Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ
-
Chương 71: Tg4 Đại Lão Mỗi Ngày Phân Chia Nhân Cách 15 - Nhốt Lại
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Quý Thính không nghĩ lúc này Thân Đồ Nhĩ sẽ ra tới, nhưng mà từ khi tới thế giới này, cơ hồ mỗi ngày đều phải trải qua kinh hách, trong thời gian ngắn Quý Thính bình tĩnh lại khá nhanh: "Thực xin lỗi, vừa vặn lúc này anh ra tới, chúng ta nói chuyện này cho rõ ràng."
"Em nói đi." Giọng Thân Đồ Nhĩ trộn lẫn một tia hờ hững.
Quý Thính bình tĩnh nhìn anh một lát, sau đó giấu đi một đoạn về Thân Đồ Dực, đem chuyện mình như thế nào chân đứng hai thuyền nói ra một lần.
"Anh cũng nói, chỉ cần chúng ta giữ kín như bưng thì sẽ không có người phát hiện bí mật chuyện chúng ta yêu nhau, cho nên em muốn cùng lúc yêu hai người, phỏng chừng sẽ không ai phát hiện, cho nên liền làm như vậy." Quý Thính ra vẻ nhẹ nhàng nói.
Thân Đồ Nhĩ cong lên khóe môi, ý cười lại không đạt đáy mắt: "Coi như anh vác đá nện vào chân mình?"
"Không biết có thể tính vậy không, dù sao không có anh nhắc nhở, em căn bản sẽ không kết giao với bất kỳ người nào," Quý Thính nói xong khẽ cười một tiếng, quay mặt đi tiếp tục nói, "Xin lỗi, tuy rằng các anh nhân cách là bất đồng, nhưng em không thể hoàn toàn xem các anh trở thành người độc lập, người em thích chính là Thân Đồ Xuyên, mà không phải một trong bốn nhân cách của anh ấy."
Thân Đồ Nhĩ ánh mắt tối sầm lại: "Nhưng bọn anh chính là mỗi người độc lập."
"Các anh không phải, các anh chỉ là một nhân cách trong một thân thể có bất đồng nhân cách," Quý Thính ánh mắt kiên định, "Anh là Thân Đồ Xuyên, Tiểu Tự cũng là Thân Đồ Xuyên, mỗi người các anh đều là Thân Đồ Xuyên, chẳng sợ các anh không thừa nhận, các anh cũng chỉ sẽ là một người."
"Đủ rồi!"
"Em biết anh không thích luận điệu này, rốt cuộc bốn nhân cách các anh ít nhất có thể chung sống hoà bình, nhưng đây là sự thật, không có thân thể ai lại thật sự có bốn nhân cách độc lập, các anh sở dĩ có thể hài hòa ở chung với nhau như vậy, đơn giản là bởi vì không ai là diễn sinh của ai, mà là một nhân cách chính chia thành 4."
Lúc trước cô cho rằng Thân Đồ Dực là người bảo vệ thân phận, là chủ nhân cách diễn sinh ra anh, nhưng trong quá trình ở chung, cô phát hiện ra không phải là như thế, hiện tại thân thể này căn bản là không có cái nào gọi là chủ nhân cách, bởi vì chủ nhân cách đã trực tiếp bị chia làm bốn.
Thân Đồ Nhĩ cười như không cười nhìn cô: "Em nói chuyện này với anh để làm gì? Muốn cho anh đi tìm bác sĩ tâm lý trị liệu, sau đó đem bọn anh hợp thành một người?"
"Em không có ý muốn thay đổi sinh hoạt của các anh, em chỉ là có chút động tâm với Thân Đồ Xuyên người này, sau đó phát hiện chính mình không chịu đựng được việc yêu đương cùng tinh thần phân liệt, rõ ràng bạn trai là cùng một cá nhân, lại muốn lén lút, em thật không thích như vậy."
"Cho nên em quyết định ngả bài chia tay?"
Quý Thính không chút do dự: "Phải."
Thân Đồ Nhĩ lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu lúc sau trào phúng cười: "Cô giáo Quý nói yêu đương liền yêu đương, nói chia tay liền chia tay, giống như mọi chuyện chỉ cần một mình em quyết định."
"Em biết anh không cam lòng, anh muốn trừng phạt em như thế nào cũng được, chỉ là hy vọng anh không đừng quá khó chịu." Quý Thính rũ mắt.
"Bạn gái đột nhiên nói không tiếp thu được anh như vậy, còn ở cùng với em trai anh, em có tư cách gì kêu anh đừng quá khó chịu?" Đáy mắt Thân Đồ Nhĩ một mảnh hờ hững.
Quý Thính nhấp môi, thấp giọng nói câu: "Xin lỗi." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Thân Đồ Nhĩ nhìn theo phương hướng cô biến mất, anh ngồi chính là suốt một đêm.
Trong lúc đó anh gọi điện thoại đi, rồi có người trong đêm đem thứ gì lại đây giao, sau khi Thân Đồ Nhĩ lấy được đồ vật thì lẳng lặng ngồi trên sô pha nhìn nhìn, chỉ hy vọng sẽ không có đi đến một bước kia.
Ánh mặt trời vừa chiếu sáng, có tiếng bánh xe hành lý kéo trên sàn nhà ở hành lang bên ngoài, truyền qua cánh cửa không đóng chặt.
Đầu ngón tay Thân Đồ Nhĩ giật giật, nắm chặt lấy đồ vật trong tay, lạnh mặt bước ra ngoài, đối diện với Quý Thính đang muốn đi.
"Anh sao tỉnh sớm như vậy......" Quý Thính ngơ ngẩn dừng lại, nhìn đến đôi mắt đỏ quạch của anh thì mới ý thức được có lẽ anh cả đêm không ngủ.
Thanh âm Thân Đồ Nhĩ có chút khàn khàn: "Em muốn đi đâu?"
"Hiện giờ trạng thái của em đã không còn thích hợp để dạy Thân Đồ Tự, qua mấy ngày nữa em sẽ liên hệ Thân Đồ Dực về chuyện hủy hợp đồng." Quý Thính trấn định nói.
Mặt anh có chút hồng, cả người trạng thái đều không đúng lắm, có lẽ là tức giận.
"Em phải đi?" Thân Đồ Nhĩ đột nhiên bật cười, "Sau khi làm cho bọn anh đều hỏng bét, em vỗ mông muốn đi?"
"Xin lỗi......"
"Anh không cần em xin lỗi!" Thanh âm Thân Đồ Nhĩ đột nhiên cao lên, tiếp theo giống như ý thức được chính mình thất thố, anh nhịn nhẫn xuống, nói, "Anh không cần em xin lỗi."
"Vậy anh muốn em làm như thế nào?"
"Chia tay với Tiểu Tự, chuyện này anh xem như không phát sinh qua, chúng ta tiếp tục yêu đương." Thân Đồ Nhĩ nhàn nhạt nói.
Quý Thính không chút nghĩ ngợi: "Không có khả năng, em nói, em chịu đựng không được chỉ có một phần tư bạn trai."
"Em kết giao với anh, toàn bộ anh đều là của em, nếu em tìm người đàn ông khác, em có thể bảo đảm hắn đem toàn bộ thời gian sở hữu đều dùng ở trên người của em?" Thân Đồ Nhĩ lãnh đạm hỏi.
Quý Thính dừng một chút, mặt lạnh xuống: "Toàn bộ thời gian của anh đều dùng trên người của em? Xe máy, các trận thi đấu, đều từ bỏ?"
"Đều từ bỏ, anh chỉ cần em." Thân Đồ Nhĩ có chút không kiên nhẫn.
Sau khi câu nói này của anh ra khỏi miệng, hai người đột nhiên đều an tĩnh lại, hồi lâu lúc sau Quý Thính miễn cưỡng quay mặt đi, chua xót cười một tiếng: "Thực xin lỗi."
Nói xong, cô kéo hành lý xoay người rời đi.
Thân Đồ Nhĩ bắt lấy cổ tay Quý Thính, biểu tình đột nhiên có chút khó lường: "Nhất định phải đi?"
"Nhất định phải đi." Đưa lưng về phía anh, Quý Thính nhìn không thấy được đôi mắt phía sau đã trở nên nguy hiểm.
Thanh âm Thân Đồ Nhĩ phai nhạt xuống: "Em hẳn là biết, anh sẽ không dễ dàng để em rời đi."
"Hiện tại không phải xã hội cũ gì, em cũng không kí khế ước bán mình, anh không có quyền lợi, a a, anh muốn làm gì......" Quý Thính nói đến một nửa đột nhiên cảm giác sau cổ một chút đau đớn, cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Thân Đồ Nhĩ mặt vô biểu tình cầm một cái ống tiêm bỏ túi, mà thứ trong ống tiêm tất cả đã trút vào cổ mình.
Quý Thính không kịp chất vấn, liền một trận trời đất quay cuồng, tiếp theo rơi vào một lòng ngực nóng bỏng.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô rốt cuộc hiểu ra vì sao mặt anh lại đỏ, nguyên lai không phải tức giận, mà là phát sốt.
Tối.
Chung quanh là một mảnh đen nhánh thuần khiết.
Quý Thính ngây người hồi lâu mới ý thức được sở dĩ tối đen như vậy, là bởi vì hai mắt của mình còn chưa mở.
Cô nỗ lực muốn mở to mắt, nhưng cảm giác vô lực từ tứ chi đến mí mắt, mỗi một khối cơ bắp đều không nghe theo cô, giống như cả người chỉ có linh hồn cô là tự do, tất cả những mặt khác đều bị khống chế.
Cảm giác hoảng loạn đột nhiên sinh ra, nhưng ngay cả giãy giụa Quý Thính cũng làm không được.
Lúc cô cho rằng mình đang càng ngày càng lún sâu vào bóng đêm, đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc.
"Ngoan, đừng sợ, dược hiệu qua đi là em có thể tỉnh."
Chỉ một câu này, Quý Thính đột nhiên yên ổn xuống, không hề bức bách tự mình giãy giụa nữa mà trở nên thích ứng với bóng tối.
Dần dần buồn ngủ ập đến, cô thực mau lại lần nữa ngủ đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, Quý Thính theo bản năng giật giật ngón tay, phát hiện tuy rằng vẫn là có chút vô lực, nhưng đã có thể chi phối chính mình.
Quý Thính chậm rãi mở to mắt, phát hiện ánh mắt có thể nhìn tới cũng chỉ là hắc ám, cô ngây ngẩn cả người.
"Tỉnh?"
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trong mộng đã nghe qua, Quý Thính dừng một chút nhìn về phía tiếng nói, ẩn ẩn nhìn đến hình dáng anh thì nhẹ nhàng thở ra.
Còn tốt, cô cho rằng chính mình bị nhốt ở trong mộng vẫn chưa tỉnh lại.
"Thuốc kia có vẻ lợi hại, kỳ thật đối thân thể không có tổn thương gì, em không cần sợ hãi." Thân Đồ Nhĩ lại mở miệng nói.
Quý Thính dừng một chút, mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê.
Cô trầm mặc một lát, lại mở miệng phát hiện giọng nói đã khàn đi: "Hiện tại mấy giờ?"
"Buổi tối 9 giờ hơn, em nhắm mắt lại trước, anh bật đèn."
Quý Thính thuận theo nhắm mắt lại, giây tiếp theo cảm giác được ánh đèn sáng lên, cô thích ứng một lát, chậm rãi mở to mắt, đối diện với đôi mắt thâm trầm của Thân Đồ Nhĩ.
Hai người không tiếng động đối diện hồi lâu, Thân Đồ Nhĩ lại lần nữa mở miệng: "Sợ sao?"
"......" Nói sợ đó là giả, liên tiếp mấy đời đều cái kịch bản này, cô đã quen.
Đương nhiên lời này cô không dám nói, chỉ là tạm dừng một lát sau đó thay đổi đề tài: "Đây là nơi nào?" Gian phòng này chất đầy đồ vật, chỗ trống bên cạnh giường cô nằm, ngay cả trên mặt đất cũng không có sàn lát mà chỉ là nền xi-măng trụi lủi, không giống như là trong nhà.
"Trước kia là phòng người hầu, sau khi giảm người nơi này liền làm nhà kho, ngày thường đồ vật không dùng nữa đều ở chỗ này, cái giường này vẫn là trước kia lão tam mua, anh cả ngại quá nữ tính, cho nên ném đến nơi đây." Thân Đồ Nhĩ thấy cô không có phản ứng quá kích, hơi hơi thả lỏng chút.
Quý Thính trầm mặc một cái: "Anh muốn giam em lại?"
Thân Đồ Nhĩ không nói.
Quý Thính nhíu mày: "Anh thật là tưởng như vậy?"
"Còn có biện pháp khác sao?" Thân Đồ Nhĩ cong lên khóe môi, đôi mắt một mảnh bình tĩnh, "Không muốn chia tay, cũng không muốn để em đi, càng không muốn cùng người khác chia sẻ em, trừ bỏ đem em giấu đi, tựa hồ cũng không có biện pháp khác.
Em yên tâm, anh sẽ nói cho bọn anh cả, em đã từ chức đi rồi, bắt đầu từ hôm nay không có ai sẽ biết em còn ở biệt thự."
"......"
"Ngủ một ngày, hẳn là đói lả đi, nên ăn một chút." Thân Đồ Nhĩ nói, vươn tay về phía cô.
Quý Thính yên lặng nhìn chằm chằm tay anh một lát, cuối cùng vẫn là đưa tay qua.
Thân Đồ Nhĩ khóe miệng ngậm cười, ôn nhu kéo cô dậy, sau đó mở hộp cơm giữ ấm ra, cẩn thận đút cháo cho cô.
"Anh tính toán nhốt em bao lâu?" Quý Thính ăn một ngụm liền đột nhiên hỏi.
Thân Đồ Nhĩ rũ mắt: "Không biết, có lẽ chính là cả đời."
"Thân Đồ Nhĩ!" Trong thanh âm Quý Thính lộ ra một phân cảnh cáo.
Thân Đồ Nhĩ cười như không cười ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu lại thấy không thú vị: "Không cần nghĩ đến chạy trốn, cũng đừng nghĩ rời khỏi anh, tuy rằng nơi này chỉ là nhà kho, nhưng tính an toàn cũng phi thường cao, một mình em trốn không thoát đi......!Cũng tốt nhất đừng hy vọng có người tới cứu em, nơi này cách âm rất tốt, sẽ không có người phát hiện em ở chỗ này."
"Cho nên em chú định là phải bị nhốt lại?" Giọng Quý Thính lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Thân Đồ Nhĩ khẽ cười một tiếng không nói gì, tinh thần Quý Thính còn chưa khôi phục lại hoàn toàn, cũng dứt khoát không nói thêm gì nữa.
Hai người một người đút một người ăn, thực mau một hộp cháo đã bị ăn sạch, Thân Đồ Nhĩ buông hộp xuống, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra: "Cô giáo Quý ăn uống không thay đổi thì tốt, anh thật sợ em không ăn cái gì."
"......!Yên tâm, em sẽ không ngược đãi chính mình." Quý Thính liếc anh một cái, lại nằm xuống giường, đột nhiên có một vấn đề quan trọng phi thường muốn hỏi, "Nơi này có toilet sao?"
"Có, vị trí bên trái có buồng vệ sinh riêng." Thân Đồ Nhĩ nói.
Quý Thính nhìn theo hướng anh chỉ, quả nhiên nhìn đến bên kia có một cánh cửa, chẳng qua màu sắc cùng vách tường không khác biệt lắm cho nên lúc trước không phát hiện.
Có toilet có thể đi WC có thể tắm rửa là được, bằng không cô khả năng thật sự muốn liều mạng với anh.
"Được rồi, em đã biết, anh trở về đi." Quý Thính nói, nhắm hai mắt lại.
Cô cho rằng Thân Đồ Nhĩ này phải đi ngay, ai ngờ giây tiếp theo nệm bên cạnh lún xuống, tiếp theo một cổ ấm áp dán lại gần.
Quý Thính ngẩn ra một chút, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông nằm ở bên cạnh mình: "Anh nằm xuống làm gì?"
"Muốn ôm ôm cô giáo Quý." Thân Đồ Nhĩ nói, duỗi tay ôm lấy cô.
Quý Thính cổ quái nhìn anh, trong lòng thật nói không nên lời, người này như thế nào mà làm được vẻ mặt bình tĩnh tiêm thuốc mê cho mình, tiêm xong lại nhốt, nhốt rồi lại lấy ngữ khí dỗ dành bạn gái mà nói chuyện?
"Anh không nên tra em." Thân Đồ Nhĩ đột nhiên nói.
Quý Thính nhíu mày, không hiểu lắm anh đột nhiên nói lời này là có ý tứ gì.
"Anh không nên tra em, em cũng không nên nói cho anh chuyện em chân đứng hai thuyền, như vậy chúng ta có thể không có gánh nặng tâm lý mà tiếp tục yêu đương." Thân Đồ Nhĩ nhắm mắt, chống lại trán cô, cọ chút qua cái mũi nhỏ, "Hiện tại làm bộ hết thảy đều chưa phát sinh qua, còn kịp sao?"
"......!Thân Đồ Nhĩ, không cần lừa mình dối người."
Thân Đồ Nhĩ cười: "Cô giáo Quý cũng thật không lưu tình, còn không biết xấu hổ nói thích anh, nếu thật sự thích anh, sao lại làm anh thương tâm chứ?"
"Em không thấy ra được anh có bao nhiêu thương tâm." Quý Thính vô ngữ nhìn mặt Thân Đồ Nhĩ.
Thân Đồ Nhĩ mở mắt ra, bên trong nửa điểm hài hước cũng không có, chỉ còn lại có nặng nề nghiêm túc: "Cô giáo Quý lại nghiêm túc nhìn xem."
Quý Thính đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện đôi mắt Thân Đồ Nhĩ, trong lòng tức khắc lỡ một nhịp.
So với lúc trước giống như đã thay đổi thành một người khác, mặt mày tràn đầy ủ dột, những mặt trái cảm xúc dường như đọng lại thật nặng.
"Cô giáo Quý còn cảm thấy anh không thương tâm sao?" Thân Đồ Nhĩ nhàn nhạt hỏi.
Quý Thính nói không ra lời.
Thân Đồ Nhĩ cười tự giễu, ôm người vào trong lòng ngực một lần nữa nhắm mắt lại: "Ngủ đi cô giáo Quý, hôm nay cả ngày em cũng mệt mỏi rồi."
"......Ừm."
Quý Thính nhắm mắt lại, lại cố chống cự không dám ngủ, chỉ chờ sau khi anh chuyển đổi nhân cách để kêu nhân cách đó mang cô đi ra ngoài.
Không sai, lần này từ lúc bắt đầu Quý Thính cũng không nóng nảy, chính là bởi vì thân thể này không phải một người Thân Đồ Nhĩ làm chủ, nếu lúc trước có thể tùy thời thay đổi người khác, vậy hiện tại cũng có thể như thế, sẽ có lúc vừa vặn trước mặt cô sẽ mà đổi ra.
Trong lòng tuy rằng vẫn luôn muốn chờ nhân cách chuyển đổi, nhưng Quý Thính lại càng ngày càng mệt, dược vật còn chưa toàn bộ tiêu tán lại lần nữa phát lực, cô rất mau đã ngủ.
Tiếng hít thở bên tai càng ngày càng trầm, Thân Đồ Nhĩ đột nhiên mở to mắt, đáy mắt một mảnh thanh minh, hoàn toàn không giống bộ dáng mệt nhọc.
Anh nhìn chằm chằm Quý Thính hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đứng dậy xuống giường, vô thanh vô tức đi tới cửa, đi ra ngoài, ở bên ngoài khóa cửa lại, sau đó biến mất vào bóng đêm.
Quý Thính cho đến buổi sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại, cảm giác ảnh hưởng của dược vật hoàn toàn biến mất, cô day day huyệt thái dương bởi vì ngủ nhiều mà hơi nhức nhức, sau đó đứng dậy dạo một vòng trong phòng, xác định Thân Đồ Nhĩ không lừa cô, nơi này thật đúng là chính là một gian nhà kho.
Nhìn đến cửa sổ phòng trộm ở nhà kho, Quý Thính nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, một lần nữa trở lại mép giường ngồi xuống phát ngốc.
Thân Đồ Nhĩ thực mau lại tới, chỉ là đem bữa sáng cho cô liền xoay người phải đi, Quý Thính vội vàng gọi lại: "Anh không tính toán ở đây với em?"
Thân Đồ Nhĩ nghe vậy cong lên khóe môi, tựa hồ thực hưởng thụ cô ỷ lại đối với chính mình.
Anh nâng cằm cô lên, cúi người xuống hôn môi cô một cái: "Lập tức muốn đổi, anh tạm thời không thể ở lại đây, hộp cơm là hai phần, buổi tối anh lại đến xem em."
"......!Anh còn biết khi nào đổi sao?" Quý Thính có chút vô ngữ.
Thân Đồ Nhĩ lười biếng đứng dậy: "Chỉ cần không phải cảm xúc hoặc là trạng thái thân thể không xong, sẽ có một chút cảm giác, không nói với cô giáo Quý nữa, em cơm nước xong liền ở chỗ này xem TV đi, ngày hôm qua anh đã đem tới cho em một cái, chờ buổi tối anh lại đến tìm em."
Anh nói xong không lưu luyến chút nào xoay người liền đi, Quý Thính nhìn theo bóng dáng anh, thở dài.
Nếu cảm xúc cùng trạng thái thân thể vẫn luôn thực ổn định, vậy anh hẳn là có thể khống chế chính mình không ở trước mặt cô mà thay đổi.
Này thật là phiền toái, nếu không có người phát hiện ra mình, không biết Thân Đồ Dực có kiện cô lên tòa hay không.
Quý Thính nghĩ đến gương mặt đóng băng kia mà cảm thấy thật ưu sầu.
Thân Đồ Nhĩ quả nhiên cả ngày cũng chưa tới, cho đến chạng vạng, cửa mới truyền đến tiếng mở khóa, Quý Thính vội vàng chạy tới, trong nháy mắt cửa mở đối diện đôi mắt anh, tức khắc một trận vô ngữ: "Đôi mắt anh làm sao vậy?"
"Nhìn không ra sao? Khóc." Thân Đồ Nhĩ bình tĩnh một tay bắt lấy cánh tay cô, một tay xách theo hộp cơm, cho đến khi vào trong phòng, khóa cửa lại, lúc này mới buông cô ra.
Quý Thính nhíu mày nhìn đến đôi mắt sưng chỉ còn lại như một đường chỉ: "Em đương nhiên nhìn ra được là khóc, chính là hỏi anh vì cái gì mà khóc?"
"Không phải anh khóc, anh nói ra tin tức em ra đi, đây là Tiểu Tự và lão tam khóc, chủ yếu vẫn là lão tam khóc." Thân Đồ Nhĩ nói xong sắc mặt có chút không tốt, "Cô giáo Quý quả nhiên làm cho người ta thích, bốn người anh em bọn anh thế nhưng có ba người thua ở trong tay em."
"......"
Thân Đồ Nhĩ kéo cô đến mép giường ngồi xuống, mở hộp cơm ra, không gian rộng lớn trong phòng nháy mắt tràn ngập hương vị thịt bò nạm khoai tây hầm.
Quý Thính nuốt nước miếng, duỗi tay đoạt lấy hộp cơm, lại bị Thân Đồ Nhĩ né tránh.
"Cô giáo Quý không tính toán giải thích một chút chuyện lão tam?" Cằm Thân Đồ Nhĩ khẽ nhếch, rốt cuộc lộ ra ba phần chuyện mình không vui, "Lão tam từ lâu luôn xem chính mình là một cô gái nhỏ, anh cả bẻ bao nhiêu lần cũng chưa bẻ lại được, như thế nào ở cùng với cô giáo Quý, lão ấy lại thật ra muốn làm nam nhân?"
"......" Vấn đề này cô nào biết được, tuy rằng cô thích Thân Đồ Xuyên người này thật không sai, nhưng tâm lý lại là xem Thân Đồ Sam như cô gái nhỏ, ai biết anh ta như thế nào đột nhiên luẩn quẩn trong lòng liền phải bách hợp.
Thân Đồ Nhĩ bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu xuy một tiếng: "Thôi được rồi, lão tam nói gió chính là mưa, không nhất định lại điên lên chuyện gì, chờ qua khỏi giai đoạn này thì tốt rồi, còn Tiểu Tự......!Không thấy được em, cậu ấy hẳn là sẽ thật mau hết hy vọng."
"Anh nói lời này chính mình tin sao?" Quý Thính bất đắc dĩ nhìn Thân Đồ Nhĩ.
Người này cùng những nhân cách khác cộng sinh, hẳn là hiểu biết bọn họ nhất mới đúng, nếu thật sự có thể thực mau chết tâm mà nói, Thân Đồ Dực cũng sẽ không để cô buộc bọn họ hết hy vọng.
Thân Đồ Nhĩ trầm mặc một chút, cười như không cười nhìn về phía cô: "Bằng không thì sao? Cùng với bọn họ chia sẻ em?"
"......"
"Chuyện khác nhường cho bọn họ còn không sao, còn cô giáo Quý, anh muốn độc chiếm." Thân Đồ Nhĩ biểu tình không rõ ý vị gì, sau một lúc ánh mắt dừng ở chỗ cổ áo cô: "Nếu anh làm em mang thai, bọn họ có phải hay không liền sẽ hoàn toàn hết hy vọng?"
"......"
Quý Thính giữ lấy cổ áo mình, yên lặng lui về sau.
Thân Đồ Nhĩ cười: "Yên tâm đi cô giáo Quý, lần đầu tiên của chúng ta như thế nào cũng không nên tại đây."
......!Cho nên cô hẳn là cảm tạ con người anh ta bắt bẻ hay sao? Quý Thính thật vô ngữ nhìn, quả thực không biết nói cái gì cho tốt.
Thân Đồ Nhĩ cũng ý thức được tiếp tục như vậy đều không phải là kế lâu dài, tâm tình cũng vẫn luôn bực bội bất an, nhưng anh không biểu lộ ra tới nửa phần, giống như lúc trước trêu ghẹo: "Cô giáo Quý ăn cơm không? Để anh đút cho."
"Em tự mình ăn."
"Vậy thì đừng ăn."
"......"
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, Quý Thính đối diện với Thân Đồ Nhĩ một lúc lâu, nhận mệnh hé miệng: "A ——"
Cuối cùng vẫn là được Thân Đồ Nhĩ từng ngụm từng ngụm đút cho no, cho đến khi hộp cơm bị ăn thật sạch sẽ, Quý Thính cảm thấy mỹ mãn mà ợ lên một cái.
Ý cười trên mặt Thân Đồ Nhĩ phai nhạt chút: "Xem ra cô giáo Quý thích ứng hoàn cảnh tốt hơn trong tưởng tượng của anh nhiều.
Anh nhốt em lại, cô giáo Quý thật sự một chút cũng không tức giận sao? Hay là nói ở trong lòng cô giáo Quý, Thân Đồ Nhĩ anh một chút đều không quan trọng, cho nên sẽ không bởi vì anh làm bất kỳ cái gì mà tức giận?"
"......!Em không tức giận còn không tốt?" Quý Thính không còn lời gì để nói.
Thân Đồ Nhĩ trầm mặc, duỗi tay nắm mặt cô: "Không phải không tốt, chỉ là em biểu hiện đến càng bình thường, lòng anh liền càng bất an, cảm thấy giống như không thể nắm bắt được em."
......!Cho nên cô năng lực thích ứng mạnh, còn trách cô?
Hai người câu được câu không hàn huyên một lát, Thân Đồ Nhĩ liền rời đi, sau đó đến khi hừng đông lại lần nữa trở lại, lặp đi lặp lại như vậy cũng qua ba bốn ngày.
Lại một ngày trôi qua, Quý Thính nhìn Thân Đồ Nhĩ mở hộp cơm, thật sự nhịn không được liền hỏi: "Anh thật tính toán nhốt em cả đời?"
"Lúc trước cảm thấy rất khó, nhưng hiện tại cảm thấy có vẻ dễ dàng," Thân Đồ Nhĩ nói xong, ôn nhu cười cười, "Cùng anh ở bên nhau như vậy, cô giáo Quý cảm thấy không tốt sao?"
Quý Thính bị nụ cười của anh làm cho giật mình, ngượng ngùng không nói tốt cũng không nói không tốt.
Theo lý thuyết, cô hiện tại bị anh nhốt lại, tâm tình anh hẳn là cũng không tệ lắm mới đúng, thấy thế nào giống như càng ngày càng cực đoan?
"Anh cả vẫn luôn truy vấn anh." Trầm mặc một lát, Thân Đồ Nhĩ đột nhiên mở miệng, "Anh ấy tựa hồ chắc chắn em còn ở nơi này, vẫn luôn đuổi theo anh mà muốn người, đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy anh ấy vì một phụ nữ mà sốt ruột."
Quý Thính nheo mắt.
Thân Đồ Nhĩ khẽ cười một tiếng, múc một muỗng cháo thổi thổi, nhẹ nhàng đưa đến bên môi cô, chờ cô ăn xong sau đó mới chậm rãi nói: "Cô giáo Quý, đến tột cùng là em có cái ma lực gì đây?"
"Em biết anh muốn nói cái gì, nhưng em chỉ có thể nói cho anh, anh hiểu lầm, Thân Đồ Dực đối với em không có một chút ý tứ phương diện kia, anh ấy hiện tại tìm em là bởi vì chuyện khác." Phỏng chừng là sợ cô đem chuyện hiệp ước nói ra làm phá hư tình cảm anh em, cho nên mới gấp như vậy.
Thân Đồ Nhĩ cong cong khóe môi: "Phải không?"
"Tuyệt đối phải." Quý Thính vẻ mặt chắc chắn.
Thân Đồ Nhĩ an tĩnh một lúc lâu mới nhẹ nhàng cười một tiếng: "Được, anh tin em."
......!Anh tin hay không tùy thích, Quý Thính nghiêng liếc anh một cái, lại ăn một ngụm cháo.
Thân Đồ Nhĩ cảm thấy bộ dáng cô tức giận thực đáng yêu, nhịn không được cười một tiếng, sau đó ý cười đột nhiên đọng lại khóe môi, anh buông cháo xuống, muốn đi, lại đột nhiên tạm dừng lại một chút.
Quý Thính nhìn đến anh biến hóa, sao lại không biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức vẻ mặt chờ mong nhìn nhìn, chờ nhìn đến anh đầu tiên là chinh lăng, sau đó chính là bộ dáng muốn khóc lại không khóc, lập tức kinh hỉ nói: "Sam Sam?"
"Cô không phải đi rồi sao?! Cô còn trở về làm gì?!" Thân Đồ Sam sau khi lấy lại tinh thần bắt đầu anh anh anh, "Cô có phải hay không bởi vì ghê tởm tôi mới đi? Cô như thế nào hư như vậy, sao lại có thể chán ghét tôi anh anh anh......"
"Tôi không chán ghét cô, là anh hai cô nhốt tôi lại, cô mau mang tôi đi ra ngoài, bằng không chờ anh ấy thay đổi trở về, tôi liền đi không được." Quý Thính vẻ mặt sốt ruột.
Thân Đồ Sam không nghĩ tới đây là bút tích của Thân Đồ Nhĩ, sửng sốt một chút sau đó trì độn bị Quý Thính lôi kéo đi, chờ tới cạnh cửa rồi nghe được Quý Thính thúc giục: "Chìa khóa ở trên người của cô, mau lấy ra tới mở cửa."
Thân Đồ Sam lập tức đi tìm chìa khóa, lúc tay chạm tới chìa khóa lạnh lẽo thì đột nhiên dừng lại.
Quý Thính đợi nửa ngày không thấy anh động đậy, nhịn không được nhìn qua: "Cô còn chờ cái gì?"
"Nếu tôi mở cửa, cô có phải muốn đi hay không?" Thân Đồ Sam nghiêm túc hỏi.
Quý Thính trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu có thể đi ra ngoài mà nói, vì để kịp thời ngăn chặn lúc nữ chủ đến, khẳng định cô phải trốn đi trước, mà sau khi giải quyết nữ chủ, cô càng sẽ không ở lại.
"Xem ra cô quả nhiên là phải đi," khóe mắt Thân Đồ Sam lại đỏ, "Cô cái tên xấu xa này, tôi mới vừa thích cô, cô liền muốn đi."
"......!Thực xin lỗi, tôi sẽ trở về thăm cô, chúng ta vĩnh viễn là chị em tốt." Quý Thính cường điệu ba chữ cuối cùng.
Thân Đồ Sam nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Anh muốn làm bạn trai em."
"?"
"Nếu em không đáp ứng, anh liền không thả em đi ra ngoài." Tuy rằng không phải lần đầu tiên uy hiếp người, nhưng Thân Đồ Sam lại là lần đầu tiên khẩn trương uy hiếp như vậy.
"......"
Thân Đồ Sam không dám nhìn đôi mắt Quý Thính, quay mặt đi cố ra vẻ kiên cường nói: "Em suy xét một chút đi, nói không chừng anh hai lập tức liền phải trở lại, đến lúc đó đừng trách anh không có cứu em."
"......" Xác định, cô quả nhiên là đời trước thiếu anh ta.
Thân Đồ Sam còn muốn nói cái gì nữa, sắc mặt đột nhiên trống rỗng trong chớp mắt, tiếp theo ánh mắt liền biến thành bộ dáng ẩn nhẫn lại ủy khuất.
Quý Thính: "......" Nhanh như vậy?
"Em, không phải em đi rồi sao?" Đôi mắt anh đỏ bừng, sưng đến kỳ cục, còn lộ ra một vẻ quật cường.
Quý Thính buông tiếng thở dài: "Em không đi, là bị anh hai anh nhốt lại."
"Anh cho rằng em đi rồi." Thanh âm cậu có chút run.
Quý Thính nhấp môi: "Trước giúp em mở cửa đi Tiểu Tự, chờ anh hai anh đổi lại đây, em sẽ đi không được."
Thân Đồ Tự bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật gật đầu, rũ mắt giúp cô mở cửa.
Quý Thính nhẹ nhàng thở ra liền muốn đi ra ngoài, lại bị anh nắm lấy tay: "Theo anh đi."
"?"
Không chờ Quý Thính hỏi đi đâu, Thân Đồ Tự liền nắm cô hướng ra ngoài chạy như điên, Quý Thính ở phía sau truy vấn vài câu, lại không được bất kỳ đáp án gì.
Chạy vội theo phía sau, Quý Thính cảm thấy đường đi có chút quen thuộc, sửng sốt một chút thì đột nhiên nhớ tới, đây không phải là đường sau núi sao, anh ta mang mình qua bên kia làm gì?! Cô đầy một bụng nghi vấn, nhưng lúc này hít thở không đều, há mồm cũng nói không ra lời, chỉ có thể bị anh nắm kéo đi như kéo diều.
Đến khi hai người dừng lại, Quý Thính lập tức đỡ lấy cây bên cạnh, khom lưng nôn mửa.
Cô mới vừa cơm nước xong, lại đã trải qua như vậy một hồi, tất cả đồ ăn trong dạ dày đều phun ra.
Thân Đồ Tự không nghĩ tới cô sẽ bị nghiêm trọng như vậy, lập tức nhíu chặt mi vỗ nhẹ phía sau lưng Quý Thính, thanh âm tràn đầy hối hận: "Em không sao chứ? Thực xin lỗi, anh, anh không nghĩ tới......!Anh nên chậm một chút."
Quý Thính phun xong, sắc mặt trắng bệch: "Anh trước nói cho em biết, mang em tới nơi này làm gì?"
Thân Đồ Tự chột dạ quay mặt đi, một chút cũng không dám nhìn cô, nhưng cái tay vừa rồi giúp cô vỗ vỗ sau lưng lại bắt chặt lấy cổ tay Quý Thính, có ý như sợ cô đào tẩu.
Quý Thính dâng lên một cổ dự cảm bất hảo, không chờ cô hỏi tiếp, Thân Đồ Tự đã bế cô lên, đi nhanh về phía đường nhỏ.
"Anh muốn làm gì?" Quý Thính phun xong một trận, đã không còn sức lực giãy giụa, chỉ có thể hữu khí vô lực hỏi.
Thân Đồ Tự nhấp môi: "Anh mang em đi nghỉ ngơi." Vừa nói, tốc độ dưới chân lại nhanh hơn một phân, thực mau hai người đã đến trước một gian nhà ngói nhỏ.
Quý Thính: "......" Dự cảm bất hảo từ trước giờ chưa từng làm cô thất vọng.
Thân Đồ Tự banh mặt mở cửa ra, sau đó ôm Quý Thính vào trong phòng.
Nhà ngói giường ghế gì đó đều có, như là chỗ người gác rừng ở.
Đặt Quý Thính xuống giường xong, Thân Đồ Tự mới ngồi xuống bên cạnh bình tĩnh nhìn cô.
Quý Thính trầm mặc một lát: "Anh cũng muốn giam em lại sao?"
"......!Anh không có biện pháp khác." Thân Đồ Tự thanh âm khàn khàn.
Quý Thính nhắm mắt lại khẽ cười một tiếng: "Em nên nói các người thật đúng là cùng một cá nhân sao? Thế nhưng biện pháp cũng là giống nhau."
"Anh sẽ không vĩnh viễn nhốt em lại, anh chỉ là......!Muốn có được em một đoạn thời gian," Thân Đồ Tự nhìn Quý Thính không mừng không giận, rốt cuộc có chút luống cuống, "Chỉ một đoạn thời gian, sau đó anh sẽ thả em đi, được không?"
"Anh giam cũng đã giam lại, còn hỏi em làm gì?" Quý Thính vô ngữ mở to mắt.
Thân Đồ Tự không dám đối diện với cô, quay mặt đi trầm mặc, sau một lúc lâu ấp úng hỏi: "Em hiện tại khỏe hơn chút sao?"
"......!Ừ."
Thân Đồ Tự nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, nếu còn không thoải mái nhất định phải nói cho anh."
"Sau đó thì sao, anh sẽ kêu bác sĩ gia đình? Hay là đạp xe đạp chở em đi bệnh viện?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Tự mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, sau một lúc lâu nói ra một câu: "Tuy rằng anh muốn nhốt em lại, nhưng thân thể của em khẳng định càng quan trọng."
Ý ngoài lời chính là sẽ kêu bác sĩ lại đây.
Quý Thính nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, lại không biết nên nói cái gì cho tốt, vì thế nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Thời gian từ từ trôi qua, cô có thể cảm giác được ánh mắt lưu luyến dừng trên mặt mình của Thân Đồ Tự, đáng tiếc giờ phút này thân thể cô quá không thoải mái nên cũng không để ý tới anh nữa.
Sắc trời dần dần tối đen, Thân Đồ Tự như là nhìn đủ rồi, câu nệ đứng lên: "Em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh lại đến xem em."
"......" Đều nói bọn họ là cùng một người, tới lời nói cũng đều giống nhau như đúc.
Cô nhìn theo Thân Đồ Tự rời đi, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
Ngày hôm sau Thân Đồ Tự quả nhiên đúng hẹn tới, trong tay còn xách theo hộp cơm, Quý Thính vừa thấy nhịn không được cười, được chứ, vẫn là như trước kia.
Không nói gì cơm nước xong, không nói gì mắt to trừng mắt nhỏ, cho đến khi thời gian không sai biệt lắm, Thân Đồ Tự chật vật mà đi, sau đó chính là lặp lại các bước trên.
Liên tiếp ba bốn ngày đi qua, Quý Thính cũng đã quen với sự thật mình bị đổi địa phương để nhốt, lúc này lại không ai đến đưa cơm.
Mới đầu cô cũng không có để ý, rốt cuộc bởi vì tính chất thân thể đặc thù của anh, nghĩ đến thời điểm đưa cơm phải là lúc thay đổi nhân cách, cho nên thời gian Quý Thính ăn cơm cũng không chính xác giống nhau.
Nhưng đói bụng một hồi, Quý Thính đột nhiên luống cuống lên, lúc trước liên tiếp mấy ngày không thay đổi cũng có, nếu lần này thay đổi thành ba người còn lại, sau đó vài ngày không hề thay đổi, cô có phải hay không phải đói chết ở chỗ này?
Tưởng tượng đến loại khả năng này, Quý Thính da đầu muốn nứt ra, cô nỗ lực tự an ủi, nói cho chính mình chuyện này xác suất thật nhỏ, cho nên có thể xem nhẹ đi, đã khá lâu chưa thấy được Thân Đồ Tự, có lẽ thật mau sẽ thay đổi thành cậu ta.
Cô tự an ủi như vậy, dần dần chính mình cũng tin tưởng, cho nên không bị hoảng loạn như trước.
Nhưng mà một ngày đi qua, hai ngày đi qua, cô đói đến một chút sức lực cũng không còn, mắt thấy vẫn luôn không chờ tới Thân Đồ Tự, lại tiếp tục như vậy khả năng chính là mình sống sờ sờ mà bị đói chết, cô rốt cuộc cường chống mà liên hệ với oán niệm của người đọc, muốn từ bỏ thế giới này, lại phát hiện không liên hệ được, sợ hãi tử vong rốt cuộc bao phủ lầy Quý Thính.
Chẳng sợ biết chính mình sau khi chết sẽ tự động nhảy đến thế giới tiếp theo, nhưng giờ phút này sợ hãi phải bị đói chết vẫn suýt chút nữa làm cô hỏng mất, chỉ có thể mắt trông mong chờ cửa mở ra.
Nhưng lại đợi một ngày, cái gì cũng chưa chờ được, cô suy yếu nằm ở trên giường, khóe mắt có nước mắt rơi xuống.
Lúc cô tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ chết, ở cửa đột nhiên truyền đến một tiếng đá cửa, giây tiếp theo có tiếng cửa mở.
Gió mát từ trong rừng thổi vào cánh cửa rộng mở, Quý Thính không thể tin tưởng mở to mắt, nhìn người đến thì hốc mắt nháy mắt đỏ: "Thân Đồ Dực......"
Thân Đồ Dực biểu tình lạnh băng đi đến bên người cô, nhìn đến bộ dáng giờ phút này của cô thì mím chặt môi lại, không nói một lời ôm cô lên, xoay người đi ra cửa.
"Là anh sao?" Quý Thính suy yếu hỏi.
Thân Đồ Dực dừng một chút, lạnh giọng trả lời: "Là anh."
Quý Thính lúc này mới yên lòng, dùng một chút sức lực cuối cùng nắm áo sơ mi anh, đầu lệch sang một bên dựa vào trong lòng ngực anh, ngủ thiếp đi.
Chuyện sau đó cô không nhớ gì, chỉ biết mình được cứu trợ.
Không biết ngủ bao lâu, mày cô nhẹ nhàng nhíu một chút, sau đó nghe được hương vị nước sát trùng, cô bừng tỉnh lại nhưng không mở mắt, nguyên lai là đã tới bệnh viện.
Giãy giụa hồi lâu, Quý Thính rốt cuộc mở mắt, đôi mắt vừa nhìn thấy được ánh sáng liền thấy được Thân Đồ Dực đứng ở mép giường, giờ phút này cũng đang nhìn mình chằm chằm.
"Em tỉnh?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Quý Thính là lần đầu tiên thấy anh nói chuyện ôn nhu đến như vậy, nhịn không được cong cong khóe môi, giây tiếp theo liền muốn ngồi dậy trả lời, lại bị Thân Đồ Dực đè lại, vẻ mặt không vui mở miệng: "Còn đang truyền dịch, đừng lộn xộn."
Quý Thính sửng sốt một chút, lúc này mới trì độn ngẩng đầu lên, thấy được bình truyền dịch treo trên không.
Khó trách hiện tại một chút đều không đói bụng, là bởi vì được truyền dịch dinh dưỡng hay sao?
"Hiện tại thân thể em không thích hợp ăn cái gì cả, trước truyền dịch dinh dưỡng, chờ thân thể khôi phục chút lại ăn." Giọng Thân Đồ Dực lại lần nữa vang lên.
Quý Thính hơi hơi gật gật đầu, nhưng sợ anh không thấy được, vì thế lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Thân Đồ Dực liếc nhìn Quý Thính một cái, rũ mắt kéo tay cô để vào trong chăn, lại kéo chăn hướng lên trên một đoạn, giúp cô đắp chăn.
Khi anh làm một loạt động tác này, Quý Thính gắt gao mà nhìn chằm chằm Thân Đồ Dực, đến cuối cùng thật sự nhịn không được cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Anh không cần như vậy, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm."
Thân Đồ Dực còn muốn giúp cô điều chỉnh chăn, tay chựng lại, tiếp theo lại chậm rãi giúp cô tiếp tục chỉnh đốn ——
"Ừ.".
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook