Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)
-
Chương 71: Tức giận xét nhà
Editor: Linh
Về thân phận của Hồng Nhị, Ôn Ly từ trước kia đã có điều hoài nghi.
Nếu cứng rắn muốn nói, từ lúc mới gặp Ôn Kỳ, Hồng Nhị cố ý tiến lên chọc giận Ôn Kỳ, kết quả hại nàng bị phạt quỳ ở từ đường hai canh giờ, Ôn Ly đã mơ hồ có chút cảm giác.
Sau này ở thành Bạch Hổ, lần yến hội ăn mừng đánh bại Bàn Cửu đó, Hồng Nhị lại giả như vô tình tiết lộ thân phận của mình cho thủ hạ nằm vùng của Bàn Cửu, cuối cùng khiến nàng sảy thai, loại cảm giác đó ngày càng mãnh liệt.
Khi đó Ôn Ly mới đột nhiên hiểu rõ một sự kiện, người nói cho Phạm Na Già nàng là người chơi hẳn là Hồng Nhị. Khi đó Phạm Na Già chuyển vào phủ Khánh vương, Hồng Nhị xung phong nhận việc thời thời khắc khắc canh giữ ngoài cửa viện Phạm Na Già, có thể cùng lúc tiếp xúc với nàng và Phạm Na Già, lại không bị người khác hoài nghi, Hồng Nhị đứng mũi chịu sào.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, về sau rất nhiều việc đều có thể giải thích rõ. Ví dụ như đêm thành hôn của Vệ Anh và Giang tiệp dư, tiến đến cung Dục Tú truyền lời cũng là Hồng Nhị, hôm sau Giang Tiệp dư liền phái thích khách dẫn Bùi tướng quân đến cung Trường Nhạc.
Chuyện này mới đầu Ôn Ly hoài nghi Trình mỹ nhân, dù sao ở ngự hoa viên lần đó, là Trình mỹ nhân ở cạnh nàng. Có điều lấy độ hiểu biết của Ôn Ly đối Trình mỹ nhân, nàng cảm thấy Trình mỹ nhân nhiều nhất cũng chỉ ám chỉ qua với Giang tiệp dư, nàng và Bùi tướng quân cấu kết, còn về phương án cụ thể, rất có thể là sau đó Hồng Nhị đến cung cấp cho Giang tiệp dư.
Nếu đúng là vậy, vấn đề lại vòng trở về điểm ban đầu.
Hồng Nhị vì sao biết nàng là người chơi? Cho dù nàng ta biết, nàng ta lại dựa vào cái gì để những người chơi khác tin tưởng đây? Giang tiệp dư dễ nói, bởi vì nàng khi đó đã là Hoàng hậu, cho dù nàng không phải người chơi, Giang tiệp dư muốn thắng cũng phải trừ bỏ nàng, nhưng là Phạm Na Già thì sao? Khi đó nàng vẫn chỉ là Khánh vương phi, Vệ Anh cũng không có bất kỳ dấu hiệu muốn phản công nào, nhưng Phạm Na Già lại quả quyết chạy đến quyết đấu với nàng, tuyệt không lo lắng nàng là NPC.
Hơn nữa nếu Hồng Nhị là người chơi, vậy Trình mỹ nhân, Giang tiệp dư còn có công chúa Tắc Á, sẽ có một người không phải người chơi, thậm chí không chỉ một.
Ôn Ly nghĩ đến đầu có chút phát đau, theo bản năng nhíu nhíu mày, liền thấy mi tâm của mình được người nhẹ day day.
Ôn Ly từ từ mở mắt, liền nhìn thấy mặt Vệ Anh. Vệ Anh thấy nàng tỉnh, mày khẽ cau nói: “Ly Nhi, nghĩ gì vậy? Ngủ mà mày còn nhăn chặt như vậy.”
Ôn Ly dịch người vào trong, Vệ Anh cười cười nằm xuống bên cạnh nàng. Ôn Ly tựa đầu vào trong ngực Vệ Anh, nhẹ nhàng cọ xát, “Chàng lâm triều xong rồi à?”
Vệ Anh ôm eo Ôn Ly, nói khẽ: “Ừ, các đại thần đều chúc mừng ta có được quý tử.”
“Phì.” Ôn Ly nhịn không được cười ra tiếng, “Các đại thần cũng rất vất vả, phỏng chừng tối qua cũng một đêm không yên đâu.” Hoàng thượng đùi không tốt ôm mà.
Vệ Anh cũng cười theo, “Nàng có muốn ăn chút gì không?”
Ôn Ly lắc đầu rồi lại nhắm hai mắt lại, ‘Chàng tối qua cũng không ngủ, không bằng ngủ thêm một lát đi.”
“Được.” Vệ Anh thấp giọng lên tiếng, liền cũng có chút buồn ngủ nhắm hai mắt lại.
Ôn Ly ngửi mùi quen thuộc của người bên cạnh, trong lòng cũng an định hơn. Lại nói tiếp, nàng vẫn cho rằng thân phận của mình là khổ nhất, hóa ra còn có người khổ hơn cả nàng. Ngẫm lại Hồng Nhị biết thân phận của mình là một nha hoàn, hẳn là cũng tức giận đến muốn khóc đi.
Cũng thật là làm khó cho nàng, trách không được lúc nàng được gả cho Vệ Anh, nàng ta cao hứng như vậy. Nếu tiểu thư của nàng ta là mình không gả ra được, nàng ta liền ngay cả cơ hội tiếp xúc với nam chủ cũng không có. Chỉ có Ôn Ly có thể ngày ngày nhìn thấy Vệ Anh, nàng ta mới có thể ngày ngày nhìn thấy Vệ Anh.
Nghĩ như vậy, Ôn Ly cảm thấy đêm đó Vệ Anh khác thường, cũng là Hồng Nhị ở bên cạnh hầu hạ đúng không? Chẳng lẽ Vệ Anh lại bị người bỏ thuốc?
…
Nàng đột nhiên cảm thấy Vệ Anh thật ra cũng không dễ dàng.
Tính thời gian, bất tri bất giác đã qua hai năm, hệ thống quy định thời gian trò chơi là ba năm, hiện tại đã qua hơn phân nửa thời gian, người chơi khác hẳn là đều gấp gáp đi. Dù nói thế nào, sinh một bánh bao cũng phải mười tháng.
Các nàng nếu lại không nắm chặt, cũng chỉ có thể bị hệ thống xóa bỏ.
“Ly nhi, chuyên tâm ngủ.”
Thanh âm của Vệ Anh đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, Ôn Ly mấp máy môi, mở mắt. Mỗi lần nàng nghĩ chuyện gì Vệ Anh luôn có thể phát hiện, hắn rốt cuộc làm sao mà làm được?
“Nếu như nàng không muốn ngủ, ta không để ý làm chút chuyện khác.”
Ôn Ly: “…”
Nàng vừa mới sinh con đấy! Còn đang ở cữ mà! Hắn xuống tay thế nào chứ!
Cầm thú!
Vệ Anh nhìn Ôn Ly biểu cảm thiên biến vạn hóa, khóe miệng không tự chủ tràn ra ý cười, “Không muốn ta làm cái gì thì ngoan ngoãn ngủ đi.”
Ôn Ly véo mạnh một cái lên lưng Vệ Anh rồi nhắm hai mắt lại, lần này là thật ngủ.
Giấc ngủ này rất tốt, đợi đến lúc Ôn Ly tự nhiên tỉnh dậy, thế nhưng đã qua bữa trưa một thời gian.
Vệ Anh vẫn nằm ở bên cạnh nàng, mắt nhắm lại tựa như đang ngủ. Ôn Ly ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái, Vệ Anh thời gian này nhất định là mệt chết rồi. Cũng may bánh bao nhỏ cuối cùng cũng ra, nàng rốt cuộc có thời gian đối phó những yêu tinh kia.
Ôn Ly hôn Vệ Anh một cái xong Vệ Anh liền mở mắt, Ôn Ly vô tội chớp mắt nhìn hắn, Vệ Anh cúi đầu liền dán môi mình lên môi Ôn Ly.
Ôn Ly bị hôn đến choáng váng, tay Vệ Anh cũng không chút khách khí trượt vào trong quần áo nàng. Ôn Ly muốn đẩy tay Vệ Anh ra, thắt lưng lại bị hắn ôm chặt, ngay cả động cũng không động được.
Vì thế Ôn Ly thành thật bị Vệ Anh chiếm tiện nghi.
Ôn Ly vừa mới sinh con xong, thân thể còn rất yếu, Vệ Anh cũng không dám thật làm gì nàng, ôm nàng hôn một lát rồi cũng bỏ tay ra. Thấy Ôn Ly sắc mặt ửng hồng, tay Vệ Anh vẫn đặt trước ngực nàng không có ý tốt xoa xoa, “Trước kia ta nghe người ta nói, nữ nhân sinh con xong xúc cảm nơi này sẽ biến kém, hiện tại xem ra, xúc cảm vẫn như thường mà.”
Ôn Ly: “…”
Hoàng thượng người không biết xấu hổ như vậy, con dân của ngươi biết không?
Lại ôm Ôn Ly chiếm tiện nghi thêm chốc lát Vệ Anh mới đỡ Ôn Ly ngồi dậy, sửa sang lại quần áo cho nàng, sai người bày bữa trưa lên.
Ôn Ly cơm trưa vẫn đơn giản như trước, tuy rằng nhìn qua thê thảm, nhưng thật ra là thức ăn Văn thái y cùng ngự trù tỉ mỉ làm ra, không chỉ có giá trị dinh dưỡng cao, trên mặt hương vị cũng mất không ít công phu. Cho nên Ôn Ly ăn không có một câu oán hận nào.
Vệ Anh đút Ôn Ly ăn xong chính mình mới ăn cơm. Ăn cơm xong, Ôn Ly lại bảo bà vú ôm Thang Viên đến cho nàng xem, không biết có phải do ăn no ngủ đủ hay không, nàng cảm thấy Thang Viên dễ nhìn hơn buổi sáng không ít.
“Vệ Anh, chàng có cảm thấy hắn trở nên đẹp hơn không?” Ôn Ly ôm Thang Viên, con mắt sáng ngời nhìn Vệ Anh.
Vệ Anh nhéo nhéo mặt Ôn Ly, nói: “Mẫu thân hắn bộ dáng xinh đẹp như vậy, hắn đương nhiên cũng phải đẹp rồi.”
Ôn Ly cười khanh khách, đối Vệ Anh nói: “Chủ yếu là cha hắn tương đối anh tuấn.”
Thang Viên thấy Ôn Ly cười cũng cười theo nàng, còn dùng tay nhỏ đi bắt ngón tay Ôn Ly.
Vệ Anh thấy vậy nhẹ nhướng mày, còn nhỏ như vậy đã biết làm mẫu thân vui vẻ, ha ha.
“Để ta ôm chút.” Vệ Anh nói xong liền nhận lấy Thang Viên từ trong lòng Ôn Ly, ai biết Thang Viên vừa được Vệ Anh ôm vào trong ngực liền oa một tiếng khóc lên, dáng vẻ thê lương vô cùng.
Vệ Anh: “…”
Ôn Ly trong lòng 囧, nhìn Vệ Anh nhỏ giọng nói: “Con giống như không muốn cho chàng ôm.”
Vệ Anh đen mặt, Ôn Ly tiến lên lại từ trong ngực hắn ôm Thang Viên về, “Không bằng ta thử xem.”
Quả nhiên, Thang Viên một lần nữa trở lại trong lòng Ôn Ly liền lập tức nín khóc, còn hướng mẫu thân hắn liên tục cười ngây ngô.
Vệ Anh: “…”
Mặt hắn càng đen hơn.
“Ha ha.” Ôn Ly bị phản ứng của Thang Viên làm buồn cười, “Vệ Anh, chàng có vẻ bị ghét.”
Vệ Anh mím môi mỉm cười, ha ha, ta còn không ghét bỏ hắn khiến ta nhịn mười tháng, hắn ngược lại ghét bỏ ta. Ôm đứa nhỏ lên giao cho bà vú, Vệ Anh phân phó nói: “Được rồi, ôm hắn xuống đi.”
“Vâng.” Bà vú trên mặt cung kính đáp lời, thật ra trong lòng đang cười trộm. Nhìn Hoàng thượng cam chịu thật đúng là thú vị! Tiểu hoàng tử giỏi lắm.
Ôn Ly thấy Vệ Anh sắc mặt khó coi, cố ý cười hỏi: “Vệ Anh, hiện tại tiểu hoàng tử sinh ra rồi, có phải là có thể để Tam Hoàng về lại cung Trường Nhạc rồi không?”
Sắc mặt Vệ Anh quả nhiên càng thêm đen, hắn cúi xuống, hai tay chống trên giường, tiến đến bên môi Ôn Ly cắn một cái, “Cố ý chọc giận ta phải không?”
Ôn Ly khẽ cười hai tiếng, vươn đầu lưỡi liếm môi Vệ Anh, “Nào có ai ghen với con mình còn cả chó chứ?”
“Ta thích vậy đấy.” Vệ Anh nói xong liền cạy môi Ôn Ly ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quét một vòng trong miệng Ôn Ly, “Ly nhi, bát cháo kia của nàng hương vị cũng không tệ đâu.”
Ôn Ly: “…”
Hoàng thượng đã thói quen không biết xấu hổ.
Ôn Ly ăn xong cơm trưa, vừa nằm xuống liền ngủ. Vệ Anh trông nàng ngủ xong mới đi thư phòng xử lý triều vụ.
Ba ngày sau, từ thích khách ám sát tối hôm tổ chức yến hội, rốt cuộc tìm được một ít manh mối.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, căn cứ tình báo trước mắt chúng ta tra được, tất cả đầu mối có được đều biểu hiện thích thách cùng người Giang phủ tiếp xúc qua. Thuộc hạ suy đoán, bọn họ hẳn là người Giang thượng thư phái tới.”
Vệ Anh nghe mấy người trước mặt bẩm báo xong, bút lông trong tay hơi dừng lại. Lý công công có chút khẩn trương nhìn hắn một cái, vặn đổ Giang gia là đại sự, Hoàng thượng một khi động thủ, trong triều nhất định sẽ có rung chuyển lớn.
Vệ Anh trầm mặc một hồi, rồi hướng Lý công công nói: “Đi truyền Hình bộ thị lang và Nghiêm thừa tướng đến đây.”
Lý công công ngẩn người, tiến lên một bước nói: “Vâng.”
Đương kim hoàng thượng là một vị chủ nhân có cừu tất báo lại cố tình có thể ẩn nhẫn, ai tính kế đến trên đầu hắn, vậy thì phải làm tốt chuẩn bị chết. Nhìn tiền Thái tử xem, thì sẽ là kết cục tiếp theo của Giang Thượng thư.
Lý công công bước ra điện Tử Thần, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời một cái.
Trong cung này, thời tiết muốn thay đổi rồi.
Khi Nghiêm thừa tướng tự mình dẫn theo một nhóm người đến Giang phủ tịch thu tài sản, Giang Nho còn đang ôm tiểu thiếp của hắn ngủ say. Bị người đột nhiên đánh thức cơn tức vốn rất lớn, ra cửa thấy tư thế này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Vơ vét của cải có lẽ phải hao phí tinh lực và thời gian cả đời, nhưng bị tịch thu gia sản cũng chỉ là chuyện trong một buổi sáng. Giang Nho tự cho là mình đã tiêu diệt hết chứng cứ phạm tội, nhưng khi xem đám sổ sách Hoàng thượng đáp cho hắn, hắn mới biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.
Theo Giang Nho bị tra ra, Hình bộ tìm hiểu nguồn gốc lại tra ra thêm rất nhiều người, đặt xuống đường đều là chủ nhân có thể hoành hành ngang ngược.
Sự tình huyên náo dư luận, quan viên trong kinh người người cảm thấy bất an, nhưng dân chúng lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Dù sao những người bị bắt đều là tham quan ô lại nổi danh, bình thường thích làm nhất chính là ức hiếp dân chúng.
Thái hậu bên kia rốt cục ngồi không yên, phái người đi mời Hoàng thượng đến cung Trường Thọ một chuyến.
Về thân phận của Hồng Nhị, Ôn Ly từ trước kia đã có điều hoài nghi.
Nếu cứng rắn muốn nói, từ lúc mới gặp Ôn Kỳ, Hồng Nhị cố ý tiến lên chọc giận Ôn Kỳ, kết quả hại nàng bị phạt quỳ ở từ đường hai canh giờ, Ôn Ly đã mơ hồ có chút cảm giác.
Sau này ở thành Bạch Hổ, lần yến hội ăn mừng đánh bại Bàn Cửu đó, Hồng Nhị lại giả như vô tình tiết lộ thân phận của mình cho thủ hạ nằm vùng của Bàn Cửu, cuối cùng khiến nàng sảy thai, loại cảm giác đó ngày càng mãnh liệt.
Khi đó Ôn Ly mới đột nhiên hiểu rõ một sự kiện, người nói cho Phạm Na Già nàng là người chơi hẳn là Hồng Nhị. Khi đó Phạm Na Già chuyển vào phủ Khánh vương, Hồng Nhị xung phong nhận việc thời thời khắc khắc canh giữ ngoài cửa viện Phạm Na Già, có thể cùng lúc tiếp xúc với nàng và Phạm Na Già, lại không bị người khác hoài nghi, Hồng Nhị đứng mũi chịu sào.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, về sau rất nhiều việc đều có thể giải thích rõ. Ví dụ như đêm thành hôn của Vệ Anh và Giang tiệp dư, tiến đến cung Dục Tú truyền lời cũng là Hồng Nhị, hôm sau Giang Tiệp dư liền phái thích khách dẫn Bùi tướng quân đến cung Trường Nhạc.
Chuyện này mới đầu Ôn Ly hoài nghi Trình mỹ nhân, dù sao ở ngự hoa viên lần đó, là Trình mỹ nhân ở cạnh nàng. Có điều lấy độ hiểu biết của Ôn Ly đối Trình mỹ nhân, nàng cảm thấy Trình mỹ nhân nhiều nhất cũng chỉ ám chỉ qua với Giang tiệp dư, nàng và Bùi tướng quân cấu kết, còn về phương án cụ thể, rất có thể là sau đó Hồng Nhị đến cung cấp cho Giang tiệp dư.
Nếu đúng là vậy, vấn đề lại vòng trở về điểm ban đầu.
Hồng Nhị vì sao biết nàng là người chơi? Cho dù nàng ta biết, nàng ta lại dựa vào cái gì để những người chơi khác tin tưởng đây? Giang tiệp dư dễ nói, bởi vì nàng khi đó đã là Hoàng hậu, cho dù nàng không phải người chơi, Giang tiệp dư muốn thắng cũng phải trừ bỏ nàng, nhưng là Phạm Na Già thì sao? Khi đó nàng vẫn chỉ là Khánh vương phi, Vệ Anh cũng không có bất kỳ dấu hiệu muốn phản công nào, nhưng Phạm Na Già lại quả quyết chạy đến quyết đấu với nàng, tuyệt không lo lắng nàng là NPC.
Hơn nữa nếu Hồng Nhị là người chơi, vậy Trình mỹ nhân, Giang tiệp dư còn có công chúa Tắc Á, sẽ có một người không phải người chơi, thậm chí không chỉ một.
Ôn Ly nghĩ đến đầu có chút phát đau, theo bản năng nhíu nhíu mày, liền thấy mi tâm của mình được người nhẹ day day.
Ôn Ly từ từ mở mắt, liền nhìn thấy mặt Vệ Anh. Vệ Anh thấy nàng tỉnh, mày khẽ cau nói: “Ly Nhi, nghĩ gì vậy? Ngủ mà mày còn nhăn chặt như vậy.”
Ôn Ly dịch người vào trong, Vệ Anh cười cười nằm xuống bên cạnh nàng. Ôn Ly tựa đầu vào trong ngực Vệ Anh, nhẹ nhàng cọ xát, “Chàng lâm triều xong rồi à?”
Vệ Anh ôm eo Ôn Ly, nói khẽ: “Ừ, các đại thần đều chúc mừng ta có được quý tử.”
“Phì.” Ôn Ly nhịn không được cười ra tiếng, “Các đại thần cũng rất vất vả, phỏng chừng tối qua cũng một đêm không yên đâu.” Hoàng thượng đùi không tốt ôm mà.
Vệ Anh cũng cười theo, “Nàng có muốn ăn chút gì không?”
Ôn Ly lắc đầu rồi lại nhắm hai mắt lại, ‘Chàng tối qua cũng không ngủ, không bằng ngủ thêm một lát đi.”
“Được.” Vệ Anh thấp giọng lên tiếng, liền cũng có chút buồn ngủ nhắm hai mắt lại.
Ôn Ly ngửi mùi quen thuộc của người bên cạnh, trong lòng cũng an định hơn. Lại nói tiếp, nàng vẫn cho rằng thân phận của mình là khổ nhất, hóa ra còn có người khổ hơn cả nàng. Ngẫm lại Hồng Nhị biết thân phận của mình là một nha hoàn, hẳn là cũng tức giận đến muốn khóc đi.
Cũng thật là làm khó cho nàng, trách không được lúc nàng được gả cho Vệ Anh, nàng ta cao hứng như vậy. Nếu tiểu thư của nàng ta là mình không gả ra được, nàng ta liền ngay cả cơ hội tiếp xúc với nam chủ cũng không có. Chỉ có Ôn Ly có thể ngày ngày nhìn thấy Vệ Anh, nàng ta mới có thể ngày ngày nhìn thấy Vệ Anh.
Nghĩ như vậy, Ôn Ly cảm thấy đêm đó Vệ Anh khác thường, cũng là Hồng Nhị ở bên cạnh hầu hạ đúng không? Chẳng lẽ Vệ Anh lại bị người bỏ thuốc?
…
Nàng đột nhiên cảm thấy Vệ Anh thật ra cũng không dễ dàng.
Tính thời gian, bất tri bất giác đã qua hai năm, hệ thống quy định thời gian trò chơi là ba năm, hiện tại đã qua hơn phân nửa thời gian, người chơi khác hẳn là đều gấp gáp đi. Dù nói thế nào, sinh một bánh bao cũng phải mười tháng.
Các nàng nếu lại không nắm chặt, cũng chỉ có thể bị hệ thống xóa bỏ.
“Ly nhi, chuyên tâm ngủ.”
Thanh âm của Vệ Anh đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, Ôn Ly mấp máy môi, mở mắt. Mỗi lần nàng nghĩ chuyện gì Vệ Anh luôn có thể phát hiện, hắn rốt cuộc làm sao mà làm được?
“Nếu như nàng không muốn ngủ, ta không để ý làm chút chuyện khác.”
Ôn Ly: “…”
Nàng vừa mới sinh con đấy! Còn đang ở cữ mà! Hắn xuống tay thế nào chứ!
Cầm thú!
Vệ Anh nhìn Ôn Ly biểu cảm thiên biến vạn hóa, khóe miệng không tự chủ tràn ra ý cười, “Không muốn ta làm cái gì thì ngoan ngoãn ngủ đi.”
Ôn Ly véo mạnh một cái lên lưng Vệ Anh rồi nhắm hai mắt lại, lần này là thật ngủ.
Giấc ngủ này rất tốt, đợi đến lúc Ôn Ly tự nhiên tỉnh dậy, thế nhưng đã qua bữa trưa một thời gian.
Vệ Anh vẫn nằm ở bên cạnh nàng, mắt nhắm lại tựa như đang ngủ. Ôn Ly ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái, Vệ Anh thời gian này nhất định là mệt chết rồi. Cũng may bánh bao nhỏ cuối cùng cũng ra, nàng rốt cuộc có thời gian đối phó những yêu tinh kia.
Ôn Ly hôn Vệ Anh một cái xong Vệ Anh liền mở mắt, Ôn Ly vô tội chớp mắt nhìn hắn, Vệ Anh cúi đầu liền dán môi mình lên môi Ôn Ly.
Ôn Ly bị hôn đến choáng váng, tay Vệ Anh cũng không chút khách khí trượt vào trong quần áo nàng. Ôn Ly muốn đẩy tay Vệ Anh ra, thắt lưng lại bị hắn ôm chặt, ngay cả động cũng không động được.
Vì thế Ôn Ly thành thật bị Vệ Anh chiếm tiện nghi.
Ôn Ly vừa mới sinh con xong, thân thể còn rất yếu, Vệ Anh cũng không dám thật làm gì nàng, ôm nàng hôn một lát rồi cũng bỏ tay ra. Thấy Ôn Ly sắc mặt ửng hồng, tay Vệ Anh vẫn đặt trước ngực nàng không có ý tốt xoa xoa, “Trước kia ta nghe người ta nói, nữ nhân sinh con xong xúc cảm nơi này sẽ biến kém, hiện tại xem ra, xúc cảm vẫn như thường mà.”
Ôn Ly: “…”
Hoàng thượng người không biết xấu hổ như vậy, con dân của ngươi biết không?
Lại ôm Ôn Ly chiếm tiện nghi thêm chốc lát Vệ Anh mới đỡ Ôn Ly ngồi dậy, sửa sang lại quần áo cho nàng, sai người bày bữa trưa lên.
Ôn Ly cơm trưa vẫn đơn giản như trước, tuy rằng nhìn qua thê thảm, nhưng thật ra là thức ăn Văn thái y cùng ngự trù tỉ mỉ làm ra, không chỉ có giá trị dinh dưỡng cao, trên mặt hương vị cũng mất không ít công phu. Cho nên Ôn Ly ăn không có một câu oán hận nào.
Vệ Anh đút Ôn Ly ăn xong chính mình mới ăn cơm. Ăn cơm xong, Ôn Ly lại bảo bà vú ôm Thang Viên đến cho nàng xem, không biết có phải do ăn no ngủ đủ hay không, nàng cảm thấy Thang Viên dễ nhìn hơn buổi sáng không ít.
“Vệ Anh, chàng có cảm thấy hắn trở nên đẹp hơn không?” Ôn Ly ôm Thang Viên, con mắt sáng ngời nhìn Vệ Anh.
Vệ Anh nhéo nhéo mặt Ôn Ly, nói: “Mẫu thân hắn bộ dáng xinh đẹp như vậy, hắn đương nhiên cũng phải đẹp rồi.”
Ôn Ly cười khanh khách, đối Vệ Anh nói: “Chủ yếu là cha hắn tương đối anh tuấn.”
Thang Viên thấy Ôn Ly cười cũng cười theo nàng, còn dùng tay nhỏ đi bắt ngón tay Ôn Ly.
Vệ Anh thấy vậy nhẹ nhướng mày, còn nhỏ như vậy đã biết làm mẫu thân vui vẻ, ha ha.
“Để ta ôm chút.” Vệ Anh nói xong liền nhận lấy Thang Viên từ trong lòng Ôn Ly, ai biết Thang Viên vừa được Vệ Anh ôm vào trong ngực liền oa một tiếng khóc lên, dáng vẻ thê lương vô cùng.
Vệ Anh: “…”
Ôn Ly trong lòng 囧, nhìn Vệ Anh nhỏ giọng nói: “Con giống như không muốn cho chàng ôm.”
Vệ Anh đen mặt, Ôn Ly tiến lên lại từ trong ngực hắn ôm Thang Viên về, “Không bằng ta thử xem.”
Quả nhiên, Thang Viên một lần nữa trở lại trong lòng Ôn Ly liền lập tức nín khóc, còn hướng mẫu thân hắn liên tục cười ngây ngô.
Vệ Anh: “…”
Mặt hắn càng đen hơn.
“Ha ha.” Ôn Ly bị phản ứng của Thang Viên làm buồn cười, “Vệ Anh, chàng có vẻ bị ghét.”
Vệ Anh mím môi mỉm cười, ha ha, ta còn không ghét bỏ hắn khiến ta nhịn mười tháng, hắn ngược lại ghét bỏ ta. Ôm đứa nhỏ lên giao cho bà vú, Vệ Anh phân phó nói: “Được rồi, ôm hắn xuống đi.”
“Vâng.” Bà vú trên mặt cung kính đáp lời, thật ra trong lòng đang cười trộm. Nhìn Hoàng thượng cam chịu thật đúng là thú vị! Tiểu hoàng tử giỏi lắm.
Ôn Ly thấy Vệ Anh sắc mặt khó coi, cố ý cười hỏi: “Vệ Anh, hiện tại tiểu hoàng tử sinh ra rồi, có phải là có thể để Tam Hoàng về lại cung Trường Nhạc rồi không?”
Sắc mặt Vệ Anh quả nhiên càng thêm đen, hắn cúi xuống, hai tay chống trên giường, tiến đến bên môi Ôn Ly cắn một cái, “Cố ý chọc giận ta phải không?”
Ôn Ly khẽ cười hai tiếng, vươn đầu lưỡi liếm môi Vệ Anh, “Nào có ai ghen với con mình còn cả chó chứ?”
“Ta thích vậy đấy.” Vệ Anh nói xong liền cạy môi Ôn Ly ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quét một vòng trong miệng Ôn Ly, “Ly nhi, bát cháo kia của nàng hương vị cũng không tệ đâu.”
Ôn Ly: “…”
Hoàng thượng đã thói quen không biết xấu hổ.
Ôn Ly ăn xong cơm trưa, vừa nằm xuống liền ngủ. Vệ Anh trông nàng ngủ xong mới đi thư phòng xử lý triều vụ.
Ba ngày sau, từ thích khách ám sát tối hôm tổ chức yến hội, rốt cuộc tìm được một ít manh mối.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, căn cứ tình báo trước mắt chúng ta tra được, tất cả đầu mối có được đều biểu hiện thích thách cùng người Giang phủ tiếp xúc qua. Thuộc hạ suy đoán, bọn họ hẳn là người Giang thượng thư phái tới.”
Vệ Anh nghe mấy người trước mặt bẩm báo xong, bút lông trong tay hơi dừng lại. Lý công công có chút khẩn trương nhìn hắn một cái, vặn đổ Giang gia là đại sự, Hoàng thượng một khi động thủ, trong triều nhất định sẽ có rung chuyển lớn.
Vệ Anh trầm mặc một hồi, rồi hướng Lý công công nói: “Đi truyền Hình bộ thị lang và Nghiêm thừa tướng đến đây.”
Lý công công ngẩn người, tiến lên một bước nói: “Vâng.”
Đương kim hoàng thượng là một vị chủ nhân có cừu tất báo lại cố tình có thể ẩn nhẫn, ai tính kế đến trên đầu hắn, vậy thì phải làm tốt chuẩn bị chết. Nhìn tiền Thái tử xem, thì sẽ là kết cục tiếp theo của Giang Thượng thư.
Lý công công bước ra điện Tử Thần, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời một cái.
Trong cung này, thời tiết muốn thay đổi rồi.
Khi Nghiêm thừa tướng tự mình dẫn theo một nhóm người đến Giang phủ tịch thu tài sản, Giang Nho còn đang ôm tiểu thiếp của hắn ngủ say. Bị người đột nhiên đánh thức cơn tức vốn rất lớn, ra cửa thấy tư thế này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Vơ vét của cải có lẽ phải hao phí tinh lực và thời gian cả đời, nhưng bị tịch thu gia sản cũng chỉ là chuyện trong một buổi sáng. Giang Nho tự cho là mình đã tiêu diệt hết chứng cứ phạm tội, nhưng khi xem đám sổ sách Hoàng thượng đáp cho hắn, hắn mới biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.
Theo Giang Nho bị tra ra, Hình bộ tìm hiểu nguồn gốc lại tra ra thêm rất nhiều người, đặt xuống đường đều là chủ nhân có thể hoành hành ngang ngược.
Sự tình huyên náo dư luận, quan viên trong kinh người người cảm thấy bất an, nhưng dân chúng lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Dù sao những người bị bắt đều là tham quan ô lại nổi danh, bình thường thích làm nhất chính là ức hiếp dân chúng.
Thái hậu bên kia rốt cục ngồi không yên, phái người đi mời Hoàng thượng đến cung Trường Thọ một chuyến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook