Cửu Trọng Tử
-
Chương 19: Hôn sự
Mẫu thân rất lo lắng cho tình hình tài chính của nhà mẹ đẻ, Đậu Chiêu lại không cho là đúng, ngồi ăn hạt dẻ chao đường.
Kiếp trước mẫu thân tự tử mà cữu cữu vẫn có thể thi đỗ tiến sĩ, kiếp này chuyện gì cũng giấu hắn, hắn nhẹ nhàng ra trận chẳng lẽ còn có thể thi rớt?
Chỉ cần cữu cữu đỗ tiến sĩ, chuyện ăn mặc tiêu xài đương nhiên đều có thể lo liệu được!
Hạt dẻ này hẳn là cất ở trong hầm qua mùa đông, đã chẳng còn chút nước nào, lại còn chao đường, rất khô nhưng dù sao có cũng hơn không – giờ nàng là đứa trẻ ba tuổi, đứa trẻ ba tuổi thì có thể làm gì? Giờ nàng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Đậu Chiêu cẩn thận cắn hạt dẻ, vụn hạt dẻ rơi đầy.
Cữu mẫu và mẫu thân nhắc đến hôn sự của nàng:
- Dù sao cũng chỉ là ước định bằng miệng, ta thấy muội vẫn nên thương lượng với cha chồng muội đi. Mời ông ra mặt tìm người có thể diện rồi định chuyện hôn sự này với Ngụy gia!
Động tác cắn hạt dẻ của Đậu Chiêu hơi khựng lại, một lúc sau mới bắt đầu chậm rãi ăn hạt dẻ.
Cữu mẫu lo lắng không phải không có lý.
Kiếp trước mẫu thân đột ngột qua đời, trong vòng trăm ngày phụ thân đã lấy Vương Ánh Tuyết về, nhà cữu cữu thì vội vội vàng vàng đi nhậm chức. Phụ thân dốc lòng cầu học, đợi qua thời gian chịu tang mẫu thân thì hắn lập tức tham gia thi hương, đỗ cử nhân, ngay sau đó lại tham gia kì thi năm sau, đỗ tiến sĩ, được đề bạt làm Thứ cát sĩ, trông coi công việc ở bộ Lại. Lúc ấy Vương gia đã chuyển đến kinh đô. Mẫu thân Vương Ánh Tuyết là Hứa phu nhân nhớ thương con gái, cháu ngoại, năn nỉ phụ thân dẫn bọn họ đến kinh thành đoàn tụ. Sau khi được tổ phụ đồng ý thì phụ thân dẫn Vương Ánh Tuyết, Đậu Minh, Đậu Chiêu đến kinh thành… Ai còn nhớ được hôn sự của nàng với Ngụy gia?
Mãi đến khi tổ phụ, tổ mẫu lần lượt qua đời, nàng được đưa đến kinh thành, lúc này phụ thân mới kinh ngạc phát hiện nàng đã là một đại cô nương, đã đến lúc thành thân. Nhớ tới hôn sự với Ngụy gia thì phái người qua đó thương lượng. Ngụy gia lại lúng túng, thủy chung cũng không có được câu trả lời thuyết phục.
Đến giờ Đậu Chiêu còn nhớ rõ tâm tình thấp thỏm lo âu của mình khi ấy.
Phụ thân khỏe mạnh, các bá phụ bên Đông Đậu không thể thu nhận nàng. Cữu cữu ở Tây Bắc xa xôi, kế mẫu chưa bao giờ thiếu sót chi phí ăn mặc của nàng nhưng đôi khi lơ đãng nhìn nàng, ánh mắt sẽ lộ ra mấy phần âm độc, tựa như sói cắn người, hận không thể một hơi nuốt chửng nàng vậy. Nhưng đến khi cẩn thận nhìn lại, bà ta sẽ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thong dong, vẫn là bộ dạng xinh đẹp, quý phái.
Có câu nói: Khác lạ tất có chuyện.
Nàng không biết rốt cuộc Vương Ánh Tuyết có chủ ý gì.
Ngày ngày sống trong sợ hãi, chỉ sợ hơi sơ sẩy sẽ có tai ương đang chờ đón nàng.
Nhưng tổ mẫu trước khi qua đời lại dặn nàng, nữ nhân không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ở nhà chồng chẳng có chỗ đứng, bất luận thế nào, bề ngoại vẫn phải cung kính với kế mẫu. Nàng nghe xong lời của Thỏa Nương tuy rằng hận Vương Ánh Tuyết bức tử mẫu thân nhưng những lời đồn đại “ghen tuông”, “không sinh được con trai” của các ma ma lại khiến nàng cảm thấy mình không có lập trường để hận Vương Ánh Tuyết. Hơn nữa, vẻ bên ngoài Vương Ánh Tuyết lại rất cẩn thận, cho dù nàng có nói ra ngoài thì cũng chẳng ai có thể tin Vương Ánh Tuyết là người như vậy. Lòng nàng vừa thấy tủi thân vừa khổ sở, vừa do dự lại vừa mâu thuẫn, ngày nào cũng như đang sống trong chảo rang, có cảm giác “Trời đất bao la nhưng không có chỗ cho ta dung thân”.
Cho nên vừa nghe nói lúc mẫu thân còn sống đã sắp đặt việc hôn nhân cho mình, nàng đã có cảm giác vui mừng vì được “chạy trốn khỏi quê hương”, hận không thể gả qua đó ngay lập tức.
Đây cũng là lí do khi nàng biết hôn sự của Đậu Minh thất bại, Đậu Minh thề phải gả vào nhà danh gia chốn kinh thành để rửa sạch nhục cũ, Vương Ánh Tuyết đã có ý định với Ngụy Đình Du, thù mới hận cũ đan xen. Đó cũng là nguyên nhân từ đó về sau, nàng và Vương Ánh Tuyết không đội trời chung.
Lúc trước, nếu nàng không nghĩ cách nghe ngóng hành tung của mẹ chồng, để hai người “tình cờ gặp lại” thì Ngụy gia có thừa nhận chuyện hôn sự này không còn khó mà nói được.
Nếu không phải nàng nhắc đến tình cảm cũ với Điền thị thì cho dù Ngụy gia đồng ý kết thân với Đậu gia thì gả qua đó cũng sợ là Đậu Minh chứ không phải nàng!
Động tác ăn hạt dẻ của Đậu Chiêu hơi chậm lại.
Kiếp trước là bất đắc dĩ, chẳng lẽ kiếp này còn tiếp tục dây dưa với Ngụy Đình Du mãi?
Nàng nhớ lại lúc mình gả vào Ngụy gia chính là vào tháng chạp, cũng sắp qua năm mới, vì để lấy lòng mẹ chồng, cũng vì để chặn miệng Ngụy Đình Trân, nàng chủ động giúp đỡ Điền thị xử lý công việc năm mới của Ngụy phủ, bởi vì không có kinh nghiệm lại thêm nha hoàn, ma ma hồi môn đều là người của Vương Ánh Tuyết, đừng nói giúp đỡ mà gần gũi cũng chẳng được. Nàng không hề biết mình có thai, kết quả lao lực quá độ nên bị sẩy thai.
Đó là đứa con đầu tiên của nàng.
Vương Ánh Tuyết để Đậu Minh tới thăm nàng.
Đậu Minh gặp được Ngụy Đình Du.
Hôm đó ánh mặt trời tươi sáng, tấm rèm xanh biếc trước giường chắn đi ánh sáng, nàng ấm ức nằm trên chiếc giường gỗ lim, mặt tái nhợt, chẳng hề giận dữ tựa như bình hoa men Cảnh Thái đặt trên kệ đồ cổ, khô khan, nặng nề. Mà Đậu Minh đứng bên ngoài mặc chiếc áo lụa màu hồng cánh sen, ánh sáng trong phòng chiếu lên đóa hoa kết bằng trân châu trên mái tóc đen mượt của nàng tản ra ánh sáng dịu dàng, càng làm nổi bật khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, dáng người như hoa cúc mùa thu, Ngụy Đình Du nhìn nàng đăm đăm.
Cảnh tượng ấy khiến Đậu Chiêu bị tổn thương sâu sắc.
Tuy rằng Đậu Minh xinh xắn lanh lợi, phong tư yểu điệu nhưng không phải là người dịu dàng. Hoàn toàn ngược lại, bởi vì Hứa phu nhân cưng chiều nên nàng không chỉ cao ngạo mà còn rất tùy tiện, làm việc lỗ mãng, thất tình lục dục đều hiện rõ trên mặt, đây cũng chính là lí do vì sao Vương Ánh Tuyết chỉ muốn gả Đậu Minh cho cháu bên ngoại của mình.
Hôm đó, nàng có ý đồ mà đến, cố ý như vậy.
Chẳng qua là muốn để Ngụy Đình Du thấy, Ngụy gia không đồng ý lấy nàng về đây đồng nghĩa với việc Ngụy Đình Du đã bỏ lỡ một mỹ nhân thế nào mà thôi.
Ngụy Đình Du cũng không phụ sự kì vọng của Đậu Minh, mấy lần khen ngợi Đậu Minh dịu dàng đáng yêu trước mặt nàng.
Khi đó mỗi lần nhìn Ngụy Đình Du nàng vẫn còn cảm giác tim đập như trống dồn nên mới không thể tha thứ sao?
Đậu Chiêu cắn hạt dẻ nghe rõ tiếng ken két khiến Triệu Tú Như hoảng hốt:
- Mau nhổ ra, đó là hạt dẻ thối!
Mẫu thân và cữu mẫu đều hoảng hốt.
- Con bé này, sao tham ăn thế!
Mẫu thân vội vàng ném hạt dẻ trong tay Đậu Chiêu đi, bưng ly nước trà của mình qua cho Đậu Chiêu xúc miệng:
- Cứ như là chưa bao giờ được ăn hạt dẻ ấy thôi.
- Trẻ con sao biết được mấy cái này. Đều tại mấy đứa Bích Như không chịu để ý Thọ Cô.
Cữu mẫu xin lỗi rồi răn dạy các con mấy câu.
Đương nhiên mẫu thân vội cản lại.
Hai người khách sáo nửa ngày, mẫu thân cũng không dám để Đậu Chiêu đi theo đám Triệu Bích Như nữa, bế nàng và Triệu Chương Như lên sập chơi, tự tay bóc hạt dẻ cho hai đứa trẻ rồi lại nói tiếp đề tài ban nãy:
- Ngụy Đình Du là thế tử Hầu phủ, muội sợ Điền tỷ tỷ khó xử, định sai người đến kinh thành hỏi thăm đã rồi mới thương lượng chuyện này với phụ thân sau.
- Cũng được! Như vậy cũng ổn thỏa hơn!
Cữu mẫu gật đầu, đề tài của hai người lại chuyển qua cữu cữu, lo lắng hắn có đến kinh thành an toàn không, nghỉ ngơi thế nào, có thể kiếm chút công danh được không… Mãi cho đến giờ Dậu buổi chiều, người đánh xe đi vào thúc giục:
- Trời đã không còn sớm nữa, nếu không về thì sẽ không kịp.
Lúc này mẫu thân mới lưu luyến từ biệt cữu mẫu.
Có lẽ là bất mãn với việc phụ thân thi trượt, suốt cả vụ mùa xuân phụ thân đều phải học tập dưới sự chỉ bảo của tổ phụ. Bất kể là mẫu thân hay Vương Ánh Tuyết đều không dám đi quấy rầy, chuyện đến thăm tổ mẫu cũng chẳng thể thực hiện được.
Làm tiểu thiếp, không có thân thích tới cửa chơi cũng chẳng có bằng hữu đến, không có chị em dâu qua lại, những ngày sống ở hậu viện thật cô đơn. Vương Ánh Tuyết tới thỉnh an mẫu thân rồi thường mượn cớ ngồi lại phòng mẫu thân lâu hơn một chút.
Mẫu thân luôn bình thản, thường nói hai ba câu rồi đuổi Vương Ánh Tuyết đi.
Đậu Chiêu cảm thấy mẫu thân vẫn có chút để ý Vương Ánh Tuyết.
Nếu là nàng, sẽ giữ tiểu thiếp lại để kể chuyện cười cho mình nghe, nếu không chẳng phải là nuôi không rồi sao?
Nhưng có một số việc, từ từ rồi sẽ đến.
Giờ tất cả suy nghĩ của Đậu Chiêu đều là về hôn sự với Ngụy Đình Du.
Dường như sự xuất hiện của nàng làm cho mẫu thân còn sống, Vương Ánh Tuyết vốn là tái giá lại thành thiếp.
Hôn sự của nàng và Ngụy Đình Du liệu có phải vì thế mà cũng sẽ thay đổi? Nếu không lấy Ngụy Đình Du thì nàng sẽ gả cho ai?
Đậu Chiêu rất nhớ ba đứa con của mình.
Gió xuân thổi qua, cỏ cây xôn xao, truyền tin tốt từ kinh thành về.
Cữu cữu của nàng là Triệu Tư thi đỗ Nhị giáp, xếp thứ năm, được ban thưởng tiến sĩ.
Tổ phụ, phụ thân đều rất vui nhưng vui nhất vẫn là mẫu thân. Lúc Đậu gia đưa lễ qua Triệu gia, nàng dắt Đậu Chiêu về nhà mẹ đẻ.
Lần này khác lần trước, Triệu gia giăng đèn kết hoa như sang năm mới vậy, ai nấy đều vui mừng phấn khởi.
Triệu Chương Như kéo Đậu Chiêu vào phòng mình, lấy từ dưới gối ra một chiếc bánh hoa hồng gói trong giấy dầu ra đưa cho Đậu Chiêu:
- Là Trần cử nhân ở trấn trên đưa tới, cho muội ăn đó, ngọt lắm! Bành ma ma nói sau này tỷ muốn ăn bao nhiêu cũng có, muội muốn ăn thì đến nhà tỷ nhé!
Đậu Chiêu nhìn chiếc bánh ngọt đã nát trên tay, lòng thầm kêu một tiếng, mũi cay cay sau đó rơi nước mắt.
Kiếp trước, thậm chí nàng còn không biết tên của Triệu Chương Như.
Chẳng vì cái gì cả, chỉ vì chiếc bánh này, nàng quyết định sẽ sống thật tốt với nhà cữu cữu.
Mẫu thân uống chút rượu, buổi tối hai người nghỉ lại nhà cữu cữu, sáng hôm sau mới về nhà.
- Thật tốt quá rồi! Thọ Cô của chúng ta cũng đã có cữu cữu là tiến sĩ.
Dọc đường đi, khóe miệng mẫu thân luôn mỉm cười.
Vẻ mặt của nàng bình thản, có vẻ rất thoải mái.
Đậu Chiêu vì để mẫu thân vui vẻ, hỏi mẫu thân:
- Khi nào cữu cữu sẽ về?
- Còn phải thi Thứ cát sĩ nữa. Sớm nhất cũng phải qua tháng năm. Mẫu thân cười đáp.
- Có phải chúng ta vẫn còn được đến nhà cữu cữu?
- Đúng thế!
- Con thích biểu tỷ!
Mẫu thân cao hứng thơm má nàng, nhỏ giọng dặn dò nàng:
- Anh em như thể chân tay, con và các biểu tỷ là thân thiết nhất, biết chưa?
Đậu Chiêu gật đầu:
- Thân hơn cả tam đường tỷ! (Đường tỷ: Chị họ bên nội, biểu tỷ: chị họ bên ngoại)
Mẫu thân gật đầu khen nàng thông minh, lúc về nhà tự mình bế nàng vào phòng.
Trong vườn, đinh hương, ngọc lan, thược dược, hoa lạc tiên, hoa lan tím đều đang nở, muôn hồng nghìn tía, vô cùng tươi đẹp. Người đi giữa hoa, gió thổi bướm bay, hoa mai lay động.
Mẫu thân dừng bước, hít sâu một hơi:
- Năm nay hoa nở còn đẹp hơn cả năm ngoái.
- Đúng thế! Du ma ma cười mím chi đáp lời.
Gương mặt mẫu thân lại lạnh đi.
Đậu Chiêu không khỏi nhìn theo ánh mắt của mẫu thân.
Lương đình bên hồ sen, một nam một nữ đang ngồi.
Nữ tử mặt áo màu vàng nhạt, nét mặt tươi cười như hoa, cầm chiếc quạt tròn, xinh đẹp ngồi tựa ben lương đình, trong vẻ tú lệ lại thêm vài phần phong tình.
Nam tử tuấn tú cười khanh khách ngồi trước bàn đá, ngồi đối diện vẽ tranh mỹ nhân, trong ánh mắt là sự vui mừng, thoải mái… và cả thỏa mãn.
Lòng Đậu Chiêu căng thẳng.
Mẫu thân đã bình tĩnh lại, nhìn phía trước không chớp, bước thẳng tới. Du ma ma cuống quýt đuổi theo.
Ngay sau đó là tiếng cười khanh khách như chuông bạc.
Kiếp trước mẫu thân tự tử mà cữu cữu vẫn có thể thi đỗ tiến sĩ, kiếp này chuyện gì cũng giấu hắn, hắn nhẹ nhàng ra trận chẳng lẽ còn có thể thi rớt?
Chỉ cần cữu cữu đỗ tiến sĩ, chuyện ăn mặc tiêu xài đương nhiên đều có thể lo liệu được!
Hạt dẻ này hẳn là cất ở trong hầm qua mùa đông, đã chẳng còn chút nước nào, lại còn chao đường, rất khô nhưng dù sao có cũng hơn không – giờ nàng là đứa trẻ ba tuổi, đứa trẻ ba tuổi thì có thể làm gì? Giờ nàng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Đậu Chiêu cẩn thận cắn hạt dẻ, vụn hạt dẻ rơi đầy.
Cữu mẫu và mẫu thân nhắc đến hôn sự của nàng:
- Dù sao cũng chỉ là ước định bằng miệng, ta thấy muội vẫn nên thương lượng với cha chồng muội đi. Mời ông ra mặt tìm người có thể diện rồi định chuyện hôn sự này với Ngụy gia!
Động tác cắn hạt dẻ của Đậu Chiêu hơi khựng lại, một lúc sau mới bắt đầu chậm rãi ăn hạt dẻ.
Cữu mẫu lo lắng không phải không có lý.
Kiếp trước mẫu thân đột ngột qua đời, trong vòng trăm ngày phụ thân đã lấy Vương Ánh Tuyết về, nhà cữu cữu thì vội vội vàng vàng đi nhậm chức. Phụ thân dốc lòng cầu học, đợi qua thời gian chịu tang mẫu thân thì hắn lập tức tham gia thi hương, đỗ cử nhân, ngay sau đó lại tham gia kì thi năm sau, đỗ tiến sĩ, được đề bạt làm Thứ cát sĩ, trông coi công việc ở bộ Lại. Lúc ấy Vương gia đã chuyển đến kinh đô. Mẫu thân Vương Ánh Tuyết là Hứa phu nhân nhớ thương con gái, cháu ngoại, năn nỉ phụ thân dẫn bọn họ đến kinh thành đoàn tụ. Sau khi được tổ phụ đồng ý thì phụ thân dẫn Vương Ánh Tuyết, Đậu Minh, Đậu Chiêu đến kinh thành… Ai còn nhớ được hôn sự của nàng với Ngụy gia?
Mãi đến khi tổ phụ, tổ mẫu lần lượt qua đời, nàng được đưa đến kinh thành, lúc này phụ thân mới kinh ngạc phát hiện nàng đã là một đại cô nương, đã đến lúc thành thân. Nhớ tới hôn sự với Ngụy gia thì phái người qua đó thương lượng. Ngụy gia lại lúng túng, thủy chung cũng không có được câu trả lời thuyết phục.
Đến giờ Đậu Chiêu còn nhớ rõ tâm tình thấp thỏm lo âu của mình khi ấy.
Phụ thân khỏe mạnh, các bá phụ bên Đông Đậu không thể thu nhận nàng. Cữu cữu ở Tây Bắc xa xôi, kế mẫu chưa bao giờ thiếu sót chi phí ăn mặc của nàng nhưng đôi khi lơ đãng nhìn nàng, ánh mắt sẽ lộ ra mấy phần âm độc, tựa như sói cắn người, hận không thể một hơi nuốt chửng nàng vậy. Nhưng đến khi cẩn thận nhìn lại, bà ta sẽ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thong dong, vẫn là bộ dạng xinh đẹp, quý phái.
Có câu nói: Khác lạ tất có chuyện.
Nàng không biết rốt cuộc Vương Ánh Tuyết có chủ ý gì.
Ngày ngày sống trong sợ hãi, chỉ sợ hơi sơ sẩy sẽ có tai ương đang chờ đón nàng.
Nhưng tổ mẫu trước khi qua đời lại dặn nàng, nữ nhân không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ở nhà chồng chẳng có chỗ đứng, bất luận thế nào, bề ngoại vẫn phải cung kính với kế mẫu. Nàng nghe xong lời của Thỏa Nương tuy rằng hận Vương Ánh Tuyết bức tử mẫu thân nhưng những lời đồn đại “ghen tuông”, “không sinh được con trai” của các ma ma lại khiến nàng cảm thấy mình không có lập trường để hận Vương Ánh Tuyết. Hơn nữa, vẻ bên ngoài Vương Ánh Tuyết lại rất cẩn thận, cho dù nàng có nói ra ngoài thì cũng chẳng ai có thể tin Vương Ánh Tuyết là người như vậy. Lòng nàng vừa thấy tủi thân vừa khổ sở, vừa do dự lại vừa mâu thuẫn, ngày nào cũng như đang sống trong chảo rang, có cảm giác “Trời đất bao la nhưng không có chỗ cho ta dung thân”.
Cho nên vừa nghe nói lúc mẫu thân còn sống đã sắp đặt việc hôn nhân cho mình, nàng đã có cảm giác vui mừng vì được “chạy trốn khỏi quê hương”, hận không thể gả qua đó ngay lập tức.
Đây cũng là lí do khi nàng biết hôn sự của Đậu Minh thất bại, Đậu Minh thề phải gả vào nhà danh gia chốn kinh thành để rửa sạch nhục cũ, Vương Ánh Tuyết đã có ý định với Ngụy Đình Du, thù mới hận cũ đan xen. Đó cũng là nguyên nhân từ đó về sau, nàng và Vương Ánh Tuyết không đội trời chung.
Lúc trước, nếu nàng không nghĩ cách nghe ngóng hành tung của mẹ chồng, để hai người “tình cờ gặp lại” thì Ngụy gia có thừa nhận chuyện hôn sự này không còn khó mà nói được.
Nếu không phải nàng nhắc đến tình cảm cũ với Điền thị thì cho dù Ngụy gia đồng ý kết thân với Đậu gia thì gả qua đó cũng sợ là Đậu Minh chứ không phải nàng!
Động tác ăn hạt dẻ của Đậu Chiêu hơi chậm lại.
Kiếp trước là bất đắc dĩ, chẳng lẽ kiếp này còn tiếp tục dây dưa với Ngụy Đình Du mãi?
Nàng nhớ lại lúc mình gả vào Ngụy gia chính là vào tháng chạp, cũng sắp qua năm mới, vì để lấy lòng mẹ chồng, cũng vì để chặn miệng Ngụy Đình Trân, nàng chủ động giúp đỡ Điền thị xử lý công việc năm mới của Ngụy phủ, bởi vì không có kinh nghiệm lại thêm nha hoàn, ma ma hồi môn đều là người của Vương Ánh Tuyết, đừng nói giúp đỡ mà gần gũi cũng chẳng được. Nàng không hề biết mình có thai, kết quả lao lực quá độ nên bị sẩy thai.
Đó là đứa con đầu tiên của nàng.
Vương Ánh Tuyết để Đậu Minh tới thăm nàng.
Đậu Minh gặp được Ngụy Đình Du.
Hôm đó ánh mặt trời tươi sáng, tấm rèm xanh biếc trước giường chắn đi ánh sáng, nàng ấm ức nằm trên chiếc giường gỗ lim, mặt tái nhợt, chẳng hề giận dữ tựa như bình hoa men Cảnh Thái đặt trên kệ đồ cổ, khô khan, nặng nề. Mà Đậu Minh đứng bên ngoài mặc chiếc áo lụa màu hồng cánh sen, ánh sáng trong phòng chiếu lên đóa hoa kết bằng trân châu trên mái tóc đen mượt của nàng tản ra ánh sáng dịu dàng, càng làm nổi bật khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, dáng người như hoa cúc mùa thu, Ngụy Đình Du nhìn nàng đăm đăm.
Cảnh tượng ấy khiến Đậu Chiêu bị tổn thương sâu sắc.
Tuy rằng Đậu Minh xinh xắn lanh lợi, phong tư yểu điệu nhưng không phải là người dịu dàng. Hoàn toàn ngược lại, bởi vì Hứa phu nhân cưng chiều nên nàng không chỉ cao ngạo mà còn rất tùy tiện, làm việc lỗ mãng, thất tình lục dục đều hiện rõ trên mặt, đây cũng chính là lí do vì sao Vương Ánh Tuyết chỉ muốn gả Đậu Minh cho cháu bên ngoại của mình.
Hôm đó, nàng có ý đồ mà đến, cố ý như vậy.
Chẳng qua là muốn để Ngụy Đình Du thấy, Ngụy gia không đồng ý lấy nàng về đây đồng nghĩa với việc Ngụy Đình Du đã bỏ lỡ một mỹ nhân thế nào mà thôi.
Ngụy Đình Du cũng không phụ sự kì vọng của Đậu Minh, mấy lần khen ngợi Đậu Minh dịu dàng đáng yêu trước mặt nàng.
Khi đó mỗi lần nhìn Ngụy Đình Du nàng vẫn còn cảm giác tim đập như trống dồn nên mới không thể tha thứ sao?
Đậu Chiêu cắn hạt dẻ nghe rõ tiếng ken két khiến Triệu Tú Như hoảng hốt:
- Mau nhổ ra, đó là hạt dẻ thối!
Mẫu thân và cữu mẫu đều hoảng hốt.
- Con bé này, sao tham ăn thế!
Mẫu thân vội vàng ném hạt dẻ trong tay Đậu Chiêu đi, bưng ly nước trà của mình qua cho Đậu Chiêu xúc miệng:
- Cứ như là chưa bao giờ được ăn hạt dẻ ấy thôi.
- Trẻ con sao biết được mấy cái này. Đều tại mấy đứa Bích Như không chịu để ý Thọ Cô.
Cữu mẫu xin lỗi rồi răn dạy các con mấy câu.
Đương nhiên mẫu thân vội cản lại.
Hai người khách sáo nửa ngày, mẫu thân cũng không dám để Đậu Chiêu đi theo đám Triệu Bích Như nữa, bế nàng và Triệu Chương Như lên sập chơi, tự tay bóc hạt dẻ cho hai đứa trẻ rồi lại nói tiếp đề tài ban nãy:
- Ngụy Đình Du là thế tử Hầu phủ, muội sợ Điền tỷ tỷ khó xử, định sai người đến kinh thành hỏi thăm đã rồi mới thương lượng chuyện này với phụ thân sau.
- Cũng được! Như vậy cũng ổn thỏa hơn!
Cữu mẫu gật đầu, đề tài của hai người lại chuyển qua cữu cữu, lo lắng hắn có đến kinh thành an toàn không, nghỉ ngơi thế nào, có thể kiếm chút công danh được không… Mãi cho đến giờ Dậu buổi chiều, người đánh xe đi vào thúc giục:
- Trời đã không còn sớm nữa, nếu không về thì sẽ không kịp.
Lúc này mẫu thân mới lưu luyến từ biệt cữu mẫu.
Có lẽ là bất mãn với việc phụ thân thi trượt, suốt cả vụ mùa xuân phụ thân đều phải học tập dưới sự chỉ bảo của tổ phụ. Bất kể là mẫu thân hay Vương Ánh Tuyết đều không dám đi quấy rầy, chuyện đến thăm tổ mẫu cũng chẳng thể thực hiện được.
Làm tiểu thiếp, không có thân thích tới cửa chơi cũng chẳng có bằng hữu đến, không có chị em dâu qua lại, những ngày sống ở hậu viện thật cô đơn. Vương Ánh Tuyết tới thỉnh an mẫu thân rồi thường mượn cớ ngồi lại phòng mẫu thân lâu hơn một chút.
Mẫu thân luôn bình thản, thường nói hai ba câu rồi đuổi Vương Ánh Tuyết đi.
Đậu Chiêu cảm thấy mẫu thân vẫn có chút để ý Vương Ánh Tuyết.
Nếu là nàng, sẽ giữ tiểu thiếp lại để kể chuyện cười cho mình nghe, nếu không chẳng phải là nuôi không rồi sao?
Nhưng có một số việc, từ từ rồi sẽ đến.
Giờ tất cả suy nghĩ của Đậu Chiêu đều là về hôn sự với Ngụy Đình Du.
Dường như sự xuất hiện của nàng làm cho mẫu thân còn sống, Vương Ánh Tuyết vốn là tái giá lại thành thiếp.
Hôn sự của nàng và Ngụy Đình Du liệu có phải vì thế mà cũng sẽ thay đổi? Nếu không lấy Ngụy Đình Du thì nàng sẽ gả cho ai?
Đậu Chiêu rất nhớ ba đứa con của mình.
Gió xuân thổi qua, cỏ cây xôn xao, truyền tin tốt từ kinh thành về.
Cữu cữu của nàng là Triệu Tư thi đỗ Nhị giáp, xếp thứ năm, được ban thưởng tiến sĩ.
Tổ phụ, phụ thân đều rất vui nhưng vui nhất vẫn là mẫu thân. Lúc Đậu gia đưa lễ qua Triệu gia, nàng dắt Đậu Chiêu về nhà mẹ đẻ.
Lần này khác lần trước, Triệu gia giăng đèn kết hoa như sang năm mới vậy, ai nấy đều vui mừng phấn khởi.
Triệu Chương Như kéo Đậu Chiêu vào phòng mình, lấy từ dưới gối ra một chiếc bánh hoa hồng gói trong giấy dầu ra đưa cho Đậu Chiêu:
- Là Trần cử nhân ở trấn trên đưa tới, cho muội ăn đó, ngọt lắm! Bành ma ma nói sau này tỷ muốn ăn bao nhiêu cũng có, muội muốn ăn thì đến nhà tỷ nhé!
Đậu Chiêu nhìn chiếc bánh ngọt đã nát trên tay, lòng thầm kêu một tiếng, mũi cay cay sau đó rơi nước mắt.
Kiếp trước, thậm chí nàng còn không biết tên của Triệu Chương Như.
Chẳng vì cái gì cả, chỉ vì chiếc bánh này, nàng quyết định sẽ sống thật tốt với nhà cữu cữu.
Mẫu thân uống chút rượu, buổi tối hai người nghỉ lại nhà cữu cữu, sáng hôm sau mới về nhà.
- Thật tốt quá rồi! Thọ Cô của chúng ta cũng đã có cữu cữu là tiến sĩ.
Dọc đường đi, khóe miệng mẫu thân luôn mỉm cười.
Vẻ mặt của nàng bình thản, có vẻ rất thoải mái.
Đậu Chiêu vì để mẫu thân vui vẻ, hỏi mẫu thân:
- Khi nào cữu cữu sẽ về?
- Còn phải thi Thứ cát sĩ nữa. Sớm nhất cũng phải qua tháng năm. Mẫu thân cười đáp.
- Có phải chúng ta vẫn còn được đến nhà cữu cữu?
- Đúng thế!
- Con thích biểu tỷ!
Mẫu thân cao hứng thơm má nàng, nhỏ giọng dặn dò nàng:
- Anh em như thể chân tay, con và các biểu tỷ là thân thiết nhất, biết chưa?
Đậu Chiêu gật đầu:
- Thân hơn cả tam đường tỷ! (Đường tỷ: Chị họ bên nội, biểu tỷ: chị họ bên ngoại)
Mẫu thân gật đầu khen nàng thông minh, lúc về nhà tự mình bế nàng vào phòng.
Trong vườn, đinh hương, ngọc lan, thược dược, hoa lạc tiên, hoa lan tím đều đang nở, muôn hồng nghìn tía, vô cùng tươi đẹp. Người đi giữa hoa, gió thổi bướm bay, hoa mai lay động.
Mẫu thân dừng bước, hít sâu một hơi:
- Năm nay hoa nở còn đẹp hơn cả năm ngoái.
- Đúng thế! Du ma ma cười mím chi đáp lời.
Gương mặt mẫu thân lại lạnh đi.
Đậu Chiêu không khỏi nhìn theo ánh mắt của mẫu thân.
Lương đình bên hồ sen, một nam một nữ đang ngồi.
Nữ tử mặt áo màu vàng nhạt, nét mặt tươi cười như hoa, cầm chiếc quạt tròn, xinh đẹp ngồi tựa ben lương đình, trong vẻ tú lệ lại thêm vài phần phong tình.
Nam tử tuấn tú cười khanh khách ngồi trước bàn đá, ngồi đối diện vẽ tranh mỹ nhân, trong ánh mắt là sự vui mừng, thoải mái… và cả thỏa mãn.
Lòng Đậu Chiêu căng thẳng.
Mẫu thân đã bình tĩnh lại, nhìn phía trước không chớp, bước thẳng tới. Du ma ma cuống quýt đuổi theo.
Ngay sau đó là tiếng cười khanh khách như chuông bạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook