Cửu Ngũ
-
Chương 60
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửu Y được Hữu Thiện dẫn về ngôi nhà ở thành Tây, nơi Nam Chánh Can đã chọn ban đầu.
Cửu Y đứng giữa căn phòng rộng lớn, được trang trí tinh tế, những đồ vật trong phòng nhìn qua đã biết không phải hàng tầm thường, dù nàng không biết nhìn hàng nhưng cũng cảm giác được nó rất đắt, rất đắt.
Không những vậy, Hữu Thiện còn sắp xếp hai thị nữ hầu hạ Cửu Y. Cửu Y nhìn vậy mà bối rối, không biết nói cái gì cho đúng.
– Nàng là Cửu Y, hãy hầu hạ cho tốt.
Đã rời khỏi hoàng cung, Cửu Y không còn là cung nữ nữa, mà những người ở đây cũng không biết thân phận trước đó của Cửu Y, nghe Hữu Thiện căn dặn, hai thị nữ liền thưa:
– Dạ, thưa công tử.
Nói xong, hai nàng liền quay sang hành lễ với Cửu Y:
– Nô tì tham kiến tiểu thư.
– Xin… xin chào.
Cửu Y quái rỡ nhìn hai nàng mà thưa lại.
Hữu Thiện không còn lời nào để nói với Cửu Y nữa, hắn cũng không muốn tiếp tục nhìn hành vi quái đản của nàng. Liền hỏi:
– Nghe điện hạ nói ngươi có thể tính toán sổ sách?
Cửu Y gật gật đầu, đương nhiên là nàng biết. Thật chất nàng cũng không quá rành rẽ nhưng trước kia, khi thấy Nam Chánh Can vật lộn trong đống sổ sách, nàng tò mò mà lấy ra xem, quả thật cách ghi chép khá sơ sài lại rối loạn, chính vì vậy đã khó càng thêm khó. Từ đó, nàng mới đề xuất với Nam Chánh Can cách cải tiến để ghi chép sổ sách, lại vận dụng một số kiến thức toán học cơ bản vào đó. Hiệu quả không thể nói là tốt nhất so với cách thức trong kiếp trước, nhưng cũng đã giúp Nam Chánh Can khá nhiều, lại chẳng sợ bị người ngoài đọc hiểu. Hữu Thiện cùng với những quản lý khác vô cùng kích động khi được tận mắt nhìn thấy, do không để lộ tên Cửu Y ra nên mọi người đều quy công lao lên Nam Chánh Can, càng thêm tôn sùng hắn. Lúc đó, dù Nam Chánh Can có nói không phải hắn là người nghĩ ra, mà là một tiểu cung nữ chắc cũng chẳng ai tin.
Cửu Y nghe Hữu Thiện hỏi thì gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết. Nàng đã nói muốn giúp đỡ Nam Chánh Can, thì giờ nàng phải chấp nhận làm việc thôi, không thể cứ mãi ỷ lại vào Nam Chánh Can như trước kia được. Nhưng Hữu Thiện lại thấy Cửu Y gật đầu không chút suy nghĩ như vậy lại càng không ưa.
Nam Quốc hiện tại trọng văn khinh võ, khuyến khích người đi học nhưng thực tế, con dân có bao nhiêu người biết chữ? Nữ nhân biết chữ lại càng ít, mà bản thân Cửu Y là ai, chỉ là một cung nữ xuất thân quê mùa mà thôi. Cứ cho mấy năm qua, Nam Chánh Can đã cho nàng học chữ, thì nàng có thể biết được bao nhiêu? Nàng có thể đọc hiểu được đống sổ sách kia hay không đã là khó, nói chi tới việc tính toán cặn kẽ. Hữu Thiện không tin nàng sẽ làm được. Nhưng đây là lệnh của Nam Chánh Can truyền xuống, hắn lại không thể không làm theo. Tốt nhất cứ để nàng biết khó mà rút lui.
Thế là, Hữu Thiện chỉ tay vào chồng sổ sách đã đặt sẵn trên bàn sách trước đó, lạnh giọng nói:
– Vậy ngươi cứ làm đi!
Cửu Y ngơ ngác đưa mắt nhìn theo hướng Hữu Thiện chỉ, vừa trông thấy đống sổ sách như núi kia, Cửu Y liền hết cả hồn, mặt tái xanh lại ngay.
– Làm… làm hết đống sổ đó?
– Đương nhiên! Đó chỉ mới là số ít thôi! Cứ cố gắng mà làm đi!
Nói xong, Hữu Thiện đã xoay người đi mắt, để lại Cửu Y đứng tại chỗ như trời trồng.
Cửu Y lúc này muốn chết cũng có. Nàng đúng là muốn giúp đỡ Nam Chánh Can, nhưng nàng không nghĩ công việc sẽ nhiều thế này, lời Hữu Thiện nói: “chỉ mới là số ít thôi.” cứ quanh quẫn trong đầu Cửu Y.
Số ít… số ít thôi? Tức là còn nhiều nữa?
Như trước đó Hữu Thiện đã nói, người đọc sách ít, người biết tính toán sổ sách không nhiều, mà cơ nghiệp của hắn phải bí mật che giấu, người có thể dùng càng thêm ít, mà cơ sở mỗi năm lại mở thêm vài cái. Cứ thế, qua mỗi năm tích một chút, đống sổ sách chưa được tính có thể chất lại thành một cái kho. Bình thường, cả hắn và Nam Chánh Can chỉ có thể giải quyết những sổ sách cấp bách, quan trọng, còn lại thì thực sự… không làm nổi.
Nếu Cửu Y đã muốn làm thì?
Để nàng làm thôi!
…
Hôm sau, Hữu Thiện tiện đường tới thăm Cửu Y cũng là kiểm tra nàng làm được những gì rồi. Nếu nàng làm không thì… hừ hừ. Hắn cơ bản vẫn không tin Cửu Y có thể làm được gì.
Vừa vào phòng, Hữu Thiện đã nhìn thấy Cửu Y đang cúi gầm mặt ngồi trên bàn, tay thì viết lia lịa trên giấy, xung quanh Cửu Y toàn là những quầng khói đen u ám. Hữu Thiện lên tiếng hỏi:
– Đã làm tới đâu rồi?
Nghe tiếng hỏi, Cửu Y ngước mặt lên, ngơ ngác nhìn Hữu Thiện, biểu cảm như một kẻ chưa tỉnh mộng, mãi Cửu Y mới phục hồi lại chút tinh thần, uể oải chỉ một chồng sách bên trái, nói:
– Cái này đã tính xong.
Hữu Thiện nghe vậy thì cầm lấy một quyển lên xem, cũng chẳng chờ mong gì cả. Nào ngờ, hắn xem được hai trang thì thần sắc biến đổi, liền trở nên nghiêm túc, tay lật trang giấy càng nhanh, càng nhìn càng kinh ngạc.
Cửu Y ngáp dài một cái, nói:
– Chỗ khoanh tròn là có vấn đề, chữ đỏ là ghi chú điểm sai.
Không cần Cửu Y giải thích, Hữu Thiện vừa nhìn đã hiểu ra. Sau khi xem xong quyển đầu, hắn tiếp tục xem thêm mấy quyển nữa.
Cửu Y được Hữu Thiện dẫn về ngôi nhà ở thành Tây, nơi Nam Chánh Can đã chọn ban đầu.
Cửu Y đứng giữa căn phòng rộng lớn, được trang trí tinh tế, những đồ vật trong phòng nhìn qua đã biết không phải hàng tầm thường, dù nàng không biết nhìn hàng nhưng cũng cảm giác được nó rất đắt, rất đắt.
Không những vậy, Hữu Thiện còn sắp xếp hai thị nữ hầu hạ Cửu Y. Cửu Y nhìn vậy mà bối rối, không biết nói cái gì cho đúng.
– Nàng là Cửu Y, hãy hầu hạ cho tốt.
Đã rời khỏi hoàng cung, Cửu Y không còn là cung nữ nữa, mà những người ở đây cũng không biết thân phận trước đó của Cửu Y, nghe Hữu Thiện căn dặn, hai thị nữ liền thưa:
– Dạ, thưa công tử.
Nói xong, hai nàng liền quay sang hành lễ với Cửu Y:
– Nô tì tham kiến tiểu thư.
– Xin… xin chào.
Cửu Y quái rỡ nhìn hai nàng mà thưa lại.
Hữu Thiện không còn lời nào để nói với Cửu Y nữa, hắn cũng không muốn tiếp tục nhìn hành vi quái đản của nàng. Liền hỏi:
– Nghe điện hạ nói ngươi có thể tính toán sổ sách?
Cửu Y gật gật đầu, đương nhiên là nàng biết. Thật chất nàng cũng không quá rành rẽ nhưng trước kia, khi thấy Nam Chánh Can vật lộn trong đống sổ sách, nàng tò mò mà lấy ra xem, quả thật cách ghi chép khá sơ sài lại rối loạn, chính vì vậy đã khó càng thêm khó. Từ đó, nàng mới đề xuất với Nam Chánh Can cách cải tiến để ghi chép sổ sách, lại vận dụng một số kiến thức toán học cơ bản vào đó. Hiệu quả không thể nói là tốt nhất so với cách thức trong kiếp trước, nhưng cũng đã giúp Nam Chánh Can khá nhiều, lại chẳng sợ bị người ngoài đọc hiểu. Hữu Thiện cùng với những quản lý khác vô cùng kích động khi được tận mắt nhìn thấy, do không để lộ tên Cửu Y ra nên mọi người đều quy công lao lên Nam Chánh Can, càng thêm tôn sùng hắn. Lúc đó, dù Nam Chánh Can có nói không phải hắn là người nghĩ ra, mà là một tiểu cung nữ chắc cũng chẳng ai tin.
Cửu Y nghe Hữu Thiện hỏi thì gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết. Nàng đã nói muốn giúp đỡ Nam Chánh Can, thì giờ nàng phải chấp nhận làm việc thôi, không thể cứ mãi ỷ lại vào Nam Chánh Can như trước kia được. Nhưng Hữu Thiện lại thấy Cửu Y gật đầu không chút suy nghĩ như vậy lại càng không ưa.
Nam Quốc hiện tại trọng văn khinh võ, khuyến khích người đi học nhưng thực tế, con dân có bao nhiêu người biết chữ? Nữ nhân biết chữ lại càng ít, mà bản thân Cửu Y là ai, chỉ là một cung nữ xuất thân quê mùa mà thôi. Cứ cho mấy năm qua, Nam Chánh Can đã cho nàng học chữ, thì nàng có thể biết được bao nhiêu? Nàng có thể đọc hiểu được đống sổ sách kia hay không đã là khó, nói chi tới việc tính toán cặn kẽ. Hữu Thiện không tin nàng sẽ làm được. Nhưng đây là lệnh của Nam Chánh Can truyền xuống, hắn lại không thể không làm theo. Tốt nhất cứ để nàng biết khó mà rút lui.
Thế là, Hữu Thiện chỉ tay vào chồng sổ sách đã đặt sẵn trên bàn sách trước đó, lạnh giọng nói:
– Vậy ngươi cứ làm đi!
Cửu Y ngơ ngác đưa mắt nhìn theo hướng Hữu Thiện chỉ, vừa trông thấy đống sổ sách như núi kia, Cửu Y liền hết cả hồn, mặt tái xanh lại ngay.
– Làm… làm hết đống sổ đó?
– Đương nhiên! Đó chỉ mới là số ít thôi! Cứ cố gắng mà làm đi!
Nói xong, Hữu Thiện đã xoay người đi mắt, để lại Cửu Y đứng tại chỗ như trời trồng.
Cửu Y lúc này muốn chết cũng có. Nàng đúng là muốn giúp đỡ Nam Chánh Can, nhưng nàng không nghĩ công việc sẽ nhiều thế này, lời Hữu Thiện nói: “chỉ mới là số ít thôi.” cứ quanh quẫn trong đầu Cửu Y.
Số ít… số ít thôi? Tức là còn nhiều nữa?
Như trước đó Hữu Thiện đã nói, người đọc sách ít, người biết tính toán sổ sách không nhiều, mà cơ nghiệp của hắn phải bí mật che giấu, người có thể dùng càng thêm ít, mà cơ sở mỗi năm lại mở thêm vài cái. Cứ thế, qua mỗi năm tích một chút, đống sổ sách chưa được tính có thể chất lại thành một cái kho. Bình thường, cả hắn và Nam Chánh Can chỉ có thể giải quyết những sổ sách cấp bách, quan trọng, còn lại thì thực sự… không làm nổi.
Nếu Cửu Y đã muốn làm thì?
Để nàng làm thôi!
…
Hôm sau, Hữu Thiện tiện đường tới thăm Cửu Y cũng là kiểm tra nàng làm được những gì rồi. Nếu nàng làm không thì… hừ hừ. Hắn cơ bản vẫn không tin Cửu Y có thể làm được gì.
Vừa vào phòng, Hữu Thiện đã nhìn thấy Cửu Y đang cúi gầm mặt ngồi trên bàn, tay thì viết lia lịa trên giấy, xung quanh Cửu Y toàn là những quầng khói đen u ám. Hữu Thiện lên tiếng hỏi:
– Đã làm tới đâu rồi?
Nghe tiếng hỏi, Cửu Y ngước mặt lên, ngơ ngác nhìn Hữu Thiện, biểu cảm như một kẻ chưa tỉnh mộng, mãi Cửu Y mới phục hồi lại chút tinh thần, uể oải chỉ một chồng sách bên trái, nói:
– Cái này đã tính xong.
Hữu Thiện nghe vậy thì cầm lấy một quyển lên xem, cũng chẳng chờ mong gì cả. Nào ngờ, hắn xem được hai trang thì thần sắc biến đổi, liền trở nên nghiêm túc, tay lật trang giấy càng nhanh, càng nhìn càng kinh ngạc.
Cửu Y ngáp dài một cái, nói:
– Chỗ khoanh tròn là có vấn đề, chữ đỏ là ghi chú điểm sai.
Không cần Cửu Y giải thích, Hữu Thiện vừa nhìn đã hiểu ra. Sau khi xem xong quyển đầu, hắn tiếp tục xem thêm mấy quyển nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook