Dịch: Trần Anh Nhi

“Công tử Thiên tính tình tự đại kiêu căng, Phần Nguyệt tiên sinh, mong ngài không so đo với hắn. Hôm qua khi hắn trở lại, Vương thượng đã ra lệnh trừng phạt thật nặng, cấm túc trong cung, trong vòng mửa năm tuyệt đối không được ra khỏi cửa vương cung một bước.” Bình Nguyên quân vừa nói vừa quan sát thái độ của Trọng Quỳ.

Nàng ta rốt cục có ý định ở lại Triệu quốc hay không?

Trọng Quỳ bình thản đáp lời: “Hôm qua nếu ta không xem trọng thể diện của Bình Nguyên quân ngài, thì e rằng hắn cũng không thể bình yên vô sự trở về như vậy đâu.”

“Đa tạ tiên sinh rất nhiều.” Bình Nguyên quân cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng. Xem ra Phần Nguyệt này là một người rất coi trọng tình nghĩa, vậy lại càng tốt.

“Phần Nguyệt tiên sinh, Vương thượng của chúng ta vô cùng ngưỡng mộ tài năng của ngài, nếu như tiên sinh đồng ý ở lại Hàm Đan, nhất định sẽ được phong hầu phong tước!”

”Ta không hứng thú với chuyện tước hầu. Ta chỉ định ở lại Hàm Đan bình tĩnh tu luyện mà thôi, cũng không mong bị quấy rầy.”

Bình Nguyên quân mừng thầm trong lòng, nếu Phần Nguyệt đã nói vậy tức là nàng ta có ý định ở lại Hàm Đan rồi!

“Tiên sinh hãy cứ yên tâm, trong thành Hàm Đan từ rày về sau tuyệt đối không có ai dám mạo phạm tới ngài, dù cho đó có là vương công quý tộc thì cũng đối ngài kính trọng một phép!” Bình Nguyên quân trịnh trọng hứa hẹn với Trọng Quỳ.

“Nếu được vậy, đành nhờ Bình Nguyên quân gửi lời cảm tạ đến Triệu vương thay cho ta rồi.” Nghe ông ta nói vậy, Trọng Quỳ đương nhiên cũng thấy hài lòng.

Chuyện nàng có được Huyết Hoàng được nhiều người biết tới cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, nàng đâu có thể để nó lánh mặt, trốn chui trốn lủi cả đời được?

Mà giờ đã có Bình Nguyên quân thay Triệu vương khẳng định hùng hồn như vậy, về sau có thể tránh được rất nhiều chuyện phiền phức rồi. Mục đích của nàng bấy lâu nay cũng đã đạt được...

“Cha, những vị môn khách kia thì...” Triệu Như Ý đầy lo lắng nhìn về phía thư phòng.

Bình Nguyên quân vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, cười ha hả, “Như Ý, họ tuy ngoài miệng bất mãn vậy thôi, nhưng thật ra sâu trong thâm tâm ai cũng sùng kính Phần Nguyệt tiên sinh cả.”

“Thật vậy sao?” Triệu Như Ý ngây thơ hỏi lại, hai mắt chớp chớp nhìn về phía Trọng Quỳ, “Phần Nguyệt, ngươi lợi hại quá! Ngươi thu ta làm đồ đệ đi, ta cũng muốn được lợi hại như ngươi vậy đó!”

Bình Nguyên quân thấy con gái nói vậy, giật mình, lo lắng nhìn Trọng Quỳ, liệu nàng ta có đồng ý hay không?

Nếu Như Ý thành đệ tử của Phần Nguyệt, dù cho thiên phú của Như Ý vốn không quá xuất sắc thì con gái của ông vẫn có một chỗ dựa rất vững chãi cho mình.

Trọng Quỳ vuốt vuốt cằm, lười nhác mở miệng, “Ta ư, ta không nhận đệ tử là nữ.”

“Sao lại thế?” Như Ý bất mãn hỏi ngược lại, “Ta vẫn có thể là giả làm nam nhân mà.”

“Hahahaha!” Bình Nguyên quân bật cười lớn, trong lòng cũng không thất vọng gì vì ông biết thiên phú của Như Ý là số không tròn trĩnh nên vốn đã không có hy vọng gì từ đầu, “Phần Nguyệt tiên sinh, bảy ngày nữa chính là sinh thần của Vương thượng, mong ngài đại giá quang lâm!”

“Sinh thần...” Trọng Quỳ thoáng có chút do dự trong lòng, lộ diện trước nhiều người như vậy nghe chừng cũng không phải chuyện hay.

“Đây là lễ mừng đầu tiên được tổ chức sau khi chiến tranh kết thúc, vô cùng náo nhiệt. Phần Nguyệt, ngươi nhất định phải đến đó!” Như Ý háo hức nói.

“Nếu có thời gian rảnh ta nhất định sẽ đi.” Trọng Quỳ đáp, “Hôm nay đã làm phiền nhiều rồi, Phần Nguyệt xin phép được cáo từ.”

“Để ta đưa ngươi...” Như Ý còn chưa nói xong, Trọng Quỳ chỉ thoắt cái đã biến mất, nhảy ra ngoài tường vây của Bình Nguyên quân phủ đệ.

Triệu Như Ý kinh ngạc trợn mắt, không khỏi ca ngợi, “Lợi... lợi hại quá đi mất!”

Bình Nguyên quân đồng tình gật đầu, dặn dò nàng ta: “Như Ý, Phần Nguyệt tiên sinh này chắc chắn bất phàm, con không thể cư xử quá vô lễ với nàng, hiểu chưa?”

Như Ý chu chu môi, đáp: “Vâng ạ.”

...

Rời khỏi Bình Nguyên quân phủ, Trọng Quỳ mua lấy một cái áo choàng có mũ rộng vành mặc lên người. Hiện giờ thì mặt đen thui đã là thương hiệu của nàng, chỉ sợ đi đâu cũng có người bàn tán ầm ĩ.

Trên đường lớn, rất nhiều người đang xôn xao bàn luận về Phần Nguyệt - khế ước giả mới của Huyết Hoàng. Họ sùng kính có, sợ hãi có, bài xích cũng không thiếu. Trọng Quỳ cũng chỉ cười cho qua chuyện, Vu Ly nói rất đúng, làm người quan trọng nhất là nghĩ cho chính mình trước đã, người khác nghĩ thế nào thì nghĩ, cũng chẳng liên quan gì tới nàng cả.

Đi đi lại lại một hồi, phía trước chợt có một đám quan binh đang dẹp đường bằng cách thô lỗ đẩy những người dân đang đứng ven đường ra.

“Xê ra, xê ra, đừng có cản đường xe của Nguỵ Kỳ hầu đi qua đây!”

Những người bị đẩy ngã cũng không dám phản bác, chỉ lục đục bò dậy rồi nép sang một bên, vẻ mặt phẫn nộ vô cùng. Những người đang tụ tập xung quanh tuy mặt đầy bất mãn nhưng cũng không dám nói gì. Trọng Quỳ đứng một bên quan sát, chỉ thấy có một đoàn xe ngựa đang đi qua, đằng trước là quan binh dẹp đường, kẻ nào kẻ nấy vũ khí đầu tay, đằng sau là đám kẻ hầu vung cờ, bên trên có huy hiệu của Nguỵ Kỳ hầu.

Chiếc xe được bao bọc ở giữa vô cùng quý giá, từ bên trong còn vang ra một giọng nữ vô cùng quyến rũ đang cất tiếng cười vui vẻ. Xe ngựa chậm chạp đi qua trước mặt Trọng Quỳ, mà phía sau nó còn buộc thêm một đoạn xích sắt đang trói lấy một đứa bé trai chừng bốn, năm tuổi đâu, lôi hắn thất tha thất thểu đi theo sau.

“Lòng và lòng vòng, còn không đi nhanh lên!”

Một tên quan binh thẳng chân đạp vào người đứa bé đó khiến hắn kêu la thảm thiết. Nhưng chẳng vì thế mà chiếc xe kia dừng lại, nó vẫn cứ thờ ơ lăn bánh chạy trên đường.

“Hahahaha!”

“Nhìn nó kìa, còn chẳng bằng con rùa nữa!”

“Còn không bò dậy nhanh lên? Định đóng giả làm con chó à?”

Đám binh lính trông thế, cười như được mùa.

Đứa bé kia nước mắt giàn dụa, may là xe không đi quá nhanh nên hắn mới lồm cồm bò được dậy từ trên mặt đất, đau đớn đến đâu cũng không dám dừng bước, vội vã chạy theo xe.

Cả người hắn xanh sao vàng vọt, nhìn là biết thường xuyên phải nhịn đói. Có lẽ là bị đánh rất nhiều nên hắn vô cùng rụt rè nhút nhát, đầu cúi gằm xuống, không dám ngẩng lên.

Trọng Quỳ vốn chướng mắt những cảnh tượng bắt nạt trẻ con như vậy, trông thấy thế, trong lòng dần bốc hoả.

Mà lúc này, một người đàn ông đứng bên cạnh đột nhiên nhặt một cục đá, ném về phía đứa bé đáng thương kia.

“Lũ mọi Tần! Chết đi!”

Hắn ném rất mạnh, cục đá kia đập vào vai đứa bé khiến nước mắt ứa ra như mưa, nhưng cũng chẳng dám ngẩng đầu lên. Lần này không chỉ có đám quan binh kia, mà ngay cả người dân cũng thờ ơ cười nhạo.

Chẳng có chút thương xót nào với đồng loại của mình, lòng người hoá ra lại có thể lạnh lẽo tới vậy.

Hắn lại nhặt thêm một cục đá nữa lên nhưng còn chưa kịp ném thì đã bị Trọng Quỳ ra tay ngăn lại.

“Đủ rồi, hắn chỉ là một đứa bé mà thôi.”

“Mẹ nó, ngươi chĩa mũi vào chuyện người khác làm gì! Lão tử muốn ăn thịt nó đấy thì làm sao nao?” Hắn trợn trừng mắt quát nạt Trọng Quỳ, hệt như việc mình làm vô cùng đúng đắn, chẳng có chút nao núng nào.

“Ngươi cũng chỉ biết bắt nạt trẻ con mà thôi.” Trọng Quỳ lạnh lùng nói.

“Hắn là dân Tần, mà dân Tần chịu thiên đao vạn quả là đáng!” Hắn không hề đuối lý cãi lại.

Với loại người như vậy, biết nói chuyện đạo lý trái phải là vô dụng,tay Trọng Quỳ bèn dùng lực mạnh hơn một chút bóp vào tay hắn, ngay lập tức kẻ đó kêu rống lên vì đau đớn.

“Ngươi, ngươi buông ra, buông ta ra. Ta không ném nữa được chưa!”

“Vị công tử này, buông hắn ra đi. Cả nhà hắn bị Tần quốc giết sạch nên trong lòng mới bức bối vậy thôi.” Một người lên tiếng khuyên bảo Trọng Quỳ nhưng lại chẳng hề đồng tình việc làm của kẻ này là sai.

Trọng Quỳ buông tay ra, nói: “Tàn sát người dân là quân binh Tần quốc chứ không phải đứa nhóc trói gà không chặt kia. Nếu có bản lĩnh sao không lên chiến trường giết địch mà báo thù đi, còn ở đây hành hạ đứa trẻ con làm gì!”

Hắn cúi đầu, quăng cục đá xuống đất rồi hậm hực rời đi.

“Công tử hẳn không phải người Tần quốc rồi.” Ông lão vừa lên tiếng khuyên can Trọng Quỳ lại nói tiếp, “Dân Triệu chúng ta hận dân Tần tới thấu xương, dù mấy đời nữa có qua đi cũng sẽ không đòi được hết món nợ này.”

Trọng Quỳ đưa mắt nhìn đứa bé bị đánh đập thảm thiết kia, khẽ hỏi: “Lão tiên sinh, đứa bé kia là ai?”

“Hắn ư, hắn là Cơ Huyền Thương, cha là con trai Cơ Tử Sở của Tần Hiếu Văn vương, năm đó đưa tới Triệu quốc làm con tin, nhưng mấy năm trước Cơ Tử Sở đã bỏ trốn khỏi Tần quốc rồi bỏ lại đứa bé này ở đây, hắn cũng rất đáng thương, đúng là thất phu vô tội!” Lão giả đó cảm thán.

Cơ Huyền Thương...

Trông theo bóng đứa bé kia đã đi xa, Trọng Quỳ cũng chẳng biết nói gì mới phải.

Rõ ràng có huyết thống tông thất, nhưng lại phải chịu cảnh bị lăng nhục ở nơi dị quốc.

Nếu hắn sinh ra ở nhà bình thường, tuy không được mặc cẩm y, càng chẳng được ăn sơn hào hải vị nhưng ít ra cũng có thể bình ổn sống một đời.

Trọng Quỳ thở dài ảo não, khi ngẩng đầu quan sát trước mắt lại trông thấy một bóng người gầy yếu thấp tịt, nhìn kỹ lại thấy rất quen mắt.

Hắn cũng gầy nhỏ tựa như nàng, cũng mặc một cái áo choàng đội mũ che kín mặt. Nhưng Trọng Quỳ có thể thấp thoáng trông thấy đôi mắt màu đỏ ẩn dưới lớp vải đen đó.

Là hắn!

Là đứa bé mắt đỏ kia!

Hắn nép đằng sau đám người bên kia đường, đôi mắt đỏ yêu dị kia đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng không biết đã bao lâu.

Dường như phát hiện ra Trọng Quỳ đã thấy mình, hắn ngay lập tức xoay người, hoà vào trong đám đông, đi tuốt một mạch.

Trọng Quỳ ngay lập tức đuổi theo, nhưng đội ngũ của Nguỵ Kỳ hầu vẫn đang chắn đường nên nàng không đuổi theo kịp. Đến khi Trọng Quỳ đuổi theo sau đám đông kia thì hắn đã mất dạng.

Chạy còn nhanh hơn cả thỏ!

Trọng Quỳ ôm tay, chậm chạp bước đi trên đường. Không được bao bước, nàng lại trông thấy bóng hắn khuất trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh.

Hắn vẫn đang đội mũ kín mít, dựa người vào vách tường hệt như đang đợi chờ một ai đến.

Trọng Quỳ chợt nở nụ cười, nhanh chân đi qua. Nàng vốn nhỏ con nhưng lại lớn tuổi hơn hắn nên còn cao hơn hắn ít nhất là một cái đầu, vì thế Trọng Quỳ đưa mắt từ trên cao xuống nhìn đứa bé này.

“Ta còn cho rằng trông thấy ta thì ngươi sợ quá nên mới trốn nhanh thế cơ.”

“Tại sao ban nãy ngươi phải giúp đứa bé kia?” Bên dưới mũ áo, giọng nói khản đặc khô khốc lạnh lùng vang lên.

“Ta thích.” Trọng Quỳ thủng thẳng đáp.

“Ngươi nghĩ rằng mình giúp hắn một lần là có thể cứu hắn sao?”

“Thế làm sao mới cứu được hắn?” Chỉ là cứu một đứa bé mà thôi, với Trọng Quỳ nàng thì đơn giản như trở bàn tay.

“Giết hắn!” Thiếu niên mắt đỏ này đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt đỏ sậm mang vài phần hoảng hốt, yêu khí mạnh mẽ phát ra.

Trọng Quỳ kinh ngạc ngây ngẩn, sau đó nhíu mày, “Ngươi nói linh tinh cái gì thế, đó chỉ là một đứa bé mà thôi.”

“Hắn không nên được sinh ra trên đời này!” Thiếu niên cúi đầu, “Từ khi sinh ra đã bị vứt bỏ, rồi bị người ta lợi dụng, sống khuất nhục bên trong bóng đêm, thà rằng chết cho xong!”

Trọng Quỳ nhìn hắn, trong mắt loé lên một tia sáng, hỏi: “Này, ngươi kích động như thế làm gì, ngươi có quan hệ gì với hắn sao?”

“Quan hệ giữa ta và hắn ư?” Hắn cười gằn, tiếng cười quái dị rít qua kẽ răng nghe vô cùng chói tai, hệt như tiếng cưa mài trên ván sắt. Thật khó có thể tin được rằng một đứa bé bốn, năm tuổi đầu lại cười kinh dị đến vậy.

Nhưng khí nhớ lại đôi mắt đỏ yêu dị của hắn và gương mặt dữ tợn kia, tất cả mọi chuyện đều trở thành hợp tình hợp lý.

“Ngươi tới đây để nhìn hắn à?” Trọng Quỳ lại hỏi.

“Nếu được, ta muốn tự tay giết hắn.” Thiếu niên ngừng cười, chậm chạp đứng thẳng dậy, xoay người định rời đi, “Sau này đừng giúp đỡ hắn nữa.”

“Từ từ đã.” Trọng Quỳ đè tay lên vai giữ hắn lại, “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta. Quan hệ giữa ngươi và hắn là gì?”

“Biết điều này không có lợi gì cho ngươi đâu.” Hắn lạnh lùng đáp.

“Ngươi cho rằng ta sợ ư?” Trọng Quỳ hừ lạnh một tiếng, tên nhóc này khinh thường nàng tới vậy sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương