Cửu Thiên Liên Sinh
-
Chương 13: Lên đường
Lần này tuy Diệp U cùng Tâm Lan là phụng sư mệnh mà đến, nhưng cảm thấy có tìm nữa cũng phí công nên đang dự định quay về, lại không nghĩ rằng cư nhiên bọn họ có thể đụng phải vị “tiên hiệp” Lâm Cửu độc đáo này.
Sự xuất hiện đột ngột của Lâm Cửu đối với Diệp U và Tâm Lan mà nói thì chính là chiếc bánh nhân siêu cấp lớn từ trên trời rơi xuống thiếu chút nữa đè bẹp bọn họ, hai người lập tức mời Lâm Cửu đến tham gia Tứ phái luân võ đại hội, Lâm Cửu ra vẻ khó xử định khước từ, sau cùng rốt cuộc dưới đủ cách mời mọc của Diệp U cùng Tâm Lan mới “miễn cưỡng” tiếp nhận lời mời.
Ban đêm, ánh sao thưa thớt, mây mù đầy trời, vầng trăng e thẹn nấp mình sau những rạng mây.
Sau khi thư thư phục phục tắm trong nước ấm, Lâm Cửu nằm trên giường một mình cười “hắc hắc”.
Ngày mai y sẽ cùng Diệp U và Tâm Lan tiến về U Lan Cốc chuẩn bị tham gia Tứ phái luận võ đại hội vào tháng sau, tưởng tượng đến lúc đó không những có thể xem đấu võ, lại còn có thể nhìn thấy Tây Nam Minh Châu, Lâm Cửu liền vui vẻ vô cùng, hai năm này ở trên Tiên Hiệp Điện không được thoải mái chơi đùa, vừa ra khỏi đã gặp ngay chuyện tốt.
Tây Nam Minh Châu a, vậy bộ dáng nhất định là rất xinh đẹp.
Lâm Cửu tốt xấu gì cũng là một nam nhân bình thường, tuy rằng Lâm Cửu của trước kia hay cùng một chỗ với mấy vị hoàng tử, lại còn từ nhỏ đã cùng đương kim thánh thượng ngoạn lên tận giường, nhưng hiện tại Lâm Cửu cũng là một nam nhân đang sốt ruột muốn cưới vợ a, thực cha nhà nó! Ký ức triền miên thuộc về Hoàng Phủ Thiên Niên cùng Lâm Cửu trước kia trong đầu khiến Lâm Cửu hiện tại không nói lên lời đó là tư vị gì, y khẩn cấp muốn tìm một đại cô nương để trọng chấn hùng phong a.
Nói không chừng nếu vận khí tốt, y có thể cùng Tây Nam Minh Châu kết giao bằng hữu, mỹ nữ không phải đều thích anh đẹp zai sao?
Lâm Cửu sờ sờ mặt mình lại bắt đầu “hắc hắc” cười, y đã bắt đầu ở trong mộng nghĩ đến tình tiết mỹ nữ YY vừa gặp đã nhất kiến chung tình với y.
Một con tiểu hắc miêu chảy máu mũi xiêu xiêu vạo vẹo đi đến, nhìn chằm chằm vào Lâm Cửu đang ngủ say một hồi, phàm nhân âm hiểm làm pháp thuật đáng giận gì với hắn, vì sao nhìn đến phàm nhân tên Tiểu Cửu này tắm rửa hắn lại lửa nóng bốc khắp toàn thân, tim đập gia tốc, không ngủ được, máu tươi chảy ròng, khi hắn bị thương cũng chưa hề chảy nhiều máu như vậy.
Bàn chân nhỏ sát sát cái mũi, tiểu hắc miêu chui vào trong chăn của nam nhân, thứ duy nhất của phàm nhân này khiến cho hắn thích một chút chính là khi ngủ không mặc quần áo, giống hắn.
…
…
Trong một căn phòng khác của khách điếm, Diệp U cùng Tâm Lan châm đèn bàn chuyện.
“Sư huynh, người nọ thật là tiên hiệp sao?”
“Có ngọc bội làm chứng, hẳn không sai được, muội đừng nhìn bộ dạng y hiện tại tuy mập mạp tầm thường, nhưng nhất định là do làm phép thay đổi ngoại hình, hơn nữa muội nghe thanh âm của y, thanh âm hay như vậy tiên hiệp nhất định phải là một mỹ nam tử.”
“Không nghĩ tới tiên hiệp tự mình đưa lên cửa, vận khí của chúng ta cũng thật tốt, lần này trở về cốc chủ nhất định sẽ đặc biệt khen ngợi chúng ta. Đúng rồi sư huynh, vậy cuộn tranh này phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta cứ cầm trước, còn có, tạm thời đừng để Cửu tiên hiệp nhìn thấy cuộn tranh này, nếu người Tiên Hiệp Điện xuống núi phải dịch dung, chắc là không muốn để lộ dung mạo, nếu để Cửu tiên hiệp nhìn thấy bức hoạ trong tay chúng ta chắc chắn sẽ bảo chúng ta huỷ đi, bức hoạ này trước cứ mang về đưa cho cốc chủ rồi hẵng quyết định.”
Diệp U viết xong một tờ giấy cột lên đùi con chim ưng, mở cửa sổ thả chim ưng ra ngoài.
“Huynh đã thông tri cho cốc chủ, có tiên hiệp trợ uy, thì Đại Tuyết Sơn, Thiên Thánh Nham cùng Thanh Thạch Giản có tính là gì. Có điều thân phận của tiên hiệp chúng ta cứ tạm thời giữ bí mật đã, đến lúc dó sẽ khiến bọn họ trở tay không kịp.”
“Sư huynh nói đúng, muội đều đã chờ không kịp muốn nhìn sắc mặt kinh ngạc mất mác của mấy người đó rồi, ha ha ha.”
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mọi ngóc nghách, ngàn dặm không một bóng mây, chim hót ríu rít trên cành, những đoá hoa thơm toả hương ngào ngạt.
Hàng năm có người bước vào Vọng Nguyệt Sơn, rồi lại thất vọng mà về, trong hai năm Lâm Cửu ở Tiên Hiệp Điện y cũng chỉ gặp qua một người hữu duyên tiến vào hàng ngũ tiên hiệp trong điện. Mà toàn bộ Tiên Hiệp Điện, tính cả người gác cửa cùng với đám đồng tử cũng chỉ có khoảng hai ba mươi người, nhưng nghe Vân Nhiễm nói, kỳ thật còn có một phần khác tiên hiệp hàng năm tu luyện bên ngoài, hiếm khi trở về.
Diệp U cùng Tâm Lan đứng ở bên ngoài khách điếm hình như đang có tâm sự, hai người ghé vào nhau thương lượng gì đó, lúc sau, Diệp U kính cẩn khom người với Lâm Cửu, cũng thật cẩn thận hỏi Lâm Cửu cách thức đi lại.
Tiên hiệp từ trước đến nay đều bay tới bay lui trên trời a, lần đầu tiên Diệp U và Tâm Lan thấy tiên hiệp cũng không biết Lâm Cửu có nguyện ý cưỡi ngựa cùng bọn họ hay không, nhưng nếu để Lâm Cửu một người bay ở trên trời, bọn họ lại sợ tiên hiệp tuỳ tâm sở dục đột nhiên thay đổi quyết định không đi nữa, vì thế lúc này trên danh nghĩa là hỏi ý kiến, kỳ thực là để nhắc nhở Lâm Cửu bọn họ sẽ cùng nhau khởi hành.
Trong lòng Lâm Cửu đương nhiên vui vẻ, y ngay cả ngự kiếm phi hành cũng không biết, tuy rằng trước khi xuất môn Vân Nhiễm đã đưa cho y một bảo bối để đến lúc gặp rắc rối có thể chạy trốn, chẳng qua đã là bảo bối, thì đương nhiên không thể dễ dàng lấy ra nha.
“Này… thật sự có lỗi ta không biết cưỡi ngựa.” Lâm Cửu vẫn hoá thân thành bộ dáng mập mạp như cũ hơi ngượng ngùng nói, ở thế giới kia tuy rằng y đã từng cưỡi ngựa, nhưng chỉ là cưỡi chơi một chút mà thôi, nếu như muốn thúc ngựa lao nhanh, thì quả làm khó cho Lâm Cửu.
Trên Vọng Nguyệt Sơn cũng không có ngựa, các tiên hiệp nếu không phải là chính mình bay thì cũng cưỡi tiên hạc, ai sẽ ở trên núi dạy y cưỡi ngựa a, y cũng chỉ biết tìm một con tiên hạc để cưỡi thôi.
“Cửu công tử quá lo lắng rồi, ngài là khách quý của U Lan Cốc chúng ta, sao có thể để ngài cưỡi ngựa bôn ba được?” Diệp U vỗ vỗ tay, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy đến, bốn con tuấn mã cao lớn được cột vào phía trước, thân xe thoáng đãng rộng rãi, bên trong xe được lót một tấm đệm mềm mại, đốt u lan huân hương, lại còn có mấy ô vuông để đựng vật phẩm, đặt rượu cùng một ít điểm tâm, xem ra U Lan Cốc quả thật coi Lâm Cửu như khách quý.
Lâm Cửu cũng không khách khí ngồi vào, trong chiếc xe ngựa lớn như vậy cũng chỉ có một mình y ngồi mà thôi, Diệp U cùng Tâm Lan khéo léo cự tuyệt ý tốt của Lâm Cửu, hai người mỗi người cưỡi một con ngựa đi phía trước dẫn đường, khiến cho Lâm Cửu kinh ngạc chính là Nhị Cẩu Tử trong Vọng Nguyệt Trấn kia cũng đi theo.
Y tuỳ tiện hỏi một câu, thì Diệp U công bố Nhị Cẩu Tử chính là môn hạ của bọn họ.
Nhưng Nhị Cẩu Tử này rõ ràng là người trong Vọng Nguyệt Trấn, như thế nào đã trở thành người của U Lan Cốc rồi? Lâm Cửu cũng không suy nghĩ nhiều, một mình thư thư phục phục ngồi trong xe nghỉ ngơi, tiện thể, đem mấy đồ vật linh tinh y mang theo xuống núi trong túi Càn Khôn lấy ra ngắm nghía cẩn thận.
Y không biết pháp thuật, cũng không có võ công, mấy năm nay được người trong Tiên Hiệp Điện chỉ điểm lại học được luyện dược, trong Tàng thư các có không ít sách về luyện dược, trong đó có một ít dược liệu mà trên Vọng Nguyệt Sơn không có, lần này xuống núi, Lâm Cửu đã nghĩ sẵn tiện đi các nơi thu thập dược vật luôn.
Hiện tại dược y dùng để thay đổi diện mạo là do chính y tự mình luyện chế ra.
Một người một miêu đang ở trong xe ngựa vù vù ngủ thì đột nhiên cảm thấy thân xe xóc nảy, tiểu hắc miêu lập tức mở to mắt từ trong lòng Lâm Cửu chui ra, Lâm Cửu cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Cảm giác xe ngựa đột nhiên dừng lại, Lâm Cửu vén rèm lên ló đầu ra xem, phía trước xe ngựa đứng hai hắc y nhân, còn Diệp U và Tâm Lan thì đang nắm chặt bảo kiếm chắn phía trước.
Sự xuất hiện đột ngột của Lâm Cửu đối với Diệp U và Tâm Lan mà nói thì chính là chiếc bánh nhân siêu cấp lớn từ trên trời rơi xuống thiếu chút nữa đè bẹp bọn họ, hai người lập tức mời Lâm Cửu đến tham gia Tứ phái luân võ đại hội, Lâm Cửu ra vẻ khó xử định khước từ, sau cùng rốt cuộc dưới đủ cách mời mọc của Diệp U cùng Tâm Lan mới “miễn cưỡng” tiếp nhận lời mời.
Ban đêm, ánh sao thưa thớt, mây mù đầy trời, vầng trăng e thẹn nấp mình sau những rạng mây.
Sau khi thư thư phục phục tắm trong nước ấm, Lâm Cửu nằm trên giường một mình cười “hắc hắc”.
Ngày mai y sẽ cùng Diệp U và Tâm Lan tiến về U Lan Cốc chuẩn bị tham gia Tứ phái luận võ đại hội vào tháng sau, tưởng tượng đến lúc đó không những có thể xem đấu võ, lại còn có thể nhìn thấy Tây Nam Minh Châu, Lâm Cửu liền vui vẻ vô cùng, hai năm này ở trên Tiên Hiệp Điện không được thoải mái chơi đùa, vừa ra khỏi đã gặp ngay chuyện tốt.
Tây Nam Minh Châu a, vậy bộ dáng nhất định là rất xinh đẹp.
Lâm Cửu tốt xấu gì cũng là một nam nhân bình thường, tuy rằng Lâm Cửu của trước kia hay cùng một chỗ với mấy vị hoàng tử, lại còn từ nhỏ đã cùng đương kim thánh thượng ngoạn lên tận giường, nhưng hiện tại Lâm Cửu cũng là một nam nhân đang sốt ruột muốn cưới vợ a, thực cha nhà nó! Ký ức triền miên thuộc về Hoàng Phủ Thiên Niên cùng Lâm Cửu trước kia trong đầu khiến Lâm Cửu hiện tại không nói lên lời đó là tư vị gì, y khẩn cấp muốn tìm một đại cô nương để trọng chấn hùng phong a.
Nói không chừng nếu vận khí tốt, y có thể cùng Tây Nam Minh Châu kết giao bằng hữu, mỹ nữ không phải đều thích anh đẹp zai sao?
Lâm Cửu sờ sờ mặt mình lại bắt đầu “hắc hắc” cười, y đã bắt đầu ở trong mộng nghĩ đến tình tiết mỹ nữ YY vừa gặp đã nhất kiến chung tình với y.
Một con tiểu hắc miêu chảy máu mũi xiêu xiêu vạo vẹo đi đến, nhìn chằm chằm vào Lâm Cửu đang ngủ say một hồi, phàm nhân âm hiểm làm pháp thuật đáng giận gì với hắn, vì sao nhìn đến phàm nhân tên Tiểu Cửu này tắm rửa hắn lại lửa nóng bốc khắp toàn thân, tim đập gia tốc, không ngủ được, máu tươi chảy ròng, khi hắn bị thương cũng chưa hề chảy nhiều máu như vậy.
Bàn chân nhỏ sát sát cái mũi, tiểu hắc miêu chui vào trong chăn của nam nhân, thứ duy nhất của phàm nhân này khiến cho hắn thích một chút chính là khi ngủ không mặc quần áo, giống hắn.
…
…
Trong một căn phòng khác của khách điếm, Diệp U cùng Tâm Lan châm đèn bàn chuyện.
“Sư huynh, người nọ thật là tiên hiệp sao?”
“Có ngọc bội làm chứng, hẳn không sai được, muội đừng nhìn bộ dạng y hiện tại tuy mập mạp tầm thường, nhưng nhất định là do làm phép thay đổi ngoại hình, hơn nữa muội nghe thanh âm của y, thanh âm hay như vậy tiên hiệp nhất định phải là một mỹ nam tử.”
“Không nghĩ tới tiên hiệp tự mình đưa lên cửa, vận khí của chúng ta cũng thật tốt, lần này trở về cốc chủ nhất định sẽ đặc biệt khen ngợi chúng ta. Đúng rồi sư huynh, vậy cuộn tranh này phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta cứ cầm trước, còn có, tạm thời đừng để Cửu tiên hiệp nhìn thấy cuộn tranh này, nếu người Tiên Hiệp Điện xuống núi phải dịch dung, chắc là không muốn để lộ dung mạo, nếu để Cửu tiên hiệp nhìn thấy bức hoạ trong tay chúng ta chắc chắn sẽ bảo chúng ta huỷ đi, bức hoạ này trước cứ mang về đưa cho cốc chủ rồi hẵng quyết định.”
Diệp U viết xong một tờ giấy cột lên đùi con chim ưng, mở cửa sổ thả chim ưng ra ngoài.
“Huynh đã thông tri cho cốc chủ, có tiên hiệp trợ uy, thì Đại Tuyết Sơn, Thiên Thánh Nham cùng Thanh Thạch Giản có tính là gì. Có điều thân phận của tiên hiệp chúng ta cứ tạm thời giữ bí mật đã, đến lúc dó sẽ khiến bọn họ trở tay không kịp.”
“Sư huynh nói đúng, muội đều đã chờ không kịp muốn nhìn sắc mặt kinh ngạc mất mác của mấy người đó rồi, ha ha ha.”
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mọi ngóc nghách, ngàn dặm không một bóng mây, chim hót ríu rít trên cành, những đoá hoa thơm toả hương ngào ngạt.
Hàng năm có người bước vào Vọng Nguyệt Sơn, rồi lại thất vọng mà về, trong hai năm Lâm Cửu ở Tiên Hiệp Điện y cũng chỉ gặp qua một người hữu duyên tiến vào hàng ngũ tiên hiệp trong điện. Mà toàn bộ Tiên Hiệp Điện, tính cả người gác cửa cùng với đám đồng tử cũng chỉ có khoảng hai ba mươi người, nhưng nghe Vân Nhiễm nói, kỳ thật còn có một phần khác tiên hiệp hàng năm tu luyện bên ngoài, hiếm khi trở về.
Diệp U cùng Tâm Lan đứng ở bên ngoài khách điếm hình như đang có tâm sự, hai người ghé vào nhau thương lượng gì đó, lúc sau, Diệp U kính cẩn khom người với Lâm Cửu, cũng thật cẩn thận hỏi Lâm Cửu cách thức đi lại.
Tiên hiệp từ trước đến nay đều bay tới bay lui trên trời a, lần đầu tiên Diệp U và Tâm Lan thấy tiên hiệp cũng không biết Lâm Cửu có nguyện ý cưỡi ngựa cùng bọn họ hay không, nhưng nếu để Lâm Cửu một người bay ở trên trời, bọn họ lại sợ tiên hiệp tuỳ tâm sở dục đột nhiên thay đổi quyết định không đi nữa, vì thế lúc này trên danh nghĩa là hỏi ý kiến, kỳ thực là để nhắc nhở Lâm Cửu bọn họ sẽ cùng nhau khởi hành.
Trong lòng Lâm Cửu đương nhiên vui vẻ, y ngay cả ngự kiếm phi hành cũng không biết, tuy rằng trước khi xuất môn Vân Nhiễm đã đưa cho y một bảo bối để đến lúc gặp rắc rối có thể chạy trốn, chẳng qua đã là bảo bối, thì đương nhiên không thể dễ dàng lấy ra nha.
“Này… thật sự có lỗi ta không biết cưỡi ngựa.” Lâm Cửu vẫn hoá thân thành bộ dáng mập mạp như cũ hơi ngượng ngùng nói, ở thế giới kia tuy rằng y đã từng cưỡi ngựa, nhưng chỉ là cưỡi chơi một chút mà thôi, nếu như muốn thúc ngựa lao nhanh, thì quả làm khó cho Lâm Cửu.
Trên Vọng Nguyệt Sơn cũng không có ngựa, các tiên hiệp nếu không phải là chính mình bay thì cũng cưỡi tiên hạc, ai sẽ ở trên núi dạy y cưỡi ngựa a, y cũng chỉ biết tìm một con tiên hạc để cưỡi thôi.
“Cửu công tử quá lo lắng rồi, ngài là khách quý của U Lan Cốc chúng ta, sao có thể để ngài cưỡi ngựa bôn ba được?” Diệp U vỗ vỗ tay, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy đến, bốn con tuấn mã cao lớn được cột vào phía trước, thân xe thoáng đãng rộng rãi, bên trong xe được lót một tấm đệm mềm mại, đốt u lan huân hương, lại còn có mấy ô vuông để đựng vật phẩm, đặt rượu cùng một ít điểm tâm, xem ra U Lan Cốc quả thật coi Lâm Cửu như khách quý.
Lâm Cửu cũng không khách khí ngồi vào, trong chiếc xe ngựa lớn như vậy cũng chỉ có một mình y ngồi mà thôi, Diệp U cùng Tâm Lan khéo léo cự tuyệt ý tốt của Lâm Cửu, hai người mỗi người cưỡi một con ngựa đi phía trước dẫn đường, khiến cho Lâm Cửu kinh ngạc chính là Nhị Cẩu Tử trong Vọng Nguyệt Trấn kia cũng đi theo.
Y tuỳ tiện hỏi một câu, thì Diệp U công bố Nhị Cẩu Tử chính là môn hạ của bọn họ.
Nhưng Nhị Cẩu Tử này rõ ràng là người trong Vọng Nguyệt Trấn, như thế nào đã trở thành người của U Lan Cốc rồi? Lâm Cửu cũng không suy nghĩ nhiều, một mình thư thư phục phục ngồi trong xe nghỉ ngơi, tiện thể, đem mấy đồ vật linh tinh y mang theo xuống núi trong túi Càn Khôn lấy ra ngắm nghía cẩn thận.
Y không biết pháp thuật, cũng không có võ công, mấy năm nay được người trong Tiên Hiệp Điện chỉ điểm lại học được luyện dược, trong Tàng thư các có không ít sách về luyện dược, trong đó có một ít dược liệu mà trên Vọng Nguyệt Sơn không có, lần này xuống núi, Lâm Cửu đã nghĩ sẵn tiện đi các nơi thu thập dược vật luôn.
Hiện tại dược y dùng để thay đổi diện mạo là do chính y tự mình luyện chế ra.
Một người một miêu đang ở trong xe ngựa vù vù ngủ thì đột nhiên cảm thấy thân xe xóc nảy, tiểu hắc miêu lập tức mở to mắt từ trong lòng Lâm Cửu chui ra, Lâm Cửu cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Cảm giác xe ngựa đột nhiên dừng lại, Lâm Cửu vén rèm lên ló đầu ra xem, phía trước xe ngựa đứng hai hắc y nhân, còn Diệp U và Tâm Lan thì đang nắm chặt bảo kiếm chắn phía trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook