Cửu Trọng Tử
-
Chương 267: Bái phỏng
Trong phòng Ninh Đức Trưởng công chúa đặt mấy bồn hoa, tuy đã cuối mùa thu nhưng vẫn xanh um tươi tốt, nhìn qua đúng là xuân ý dạt dào.
Lúc Đậu Chiêu đi vào không khỏi thấy tinh thần chấn động, cung kính đi lên trước, hành đại lễ với Ninh Đức Trưởng công chúa đang ngồi trên giường la hán kia.
Ninh Đức Trưởng công chúa sửng sốt nói: “Mau đứng lên, mau đứng lên! Không cần phải hành đại lễ.”
Thê tử của Lục Thời đi cùng nàng – Lục nhị phu nhân bước lên đỡ lấy nàng.
Đậu Chiêu cũng không chịu đứng lên, nói: “Nếu không nhờ có người chỉ điểm, thậm chí hôm nay con còn không biết nên mặc xiêm y gì tiến cung cho phù hợp chứ đừng nói có thể được Thái Hậu nương nương và hoàng hậu nương nương ban thưởng, được Hoàng thượng sắc phong làm “phu nhân” sớm như vậy.” Lại cố ý hành đại lễ với Ninh Đức Trưởng công chúa.
Làm chuyện tốt không nhất định phải cầu được báo đáp, có thể có người vì thế mà chân thành cảm tạ lại càng khiến người ta vui mừng hơn.
Ninh Đức Trưởng công chúa cười ha hả, chỉ vào vị trí trống ở bên người: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Đậu Chiêu đương nhiên sẽ không làm càn như thế.
Nàng cười tạ ơn rồi ngồi lên ghế đôn ở phía dưới Ninh Đức Trưởng công chúa.
Ninh Đức Trưởng công chúa thấy thế không khỏi vuốt cằm, chờ đám nha hoàn dâng trà bánh lên thì mới hỏi chuyện tiến cung của Đậu Chiêu: “Thái Hậu nương nương gặp ngươi ở đâu? Là ai dẫn các ngươi vào? Thái hậu nương nương khỏe chứ?”
Đậu Chiêu cẩn thận đáp, cũng nói: “Thái hậu nương nương nghe người nói con biết chơi bài, còn bảo Thế tử lúc nào rảnh rỗi mang con tiến cung chơi bài với lão nhân gia.” Nói xong nàng mở to đôi mắt, “Sao người biết con biết chơi bài?”
Vẻ mặt hiếu kì này đủ để lấy lòng Ninh Đức Trưởng công chúa.
Ninh Đức Trưởng công chúa cười nói: “Chờ đến khi ngươi bằng tuổi ta thì sẽ biết – nói chuyện toàn nói hớ, ăn bánh để rơi vụn, đi đâu cũng bị người ghét bỏ, chỉ còn cách ở nhà đánh bài giết thời gian. Đậu gia Thái phu nhân và ta tuổi tác tương đương, hẳn cũng giống nhau cả. Ngươi từ nhỏ lớn lên ở Chân Định, thường tận hiếu trước mặt bà, chắc chắn là biết chơi bài.
Đậu Chiêu xấu hổ.
Bởi vì trí nhớ kiếp trước, kiếp này không thích, tuy rằng cùng ở Chân Định nhưng nàng cũng rất ít khi giúp nhị thái phu nhân tiêu khiển, biết đánh bài cũng là kiếp trước tẫn hiếu với Điền thị mà thôi.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, Ninh Đức Trưởng công chúa cố ý nhắc đến nàng trước mặt Thái hậu nương nương đều là cho nàng một cơ hội hiếm có. Nàng lại cảm tạ Ninh Đức Trưởng công chúa.
Ninh Đức Trưởng công chúa cười nói: “Người một nhà đừng nói như vậy. Lúc Nhị bá mẫu ngươi tiến cung, ta cũng từng nhắc đến nàng nhưng nàng không được may mắn như ngươi. Có thể thấy chuyện này cũng còn phải xem đó là ai nữa.”
Lục nhị phu nhân không khỏi đỏ mặt.
Đậu Chiêu vội nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Nhưng ý tốt của người khiến chúng con ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích.”
Lục nhị phu nhân gật gù.
Đậu Chiêu lại đột nhiên cảm khái: “Người đời đều nói trên đời này thân thiết nhất không gì bằng quan hệ huyết thống. Đánh gãy xương cốt thì còn gân ràng buộc. Nhưng nếu lúc gặp chuyện gì cũng tình nguyện nghĩ tốt cho người khác chứ chưa chắc đã cho người thân máu mủ của mình. Còn nói hung hồn cái gì mà “Cho người lợi lộc là cho người một món nợ nhân tình, còn được người ta khen ngợi; cho người thân lợi lộc, người ta coi đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đừng nói không cảm ơn mà nếu có chuyện gì thì sẽ quay lại trách cứ ngươi không có năng lực, sứt đầu mẻ trán giúp người ta rồi…’ Bọn họ nào có ngờ, đến lúc sống chết, có thể toàn tâm toàn ý, bất kể lợi hại mà giúp ngươi lại chính là người thân của ngươi.”
Ninh Đức Trưởng công chúa nghe vậy thì hơi nhíu mày, cúi đầu nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: “Nhưng lúc sinh tử ấy, những kẻ bỏ đá xuống giếng, đẩy ngươi vào chỗ chết cũng chính là máu mủ ruột thịt…”
“Đúng vậy!” Đậu Chiêu đáp lời, cười tươi nói: “Xem con này, đến thăm người lại đi nói những lời này – có thể thấy người thân cũng như bằng hữu vậy, cũng có tốt xấu, không thể chỉ nhìn thân sơ, cũng không thể nhân nhượng quá.” Sau đó nàng lại đổi đề tài, cười nói: “Thế tử gia nói, xin sắc phong Thế tử phu nhân, triều đình tự có chủ trương. Hoàng thượng hạ đặc chỉ sắc phong như vậy, từ trước đến nay có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng là nhờ Hoàng thượng ân sủng, hẳn là phải nên chúc mừng mới được. Nhân dịp mấy ngày nay thời tiết dễ chịu, ngày mai mở tiệc thưởng cúc trong nhà, mời thân thích bằng hữu đến nhà cho vui.” Nàng nói xong, cười nhìn Lục nhị phu nhân một cái: “Mong được Trưởng công chúa và Nhị biểu thẩm đại giá quang lâm.”
Lục nhị phu nhân đã biết từ trước nên cũng không tỏ vẻ gì, Ninh Đức Trưởng công chúa lại rất bất ngờ, hỏi cung nữ bên người: “Ngày mai là mùng mấy?”
Cung nữ vội cười nói: “Ngày mai là mùng bốn.”
Ninh Đức Trưởng công chúa nghĩ nghĩ rồi nói: “Vừa khéo ngày mai ta không có việc gì… Sáng mai chúng ta sẽ qua.” Câu cuối cùng là dặn dò Lục nhị phu nhân.
Lục nhị phu nhân cung kính đáp lời.
Đậu Chiêu cũng rất vui mừng.
Mọi người hàn huyên một hồi rồi Đậu Chiêu đứng dậy cáo từ.
Lục nhị phu nhân tiến Đậu Chiêu ra cổng.
Ninh Đức Trưởng công chúa thì được nữ quan đỡ quay về phòng.
“Vợ Nghiên Đường thật thú vị!” Bà nhìn nữ quan kia cười nói: “Những câu nói kia đều rất có thâm ý.”
Nữ quan kia hiển nhiên nghe hiểu ý Ninh Đức Trưởng công chúa, thái độ kính cẩn đáp: “Vậy ngày mai người còn đến phủ Anh Quốc công sao?”
“Đi chứ, sao lại không đi?” Ninh Đức Trưởng công chúa cười nói: “Lời nàng nói cũng có chút đạo lý. Phủ Định Quốc công gặp nạn, Nghiên Đường lo trước lo sau, con đẻ cũng đâu hơn được hắn!” Bà nói xong, nụ cười tắt lại, giọng nói cũng thấp xuống: “Hàm ca nhi và Thấm ca nhi đều lớn hơn Nghiên Đường nhưng cũng không bằng được Nghiên Đường. Lục gia đến hôm nay đã có chút điêu linh rồi. Nếu Nghiên Đường có thể chiếu cố một hai, có lẽ đời con cháu Hàm ca nhi và Thấm ca nhi còn có một hai đứa có thể chống đỡ cho gia tộc…”
Nữ quan kia hoảng hốt, vội hỏi: “Trưởng công chúa nói quá lời rồi, tôi thấy Hàm thiếu gia và Thấm thiếu gia rất hiếu thuận, hiểu chuyện…”
Ninh Đức Trưởng công chúa nghe vậy khoát tay, có chút tức giận cắt lời nữ quan: “Ngươi theo hầu ta từ nhỏ, tình cảm chúng ta đâu phải như bình thường, lời này người khác có thể nói nhưng ngươi thì không thể.”
Nữ quan thẹn thùng, cúi đầu.
Ninh Đức Trưởng công chúa nhìn nàng, thở dài lẩm bảo: “Phải xem Đậu thị này là người thế nào? Nếu nàng là người biết báo ơn, ta cũng không ngại mượn sức nàng một chút… Chỉ xem nàng sẽ lựa chọn thế nào thôi…” Nói xong như đang chờ đợi cái gì, cẩn thận phẩm trà.
Nhất thời, trong phòng có thể nghe được tiếng kim rơi, cực kì tĩnh lặng.
Nữ quan kia lại nín thở ngưng thần, không dám thở mạnh.
Hồi lâu sau, có gia đinh vội vàng chạy vào.
“Trưởng công chúa”, hắn bẩm báo: “Thế tử phu nhân đến dinh thự của Nhị lão gia.”
Ninh Đức Trưởng công chúa nghe vậy, thở phào một hơi, sai nữ quan kia thưởng cho hắn một lạng bạc, mỉm cười vui mừng.
※※※※※
Trời tối Đậu Chiêu mới quay về phủ Anh Quốc công, vừa khép gặp Tống Mặc và Nghiêm Triều Khanh từ thư phòng đi ra.
“Đã ăn tối chưa?” Tống Mặc hỏi Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu lắc lắc đầu, nói: “Ta rời khỏi chỗ Lục lão phu nhân thì lại đến phủ Diên An hầu và phủ Cảnh Quốc công, mời Uông gia và Trương gia tới dự tiệc.”
Tống Mặc gật đầu, nói: “Ta cũng chưa ăn tối, không bằng cùng ăn nhé!”
Nghiêm Triều Khanh vội cáo từ.
Đậu Chiêu có chút ngượng ngùng.
Tống Mặc lại như không có việc gì mà đi về phòng.
Đậu Chiêu đành phải theo vào.
Hai người đều không phát hiện Nghiêm Triều Khanh đi tới cửa đang quay đầu nhìn lại, chăm chú nhìn theo bọn họ đến khi rèm cửa che khuất bóng dáng hai người thì ông mới quay người bỏ đi.
Đậu Chiêu hỏi Tống Mặc: “Sao ngươi còn chưa ăn tối?”
“Đang cùng Nghiêm tiên sinh thương lượng hôn sự của phụ thân!” Tống Mặc nói thẳng: “Nghĩ mấy cách. Tuy đều có thể làm nhưng nói thật luôn có cảm giác không trị được tận gốc, còn phải nghĩ thêm nữa!”
Đậu Chiêu vào thay xiêm y bước ra, Tống Mặc đã sai Tố Tâm bưng đồ ăn lên.
“Có cần ta qua nói với ngũ bá phụ một tiếng không?” Đậu Chiêu và Tống Mặc lần lượt ngồi xuống bàn ở trước phòng, “Quan viên thăng cấp là do Lại bộ phụ trách. Ngũ bá phụ lăn lộn trong Lại bộ nhiều năm, nay lại là Nội các đại học sĩ cao quý. Những người đó bất luận thế nào cũng sẽ phải nể mặt Ngũ bá phụ.”
“Tạm thời chưa cần đâu.” Tống Mặc nói, “Ta muốn thử xem Trường Hưng hầu Thạch Thụy Lan sẽ giúp cho Hoa Đường đến đâu.”
Đậu Chiêu nghĩ đến Trường Hưng hầu kia, không khỏi có chút lo lắng nói: “Ta nghe người ta nói, muốn mời Trường Hưng hầu ra mặt giúp đỡ thì phải dùng bạc gõ cửa. Nhưng chỉ cần Trường Hưng hầu nhận bạc thì không có chuyện gì không làm được. Cho dù sự tình vạn nhất không thành thì bạc cũng sẽ được trả về nguyên vẹn… Mọi người đều nói ông ấy rất tín nghĩa nhưng cũng thực dụng!” Nói tới đây, Đậu Chiêu cảm thấy mình quá vớ vẩn, mỉm cười xót xa: “Trộm cột đổi cột, cầu cạnh tập chức cho con, chỉ sợ giá không ít đâu, sợ là sợ Trường Hưng hầu không nỡ trả bạc…” Chỉ cần Trường Hưng hầu mắt nhắm mắt mở là có thể xong việc rồi.
Tống Mặc cười lạnh: “Không trả, vậy ông ta cũng phải có đủ mạng để tiêu mới được!”
Đậu Chiêu hoảng sợ, không khỏi lau lau trán vốn không có mồ hôi.
Vì cái gì mọi chuyện đến tay Tống Mặc đều trở nên… khiến người ta nhịn không được mà toát mồ hôi lạnh?
Đậu Chiêu nhỏ giọng nhắc nhở Tống Mặc: “Trường Hưng hầu là Đại Đồng tổng binh.”
Tống Mặc không cho là đúng nói: “Còn nhiều người cũng muốn làm Đại Đồng tổng binh lắm.”
Đậu Chiêu không nói gì.
Hai người ăn tối xong rồi đi vấn an Tống Nghi Xuân.
Buổi chiều, Tống Mặc đã sai người báo cho Tống Nghi Xuân, nói ngày mai sẽ mở hội thưởng cúc ở nhà, chúc mừng Đậu Chiêu được phong “phu nhân”, lúc này Tống Nghi Xuân lại kiên quyết không đề cập tới chuyện này, ngược lại cùng Tống Mặc bàn hôn sự của ông ta và Hoa gia: “… Trong nhà cũng không có người lo liệu nội trợ, ta muốn mời đại bá mẫu con cùng qua phủ giúp đỡ. Các con khỏi phải lo việc này.”
Trên thực tế là đề phòng Đậu Chiêu nhân cơ hội này nắm quyền nội trợ không buông.
Tống Mặc lạnh nhạt nói “Vâng!”
Tống Nghi Xuân liếc nhìn Đậu Chiêu một cái, thấy Đậu Chiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đứng im nơi đó, thuần hậu đến khác thường.
Tuyệt đối không giống người có cá tính mạnh.
Chẳng lẽ chuyện này có hiểu lầm?
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Tống Nghi Xuân, ông ta cảm thấy cần phải gọi Đào Khí Trọng tới hỏi lại một lần nữa.
Đào Khí Trọng đang ngồi cùng đám tùy tùng hắt xì hơi mấy cái liền, không khỏi lầu bầu: “Ai đang mắng ta vậy?”
Trần Khúc Thủy vào kinh thành trước lúc mặt trời lặn cũng hắt xì hơi liên tục.
Gia đinh hỏi ông: “Ngài làm sao vậy? Có cần mời đại phu đến không?”
“Không cần.” Trần Khúc Thủy day day mũi, dặn dò gia đinh: “Ngươi đến phủ Anh Quốc công tìm phụ tá của Thế tử gia là Nghiêm Triều Khanh, nói ta ở cửa hàng bút mực chờ ông ấy.”
Nơi đó cũng khá gần phủ Anh Quốc công.
Không biết Nghiêm Triều Khanh tìm mình có việc gì gấp?
Lúc Đậu Chiêu đi vào không khỏi thấy tinh thần chấn động, cung kính đi lên trước, hành đại lễ với Ninh Đức Trưởng công chúa đang ngồi trên giường la hán kia.
Ninh Đức Trưởng công chúa sửng sốt nói: “Mau đứng lên, mau đứng lên! Không cần phải hành đại lễ.”
Thê tử của Lục Thời đi cùng nàng – Lục nhị phu nhân bước lên đỡ lấy nàng.
Đậu Chiêu cũng không chịu đứng lên, nói: “Nếu không nhờ có người chỉ điểm, thậm chí hôm nay con còn không biết nên mặc xiêm y gì tiến cung cho phù hợp chứ đừng nói có thể được Thái Hậu nương nương và hoàng hậu nương nương ban thưởng, được Hoàng thượng sắc phong làm “phu nhân” sớm như vậy.” Lại cố ý hành đại lễ với Ninh Đức Trưởng công chúa.
Làm chuyện tốt không nhất định phải cầu được báo đáp, có thể có người vì thế mà chân thành cảm tạ lại càng khiến người ta vui mừng hơn.
Ninh Đức Trưởng công chúa cười ha hả, chỉ vào vị trí trống ở bên người: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Đậu Chiêu đương nhiên sẽ không làm càn như thế.
Nàng cười tạ ơn rồi ngồi lên ghế đôn ở phía dưới Ninh Đức Trưởng công chúa.
Ninh Đức Trưởng công chúa thấy thế không khỏi vuốt cằm, chờ đám nha hoàn dâng trà bánh lên thì mới hỏi chuyện tiến cung của Đậu Chiêu: “Thái Hậu nương nương gặp ngươi ở đâu? Là ai dẫn các ngươi vào? Thái hậu nương nương khỏe chứ?”
Đậu Chiêu cẩn thận đáp, cũng nói: “Thái hậu nương nương nghe người nói con biết chơi bài, còn bảo Thế tử lúc nào rảnh rỗi mang con tiến cung chơi bài với lão nhân gia.” Nói xong nàng mở to đôi mắt, “Sao người biết con biết chơi bài?”
Vẻ mặt hiếu kì này đủ để lấy lòng Ninh Đức Trưởng công chúa.
Ninh Đức Trưởng công chúa cười nói: “Chờ đến khi ngươi bằng tuổi ta thì sẽ biết – nói chuyện toàn nói hớ, ăn bánh để rơi vụn, đi đâu cũng bị người ghét bỏ, chỉ còn cách ở nhà đánh bài giết thời gian. Đậu gia Thái phu nhân và ta tuổi tác tương đương, hẳn cũng giống nhau cả. Ngươi từ nhỏ lớn lên ở Chân Định, thường tận hiếu trước mặt bà, chắc chắn là biết chơi bài.
Đậu Chiêu xấu hổ.
Bởi vì trí nhớ kiếp trước, kiếp này không thích, tuy rằng cùng ở Chân Định nhưng nàng cũng rất ít khi giúp nhị thái phu nhân tiêu khiển, biết đánh bài cũng là kiếp trước tẫn hiếu với Điền thị mà thôi.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, Ninh Đức Trưởng công chúa cố ý nhắc đến nàng trước mặt Thái hậu nương nương đều là cho nàng một cơ hội hiếm có. Nàng lại cảm tạ Ninh Đức Trưởng công chúa.
Ninh Đức Trưởng công chúa cười nói: “Người một nhà đừng nói như vậy. Lúc Nhị bá mẫu ngươi tiến cung, ta cũng từng nhắc đến nàng nhưng nàng không được may mắn như ngươi. Có thể thấy chuyện này cũng còn phải xem đó là ai nữa.”
Lục nhị phu nhân không khỏi đỏ mặt.
Đậu Chiêu vội nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Nhưng ý tốt của người khiến chúng con ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích.”
Lục nhị phu nhân gật gù.
Đậu Chiêu lại đột nhiên cảm khái: “Người đời đều nói trên đời này thân thiết nhất không gì bằng quan hệ huyết thống. Đánh gãy xương cốt thì còn gân ràng buộc. Nhưng nếu lúc gặp chuyện gì cũng tình nguyện nghĩ tốt cho người khác chứ chưa chắc đã cho người thân máu mủ của mình. Còn nói hung hồn cái gì mà “Cho người lợi lộc là cho người một món nợ nhân tình, còn được người ta khen ngợi; cho người thân lợi lộc, người ta coi đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đừng nói không cảm ơn mà nếu có chuyện gì thì sẽ quay lại trách cứ ngươi không có năng lực, sứt đầu mẻ trán giúp người ta rồi…’ Bọn họ nào có ngờ, đến lúc sống chết, có thể toàn tâm toàn ý, bất kể lợi hại mà giúp ngươi lại chính là người thân của ngươi.”
Ninh Đức Trưởng công chúa nghe vậy thì hơi nhíu mày, cúi đầu nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: “Nhưng lúc sinh tử ấy, những kẻ bỏ đá xuống giếng, đẩy ngươi vào chỗ chết cũng chính là máu mủ ruột thịt…”
“Đúng vậy!” Đậu Chiêu đáp lời, cười tươi nói: “Xem con này, đến thăm người lại đi nói những lời này – có thể thấy người thân cũng như bằng hữu vậy, cũng có tốt xấu, không thể chỉ nhìn thân sơ, cũng không thể nhân nhượng quá.” Sau đó nàng lại đổi đề tài, cười nói: “Thế tử gia nói, xin sắc phong Thế tử phu nhân, triều đình tự có chủ trương. Hoàng thượng hạ đặc chỉ sắc phong như vậy, từ trước đến nay có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng là nhờ Hoàng thượng ân sủng, hẳn là phải nên chúc mừng mới được. Nhân dịp mấy ngày nay thời tiết dễ chịu, ngày mai mở tiệc thưởng cúc trong nhà, mời thân thích bằng hữu đến nhà cho vui.” Nàng nói xong, cười nhìn Lục nhị phu nhân một cái: “Mong được Trưởng công chúa và Nhị biểu thẩm đại giá quang lâm.”
Lục nhị phu nhân đã biết từ trước nên cũng không tỏ vẻ gì, Ninh Đức Trưởng công chúa lại rất bất ngờ, hỏi cung nữ bên người: “Ngày mai là mùng mấy?”
Cung nữ vội cười nói: “Ngày mai là mùng bốn.”
Ninh Đức Trưởng công chúa nghĩ nghĩ rồi nói: “Vừa khéo ngày mai ta không có việc gì… Sáng mai chúng ta sẽ qua.” Câu cuối cùng là dặn dò Lục nhị phu nhân.
Lục nhị phu nhân cung kính đáp lời.
Đậu Chiêu cũng rất vui mừng.
Mọi người hàn huyên một hồi rồi Đậu Chiêu đứng dậy cáo từ.
Lục nhị phu nhân tiến Đậu Chiêu ra cổng.
Ninh Đức Trưởng công chúa thì được nữ quan đỡ quay về phòng.
“Vợ Nghiên Đường thật thú vị!” Bà nhìn nữ quan kia cười nói: “Những câu nói kia đều rất có thâm ý.”
Nữ quan kia hiển nhiên nghe hiểu ý Ninh Đức Trưởng công chúa, thái độ kính cẩn đáp: “Vậy ngày mai người còn đến phủ Anh Quốc công sao?”
“Đi chứ, sao lại không đi?” Ninh Đức Trưởng công chúa cười nói: “Lời nàng nói cũng có chút đạo lý. Phủ Định Quốc công gặp nạn, Nghiên Đường lo trước lo sau, con đẻ cũng đâu hơn được hắn!” Bà nói xong, nụ cười tắt lại, giọng nói cũng thấp xuống: “Hàm ca nhi và Thấm ca nhi đều lớn hơn Nghiên Đường nhưng cũng không bằng được Nghiên Đường. Lục gia đến hôm nay đã có chút điêu linh rồi. Nếu Nghiên Đường có thể chiếu cố một hai, có lẽ đời con cháu Hàm ca nhi và Thấm ca nhi còn có một hai đứa có thể chống đỡ cho gia tộc…”
Nữ quan kia hoảng hốt, vội hỏi: “Trưởng công chúa nói quá lời rồi, tôi thấy Hàm thiếu gia và Thấm thiếu gia rất hiếu thuận, hiểu chuyện…”
Ninh Đức Trưởng công chúa nghe vậy khoát tay, có chút tức giận cắt lời nữ quan: “Ngươi theo hầu ta từ nhỏ, tình cảm chúng ta đâu phải như bình thường, lời này người khác có thể nói nhưng ngươi thì không thể.”
Nữ quan thẹn thùng, cúi đầu.
Ninh Đức Trưởng công chúa nhìn nàng, thở dài lẩm bảo: “Phải xem Đậu thị này là người thế nào? Nếu nàng là người biết báo ơn, ta cũng không ngại mượn sức nàng một chút… Chỉ xem nàng sẽ lựa chọn thế nào thôi…” Nói xong như đang chờ đợi cái gì, cẩn thận phẩm trà.
Nhất thời, trong phòng có thể nghe được tiếng kim rơi, cực kì tĩnh lặng.
Nữ quan kia lại nín thở ngưng thần, không dám thở mạnh.
Hồi lâu sau, có gia đinh vội vàng chạy vào.
“Trưởng công chúa”, hắn bẩm báo: “Thế tử phu nhân đến dinh thự của Nhị lão gia.”
Ninh Đức Trưởng công chúa nghe vậy, thở phào một hơi, sai nữ quan kia thưởng cho hắn một lạng bạc, mỉm cười vui mừng.
※※※※※
Trời tối Đậu Chiêu mới quay về phủ Anh Quốc công, vừa khép gặp Tống Mặc và Nghiêm Triều Khanh từ thư phòng đi ra.
“Đã ăn tối chưa?” Tống Mặc hỏi Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu lắc lắc đầu, nói: “Ta rời khỏi chỗ Lục lão phu nhân thì lại đến phủ Diên An hầu và phủ Cảnh Quốc công, mời Uông gia và Trương gia tới dự tiệc.”
Tống Mặc gật đầu, nói: “Ta cũng chưa ăn tối, không bằng cùng ăn nhé!”
Nghiêm Triều Khanh vội cáo từ.
Đậu Chiêu có chút ngượng ngùng.
Tống Mặc lại như không có việc gì mà đi về phòng.
Đậu Chiêu đành phải theo vào.
Hai người đều không phát hiện Nghiêm Triều Khanh đi tới cửa đang quay đầu nhìn lại, chăm chú nhìn theo bọn họ đến khi rèm cửa che khuất bóng dáng hai người thì ông mới quay người bỏ đi.
Đậu Chiêu hỏi Tống Mặc: “Sao ngươi còn chưa ăn tối?”
“Đang cùng Nghiêm tiên sinh thương lượng hôn sự của phụ thân!” Tống Mặc nói thẳng: “Nghĩ mấy cách. Tuy đều có thể làm nhưng nói thật luôn có cảm giác không trị được tận gốc, còn phải nghĩ thêm nữa!”
Đậu Chiêu vào thay xiêm y bước ra, Tống Mặc đã sai Tố Tâm bưng đồ ăn lên.
“Có cần ta qua nói với ngũ bá phụ một tiếng không?” Đậu Chiêu và Tống Mặc lần lượt ngồi xuống bàn ở trước phòng, “Quan viên thăng cấp là do Lại bộ phụ trách. Ngũ bá phụ lăn lộn trong Lại bộ nhiều năm, nay lại là Nội các đại học sĩ cao quý. Những người đó bất luận thế nào cũng sẽ phải nể mặt Ngũ bá phụ.”
“Tạm thời chưa cần đâu.” Tống Mặc nói, “Ta muốn thử xem Trường Hưng hầu Thạch Thụy Lan sẽ giúp cho Hoa Đường đến đâu.”
Đậu Chiêu nghĩ đến Trường Hưng hầu kia, không khỏi có chút lo lắng nói: “Ta nghe người ta nói, muốn mời Trường Hưng hầu ra mặt giúp đỡ thì phải dùng bạc gõ cửa. Nhưng chỉ cần Trường Hưng hầu nhận bạc thì không có chuyện gì không làm được. Cho dù sự tình vạn nhất không thành thì bạc cũng sẽ được trả về nguyên vẹn… Mọi người đều nói ông ấy rất tín nghĩa nhưng cũng thực dụng!” Nói tới đây, Đậu Chiêu cảm thấy mình quá vớ vẩn, mỉm cười xót xa: “Trộm cột đổi cột, cầu cạnh tập chức cho con, chỉ sợ giá không ít đâu, sợ là sợ Trường Hưng hầu không nỡ trả bạc…” Chỉ cần Trường Hưng hầu mắt nhắm mắt mở là có thể xong việc rồi.
Tống Mặc cười lạnh: “Không trả, vậy ông ta cũng phải có đủ mạng để tiêu mới được!”
Đậu Chiêu hoảng sợ, không khỏi lau lau trán vốn không có mồ hôi.
Vì cái gì mọi chuyện đến tay Tống Mặc đều trở nên… khiến người ta nhịn không được mà toát mồ hôi lạnh?
Đậu Chiêu nhỏ giọng nhắc nhở Tống Mặc: “Trường Hưng hầu là Đại Đồng tổng binh.”
Tống Mặc không cho là đúng nói: “Còn nhiều người cũng muốn làm Đại Đồng tổng binh lắm.”
Đậu Chiêu không nói gì.
Hai người ăn tối xong rồi đi vấn an Tống Nghi Xuân.
Buổi chiều, Tống Mặc đã sai người báo cho Tống Nghi Xuân, nói ngày mai sẽ mở hội thưởng cúc ở nhà, chúc mừng Đậu Chiêu được phong “phu nhân”, lúc này Tống Nghi Xuân lại kiên quyết không đề cập tới chuyện này, ngược lại cùng Tống Mặc bàn hôn sự của ông ta và Hoa gia: “… Trong nhà cũng không có người lo liệu nội trợ, ta muốn mời đại bá mẫu con cùng qua phủ giúp đỡ. Các con khỏi phải lo việc này.”
Trên thực tế là đề phòng Đậu Chiêu nhân cơ hội này nắm quyền nội trợ không buông.
Tống Mặc lạnh nhạt nói “Vâng!”
Tống Nghi Xuân liếc nhìn Đậu Chiêu một cái, thấy Đậu Chiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đứng im nơi đó, thuần hậu đến khác thường.
Tuyệt đối không giống người có cá tính mạnh.
Chẳng lẽ chuyện này có hiểu lầm?
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Tống Nghi Xuân, ông ta cảm thấy cần phải gọi Đào Khí Trọng tới hỏi lại một lần nữa.
Đào Khí Trọng đang ngồi cùng đám tùy tùng hắt xì hơi mấy cái liền, không khỏi lầu bầu: “Ai đang mắng ta vậy?”
Trần Khúc Thủy vào kinh thành trước lúc mặt trời lặn cũng hắt xì hơi liên tục.
Gia đinh hỏi ông: “Ngài làm sao vậy? Có cần mời đại phu đến không?”
“Không cần.” Trần Khúc Thủy day day mũi, dặn dò gia đinh: “Ngươi đến phủ Anh Quốc công tìm phụ tá của Thế tử gia là Nghiêm Triều Khanh, nói ta ở cửa hàng bút mực chờ ông ấy.”
Nơi đó cũng khá gần phủ Anh Quốc công.
Không biết Nghiêm Triều Khanh tìm mình có việc gì gấp?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook