Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ
-
Chương 6: TG1: Vai ác tàn tật hung ác nham hiểm (5)
Bị một đứa trẻ trào phúng, chẳng sợ vị này tương lai là một vai đại ác oai phong một cõi, Quý Thính vẫn cảm thấy bị nhục nhã. Cô ngạnh cổ lên đang định trả lời, Thân Đồ Xuyên đã quay đầu lại chậm rãi lên lầu, cô chỉ có thể nghẹn khuất đi theo phía sau.
"Lầu mấy?"
"Lầu bốn, 402." Quý Thính phía sau rầu rĩ trả lời.
Thân Đồ Xuyên thong thả đi lên, gậy chống của cậu là Quý Thính chọn loại mới, sử dụng thật nhẹ nhàng, so với cái trước kia nhặt được thật dùng tốt hơn rất nhiều, cho nên đi đường tốc độ cũng không sai biệt lắm với người bình thường. Tới lầu bốn, cậu an tĩnh đứng ở ven tường, chờ Quý Thính mở cửa.
Quý Thính liếc cậu một cái, yên lặng mở cửa phòng, trước cậu một bước đi vào kéo bức màn ra. Thân Đồ Xuyên tiến vào phòng, nghe được mùi hương chanh nhàn nhạt, cũng tùy ý có thể thấy được dấu vết sinh hoạt, làm cậu có cảm giác vừa xa lạ lại vừa kỳ dị.
Đây là cảm giác gia đình sao?
"Phòng cậu ở chỗ này," Quý Thính đứng ở bên cửa phòng ngủ phụ vẫy vẫy tay, đôi mắt cười cong cong, "Bên trong có cái giường nhỏ, trước kia tôi ngủ qua, sửa sang lại một chút thì cậu có thể sử dụng ngay. Nếu cảm thấy nhỏ, chúng ta mua cái mới."
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, sau mới chống gậy đi đến chỗ cô. Phòng ở không lớn, phòng ngủ phụ càng nhỏ, nhưng bên trong tủ quần áo bàn ghế giường đều có, so với chỗ cậu thuê nhà trước kia tốt hơn rất nhiều, Thân Đồ Xuyên đối với nơi này thật vừa lòng, nhưng đối diện với đôi mắt mang cười của Quý Thính, tự tôn của người thiếu niên làm cậu không thể biểu đạt ý nghĩ chân thật.
"Giống nhau thôi, phòng quá nhỏ." Cậu nói xong dừng một chút, trong lòng có chút hối hận, sợ Quý Thính không cao hứng sẽ không cho cậu ở lại. Nếu lúc trước nói đồng ý đề nghị của cô chỉ là hứng khởi nhất thời, bây giờ xem hoàn cảnh như thế này, cậu hiện tại có chút luyến tiếc nếu rời đi.
Cũng may Quý Thính hiểu được, cô nhón chân vuốt vuốt tóc cậu một cái, chạy tới ngăn tủ ôm chăn bông ra đi đến ban công phơi chăn. Bả vai Thân Đồ Xuyên hơi hơi thả lỏng, chậm rì rì tới ngồi xuống giường, không ngừng đánh giá phòng cậu sẽ ở, càng xem cậu càng cảm thấy hài lòng.
Quý Thính phơi chăn xong, quay đầu lại nhìn thấy thần thái thả lỏng của cậu, không khỏi cong cong khóe môi. Trẻ em lớn lên từ cô nhi viện có bao nhiêu khát vọng với gia đình, cô so với ai khác càng hiểu rõ, cho Thân Đồ Xuyên một gia đình, so với cho cậu tiền tài cùng quyền thế, càng làm cho cậu cảm thấy hạnh phúc.
...... Thật muốn nhìn xương hông cậu một chút, xem cái bớt kia màu sắc có phai nhạt đi không.
Thân Đồ Xuyên đang ở thả lỏng, đột nhiên nhận thấy được có người nhìn chằm chằm mình, lập tức nhạy bén nhìn trở về, Quý Thính bị đột nhiên hoảng sợ, cho rằng cậu đã phát hiện ra mình biến thái nhìn chằm chằm chỗ hông của cậu, cô chột dạ xoay người trở về ban công. Thân Đồ Xuyên nhìn bộ dáng lén lút của Quý Thính, khóe miệng cong lên rõ ràng.
Cô gái này khẳng định thật sự là thích cậu!
Mặt trời mùa hè thật nóng bỏng, chăn rất mau đã bị phơi đến nóng hừng hực. Quý Thính ôm đến phòng ngủ phụ, đem giường đệm lại, cho cậu một cái chăn mới, trong phòng nháy mắt đã có mùi vị con người.
"Ngủ một lát đi, chút nữa tỉnh lại ăn cơm." Quý Thính vừa dứt lời, liền nhịn không được ngáp một cái.
Thân Đồ Xuyên cười nhạt một tiếng, cũng cảm thấy mệt nhọc.
Quý Thính ở trước mặt cậu đã sớm không có hình tượng gì, bởi vậy cô cũng không quá để ý, vừa dụi mắt một bên đi ra ngoài, giúp cậu đóng cửa lại, trở lại phòng mình trực tiếp lăn ra giường lớn, phát ra một tiếng thở dài thoải mái. Giường đệm trong nhà quả nhiên so với giường bệnh viện thật thoải mái hơn nhiều.
Cùng cảm thấy thoải mái chính là Thân Đồ Xuyên, chỉ là sự thoải mái của cậu mang theo một chút cảm giác không khỏe, cho đến khi đi vào giấc ngủ cũng chưa có cảm giác chân thật, lo lắng khi mình mở to mắt lần nữa sẽ lại trở về chỗ đống rác. Nhưng cậu lo lắng cũng không lâu lắm đã lăn ra ngủ trong tấm chăn mềm mại mang theo hương vị ánh mặt trời.
Hai người mấy ngày nay lăn lộn thật quá nhiều, một giấc ngủ này đến thật lâu thật trầm, đặc biệt là Quý Thính, vốn dĩ cô ngủ được tốt, hơn nữa cả người mệt mỏi thật sự, chờ đến khi cô tỉnh lại đã là ba giờ chiều. Cô nhìn thời gian xong thì nhảy bắn lên, vừa muốn đi hỏi ăn cái gì, đi ra khỏi cửa phòng đã nghe tới mùi hương đồ ăn.
Thân Đồ Xuyên có tiền trả cơm hộp? Quý Thính mới vừa ngạc nhiên một cái, chớp mắt liền thấy Thân Đồ Xuyên từ phòng bếp đi ra tới, hai người vừa đối diện, trong nháy mắt đều là sửng sốt. Thân Đồ Xuyên quay mặt đi, không kiên nhẫn nói, đồnt thời trên mặt cũng trở nên hồng hồng: "Ăn cơm đi."
Nói xong cậu liền đến bàn ăn ngồi xuống trước, một bộ đại gia đang chờ ăn cơm. Quý Thính sửng sốt một hồi mới hiểu được vừa rồi là cậu nấu cơm, cô không khỏi hít hà một hơi. Tổn thọ nha, vai đại ác cũng biết nấu cơm nha!
Cô lập tức chạy tới phòng bếp, nhìn thấy được hai tô mì trứng rau xanh để ở trên bàn, trên mặt còn điểm xuyết vài giọt dầu cùng hành thái nhỏ, vừa thấy đã biết ngon. Quý Thính cảm khái tấm tắc hai tiếng, đến ngồi xuống.
Hai người lúc này mới bắt đầu ăn, sợi mì vừa vào miệng, Quý Thính vô cùng kinh ngạc: "Không nghĩ tới cậu còn nhỏ tuổi như vậy mà tay nghề lại tốt như vậy."
"Cũng thường thôi, tủ lạnh của cô chỉ còn lại có mấy thứ này, căn bản không có gì hơn để làm." Thân Đồ Xuyên xụ mặt trả lời, giống như đối với câu khích lệ của cô cũng không để ý, chỉ có sung sướng ở đáy mặt bán đứng tâm tình của cậu. Cậu vốn dĩ không định nấu, nhưng chính là giường quá thoải mái làm cậu ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại liền muốn tìm chuyện gì đó để làm.
Quý Thính liên tục khích lệ: "Không tồi không tồi, thật sự lợi hại, nấu cơm loại việc này thật không dễ, phải xem thiên phú thế nào, tỷ như tôi đây không có thiên phú này, làm cái gì cũng không ra mùi gì cả, cho nên từ bỏ là tốt hơn cả."
"Vậy tủ lạnh của cô vì sao lại có nguyên liệu nấu ăn?"
"Tùy tiện mua, cũng chưa dùng qua." Quý Thính trên mặt tươi cười bất biến, kỳ thật những cái đó đều là do hệ thống bố trí, nếu trong đời sống hiện thực, tủ lạnh của cô tuyệt đối không có những thứ này.
Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng, đột nhiên toát ra một ý tưởng: "Không bằng về sau là tôi nấu cơm, tiền cơm cô đưa ra, phần này không ghi sổ, thế nào?"
"Được nha, khẳng định so với ăn cơm hộp còn có lời, còn khỏe mạnh, cầu mà còn không được." Quý Thính cười tủm tỉm đồng ý, làm như nhìn không ra sự tính toán nho nhỏ của cậu.
Thân Đồ Xuyên mày giãn ra, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, Quý Thính thấy thế cũng không nói nữa, chỉ là sau khi cậu ăn hết trứng gà trong chén cậu thì lấy của mình kẹp đưa cho cậu. Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, ý vị không rõ liếc cô một cái: "Biết rõ chúng ta không có khả năng, hà tất phải làm vậy?"
"......" Cô chỉ muốn cậu bạn trẻ bồi bổ thân thể cho nhiều, mà cậu thiếu niên lại giống như não bổ đầy với những chuyện ngược tâm.
Hai người không nói gì thêm, ăn uống xong, Quý Thính chủ động đi rửa chén, xong xuôi cô nhìn ra thời tiết bên ngoài, quyết định từ bỏ chuyện đi ra cửa tiêu thực mà tìm phương thức giải trí tống cổ thời gian.
"Xem TV không?" Quý Thính hỏi.
Vốn dĩ muốn bỏ đi, Thân Đồ Xuyên dưới chân đột nhiên dừng lại, không tự chủ được đi theo cô ngồi xuống sô pha, đến khi cậu ý thức được hành vi của mình không giống như chính mình bình thường, cậu mím môi lại. Nhưng rốt cuộc vẫn không xoay người về phòng, cậu tưởng ở chỗ này một đoạn thời gian nên không muốn chọc Quý Thính phiền chán, thứ hai nữa cậu muốn cảm thụ một chút sinh hoạt gia đình là dạng gì.
Quý Thính không biết chỉ xem một cái TV mà Thân Đồ Xuyên tưởng tượng đến bảy tám vòng một đống chuyện, sau khi mở TV cô trực tiếp chọn kênh thiếu nhi, vừa vặn trên kênh đang chiếu một phim hoạt hình, vì thế cô bắt đầu say mê nhìn.
Thân Đồ Xuyên còn đang đợi cô đổi đài, đợi nửa ngày xác định cô sẽ không đổi, sắc mặt cậu cổ quái lên, lại một lần nữa tự hỏi vì sao mình ở chỗ này.
"Cô 23 tuổi phải không?" Thân Đồ Xuyên banh mặt hỏi, cậu nhớ rõ ràng lúc trước cô có nói lớn hơn mình sáu tuổi.
Quý Thính gật gật đầu, vừa muốn hỏi làm sao vậy, lời nói còn chưa ra khỏi miệng trong nháy mắt lập tức phản ứng lại, tỏ vẻ nghiêm trang: "Đây là cho cậu xem, vị thành niên vẫn là không nên xem lung tung rối loạn, phim hoạt hình thật thích hợp."
Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng, người con gái này khi nói những lời này, không dám nhìn cậu tới một nửa ánh mắt, còn không biết xấu hổ nói để cho cậu xem. Ánh mắt cậu khẽ động, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi khát."
"À, để tôi đi rót nước cho cậu." Quý Thính lưu luyến rời sô pha, chạy tới phòng bếp rót nước.
Thân Đồ Xuyên nhân cơ hội này lập tức cầm điều khiển từ xa, bắt đầu không ngừng đổi kênh, Quý Thính khi quay trở về thấy cậu không ngừng ấn nút đổi đài, lập tức để nước xuống muốn cướp điều khiển. Thân Đồ Xuyên lập tức giấu vào trong ngực, chết sống không muốn đưa cho cô, nhìn Quý Thính biểu tình sốt ruột, trên mặt cậu khó có được ba phần ý cười.
Lúc hai người như hai đứa trẻ ba tuổi giằng co nhau, ngón tay Thân Đồ Xuyên ấn vào nút điều khiển từ xa, hình ảnh trên TV chuyển thành tin tức giải trí, mà nội dung chính là chuyện bát quái về chuyến lữ hành của Dung gia đại tiểu thư Dung Tinh cùng vị hôn phu.
Mà vị Dung Tinh này chính là nữ chủ của tiểu thuyết, vị hôn phu dĩ nhiên là Lý Thác, trong mắt Thân Đồ Xuyên là "phản đồ" hủy hoại cả đời cậu.
Quý Thính chỉ cảm thấy người kế bên đột nhiên cứng đờ, hoàn toàn sững sờ ngồi tại chỗ, bầu không khí nhẹ nhàng không còn tới nửa điểm. Trong lòng cô thở dài một tiếng, xoay người ngồi xuống, không tiếng động cùng xem tin tức với cậu. Đến lúc thấy được ảnh chụp Lý Thác và Dung Tinh thật hạnh phúc, cả người Thân Đồ Xuyên dường như lọt vào sương mù, cả người thấm đầy hận ý.
"Hai người kia, cậu có quen?" Quý Thính nhỏ giọng hỏi.
Thân Đồ Xuyên chống gậy đứng dậy, chậm rãi đi đến phòng nghỉ, trước khi bước vào phòng nói một câu: "Không quen biết."
Quý Thính nhìn bóng dáng cậu biến mất sau cửa, có chút đau đầu tắt TV. Nói tới trạng thái trước mắt của Thân Đồ Xuyên, nếu cô nói cho cậu biết việc Lý Thác mất trí nhớ, chỉ sợ cậu không những không tin, còn sẽ nhận định cô tiếp cận cậu với dụng tâm kín đáo, sau đó cũng sẽ hận cô.
Cho nên biện pháp tốt nhất là, làm Lý Thác tự mình tới giải thích. Mà Lý Thác hiện tại cùng Dung Tinh du lịch ở nước ngoài, dựa theo tuyến thời gian, anh ta mấy tháng sau sẽ trở về, đến lúc đó cô sẽ nghĩ cách đi gặp, trước tiên giúp anh ta khôi phục ký ức, rồi sẽ tự mình tới gặp Thân Đồ Xuyên.
Còn hiện tại vẫn là đừng nghĩ tới chuyện này, trước làm cho Thân Đồ Xuyên có được sinh hoạt như người bình thường là quan trọng hơn.
Quý Thính nhìn cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến sinh hoạt bình thường hẳn là đầu tiên làm cậu tiếp tục đi học như bình thường, giải quyết buồn bực trong lòng chứ không phải nghẹn cháy rồi đi theo hướng hắc hóa.
Vì thế nửa giờ sau, Quý Thính gõ lên cửa phòng cậu.
Thân Đồ Xuyên tâm tình cực kỳ kém, vốn dĩ không muốn đi mở cửa, nhưng tiếng đập cửa khá chấp nhất, có ý tứ nếu cậu không mở sẽ không ngừng. Cuối cùng cậu chịu không nổi, xụ mặt đi mở cửa: "Cô có phiền không..."
"Đăng đăng!" Quý Thính cố sức giơ cái túi trong tay lên, đẩy cậu ra một bên đi vào phòng, đặt mông ngồi lên giường vừa mới thay khăn trải, "Cậu vừa rồi là bực mình vì tôi đoạt điều khiển từ xa của cậu?"
Cô vừa nói vừa đem bia vừa mới mua ở dưới lầu để lên trên giường, Thân Đồ Xuyên nhíu nhíu mày, không vui trở lại ngồi xuống mép giường: "Tôi không bực mình, cô đi ra ngoài."
"Nếu không bực bội thì tại sao đột nhiên tự nhốt mình vào trong phòng? Hai chúng ta uống đi, coi như tôi xin lỗi." Quý Thính nói xong khui hai chai bia, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, "À cậu còn chưa vị thành niên, hẳn là không được uống rượu. Thôi không sao, uống chút ít vào có thể làm tâm tình vui sướng."
Cô nói xong đem lon bia đưa cho Thân Đồ Xuyên. Thân Đồ Xuyên xụ mặt không cầm, Quý Thính nở nụ cười: "Có phải tửu lượng không tốt không dám uống? Không sao, tuy rằng tửu lượng tôi tốt, nhưng cũng sẽ không chê cười..."
Còn chưa dứt lời, Thân Đồ Xuyên liền tiếp nhận lo bia, uống một hơi cạn sạch, thuần thục đập bẹp lon ném vào thùng rác, khinh thường liếc Quý Thính một cái: "Lúc tôi uống rượu, cô có khi còn chưa thành niên."
Miệng Quý Thính há thành một chữ "O", lập tức như sinh ra một cổ hào khí, học theo bộ dáng cậu uống một lon.
Mười phút sau, Quý Thính bắt dính lấy lưng quần Thân Đồ Xuyên, không màng sắc mặt cậu xanh mét, giống như con mèo nhỏ làm nũng: "Cho tôi xem đi, nếu cậu thẹn thùng thì nhắm mắt lại, tôi bảo đảm chỉ xem một chút, cái gì cũng không làm."
"......"
* Tác giả có lời muốn nói: Thân Đồ: Cô ấy quả nhiên là biến thái...
Quý Thính: Cho ta xem xem cho ta xem xem
"Lầu mấy?"
"Lầu bốn, 402." Quý Thính phía sau rầu rĩ trả lời.
Thân Đồ Xuyên thong thả đi lên, gậy chống của cậu là Quý Thính chọn loại mới, sử dụng thật nhẹ nhàng, so với cái trước kia nhặt được thật dùng tốt hơn rất nhiều, cho nên đi đường tốc độ cũng không sai biệt lắm với người bình thường. Tới lầu bốn, cậu an tĩnh đứng ở ven tường, chờ Quý Thính mở cửa.
Quý Thính liếc cậu một cái, yên lặng mở cửa phòng, trước cậu một bước đi vào kéo bức màn ra. Thân Đồ Xuyên tiến vào phòng, nghe được mùi hương chanh nhàn nhạt, cũng tùy ý có thể thấy được dấu vết sinh hoạt, làm cậu có cảm giác vừa xa lạ lại vừa kỳ dị.
Đây là cảm giác gia đình sao?
"Phòng cậu ở chỗ này," Quý Thính đứng ở bên cửa phòng ngủ phụ vẫy vẫy tay, đôi mắt cười cong cong, "Bên trong có cái giường nhỏ, trước kia tôi ngủ qua, sửa sang lại một chút thì cậu có thể sử dụng ngay. Nếu cảm thấy nhỏ, chúng ta mua cái mới."
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, sau mới chống gậy đi đến chỗ cô. Phòng ở không lớn, phòng ngủ phụ càng nhỏ, nhưng bên trong tủ quần áo bàn ghế giường đều có, so với chỗ cậu thuê nhà trước kia tốt hơn rất nhiều, Thân Đồ Xuyên đối với nơi này thật vừa lòng, nhưng đối diện với đôi mắt mang cười của Quý Thính, tự tôn của người thiếu niên làm cậu không thể biểu đạt ý nghĩ chân thật.
"Giống nhau thôi, phòng quá nhỏ." Cậu nói xong dừng một chút, trong lòng có chút hối hận, sợ Quý Thính không cao hứng sẽ không cho cậu ở lại. Nếu lúc trước nói đồng ý đề nghị của cô chỉ là hứng khởi nhất thời, bây giờ xem hoàn cảnh như thế này, cậu hiện tại có chút luyến tiếc nếu rời đi.
Cũng may Quý Thính hiểu được, cô nhón chân vuốt vuốt tóc cậu một cái, chạy tới ngăn tủ ôm chăn bông ra đi đến ban công phơi chăn. Bả vai Thân Đồ Xuyên hơi hơi thả lỏng, chậm rì rì tới ngồi xuống giường, không ngừng đánh giá phòng cậu sẽ ở, càng xem cậu càng cảm thấy hài lòng.
Quý Thính phơi chăn xong, quay đầu lại nhìn thấy thần thái thả lỏng của cậu, không khỏi cong cong khóe môi. Trẻ em lớn lên từ cô nhi viện có bao nhiêu khát vọng với gia đình, cô so với ai khác càng hiểu rõ, cho Thân Đồ Xuyên một gia đình, so với cho cậu tiền tài cùng quyền thế, càng làm cho cậu cảm thấy hạnh phúc.
...... Thật muốn nhìn xương hông cậu một chút, xem cái bớt kia màu sắc có phai nhạt đi không.
Thân Đồ Xuyên đang ở thả lỏng, đột nhiên nhận thấy được có người nhìn chằm chằm mình, lập tức nhạy bén nhìn trở về, Quý Thính bị đột nhiên hoảng sợ, cho rằng cậu đã phát hiện ra mình biến thái nhìn chằm chằm chỗ hông của cậu, cô chột dạ xoay người trở về ban công. Thân Đồ Xuyên nhìn bộ dáng lén lút của Quý Thính, khóe miệng cong lên rõ ràng.
Cô gái này khẳng định thật sự là thích cậu!
Mặt trời mùa hè thật nóng bỏng, chăn rất mau đã bị phơi đến nóng hừng hực. Quý Thính ôm đến phòng ngủ phụ, đem giường đệm lại, cho cậu một cái chăn mới, trong phòng nháy mắt đã có mùi vị con người.
"Ngủ một lát đi, chút nữa tỉnh lại ăn cơm." Quý Thính vừa dứt lời, liền nhịn không được ngáp một cái.
Thân Đồ Xuyên cười nhạt một tiếng, cũng cảm thấy mệt nhọc.
Quý Thính ở trước mặt cậu đã sớm không có hình tượng gì, bởi vậy cô cũng không quá để ý, vừa dụi mắt một bên đi ra ngoài, giúp cậu đóng cửa lại, trở lại phòng mình trực tiếp lăn ra giường lớn, phát ra một tiếng thở dài thoải mái. Giường đệm trong nhà quả nhiên so với giường bệnh viện thật thoải mái hơn nhiều.
Cùng cảm thấy thoải mái chính là Thân Đồ Xuyên, chỉ là sự thoải mái của cậu mang theo một chút cảm giác không khỏe, cho đến khi đi vào giấc ngủ cũng chưa có cảm giác chân thật, lo lắng khi mình mở to mắt lần nữa sẽ lại trở về chỗ đống rác. Nhưng cậu lo lắng cũng không lâu lắm đã lăn ra ngủ trong tấm chăn mềm mại mang theo hương vị ánh mặt trời.
Hai người mấy ngày nay lăn lộn thật quá nhiều, một giấc ngủ này đến thật lâu thật trầm, đặc biệt là Quý Thính, vốn dĩ cô ngủ được tốt, hơn nữa cả người mệt mỏi thật sự, chờ đến khi cô tỉnh lại đã là ba giờ chiều. Cô nhìn thời gian xong thì nhảy bắn lên, vừa muốn đi hỏi ăn cái gì, đi ra khỏi cửa phòng đã nghe tới mùi hương đồ ăn.
Thân Đồ Xuyên có tiền trả cơm hộp? Quý Thính mới vừa ngạc nhiên một cái, chớp mắt liền thấy Thân Đồ Xuyên từ phòng bếp đi ra tới, hai người vừa đối diện, trong nháy mắt đều là sửng sốt. Thân Đồ Xuyên quay mặt đi, không kiên nhẫn nói, đồnt thời trên mặt cũng trở nên hồng hồng: "Ăn cơm đi."
Nói xong cậu liền đến bàn ăn ngồi xuống trước, một bộ đại gia đang chờ ăn cơm. Quý Thính sửng sốt một hồi mới hiểu được vừa rồi là cậu nấu cơm, cô không khỏi hít hà một hơi. Tổn thọ nha, vai đại ác cũng biết nấu cơm nha!
Cô lập tức chạy tới phòng bếp, nhìn thấy được hai tô mì trứng rau xanh để ở trên bàn, trên mặt còn điểm xuyết vài giọt dầu cùng hành thái nhỏ, vừa thấy đã biết ngon. Quý Thính cảm khái tấm tắc hai tiếng, đến ngồi xuống.
Hai người lúc này mới bắt đầu ăn, sợi mì vừa vào miệng, Quý Thính vô cùng kinh ngạc: "Không nghĩ tới cậu còn nhỏ tuổi như vậy mà tay nghề lại tốt như vậy."
"Cũng thường thôi, tủ lạnh của cô chỉ còn lại có mấy thứ này, căn bản không có gì hơn để làm." Thân Đồ Xuyên xụ mặt trả lời, giống như đối với câu khích lệ của cô cũng không để ý, chỉ có sung sướng ở đáy mặt bán đứng tâm tình của cậu. Cậu vốn dĩ không định nấu, nhưng chính là giường quá thoải mái làm cậu ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại liền muốn tìm chuyện gì đó để làm.
Quý Thính liên tục khích lệ: "Không tồi không tồi, thật sự lợi hại, nấu cơm loại việc này thật không dễ, phải xem thiên phú thế nào, tỷ như tôi đây không có thiên phú này, làm cái gì cũng không ra mùi gì cả, cho nên từ bỏ là tốt hơn cả."
"Vậy tủ lạnh của cô vì sao lại có nguyên liệu nấu ăn?"
"Tùy tiện mua, cũng chưa dùng qua." Quý Thính trên mặt tươi cười bất biến, kỳ thật những cái đó đều là do hệ thống bố trí, nếu trong đời sống hiện thực, tủ lạnh của cô tuyệt đối không có những thứ này.
Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng, đột nhiên toát ra một ý tưởng: "Không bằng về sau là tôi nấu cơm, tiền cơm cô đưa ra, phần này không ghi sổ, thế nào?"
"Được nha, khẳng định so với ăn cơm hộp còn có lời, còn khỏe mạnh, cầu mà còn không được." Quý Thính cười tủm tỉm đồng ý, làm như nhìn không ra sự tính toán nho nhỏ của cậu.
Thân Đồ Xuyên mày giãn ra, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, Quý Thính thấy thế cũng không nói nữa, chỉ là sau khi cậu ăn hết trứng gà trong chén cậu thì lấy của mình kẹp đưa cho cậu. Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, ý vị không rõ liếc cô một cái: "Biết rõ chúng ta không có khả năng, hà tất phải làm vậy?"
"......" Cô chỉ muốn cậu bạn trẻ bồi bổ thân thể cho nhiều, mà cậu thiếu niên lại giống như não bổ đầy với những chuyện ngược tâm.
Hai người không nói gì thêm, ăn uống xong, Quý Thính chủ động đi rửa chén, xong xuôi cô nhìn ra thời tiết bên ngoài, quyết định từ bỏ chuyện đi ra cửa tiêu thực mà tìm phương thức giải trí tống cổ thời gian.
"Xem TV không?" Quý Thính hỏi.
Vốn dĩ muốn bỏ đi, Thân Đồ Xuyên dưới chân đột nhiên dừng lại, không tự chủ được đi theo cô ngồi xuống sô pha, đến khi cậu ý thức được hành vi của mình không giống như chính mình bình thường, cậu mím môi lại. Nhưng rốt cuộc vẫn không xoay người về phòng, cậu tưởng ở chỗ này một đoạn thời gian nên không muốn chọc Quý Thính phiền chán, thứ hai nữa cậu muốn cảm thụ một chút sinh hoạt gia đình là dạng gì.
Quý Thính không biết chỉ xem một cái TV mà Thân Đồ Xuyên tưởng tượng đến bảy tám vòng một đống chuyện, sau khi mở TV cô trực tiếp chọn kênh thiếu nhi, vừa vặn trên kênh đang chiếu một phim hoạt hình, vì thế cô bắt đầu say mê nhìn.
Thân Đồ Xuyên còn đang đợi cô đổi đài, đợi nửa ngày xác định cô sẽ không đổi, sắc mặt cậu cổ quái lên, lại một lần nữa tự hỏi vì sao mình ở chỗ này.
"Cô 23 tuổi phải không?" Thân Đồ Xuyên banh mặt hỏi, cậu nhớ rõ ràng lúc trước cô có nói lớn hơn mình sáu tuổi.
Quý Thính gật gật đầu, vừa muốn hỏi làm sao vậy, lời nói còn chưa ra khỏi miệng trong nháy mắt lập tức phản ứng lại, tỏ vẻ nghiêm trang: "Đây là cho cậu xem, vị thành niên vẫn là không nên xem lung tung rối loạn, phim hoạt hình thật thích hợp."
Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng, người con gái này khi nói những lời này, không dám nhìn cậu tới một nửa ánh mắt, còn không biết xấu hổ nói để cho cậu xem. Ánh mắt cậu khẽ động, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi khát."
"À, để tôi đi rót nước cho cậu." Quý Thính lưu luyến rời sô pha, chạy tới phòng bếp rót nước.
Thân Đồ Xuyên nhân cơ hội này lập tức cầm điều khiển từ xa, bắt đầu không ngừng đổi kênh, Quý Thính khi quay trở về thấy cậu không ngừng ấn nút đổi đài, lập tức để nước xuống muốn cướp điều khiển. Thân Đồ Xuyên lập tức giấu vào trong ngực, chết sống không muốn đưa cho cô, nhìn Quý Thính biểu tình sốt ruột, trên mặt cậu khó có được ba phần ý cười.
Lúc hai người như hai đứa trẻ ba tuổi giằng co nhau, ngón tay Thân Đồ Xuyên ấn vào nút điều khiển từ xa, hình ảnh trên TV chuyển thành tin tức giải trí, mà nội dung chính là chuyện bát quái về chuyến lữ hành của Dung gia đại tiểu thư Dung Tinh cùng vị hôn phu.
Mà vị Dung Tinh này chính là nữ chủ của tiểu thuyết, vị hôn phu dĩ nhiên là Lý Thác, trong mắt Thân Đồ Xuyên là "phản đồ" hủy hoại cả đời cậu.
Quý Thính chỉ cảm thấy người kế bên đột nhiên cứng đờ, hoàn toàn sững sờ ngồi tại chỗ, bầu không khí nhẹ nhàng không còn tới nửa điểm. Trong lòng cô thở dài một tiếng, xoay người ngồi xuống, không tiếng động cùng xem tin tức với cậu. Đến lúc thấy được ảnh chụp Lý Thác và Dung Tinh thật hạnh phúc, cả người Thân Đồ Xuyên dường như lọt vào sương mù, cả người thấm đầy hận ý.
"Hai người kia, cậu có quen?" Quý Thính nhỏ giọng hỏi.
Thân Đồ Xuyên chống gậy đứng dậy, chậm rãi đi đến phòng nghỉ, trước khi bước vào phòng nói một câu: "Không quen biết."
Quý Thính nhìn bóng dáng cậu biến mất sau cửa, có chút đau đầu tắt TV. Nói tới trạng thái trước mắt của Thân Đồ Xuyên, nếu cô nói cho cậu biết việc Lý Thác mất trí nhớ, chỉ sợ cậu không những không tin, còn sẽ nhận định cô tiếp cận cậu với dụng tâm kín đáo, sau đó cũng sẽ hận cô.
Cho nên biện pháp tốt nhất là, làm Lý Thác tự mình tới giải thích. Mà Lý Thác hiện tại cùng Dung Tinh du lịch ở nước ngoài, dựa theo tuyến thời gian, anh ta mấy tháng sau sẽ trở về, đến lúc đó cô sẽ nghĩ cách đi gặp, trước tiên giúp anh ta khôi phục ký ức, rồi sẽ tự mình tới gặp Thân Đồ Xuyên.
Còn hiện tại vẫn là đừng nghĩ tới chuyện này, trước làm cho Thân Đồ Xuyên có được sinh hoạt như người bình thường là quan trọng hơn.
Quý Thính nhìn cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến sinh hoạt bình thường hẳn là đầu tiên làm cậu tiếp tục đi học như bình thường, giải quyết buồn bực trong lòng chứ không phải nghẹn cháy rồi đi theo hướng hắc hóa.
Vì thế nửa giờ sau, Quý Thính gõ lên cửa phòng cậu.
Thân Đồ Xuyên tâm tình cực kỳ kém, vốn dĩ không muốn đi mở cửa, nhưng tiếng đập cửa khá chấp nhất, có ý tứ nếu cậu không mở sẽ không ngừng. Cuối cùng cậu chịu không nổi, xụ mặt đi mở cửa: "Cô có phiền không..."
"Đăng đăng!" Quý Thính cố sức giơ cái túi trong tay lên, đẩy cậu ra một bên đi vào phòng, đặt mông ngồi lên giường vừa mới thay khăn trải, "Cậu vừa rồi là bực mình vì tôi đoạt điều khiển từ xa của cậu?"
Cô vừa nói vừa đem bia vừa mới mua ở dưới lầu để lên trên giường, Thân Đồ Xuyên nhíu nhíu mày, không vui trở lại ngồi xuống mép giường: "Tôi không bực mình, cô đi ra ngoài."
"Nếu không bực bội thì tại sao đột nhiên tự nhốt mình vào trong phòng? Hai chúng ta uống đi, coi như tôi xin lỗi." Quý Thính nói xong khui hai chai bia, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, "À cậu còn chưa vị thành niên, hẳn là không được uống rượu. Thôi không sao, uống chút ít vào có thể làm tâm tình vui sướng."
Cô nói xong đem lon bia đưa cho Thân Đồ Xuyên. Thân Đồ Xuyên xụ mặt không cầm, Quý Thính nở nụ cười: "Có phải tửu lượng không tốt không dám uống? Không sao, tuy rằng tửu lượng tôi tốt, nhưng cũng sẽ không chê cười..."
Còn chưa dứt lời, Thân Đồ Xuyên liền tiếp nhận lo bia, uống một hơi cạn sạch, thuần thục đập bẹp lon ném vào thùng rác, khinh thường liếc Quý Thính một cái: "Lúc tôi uống rượu, cô có khi còn chưa thành niên."
Miệng Quý Thính há thành một chữ "O", lập tức như sinh ra một cổ hào khí, học theo bộ dáng cậu uống một lon.
Mười phút sau, Quý Thính bắt dính lấy lưng quần Thân Đồ Xuyên, không màng sắc mặt cậu xanh mét, giống như con mèo nhỏ làm nũng: "Cho tôi xem đi, nếu cậu thẹn thùng thì nhắm mắt lại, tôi bảo đảm chỉ xem một chút, cái gì cũng không làm."
"......"
* Tác giả có lời muốn nói: Thân Đồ: Cô ấy quả nhiên là biến thái...
Quý Thính: Cho ta xem xem cho ta xem xem
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook