Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 95: Ma vương bệ hạ và tiện lợi! & Ma vương bệ hạ và lôi thôi!
Editor: Nguyetvansuong
Phần một
Ngày tiếp theo rất nhanh đã đến.
Hơn ba giờ chiều, một nhóm nhỏ những người thân tốp năm tốp ba tụ tập trước cửa một quán lẩu nào đó, lý do lựa chọn địa điểm này, có lẽ là bởi vì đối với người trẻ tuổi mà nói không có gì thích hợp hơn ăn lẩu nhiều người có thể ăn cùng nhau, hơn nữa bây giờ còn là mùa đông.
"Đều đã tới đông đủ sao?"
"Đứng yên đừng nhúc nhích, để tớ đếm xem được mấy người."
"Một, hai, ba......"
"Ah? Thế nào nhiều hơn một?"
Mạc Vong giơ tay: "Chính là ngày hôm qua tớ nói sẽ mang anh họ đến." Nhân tiện còn thay hắn nộp một phần tiền.
Nếu nói là anh họ, đương nhiên là Mal Đức rồi. Bởi vì Thain cũng là "Bạn học", nếu như Mạc Vong và hắn đều ra ngoài, trong nhà chỉ thực sự chỉ còn dư lại "Thủ Hộ Giả mới tới" thôi, khó trách hơi cô đơn. Hơn nữa...... Khụ, cô gái vô cùng lo lắng, cái người luôn tràn đầy lòng hiếu kỳ đối với tất cả đồ dùng này, có thể giống như một cậu trai tóc vàng muốn mở hết bọn chúng ra nhìn một chút hay không, sau khi cân nhắc hơn thiệt, cô dứt khoát dẫn người ra ngoài.
Dĩ nhiên, trước đó hỏi thăm qua ý kiến của Mal Đức, cô cũng không phải là "Nhà độc tài" gì đó mà.
"A, đây chính là anh họ của cậu."
"Ừ."
Bởi vì được ma pháp che đậy, mái tóc dài xinh đẹp màu xanh nhạt và đôi đồng tử màu thuần của Mal Đức, ở trong mắt những người khác đều là màu đen. Mặc dù màu tóc và màu mắt đã thay đổi, quần áo cũng đổi thành kiểu dáng của thế giới này, nhưng khuôn mặt tuấn tú bẩm sinh của hắn không hề có sự thay đổi chút nào, có lẽ là bởi vì làm bạn với hoa cỏ trong thời gian dài, phong cách chàng trai rất an tĩnh, giống như dòng suối trong lành trong núi, như gió nhẹ trong rừng. Hơn nữa bởi vì ma lực cường đại, nhìn bề ngoài dường như mới chỉ 24 -25 tuổi.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hắn chỉ hơi hơi cười một tiếng: "Xin chào các em." Mặc dù được gọi là "Quái nhân", nhưng hắn cũng không phải là không biết lễ tiết. Hơn nữa thân là Thủ Hộ Giả, dù là không có bất kỳ công lao gì, ít nhất cũng không thể kéo chân sau của Ma vương bệ hạ.
"A, chào anh......"
"Anh họ nhà Mạc Vong đều có diện mạo rất đẹp trai đấy."
"Gen gia đình?"
"Này vì sao Mạc Vong......"
"Này."
"Khụ khụ khụ."
Mạc Vong: "......" Này này, câu hỏi kia là sao hả? Diện mạo của cô và "Anh họ" không giống nhau thật đúng là thật xin lỗi nha! Thiệt là, diện mạo của Ma tộc đều là tại ăn gian, ma lực càng mạnh người càng đẹp trai cái gì...... Theo tiêu chuẩn này chẳng lẽ không phải là cô sẽ biến thành đại mỹ nữ tuyệt thế chưa từng có sao?! Mặc dù...... Lại nói bây giờ cô cũng không khó coi chứ? Nói thế nào cũng có thể đạt tới tiêu chuẩn ngũ quan đoan chính đáng yêu dễ nhìn chứ? Chỉ là hiệu quả đối lập hiện ra...... A a a, tức giận người!
Phía bên cô vẫn còn ở rối rắm, bên kia các bạn học đã cùng Ngạ Lang tựa như lao thẳng tới trong quán rồi.
"Tiểu Vong, đi thôi!"
"Ừ, tốt." Mạc Vong chào hỏi đi theo, Thain và tiểu trúc mã đang cùng nhau núp ở trong đống nam sinh, mà Mal Đức theo sát ở bên người cô lại nhẹ giọng hỏi, "Bệ hạ, tại sao lựa chọn thời gian này ăn cơm? Không cảm thấy quá sớm sao?" Hơn nữa cách giờ cơm trưa vừa nãy cũng không có bao lâu.
"Vì vậy đây thời điểm có vị trí tốt nhất nha." Cô gái rất tự nhiên trả lời, "Chậm một chút nữa, đại khái sau năm giờ, trong tiệm sẽ đầy ắp người với người rồi, hơn nữa ông chủ nói, đặt bàn tại thời gian này sẽ cho giảm giá."
"Thì ra là như vậy." Mal Đức gật đầu một cái.
"Đúng rồi, ngươi có thể ăn cay không?"
"Có thể."
Cô gái kinh ngạc: "Ai?"
Chàng trai lại càng thêm kinh ngạc: "Tại sao người lại giật mình như thế?"
"A, cái này à......" Mạc Vong hơi xấu hổ cười, "Bởi vì thoạt nhìn ngươi giống như người không ăn cay." Rõ ràng gương mặt này chính là một bộ dạng chỉ ăn chay...... Khốn kiếp, cô bị vẻ bề ngoài lừa gạt sao?
"Bệ hạ, người của thế giới này đều dựa vào diện mạo phân biệt yêu thích sao?"
"......" Không có chuyện như vậy được không? Mẹ thế giới, thật xin lỗi, đã làm hỏng hình tượng của người......
Sự thật chứng minh, quả nhiên Mal Đức nói không sai, hắn quả thật có thể ăn cay, chẳng qua là so sánh với ăn thịt, hình như hắn thật sự là thích ăn thức ăn chay hơn, điều này làm cho Mạc Vong hơi dễ chịu hơn chút —— nhìn, dầu gì đã đoán đúng một nửa!
Mà tính tình cổ quái của người này cũng từ từ hiển hiện ra, phàm là có người nói chuyện cùng hắn, biểu hiện của chàng trai đều là: mỉm cười...... Mỉm cười...... Mỉm cười......
Sau, cô gái lặng lẽ hỏi hắn: "Ngươi thật sự nghe bọn họ nói gì với ngươi sao?"
Mal Đức lại lần nữa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Có người nói với thần cái gì sao?"
"......" Thật là đủ rồi! Hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì cả Này!
Một bữa cơm, náo nhiệt từ xế ba giờ chiều ăn đến gần năm giờ tối. Đó chính là thời khắc nhiều người, nhóm người bọn họ không trong ánh mắt "Cảm kích" của vô số người ưỡn bụng cồng kềnh đi xa, chạy thẳng tới đại bao KTV lân cận, dĩ nhiên là nơi đến cũng đã được đặt trước tốt rồi, bởi vì đồ ăn thức uống bên trong rất đắt, tất cả mọi người lén lút đều nhét đồ gì đó đã mua xong vào trong túi xách mang trộm vào, dù sao đối phương cũng không thể nào lục soát túi được.
Mặc dù hình như loại hành vi này hơi không được, nhưng tất cả mọi người thực sự làm được rất vui vẻ. Dĩ nhiên, vì biểu đạt áy náy, mọi người còn định lấy mấy mâm đựng trái cây, và đính bọc lớn đưa mâm đựng trái cây chất thành một đống, liền đủ mọi người ăn. Chờ sau khi đồ ăn đưa đến, bọn họ liền nghiêm nghiêm thật thật khóa cửa bao phòng lại, rồi sau đó bắt đầu vui chơi thỏa thích.
Mạc Vong ăn thử một miếng dưa hấu nhỏ, phát hiện quả nhiên không ngọt, nhưng vẫn căn cứ tinh thần không được lãng phí ăn sạch sẽ.
"Ưmh, trái cây được trồng trái với tự nhiên quả nhiên là không đủ ngọt đấy."
"......" Cô vừa nghiêng đầu, phát hiện "Anh họ" mình cũng đang cầm một miếng dưa hấu nhai.
"Bệ hạ, người cảm thấy thế nào?"
"Ừ...... Cái tai trên đầu ngươi là có chuyện gì thế?" Mới không nhìn một lát thôi, sao trên đầu hắn lại chìa ra hai cái tai mèo mềm mềm? Từ đâu tới?
"Ừ, từ đâu tới đây?"
"......" Này! Hắn lại không để ý tới đồ mà người khác mang tới sao?!
Nhưng vào lúc này, đầu cô gái chợt bị ghì xuống, rồi sau đó liền nghe được một tiếng "Hắc hắc" truyền tới bên tai, cô bất đắc dĩ nghiêng đầu: "Đồ Đồ?"
"Ừ, quả nhiên Tiểu Vong cậu rất thích hợp với tai thỏ."
"......" Cô cũng biết loại sự tình này và người này không thoát được quan hệ!
Cô gái nhìn trong tay đám bạn thân xách theo túi ny lon, thật là câm nín trong lòng, rốt cuộc là cô ấy lén mang một túi lớn đựng đủ các loại lỗ tai vào như thế nào hả? Lại nhìn lần nữa, bạn cùng lớp hình như cũng đeo lên, khiến cho cả căn phòng giống như là vườn thú.
Thạch Vịnh Triết là lỗ tai chó?
Thain hình như là tai thỏ giống cô.
Tiểu Lâu là tai mèo mẹ.
Đồ Đồ......
"Trên đầu cậu là cái gì thế?"
"Tai heo được làm đặc biệt đó, như thế nào? Đẹp trai không!" Cô gái tóc ngắn vừa nói, vừa lấy ra một cái mũi heo không biết từ nơi nào, dán lên trên mũi mình, cười cực kỳ đắc ý vui vẻ.
Mạc Vong: "......" Tự mình ăn mặc thành heo rốt cuộc là có nhiều đáng giá vui vẻ a Này!
"Bài hát phía dưới này là của ai?"
"Của tớ đấy!" Tô Đồ Đồ vội vàng giơ tay, "Ba người chúng ta đấy!" Nói xong, một tay cô dắt Mạc Vong chạy tới cầm lấy micro.
Mạc Vong vừa nhìn hướng màn ảnh lớn, vừa đầu đầy hắc tuyến, bài hát này...... Bài hát này......
Cô đang còn 囧 (quẫn) lắm, người bạn nhỏ đã vô cùng tự giác hát lên: "Hầu ca! Hầu ca! Ngươi thật không phải! Ngũ Hành Đại Sơn......"
Mạc Vong: "......" Hát thì hát, vì sao lại nhìn chằm chằm cô hả? Hả? Cô là Hầu ca sao Này!
Nhưng vào lúc này, Lâm Lâu cầm lên một cái mic khác, hát lên: "Hầu ca Hầu ca ngươi thật quá khó được"
Mạc Vong: "......" Thật là đủ rồi! Vì sao cũng nhìn chằm chằm cô á?!
Lại nhìn một cái, bạn cùng lớp đều đã cười ngã nghiêng ngã ngửa, có mấy người còn vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vừa lớn tiếng nói: "Mạc Vong, thì ra là cậu là Hầu ca nha!"
Mạc Vong: "......" Cô cắn răng một cái, hạ quyết tâm, đột nhiên giật lấy mic trong tay Tô Đồ Đồ, "Vụt" một cái điều đến trên đài, chỉ vào người khác liền hát, "Trư ca! Trư ca! Ngươi thật......"
Tô Đồ Đồ phát điên: "Này! Ai là heo hả?!"
Không ít người ồn ào hẳn lên: "Tất nhiên là cậu rồi...!"
"Trư ca trư ca" Lâm Lâu lần nữa phát huy chức năng thần bổ đao.
"Này! Tiểu Lâu, đã nói rồi đấy cùng nhau bắt nặt Tiểu Vong mà?"
"Trư ca"
"...... A a a! Trả mic lại cho tớ!!!"
Một mảnh tiếng cười vang ở bên trong, Thain mò tới bên người Mal Đức, cười nói: "Tiền bối, cái thế giới này rất thú vị chứ?"
"Ưmh......" Chàng trai sau khi suy tư một lát, trả lời, "Trái cây không đủ ngọt."
Nếu như là những người khác nhất định phải 囧 rồi, nhưng Thain là ai chứ, người này thần kinh thô đủ để cho hắn thành công đến nối nhận chức gì não suy nghĩ, cho nên nụ cười của hắn càng sáng lạn hơn: "Quả nho vô cùng ngọt."
"Ta chưa ăn đến."
"Ừ, bởi vì đều đã bị ta ăn hết rồi."
"......" Nhìn chằm chằm.
Mỉm cười trở về chằm chằm.
Vừa nóng vừa náo loạn một lúc lâu sau, không biết là bắt đầu từ người nào trước tiên, mọi người tự động đưa lên quà tặng.
Mạc Vong dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết, cô cầm túi của mình lên, đầu tiên lấy một chồng lớn thiệp chúc mừng thật dầy ra từ trong đó, gởi cho mỗi người một tờ, đây là đưa cho bạn học có quan hệ bình thường, mặc dù đơn giản lại không đắt, nhưng đều là do cô tự tay chọn lựa, hoàn toàn không có hình dạng giống nhau.
Mà lúc phát ra thì cô phát hiện Thain học theo, không biết từ nơi nào móc ra hai chuỗi vòng tay tết dây, trên tay trái là những chiếc vòng hơi thô phía trên được đính tinh thạch màu sắc hơi sẫm, là đưa cho nam sinh; mà tay phải là hơi mảnh lại được đính tinh thạch màu sắc tươi sáng hơn, không nghi ngờ chút nào là đưa cho nữ sinh.
"Cái này là?"
"Mua lúc trên đường quay về."
"......" Thật đúng là một ý kiến hay, sao cô lại không nghĩ tới chứ? Chỉ là, cô gái nhỏ giọng hỏi, "Không sao chứ?" Những viên đá kia sẽ không bị kiểm tra đo lường ra là gì gì đó hiếm thấy...... Chứ? Vậy sẽ gây phiền toái.
Cậu trai nhỏ giọng trả lời giống cô: "Không quan trọng, chỉ là thủy tinh bình thường á." Mặc dù thần kinh Thain thô một chút, cũng không phải hoàn toàn là đứa ngốc, hắn chuyện tình dám cam đoan, thì nhất định không có sự tình gì lớn.
"Vậy thì tốt."
Bởi vì bạn học "Kim Cường hào" hạ bút lớn (ý nói là giàu có, ra tay hào phóng), thành công đạt được sự yêu mến của không ít bạn học, vì vậy hắn bị bắt đi luôn.
Mà Mạc Vong cũng nhận được một xấp to thẻ quà trở lại tại chỗ ngồi xuống.
Ngay sau đó, cô lấy những món quà nhỏ được gói vô cùng đẹp ra từ trong bao, chia ra đưa đến trong tay mấy người.
Đưa cho Tô Đồ Đồ chính là một túi may vá tiện lợi mang theo người, cô còn đặc biệt lấy về ít cuộn chỉ màu sắc tươi đẹp từ Ma giới, cho vào trong đó.
Thế nên cô được đáp lại như vậy: "Oa! Tiểu Vong, tớ yêu cậu chết mất, mau cho tớ thêm một cái!" =3= =3= =3=
Mạc Vong bị dính nước miếng đầy mặt: "......"
Đưa cho Lâm Lâu chính là một bộ trang sức nạm các loại tinh thạch xinh đẹp, Mạc Vong vẫn rất hâm mộ cô ấy có một mái tóc dài hơi xoăn, cho nên trong nháy mắt nhìn thấy bộ đồ này liền quyết định muốn tặng cho cô ấy. Dĩ nhiên, giống với Thain, khảm nạm phía trên bộ đồ này chỉ là thủy tinh thông thường, dĩ nhiên quà tặng quý giá hơn cô cũng có thể mua được, vấn đề là sau đó bị phát hiện rồi không dễ giải thích.
Sau đó cô được đáp lại như vậy: "Rất ưa thích." =3= =3= =3=
Mạc Vong bị dính nước miếng đầy mặt lần nữa: "......"
Đưa cho Thain chính là một bộ tai nghe hai màu vàng lam, đoạn thời gian trước cậu ta đã bắt đầu hình như si như mê cầm điện thoại cất cao giọng hát, hình như còn rất rối rắm "Khi đi học không thể nghe thật đáng tiếc nha", khụ khụ khụ...... Dù thế nào đi nữa hắn cũng không cần tham gia cuộc thi gì đó của thế giới này nữa, đi học vui đùa một chút cũng không chỗ nào sai cả.
"Oa, Tiểu tỷ tỷ...... Khụ, " bởi vì bên cạnh có người, cậu trai sáng suốt nuốt vào lời nói vừa đến bên khóe miệng, vui vẻ kêu to, "Tớ thật thích!" =3=
Mạc Vong: "......" Chụp!!!
Cô gái coi như xong, hắn một đấng mày râu cũng muốn chiếm tiện nghi không? Tránh ra á!
Phần hai
"Ngao!" Cậu trai tóc vàng ủy khuất ôm đầu bị đập ra khỏi một cái túi lớn, trong mắt chứa lệ mà tố cáo, "Người quá thiên vị."
"......" Cái này thì liên quan gì tới thiên vị hả!
Cô gái tất muốn gầm thét tại chỗ hít một hơi thật sâu, ngược lại đem một món quà cuối cùng đưa tới trước mặt của Mal Đức: "Cho."
"Thần cũng có?"
"Ừm!" Mạc Vong gật đầu cười, "Dĩ nhiên!"
Chàng trai nghiêng đầu một chút, ngay sau đó nhận lấy hộp quà thật lớn mở ra, phát hiện bên trong chứa một quyển sách tranh minh họa và một cái túi gấm xinh xắn, hắn mở gói đầu tiên ra xong, nghiêng đầu nhìn một chút: "Hạt giống?"
"Ừ, nghe nói ngươi rất ưa thích cây cối, cho nên ta liền mua mấy gói hạt giống hoa cỏ có thể mua được, dĩ nhiên đều là loại không đắt gì cả." Cô gái gãi gãi mặt, "Chẳng qua là ta không hiểu những thứ này lắm, tất cả lại mua quyển sách này, phía trên có hình dáng bình thường của cây cối và phương pháp trồng trọt, nên rất có tác dụng?"
"......"
"Ặc, có phải hay không không được vui vẻ? Vậy......"
"Không, thần rất thích."
"Thật?"
"Thật."
"Vậy thì thật là quá tốt." Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm, bởi vì quen biết thời gian ngắn nhất, cô đối với Mal Đức cũng là không hiểu biết nhất, mà mang tới hậu quả trực tiếp chính là —— không biết nên câu thông chung đụng cùng hắn như thế nào. Dù có thế nào, đưa quà tặng ra không có bị hắn ghét thật sự là quá tốt.
"Bệ hạ." Ngoắc ngón tay.
"Cái gì?" Cúi đầu.
"Chụt.".
"......" Mạc Vong cực kỳ im lặng vuốt gò má của mình, "Ngươi làm cái gì?"
"Đáp lễ ạ." Chàng trai rất bình tĩnh nhìn lại cô, "Đây không phải là tập tục sao?"
"...... Ngươi cho rằng tại sao ta lại đánh bay Thain?"
"Chẳng lẽ không phải là bởi vì hắn hôn không đúng chỗ?" Mal Đức hơi bỉ hoa hạ mặt, "Hai cô gái kia hôn má trái của người, mà hắn lại hôn má phải, cho nên mới bị đánh."
Mạc Vong: "......" Esther, mau tới mang cái tên kỳ quái này về!!!
Âm thanh huyên náo che giấu một tiếng vang nhỏ truyền tới trong phòng.
"Rắc rắc!"
Thạch Vịnh Triết lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống tay, tiện tay bỏ mảnh vụn trong lòng bàn tay vào trong cái gạt tàn thuốc, một giây trước, nó vẫn là một cái ly thủy tinh.
—— tính sai!
Vốn cho là cái tên Esther ở lại Ma giới đó coi như là một uy hiếp, không ngờ lại tới một tên càng đáng sợ hơn. Kẻ khốn kiếp không phân tốt xấu liền đi chiếm tiện nghi kia là sao chứ? Hoa trừu a!
Cậu trai rất tức giận, rất tức giận, rất đau lòng, hắn nhất định chính là một ngọn núi lửa sắp bộc phát, chỉ cần hơi cho thêm một chút kích thích, hắn sẽ "Ầm!" một tiếng nổ tung, dùng nham thạch nóng bỏng nung chảy tất cả những tên thấy ngứa mắt khốn kiếp mang đi chôn toàn bộ!
Vì sao hắn tức giận như vậy?
Đó còn cần phải hỏi sao?
Một, em gái nhà bên trong lòng hắn bị chiếm tiện nghi!
Hai, em gái nhà bên thân thiết trong lòng hắn không tặng quà cho hắn! TAT
Vì sao đợi lâu như vậy cũng không có tặng quà cho hắn, vì sao hả? Vì sao hả? Vì sao hả?!
# hắn không thể nào không để ý tới! #
Ôm loại tâm tình bi thương này, hắn lại chờ đợi trong chốc lát, ngay sau đó phát hiện, tiểu thanh mai nhà hắn cư nhiên bắt đầu nhận quà rồi! Hoàn toàn không để mắt đến hắn đã bắt đầu nhận quà Này! Còn cười đến vui vẻ như vậy...... TAT
Nhận được quà tặng đương nhiên có thể vui vẻ a!
Đây cũng là nguyên nhân Mạc Vong bỏ rơi Thạch Vịnh Triết len lén đi mua quà tặng, so với "Đã biết", quả nhiên vẫn là "Không biết" càng làm cho người ta vui vẻ hơn chứ? Nhất là trong nháy mắt mở hộp quà kia ra, ánh sáng rực rỡ phát ra khoái trá sẽ làm người ta nghiện.
Qùa mà Tô Đồ Đồ tặng cho cô là một chiếc áo khoác mùa đông tự thiết kế, vải là vải kẻ sọc ca rô màu đỏ Scotland, kiểu dáng lại có chút tương tự với trang phục của vu nữ, trên người có đủ loại "Túi" kiểu dáng nghiêng ngã, một ít "Nguyên liệu" trượt từ trong "Túi" ra ngoài, tất cả nút cài đều là hình bí đỏ. Dĩ nhiên, bộ phận khiến cho Mạc Vong thích nhất là cái mũ, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện một con mèo đen xinh xắn đáng yêu lại có thể ngồi phía trên. Cô lật qua lật lại nhìn một chút, nha, quần áo sau lưng còn có một đôi cánh dài màu đen.
"Như thế nào? Thích không?"
"Ừ, siêu cấp thích!" Ôm lấy. =3=
Tô Đồ Đồ tiếp nhận hôn là so với người bạn thân là cô thản nhiên hơn nhiều, dù sao làm một vị "Chuyên gia thiết kế thời trang tương lai", vui sướng nhất đừng quá mức tác phẩm vì người khác ưa thích.
Lâm Lâu đưa cho Mạc Vong là khăn quàng cổ và cái bao tay, vô cùng hiền huệ rất sớm từ trước cô đã bắt đầu chuẩn bị quà tặng, tổng cộng đan ba cái, ba người bạn thân mỗi người một phần. Của cô là xanh biển, Tô Đồ Đồ là màu xanh nhạt, mà đưa cho Mạc Vong thì còn lại là màu hồng.
"Thật thích!" Ôm lấy. =3=
Quà tặng của Thain lại khiến Mạc Vong có chút xấu hổ, rốt cuộc là người này phân phát bao nhiêu lắc tay thế? Chỉ là, chiếc vòng mà cô nhận được này không phải loại được tết dây, mà là một chiếc lắc với sợi dây bằng bạc, phía dưới được đính bảy tám viên tinh thạch màu xanh dương nhạt nho nhỏ, xem ra so với những thứ hắn vừa mới đưa đi kia hình như muốn hơn thấu?
"Tiểu Tiểu Tỷ bệ hạ, liên thân là bí ngân, mà những thứ phía dưới kia đều là ma tinh hàng thật giá thật nha." Nhỏ giọng nói.
"......"
"Hơn nữa đều là lấy ra từ trong cơ thể một loài ma thú hiếm thấy gọi là chim Lam Văn, bởi vì hình dáng của bọn chúng thật sự rất nhỏ, cho nên rất khó bị phát hiện và bị bắt." Giọng nói nhỏ hơn vừa rồi.
Mạc Vong cũng siêu cấp nhỏ giọng hỏi: "Rất quý trọng sao?"
"Ha ha ha, may mà, là thần thừa dịp anh trai không có ở đây đào từ trong kho hàng ra."
Mạc Vong: "......" Này! Cái này căn bản là trộm đấy chứ?
"Nếu như anh ấy biết, nhất định sẽ làm cho mỗi viên ma tinh của chiếc lắc thần đưa này đều có kích cỡ như quả táo lớn, chẳng qua thần cảm thấy người nhất định sẽ không thích."
Mạc Vong: "......" Có phải bây giờ cô nên nói không hổ là anh trai của Thain sao? Ý nghĩ thật đúng là không giống người bình thường. Lại nói...... Trên tay cô nếu như thực mang một đống lớn quả táo, là muốn khi Lưu Tinh Chùy sao? Cô yên lặng nhận lấy lắc tay, hướng trên tay mang, "Thật giống như có hơi lớn a......"
Cậu trai rất tự nhiên trả lời nói: "Dĩ nhiên, đây là lắc chân chứ sao."
Mạc Vong: "......" Này! Người này là cố ý chứ? Tuyệt đối là cố ý chứ?! Nói đi thì nói lại, nếu như đem cái lắc chân gắn ma tinh lớn như quả táo đó đeo lên chân, thấy thế nào đều là tạo hình của phạm nhân chứ?
Đang muốn gãi tường, cô phát hiện cậu trai cư nhiên nghiêng đi đầu lại gần, ngón tay liều mạng hướng trên gương mặt điểm.
Cô gái kéo ra khóe mắt, móng vuốt bắn ra, đánh bay!
"Bệ hạ."
"Hả? À? Cho ta?" Mạc Vong kinh ngạc phát hiện, trong tay Mal Đức cư nhiên cũng cầm một vật.
"Đúng, cho người đáp lễ."
"Ặc, cám ơn." Cô gái đưa hai tay ra nhận lấy, nhìn kỹ, phát hiện lại là một cái dây chuyền màu bạc, nhìn tính chất rất giống cái Thain đưa, "Cũng là bí ngân?"
"Đúng vậy."
Dĩ nhiên, điểm mấu chốt là ở liên trụy, cô kinh ngạc trừng lớn tròng mắt: "Cỏ bốn lá?" Lại còn thật chính là Diệp Phiến, không có bị niêm phong ở trong bất kỳ thùng nào, sờ mềm mại mới mẻ, mà dây bạc là xuyên qua trong đó một chiếc lá treo lại.
"Ừ, " Mal Đức gật đầu, "Rất khéo léo thích hợp —— Ma giới và thế giới này, đều coi nó trở thành tượng trưng cho may mắn."
"...... Đúng vậy a, thật là trùng hợp."
"Ah? Cái này là......" Cậu trai tóc vàng chẳng biết từ lúc nào chạy lại lần nữa, cúi đầu nhìn phiến lá màu xanh lá cây trong tay cô gái, "Oa, tiền bối, ngươi thật đúng là dốc hết vốn liếng nha."
Mạc Vong sửng sốt: "Đây cũng là vật gì đó rất quý trọng sao?"
"Ừ, đúng vậy." Thain giải thích, "Cỏ bốn lá ở Ma giới khác với nơi này, là loài cây có ma lực thật sự hiếm thấy, nghe nói chỉ cần đeo nó, mà có thể miễn trừ tất cả bệnh tật và nguyền rủa khốn nhiễu nha. Hơn nữa, bệ hạ người có thể dùng tay kéo kéo nó thử một chút."
"......" Này, sẽ hư chứ? Dù sao sờ nó thật sự sao mỏng manh mịn màng như vậy mà.
"Không cần lo lắng, thử một chút là được rồi!"
Cô gái thấy Mal Đức không có ý phản đối, liền thử dò xét kéo kéo, kết quả lại ngoài dự liệu của cô —— hoàn toàn kéo bất động a!
"Đúng không?" Thain cười nói, "Bởi vì có ‘lực bảo vệ’, bản thân nó nhưng rất bền chắc, nếu không làm sao có thể đeo lâu dài mà thân thiết được?"
"Cái này quá quý trọng......" Cô gái nói xong, liền đưa đồ trở về, "Ta không thể nhận." Quà tặng đưa ra và thu hồi hoàn toàn không ngang nhau được không?
Nhưng Mal Đức lại không đưa tay nhận lấy, chỉ là dùng ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú vào cô, nhẹ nói: "Bệ hạ, không được trả về quà tặng nhận được là lễ tiết cơ bản."
"Nhưng......"
"Đúng vậy a, Tiểu Tiểu Tỷ bệ hạ." Thain một tay nắm đầu vai cô gái, lên tiếng nói, "Hơn nữa loại vật này mặc dù trân quý, nhưng chỉ cần mở bảo khố của người ra, là có thể tìm được không ít bảo vật đáng giá ngang hàng chứ? Đến lúc đó ban cho Mal Đức tiền bối là tốt rồi, ví dụ như Mộng ảo chi hoa cái gì......"
Ánh mắt chàng trai trong nháy mắt sáng lên: "Ta tìm thật lâu cũng không tìm được, thì ra là ở nơi đó sao?"
"Nghe anh trai ta nói là như vậy."
"Bệ hạ, không biết thần có may mắn xem xét loại trân bảo này trong khoảng cách gần hay không?" Chằm chằm.
"...... Ta biết rồi, chờ lần sau trở về ta sẽ đi tìm một chút xem."
"Cám ơn người khẳng khái."
"......" Ha ha, của người phúc ta chứ? Nếu nói trong bảo khố hình như chứa đựng đầy đủ bảo vật mà các đời Ma vương tích lũy, dĩ nhiên, cũng chỉ có Ma vương mới có thể mở ra, trước đây cô vẫn không có đi xem qua, bây giờ nghe cô bọn họ vừa nói, ngược lại sinh ra không ít hứng thú đấy.
"Bệ hạ." Ngoắc ngón tay.
Mạc Vong: "......" Hắn cho là cô còn có thể bị lừa lần nữa sao? Yên lặng đưa tay chụp, "Không cần biểu đạt cảm tạ!"
"Có thể thất lễ hay không?"
"......" Thật trở lại một cái mới thất lễ được không?!
Tóm lại, bên này có thể nói là vui vẻ hòa thuận.
Mà ở xa xôi bên kia, có thể nói tràn đầy mưa gió ai oán buồn bã đau thương.
"A Triết, chúng ta cùng nhau...... Oa! Ngươi là thế nào?" Người bạn nhỏ cửa nhìn ngồi ở trong góc, trên đầu cậu trai cơ hồ mọc ra nấm âm u, toàn bộ sợ ngây người.
"Ha ha, không có việc gì."
"......" Này này, xem ra hoàn toàn không giống như dáng vẻ không có chuyện gì được chứ?!
"Ha ha, ta không có chút nào để ý nha." Bị tiểu thanh mai không nhìn cái gì, không có tặng cái quà gì, thật hoàn toàn không để ý nha. TAT
"......" Hoàn toàn không ai hỏi hắn cái này hay sao?! Hơn nữa, gần như có thể nhìn đến linh hồn của hắn từ đỉnh đầu toát ra bộ dáng lệ rơi đầy mặt được không? Thật sự là không có vấn đề sao?!
Phần một
Ngày tiếp theo rất nhanh đã đến.
Hơn ba giờ chiều, một nhóm nhỏ những người thân tốp năm tốp ba tụ tập trước cửa một quán lẩu nào đó, lý do lựa chọn địa điểm này, có lẽ là bởi vì đối với người trẻ tuổi mà nói không có gì thích hợp hơn ăn lẩu nhiều người có thể ăn cùng nhau, hơn nữa bây giờ còn là mùa đông.
"Đều đã tới đông đủ sao?"
"Đứng yên đừng nhúc nhích, để tớ đếm xem được mấy người."
"Một, hai, ba......"
"Ah? Thế nào nhiều hơn một?"
Mạc Vong giơ tay: "Chính là ngày hôm qua tớ nói sẽ mang anh họ đến." Nhân tiện còn thay hắn nộp một phần tiền.
Nếu nói là anh họ, đương nhiên là Mal Đức rồi. Bởi vì Thain cũng là "Bạn học", nếu như Mạc Vong và hắn đều ra ngoài, trong nhà chỉ thực sự chỉ còn dư lại "Thủ Hộ Giả mới tới" thôi, khó trách hơi cô đơn. Hơn nữa...... Khụ, cô gái vô cùng lo lắng, cái người luôn tràn đầy lòng hiếu kỳ đối với tất cả đồ dùng này, có thể giống như một cậu trai tóc vàng muốn mở hết bọn chúng ra nhìn một chút hay không, sau khi cân nhắc hơn thiệt, cô dứt khoát dẫn người ra ngoài.
Dĩ nhiên, trước đó hỏi thăm qua ý kiến của Mal Đức, cô cũng không phải là "Nhà độc tài" gì đó mà.
"A, đây chính là anh họ của cậu."
"Ừ."
Bởi vì được ma pháp che đậy, mái tóc dài xinh đẹp màu xanh nhạt và đôi đồng tử màu thuần của Mal Đức, ở trong mắt những người khác đều là màu đen. Mặc dù màu tóc và màu mắt đã thay đổi, quần áo cũng đổi thành kiểu dáng của thế giới này, nhưng khuôn mặt tuấn tú bẩm sinh của hắn không hề có sự thay đổi chút nào, có lẽ là bởi vì làm bạn với hoa cỏ trong thời gian dài, phong cách chàng trai rất an tĩnh, giống như dòng suối trong lành trong núi, như gió nhẹ trong rừng. Hơn nữa bởi vì ma lực cường đại, nhìn bề ngoài dường như mới chỉ 24 -25 tuổi.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hắn chỉ hơi hơi cười một tiếng: "Xin chào các em." Mặc dù được gọi là "Quái nhân", nhưng hắn cũng không phải là không biết lễ tiết. Hơn nữa thân là Thủ Hộ Giả, dù là không có bất kỳ công lao gì, ít nhất cũng không thể kéo chân sau của Ma vương bệ hạ.
"A, chào anh......"
"Anh họ nhà Mạc Vong đều có diện mạo rất đẹp trai đấy."
"Gen gia đình?"
"Này vì sao Mạc Vong......"
"Này."
"Khụ khụ khụ."
Mạc Vong: "......" Này này, câu hỏi kia là sao hả? Diện mạo của cô và "Anh họ" không giống nhau thật đúng là thật xin lỗi nha! Thiệt là, diện mạo của Ma tộc đều là tại ăn gian, ma lực càng mạnh người càng đẹp trai cái gì...... Theo tiêu chuẩn này chẳng lẽ không phải là cô sẽ biến thành đại mỹ nữ tuyệt thế chưa từng có sao?! Mặc dù...... Lại nói bây giờ cô cũng không khó coi chứ? Nói thế nào cũng có thể đạt tới tiêu chuẩn ngũ quan đoan chính đáng yêu dễ nhìn chứ? Chỉ là hiệu quả đối lập hiện ra...... A a a, tức giận người!
Phía bên cô vẫn còn ở rối rắm, bên kia các bạn học đã cùng Ngạ Lang tựa như lao thẳng tới trong quán rồi.
"Tiểu Vong, đi thôi!"
"Ừ, tốt." Mạc Vong chào hỏi đi theo, Thain và tiểu trúc mã đang cùng nhau núp ở trong đống nam sinh, mà Mal Đức theo sát ở bên người cô lại nhẹ giọng hỏi, "Bệ hạ, tại sao lựa chọn thời gian này ăn cơm? Không cảm thấy quá sớm sao?" Hơn nữa cách giờ cơm trưa vừa nãy cũng không có bao lâu.
"Vì vậy đây thời điểm có vị trí tốt nhất nha." Cô gái rất tự nhiên trả lời, "Chậm một chút nữa, đại khái sau năm giờ, trong tiệm sẽ đầy ắp người với người rồi, hơn nữa ông chủ nói, đặt bàn tại thời gian này sẽ cho giảm giá."
"Thì ra là như vậy." Mal Đức gật đầu một cái.
"Đúng rồi, ngươi có thể ăn cay không?"
"Có thể."
Cô gái kinh ngạc: "Ai?"
Chàng trai lại càng thêm kinh ngạc: "Tại sao người lại giật mình như thế?"
"A, cái này à......" Mạc Vong hơi xấu hổ cười, "Bởi vì thoạt nhìn ngươi giống như người không ăn cay." Rõ ràng gương mặt này chính là một bộ dạng chỉ ăn chay...... Khốn kiếp, cô bị vẻ bề ngoài lừa gạt sao?
"Bệ hạ, người của thế giới này đều dựa vào diện mạo phân biệt yêu thích sao?"
"......" Không có chuyện như vậy được không? Mẹ thế giới, thật xin lỗi, đã làm hỏng hình tượng của người......
Sự thật chứng minh, quả nhiên Mal Đức nói không sai, hắn quả thật có thể ăn cay, chẳng qua là so sánh với ăn thịt, hình như hắn thật sự là thích ăn thức ăn chay hơn, điều này làm cho Mạc Vong hơi dễ chịu hơn chút —— nhìn, dầu gì đã đoán đúng một nửa!
Mà tính tình cổ quái của người này cũng từ từ hiển hiện ra, phàm là có người nói chuyện cùng hắn, biểu hiện của chàng trai đều là: mỉm cười...... Mỉm cười...... Mỉm cười......
Sau, cô gái lặng lẽ hỏi hắn: "Ngươi thật sự nghe bọn họ nói gì với ngươi sao?"
Mal Đức lại lần nữa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Có người nói với thần cái gì sao?"
"......" Thật là đủ rồi! Hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì cả Này!
Một bữa cơm, náo nhiệt từ xế ba giờ chiều ăn đến gần năm giờ tối. Đó chính là thời khắc nhiều người, nhóm người bọn họ không trong ánh mắt "Cảm kích" của vô số người ưỡn bụng cồng kềnh đi xa, chạy thẳng tới đại bao KTV lân cận, dĩ nhiên là nơi đến cũng đã được đặt trước tốt rồi, bởi vì đồ ăn thức uống bên trong rất đắt, tất cả mọi người lén lút đều nhét đồ gì đó đã mua xong vào trong túi xách mang trộm vào, dù sao đối phương cũng không thể nào lục soát túi được.
Mặc dù hình như loại hành vi này hơi không được, nhưng tất cả mọi người thực sự làm được rất vui vẻ. Dĩ nhiên, vì biểu đạt áy náy, mọi người còn định lấy mấy mâm đựng trái cây, và đính bọc lớn đưa mâm đựng trái cây chất thành một đống, liền đủ mọi người ăn. Chờ sau khi đồ ăn đưa đến, bọn họ liền nghiêm nghiêm thật thật khóa cửa bao phòng lại, rồi sau đó bắt đầu vui chơi thỏa thích.
Mạc Vong ăn thử một miếng dưa hấu nhỏ, phát hiện quả nhiên không ngọt, nhưng vẫn căn cứ tinh thần không được lãng phí ăn sạch sẽ.
"Ưmh, trái cây được trồng trái với tự nhiên quả nhiên là không đủ ngọt đấy."
"......" Cô vừa nghiêng đầu, phát hiện "Anh họ" mình cũng đang cầm một miếng dưa hấu nhai.
"Bệ hạ, người cảm thấy thế nào?"
"Ừ...... Cái tai trên đầu ngươi là có chuyện gì thế?" Mới không nhìn một lát thôi, sao trên đầu hắn lại chìa ra hai cái tai mèo mềm mềm? Từ đâu tới?
"Ừ, từ đâu tới đây?"
"......" Này! Hắn lại không để ý tới đồ mà người khác mang tới sao?!
Nhưng vào lúc này, đầu cô gái chợt bị ghì xuống, rồi sau đó liền nghe được một tiếng "Hắc hắc" truyền tới bên tai, cô bất đắc dĩ nghiêng đầu: "Đồ Đồ?"
"Ừ, quả nhiên Tiểu Vong cậu rất thích hợp với tai thỏ."
"......" Cô cũng biết loại sự tình này và người này không thoát được quan hệ!
Cô gái nhìn trong tay đám bạn thân xách theo túi ny lon, thật là câm nín trong lòng, rốt cuộc là cô ấy lén mang một túi lớn đựng đủ các loại lỗ tai vào như thế nào hả? Lại nhìn lần nữa, bạn cùng lớp hình như cũng đeo lên, khiến cho cả căn phòng giống như là vườn thú.
Thạch Vịnh Triết là lỗ tai chó?
Thain hình như là tai thỏ giống cô.
Tiểu Lâu là tai mèo mẹ.
Đồ Đồ......
"Trên đầu cậu là cái gì thế?"
"Tai heo được làm đặc biệt đó, như thế nào? Đẹp trai không!" Cô gái tóc ngắn vừa nói, vừa lấy ra một cái mũi heo không biết từ nơi nào, dán lên trên mũi mình, cười cực kỳ đắc ý vui vẻ.
Mạc Vong: "......" Tự mình ăn mặc thành heo rốt cuộc là có nhiều đáng giá vui vẻ a Này!
"Bài hát phía dưới này là của ai?"
"Của tớ đấy!" Tô Đồ Đồ vội vàng giơ tay, "Ba người chúng ta đấy!" Nói xong, một tay cô dắt Mạc Vong chạy tới cầm lấy micro.
Mạc Vong vừa nhìn hướng màn ảnh lớn, vừa đầu đầy hắc tuyến, bài hát này...... Bài hát này......
Cô đang còn 囧 (quẫn) lắm, người bạn nhỏ đã vô cùng tự giác hát lên: "Hầu ca! Hầu ca! Ngươi thật không phải! Ngũ Hành Đại Sơn......"
Mạc Vong: "......" Hát thì hát, vì sao lại nhìn chằm chằm cô hả? Hả? Cô là Hầu ca sao Này!
Nhưng vào lúc này, Lâm Lâu cầm lên một cái mic khác, hát lên: "Hầu ca Hầu ca ngươi thật quá khó được"
Mạc Vong: "......" Thật là đủ rồi! Vì sao cũng nhìn chằm chằm cô á?!
Lại nhìn một cái, bạn cùng lớp đều đã cười ngã nghiêng ngã ngửa, có mấy người còn vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vừa lớn tiếng nói: "Mạc Vong, thì ra là cậu là Hầu ca nha!"
Mạc Vong: "......" Cô cắn răng một cái, hạ quyết tâm, đột nhiên giật lấy mic trong tay Tô Đồ Đồ, "Vụt" một cái điều đến trên đài, chỉ vào người khác liền hát, "Trư ca! Trư ca! Ngươi thật......"
Tô Đồ Đồ phát điên: "Này! Ai là heo hả?!"
Không ít người ồn ào hẳn lên: "Tất nhiên là cậu rồi...!"
"Trư ca trư ca" Lâm Lâu lần nữa phát huy chức năng thần bổ đao.
"Này! Tiểu Lâu, đã nói rồi đấy cùng nhau bắt nặt Tiểu Vong mà?"
"Trư ca"
"...... A a a! Trả mic lại cho tớ!!!"
Một mảnh tiếng cười vang ở bên trong, Thain mò tới bên người Mal Đức, cười nói: "Tiền bối, cái thế giới này rất thú vị chứ?"
"Ưmh......" Chàng trai sau khi suy tư một lát, trả lời, "Trái cây không đủ ngọt."
Nếu như là những người khác nhất định phải 囧 rồi, nhưng Thain là ai chứ, người này thần kinh thô đủ để cho hắn thành công đến nối nhận chức gì não suy nghĩ, cho nên nụ cười của hắn càng sáng lạn hơn: "Quả nho vô cùng ngọt."
"Ta chưa ăn đến."
"Ừ, bởi vì đều đã bị ta ăn hết rồi."
"......" Nhìn chằm chằm.
Mỉm cười trở về chằm chằm.
Vừa nóng vừa náo loạn một lúc lâu sau, không biết là bắt đầu từ người nào trước tiên, mọi người tự động đưa lên quà tặng.
Mạc Vong dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết, cô cầm túi của mình lên, đầu tiên lấy một chồng lớn thiệp chúc mừng thật dầy ra từ trong đó, gởi cho mỗi người một tờ, đây là đưa cho bạn học có quan hệ bình thường, mặc dù đơn giản lại không đắt, nhưng đều là do cô tự tay chọn lựa, hoàn toàn không có hình dạng giống nhau.
Mà lúc phát ra thì cô phát hiện Thain học theo, không biết từ nơi nào móc ra hai chuỗi vòng tay tết dây, trên tay trái là những chiếc vòng hơi thô phía trên được đính tinh thạch màu sắc hơi sẫm, là đưa cho nam sinh; mà tay phải là hơi mảnh lại được đính tinh thạch màu sắc tươi sáng hơn, không nghi ngờ chút nào là đưa cho nữ sinh.
"Cái này là?"
"Mua lúc trên đường quay về."
"......" Thật đúng là một ý kiến hay, sao cô lại không nghĩ tới chứ? Chỉ là, cô gái nhỏ giọng hỏi, "Không sao chứ?" Những viên đá kia sẽ không bị kiểm tra đo lường ra là gì gì đó hiếm thấy...... Chứ? Vậy sẽ gây phiền toái.
Cậu trai nhỏ giọng trả lời giống cô: "Không quan trọng, chỉ là thủy tinh bình thường á." Mặc dù thần kinh Thain thô một chút, cũng không phải hoàn toàn là đứa ngốc, hắn chuyện tình dám cam đoan, thì nhất định không có sự tình gì lớn.
"Vậy thì tốt."
Bởi vì bạn học "Kim Cường hào" hạ bút lớn (ý nói là giàu có, ra tay hào phóng), thành công đạt được sự yêu mến của không ít bạn học, vì vậy hắn bị bắt đi luôn.
Mà Mạc Vong cũng nhận được một xấp to thẻ quà trở lại tại chỗ ngồi xuống.
Ngay sau đó, cô lấy những món quà nhỏ được gói vô cùng đẹp ra từ trong bao, chia ra đưa đến trong tay mấy người.
Đưa cho Tô Đồ Đồ chính là một túi may vá tiện lợi mang theo người, cô còn đặc biệt lấy về ít cuộn chỉ màu sắc tươi đẹp từ Ma giới, cho vào trong đó.
Thế nên cô được đáp lại như vậy: "Oa! Tiểu Vong, tớ yêu cậu chết mất, mau cho tớ thêm một cái!" =3= =3= =3=
Mạc Vong bị dính nước miếng đầy mặt: "......"
Đưa cho Lâm Lâu chính là một bộ trang sức nạm các loại tinh thạch xinh đẹp, Mạc Vong vẫn rất hâm mộ cô ấy có một mái tóc dài hơi xoăn, cho nên trong nháy mắt nhìn thấy bộ đồ này liền quyết định muốn tặng cho cô ấy. Dĩ nhiên, giống với Thain, khảm nạm phía trên bộ đồ này chỉ là thủy tinh thông thường, dĩ nhiên quà tặng quý giá hơn cô cũng có thể mua được, vấn đề là sau đó bị phát hiện rồi không dễ giải thích.
Sau đó cô được đáp lại như vậy: "Rất ưa thích." =3= =3= =3=
Mạc Vong bị dính nước miếng đầy mặt lần nữa: "......"
Đưa cho Thain chính là một bộ tai nghe hai màu vàng lam, đoạn thời gian trước cậu ta đã bắt đầu hình như si như mê cầm điện thoại cất cao giọng hát, hình như còn rất rối rắm "Khi đi học không thể nghe thật đáng tiếc nha", khụ khụ khụ...... Dù thế nào đi nữa hắn cũng không cần tham gia cuộc thi gì đó của thế giới này nữa, đi học vui đùa một chút cũng không chỗ nào sai cả.
"Oa, Tiểu tỷ tỷ...... Khụ, " bởi vì bên cạnh có người, cậu trai sáng suốt nuốt vào lời nói vừa đến bên khóe miệng, vui vẻ kêu to, "Tớ thật thích!" =3=
Mạc Vong: "......" Chụp!!!
Cô gái coi như xong, hắn một đấng mày râu cũng muốn chiếm tiện nghi không? Tránh ra á!
Phần hai
"Ngao!" Cậu trai tóc vàng ủy khuất ôm đầu bị đập ra khỏi một cái túi lớn, trong mắt chứa lệ mà tố cáo, "Người quá thiên vị."
"......" Cái này thì liên quan gì tới thiên vị hả!
Cô gái tất muốn gầm thét tại chỗ hít một hơi thật sâu, ngược lại đem một món quà cuối cùng đưa tới trước mặt của Mal Đức: "Cho."
"Thần cũng có?"
"Ừm!" Mạc Vong gật đầu cười, "Dĩ nhiên!"
Chàng trai nghiêng đầu một chút, ngay sau đó nhận lấy hộp quà thật lớn mở ra, phát hiện bên trong chứa một quyển sách tranh minh họa và một cái túi gấm xinh xắn, hắn mở gói đầu tiên ra xong, nghiêng đầu nhìn một chút: "Hạt giống?"
"Ừ, nghe nói ngươi rất ưa thích cây cối, cho nên ta liền mua mấy gói hạt giống hoa cỏ có thể mua được, dĩ nhiên đều là loại không đắt gì cả." Cô gái gãi gãi mặt, "Chẳng qua là ta không hiểu những thứ này lắm, tất cả lại mua quyển sách này, phía trên có hình dáng bình thường của cây cối và phương pháp trồng trọt, nên rất có tác dụng?"
"......"
"Ặc, có phải hay không không được vui vẻ? Vậy......"
"Không, thần rất thích."
"Thật?"
"Thật."
"Vậy thì thật là quá tốt." Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm, bởi vì quen biết thời gian ngắn nhất, cô đối với Mal Đức cũng là không hiểu biết nhất, mà mang tới hậu quả trực tiếp chính là —— không biết nên câu thông chung đụng cùng hắn như thế nào. Dù có thế nào, đưa quà tặng ra không có bị hắn ghét thật sự là quá tốt.
"Bệ hạ." Ngoắc ngón tay.
"Cái gì?" Cúi đầu.
"Chụt.".
"......" Mạc Vong cực kỳ im lặng vuốt gò má của mình, "Ngươi làm cái gì?"
"Đáp lễ ạ." Chàng trai rất bình tĩnh nhìn lại cô, "Đây không phải là tập tục sao?"
"...... Ngươi cho rằng tại sao ta lại đánh bay Thain?"
"Chẳng lẽ không phải là bởi vì hắn hôn không đúng chỗ?" Mal Đức hơi bỉ hoa hạ mặt, "Hai cô gái kia hôn má trái của người, mà hắn lại hôn má phải, cho nên mới bị đánh."
Mạc Vong: "......" Esther, mau tới mang cái tên kỳ quái này về!!!
Âm thanh huyên náo che giấu một tiếng vang nhỏ truyền tới trong phòng.
"Rắc rắc!"
Thạch Vịnh Triết lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống tay, tiện tay bỏ mảnh vụn trong lòng bàn tay vào trong cái gạt tàn thuốc, một giây trước, nó vẫn là một cái ly thủy tinh.
—— tính sai!
Vốn cho là cái tên Esther ở lại Ma giới đó coi như là một uy hiếp, không ngờ lại tới một tên càng đáng sợ hơn. Kẻ khốn kiếp không phân tốt xấu liền đi chiếm tiện nghi kia là sao chứ? Hoa trừu a!
Cậu trai rất tức giận, rất tức giận, rất đau lòng, hắn nhất định chính là một ngọn núi lửa sắp bộc phát, chỉ cần hơi cho thêm một chút kích thích, hắn sẽ "Ầm!" một tiếng nổ tung, dùng nham thạch nóng bỏng nung chảy tất cả những tên thấy ngứa mắt khốn kiếp mang đi chôn toàn bộ!
Vì sao hắn tức giận như vậy?
Đó còn cần phải hỏi sao?
Một, em gái nhà bên trong lòng hắn bị chiếm tiện nghi!
Hai, em gái nhà bên thân thiết trong lòng hắn không tặng quà cho hắn! TAT
Vì sao đợi lâu như vậy cũng không có tặng quà cho hắn, vì sao hả? Vì sao hả? Vì sao hả?!
# hắn không thể nào không để ý tới! #
Ôm loại tâm tình bi thương này, hắn lại chờ đợi trong chốc lát, ngay sau đó phát hiện, tiểu thanh mai nhà hắn cư nhiên bắt đầu nhận quà rồi! Hoàn toàn không để mắt đến hắn đã bắt đầu nhận quà Này! Còn cười đến vui vẻ như vậy...... TAT
Nhận được quà tặng đương nhiên có thể vui vẻ a!
Đây cũng là nguyên nhân Mạc Vong bỏ rơi Thạch Vịnh Triết len lén đi mua quà tặng, so với "Đã biết", quả nhiên vẫn là "Không biết" càng làm cho người ta vui vẻ hơn chứ? Nhất là trong nháy mắt mở hộp quà kia ra, ánh sáng rực rỡ phát ra khoái trá sẽ làm người ta nghiện.
Qùa mà Tô Đồ Đồ tặng cho cô là một chiếc áo khoác mùa đông tự thiết kế, vải là vải kẻ sọc ca rô màu đỏ Scotland, kiểu dáng lại có chút tương tự với trang phục của vu nữ, trên người có đủ loại "Túi" kiểu dáng nghiêng ngã, một ít "Nguyên liệu" trượt từ trong "Túi" ra ngoài, tất cả nút cài đều là hình bí đỏ. Dĩ nhiên, bộ phận khiến cho Mạc Vong thích nhất là cái mũ, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện một con mèo đen xinh xắn đáng yêu lại có thể ngồi phía trên. Cô lật qua lật lại nhìn một chút, nha, quần áo sau lưng còn có một đôi cánh dài màu đen.
"Như thế nào? Thích không?"
"Ừ, siêu cấp thích!" Ôm lấy. =3=
Tô Đồ Đồ tiếp nhận hôn là so với người bạn thân là cô thản nhiên hơn nhiều, dù sao làm một vị "Chuyên gia thiết kế thời trang tương lai", vui sướng nhất đừng quá mức tác phẩm vì người khác ưa thích.
Lâm Lâu đưa cho Mạc Vong là khăn quàng cổ và cái bao tay, vô cùng hiền huệ rất sớm từ trước cô đã bắt đầu chuẩn bị quà tặng, tổng cộng đan ba cái, ba người bạn thân mỗi người một phần. Của cô là xanh biển, Tô Đồ Đồ là màu xanh nhạt, mà đưa cho Mạc Vong thì còn lại là màu hồng.
"Thật thích!" Ôm lấy. =3=
Quà tặng của Thain lại khiến Mạc Vong có chút xấu hổ, rốt cuộc là người này phân phát bao nhiêu lắc tay thế? Chỉ là, chiếc vòng mà cô nhận được này không phải loại được tết dây, mà là một chiếc lắc với sợi dây bằng bạc, phía dưới được đính bảy tám viên tinh thạch màu xanh dương nhạt nho nhỏ, xem ra so với những thứ hắn vừa mới đưa đi kia hình như muốn hơn thấu?
"Tiểu Tiểu Tỷ bệ hạ, liên thân là bí ngân, mà những thứ phía dưới kia đều là ma tinh hàng thật giá thật nha." Nhỏ giọng nói.
"......"
"Hơn nữa đều là lấy ra từ trong cơ thể một loài ma thú hiếm thấy gọi là chim Lam Văn, bởi vì hình dáng của bọn chúng thật sự rất nhỏ, cho nên rất khó bị phát hiện và bị bắt." Giọng nói nhỏ hơn vừa rồi.
Mạc Vong cũng siêu cấp nhỏ giọng hỏi: "Rất quý trọng sao?"
"Ha ha ha, may mà, là thần thừa dịp anh trai không có ở đây đào từ trong kho hàng ra."
Mạc Vong: "......" Này! Cái này căn bản là trộm đấy chứ?
"Nếu như anh ấy biết, nhất định sẽ làm cho mỗi viên ma tinh của chiếc lắc thần đưa này đều có kích cỡ như quả táo lớn, chẳng qua thần cảm thấy người nhất định sẽ không thích."
Mạc Vong: "......" Có phải bây giờ cô nên nói không hổ là anh trai của Thain sao? Ý nghĩ thật đúng là không giống người bình thường. Lại nói...... Trên tay cô nếu như thực mang một đống lớn quả táo, là muốn khi Lưu Tinh Chùy sao? Cô yên lặng nhận lấy lắc tay, hướng trên tay mang, "Thật giống như có hơi lớn a......"
Cậu trai rất tự nhiên trả lời nói: "Dĩ nhiên, đây là lắc chân chứ sao."
Mạc Vong: "......" Này! Người này là cố ý chứ? Tuyệt đối là cố ý chứ?! Nói đi thì nói lại, nếu như đem cái lắc chân gắn ma tinh lớn như quả táo đó đeo lên chân, thấy thế nào đều là tạo hình của phạm nhân chứ?
Đang muốn gãi tường, cô phát hiện cậu trai cư nhiên nghiêng đi đầu lại gần, ngón tay liều mạng hướng trên gương mặt điểm.
Cô gái kéo ra khóe mắt, móng vuốt bắn ra, đánh bay!
"Bệ hạ."
"Hả? À? Cho ta?" Mạc Vong kinh ngạc phát hiện, trong tay Mal Đức cư nhiên cũng cầm một vật.
"Đúng, cho người đáp lễ."
"Ặc, cám ơn." Cô gái đưa hai tay ra nhận lấy, nhìn kỹ, phát hiện lại là một cái dây chuyền màu bạc, nhìn tính chất rất giống cái Thain đưa, "Cũng là bí ngân?"
"Đúng vậy."
Dĩ nhiên, điểm mấu chốt là ở liên trụy, cô kinh ngạc trừng lớn tròng mắt: "Cỏ bốn lá?" Lại còn thật chính là Diệp Phiến, không có bị niêm phong ở trong bất kỳ thùng nào, sờ mềm mại mới mẻ, mà dây bạc là xuyên qua trong đó một chiếc lá treo lại.
"Ừ, " Mal Đức gật đầu, "Rất khéo léo thích hợp —— Ma giới và thế giới này, đều coi nó trở thành tượng trưng cho may mắn."
"...... Đúng vậy a, thật là trùng hợp."
"Ah? Cái này là......" Cậu trai tóc vàng chẳng biết từ lúc nào chạy lại lần nữa, cúi đầu nhìn phiến lá màu xanh lá cây trong tay cô gái, "Oa, tiền bối, ngươi thật đúng là dốc hết vốn liếng nha."
Mạc Vong sửng sốt: "Đây cũng là vật gì đó rất quý trọng sao?"
"Ừ, đúng vậy." Thain giải thích, "Cỏ bốn lá ở Ma giới khác với nơi này, là loài cây có ma lực thật sự hiếm thấy, nghe nói chỉ cần đeo nó, mà có thể miễn trừ tất cả bệnh tật và nguyền rủa khốn nhiễu nha. Hơn nữa, bệ hạ người có thể dùng tay kéo kéo nó thử một chút."
"......" Này, sẽ hư chứ? Dù sao sờ nó thật sự sao mỏng manh mịn màng như vậy mà.
"Không cần lo lắng, thử một chút là được rồi!"
Cô gái thấy Mal Đức không có ý phản đối, liền thử dò xét kéo kéo, kết quả lại ngoài dự liệu của cô —— hoàn toàn kéo bất động a!
"Đúng không?" Thain cười nói, "Bởi vì có ‘lực bảo vệ’, bản thân nó nhưng rất bền chắc, nếu không làm sao có thể đeo lâu dài mà thân thiết được?"
"Cái này quá quý trọng......" Cô gái nói xong, liền đưa đồ trở về, "Ta không thể nhận." Quà tặng đưa ra và thu hồi hoàn toàn không ngang nhau được không?
Nhưng Mal Đức lại không đưa tay nhận lấy, chỉ là dùng ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú vào cô, nhẹ nói: "Bệ hạ, không được trả về quà tặng nhận được là lễ tiết cơ bản."
"Nhưng......"
"Đúng vậy a, Tiểu Tiểu Tỷ bệ hạ." Thain một tay nắm đầu vai cô gái, lên tiếng nói, "Hơn nữa loại vật này mặc dù trân quý, nhưng chỉ cần mở bảo khố của người ra, là có thể tìm được không ít bảo vật đáng giá ngang hàng chứ? Đến lúc đó ban cho Mal Đức tiền bối là tốt rồi, ví dụ như Mộng ảo chi hoa cái gì......"
Ánh mắt chàng trai trong nháy mắt sáng lên: "Ta tìm thật lâu cũng không tìm được, thì ra là ở nơi đó sao?"
"Nghe anh trai ta nói là như vậy."
"Bệ hạ, không biết thần có may mắn xem xét loại trân bảo này trong khoảng cách gần hay không?" Chằm chằm.
"...... Ta biết rồi, chờ lần sau trở về ta sẽ đi tìm một chút xem."
"Cám ơn người khẳng khái."
"......" Ha ha, của người phúc ta chứ? Nếu nói trong bảo khố hình như chứa đựng đầy đủ bảo vật mà các đời Ma vương tích lũy, dĩ nhiên, cũng chỉ có Ma vương mới có thể mở ra, trước đây cô vẫn không có đi xem qua, bây giờ nghe cô bọn họ vừa nói, ngược lại sinh ra không ít hứng thú đấy.
"Bệ hạ." Ngoắc ngón tay.
Mạc Vong: "......" Hắn cho là cô còn có thể bị lừa lần nữa sao? Yên lặng đưa tay chụp, "Không cần biểu đạt cảm tạ!"
"Có thể thất lễ hay không?"
"......" Thật trở lại một cái mới thất lễ được không?!
Tóm lại, bên này có thể nói là vui vẻ hòa thuận.
Mà ở xa xôi bên kia, có thể nói tràn đầy mưa gió ai oán buồn bã đau thương.
"A Triết, chúng ta cùng nhau...... Oa! Ngươi là thế nào?" Người bạn nhỏ cửa nhìn ngồi ở trong góc, trên đầu cậu trai cơ hồ mọc ra nấm âm u, toàn bộ sợ ngây người.
"Ha ha, không có việc gì."
"......" Này này, xem ra hoàn toàn không giống như dáng vẻ không có chuyện gì được chứ?!
"Ha ha, ta không có chút nào để ý nha." Bị tiểu thanh mai không nhìn cái gì, không có tặng cái quà gì, thật hoàn toàn không để ý nha. TAT
"......" Hoàn toàn không ai hỏi hắn cái này hay sao?! Hơn nữa, gần như có thể nhìn đến linh hồn của hắn từ đỉnh đầu toát ra bộ dáng lệ rơi đầy mặt được không? Thật sự là không có vấn đề sao?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook