Cửu Thiên Liên Sinh
-
Chương 276: Đoàn tử tức giận
Đối với một tiểu hài tử mà nói, nếu ngươi đoạt đi đồ ăn của nó, nó sẽ lập tức tức giận.
Đối với một người từ khi sinh ra, mỗi ngày đều được nghe lời dạy dỗ đặc biệt của cha nó: trừ phi con đồng ý cho, bằng không không được để cho bất kì kẻ nào cướp đoạt được bất cứ thứ gì trong tay con, nếu có kẻ chưa nhận được sự đồng ý của con mà đã đoạt đi thứ gì đó của con, mặc kệ thứ đó con có yêu thích hay không, nhưng nhất định phải khiến tên ngu xuẩn vô tri kia nhận đủ giáo huấn.
Một câu nói, phải làm lưu manh ưu nhã.
Kết quả là, trơ mắt nhìn cây kém trong tay mình cứ như thế mà rơi thẳng xuống đất, Tiểu Đoàn Tử tuổi nhỏ lập tức trừng mắt nhìn về phía người khởi xướng kia, quyết định hảo hảo giáo huấn cái tên bại hoại dám gián tiếp cướp đi cây kem trong tay nó một trận.
Tên thủ lĩnh đám côn đồ đang hi hi ha ha, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, giống như có người cầm xạ tuyến bắn về phía mình, từng trận đau nhói như kim châm ập đến.
Tên thủ lĩnh côn đồ kì quái nhìn về phương hướng hắn cảm thấy khó chịu, lại ngoài ý muốn bắt gặp tầm mắt Tiểu Đoàn Tử, tên thủ lĩnh côn đồ thầm giễu, hắn còn tưởng cái gì chứ, hoá ra chỉ là một thằng nhóc miệng chưa dứt sữa mà thôi.
“Tiểu tử thối, nhìn cái gì, nhìn nữa đến mày tao cũng đánh, tụt quần mày xuống để lộ ra tiểu thí thí, ha ha, sẽ xấu hổ chết người đó!” Tên thủ lĩnh con đồ giễu cợt Tiểu Đoàn Tử, đám hồ bằng cẩu hữu bên cạnh cũng theo lão đại cười phá lên.
Đáng tiếc còn chưa chờ bọn chúng cười xong, một chuyện kì quái liền xảy ra, một tên côn đồ đột nhiên chìa tay tát một phát vang dội vào mặt tên thủ lĩnh, lập tức khiến tên thủ lĩnh uy phong lẫm lẫm té nháo ra đất, người vẫn ngơ ngẩn, chuyện gì xảy ra vậy?
Tên thủ lĩnh sau khi qua trận sửng sốt thở phì phì quát tên tiểu đệ đột kích hắn: “Đồ ngu, mày muốn tạo phản sao! Mày cư nhiên dám đánh tao, tao phải đi nói cho ba tao biết!”
“Em… em không biết a, lão đại, em không muốn đánh anh a, em thực sự không biết vì sao tay của mình lại như vậy nữa.” Tên côn đồ đánh thủ lĩnh nhìn cái tay của mình không rõ nguyên cớ, bộ dạng hoảng hốt lo sợ, càng khẩn trương càng khó giải thích rõ, chỉ có chính nó mới biết nó vừa rồi hoàn toàn không hiểu bị làm sao, tay không thể khống chế mà đánh lão đại của mình.
“Lão đại, lão đại, tha em đi!” Tên côn đồ đau khổ cầu xin.
“Tao đánh chết mày! Từ trước đến giờ chưa từng có người nào dám đánh tao, đến ba tao còn không nỡ đánh tao!” Vốn được sống trong an nhàn sung sướng nên tên thủ lĩnh tức giận không thôi, thả tay đang túm Trương Nhất Bình ra túm lấy cổ áo tên côn đồ nọ, chân liền đạp qua, tên côn đồ cũng không dám đánh trả, cứ đứng nguyên tại chỗ ôm đầu chịu ăn đạp.
Thế nhưng chuyện kì quái lại một lần nữa xảy ra, tay tên côn đồ ôm vốn vẫn bất động, nhưng chân lại đạp ra ngoài, cư nhiên đạp ngã tên thủ lĩnh xuống đất.
“A a a… không phải em, không phải em, thực sự không phải em cố ý!” Tên côn đồ sợ hãi đến mức suýt bật khóc, chân của nó, chân nó hoàn toàn không chịu không chế.
“Mày… mày… mày muốn chết! Đánh nó cho tao, đánh chết cái tên tạo phản này!” Tên thủ lĩnh côn đồ vừa bị ăn tát lại vừa bị ăn đạp nước mắt cũng sắp chảy ra đến nơi, hổn hển chỉ vào mấy tên tiểu đệ bên cạnh để bọn chúng đánh tên côn đồ.
Tiểu Đoàn Tử len lén cười cười, đột nhiên cảm thấy nhìn mấy tên này đánh nhau thực sự rất thú vị, ngón tay thịt thịt của Tiểu Đoàn Tử khẽ giật giật, mấy tên côn đồ vốn muốn nghe mệnh lệnh của thủ lĩnh đi lên đánh tên côn đồ kia lại đột nhiên không chịu sự khống chế mà đi về phía tên thủ lĩnh, tay chân cùng sử dụng, đánh vào tên thủ lĩnh vừa mới từ mặt đất đứng lên.
“A, bọn mày… bọn mày dám đánh tao, bọn mày dám đánh tao!” Tên thủ lĩnh ra sức chống cự lại đám thuộc hạ “tạo phản”, vừa chửi mắng vừa hò hét.
Đám côn đồ cũng vừa khóc vừa đánh, quả thực nhìn còn đáng thương hơn cả tên thủ lĩnh bị đánh kia, khóc gào: “Lão đại, thực sự không phải em cố ý, do tay chân không chịu không chế, chứ em không, không muốn đánh anh a, làm sao bây giờ, hoàn toàn không thể dừng lại được!”
“Có quỷ! Nhất định là có quỷ!” Đám côn đồ cũng bị doạ sợ, cái bộ dạng vừa khóc vừa sử dụng tay chân thực sự khiến người bên ngoài nhìn mà sững sờ sửng sốt.
Trương Nhất Bình đứng ở bên cạnh hoàn toàn nhìn đến ngơ ngẩn, chuyện gì đây? Sao mấy tên này lại đột nhiên bên mình đánh bên ta thế này? Lại còn vừa khóc vừa đánh nữa chứ.
“Tao nói cho bọn mày biết, trở về tao sẽ không tha cho bọn mày, ô ô ô… ba ba…” Dù sao cũng là tiểu hài tử, tên thủ lĩnh không đánh lại mấy tên côn đồ bị Tiểu Đoàn Tử khống chế, khóc lóc bồ dậy ra sức chạy, khôi hài chính là mấy tên côn đồ kia vẫn còn chạy a chạy đuổi theo phía sau tên thủ lĩnh.
Nhìn đám côn đồ đã chạy xa, qua một lúc lâu Trương Nhất Bình mới hồi thần, liếm liếm đôi môi khô khốc, day day hai mắt của mình, để xác nhận vừa rồi mình không nhìn lầm.
Quay đầu lại, Trương Nhất Bình vội vàng đi tới bên cạnh Tiểu Đoàn Tử, ngồi xổm xuống khẩn trương hỏi: “Nhóc không có việc gì chứ? Không sao nữa rồi, bọn chúng đã đi, anh dẫn nhóc đi tìm chú cảnh sát, để tìm người nhà của nhóc, được chứ?”
Tuy rằng đã đuổi bọn côn đồ kia đi, nhưng Tiểu Đoàn Tử vẫn rất thương tâm ngồi xổm xuống tại chỗ cây kem bị rơi, bộ dáng thương tâm gần chết, chỉ còn thiếu mỗi hai giọt nước mắt cá sấu nữa thôi.
Nghe thấy Trương Nhất Bình nói, Tiểu Đoàn Tử đau khổ nhìn cậu, trong mắt loé ra dục vọng vô cùng rõ ràng, nó muốn ăn kem.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của Tiểu Đoàn Tử, Trương Nhất Bình lập tức hiểu đứa bé xinh đẹp này muốn cậu mua kem cho, thế nhưng… Trương Nhất Bình cúi đầu nhìn cái túi xẹp lép của mình.
Trương Nhất Bình a Trương Nhất Bình, đứa bé này đáng thương như thế, cũng giống như mày đều không có mẹ lại còn bị lạc, nó đáng thương vậy, lẽ nào mày còn keo kiệt thế, đến một cây kem cũng không mua cho nó ăn được sao?
An Chi… đưa bé tên An Chi này đã đáng thương như vậy, hơn nữa, cò… còn dễ thương như vậy.
Cắn răng, Trương Nhất Bình kéo tay Tiểu Đoàn Tử, lộ ra hàm răng trăng trắng đều đặn , vừa cười vừa nói: “Đi, anh dẫn nhóc đi mua kem!”
Hai mắt Tiểu Đoàn Tử sáng ngời, lập tức thoát khỏi thống khổ ban nãy, nắm lấy tay Trương Nhất Bình, vô cùng vui vẻ, chỉ thiếu chút nữa là vừa chảy vừa nhảy ra chỗ quầy bán quà vặt.
Trải qua một ngày có ý nghĩa như vậy, không thể nghi ngờ chính là Tiểu Đoàn Tử từ nay về sau không chỉ có thể bước đi, mà còn có thể chạy nhanh hơn cả thỏ.
Đi tới quầy bán quà vặt, Trương Nhất Bình ra sức bế Tiểu Đoàn Tử mập mạp không hề nhẹ cân lên, để Tiểu Đoàn Tử có thể nhìn thấy kem trong tủ lạnh, trên người Tiểu Đoàn Tử có một mùi hương rất dễ chịu, không phải là mùi sữa của trẻ con, mà là một mùi hương hoa nhè nhẹ.
Trương Nhất Bình không biết đây là mùi của hoa gì, thế nhưng thực sự rất dễ chịu, hơn nữa Tiểu Đoàn Tử cũng rất mềm, ôm vào lòng cứ như đang ôm một nắm gạo nếp vậy, cậu bé đột nhiên nhớ tới lời tên thủ lĩnh côn đồ kia đã nói quần áo mặc trên người cậu nhóc này không rẻ.
Lúc này, Trương Nhất Bình mới nhìn kĩ, hình như đúng là vậy, bộ quần áo nhỏ nhắn rất đẹp, chất liệu vải mềm mại như bánh kem, nói như vậy ba của đứa nhỏ này nhất định rất có tiền ha.
Không biết vì sao, trong lòng Trương Nhất Bình lại thấy ưu thương nhàn nhạt, trong trường cậu không có ai là bạn, tất cả mọi người đều ngại cậu nghèo, ghét bỏ ba cậu là phạm nhân trong ngục, mặc dù Trương Nhất Bình vẫn luôn không nói, nhưng trong lòng cậu nhóc tóm lại vẫn là thấy khó chịu.
Thật đáng tiếc, Trương Nhất Bình khẽ thở dài, có lẽ cậu không có cách nào để làm bạn bè với vị tiểu bằng hữu đáng yêu này ha? Dù cho tiểu bằng hữu không ngại, thì người nhà của tiểu bằng hữu cũng nhất định sẽ ghét bỏ người như cậu.
Nhìn cái tủ lạnh chật đầy kem, Tiểu Đoàn Tử thiếu chút nữa là hai tay hai chân bò hẳn lên mặt tủ, nếu không phải Trương Nhất Bình ôm chặt, chỉ sợ tiểu tử này sẽ không chút khách khí mà bò hẳn vào trong tủ lạnh luôn…
Ngắm đến ngắm đi, miệng Tiểu Đoàn Tử đã nhỏ cả dãi, ngón tay chỉ vào một chiếc kem, nói: “Cái này… cái này!”
“Tiểu tử này thật là rất biết lựa chọn nha, vị kem dâu tây, hai cái?” Ông chủ quầy bán quà vặt cười ha ha nói.
“Không… một, một cái là đủ rồi.” Trương Nhất Bình vội vàng nói, “Ông chủ, một cái bao nhiêu tiền?”
“Năm đồng.” ông chủ quầy bán quà lấy một cây kem ra đưa cho Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử lập tức tiếp lấy.
Năm… năm đồng?
Thật không ngờ Tiểu Đoàn Tử cư nhiên lại trực tiếp chọn cái đắt nhất, Trương Nhất Bình kêu khổ nhìn túi tiền của mình, năm đồng, cũng là toàn bộ số tiền trên người cậu, lúc trước góp nhặt chai nhựa trong trường đem bán, cũng chính vì việc này mà đã bị không ít bạn học khinh thường.
Vốn định làm cho bà nội vui vẻ một chút, thế nhưng… Trương Nhất Bình chỉ có thể lấy đống tiền lẻ trong túi ra đưa cho ông chủ quẩy bán quà, ông chủ có chút ghét bỏ nhìn đống tiền lẻ chồng chất trước mặt, không nói lời nào tiếp nhận, quay đầu lại xem TV.
“Ha ha.” Trái ngược Tiểu Đoàn Tử lại rất hài lòng ôm kem liếm liếm, nhìn bộ dạng vui vẻ thoả mãn của Tiểu Đoàn Tử, Trương Nhất Bình vừa đau lòng vừa vui vẻ, nhất thời không biết cảm thụ trong lòng lúc này là gì.
Đối với một người từ khi sinh ra, mỗi ngày đều được nghe lời dạy dỗ đặc biệt của cha nó: trừ phi con đồng ý cho, bằng không không được để cho bất kì kẻ nào cướp đoạt được bất cứ thứ gì trong tay con, nếu có kẻ chưa nhận được sự đồng ý của con mà đã đoạt đi thứ gì đó của con, mặc kệ thứ đó con có yêu thích hay không, nhưng nhất định phải khiến tên ngu xuẩn vô tri kia nhận đủ giáo huấn.
Một câu nói, phải làm lưu manh ưu nhã.
Kết quả là, trơ mắt nhìn cây kém trong tay mình cứ như thế mà rơi thẳng xuống đất, Tiểu Đoàn Tử tuổi nhỏ lập tức trừng mắt nhìn về phía người khởi xướng kia, quyết định hảo hảo giáo huấn cái tên bại hoại dám gián tiếp cướp đi cây kem trong tay nó một trận.
Tên thủ lĩnh đám côn đồ đang hi hi ha ha, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, giống như có người cầm xạ tuyến bắn về phía mình, từng trận đau nhói như kim châm ập đến.
Tên thủ lĩnh côn đồ kì quái nhìn về phương hướng hắn cảm thấy khó chịu, lại ngoài ý muốn bắt gặp tầm mắt Tiểu Đoàn Tử, tên thủ lĩnh côn đồ thầm giễu, hắn còn tưởng cái gì chứ, hoá ra chỉ là một thằng nhóc miệng chưa dứt sữa mà thôi.
“Tiểu tử thối, nhìn cái gì, nhìn nữa đến mày tao cũng đánh, tụt quần mày xuống để lộ ra tiểu thí thí, ha ha, sẽ xấu hổ chết người đó!” Tên thủ lĩnh con đồ giễu cợt Tiểu Đoàn Tử, đám hồ bằng cẩu hữu bên cạnh cũng theo lão đại cười phá lên.
Đáng tiếc còn chưa chờ bọn chúng cười xong, một chuyện kì quái liền xảy ra, một tên côn đồ đột nhiên chìa tay tát một phát vang dội vào mặt tên thủ lĩnh, lập tức khiến tên thủ lĩnh uy phong lẫm lẫm té nháo ra đất, người vẫn ngơ ngẩn, chuyện gì xảy ra vậy?
Tên thủ lĩnh sau khi qua trận sửng sốt thở phì phì quát tên tiểu đệ đột kích hắn: “Đồ ngu, mày muốn tạo phản sao! Mày cư nhiên dám đánh tao, tao phải đi nói cho ba tao biết!”
“Em… em không biết a, lão đại, em không muốn đánh anh a, em thực sự không biết vì sao tay của mình lại như vậy nữa.” Tên côn đồ đánh thủ lĩnh nhìn cái tay của mình không rõ nguyên cớ, bộ dạng hoảng hốt lo sợ, càng khẩn trương càng khó giải thích rõ, chỉ có chính nó mới biết nó vừa rồi hoàn toàn không hiểu bị làm sao, tay không thể khống chế mà đánh lão đại của mình.
“Lão đại, lão đại, tha em đi!” Tên côn đồ đau khổ cầu xin.
“Tao đánh chết mày! Từ trước đến giờ chưa từng có người nào dám đánh tao, đến ba tao còn không nỡ đánh tao!” Vốn được sống trong an nhàn sung sướng nên tên thủ lĩnh tức giận không thôi, thả tay đang túm Trương Nhất Bình ra túm lấy cổ áo tên côn đồ nọ, chân liền đạp qua, tên côn đồ cũng không dám đánh trả, cứ đứng nguyên tại chỗ ôm đầu chịu ăn đạp.
Thế nhưng chuyện kì quái lại một lần nữa xảy ra, tay tên côn đồ ôm vốn vẫn bất động, nhưng chân lại đạp ra ngoài, cư nhiên đạp ngã tên thủ lĩnh xuống đất.
“A a a… không phải em, không phải em, thực sự không phải em cố ý!” Tên côn đồ sợ hãi đến mức suýt bật khóc, chân của nó, chân nó hoàn toàn không chịu không chế.
“Mày… mày… mày muốn chết! Đánh nó cho tao, đánh chết cái tên tạo phản này!” Tên thủ lĩnh côn đồ vừa bị ăn tát lại vừa bị ăn đạp nước mắt cũng sắp chảy ra đến nơi, hổn hển chỉ vào mấy tên tiểu đệ bên cạnh để bọn chúng đánh tên côn đồ.
Tiểu Đoàn Tử len lén cười cười, đột nhiên cảm thấy nhìn mấy tên này đánh nhau thực sự rất thú vị, ngón tay thịt thịt của Tiểu Đoàn Tử khẽ giật giật, mấy tên côn đồ vốn muốn nghe mệnh lệnh của thủ lĩnh đi lên đánh tên côn đồ kia lại đột nhiên không chịu sự khống chế mà đi về phía tên thủ lĩnh, tay chân cùng sử dụng, đánh vào tên thủ lĩnh vừa mới từ mặt đất đứng lên.
“A, bọn mày… bọn mày dám đánh tao, bọn mày dám đánh tao!” Tên thủ lĩnh ra sức chống cự lại đám thuộc hạ “tạo phản”, vừa chửi mắng vừa hò hét.
Đám côn đồ cũng vừa khóc vừa đánh, quả thực nhìn còn đáng thương hơn cả tên thủ lĩnh bị đánh kia, khóc gào: “Lão đại, thực sự không phải em cố ý, do tay chân không chịu không chế, chứ em không, không muốn đánh anh a, làm sao bây giờ, hoàn toàn không thể dừng lại được!”
“Có quỷ! Nhất định là có quỷ!” Đám côn đồ cũng bị doạ sợ, cái bộ dạng vừa khóc vừa sử dụng tay chân thực sự khiến người bên ngoài nhìn mà sững sờ sửng sốt.
Trương Nhất Bình đứng ở bên cạnh hoàn toàn nhìn đến ngơ ngẩn, chuyện gì đây? Sao mấy tên này lại đột nhiên bên mình đánh bên ta thế này? Lại còn vừa khóc vừa đánh nữa chứ.
“Tao nói cho bọn mày biết, trở về tao sẽ không tha cho bọn mày, ô ô ô… ba ba…” Dù sao cũng là tiểu hài tử, tên thủ lĩnh không đánh lại mấy tên côn đồ bị Tiểu Đoàn Tử khống chế, khóc lóc bồ dậy ra sức chạy, khôi hài chính là mấy tên côn đồ kia vẫn còn chạy a chạy đuổi theo phía sau tên thủ lĩnh.
Nhìn đám côn đồ đã chạy xa, qua một lúc lâu Trương Nhất Bình mới hồi thần, liếm liếm đôi môi khô khốc, day day hai mắt của mình, để xác nhận vừa rồi mình không nhìn lầm.
Quay đầu lại, Trương Nhất Bình vội vàng đi tới bên cạnh Tiểu Đoàn Tử, ngồi xổm xuống khẩn trương hỏi: “Nhóc không có việc gì chứ? Không sao nữa rồi, bọn chúng đã đi, anh dẫn nhóc đi tìm chú cảnh sát, để tìm người nhà của nhóc, được chứ?”
Tuy rằng đã đuổi bọn côn đồ kia đi, nhưng Tiểu Đoàn Tử vẫn rất thương tâm ngồi xổm xuống tại chỗ cây kem bị rơi, bộ dáng thương tâm gần chết, chỉ còn thiếu mỗi hai giọt nước mắt cá sấu nữa thôi.
Nghe thấy Trương Nhất Bình nói, Tiểu Đoàn Tử đau khổ nhìn cậu, trong mắt loé ra dục vọng vô cùng rõ ràng, nó muốn ăn kem.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của Tiểu Đoàn Tử, Trương Nhất Bình lập tức hiểu đứa bé xinh đẹp này muốn cậu mua kem cho, thế nhưng… Trương Nhất Bình cúi đầu nhìn cái túi xẹp lép của mình.
Trương Nhất Bình a Trương Nhất Bình, đứa bé này đáng thương như thế, cũng giống như mày đều không có mẹ lại còn bị lạc, nó đáng thương vậy, lẽ nào mày còn keo kiệt thế, đến một cây kem cũng không mua cho nó ăn được sao?
An Chi… đưa bé tên An Chi này đã đáng thương như vậy, hơn nữa, cò… còn dễ thương như vậy.
Cắn răng, Trương Nhất Bình kéo tay Tiểu Đoàn Tử, lộ ra hàm răng trăng trắng đều đặn , vừa cười vừa nói: “Đi, anh dẫn nhóc đi mua kem!”
Hai mắt Tiểu Đoàn Tử sáng ngời, lập tức thoát khỏi thống khổ ban nãy, nắm lấy tay Trương Nhất Bình, vô cùng vui vẻ, chỉ thiếu chút nữa là vừa chảy vừa nhảy ra chỗ quầy bán quà vặt.
Trải qua một ngày có ý nghĩa như vậy, không thể nghi ngờ chính là Tiểu Đoàn Tử từ nay về sau không chỉ có thể bước đi, mà còn có thể chạy nhanh hơn cả thỏ.
Đi tới quầy bán quà vặt, Trương Nhất Bình ra sức bế Tiểu Đoàn Tử mập mạp không hề nhẹ cân lên, để Tiểu Đoàn Tử có thể nhìn thấy kem trong tủ lạnh, trên người Tiểu Đoàn Tử có một mùi hương rất dễ chịu, không phải là mùi sữa của trẻ con, mà là một mùi hương hoa nhè nhẹ.
Trương Nhất Bình không biết đây là mùi của hoa gì, thế nhưng thực sự rất dễ chịu, hơn nữa Tiểu Đoàn Tử cũng rất mềm, ôm vào lòng cứ như đang ôm một nắm gạo nếp vậy, cậu bé đột nhiên nhớ tới lời tên thủ lĩnh côn đồ kia đã nói quần áo mặc trên người cậu nhóc này không rẻ.
Lúc này, Trương Nhất Bình mới nhìn kĩ, hình như đúng là vậy, bộ quần áo nhỏ nhắn rất đẹp, chất liệu vải mềm mại như bánh kem, nói như vậy ba của đứa nhỏ này nhất định rất có tiền ha.
Không biết vì sao, trong lòng Trương Nhất Bình lại thấy ưu thương nhàn nhạt, trong trường cậu không có ai là bạn, tất cả mọi người đều ngại cậu nghèo, ghét bỏ ba cậu là phạm nhân trong ngục, mặc dù Trương Nhất Bình vẫn luôn không nói, nhưng trong lòng cậu nhóc tóm lại vẫn là thấy khó chịu.
Thật đáng tiếc, Trương Nhất Bình khẽ thở dài, có lẽ cậu không có cách nào để làm bạn bè với vị tiểu bằng hữu đáng yêu này ha? Dù cho tiểu bằng hữu không ngại, thì người nhà của tiểu bằng hữu cũng nhất định sẽ ghét bỏ người như cậu.
Nhìn cái tủ lạnh chật đầy kem, Tiểu Đoàn Tử thiếu chút nữa là hai tay hai chân bò hẳn lên mặt tủ, nếu không phải Trương Nhất Bình ôm chặt, chỉ sợ tiểu tử này sẽ không chút khách khí mà bò hẳn vào trong tủ lạnh luôn…
Ngắm đến ngắm đi, miệng Tiểu Đoàn Tử đã nhỏ cả dãi, ngón tay chỉ vào một chiếc kem, nói: “Cái này… cái này!”
“Tiểu tử này thật là rất biết lựa chọn nha, vị kem dâu tây, hai cái?” Ông chủ quầy bán quà vặt cười ha ha nói.
“Không… một, một cái là đủ rồi.” Trương Nhất Bình vội vàng nói, “Ông chủ, một cái bao nhiêu tiền?”
“Năm đồng.” ông chủ quầy bán quà lấy một cây kem ra đưa cho Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử lập tức tiếp lấy.
Năm… năm đồng?
Thật không ngờ Tiểu Đoàn Tử cư nhiên lại trực tiếp chọn cái đắt nhất, Trương Nhất Bình kêu khổ nhìn túi tiền của mình, năm đồng, cũng là toàn bộ số tiền trên người cậu, lúc trước góp nhặt chai nhựa trong trường đem bán, cũng chính vì việc này mà đã bị không ít bạn học khinh thường.
Vốn định làm cho bà nội vui vẻ một chút, thế nhưng… Trương Nhất Bình chỉ có thể lấy đống tiền lẻ trong túi ra đưa cho ông chủ quẩy bán quà, ông chủ có chút ghét bỏ nhìn đống tiền lẻ chồng chất trước mặt, không nói lời nào tiếp nhận, quay đầu lại xem TV.
“Ha ha.” Trái ngược Tiểu Đoàn Tử lại rất hài lòng ôm kem liếm liếm, nhìn bộ dạng vui vẻ thoả mãn của Tiểu Đoàn Tử, Trương Nhất Bình vừa đau lòng vừa vui vẻ, nhất thời không biết cảm thụ trong lòng lúc này là gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook