cô nương đại giá quang lâm Đệ Nhất Lâu, sao không kêu người báo cho Y Nhân một tiếng? Chưởng quầy, mau mau đem tất cả món ăn chiêu bài trong điếm đều bưng lên. Tiền cơm của Tố cô nương hôm nay, toàn bộ miễn."
Đối với sự nhiệt tình của Sở Y Nhân, Tố Dĩ chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, liền tiếp tục nhấm nháp nước trà, phảng phất như không hề để ý đến lời nói của nàng.
Vốn dĩ, ở mấy lần trước Sở Y Nhân mất trí nhớ, hai người cũng chỉ là sơ giao. Tố Dĩ cũng không phải người ưa thích xã giao, hiện tại liếc nhìn nàng một cái cũng coi như đã đối với nàng hữu hảo hơn so với người xa lạ.
Từ sau khi tiến công chiếm đóng xong các đại nam phụ, mị lực của Sở Y Nhân cũng tăng tới mức cao nhất. Đây là lần đầu tiên nàng bị lạnh nhạt như vậy. Nụ cười của nàng cương tại bên miệng. Trong thời gian ngắn, bầu không khí có chút xấu hổ.
"Tố cô nương......" Sở Y Nhân khẽ cắn môi dưới, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, phảng phất như sợ quấy nhiễu tới Tố Dĩ.
Thân là nữ thần trong giới giang hồ, Sở Y Nhân sao có thể phải tự mình ra tay. Các fan một, hai, ba, bốn xung quanh nàng đã lập tức bao vây cái bàn của Tố Dĩ, muốn trừng phạt kẻ dám bất kính với nữ thần của bọn họ một phen.
"Nữ nhân này thật sự là không biết tốt xấu. Sở cô nương nói chuyện với ngươi, vì sao ngươi không trả lời?!" Một hán tử uy vũ hùng hổ bước tới bên cạnh cửa sổ, ngăn chặn không ít ánh sáng.
"Trương đại hiệp, có lẽ vừa rồi Tố cô nương tâm tình không tốt, hoặc là thân thể không khỏe, cũng không phải cố ý không nhìn ta. Huống chi, ta chỉ là một nữ tử nhu nhược, cao nhân như Tố cô nương...không để ý tới ta cũng là chuyện bình thường." Sở Y Nhân khẽ cúi đầu, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt. Đứng giữa vài vị tráng hán, dáng người mảnh khảnh kia càng có vẻ kiều nhỏ liêu nhân.
"Đáng giận, nếu không muốn bị thương liền thành thật nói cho chúng ta biết, ngươi là do ai phái tới hãm hại Sở cô nương. Nếu còn mạnh miệng không nói.....Hừ!" Nam nhân râu quai nón hung hăng vỗ mạnh cái bàn đá cẩm thạch. Mặt bàn cứng rắn lập tức xuất hiện vài vết nứt giống như mạng nhện.
"A, Lý đại hiệp đừng tức giận, Tố cô nương khẳng định không phải dư nghiệt Ma Giáo. Hết thảy khẳng định đều là do Tố cô nương vô tâm, Y Nhân lúc này thỉnh các vị tha thứ." Sở Y Nhân lo lắng giải thích, sau đó vội vàng hành lễ bồi tội.
Cư nhiên là dư nghiệt Ma Giáo! Ánh mắt của mọi người càng thêm khinh bỉ.
"Xem ra là ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Một thiếu niên vóc dáng cao gầy tức giận rút kiếm, chuẩn bị vận công. Sở Y Nhân đã động thân đem Tố Dĩ che ở phía sau.
"Vài vị đại hiệp, thỉnh xem ở mặt mũi của Y Nhân, không cần trách cứ Tố cô nương. Hết thảy sai lầm của Tố cô nương, đều để Y Nhân gánh vác có được không?" Điềm đạm duyên dáng, trong suốt nước mắt, được một cô nương như thế đau khổ cầu xin, người hán tử nào có thể cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Sở Y Nhân ra mặt che chở người, Tố Dĩ lạnh nhạt ngồi đó càng có vẻ lãnh khốc vô tình. Có một nữ tử mảnh mai như vậy cầu tình cho ngươi, ngươi nên cảm động rơi lệ, hơn nữa còn phải cả đời đều trung với nàng, tín nàng, vĩnh viễn không phản bội nàng mới đúng, hiện tại vẫn thờ ơ như vậy, thật sự là làm người ta giận sôi!
Sở Y Nhân quả thực hảo thủ đoạn, chơi một tay châm ngòi ly gián, dựa theo thói quen xử sự liền "không cẩn thận" bôi đen Tố Dĩ. Ngay tại lúc nàng còn chìm đắm trong thành quả của mình, đột nhiên liền nhớ tới nhiệm vụ.
"Hệ thống, hảo cảm độ của Tố Dĩ bao nhiêu?" Sở Y Nhân sốt ruột ở trong đầu hỏi.
[Hảo cảm độ của Tố Dĩ = 0]
"Uy, việc này hoàn toàn không chọc giận Tố Dĩ sao? Nàng là nghe không hiểu hay là khinh thường cùng ta kết giao?" Sở Y Nhân một bên hỏi hệ thống, một bên dùng dư quang đánh giá Tố Dĩ, càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái.
Sở Y Nhân vẫn cho rằng bản thân được hệ thống chọn trúng, khẳng định là nữ chủ trời định, hơn nữa dưới sự trợ giúp của bàn tay vàng, có thể dễ dàng quang hoa vạn trượng, giây sát toàn bộ cổ nhân, không ai có thể hoàn mỹ hơn so với nàng, nhưng giờ lại đụng phải người qua đường Tố Dĩ này. Mới đầu không cảm thấy gì, nhìn kỹ lại mới thấy, nàng cùng nơi này không hợp nhau. Cái loại thái độ bình chân như vại, tựa như thế ngoại cao nhân không để mắt đến đám tiểu nhân tự tiêu khiển, tự vui đùa xung quanh. Đúng rồi! Nàng căn bản không phải không hiểu, mà là không thèm để ý!
Tựa như tên Mạc Duật kia, chưa từng đem nàng để vào mắt. Vốn dĩ, nhìn hắn bộ dạng tốt, cũng muốn thu hắn, hơi diễn một hồi ngược luyến tình thâm để đạt đến độ ngược tâm là được. Nhưng hắn thế nhưng không nhìn nàng một cái! Sở Y Nhân thẹn quá hóa giận, quyết định phế bỏ hắn. Nhưng cho dù có ngược hắn, làm tổn thương hắn thế nào, hắn đều xem nàng như con kiến, không hề phản ứng!
Sở Y Nhân khẽ cắn môi dưới. Quả nhiên là thâm tàng bất lộ a, sao lại có người càng giống nữ chủ hơn so với nàng?! Đáy mắt Sở Y Nhân nổi lên áp lực điên cuồng, nội tâm kêu gào không dứt: "Hủy nàng! Mau hủy nàng!"
"Sở cô nương, nữ tử vô tình này dám làm ngươi thương tâm. Để chúng ta thay ngươi dạy dỗ nàng một chút!"
"Vị đại hiệp này, Tố cô nương cũng chỉ là vô tâm. Nàng cũng không phải loại người vô tình. Chỉ cần ta dụng tâm đối đãi, sẽ có một ngày nàng cảm nhận được lòng chân thành của ta."
"Sở cô nương, ngươi thật sự là rất thiện lương!"
"Đúng vậy, thế gian này đã khó tìm được một người có tình có nghĩa như cô nương vậy. Nhưng nữ tử này hôm nay thật sự làm chúng ta phẫn nộ!"
"Cám ơn các vị duy hộ, nhưng ta..."
"Sở cô nương ngươi không cần ngăn cản, chúng ta tự biết chừng mực."
"Sở cô nương, ngươi trước né tránh một chút, miễn cho bị thương đến ngươi."
Sở Y Nhân hàm chứa nước mắt, khó xử nhìn mọi người ồn ào, lại nhìn đến Tố Dĩ phảng phất như vẫn đặt mình ngoài cuộc. Nàng ôm lòng ngực co rút đau đớn, nước mắt trong suốt như nước suối nhẹ nhàng hạ xuống, nhu mĩ đến mức kinh diễm tất cả mọi người.
"Sở cô nương, chớ thương tâm!"
"Sở cô nương, loại người này không đáng để ngươi rơi lệ."
Người trước mắt đang đối với mình...khóc tang, người chung quanh lại kích động phụ họa. Hoàn cảnh uống trà này thật sự quá ác liệt. Tố Dĩ buông xuống chén trà, đem một thỏi bạc đặt lên bàn, cầm lấy bao tải to dưới chân, nói:
"Đa tạ khoản đãi."
Tố Dĩ lên tiếng làm mọi người sửng sốt. Chờ đến lúc bọn họ kịp phản ứng, Tố Dĩ đã sớm không thấy thân ảnh.
Uy, kịch tình không đúng, như vậy liền đi rồi?
Lúc này, một vị nữ khách đột nhiên thét chói tai. Nàng bịt kín ánh mắt, chỉ vào kia mấy người kia hô to:
"Lưu manh!"
Liền thấy vài đại hiệp vây quanh Tố Dĩ lúc này xiêm y đã trở nên không trọn vẹn, chỉ như mảnh vải vắt tại trên người. Mà dưới tiếng thét chói tai của cô nương nọ, mảnh vải miễn cưỡng có thể che khuất mấy bộ phận quan trọng kia cũng theo gió thổi đi. Đen nhánh, trắng bóng, tinh tráng, gầy yếu, các loại quả thể triển lãm ở trong tửu lâu, các loại thịt ba chỉ miễn phí xem. Ai đi ngang qua cũng phải ngó vào nhìn một chút.
Lúc này, rốt cuộc mới phản ứng kịp, các đại hiệp sắc mặt đại biến, kích động lao ra ngoài chạy như điên.
Trong điếm một mảnh hỗn độn, bàn ghế hư hao hơn phân nửa, rượu và thức ăn đổ đầy đất. Sở Y Nhân lập tức kêu chưởng quầy đóng cửa. Hiện trường hỗn loạn phải thu thập hết mấy canh giờ, thật vất vả mới sửa sang lại sạch sẽ.
Nhưng lúc Sở Y Nhân nhìn đến vị trí Tố Dĩ ngồi qua, liền biến sắc. Cái bàn nơi đó vẫn ngay ngắn chỉnh tề. Nếu không phải trên đất còn lưu lại mảnh vỡ, người khác còn cho rằng nơi đó ban đầu cái gì cũng không phát sinh.
"Hệ thống, Tố Dĩ sẽ ghi hận ta sao?"
[Tố Dĩ trời sinh tính tình đạm bạc, không dễ giao hảo, cũng không hay trở mặt. Đề nghị người chơi thử các loại phương pháp tiến công chiếm đóng, không ngừng cố gắng.]
Sở Y Nhân cơ hồ vò muốn rách khăn tay:
"Hệ thống, nếu buông tha cho nhiệm vụ này, còn có phương pháp hoàn thành nhiệm vụ khác sao?"
[Đang kiểm tra....]
[Bíp--Vì phối hợp với thuộc tính của người chơi, bắt đầu sửa chữa chi nhánh nhiệm vụ: Làm cho Tố Dĩ thân bại danh liệt.]
Thân bại danh liệt sao? Nàng thích nhất chính là chơi loại này.
Sở Y Nhân nhẹ nhàng phủi thẳng nếp gấp trên khăn tay. Khóe môi khẽ nhếch, thủy mâu lóe ra hào quang động lòng người.
"Chưởng quầy, chuẩn bị một mâm đồ ăn ngon. Ta muốn tự mình hướng Tố cô nương nhận lỗi."
--Tiểu kịch trường--
Tố Dĩ: "Thật không hay ho, uống miếng trà liền gặp phải nữ điên tới gây thù chuốc oán."
Nguyên nữ chủ: "Ta thật thảm, tác giả quá đáng! Ta vừa bị ngược liền chết, một câu lời thoại cũng không có. Vì sao nam chủ còn có người tới cứu vớt, ta bao nhiêu lần đều phải chịu các loại khổ hình?!"
Hệ thống: [Nguyên nữ chủ có thể xin mới đầu văn liền chết.]
Nguyên nữ chủ: "Không~~~~~~~~
Ta muốn còn sống~~~~~~~~"
Tố Dĩ: "Làm cho nguyên nữ chủ hắc hóa sau đó đi cứu vớt Mạc Duật cũng tốt. Ta càng vui mừng trở về núi nhàn nhã ẩn cư."
Mạc Duật một giây diệt nguyên nữ chủ.
Mạc Duật: "Không có nữ chủ."
Hệ thống: [Kịch bản phát sinh diễn biến mới. Nguyên nữ chủ đang trong quá trình một lần nữa đắp nặn...]
Mạc Duật nâng tay.
Hệ thống: [......Cắt toàn bộ phần diễn của nguyên nữ chủ, nhiệm vụ kịch tình đổi thành "Tố Dĩ cùng Mạc Duật hạnh phúc khoái hoạt sinh sống cùng nhau".]
Đám nam phụ: "Tôn chỉ hành động của chúng ta chỉ có: lúc ngược người thì táng tận thiên lương, lúc yêu người thì phát rồ. Phối hợp diễn cũng muốn được tự do tư tưởng, cầu đổi style!"
Sở Y Nhân: "Toàn bộ các ngươi đều phải bị ngược! Ta mới là nữ chủ Mary Sue vạn năng! Ai theo ta đoạt nam nhân đều đáng bị diệt một trăm lần một vạn lần!"
Mạc Duật một giây diệt Sở Y Nhân.
Sở Y Nhân (nảy sinh ra cái mới): "Hệ thống, có bug! Mau cách thức hóa Mạc Duật!"
Hệ thống: [Kịch bản nảy sinh diễn biến mới, Mạc Duật một lần nữa được định vị là......]
Mạc Duật nâng tay.
Hệ thống: [......Đối tượng bảo hộ.] (π_π)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook