Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)
-
Chương 39: Thẩm vấn
Editor: Linh
Trương Xảo Xảo tuy là một nữ tướng, nhưng chiến lực bưu hãn, còn biết rõ địa hình đại mạc, ở trên phương diện tác chiến cũng có ưu thế hơn tướng sĩ Khương quốc. Cho nên Ôn Ly mới có thể nghĩ đến nàng.
Nhưng Vệ Anh lại có cái nhìn khác, “Nếu Trương Xảo Xảo thật sự có thể giúp ta thì đương nhiên rất tốt, có điều nàng thủy chung là Tướng quân nước Đông Khuê, mở thành hiến quan đã là điểm mấu chốt cuối cùng của nàng, nàng sẽ không lại giúp chúng ta đánh quân Đông Khuê đâu.”
Ôn Ly nghĩ nghĩ cũng cảm thấy Vệ Anh nói có lý, nhưng vẫn không buông tha cho hi vọng này, “Chàng nói, nếu nàng ấy biết Phong Tình gặp nạn, nàng ấy có thể sẽ buông tha hiềm khích giữa hai nước, mang binh đến cứu viện chúng ta không?”
Vệ Anh nghiêng đầu nhìn Ôn Ly, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Nàng cảm thấy Phong Tình có mị lực đó?”
Ôn Ly: “…..”
Nàng….. Cũng không biết nữa.
Lúc này Phong Tướng quân đang đứng trên tường thành hứng gió lạnh đột nhiên đánh một cái hắt xì lạnh buốt.
Nếu không thể dùng đến Trương Xảo Xảo, vậy còn có biện pháp nào có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt đây.
Vấn đề này quấy nhiễu Ôn Ly mất ba ngày, việc đột nhiên có tiến triển – Chu Chương dẫn một đội nhỏ đi tuần thành bắt được một nam tử dáng vẻ khả nghi, bị nghi là thám tử kẻ địch phái tới. Vì thế Vệ Nguyên soái triệu tập thủ hạ tinh anh, chuẩn bị tam đường hội thẩm thám tử này.
Lần này, Ôn Ly quấn quít lấy Vệ Anh muốn đi theo. Chỉ là thật không ngờ giữa đường còn gặp Thái tử vội vàng đi đến.
Vệ Anh liếc nhìn Thái tử một cái, không mặn không nhạt hỏi: “Hoàng huynh kích động như vậy, gây ra chuyện gì à?”
Thái tử nói: “Ta nghe nói các ngươi bắt được thám tử cho nên đặc biệt đuổi qua xem xem.”
Vệ Anh đánh giá liếc nhìn Thái tử, cười mà không nói.
Thái tử cảm giác lông trên đầu mình đều đang dựng đứng lên, “Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Tốt xấu gì ta cũng là Nhị lộ Nguyên soái phụ hoàng ngự phong, nói không chừng còn có thể giúp nhóm các ngươi ra chủ ý gì đấy.” Thái tử nói xong, kiêu ngạo lắc lắc tay áo mình.
Vệ Anh cười nhạo một tiếng, “Chủ ý bỏ đi cũng là chủ ý.”
Thái tử: “…..”
Vì sao vừa rồi y lại nói chuyện với hắn cơ chứ? Y nên làm bộ như không thấy trực tiếp đi qua mới phải!
Có điều bây giờ là Vệ Anh làm bộ như không thấy y, trực tiếp kéo Ôn Ly đi.
Thái tử mặt xám mày tro đi theo phía sau hai người, cùng nhau đến phòng nghị sự.
Bên trong phòng nghị sự đã đứng đầy người, chính giữa là một nam nhân giả trang người dân đặc biệt bắt mắt, bởi vì hắn đang bị dây thừng trói thành một đoàn, quỳ trên mặt đất.
Mọi người trong phòng nhìn thấy Vệ Anh đến đều hô lên câu Nguyên soái. Vệ Anh đi đến trước bàn chính giữa phòng ngồi xuống, sai người đặt thêm một chiếc ghế bên cạnh hắn, để Ôn Ly ngồi đó.
Pháp quan và bồi thẩm đoàn ngồi xuống, chính thức mở phiên tòa.
Vệ Anh liếc mắt nhìn người trên đất, hỏi: “Ngươi là ai?”
Người trên đất hơi run run, chợt thút tha thút thít đáp: “Hồi bẩm Nguyên soái, tiểu nhân họ Lý tên Cẩu Đản, bán đậu hũ ở đầu đường Tây. Hôm nay đang ăn đậu hũ thì đột nhiên bị vị Tướng quân này bắt về! Nguyên soái, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân ạ!”
Nam nhân đó than thở khóc lóc xong, trong sảnh đường một mảnh lặng im.
Lông mày Ôn Ly nhịn không được giật giật. Lý…. Cẩu Đản, bán…. Đậu hũ, ha ha, hai cái này còn có thể liên quan hơn chút nữa không? Người ta bán đậu hũ đều là Tây Thi! Tây Thi đó!
Ôn Ly căm giận phun trào trong lòng xong, cho hắn một lời bình không cần cám ơn.
Khóe miệng Vệ Anh hơi cong lên, nam nhân cúi đầu xuống đất hít sâu một hơi, má nó, Nguyên soái này cũng quá tuấn đi!
“Xem ra ngươi không tính khai phải không?”
Giọng nói lãnh đạm của Vệ Anh làm nam nhân lấy lại được chút tỉnh táo, “Tiểu nhân khai hết rồi mà, Nguyên soái minh giám!”
Vệ Anh hừ một tiếng, quay đầu nói với Chu Chương: “Chu Tướng quân, cởi hết quần áo người này ra, diễu phố thị chúng.”
“Cái gì?!” Nam nhân nghe vậy liền nóng này, trực tiếp cuộn thành một cục bật dậy khỏi mặt đất, “Mệt cho các ngươi tự nhận là quân đội chính nghĩa, các ngươi không thể vũ nhục ta như vậy!”
Vệ Anh nhìn hắn nhảy một lát mới gật đầu nói: “Nói cũng đúng. Tục ngữ nói sĩ có thể chết không thể chịu nhục, Chu Tướng quân, trực tiếp kéo người này ra chém đi.”
Nam nhân vừa nghe từ diễu phố biến thành chặt đầu càng nhảy mạnh hơn, “Nguyên soái tha mạng! Các ngươi, các ngươi….” Hắn ưỡn ngực lên, đại nghĩa lăng nhiên, “Các ngươi vẫn là vũ nhục ta đi!”
….
Chúng tướng sĩ trong phòng ào ào gửi cho hắn ánh mắt khinh bỉ, nhưng nam nhân hiện tại đã nghĩ thông suốt, Không phải chỉ là cởi hết diễu phố thị chúng thôi sao? Hắn một đại nam nhân có gì phải sợ! Đến đây đi!
“Chu tướng quân, cởi sạch người này rồi đưa đến phòng của Tống hỏa đầu đi.”
Nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Anh, cố tự trấn định hỏi: “Không phải nói là diễu phố thị chúng à?”
Vệ Anh nói: “Vốn là vậy, có điều bổn soái nghĩ lại, ngươi vẫn chưa có hôn phối đúng không?”
Nam nhân: “…..”
Chẳng lẽ Nguyên soái này còn kiêm chức làm bà mối? Suy nghĩ thay đổi cũng quá nhanh đi?
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, ấp úng nói: “Ta, ta có hôn phối hay chưa liên quan gì đến ngươi?”
“Đúng là không có liên quan gì đến bổn soái.”
“Vậy ngươi còn quản?!”
“Ngươi coi như bổn soái giúp người làm niềm vui đi.”
Nam nhân: “…..”
Ngài có thể đi giúp đỡ người khác làm niềm vui không Nguyên soái.
Nghĩ đến đây, nam nhân mới đột nhiên phát hiện có một vấn đề rất quan trọng bị hắn xem nhẹ, “Tống hỏa đầu là ai?”
Vệ Anh cười cười nói: “Tống hỏa đầu là một hỏa đầu trong quân ta, bộ dạng cao lớn không nói, người còn trung hậu thành thật, vẫn có thể xem là một lương phối.”
Nam nhân vốn bị nụ cười Vệ Anh làm hoa mắt đột nhiên tỉnh táo lại, “Hắn là một nam nhân!”
“Đúng vậy.” Vệ Anh mặt không đỏ tim không đập gật đầu. “Trong quân chúng ta chỉ có một mình Tống hỏa đầu yêu thích nam sắc, bổn soái càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có hắn thích hợp nhất để vũ nhục ngươi.”
…..
Lần này không chỉ nam nhân mà tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Nguyên soái xuống tay…. Thật ác.
“Chu tướng quân, ra tay đi.” Vệ Anh thấy mọi người trong phòng đều ngẩn người, nhịn không được mở miệng thúc giục. Chu Chương lấy lại hồn, đáp rõ rồi đi về phía người nam nhân.
Nam nhân nhìn Chu Chương đang đi về phía mình, trốn tránh hắn tựa như trốn thú dữ, “Nguyên soái đừng mà! Nguyên soái tha tiểu nhân đi!”
Vệ Anh nghe tiếng rên của hắn, trên mặt rốt cục lộ ra chút không kiên nhẫn, “Ngươi rốt cục là muốn chúng ta vũ nhục ngươi, hay là trực tiếp chém ngươi?”
…..
“Ta, ta….” Nam nhân phịch một tiếng quỳ xuống, nước mắt giàn giụa nói với Vệ Anh, “Ta khai còn không được sao, hu hu hu.”
….
Hôm nay tất cả các tướng sĩ có mặt trong trận thẩm vấn này đều không tiếng động đạt thành một nhận thức chung — sau này nếu rơi vào trong tay Nguyên soái, nhất định phải cắn lưỡi tự sát bằng tốc độ nhanh nhất!
Bọn họ nhìn người khóc đến không thành tiếng trên mặt đất, yên lặng rơi lệ đồng tình cho hoa cúc của hắn.
Mà lúc này chỉ có một mình Thái tử là cả thể xác và tâm hồn đều thoải mái.
Hóa ra Vệ Anh miệng độc là chúng sinh bình đẳng, không phải chỉ nhằm vào một mình hắn! Cảm động, hu hu hu.
Ôn Ly yên lặng nhìn Vệ Anh bên cạnh một cái, nàng không nên đến nghe cuộc thẩm vấn này, nghe xong rồi phải dưỡng thai Bánh bao nhỏ thế nào, hu hu hu.
“Sao vậy?” Cảm nhận được tầm mắt Ôn Ly, Vệ Anh nghiêng đầu sang ôn nhu hỏi.
Ôn Ly lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Vệ Anh, chàng đúng là anh minh thần võ!”
Ngàn xuyên vạn xuyên đuôi ngựa không xuyên. Ôm chặt đùi tướng công mình mới là quan trọng.
Vệ Anh cười nhéo má Ôn Ly, “Nàng lại suy nghĩ linh tinh gì rồi hả?”
Ôn Ly không đáp lời, chỉ nhìn hắn cười ngây ngô, cười đến trái tim Vệ Anh đều sắp hóa thành nước.
Nam nhân còn đang nằm trên đất nỉ non thấy nụ cười sủng nịch của Vệ Anh, không thể tin lắc đầu, nước mắt nước mũi song phi.
Này! Nguyên soái của các ngươi bị cái gì kì quái bám vào người rồi!
Sau khi Vệ Anh toàn diện công phá phòng tuyến tâm lý người nam nhân kia, trận thẩm vấn này tiến hành tương đối thuận lợi. Căn cứ theo lời khai của hắn, trong thành Bạch Hổ tổng cộng ẩn núp ba thám tử, đều là cao thủ trong quân. Lúc hắn nói đến đây Chu Chương khinh thường hừ một tiếng, vì thế hắn lại phản cung — Khi không cùng tướng sĩ giao chiến thì đều là cao thủ, Chu Chương thế này mới hài lòng.
Nhiệm vụ của ba gã thám tử đó chính là ẩn núp trong thành Bạch Hổ, tùy cơ hành động, đốt kho lúa hoặc hạ độc nguồn nước, làm binh lính nước Khương cạn nước cạn lương. Như vậy là bọn Bàn Cửu có thể không chiến mà thắng.
Dưới dâm uy của Nguyên soái Vệ Anh, nam nhân thành thật khai ra chỗ ẩn thân của hai gã đồng đảng còn lại, Chu Chương hỏa tốc tiến hành vây bắt. Cuối cùng, nam nhân còn lộ ra một tình báo quan trọng, Bàn Cửu sợ lâu ngày sinh biến, nếu còn không đợi được tin tức đắc thủ của thám tử sẽ hướng nước Đông Cô mượn mười vạn binh, vây diệt Vệ Anh.
Sau khi nam nhân khai hết, Vệ Nguyên soái rất là hài lòng, để thưởng cho, hắn phái người cởi sạch nam nhân đưa đến trong phòng Tống hỏa đầu.
Đương nhiên, đây đều là nói sau.
Có điều tin tức cuối cùng nam nhân kia nói lại cho Ôn Ly một gợi ý. Sau khi trở lại phòng, nàng nói suy nghĩ của mình cho Vệ Anh nghe.
“Gậy ông đập lưng ông, gậy ông đập lưng ông?” Vệ Anh lặp lại lời Ôn Ly. Ôn Ly gật đầu, nói: “Chúng ta hiện không thể để quân đội ở Hồng Thạch quan đánh lén Bàn Cửu từ phía sau, nhưng nếu mười vạn quân nước Đông Cô không phải đến viện trợ Bàn Cửu mà là đến công kích hắn thì sao?”
Vệ Anh cụp mắt suy tư, Bàn Cửu muốn mượn binh của nước Đông Cô, vậy nhất định phải đàm thỏa với Đại vương nước Đông Cô trước, lại do Đại vương nước Đông Cô truyền lệnh cho Nguyên soái của mình, có lẽ trong lúc đó có thể động tay chân.
Ôn Ly thấy Vệ Anh giống như cũng cảm thấy phương pháp này có thể làm liền càng thêm buông lỏng nói ra suy nghĩ của mình, “Nếu nước Đông Cô thật sự phái binh trợ giúp Bàn Cửu thì nhất định sẽ không điều binh từ Hoàng thành, hơn phân nửa là điều binh từ Hổ Nha quan. Trước ta nghe Mục Tướng quân đề cập qua, Hổ Nha quan hiện từ Đại Nguyên soái nước Đông Cô lĩnh trọng binh đóng quân ở đó, nếu chúng ta đổi mật lệnh bọn họ gửi nhau, đổi thành để Đại Nguyên soái tấn công Bàn Cửu, vậy là chúng ta có thể nhân cơ hội lao ra khỏi thành Bạch Hổ, tiêu diệt đại quân của Bàn Cửu rồi.
Vệ Anh tuy cũng cảm thấy biện pháp này có thể làm, nhưng lại có một vấn đề trí mạng, “Mật lệnh Đại vương nước Đông Cô gửi cho Đại Nguyên soái đều từ đồ án và văn tự tạo thành, người bình thường đều xem không hiểu, dù chúng ta có biện pháp đổi mật lệnh của bọn họ, cũng không có biện pháp viết ra mật lệnh mà chúng ta muốn viết.”
Ôn Ly nhíu chân mày, đây đúng là một vấn đề. Không nghĩ tới ở cổ đại đã có cách giữ bí mật cao cấp như bằng máy.
Vệ Anh thấy Ôn Ly nhíu mày, chân mày hắn cũng nhíu lại theo. Kéo Ôn Ly vào trong lòng mình, Vệ Anh vươn ngón trỏ vuốt cặp lông mày nhăn vào nhau của Ôn Ly “Ly Nhi đừng lo lắng, cho dù hắn thật sự mượn được mười vạn viện quân ta cũng có biện pháp đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy.”
Ôn Ly biết Vệ Anh đây là đang an ủi nàng, nếu Bàn Cửu thật sự tạo được bốn mươi vạn đại quân cường công thành Bạch Hổ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ là một hồi chiến tranh cực kỳ thảm thiết.
Nhưng hiện tại nàng cũng không muốn tăng thêm phiền não cho Vệ Anh liền ôm cổ hắn, hôn nhẹ lên môi hắn, “Đương nhiên, phu quân của ta là tuyệt nhất.”
Tay ôm Ôn Ly của Vệ Anh không ý thức ôm chặt thêm mấy phần, kiếp trước hắn tích bao nhiêu âm đức, kiếp này mới có thể lấy được một tiểu nhân nhi đáng yêu như vậy đây? “Ly Nhi, nàng thật tốt.”
Vệ Anh nói xong liền kìm lòng không đậu ôm Ôn Ly hôn lên môi nàng, Ôn Ly ngượng ngùng đáp lại Vệ Anh, trong đầu lại đột nhiên vang lên ‘tinh’ một tiếng —
Ôn Ly mạnh đẩy Vệ Anh ra, Vệ Anh nhíu nhíu mày, ấn người vào trong ngực, bất mãn hỏi: ‘Sao vậy?”
Ôn Ly vui vẻ hôn bẹp một cái lên mặt Vệ Anh, cười nói: “Ta đột nhiên nhớ tới trước kia cha từng dạy ta mật ngữ nước Đông Cô!”
Chương 40: Nguy cơ giải trừ.
Editor: Linh
Hộ quốc công vào Nam ra Bắc, kinh nghiệm sa trường, hắn biết mật ngữ Đông Cô cũng không phải chuyện gì khó hiểu. Cho nên Vệ Anh không nghi ngờ gì về lời Ôn Ly nói, chỉ là việc này liên quan trọng đại, cho nên vẫn lần nữa cùng Ôn Ly xác nhận: “Nàng còn nhớ rõ không?”
Ôn Ly gật đầu, “Nhớ rất rõ.” Hệ thống vừa mở túi gấm cho nàng, sao có thể không nhớ rõ chứ.
Vốn tưởng rằng lấy cá tính của hệ thống, cái túi gấm thứ ba này nhất định cũng chỉ dùng để lấy lòng người, không nghĩ tới thật đúng là nổi lên tác dụng.
Ôn Ly cùng Vệ Anh quay về thư phòng, dựa theo gợi ý của hệ thống, rất nhanh đã tạo ra một mật lệnh giả của Đại vương nước Đông Cô, hiện tại vấn đề là làm cách nào đưa mật lệnh đến trong tay Nguyên soái đóng quân ở Hổ Nha quan.
“Việc này không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta phái người mai phục trên đường từ Đông Cô đến Hổ Nha quan, chặn người truyền tin lại, thừa cơ đánh tráo là được.” Vệ Anh cầm mật lệnh Ôn Ly vừa bắt chước ra, cẩn thận xem. Hắn từng xem liếc qua một mật lệnh của nước Đông Cô, bên trên đều là mấy văn tự kỳ quái và đồ án tạo thành, tuy hắn nhìn không hiểu, nhưng nghĩ đến cái mật lệnh trong tay này, hình như cũng khá giống.
Vệ Anh cầm mật lệnh phái người vụng trộm đi truyền Chu Chương, cùng hắn bí mật an bày chuyện này.
Sở dĩ phải vụng trộm và bí mật là vì để tránh tai mắt Thái tử. Tuy rằng hiện tại chưa có chứng cứ xác minh Thái tử và Bàn Cửu có cấu kết, nhưng ở trong lòng Vệ Anh, đây là chuyện chắc chắn cho nên không thể để rơi rớt chút tin tức nào vào trong tai Thái tử, bằng không sẽ gặp thất bại trong gang tấc.
Sự tình tiến hành rất thuận lợi, Thái tử đối việc này không hề có cảm giác. Bọn họ trước để binh lính cải trang thành dân chúng ở trong thành rải tin tức Vệ Nguyên soái đã giết hết thám tử mà Bàn Cửu xếp vào trong thành, rất nhanh liền truyền ồn ào huyên náo.
Bàn Cửu đóng quân ngoài thành rất nhanh cũng nhận được tin tức, Bàn Cửu sợ lâu ngày sinh biến, quả nhiên như Vệ Anh đoán, không mấy ngày liền phái người đi nước Đông Cô. Ba ngày sau, một con ngựa chạy như bay trên đường từ nước Đông Cô đến Hổ Nha quan không biết bị cái gì đánh trúng, chấn kinh hất người xuống ngựa.
Binh lính mang theo mật lệnh ra khỏi thành hôn mê một nén nhang sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm sau khi tỉnh lại là kiểm tra mật lệnh trong ngực. Thấy mật lệnh vẫn còn nguyên trong lòng mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi sau đó nhanh chóng lên ngựa, tiếp tục tiến về phía Hổ Nha quan.
Không biết mật lệnh trong lòng mình đã sớm bị thủ hạ của Vệ Anh đánh tráo.
Trong phủ Nguyên soái thành Bạch Hổ, Phong Tình đi theo Chu Chương, tràn ngập phấn khởi tiến lên báo cáo kết quả chiến đấu, “Báo cáo Nguyên soái, huynh đệ Phi Hổ doanh vừa truyền tin đến, đã thành công đổi mật lệnh trên người lính liên lạc.”
Ôn Ly hào hứng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, “Thật tốt quá!” Như vậy nguy cơ của thành Bạch Hổ có thể được giải quyết rồi.
Vệ Anh cười cười, nhẹ kéo Ôn Ly ngồi về lại bên người mình, “Lần này đều là công lao của Ly Nhi, bổn soái ghi công đầu cho nàng.”
Ôn Ly ra hình ra dáng ôm quyền nói với Vệ Anh, “Tạ Nguyên soái!”
Phong Tình ở bên dưới nhìn không phải tư vị quệt miệng, “Nguyên soái, có thể đừng ghê tởm thuộc hạ của mình như vậy được không?” Nhìn nụ cười ngọt ngấy trên mặt Vệ Anh, hắn lại cảm thấy lòng mình như dời sông lấp biển.
Vệ Anh liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Bổn soái ghê tởm đến ngươi à?”
Phong Tình chân thành gật đầu.
Vệ Anh cũng gật đầu theo, “Khó trách hiện tại bổn soái cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.”
Phong Tình: “…..”
Chu Chương ho khan một tiếng, kéo lại đề tài, “Nguyên soái, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Ngón tay cái Vệ Anh nhẹ xẹt qua mép bàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Tiếp theo, yên lặng xem xét là tốt rồi.”
Lần xem xét này kéo dài gần nửa tháng. Đại quân từ Hổ Nha quan chạy đến nơi không phải chuyện ngày một ngày hai, Bàn Cửu cũng sốt ruột chờ đợi.
Hắn từng phát thề, Vệ Anh cho hắn một mũi tên độc hắn nhất định sẽ trả lại gấp bội. Hiện tại thành hay bại ở một lần này, hắn sợ trước khi viện quan nước Đông Cô đến nơi, Vệ Anh sẽ làm ra thiêu thân gì đó.
Vệ Anh trong khoảng thời gian này đâu chỉ là an phận, quả thật chính là an dật. Sau khi không bị vây công quấy nhiễu, hắn cả người đều thoải mái, việc như thủ thành cũng không đến phiên hắn phải tự mình làm, vì thế công việc hàng ngày của hắn chính là trêu chọc lão bà.
Ôn Ly có thai phản ứng ngày càng rõ ràng, sáng nào cũng nôn nghén, ăn càng ngày càng ít, ngủ càng ngày càng nhiều, Vệ Anh thấy nàng mặt mũi tiều tụy, nhịn không được đau lòng.
Ôn Ly trong lòng cũng rất buồn bực, trò chơi này có cần thiết phải làm thật như vậy không? Tùy tiện chịu đựng một chút là được rồi.
“Ly Nhi, đã sắp qua ba tháng chưa?” Vệ Anh nằm trên giường, ôm lấy eo người phía trước, vòm ngực nóng bỏng dán vào sau lưng nàng, ở trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn còn nhớ đã từng ghi một món nợ.
Ôn Ly nghe được người phía sau nỉ non, hơi thở của hắn phun lên sườn tai nàng, giống như một ngọn lửa nóng, thiêu mặt nàng nóng lên: “….Ừ.”
Ôn Ly giọng mềm nhũn, phảng phất như đang vờn quanh đầu quả tim hắn, làm hắn nhịn không được lưu luyến dọc cơ thể nàng, cuối cùng che tại nơi mềm mại trước ngực nàng, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
Ôn Ly từ khi có thai đến nay chỗ đó thường xuyên có cảm giác sưng lên, bị Vệ Anh xoa nắn lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, theo bản năng rên mấy tiếng.
Động tác tay Vệ Anh nhanh thêm mấy phần, hô hấp cũng trở nên dồn dập, “Thoải mái lắm à?”
“Ừ…..” Ôn Ly cúi đầu, vấn đề khó có thể mở miệng như vậy làm nàng cảm thấy xấu hổ, nhưng là thân thể lại có cảm giác.
Vệ Anh xoay người Ôn Ly lại, để nàng đối mặt với mình, “Ta cũng rất khó chịu, không bằng nàng cũng giúp ta xoa xoa?”
Ôn Ly đương nhiên biết hắn khó chịu ở đâu, trên mặt tuy là thẹn thùng thường có không lên tiếng, nhưng tay đã duỗi về phía dưới thân Vệ Anh, từ quần lót trượt vào, nắm lấy lửa nóng của hắn, một giây sau Vệ Anh liền thoải mái rên ra tiếng.
Giọng Vệ Anh trầm thấp hơi đè nén, nghe vào trong tai Ôn Ly cực kỳ gợi cảm, tay dưới cũng càng thêm ra sức.
“Ừ….Ly Nhi….Nàng giỏi quá…..” Lời khen này của Vệ Anh tuy đã nói không chỉ một lần, nhưng mỗi lần nghe được Ôn Ly vẫn cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Vệ Anh thấy mặt nàng đỏ rực, kìm lòng không đậu nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên, cúi đầu hôn xuống.
Bởi vì Ôn Ly đang có thai, thể lực giảm đi không ít so trước đây, Vệ Anh sợ nàng mệt, mỗi lần hôn nàng chỉ lướt qua rồi ngừng, không dám dây dưa nàng lâu. Nhìn đôi môi bị mình hôn đến hồng nhuận, thân dưới Vệ Anh lại cứng thêm mấy phần, “Ly Nhi, nhanh hơn chút nữa…..”
Trong khoảng thời gian này nhu cầu sinh lí của Vệ Anh đều là Ôn Ly dùng tay giúp hắn giải quyết, cho nên kỹ xảo của ngũ cô nương đã tăng mạnh từ lâu, có tiến triển làm người ta vui sướng.
Đương nhiên, người này chủ yếu là chỉ Vệ Anh. Lại đương nhiên, Vệ Anh cũng chỉ cho phép là hắn.
Vệ Anh dưới kỹ xảo cao siêu của Ôn Ly, rất nhanh đã phóng mình ra. Cảm giác nóng bỏng trên tay làm Ôn Ly một lần nữa cảm thấy chính mình không có mặt mũi gặp người.
Vệ Anh cười, nhẹ nhàng ôm Ôn Ly vào trong lòng, “Ly Nhi, cũng đã làm qua nhiều lần như vậy rồi sao nàng vẫn thẹn thùng thế chứ?” Nương tử của hắn sao có thể đáng yêu vậy đây!
Ôn Ly nhẹ mím môi không nói gì, ngoan ngoãn cho Vệ Anh ôm. Vệ Anh cúi xuống ngậm lấy cánh môi nàng, thấp giọng nói: “Chờ Bàn Cửu lui binh rồi chúng ta có thể trở lại Kinh thành, đến lúc đó nàng cũng không cần vất vả như vậy nữa.” Đại mạc, các phương diện đều không thể so với Kinh thành, hiện Ôn Ly mang thai đứa nhỏ của bọn họ, hắn xếp mấy thái y ở bên cạnh nàng nhưng vẫn cảm thấy lo lắng chứ đừng nói còn tùy thời sẽ đánh giặc.
Có điều sắp rồi, sau trận chiến thành Bạch Hổ hắn sẽ không lại cho Bàn Cửu có cơ hội thở dốc. Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng trở lại Kinh thành để Ôn Ly dưỡng thai thật tốt.
Tuy Đại Nguyên soái nước Đông Cô hơi có chút nghi hoặc về mệnh lệnh tấn công Bàn Cửu, có điều đây là mật lệnh Đại vương gửi đến, hắn cũng phải chấp hành. Mà càng không thể ngờ được đương nhiên còn có Bàn Cửu bị quân Đông Cô đánh cho chẳng hiểu gì.
Sao viện quân lại đột nhiên biến thành quân địch rồi?!
Đang lúc hắn luống cuống tay chân ứng phó quân Đông Cô đánh đến, trong thành Bạch Hổ cũng tiếng trống vang trời, Vệ Anh dẫn theo đại tướng lĩnh một đường từ trong giết ra.
Trường Xà trận hắn bày đã sớm bị Vệ Anh phá, lúc này hắn không chỉ phải ứng phó đại quân nước Khương từ trong thành giết ra, mà còn phải ứng phó quân Đông Cô đánh lén từ sau lưng, hận không thể bẻ chính mình thành hai nửa, một người làm hai người dùng.
Trận chiến này nước Đông Khuê đại bại, Bàn Cửu mang theo quân Đông Khuê còn sót lại chật vật chạy về Đô thành, Mục Tu phụng mệnh Vệ Anh một đường đuổi theo không bỏ.
Nước Khương đánh thắng trận, các tướng sĩ đều rất cao hứng, nhưng là một ngày chưa bắt được Bàn Cửu thì Vệ Anh liền hoàn toàn không yên tâm.
Đợi đến ngày hôm sau Mục Tu mới dẫn phân đội nhỏ đuổi theo của mình về thành. Vệ Anh lập tức đi tìm hắn hỏi tình huống: “Bắt được Bàn Cửu không?”
Mục Tu quỳ xuống, nói: “Nửa đường xuất hiện mấy cao thủ cứu Bàn Cửu đi rồi. Có điều xin Nguyên soái yên tâm, người chúng ta vẫn đang tiếp tục đuổi theo, có tin tức sẽ lập tức báo lại.”
Vệ Anh nhíu nhíu chân mày, nửa đường xuất hiện cao thủ? Hắn theo bản năng nhìn về phía Thái tử, Thái tử lập tức nhảy lên: “Ngươi sẽ không lại hoài nghi là ta làm đấy chứ?”
Vệ Anh khóe miệng hơi nhếch, “Ngươi sẽ không lại phủ nhận đấy chứ?”
Thái tử: “…..”
Vì sao chuyện không hề có bằng chứng mà hắn cũng có thể nói được đúng lý hợp tình như thế?
Tóm lại mặc kệ Vệ Anh nghĩ thế nào, Thái tử cũng vẫn cảm thấy đánh thắng trận thì nên ăn mừng, khao tướng sĩ. Cho nên buổi tối hắn tổ chức một bữa tiệc ngay trong phủ Nguyên soái, nói các tướng sĩ không có phiên trực đều có thể tham gia.
Vệ Anh làm Đại Nguyên soái, đương nhiên đã ở trong hàng ngũ được mời. Hắn vốn không muốn đi nhưng không chống được lại nhiệt tình của các tướng sĩ, vì không làm đại gia mất hứng, hắn vẫn quyết định đi lộ mặt.
Sau khi Ôn Ly biết chuyện, vốn định cùng đi theo Vệ Anh nhưng lại bị Vệ Anh chính nghĩa ngôn từ cự tuyệt. Mấy cái loại tiệc tối gì đó tranh cãi ầm ĩ không nói, còn nhất định phải uống rượu, Vệ Anh sao có thể cho phép Ôn Ly đi chứ.
Ôn Ly tuy không cam lòng nhưng lại tìm không thấy lý do phản bác, vì vậy phẫn nộ đi dạo trong phủ Nguyên soái, lí do là ăn no đi tiêu thực.
Nhưng lần đi bộ này cũng để nàng không cẩn thận nghe được một bí mật động trời.
Trương Xảo Xảo tuy là một nữ tướng, nhưng chiến lực bưu hãn, còn biết rõ địa hình đại mạc, ở trên phương diện tác chiến cũng có ưu thế hơn tướng sĩ Khương quốc. Cho nên Ôn Ly mới có thể nghĩ đến nàng.
Nhưng Vệ Anh lại có cái nhìn khác, “Nếu Trương Xảo Xảo thật sự có thể giúp ta thì đương nhiên rất tốt, có điều nàng thủy chung là Tướng quân nước Đông Khuê, mở thành hiến quan đã là điểm mấu chốt cuối cùng của nàng, nàng sẽ không lại giúp chúng ta đánh quân Đông Khuê đâu.”
Ôn Ly nghĩ nghĩ cũng cảm thấy Vệ Anh nói có lý, nhưng vẫn không buông tha cho hi vọng này, “Chàng nói, nếu nàng ấy biết Phong Tình gặp nạn, nàng ấy có thể sẽ buông tha hiềm khích giữa hai nước, mang binh đến cứu viện chúng ta không?”
Vệ Anh nghiêng đầu nhìn Ôn Ly, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Nàng cảm thấy Phong Tình có mị lực đó?”
Ôn Ly: “…..”
Nàng….. Cũng không biết nữa.
Lúc này Phong Tướng quân đang đứng trên tường thành hứng gió lạnh đột nhiên đánh một cái hắt xì lạnh buốt.
Nếu không thể dùng đến Trương Xảo Xảo, vậy còn có biện pháp nào có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt đây.
Vấn đề này quấy nhiễu Ôn Ly mất ba ngày, việc đột nhiên có tiến triển – Chu Chương dẫn một đội nhỏ đi tuần thành bắt được một nam tử dáng vẻ khả nghi, bị nghi là thám tử kẻ địch phái tới. Vì thế Vệ Nguyên soái triệu tập thủ hạ tinh anh, chuẩn bị tam đường hội thẩm thám tử này.
Lần này, Ôn Ly quấn quít lấy Vệ Anh muốn đi theo. Chỉ là thật không ngờ giữa đường còn gặp Thái tử vội vàng đi đến.
Vệ Anh liếc nhìn Thái tử một cái, không mặn không nhạt hỏi: “Hoàng huynh kích động như vậy, gây ra chuyện gì à?”
Thái tử nói: “Ta nghe nói các ngươi bắt được thám tử cho nên đặc biệt đuổi qua xem xem.”
Vệ Anh đánh giá liếc nhìn Thái tử, cười mà không nói.
Thái tử cảm giác lông trên đầu mình đều đang dựng đứng lên, “Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Tốt xấu gì ta cũng là Nhị lộ Nguyên soái phụ hoàng ngự phong, nói không chừng còn có thể giúp nhóm các ngươi ra chủ ý gì đấy.” Thái tử nói xong, kiêu ngạo lắc lắc tay áo mình.
Vệ Anh cười nhạo một tiếng, “Chủ ý bỏ đi cũng là chủ ý.”
Thái tử: “…..”
Vì sao vừa rồi y lại nói chuyện với hắn cơ chứ? Y nên làm bộ như không thấy trực tiếp đi qua mới phải!
Có điều bây giờ là Vệ Anh làm bộ như không thấy y, trực tiếp kéo Ôn Ly đi.
Thái tử mặt xám mày tro đi theo phía sau hai người, cùng nhau đến phòng nghị sự.
Bên trong phòng nghị sự đã đứng đầy người, chính giữa là một nam nhân giả trang người dân đặc biệt bắt mắt, bởi vì hắn đang bị dây thừng trói thành một đoàn, quỳ trên mặt đất.
Mọi người trong phòng nhìn thấy Vệ Anh đến đều hô lên câu Nguyên soái. Vệ Anh đi đến trước bàn chính giữa phòng ngồi xuống, sai người đặt thêm một chiếc ghế bên cạnh hắn, để Ôn Ly ngồi đó.
Pháp quan và bồi thẩm đoàn ngồi xuống, chính thức mở phiên tòa.
Vệ Anh liếc mắt nhìn người trên đất, hỏi: “Ngươi là ai?”
Người trên đất hơi run run, chợt thút tha thút thít đáp: “Hồi bẩm Nguyên soái, tiểu nhân họ Lý tên Cẩu Đản, bán đậu hũ ở đầu đường Tây. Hôm nay đang ăn đậu hũ thì đột nhiên bị vị Tướng quân này bắt về! Nguyên soái, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân ạ!”
Nam nhân đó than thở khóc lóc xong, trong sảnh đường một mảnh lặng im.
Lông mày Ôn Ly nhịn không được giật giật. Lý…. Cẩu Đản, bán…. Đậu hũ, ha ha, hai cái này còn có thể liên quan hơn chút nữa không? Người ta bán đậu hũ đều là Tây Thi! Tây Thi đó!
Ôn Ly căm giận phun trào trong lòng xong, cho hắn một lời bình không cần cám ơn.
Khóe miệng Vệ Anh hơi cong lên, nam nhân cúi đầu xuống đất hít sâu một hơi, má nó, Nguyên soái này cũng quá tuấn đi!
“Xem ra ngươi không tính khai phải không?”
Giọng nói lãnh đạm của Vệ Anh làm nam nhân lấy lại được chút tỉnh táo, “Tiểu nhân khai hết rồi mà, Nguyên soái minh giám!”
Vệ Anh hừ một tiếng, quay đầu nói với Chu Chương: “Chu Tướng quân, cởi hết quần áo người này ra, diễu phố thị chúng.”
“Cái gì?!” Nam nhân nghe vậy liền nóng này, trực tiếp cuộn thành một cục bật dậy khỏi mặt đất, “Mệt cho các ngươi tự nhận là quân đội chính nghĩa, các ngươi không thể vũ nhục ta như vậy!”
Vệ Anh nhìn hắn nhảy một lát mới gật đầu nói: “Nói cũng đúng. Tục ngữ nói sĩ có thể chết không thể chịu nhục, Chu Tướng quân, trực tiếp kéo người này ra chém đi.”
Nam nhân vừa nghe từ diễu phố biến thành chặt đầu càng nhảy mạnh hơn, “Nguyên soái tha mạng! Các ngươi, các ngươi….” Hắn ưỡn ngực lên, đại nghĩa lăng nhiên, “Các ngươi vẫn là vũ nhục ta đi!”
….
Chúng tướng sĩ trong phòng ào ào gửi cho hắn ánh mắt khinh bỉ, nhưng nam nhân hiện tại đã nghĩ thông suốt, Không phải chỉ là cởi hết diễu phố thị chúng thôi sao? Hắn một đại nam nhân có gì phải sợ! Đến đây đi!
“Chu tướng quân, cởi sạch người này rồi đưa đến phòng của Tống hỏa đầu đi.”
Nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Anh, cố tự trấn định hỏi: “Không phải nói là diễu phố thị chúng à?”
Vệ Anh nói: “Vốn là vậy, có điều bổn soái nghĩ lại, ngươi vẫn chưa có hôn phối đúng không?”
Nam nhân: “…..”
Chẳng lẽ Nguyên soái này còn kiêm chức làm bà mối? Suy nghĩ thay đổi cũng quá nhanh đi?
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, ấp úng nói: “Ta, ta có hôn phối hay chưa liên quan gì đến ngươi?”
“Đúng là không có liên quan gì đến bổn soái.”
“Vậy ngươi còn quản?!”
“Ngươi coi như bổn soái giúp người làm niềm vui đi.”
Nam nhân: “…..”
Ngài có thể đi giúp đỡ người khác làm niềm vui không Nguyên soái.
Nghĩ đến đây, nam nhân mới đột nhiên phát hiện có một vấn đề rất quan trọng bị hắn xem nhẹ, “Tống hỏa đầu là ai?”
Vệ Anh cười cười nói: “Tống hỏa đầu là một hỏa đầu trong quân ta, bộ dạng cao lớn không nói, người còn trung hậu thành thật, vẫn có thể xem là một lương phối.”
Nam nhân vốn bị nụ cười Vệ Anh làm hoa mắt đột nhiên tỉnh táo lại, “Hắn là một nam nhân!”
“Đúng vậy.” Vệ Anh mặt không đỏ tim không đập gật đầu. “Trong quân chúng ta chỉ có một mình Tống hỏa đầu yêu thích nam sắc, bổn soái càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có hắn thích hợp nhất để vũ nhục ngươi.”
…..
Lần này không chỉ nam nhân mà tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Nguyên soái xuống tay…. Thật ác.
“Chu tướng quân, ra tay đi.” Vệ Anh thấy mọi người trong phòng đều ngẩn người, nhịn không được mở miệng thúc giục. Chu Chương lấy lại hồn, đáp rõ rồi đi về phía người nam nhân.
Nam nhân nhìn Chu Chương đang đi về phía mình, trốn tránh hắn tựa như trốn thú dữ, “Nguyên soái đừng mà! Nguyên soái tha tiểu nhân đi!”
Vệ Anh nghe tiếng rên của hắn, trên mặt rốt cục lộ ra chút không kiên nhẫn, “Ngươi rốt cục là muốn chúng ta vũ nhục ngươi, hay là trực tiếp chém ngươi?”
…..
“Ta, ta….” Nam nhân phịch một tiếng quỳ xuống, nước mắt giàn giụa nói với Vệ Anh, “Ta khai còn không được sao, hu hu hu.”
….
Hôm nay tất cả các tướng sĩ có mặt trong trận thẩm vấn này đều không tiếng động đạt thành một nhận thức chung — sau này nếu rơi vào trong tay Nguyên soái, nhất định phải cắn lưỡi tự sát bằng tốc độ nhanh nhất!
Bọn họ nhìn người khóc đến không thành tiếng trên mặt đất, yên lặng rơi lệ đồng tình cho hoa cúc của hắn.
Mà lúc này chỉ có một mình Thái tử là cả thể xác và tâm hồn đều thoải mái.
Hóa ra Vệ Anh miệng độc là chúng sinh bình đẳng, không phải chỉ nhằm vào một mình hắn! Cảm động, hu hu hu.
Ôn Ly yên lặng nhìn Vệ Anh bên cạnh một cái, nàng không nên đến nghe cuộc thẩm vấn này, nghe xong rồi phải dưỡng thai Bánh bao nhỏ thế nào, hu hu hu.
“Sao vậy?” Cảm nhận được tầm mắt Ôn Ly, Vệ Anh nghiêng đầu sang ôn nhu hỏi.
Ôn Ly lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Vệ Anh, chàng đúng là anh minh thần võ!”
Ngàn xuyên vạn xuyên đuôi ngựa không xuyên. Ôm chặt đùi tướng công mình mới là quan trọng.
Vệ Anh cười nhéo má Ôn Ly, “Nàng lại suy nghĩ linh tinh gì rồi hả?”
Ôn Ly không đáp lời, chỉ nhìn hắn cười ngây ngô, cười đến trái tim Vệ Anh đều sắp hóa thành nước.
Nam nhân còn đang nằm trên đất nỉ non thấy nụ cười sủng nịch của Vệ Anh, không thể tin lắc đầu, nước mắt nước mũi song phi.
Này! Nguyên soái của các ngươi bị cái gì kì quái bám vào người rồi!
Sau khi Vệ Anh toàn diện công phá phòng tuyến tâm lý người nam nhân kia, trận thẩm vấn này tiến hành tương đối thuận lợi. Căn cứ theo lời khai của hắn, trong thành Bạch Hổ tổng cộng ẩn núp ba thám tử, đều là cao thủ trong quân. Lúc hắn nói đến đây Chu Chương khinh thường hừ một tiếng, vì thế hắn lại phản cung — Khi không cùng tướng sĩ giao chiến thì đều là cao thủ, Chu Chương thế này mới hài lòng.
Nhiệm vụ của ba gã thám tử đó chính là ẩn núp trong thành Bạch Hổ, tùy cơ hành động, đốt kho lúa hoặc hạ độc nguồn nước, làm binh lính nước Khương cạn nước cạn lương. Như vậy là bọn Bàn Cửu có thể không chiến mà thắng.
Dưới dâm uy của Nguyên soái Vệ Anh, nam nhân thành thật khai ra chỗ ẩn thân của hai gã đồng đảng còn lại, Chu Chương hỏa tốc tiến hành vây bắt. Cuối cùng, nam nhân còn lộ ra một tình báo quan trọng, Bàn Cửu sợ lâu ngày sinh biến, nếu còn không đợi được tin tức đắc thủ của thám tử sẽ hướng nước Đông Cô mượn mười vạn binh, vây diệt Vệ Anh.
Sau khi nam nhân khai hết, Vệ Nguyên soái rất là hài lòng, để thưởng cho, hắn phái người cởi sạch nam nhân đưa đến trong phòng Tống hỏa đầu.
Đương nhiên, đây đều là nói sau.
Có điều tin tức cuối cùng nam nhân kia nói lại cho Ôn Ly một gợi ý. Sau khi trở lại phòng, nàng nói suy nghĩ của mình cho Vệ Anh nghe.
“Gậy ông đập lưng ông, gậy ông đập lưng ông?” Vệ Anh lặp lại lời Ôn Ly. Ôn Ly gật đầu, nói: “Chúng ta hiện không thể để quân đội ở Hồng Thạch quan đánh lén Bàn Cửu từ phía sau, nhưng nếu mười vạn quân nước Đông Cô không phải đến viện trợ Bàn Cửu mà là đến công kích hắn thì sao?”
Vệ Anh cụp mắt suy tư, Bàn Cửu muốn mượn binh của nước Đông Cô, vậy nhất định phải đàm thỏa với Đại vương nước Đông Cô trước, lại do Đại vương nước Đông Cô truyền lệnh cho Nguyên soái của mình, có lẽ trong lúc đó có thể động tay chân.
Ôn Ly thấy Vệ Anh giống như cũng cảm thấy phương pháp này có thể làm liền càng thêm buông lỏng nói ra suy nghĩ của mình, “Nếu nước Đông Cô thật sự phái binh trợ giúp Bàn Cửu thì nhất định sẽ không điều binh từ Hoàng thành, hơn phân nửa là điều binh từ Hổ Nha quan. Trước ta nghe Mục Tướng quân đề cập qua, Hổ Nha quan hiện từ Đại Nguyên soái nước Đông Cô lĩnh trọng binh đóng quân ở đó, nếu chúng ta đổi mật lệnh bọn họ gửi nhau, đổi thành để Đại Nguyên soái tấn công Bàn Cửu, vậy là chúng ta có thể nhân cơ hội lao ra khỏi thành Bạch Hổ, tiêu diệt đại quân của Bàn Cửu rồi.
Vệ Anh tuy cũng cảm thấy biện pháp này có thể làm, nhưng lại có một vấn đề trí mạng, “Mật lệnh Đại vương nước Đông Cô gửi cho Đại Nguyên soái đều từ đồ án và văn tự tạo thành, người bình thường đều xem không hiểu, dù chúng ta có biện pháp đổi mật lệnh của bọn họ, cũng không có biện pháp viết ra mật lệnh mà chúng ta muốn viết.”
Ôn Ly nhíu chân mày, đây đúng là một vấn đề. Không nghĩ tới ở cổ đại đã có cách giữ bí mật cao cấp như bằng máy.
Vệ Anh thấy Ôn Ly nhíu mày, chân mày hắn cũng nhíu lại theo. Kéo Ôn Ly vào trong lòng mình, Vệ Anh vươn ngón trỏ vuốt cặp lông mày nhăn vào nhau của Ôn Ly “Ly Nhi đừng lo lắng, cho dù hắn thật sự mượn được mười vạn viện quân ta cũng có biện pháp đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy.”
Ôn Ly biết Vệ Anh đây là đang an ủi nàng, nếu Bàn Cửu thật sự tạo được bốn mươi vạn đại quân cường công thành Bạch Hổ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ là một hồi chiến tranh cực kỳ thảm thiết.
Nhưng hiện tại nàng cũng không muốn tăng thêm phiền não cho Vệ Anh liền ôm cổ hắn, hôn nhẹ lên môi hắn, “Đương nhiên, phu quân của ta là tuyệt nhất.”
Tay ôm Ôn Ly của Vệ Anh không ý thức ôm chặt thêm mấy phần, kiếp trước hắn tích bao nhiêu âm đức, kiếp này mới có thể lấy được một tiểu nhân nhi đáng yêu như vậy đây? “Ly Nhi, nàng thật tốt.”
Vệ Anh nói xong liền kìm lòng không đậu ôm Ôn Ly hôn lên môi nàng, Ôn Ly ngượng ngùng đáp lại Vệ Anh, trong đầu lại đột nhiên vang lên ‘tinh’ một tiếng —
Ôn Ly mạnh đẩy Vệ Anh ra, Vệ Anh nhíu nhíu mày, ấn người vào trong ngực, bất mãn hỏi: ‘Sao vậy?”
Ôn Ly vui vẻ hôn bẹp một cái lên mặt Vệ Anh, cười nói: “Ta đột nhiên nhớ tới trước kia cha từng dạy ta mật ngữ nước Đông Cô!”
Chương 40: Nguy cơ giải trừ.
Editor: Linh
Hộ quốc công vào Nam ra Bắc, kinh nghiệm sa trường, hắn biết mật ngữ Đông Cô cũng không phải chuyện gì khó hiểu. Cho nên Vệ Anh không nghi ngờ gì về lời Ôn Ly nói, chỉ là việc này liên quan trọng đại, cho nên vẫn lần nữa cùng Ôn Ly xác nhận: “Nàng còn nhớ rõ không?”
Ôn Ly gật đầu, “Nhớ rất rõ.” Hệ thống vừa mở túi gấm cho nàng, sao có thể không nhớ rõ chứ.
Vốn tưởng rằng lấy cá tính của hệ thống, cái túi gấm thứ ba này nhất định cũng chỉ dùng để lấy lòng người, không nghĩ tới thật đúng là nổi lên tác dụng.
Ôn Ly cùng Vệ Anh quay về thư phòng, dựa theo gợi ý của hệ thống, rất nhanh đã tạo ra một mật lệnh giả của Đại vương nước Đông Cô, hiện tại vấn đề là làm cách nào đưa mật lệnh đến trong tay Nguyên soái đóng quân ở Hổ Nha quan.
“Việc này không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta phái người mai phục trên đường từ Đông Cô đến Hổ Nha quan, chặn người truyền tin lại, thừa cơ đánh tráo là được.” Vệ Anh cầm mật lệnh Ôn Ly vừa bắt chước ra, cẩn thận xem. Hắn từng xem liếc qua một mật lệnh của nước Đông Cô, bên trên đều là mấy văn tự kỳ quái và đồ án tạo thành, tuy hắn nhìn không hiểu, nhưng nghĩ đến cái mật lệnh trong tay này, hình như cũng khá giống.
Vệ Anh cầm mật lệnh phái người vụng trộm đi truyền Chu Chương, cùng hắn bí mật an bày chuyện này.
Sở dĩ phải vụng trộm và bí mật là vì để tránh tai mắt Thái tử. Tuy rằng hiện tại chưa có chứng cứ xác minh Thái tử và Bàn Cửu có cấu kết, nhưng ở trong lòng Vệ Anh, đây là chuyện chắc chắn cho nên không thể để rơi rớt chút tin tức nào vào trong tai Thái tử, bằng không sẽ gặp thất bại trong gang tấc.
Sự tình tiến hành rất thuận lợi, Thái tử đối việc này không hề có cảm giác. Bọn họ trước để binh lính cải trang thành dân chúng ở trong thành rải tin tức Vệ Nguyên soái đã giết hết thám tử mà Bàn Cửu xếp vào trong thành, rất nhanh liền truyền ồn ào huyên náo.
Bàn Cửu đóng quân ngoài thành rất nhanh cũng nhận được tin tức, Bàn Cửu sợ lâu ngày sinh biến, quả nhiên như Vệ Anh đoán, không mấy ngày liền phái người đi nước Đông Cô. Ba ngày sau, một con ngựa chạy như bay trên đường từ nước Đông Cô đến Hổ Nha quan không biết bị cái gì đánh trúng, chấn kinh hất người xuống ngựa.
Binh lính mang theo mật lệnh ra khỏi thành hôn mê một nén nhang sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm sau khi tỉnh lại là kiểm tra mật lệnh trong ngực. Thấy mật lệnh vẫn còn nguyên trong lòng mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi sau đó nhanh chóng lên ngựa, tiếp tục tiến về phía Hổ Nha quan.
Không biết mật lệnh trong lòng mình đã sớm bị thủ hạ của Vệ Anh đánh tráo.
Trong phủ Nguyên soái thành Bạch Hổ, Phong Tình đi theo Chu Chương, tràn ngập phấn khởi tiến lên báo cáo kết quả chiến đấu, “Báo cáo Nguyên soái, huynh đệ Phi Hổ doanh vừa truyền tin đến, đã thành công đổi mật lệnh trên người lính liên lạc.”
Ôn Ly hào hứng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, “Thật tốt quá!” Như vậy nguy cơ của thành Bạch Hổ có thể được giải quyết rồi.
Vệ Anh cười cười, nhẹ kéo Ôn Ly ngồi về lại bên người mình, “Lần này đều là công lao của Ly Nhi, bổn soái ghi công đầu cho nàng.”
Ôn Ly ra hình ra dáng ôm quyền nói với Vệ Anh, “Tạ Nguyên soái!”
Phong Tình ở bên dưới nhìn không phải tư vị quệt miệng, “Nguyên soái, có thể đừng ghê tởm thuộc hạ của mình như vậy được không?” Nhìn nụ cười ngọt ngấy trên mặt Vệ Anh, hắn lại cảm thấy lòng mình như dời sông lấp biển.
Vệ Anh liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Bổn soái ghê tởm đến ngươi à?”
Phong Tình chân thành gật đầu.
Vệ Anh cũng gật đầu theo, “Khó trách hiện tại bổn soái cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.”
Phong Tình: “…..”
Chu Chương ho khan một tiếng, kéo lại đề tài, “Nguyên soái, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Ngón tay cái Vệ Anh nhẹ xẹt qua mép bàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Tiếp theo, yên lặng xem xét là tốt rồi.”
Lần xem xét này kéo dài gần nửa tháng. Đại quân từ Hổ Nha quan chạy đến nơi không phải chuyện ngày một ngày hai, Bàn Cửu cũng sốt ruột chờ đợi.
Hắn từng phát thề, Vệ Anh cho hắn một mũi tên độc hắn nhất định sẽ trả lại gấp bội. Hiện tại thành hay bại ở một lần này, hắn sợ trước khi viện quan nước Đông Cô đến nơi, Vệ Anh sẽ làm ra thiêu thân gì đó.
Vệ Anh trong khoảng thời gian này đâu chỉ là an phận, quả thật chính là an dật. Sau khi không bị vây công quấy nhiễu, hắn cả người đều thoải mái, việc như thủ thành cũng không đến phiên hắn phải tự mình làm, vì thế công việc hàng ngày của hắn chính là trêu chọc lão bà.
Ôn Ly có thai phản ứng ngày càng rõ ràng, sáng nào cũng nôn nghén, ăn càng ngày càng ít, ngủ càng ngày càng nhiều, Vệ Anh thấy nàng mặt mũi tiều tụy, nhịn không được đau lòng.
Ôn Ly trong lòng cũng rất buồn bực, trò chơi này có cần thiết phải làm thật như vậy không? Tùy tiện chịu đựng một chút là được rồi.
“Ly Nhi, đã sắp qua ba tháng chưa?” Vệ Anh nằm trên giường, ôm lấy eo người phía trước, vòm ngực nóng bỏng dán vào sau lưng nàng, ở trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn còn nhớ đã từng ghi một món nợ.
Ôn Ly nghe được người phía sau nỉ non, hơi thở của hắn phun lên sườn tai nàng, giống như một ngọn lửa nóng, thiêu mặt nàng nóng lên: “….Ừ.”
Ôn Ly giọng mềm nhũn, phảng phất như đang vờn quanh đầu quả tim hắn, làm hắn nhịn không được lưu luyến dọc cơ thể nàng, cuối cùng che tại nơi mềm mại trước ngực nàng, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
Ôn Ly từ khi có thai đến nay chỗ đó thường xuyên có cảm giác sưng lên, bị Vệ Anh xoa nắn lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, theo bản năng rên mấy tiếng.
Động tác tay Vệ Anh nhanh thêm mấy phần, hô hấp cũng trở nên dồn dập, “Thoải mái lắm à?”
“Ừ…..” Ôn Ly cúi đầu, vấn đề khó có thể mở miệng như vậy làm nàng cảm thấy xấu hổ, nhưng là thân thể lại có cảm giác.
Vệ Anh xoay người Ôn Ly lại, để nàng đối mặt với mình, “Ta cũng rất khó chịu, không bằng nàng cũng giúp ta xoa xoa?”
Ôn Ly đương nhiên biết hắn khó chịu ở đâu, trên mặt tuy là thẹn thùng thường có không lên tiếng, nhưng tay đã duỗi về phía dưới thân Vệ Anh, từ quần lót trượt vào, nắm lấy lửa nóng của hắn, một giây sau Vệ Anh liền thoải mái rên ra tiếng.
Giọng Vệ Anh trầm thấp hơi đè nén, nghe vào trong tai Ôn Ly cực kỳ gợi cảm, tay dưới cũng càng thêm ra sức.
“Ừ….Ly Nhi….Nàng giỏi quá…..” Lời khen này của Vệ Anh tuy đã nói không chỉ một lần, nhưng mỗi lần nghe được Ôn Ly vẫn cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Vệ Anh thấy mặt nàng đỏ rực, kìm lòng không đậu nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên, cúi đầu hôn xuống.
Bởi vì Ôn Ly đang có thai, thể lực giảm đi không ít so trước đây, Vệ Anh sợ nàng mệt, mỗi lần hôn nàng chỉ lướt qua rồi ngừng, không dám dây dưa nàng lâu. Nhìn đôi môi bị mình hôn đến hồng nhuận, thân dưới Vệ Anh lại cứng thêm mấy phần, “Ly Nhi, nhanh hơn chút nữa…..”
Trong khoảng thời gian này nhu cầu sinh lí của Vệ Anh đều là Ôn Ly dùng tay giúp hắn giải quyết, cho nên kỹ xảo của ngũ cô nương đã tăng mạnh từ lâu, có tiến triển làm người ta vui sướng.
Đương nhiên, người này chủ yếu là chỉ Vệ Anh. Lại đương nhiên, Vệ Anh cũng chỉ cho phép là hắn.
Vệ Anh dưới kỹ xảo cao siêu của Ôn Ly, rất nhanh đã phóng mình ra. Cảm giác nóng bỏng trên tay làm Ôn Ly một lần nữa cảm thấy chính mình không có mặt mũi gặp người.
Vệ Anh cười, nhẹ nhàng ôm Ôn Ly vào trong lòng, “Ly Nhi, cũng đã làm qua nhiều lần như vậy rồi sao nàng vẫn thẹn thùng thế chứ?” Nương tử của hắn sao có thể đáng yêu vậy đây!
Ôn Ly nhẹ mím môi không nói gì, ngoan ngoãn cho Vệ Anh ôm. Vệ Anh cúi xuống ngậm lấy cánh môi nàng, thấp giọng nói: “Chờ Bàn Cửu lui binh rồi chúng ta có thể trở lại Kinh thành, đến lúc đó nàng cũng không cần vất vả như vậy nữa.” Đại mạc, các phương diện đều không thể so với Kinh thành, hiện Ôn Ly mang thai đứa nhỏ của bọn họ, hắn xếp mấy thái y ở bên cạnh nàng nhưng vẫn cảm thấy lo lắng chứ đừng nói còn tùy thời sẽ đánh giặc.
Có điều sắp rồi, sau trận chiến thành Bạch Hổ hắn sẽ không lại cho Bàn Cửu có cơ hội thở dốc. Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng trở lại Kinh thành để Ôn Ly dưỡng thai thật tốt.
Tuy Đại Nguyên soái nước Đông Cô hơi có chút nghi hoặc về mệnh lệnh tấn công Bàn Cửu, có điều đây là mật lệnh Đại vương gửi đến, hắn cũng phải chấp hành. Mà càng không thể ngờ được đương nhiên còn có Bàn Cửu bị quân Đông Cô đánh cho chẳng hiểu gì.
Sao viện quân lại đột nhiên biến thành quân địch rồi?!
Đang lúc hắn luống cuống tay chân ứng phó quân Đông Cô đánh đến, trong thành Bạch Hổ cũng tiếng trống vang trời, Vệ Anh dẫn theo đại tướng lĩnh một đường từ trong giết ra.
Trường Xà trận hắn bày đã sớm bị Vệ Anh phá, lúc này hắn không chỉ phải ứng phó đại quân nước Khương từ trong thành giết ra, mà còn phải ứng phó quân Đông Cô đánh lén từ sau lưng, hận không thể bẻ chính mình thành hai nửa, một người làm hai người dùng.
Trận chiến này nước Đông Khuê đại bại, Bàn Cửu mang theo quân Đông Khuê còn sót lại chật vật chạy về Đô thành, Mục Tu phụng mệnh Vệ Anh một đường đuổi theo không bỏ.
Nước Khương đánh thắng trận, các tướng sĩ đều rất cao hứng, nhưng là một ngày chưa bắt được Bàn Cửu thì Vệ Anh liền hoàn toàn không yên tâm.
Đợi đến ngày hôm sau Mục Tu mới dẫn phân đội nhỏ đuổi theo của mình về thành. Vệ Anh lập tức đi tìm hắn hỏi tình huống: “Bắt được Bàn Cửu không?”
Mục Tu quỳ xuống, nói: “Nửa đường xuất hiện mấy cao thủ cứu Bàn Cửu đi rồi. Có điều xin Nguyên soái yên tâm, người chúng ta vẫn đang tiếp tục đuổi theo, có tin tức sẽ lập tức báo lại.”
Vệ Anh nhíu nhíu chân mày, nửa đường xuất hiện cao thủ? Hắn theo bản năng nhìn về phía Thái tử, Thái tử lập tức nhảy lên: “Ngươi sẽ không lại hoài nghi là ta làm đấy chứ?”
Vệ Anh khóe miệng hơi nhếch, “Ngươi sẽ không lại phủ nhận đấy chứ?”
Thái tử: “…..”
Vì sao chuyện không hề có bằng chứng mà hắn cũng có thể nói được đúng lý hợp tình như thế?
Tóm lại mặc kệ Vệ Anh nghĩ thế nào, Thái tử cũng vẫn cảm thấy đánh thắng trận thì nên ăn mừng, khao tướng sĩ. Cho nên buổi tối hắn tổ chức một bữa tiệc ngay trong phủ Nguyên soái, nói các tướng sĩ không có phiên trực đều có thể tham gia.
Vệ Anh làm Đại Nguyên soái, đương nhiên đã ở trong hàng ngũ được mời. Hắn vốn không muốn đi nhưng không chống được lại nhiệt tình của các tướng sĩ, vì không làm đại gia mất hứng, hắn vẫn quyết định đi lộ mặt.
Sau khi Ôn Ly biết chuyện, vốn định cùng đi theo Vệ Anh nhưng lại bị Vệ Anh chính nghĩa ngôn từ cự tuyệt. Mấy cái loại tiệc tối gì đó tranh cãi ầm ĩ không nói, còn nhất định phải uống rượu, Vệ Anh sao có thể cho phép Ôn Ly đi chứ.
Ôn Ly tuy không cam lòng nhưng lại tìm không thấy lý do phản bác, vì vậy phẫn nộ đi dạo trong phủ Nguyên soái, lí do là ăn no đi tiêu thực.
Nhưng lần đi bộ này cũng để nàng không cẩn thận nghe được một bí mật động trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook