Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)
-
Chương 41: Rơi máu cún
Editor: Linh
Có một cái gọi là: kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.
Thái tử và Bàn Cửu không chỉ có chung kẻ địch là Vệ Anh mà còn có lợi ích chung, hai người sẽ kết thành đồng minh hoàn toàn nằm trong dự đoán của Vệ Anh.
Bữa tiệc tối hôm nay Thái tử làm vô cùng long trọng, thậm chí còn mời gánh gát nổi tiếng nhất Mạc Bắc đến diễn. Trong gánh hát rồng rắn lẫn lộn, đủ người của các quốc gia, diễn xuất của bọn họ được không ít quan lại quyền quý tán dương, cho nên đặc biệt được cho phép tự do qua lại ở các quốc gia.
Các tướng sĩ nghe nói Thái tử mời gánh hát này đến phủ Nguyên soái, tâm trạng càng thêm hưng phấn. Vì thế bữa tiệc này cũng thành đại hội cạn rượu, mọi người rất có tư thế không say không về.
Lúc Ôn Ly đi tản bộ trong viện, nương ánh trăng thấy mấy cô nương trang điểm như người Hồ đang ngồi dưới tàng cây nói tiếng nước Hồ,
Vốn mấy Hồ cơ này cũng không khiến Ôn Ly chú ý, nàng nghĩ đây là cô nương biểu diễn trong gánh hát cho nên cũng không để ý lắm. Chỉ là khi nàng đánh bại Phạm Na Già được kế thừa kỹ năng từ nàng ta, cho nên lời nói của mấy cô nương người Hồ nàng nghe hiểu hết.
Dưới tàng cây tổng cộng có ba cô nương đang ngồi, vốn tối nay chỉ phải biểu diễn một vũ đạo sở trường, nhưng không biết chủ gánh hát tìm một cô nương từ đâu đến nói muốn bỏ tiết mục của các nàng đi, mấy cô nương đang tức giận chuyện này.
Các nàng nghe nói tướng lĩnh nước Khương người người đều ngọc thụ lâm phong, đặc biệt Khương đại nguyên soái càng thêm tuấn dật bất phàm, còn muốn nhân cơ hội này làm quen chút. Nhưng nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.
Hồng Nhị thấy Ôn Ly cau mày, đứng bên cây nghỉ chân không đi tiếp, nhịn không được tiến lên hỏi: “Tiểu thư, sao vậy?”
Ôn Ly không để ý đến Hồng Nhị, hiện tại toàn bộ lực chú ý của nàng đều tập trung trên lời nói của mấy vị cô nương kia. Cho đến nay, hình tượng của Thái tử trong lòng nàng chính là lười đến tận kẽ tóc. Một Thái tử như vậy, đột nhiên ầm ĩ muốn làm tiệc mừng cho các tướng sĩ vốn đã là không bình thường. Giờ lại nghe mấy cô nương kia oán giận như vậy, nàng trực giác vị Trình Giảo Kim đột nhiên xuất hiện kia nhất định không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây trong lòng Ôn Ly càng thêm bất an, nhấc chân liền đi về hướng nơi tổ chức tiệc tối. Hồng Nhị mạc danh kì diệu đi theo nàng, liên tục bảo nàng đi chậm thôi.
Trên đại điện, một nữ tử dáng người thướt tha đang hiến múa cho các đại gia, vũ đạo thướt tha mềm mại, tuyệt không thua kém Phạm Na Già. Các tướng sĩ trong đại điện ngừng thở, ngay cả con mắt cũng luyến tiếc chớp, rất sợ lỡ mất một nụ cười của mỹ nhân trong lúc vô tình gửi tới.
Mà mỹ nhân nhảy múa thướt tha trong điện từ đầu đến cuối chỉ chú ý Vệ Anh, đôi mắt đẹp liên tục gửi sóng điện về phía hắn. Nhưng chỗ Vệ Anh ngồi tín hiệu không tốt, vẫn luôn không bắt được sóng.
Có điều mỹ nhân cũng không vì chút đả kích này mà không gượng dậy nổi, vẫn đắm đuối đưa tình nhìn Vệ Anh, bước chân cũng càng ngày càng hướng đến gần Vệ Anh.
Ôn Ly còn cách rất xa đã có thể nghe thấy tiếng uống rượu mua vui trong viện. Nàng nhìn thoáng qua binh lính ngã trái ngã phải trong sân, khẽ cau mày đi về hướng đại điện, không ngờ mới đi được mấy bước đã bị mấy người vạm vỡ ngăn lại.
Những người này đều mặc quần áo binh lính, nhưng Ôn Ly biết bọn họ không phải binh lính bình thường, từ sát khí trong mắt bọn họ là có thể nhìn ra. Hồng Nhị thấy có người ngăn Ôn Ly lại, tiến lên một bước nói với mấy người vạm vỡ: “Các ngươi là ai? Ngay cả Nguyên soái phu nhân cũng dám ngăn cản?!”
Mấy người nhìn nhau một cái rồi đột nhiên tấn công về phía Ôn Ly. Dù Ôn Ly phản ứng thần tốc nhưng vẫn bị bọn họ làm phát hoảng. Bên hông mấy người đó đều có một đại đao nhưng không dùng, chỉ so quyền cước với Ôn Ly, Ôn Ly cau mày, xem ra không phải muốn giết nàng mà là muốn bắt sống nàng.
Hồng Nhị sợ hãi ở một bên kêu to, Ôn Ly xoay người đẩy Hồng Nhị ra ngoài, “Nhanh đi tìm Vệ Anh!” Hồng Nhị sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng chạy về hướng đại điện, mấy tên binh sĩ đột nhiên từ trên mặt đứng đứng dậy, như một bức tường chắn trước mặt Hồng Nhị.
Mày Ôn Ly cau chặt hơn, xem ra trong viện này vẫn còn binh lính thanh tỉnh, nhưng đều không phải người mình. Ôn Ly nhìn thoáng qua hướng đại điện, Vệ Anh hiện tại cũng không an toàn, bọn họ muốn bắt sống mình đại khái là để sau khi ám sát Vệ Anh thất bại, còn có thể dùng mình đến uy hiếp Vệ Anh.
Mấy tên đại hán cùng Ôn Ly so chiêu lâu như vậy vẫn chưa thể bắt được nàng cũng bắt đầu trở nên không kiên nhẫn. Một đại hán trong đó đã rút loan đao bên hông ra, hướng về phía vai Ôn Ly chém tới.
Ôn Ly lắc mình tránh thoát một kích sắc bén này, bụng đột nhiên đau, Ôn Ly trong lòng trùng xuống, nàng hiện đang có thai, thể lực không bằng lúc trước, hơn nữa trên tay không có vũ khí, căn bản khó có thể xông ra vòng vây.
Không cho Ôn Ly cơ hội thở dốc, mấy tên đại hán lại công kích tiếp, Ôn Ly nén cảm giác đau trong bụng xuống, vừa tránh né vừa hướng về đại điện hô to tên Vệ Anh.
Vệ Anh đột nhiên sửng sốt.
Tuy rằng trên đại điện ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng vừa rồi hắn rõ ràng nghe thấy tiếng Ôn Ly. Mày của hắn theo bản năng chạm vào nhau, con ngươi thâm thúy nhìn ra phía ngoài đại điện.
Từ lúc bắt đầu hắn đã lưu ý động tĩnh bốn phía, tuy rằng bên ngoài nhìn qua không có gì khác so với vừa rồi, nhưng tiếng Ôn Ly vừa rồi cũng làm lòng hắn run lên. Mặc kệ có phải nghe nhầm hay không, hắn vẫn đứng dây khỏi ghế, bay nhanh ra ngoài đại điện.
Mỹ nhân còn đang khiêu vũ chân mày hơi động, tay bỗng dưng mò lên eo Vệ Anh, trong tay không biết lúc nào thì nhiều hơn một con dao, phi thân đâm về phía Vệ Anh.
Biến cố xảy ra đột ngột, chờ các tướng sĩ trên đại điện phản ứng kịp, mỹ nhân còn đang khiêu vũ vừa rồi đã bị Vệ Anh một cước đá bay ra ngoài.
Vệ Anh điểm mũi chân bay nhanh ra ngoài đại điện. Vừa mới đạp cửa ra thì thấy cảnh tượng xa xa mấy tên đại hán vây công Ôn Ly, trong đầu oanh một tiếng như có cái gì đó vừa nổ tung, Vệ Anh chỉ cảm thấy lồng ngực như có lửa bốc lên, lập tức muốn phun trào ra.
Đối diện Ôn Ly một tên đại hán đang chuẩn bị chém xuống, đột nhiên cảm thấy từ phía sau có một cơn gió đánh úp lại, còn chưa kịp thấy rõ người đến, đao trong tay đã rơi vào tay đối phương. Tiếp theo ánh sáng chợt lóe, thân mình vạm vỡ liền ngã thẳng xuống, phát ra một tiếng bịch trầm đục.
Mấy người còn lại theo bản năng cương tại chỗ, trong mắt Vệ Anh lửa giận ngút trời, tựa như muốn đốt bọn họ thành tro. Mấy tên đại hán đồng loạt rút đại đao bên hông ra, đáng tiếc bọn họ chỉ nhìn thấy bóng người trước mặt nhoáng lên một cái, bản thân cũng giống như đại hán vừa rồi, thẳng tắp ngã xuống.
Vệ Anh một tay ôm Ôn Ly vào trong ngực, vội hỏi: “Ly Nhi, có bị thương không?”
Ôn Ly sắc mặt trắng bệch, nhìn rõ Vệ Anh trước mặt mới thoáng thở phào một hơi, “Ta….” Chữ ta vừa mới ra khỏi miệng, mắt Ôn Ly đột nhiên trợn to, dùng sức đẩy người trước mặt ra. Chỉ là Vệ Anh ôm nàng rất chặt, nàng đẩy cũng không đẩy được Vệ Anh ra, chỉ có thể đổi chiều với Vệ Anh, theo sau đó chỉ cảm thấy lưng đau xót.
Vệ Anh rõ ràng cảm nhận thấy người trong ngực cứng đờ, trong lòng lập tức cả kinh, “Ly Nhi! Nàng làm sao vậy Ly Nhi?!”
Vũ cơ từ trong đại điện bay ra, thấy một kích vừa rồi bị Ôn Ly cản, nhướng mày trong tay lại xuất hiện 3 cây ngân châm nhỏ như lông trâu, chỉ là lần này còn chưa kịp ra tay đã bị Chu Chương và Mục Tu bắt.
Tướng sĩ khả nghi trong viện cũng bị người Chu Chương và Mục Tu dẫn đến bắt hết, tướng sĩ phía trước uống rượu đến thần chí không rõ lúc này cũng thanh tỉnh không ít, cục diện rất nhanh được khống chế.
“Ly Nhi! Ly Nhi!” Vệ Anh lòng nóng như lửa đốt gọi tên người trong lòng, sắc mặt Ôn Ly đã trắng gần như trong suốt, ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng mỏng manh. Vệ Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, quanh thân sát khí ngút trời, “Truyền quân y! Gọi hết tất cả quân y trong quân đến đây cho bổn soái!”
Trong viện trong khoảng thời gian ngắn trên dưới nối tiếp ba chữ “truyền quân y”, nữ tử bị Chu Chương bắt giữ thấy dáng vẻ lo lắng của Vệ Anh đột nhiên cười lên ha hả, “Vệ Anh, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay! Ta cuối cùng xem như đã báo thù được cho Đại vương!”
Chu Chương tăng thêm lực đạo ấn nữ tử quỳ xuống đất, đặt đao lên cổ nàng ta, “Ngân châm ngươi dùng là cái gì, nói!”
Nữ tử nghe vậy, trên mặt lộ ra mấy phần đắc ý, “Đó là ám khí độc môn của ta, mệnh tam thiên.”
Lúc này Ôn Ly ở trong lòng Vệ Anh chỉ còn một tia tỉnh táo cuối cùng, mơ mơ màng màng nghĩ, người thiết kế trò chơi này nhất định là fan của thuyết tinh gia.
Ôn Ly nghĩ đến đây liền ngất đi, cho nên nàng không nghe thấy lời nói sau cùng của nữ tử kia, trên ba cây ngân châm có tẩm kịch độc.
Nhưng Vệ Anh nghe rõ rành mạch, hắn hai mắt đỏ ngầu nhìn nữ tử, hận không thể róc xương róc thịt nàng ta, “Giao giải dược ra đây!”
Nữ tử cười ba tiếng, nhìn Vệ Anh xì một tiếng khinh miệt, “Ngươi kém chút hại chết Đại vương, tuy rằng ta không thể tự tay đâm ngươi, nhưng có thể nhìn thấy ngươi cái dạng này cũng cảm thấy mỹ mãn. Muốn ta giao ra giải dược? Nằm, mơ!”
Sát khi trên người Vệ Anh lại đậm thêm mấy phần, các tướng sĩ trong viện đồng loạt ớn lạnh một cái, cảm giác say toàn bộ biến mất, “Chu Chương!”
Tuy rằng Vệ Anh chỉ nói một cái tên, nhưng Chu Chương cũng biết hắn gọi mình làm gì. Trong quân phương pháp thẩm vấn không nhiều, nhưng một nữ tử tuyệt đối không chịu được bọn họ thẩm vấn. Nhưng không ngờ rằng nữ tử ngậm độc trong miệng.
Độc phát tác rất nhanh, nữ tử đảo mắt liền tắt thở bỏ mình.
Vệ Anh cau mày, bất chấp tất cả ôm Ôn Ly phi thân rời đi. Cửa phòng, ba vị quân y trong quân được binh lính hộ giá, vừa vặn thở hổn hển chạy đến.
Thấy Nguyên soái sắc mặt âm trầm khủng bố cùng Nguyên soái phu nhân hôn mê bất tỉnh trong ngực hắn, ba vị quân y không nói hai lời liền bắt đầu cứu người. Vệ Anh đứng bên ngoài chờ, nắm tay gắt gao. Phong Tình thấy hắn người đầy sát khí, vốn định an ủi hắn vài câu, nhưng khóe miệng giật giật, cuối cùng một chữ cũng nói không nên lời.
Quân y ở bên trong bận rộn hơn nửa ngày, rốt cục có một người chạy ra. “Sao rồi?” Vệ Anh lập tức túm lấy quân y kia, quân y kia phịch một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt thấy chết không sờn, “Nguyên soái, phu nhân đang có thai, thân thể vốn không thể vận động mạnh, hiện lại trúng kịch độc, độc này tuy có thể nghĩ được biện pháp giải, nhưng, nhưng là….”
Quân y tuy đã làm công tác tư tưởng rất lâu, nhưng nói đến đây vẫn không có dũng khí nói tiếp.
“Nhưng là cái gì?” Giọng Vệ Anh lạnh như băng ngàn năm, quân y chỉ cảm thấy mỗi một từ hắn nói, bản thân lại được ngâm trong nước đá một lần.
“Nhưng, nhưng là…. Thai nhi trong bụng có khả năng không giữ được!” Quân y nhanh chóng nói xong nửa câu sau, sau đó sinh không thể yêu.
Trong viện yên tĩnh đến mức thần kỳ, chỉ có tiếng gió đêm ngẫu nhiên thổi qua lá cây vang xào xạc.
Trong viện có rất nhiều người, nhưng không ai dám động, ngay cả hô hấp đều nhẹ đến không thể lại nhẹ hơn. Trên trán quân y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng ngay cả liếc nhìn Vệ Anh một cái cũng không dám.
Không biết qua bao lâu, giọng nói khàn khàn của Vệ Anh mới vang lên, “Đứa nhỏ không còn thì thôi, nhưng Ly Nhi, các ngươi nhất định phải cứu sống cho ta!”
Có một cái gọi là: kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.
Thái tử và Bàn Cửu không chỉ có chung kẻ địch là Vệ Anh mà còn có lợi ích chung, hai người sẽ kết thành đồng minh hoàn toàn nằm trong dự đoán của Vệ Anh.
Bữa tiệc tối hôm nay Thái tử làm vô cùng long trọng, thậm chí còn mời gánh gát nổi tiếng nhất Mạc Bắc đến diễn. Trong gánh hát rồng rắn lẫn lộn, đủ người của các quốc gia, diễn xuất của bọn họ được không ít quan lại quyền quý tán dương, cho nên đặc biệt được cho phép tự do qua lại ở các quốc gia.
Các tướng sĩ nghe nói Thái tử mời gánh hát này đến phủ Nguyên soái, tâm trạng càng thêm hưng phấn. Vì thế bữa tiệc này cũng thành đại hội cạn rượu, mọi người rất có tư thế không say không về.
Lúc Ôn Ly đi tản bộ trong viện, nương ánh trăng thấy mấy cô nương trang điểm như người Hồ đang ngồi dưới tàng cây nói tiếng nước Hồ,
Vốn mấy Hồ cơ này cũng không khiến Ôn Ly chú ý, nàng nghĩ đây là cô nương biểu diễn trong gánh hát cho nên cũng không để ý lắm. Chỉ là khi nàng đánh bại Phạm Na Già được kế thừa kỹ năng từ nàng ta, cho nên lời nói của mấy cô nương người Hồ nàng nghe hiểu hết.
Dưới tàng cây tổng cộng có ba cô nương đang ngồi, vốn tối nay chỉ phải biểu diễn một vũ đạo sở trường, nhưng không biết chủ gánh hát tìm một cô nương từ đâu đến nói muốn bỏ tiết mục của các nàng đi, mấy cô nương đang tức giận chuyện này.
Các nàng nghe nói tướng lĩnh nước Khương người người đều ngọc thụ lâm phong, đặc biệt Khương đại nguyên soái càng thêm tuấn dật bất phàm, còn muốn nhân cơ hội này làm quen chút. Nhưng nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.
Hồng Nhị thấy Ôn Ly cau mày, đứng bên cây nghỉ chân không đi tiếp, nhịn không được tiến lên hỏi: “Tiểu thư, sao vậy?”
Ôn Ly không để ý đến Hồng Nhị, hiện tại toàn bộ lực chú ý của nàng đều tập trung trên lời nói của mấy vị cô nương kia. Cho đến nay, hình tượng của Thái tử trong lòng nàng chính là lười đến tận kẽ tóc. Một Thái tử như vậy, đột nhiên ầm ĩ muốn làm tiệc mừng cho các tướng sĩ vốn đã là không bình thường. Giờ lại nghe mấy cô nương kia oán giận như vậy, nàng trực giác vị Trình Giảo Kim đột nhiên xuất hiện kia nhất định không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây trong lòng Ôn Ly càng thêm bất an, nhấc chân liền đi về hướng nơi tổ chức tiệc tối. Hồng Nhị mạc danh kì diệu đi theo nàng, liên tục bảo nàng đi chậm thôi.
Trên đại điện, một nữ tử dáng người thướt tha đang hiến múa cho các đại gia, vũ đạo thướt tha mềm mại, tuyệt không thua kém Phạm Na Già. Các tướng sĩ trong đại điện ngừng thở, ngay cả con mắt cũng luyến tiếc chớp, rất sợ lỡ mất một nụ cười của mỹ nhân trong lúc vô tình gửi tới.
Mà mỹ nhân nhảy múa thướt tha trong điện từ đầu đến cuối chỉ chú ý Vệ Anh, đôi mắt đẹp liên tục gửi sóng điện về phía hắn. Nhưng chỗ Vệ Anh ngồi tín hiệu không tốt, vẫn luôn không bắt được sóng.
Có điều mỹ nhân cũng không vì chút đả kích này mà không gượng dậy nổi, vẫn đắm đuối đưa tình nhìn Vệ Anh, bước chân cũng càng ngày càng hướng đến gần Vệ Anh.
Ôn Ly còn cách rất xa đã có thể nghe thấy tiếng uống rượu mua vui trong viện. Nàng nhìn thoáng qua binh lính ngã trái ngã phải trong sân, khẽ cau mày đi về hướng đại điện, không ngờ mới đi được mấy bước đã bị mấy người vạm vỡ ngăn lại.
Những người này đều mặc quần áo binh lính, nhưng Ôn Ly biết bọn họ không phải binh lính bình thường, từ sát khí trong mắt bọn họ là có thể nhìn ra. Hồng Nhị thấy có người ngăn Ôn Ly lại, tiến lên một bước nói với mấy người vạm vỡ: “Các ngươi là ai? Ngay cả Nguyên soái phu nhân cũng dám ngăn cản?!”
Mấy người nhìn nhau một cái rồi đột nhiên tấn công về phía Ôn Ly. Dù Ôn Ly phản ứng thần tốc nhưng vẫn bị bọn họ làm phát hoảng. Bên hông mấy người đó đều có một đại đao nhưng không dùng, chỉ so quyền cước với Ôn Ly, Ôn Ly cau mày, xem ra không phải muốn giết nàng mà là muốn bắt sống nàng.
Hồng Nhị sợ hãi ở một bên kêu to, Ôn Ly xoay người đẩy Hồng Nhị ra ngoài, “Nhanh đi tìm Vệ Anh!” Hồng Nhị sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng chạy về hướng đại điện, mấy tên binh sĩ đột nhiên từ trên mặt đứng đứng dậy, như một bức tường chắn trước mặt Hồng Nhị.
Mày Ôn Ly cau chặt hơn, xem ra trong viện này vẫn còn binh lính thanh tỉnh, nhưng đều không phải người mình. Ôn Ly nhìn thoáng qua hướng đại điện, Vệ Anh hiện tại cũng không an toàn, bọn họ muốn bắt sống mình đại khái là để sau khi ám sát Vệ Anh thất bại, còn có thể dùng mình đến uy hiếp Vệ Anh.
Mấy tên đại hán cùng Ôn Ly so chiêu lâu như vậy vẫn chưa thể bắt được nàng cũng bắt đầu trở nên không kiên nhẫn. Một đại hán trong đó đã rút loan đao bên hông ra, hướng về phía vai Ôn Ly chém tới.
Ôn Ly lắc mình tránh thoát một kích sắc bén này, bụng đột nhiên đau, Ôn Ly trong lòng trùng xuống, nàng hiện đang có thai, thể lực không bằng lúc trước, hơn nữa trên tay không có vũ khí, căn bản khó có thể xông ra vòng vây.
Không cho Ôn Ly cơ hội thở dốc, mấy tên đại hán lại công kích tiếp, Ôn Ly nén cảm giác đau trong bụng xuống, vừa tránh né vừa hướng về đại điện hô to tên Vệ Anh.
Vệ Anh đột nhiên sửng sốt.
Tuy rằng trên đại điện ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng vừa rồi hắn rõ ràng nghe thấy tiếng Ôn Ly. Mày của hắn theo bản năng chạm vào nhau, con ngươi thâm thúy nhìn ra phía ngoài đại điện.
Từ lúc bắt đầu hắn đã lưu ý động tĩnh bốn phía, tuy rằng bên ngoài nhìn qua không có gì khác so với vừa rồi, nhưng tiếng Ôn Ly vừa rồi cũng làm lòng hắn run lên. Mặc kệ có phải nghe nhầm hay không, hắn vẫn đứng dây khỏi ghế, bay nhanh ra ngoài đại điện.
Mỹ nhân còn đang khiêu vũ chân mày hơi động, tay bỗng dưng mò lên eo Vệ Anh, trong tay không biết lúc nào thì nhiều hơn một con dao, phi thân đâm về phía Vệ Anh.
Biến cố xảy ra đột ngột, chờ các tướng sĩ trên đại điện phản ứng kịp, mỹ nhân còn đang khiêu vũ vừa rồi đã bị Vệ Anh một cước đá bay ra ngoài.
Vệ Anh điểm mũi chân bay nhanh ra ngoài đại điện. Vừa mới đạp cửa ra thì thấy cảnh tượng xa xa mấy tên đại hán vây công Ôn Ly, trong đầu oanh một tiếng như có cái gì đó vừa nổ tung, Vệ Anh chỉ cảm thấy lồng ngực như có lửa bốc lên, lập tức muốn phun trào ra.
Đối diện Ôn Ly một tên đại hán đang chuẩn bị chém xuống, đột nhiên cảm thấy từ phía sau có một cơn gió đánh úp lại, còn chưa kịp thấy rõ người đến, đao trong tay đã rơi vào tay đối phương. Tiếp theo ánh sáng chợt lóe, thân mình vạm vỡ liền ngã thẳng xuống, phát ra một tiếng bịch trầm đục.
Mấy người còn lại theo bản năng cương tại chỗ, trong mắt Vệ Anh lửa giận ngút trời, tựa như muốn đốt bọn họ thành tro. Mấy tên đại hán đồng loạt rút đại đao bên hông ra, đáng tiếc bọn họ chỉ nhìn thấy bóng người trước mặt nhoáng lên một cái, bản thân cũng giống như đại hán vừa rồi, thẳng tắp ngã xuống.
Vệ Anh một tay ôm Ôn Ly vào trong ngực, vội hỏi: “Ly Nhi, có bị thương không?”
Ôn Ly sắc mặt trắng bệch, nhìn rõ Vệ Anh trước mặt mới thoáng thở phào một hơi, “Ta….” Chữ ta vừa mới ra khỏi miệng, mắt Ôn Ly đột nhiên trợn to, dùng sức đẩy người trước mặt ra. Chỉ là Vệ Anh ôm nàng rất chặt, nàng đẩy cũng không đẩy được Vệ Anh ra, chỉ có thể đổi chiều với Vệ Anh, theo sau đó chỉ cảm thấy lưng đau xót.
Vệ Anh rõ ràng cảm nhận thấy người trong ngực cứng đờ, trong lòng lập tức cả kinh, “Ly Nhi! Nàng làm sao vậy Ly Nhi?!”
Vũ cơ từ trong đại điện bay ra, thấy một kích vừa rồi bị Ôn Ly cản, nhướng mày trong tay lại xuất hiện 3 cây ngân châm nhỏ như lông trâu, chỉ là lần này còn chưa kịp ra tay đã bị Chu Chương và Mục Tu bắt.
Tướng sĩ khả nghi trong viện cũng bị người Chu Chương và Mục Tu dẫn đến bắt hết, tướng sĩ phía trước uống rượu đến thần chí không rõ lúc này cũng thanh tỉnh không ít, cục diện rất nhanh được khống chế.
“Ly Nhi! Ly Nhi!” Vệ Anh lòng nóng như lửa đốt gọi tên người trong lòng, sắc mặt Ôn Ly đã trắng gần như trong suốt, ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng mỏng manh. Vệ Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, quanh thân sát khí ngút trời, “Truyền quân y! Gọi hết tất cả quân y trong quân đến đây cho bổn soái!”
Trong viện trong khoảng thời gian ngắn trên dưới nối tiếp ba chữ “truyền quân y”, nữ tử bị Chu Chương bắt giữ thấy dáng vẻ lo lắng của Vệ Anh đột nhiên cười lên ha hả, “Vệ Anh, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay! Ta cuối cùng xem như đã báo thù được cho Đại vương!”
Chu Chương tăng thêm lực đạo ấn nữ tử quỳ xuống đất, đặt đao lên cổ nàng ta, “Ngân châm ngươi dùng là cái gì, nói!”
Nữ tử nghe vậy, trên mặt lộ ra mấy phần đắc ý, “Đó là ám khí độc môn của ta, mệnh tam thiên.”
Lúc này Ôn Ly ở trong lòng Vệ Anh chỉ còn một tia tỉnh táo cuối cùng, mơ mơ màng màng nghĩ, người thiết kế trò chơi này nhất định là fan của thuyết tinh gia.
Ôn Ly nghĩ đến đây liền ngất đi, cho nên nàng không nghe thấy lời nói sau cùng của nữ tử kia, trên ba cây ngân châm có tẩm kịch độc.
Nhưng Vệ Anh nghe rõ rành mạch, hắn hai mắt đỏ ngầu nhìn nữ tử, hận không thể róc xương róc thịt nàng ta, “Giao giải dược ra đây!”
Nữ tử cười ba tiếng, nhìn Vệ Anh xì một tiếng khinh miệt, “Ngươi kém chút hại chết Đại vương, tuy rằng ta không thể tự tay đâm ngươi, nhưng có thể nhìn thấy ngươi cái dạng này cũng cảm thấy mỹ mãn. Muốn ta giao ra giải dược? Nằm, mơ!”
Sát khi trên người Vệ Anh lại đậm thêm mấy phần, các tướng sĩ trong viện đồng loạt ớn lạnh một cái, cảm giác say toàn bộ biến mất, “Chu Chương!”
Tuy rằng Vệ Anh chỉ nói một cái tên, nhưng Chu Chương cũng biết hắn gọi mình làm gì. Trong quân phương pháp thẩm vấn không nhiều, nhưng một nữ tử tuyệt đối không chịu được bọn họ thẩm vấn. Nhưng không ngờ rằng nữ tử ngậm độc trong miệng.
Độc phát tác rất nhanh, nữ tử đảo mắt liền tắt thở bỏ mình.
Vệ Anh cau mày, bất chấp tất cả ôm Ôn Ly phi thân rời đi. Cửa phòng, ba vị quân y trong quân được binh lính hộ giá, vừa vặn thở hổn hển chạy đến.
Thấy Nguyên soái sắc mặt âm trầm khủng bố cùng Nguyên soái phu nhân hôn mê bất tỉnh trong ngực hắn, ba vị quân y không nói hai lời liền bắt đầu cứu người. Vệ Anh đứng bên ngoài chờ, nắm tay gắt gao. Phong Tình thấy hắn người đầy sát khí, vốn định an ủi hắn vài câu, nhưng khóe miệng giật giật, cuối cùng một chữ cũng nói không nên lời.
Quân y ở bên trong bận rộn hơn nửa ngày, rốt cục có một người chạy ra. “Sao rồi?” Vệ Anh lập tức túm lấy quân y kia, quân y kia phịch một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt thấy chết không sờn, “Nguyên soái, phu nhân đang có thai, thân thể vốn không thể vận động mạnh, hiện lại trúng kịch độc, độc này tuy có thể nghĩ được biện pháp giải, nhưng, nhưng là….”
Quân y tuy đã làm công tác tư tưởng rất lâu, nhưng nói đến đây vẫn không có dũng khí nói tiếp.
“Nhưng là cái gì?” Giọng Vệ Anh lạnh như băng ngàn năm, quân y chỉ cảm thấy mỗi một từ hắn nói, bản thân lại được ngâm trong nước đá một lần.
“Nhưng, nhưng là…. Thai nhi trong bụng có khả năng không giữ được!” Quân y nhanh chóng nói xong nửa câu sau, sau đó sinh không thể yêu.
Trong viện yên tĩnh đến mức thần kỳ, chỉ có tiếng gió đêm ngẫu nhiên thổi qua lá cây vang xào xạc.
Trong viện có rất nhiều người, nhưng không ai dám động, ngay cả hô hấp đều nhẹ đến không thể lại nhẹ hơn. Trên trán quân y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng ngay cả liếc nhìn Vệ Anh một cái cũng không dám.
Không biết qua bao lâu, giọng nói khàn khàn của Vệ Anh mới vang lên, “Đứa nhỏ không còn thì thôi, nhưng Ly Nhi, các ngươi nhất định phải cứu sống cho ta!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook