Editor: Linh
Thang Viên vào lúc năm tuổi, đã trở thành vạn nhân mê trong hoàng cung.
Tuy rằng lúc ra đời bộ dáng nhăn nhăn nhúm nhúm từng bị mẫu hậu mình chê một phen, nhưng là Thang Viên dùng sự thật chứng minh, bản thân không hổ là con của hoa nước Khương!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng non mềm nộn nộn, nhường bao nhiêu tiểu cung nữ xuân tâm nảy mầm, không nhịn được nghĩ muốn tiến lên véo một cái, nghĩ đến cảm xúc nhất định rất tốt.
Chỉ trách Thang Viên người tuy nhỏ nhưng địa vị cao, làm Khương quốc Đại hoàng tử, dám véo má mắt, có lẽ cũng chỉ có Hoàng hậu.
Ôn Ly thật ra cũng không thích trẻ con, ở trong mắt nàng trẻ cong đều là hùng hài tử có chút cố tình gây sự lại tự cho là đúng còn vô cùng nghịch ngợm.
Nhưng là Thang Viên lại không giống vậy.
Tuy rằng 5 tuổi đúng là độ tuổi hồn nhiên hoạt bát, nhưng Thang Viên đã có sự trầm ổn vượt qua bạn cùng lứa, nhìn đôi ánh mắt tròn trịa đen láy kia, bên trong chứ đựng tất cả đều là cơ trí.
“Mẫu hậu, ta viết xong rồi.” Thang Viên đứng trên long ỷ của Vệ Anh, tay phải cầm bút lông không tương xứng với bàn tay nhỏ của hắn, ngẩng đầu tựa như tranh công nhìn Ôn Ly.
Chỉ có ở trước mặt Ôn Ly, Thang Viên mới có thể biểu hiện giống một đứa nhỏ 5 tuổi. Liền ngay cả gương mặt bình thường không có biểu cảm gì, lúc này cũng treo một nụ cười nhàn nhạt.
Ôn Ly đi đến trước bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua nét mực còn chưa khô trên giấy tuyên thành, đó là bài thơ hôm nay Vệ Anh bảo Thang Viên chép.
Chữ viết lực đạo mặc dù còn chưa đủ, nhưng lại chỉnh tề xinh đẹp, rất khó nhìn ra là xuất từ tay một đứa nhỏ 5 tuổi.
Ôn Ly vừa lòng gật gật đầu, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thang Viên, “Thang Viên viết rất đẹp.”
Thang Viên 5 tuổi đã bắt đầu chán ghét cái tên Thang Viên này, có điều người gọi là mẫu hậu hắn, hắn cũng liền cảm thấy cái tên này dễ nghe rất nhiều.
Không có né tránh ma trảo của Ôn Ly, Thang Viên cười khanh khách mấy tiếng, nhào lên trên người Ôn Ly, “Mẫu hậu, hôn hôn.”
Ôn Ly ôm Thang Viên xuống khỏi long ỷ của Vệ Anh, chụt một cái hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn.
Một màn này vừa khéo bị Vệ Anh vừa từ bên ngoài vào nhìn thấy.
Vệ Anh sắc mặt trầm xuống, hướng Ôn Ly đi tới, “Ly Nhi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Thang Viên đã không nhỏ, không thể tùy tiện hôn hắn.”
Ôn Ly khóe miệng giật giật, nhìn Vệ Anh nói: “Lần đầu tiên chàng nói lời này là lúc Thang Viên vừa mới trăng tròn.”
Vệ Anh không biết xấu hổ nói: “Nàng xem, lời này ta đã nói 5 năm rồi, có thể thấy được Thang Viên quả thật không còn nhỏ.”
Ôn Ly: “…”
Đây được coi là cách tính gì?
Thang Viên vẫn còn ôm chân Ôn Ly không buông, ngó đầu ra mặt không thay đổi nhìn Vệ Anh.
Vệ Anh cũng không có chấp nhặt với hắn, đi thẳng tới trước bàn, nhìn bài thơ Thang Viên vừa chép kia, “Đây là ngươi đói bụng mười ngày rồi viết?”
Đối việc Vệ Anh giáp mặt trào phúng, Thang Viên biểu hiện tương đối lạnh nhạt. Hắn vùi đầu vào trong lòng Ôn Ly, làm bộ như không nghe thấy lời Vệ Anh nói.
Loại không tiếng động làm nũng kiểu này thật đúng dùng được, Ôn Ly rất nhanh bị công hãm. Nàng không biết sợ nhìn Vệ Anh, quyết định giúp Thang Viên cãi lại vài câu, “Thang Viên còn nhỏ như vậy, khí lực đương nhiên cũng nhỏ!”
Nghĩ đứa nhỏ nhà khác 5 tuổi mới bắt đầu biết chữ, Thang Viên nhà bọn họ đã có thể chép thơ văn, đây là thắng trên vạch xuất phát đấy!
Vệ Anh liếc mắt nhìn Ôn Ly một cái, sau đó mím môi cười, “Người tới, dẫn tiểu hoàng tử đi.”
Ôn Ly khóe mắt giật giật, đã có người đi lên kéo Thang Viên. Thang Viên giùng giằng không theo, trong miệng còn lớn tiếng la hét, “Ta không đi! Phụ hoàng lại muốn bắt nạt mẫu hậu!”
Ôn Ly: “…”
Nàng thật muốn tìm miếng đậu hũ đâm chết.
Bất đắc dĩ Thang Viên khí lực thật sự nhỏ, hai tiểu cung nữ kéo hắn ra khỏi thư phòng.
Cửa thư phòng vừa đóng, Hoàng thượng quả nhiên bắt đầu bắt nặt Hoàng hậu.
Đột nhiên bị đè lên bàn Ôn Ly hạ giọng kinh hô một tiếng, cũng cảm giác được tay Vệ Anh đã mò vào trong áo mình. Chưa kịp nói một chữ ‘không’, miệng nàng đã bị Vệ Anh chặn lại, đương nhiên, dùng là miệng của hắn.
Ôn Ly bị Vệ Anh hôn đến thở hổn hển, có chút tức giận khẽ cắn Vệ Anh một cái. Vệ Anh rên khẽ một tiếng, rốt cuộc buông lỏng môi Ôn Ly, nụ hôn êm ái dừng bên bờ môi nàng.
Ôn Ly cúi đầu rên rỉ, tay Vệ Anh dọc theo chân Ôn Ly thẳng đến chỗ vào ướt át, ở trên cánh hoa nhẹ nhàng vén vén.
Ôn Ly thanh âm càng phát ra khó nhịn, khí lực cả người tựa như bị rút sạch, chỉ có thể dựa vào đầu vai Vệ Anh. Theo người dưới thân đẩy lên một cái, Ôn Ly khóe mắt dần ướt, có chút bất lực kêu lên tên Vệ Anh.
“Ta ở đây.” Vệ Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Ôn Ly, dưới thân một khắc cũng không ngừng bắt đầu chuyển động, “Ly nhi, nàng cưng chiều Thang Viên như vậy, ta mất hứng.”
Cho dù là vào loại thời điểm này, Ôn Ly vẫn nhịn không được muốn trợn trắng. Nàng hơi híp mắt nhìn Vệ Anh, thanh âm quyến rũ nói không lên lời, “Vệ Anh… Thang, Thang Viên là con của chúng ta…”
“Ta biết…” Vệ Anh con ngươi trầm một cái, dưới thân động càng thêm nhanh, “Nhưng là hắn phân tán lực chú ý của nàng đối ta.”
Ôn Ly yêu kiều chừng mấy tiếng mới đứt quãng nói một câu đầy đủ, “Không, không biết, còn có Nguyên Tiêu với Bánh Trôi nữa mà.”
Vệ Anh: “…”
Mạnh cắn một cái lên sườn cổ trắng nõn của Ôn Ly, vẻ mặt của Vệ Anh lúc này thật sự giống Thang Viên lúc làm nũng như đúc.
Ôn Ly khóe miệng cong lên, tay vòng qua cổ Vệ Anh, dán đôi môi mình lên đôi môi hắn, “Vệ Anh, ta thích nhất là chàng mà.”
Đáp án này cũng không làm Vệ Anh hài lòng. Hắn nhíu nhíu mày, tay đặt lên bộ ngực mềm mại của Ôn Ly, “Trước kia là chỉ thích mình ta.”
“Ừ…” Ôn Ly thân hình mềm nhũn, lại ngả về phía sau bàn học. Vệ Anh một tay đỡ đùi nàng, một tay chế trụ sau gáy nàng, cúi người lại hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của Ôn Ly.
Chờ bắt nạt đủ người dưới thân Vệ Anh mới hơi có chút thỏa mãn nói: “Về sau không lại cho hôn Thang Viên.”
Lông mi Ôn Ly có chút mệt mỏi giật giật, thanh âm gần như nhỏ đến không thể nghe thấy, “Vậy hắn hôn ta có thể chứ?”
…
“Ly nhi, nàng có phải còn muốn làm thêm lần nữa không?” Vệ Anh nắn bóp mềm mại trước ngực Ôn Ly, toàn bộ thân thể lại phủ xuống.
Ôn Ly vội vàng nâng tay đẩy hắn, “Không cần.”
Vệ Anh êm ái hôn lên mặt Ôn Ly, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Tối hôm nay còn có cung yến, trước bỏ qua cho nàng.”
Ôn Ly khóe miệng hơi nhếch, ha ha, cung yến, mạng của nàng sao lại khổ vậy đây.
Trước kia các đại thần đối cung yến đều không được tích cực cho lắm, nhưng từ khi Thang Viên lần đầu tiên tham dự yên hội trong cung, nhóm đại thần trong triều đột nhiên thay đổi thích cung yến.
Hơn nữa lần nào cũng đều sẽ dẫn theo nữ nhi nhỏ của mình theo.
Ôn Ly mỗi khi nhìn đến từng đôi mắt phát ra lục quang nhìn chằm chằm Thang Viên, trái tim nhỏ đều sẽ nhịn không được run một cái.
Có điều luôn luôn rất bình tĩnh, phảng phất như một cao nhân tách khỏi trần gian.
Mỗi lần có tiểu cô nương quấn quýt lấy hắn kêu ‘Thang Viên ca ca, Thang Viên ca ca”, hắn đều sẽ mặt không thay đổi liếc đối phương, sau đó lãnh đạm nói: “Ta là đệ đệ của, Nguyên Tiêu.”
Tiểu cô nương: “…”
Nguyên Tiêu: “…”
Đối việc ca ca mình mỗi lần đều đẩy gái về cho mình, Nguyên Tiêu là vô cùng đồng ý.
Thuận tay giúp muội tử bên cạnh gạt sợi tóc hơi loạn trước trán, Nguyên Tiêu còn tặng kèm một nụ cười mười vạn volt mê người.
Muội tử nháy mắt bỏ mình, quả nhiên, Nhị hoàng tử dễ dàng thân cận hơn Đại hoàng tử nhiều!
Dần dà, các muội tử ở chỗ Thang Viên đụng phải tường, đều sẽ đến chỗ Nguyên Tiêu tìm an ủi, Nguyên Tiêu ở trong cung yến nhân khí vượt qua Thang Viên, tiểu cô nương trước kia luôn kêu “Thang Viên ca ca”, hiện tại cũng đổi giọng gọi “Nguyên Tiêu ca ca”.
Đối cách làm người như vậy của đệ đệ mình, Thang Viên là vô cùng tán thành.
Vì thế hai huynh đệ từ nhỏ đến lớn, luôn duy trì mối quan hệ bằng hữu tốt vi diệu.
Mà tiểu công chúa duy nhất trong hoàng thất nước Khương, Bánh Trôi cô nương, mỗi lần tham gia cung yến mục tiêu đều là thiên linh vệ thủ vệ ở một bên.
Ca ca này mặc chế phục thật dễ xem!
Oa, đặc biệt là ca ca đứng đầu tiên kia, nghe người khác đều gọi hắn là Thượng tướng quân, bộ dáng giống như rất lợi hại.
Vì thế Bánh Trôi mỗi lần đều cố ý đến trước mặt bọn họ lắc lư mấy vòng, thỉnh thoảng còn không cẩn thận ngã sấp xuống, giờ phút này có thể quang minh chính đại nhào vào trong ngực các ca ca mặc chế phục!
Thật sự là tiểu công chúa thông minh.
Ôn Ly sau mỗi lần cung yến đều kết thúc đều sẽ cảm thấy tương lai thật mờ mịt.
Vì sao ba đứa nhỏ liền không có một đứa nào bình thường một chút chứ?
Muồn cùng Vệ Anh thật tốt nói chuyện về vấn đề này, Vệ Anh cho ra một phương pháp giải quyết vô cùng đơn giản lại thô bạo — Sinh thẳng đến khi ra một đứa nhỏ bình thường thì thôi.
Ôn Ly: “…”
Nàng cảm thấy tương lai thật mờ mịt.
Lại là một đêm cung yến kết thúc, Ôn Ly thể xác và tinh thần mệt mỏi. Vừa kéo hai chân có chút nặng nề vào phòng tắm, Vệ Anh cũng theo sát phía sau.
Ôn Ly khóe miệng giật giật, lui lại mấy bước, “Chàng đi vào làm gì?”
Vệ Anh một phen ôm chầm lấy Ôn Ly, bàn tay to không chút khách khí thăm dò vào trong quần áo của nàng, “Đến giúp nàng sinh một đứa nhỏ bình thường.”
Ôn Ly: “…”
Giờ phút này Ôn Ly chợt tỉnh ngộ, vì sao bọn nhỏ đều không bình thường? Bởi vì bọn họ có một người cha không bình thường nha!
Đây có lẽ là chỗ thiếu hụt của người máy, lại sinh bao nhiêu đều sẽ là như vậy.
“Ùm ùm” một tiếng, là thanh âm Hoàng thượng cùng Hoàng hậu rơi xuống nước.
Vài ngày sau, trải qua thái y chẩn đoán, Hoàng hậu nương nương lại có thai!
Đây thật là một cố sự làm người vui mừng, không, là chuyện xưa.
HOÀN.
Thang Viên vào lúc năm tuổi, đã trở thành vạn nhân mê trong hoàng cung.
Tuy rằng lúc ra đời bộ dáng nhăn nhăn nhúm nhúm từng bị mẫu hậu mình chê một phen, nhưng là Thang Viên dùng sự thật chứng minh, bản thân không hổ là con của hoa nước Khương!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng non mềm nộn nộn, nhường bao nhiêu tiểu cung nữ xuân tâm nảy mầm, không nhịn được nghĩ muốn tiến lên véo một cái, nghĩ đến cảm xúc nhất định rất tốt.
Chỉ trách Thang Viên người tuy nhỏ nhưng địa vị cao, làm Khương quốc Đại hoàng tử, dám véo má mắt, có lẽ cũng chỉ có Hoàng hậu.
Ôn Ly thật ra cũng không thích trẻ con, ở trong mắt nàng trẻ cong đều là hùng hài tử có chút cố tình gây sự lại tự cho là đúng còn vô cùng nghịch ngợm.
Nhưng là Thang Viên lại không giống vậy.
Tuy rằng 5 tuổi đúng là độ tuổi hồn nhiên hoạt bát, nhưng Thang Viên đã có sự trầm ổn vượt qua bạn cùng lứa, nhìn đôi ánh mắt tròn trịa đen láy kia, bên trong chứ đựng tất cả đều là cơ trí.
“Mẫu hậu, ta viết xong rồi.” Thang Viên đứng trên long ỷ của Vệ Anh, tay phải cầm bút lông không tương xứng với bàn tay nhỏ của hắn, ngẩng đầu tựa như tranh công nhìn Ôn Ly.
Chỉ có ở trước mặt Ôn Ly, Thang Viên mới có thể biểu hiện giống một đứa nhỏ 5 tuổi. Liền ngay cả gương mặt bình thường không có biểu cảm gì, lúc này cũng treo một nụ cười nhàn nhạt.
Ôn Ly đi đến trước bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua nét mực còn chưa khô trên giấy tuyên thành, đó là bài thơ hôm nay Vệ Anh bảo Thang Viên chép.
Chữ viết lực đạo mặc dù còn chưa đủ, nhưng lại chỉnh tề xinh đẹp, rất khó nhìn ra là xuất từ tay một đứa nhỏ 5 tuổi.
Ôn Ly vừa lòng gật gật đầu, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thang Viên, “Thang Viên viết rất đẹp.”
Thang Viên 5 tuổi đã bắt đầu chán ghét cái tên Thang Viên này, có điều người gọi là mẫu hậu hắn, hắn cũng liền cảm thấy cái tên này dễ nghe rất nhiều.
Không có né tránh ma trảo của Ôn Ly, Thang Viên cười khanh khách mấy tiếng, nhào lên trên người Ôn Ly, “Mẫu hậu, hôn hôn.”
Ôn Ly ôm Thang Viên xuống khỏi long ỷ của Vệ Anh, chụt một cái hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn.
Một màn này vừa khéo bị Vệ Anh vừa từ bên ngoài vào nhìn thấy.
Vệ Anh sắc mặt trầm xuống, hướng Ôn Ly đi tới, “Ly Nhi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Thang Viên đã không nhỏ, không thể tùy tiện hôn hắn.”
Ôn Ly khóe miệng giật giật, nhìn Vệ Anh nói: “Lần đầu tiên chàng nói lời này là lúc Thang Viên vừa mới trăng tròn.”
Vệ Anh không biết xấu hổ nói: “Nàng xem, lời này ta đã nói 5 năm rồi, có thể thấy được Thang Viên quả thật không còn nhỏ.”
Ôn Ly: “…”
Đây được coi là cách tính gì?
Thang Viên vẫn còn ôm chân Ôn Ly không buông, ngó đầu ra mặt không thay đổi nhìn Vệ Anh.
Vệ Anh cũng không có chấp nhặt với hắn, đi thẳng tới trước bàn, nhìn bài thơ Thang Viên vừa chép kia, “Đây là ngươi đói bụng mười ngày rồi viết?”
Đối việc Vệ Anh giáp mặt trào phúng, Thang Viên biểu hiện tương đối lạnh nhạt. Hắn vùi đầu vào trong lòng Ôn Ly, làm bộ như không nghe thấy lời Vệ Anh nói.
Loại không tiếng động làm nũng kiểu này thật đúng dùng được, Ôn Ly rất nhanh bị công hãm. Nàng không biết sợ nhìn Vệ Anh, quyết định giúp Thang Viên cãi lại vài câu, “Thang Viên còn nhỏ như vậy, khí lực đương nhiên cũng nhỏ!”
Nghĩ đứa nhỏ nhà khác 5 tuổi mới bắt đầu biết chữ, Thang Viên nhà bọn họ đã có thể chép thơ văn, đây là thắng trên vạch xuất phát đấy!
Vệ Anh liếc mắt nhìn Ôn Ly một cái, sau đó mím môi cười, “Người tới, dẫn tiểu hoàng tử đi.”
Ôn Ly khóe mắt giật giật, đã có người đi lên kéo Thang Viên. Thang Viên giùng giằng không theo, trong miệng còn lớn tiếng la hét, “Ta không đi! Phụ hoàng lại muốn bắt nạt mẫu hậu!”
Ôn Ly: “…”
Nàng thật muốn tìm miếng đậu hũ đâm chết.
Bất đắc dĩ Thang Viên khí lực thật sự nhỏ, hai tiểu cung nữ kéo hắn ra khỏi thư phòng.
Cửa thư phòng vừa đóng, Hoàng thượng quả nhiên bắt đầu bắt nặt Hoàng hậu.
Đột nhiên bị đè lên bàn Ôn Ly hạ giọng kinh hô một tiếng, cũng cảm giác được tay Vệ Anh đã mò vào trong áo mình. Chưa kịp nói một chữ ‘không’, miệng nàng đã bị Vệ Anh chặn lại, đương nhiên, dùng là miệng của hắn.
Ôn Ly bị Vệ Anh hôn đến thở hổn hển, có chút tức giận khẽ cắn Vệ Anh một cái. Vệ Anh rên khẽ một tiếng, rốt cuộc buông lỏng môi Ôn Ly, nụ hôn êm ái dừng bên bờ môi nàng.
Ôn Ly cúi đầu rên rỉ, tay Vệ Anh dọc theo chân Ôn Ly thẳng đến chỗ vào ướt át, ở trên cánh hoa nhẹ nhàng vén vén.
Ôn Ly thanh âm càng phát ra khó nhịn, khí lực cả người tựa như bị rút sạch, chỉ có thể dựa vào đầu vai Vệ Anh. Theo người dưới thân đẩy lên một cái, Ôn Ly khóe mắt dần ướt, có chút bất lực kêu lên tên Vệ Anh.
“Ta ở đây.” Vệ Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Ôn Ly, dưới thân một khắc cũng không ngừng bắt đầu chuyển động, “Ly nhi, nàng cưng chiều Thang Viên như vậy, ta mất hứng.”
Cho dù là vào loại thời điểm này, Ôn Ly vẫn nhịn không được muốn trợn trắng. Nàng hơi híp mắt nhìn Vệ Anh, thanh âm quyến rũ nói không lên lời, “Vệ Anh… Thang, Thang Viên là con của chúng ta…”
“Ta biết…” Vệ Anh con ngươi trầm một cái, dưới thân động càng thêm nhanh, “Nhưng là hắn phân tán lực chú ý của nàng đối ta.”
Ôn Ly yêu kiều chừng mấy tiếng mới đứt quãng nói một câu đầy đủ, “Không, không biết, còn có Nguyên Tiêu với Bánh Trôi nữa mà.”
Vệ Anh: “…”
Mạnh cắn một cái lên sườn cổ trắng nõn của Ôn Ly, vẻ mặt của Vệ Anh lúc này thật sự giống Thang Viên lúc làm nũng như đúc.
Ôn Ly khóe miệng cong lên, tay vòng qua cổ Vệ Anh, dán đôi môi mình lên đôi môi hắn, “Vệ Anh, ta thích nhất là chàng mà.”
Đáp án này cũng không làm Vệ Anh hài lòng. Hắn nhíu nhíu mày, tay đặt lên bộ ngực mềm mại của Ôn Ly, “Trước kia là chỉ thích mình ta.”
“Ừ…” Ôn Ly thân hình mềm nhũn, lại ngả về phía sau bàn học. Vệ Anh một tay đỡ đùi nàng, một tay chế trụ sau gáy nàng, cúi người lại hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của Ôn Ly.
Chờ bắt nạt đủ người dưới thân Vệ Anh mới hơi có chút thỏa mãn nói: “Về sau không lại cho hôn Thang Viên.”
Lông mi Ôn Ly có chút mệt mỏi giật giật, thanh âm gần như nhỏ đến không thể nghe thấy, “Vậy hắn hôn ta có thể chứ?”
…
“Ly nhi, nàng có phải còn muốn làm thêm lần nữa không?” Vệ Anh nắn bóp mềm mại trước ngực Ôn Ly, toàn bộ thân thể lại phủ xuống.
Ôn Ly vội vàng nâng tay đẩy hắn, “Không cần.”
Vệ Anh êm ái hôn lên mặt Ôn Ly, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Tối hôm nay còn có cung yến, trước bỏ qua cho nàng.”
Ôn Ly khóe miệng hơi nhếch, ha ha, cung yến, mạng của nàng sao lại khổ vậy đây.
Trước kia các đại thần đối cung yến đều không được tích cực cho lắm, nhưng từ khi Thang Viên lần đầu tiên tham dự yên hội trong cung, nhóm đại thần trong triều đột nhiên thay đổi thích cung yến.
Hơn nữa lần nào cũng đều sẽ dẫn theo nữ nhi nhỏ của mình theo.
Ôn Ly mỗi khi nhìn đến từng đôi mắt phát ra lục quang nhìn chằm chằm Thang Viên, trái tim nhỏ đều sẽ nhịn không được run một cái.
Có điều luôn luôn rất bình tĩnh, phảng phất như một cao nhân tách khỏi trần gian.
Mỗi lần có tiểu cô nương quấn quýt lấy hắn kêu ‘Thang Viên ca ca, Thang Viên ca ca”, hắn đều sẽ mặt không thay đổi liếc đối phương, sau đó lãnh đạm nói: “Ta là đệ đệ của, Nguyên Tiêu.”
Tiểu cô nương: “…”
Nguyên Tiêu: “…”
Đối việc ca ca mình mỗi lần đều đẩy gái về cho mình, Nguyên Tiêu là vô cùng đồng ý.
Thuận tay giúp muội tử bên cạnh gạt sợi tóc hơi loạn trước trán, Nguyên Tiêu còn tặng kèm một nụ cười mười vạn volt mê người.
Muội tử nháy mắt bỏ mình, quả nhiên, Nhị hoàng tử dễ dàng thân cận hơn Đại hoàng tử nhiều!
Dần dà, các muội tử ở chỗ Thang Viên đụng phải tường, đều sẽ đến chỗ Nguyên Tiêu tìm an ủi, Nguyên Tiêu ở trong cung yến nhân khí vượt qua Thang Viên, tiểu cô nương trước kia luôn kêu “Thang Viên ca ca”, hiện tại cũng đổi giọng gọi “Nguyên Tiêu ca ca”.
Đối cách làm người như vậy của đệ đệ mình, Thang Viên là vô cùng tán thành.
Vì thế hai huynh đệ từ nhỏ đến lớn, luôn duy trì mối quan hệ bằng hữu tốt vi diệu.
Mà tiểu công chúa duy nhất trong hoàng thất nước Khương, Bánh Trôi cô nương, mỗi lần tham gia cung yến mục tiêu đều là thiên linh vệ thủ vệ ở một bên.
Ca ca này mặc chế phục thật dễ xem!
Oa, đặc biệt là ca ca đứng đầu tiên kia, nghe người khác đều gọi hắn là Thượng tướng quân, bộ dáng giống như rất lợi hại.
Vì thế Bánh Trôi mỗi lần đều cố ý đến trước mặt bọn họ lắc lư mấy vòng, thỉnh thoảng còn không cẩn thận ngã sấp xuống, giờ phút này có thể quang minh chính đại nhào vào trong ngực các ca ca mặc chế phục!
Thật sự là tiểu công chúa thông minh.
Ôn Ly sau mỗi lần cung yến đều kết thúc đều sẽ cảm thấy tương lai thật mờ mịt.
Vì sao ba đứa nhỏ liền không có một đứa nào bình thường một chút chứ?
Muồn cùng Vệ Anh thật tốt nói chuyện về vấn đề này, Vệ Anh cho ra một phương pháp giải quyết vô cùng đơn giản lại thô bạo — Sinh thẳng đến khi ra một đứa nhỏ bình thường thì thôi.
Ôn Ly: “…”
Nàng cảm thấy tương lai thật mờ mịt.
Lại là một đêm cung yến kết thúc, Ôn Ly thể xác và tinh thần mệt mỏi. Vừa kéo hai chân có chút nặng nề vào phòng tắm, Vệ Anh cũng theo sát phía sau.
Ôn Ly khóe miệng giật giật, lui lại mấy bước, “Chàng đi vào làm gì?”
Vệ Anh một phen ôm chầm lấy Ôn Ly, bàn tay to không chút khách khí thăm dò vào trong quần áo của nàng, “Đến giúp nàng sinh một đứa nhỏ bình thường.”
Ôn Ly: “…”
Giờ phút này Ôn Ly chợt tỉnh ngộ, vì sao bọn nhỏ đều không bình thường? Bởi vì bọn họ có một người cha không bình thường nha!
Đây có lẽ là chỗ thiếu hụt của người máy, lại sinh bao nhiêu đều sẽ là như vậy.
“Ùm ùm” một tiếng, là thanh âm Hoàng thượng cùng Hoàng hậu rơi xuống nước.
Vài ngày sau, trải qua thái y chẩn đoán, Hoàng hậu nương nương lại có thai!
Đây thật là một cố sự làm người vui mừng, không, là chuyện xưa.
HOÀN.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook