Cựu Mộng
-
Chương 47: Kết
“Hai người yêu nhau như vậy, cuối cùng không thể ở cùng một chỗ. Tình cảm sâu đậm, thời gian trôi rồi cũng tựa như mây khói. Kết thúc này thế nào?”
“Rất cảm động.” Từ Viễn nói, “Nhưng vì sao lần nào cũng kết thúc bi kịch?”
Lâm Gia Duệ nằm trên sopha, nhìn trần nhà nói, “Bởi vì phim tôi quay không phải là cổ tích.”
Ngay từ ban đầu đã không có “Hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc”.
Từ Viễn đành phải hỏi: “Bộ phim mới bao giờ thì chiếu?”
“Ba ngày sau. Tôi sẽ bảo người đưa vé đến, có xem hay không thì tùy.”
Từ Viễn lập tức nói: “Nhất đinh sẽ đi cổ vũ.”
Lâm Gia Duệ thay đổi tư thế, để cho mình nằm trên sopha thoải mái hơn: “Bác sĩ Từ, ngày đó ở trong bệnh viện, tôi lại mơ thấy giấc mơ kia.”
“Là cơn ác mộng trước kia thường mơ à?”
“Ừ, nhưng lần này cảnh trong mơ không giống, tôi mơ…”
Lâm Gia Duệ tỉ mỉ miêu tả lại cảnh trong mơ, cậu như trước kia chờ đợi hình ảnh quen thuộc xuất hiện trên màn hình, nhưng lại có vị khách không mời xông đến, đấm vào màn hình. Ngay cả máu trên tay người kia chảy cậu cũng nhắc tới, chỉ là không nói gương mặt đó như thế nào.
Từ Viễn liền hỏi: “Người kia là ai?”
Lâm Gia Duệ im lặng trong chốc lát, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Đến giờ rồi, tôi còn có hẹn người uống trà chiều.”
Từ Viễn bất đắc dĩ: “Lâm tiên sinh, anh không thể lần nào cũng chọn trốn tránh.”
Lâm Gia Duệ đứng lên: “Đây là bệnh chung của mọi người.”
Từ Viễn đành phải đổi cách dẫn dắt: “Có nhớ trước kia tôi từng nói, giấc mơ của anh đều có một điểm giống nhau —- anh lên trời xuống biển tìm kiếm vật gì đó rất quan trọng, vì vậy không tiếc trả giá bằng linh hồn, thậm chí cả sinh mạng, nhưng bất kể cố gắng ra sao, cuối cùng công dã tràng. Lần này người hiện ra trong giấc mơ của anh, có thể là người anh luôn tìm kiếm không?”
Lâm Gia Duệ chấn động, nhưng vẫn cự tuyệt đáp lại, đi ra cửa. Khi cậu tới cửa liền dừng bước, nghiêng đầu khẽ tựa vào khung cửa, thấp giọng: “Bác sĩ Từ, có lẽ anh nói đúng. Thì ra nhiều năm như vậy, tôi vẫn chờ người ấy.”
Âm thanh cậu nhẹ bẫng như những lời trong mơ: “Đáng tiếc anh ta tới quá muộn.”
Cậu kiên trì mười năm, sớm cảnh còn người mất.
Lâm Gia Duệ ra khỏi phòng khám tâm lí, quay đầu nhìn hai cánh cửa thủy tinh, trong lòng biết, cậu sau này sẽ không quay lại đây nữa.
Chiều thu dài mà nhàn nhã, là khoảng thời gian Lâm Gia Duệ thích nhất. Buổi chiều cậu có hẹn uống trà với Cố Ngôn, địa điểm là quán trà ven sông.
Khi Cố Ngôn đến, bàn tay trái được ánh mặt trời chiếu vào sáng lóa rực rỡ. Anh ta trải qua bao trắc trở, cuối cùng cũng tu thành chính quả với fan nam kia, Lâm Gia Duệ trực tiếp đưa hai vé xem phim, nói: “Cuối tuần cùng đi xem đi.”
Phim lần này chiếu là phim tình cảm, kể về mối tình đầu, coi như Lâm Gia Duệ chuyển chủ đề. Lâm gia tình nguyện chi tiền, quảng cáo tuyên truyền rầm rộ.
Cố Ngôn đã sớm nghe ngóng đc, nhận vé nói: “Rốt cuộc đồng ý quay phim tình cảm à? Bao giờ thì giải quyết luôn vấn đề tình của của anh?”
Lâm Gia Duệ đưa tay chống đầu: “Ngàn vạn lần đừng giới thiệu đối tượng cho tôi, vì chuyện này, nhà tôi sắp thành thế chiến rồi.”
Vốn chị hai và anh ba khẩu vị ngược nhau lắm rồi, giờ ngay cả anh cả cũng nhảy vào, ba người cả ngày quan tâm chuyện chung thân đại sự của cậu.
Thật ra năm nay cậu mới chỉ hai mươi chín tuổi, không vội kết hôn.
Cố Ngôn nghe thế cười rộ lên, ra vẻ đồng tình với cậu.
Ngày thu trời mau tối, hai người uống xong bữa trà chiều, ra ngoài mặt trời đã đổ bóng dài. Lâm Gia Duệ đứng ở cửa nói lời chào tạm biệt với Cố Ngôn, rồi tự mình vu vơ đi trên đường.
Trong tay cậu còn một vé xem phim cuối cùng.
Cậu đi từ lúc còn sáng cho đến khi trời tối đen, khi đèn đường bật sáng, cậu dừng lại dưới khu nhà. Lúc trước Lâm Dịch mua một căn nhà ở đây, Lâm Gia Duệ còn dọn vào ở cùng hắn một thời gian.
Cậu ngẩng đầu nhìn cửa sổ quen thuộc, thấy trong phòng tối đen. Cậu thật ra vẫn giữ chìa khóa của căn hộ đó, nhưng không lên tầng, chỉ bỏ tấm vé vào hòm thư.
Từ hôm thanh minh tới giờ, cậu chưa từng gặp lại Lâm Dịch. Ngay cả Mặt Sẹo cũng không biết Lâm Dịch đi đâu, chỉ nói lão Đại muốn đi tìm một vật, có thể sẽ mau trở vcề, cũng có thể vĩnh viễn không về.
Lâm Gia Duệ thấy như vậy cũng tốt.
Có lẽ mỗi người trên đời này, khi vừa sinh ra đã có một điều nhất định muốn tìm kiếm, chỉ là gặp may tìm thấy ngay hay không may, cả đời này không tìm nổi.
Lâm Gia Duệ nhất định thuộc dạng không may mắn. Nhưng đừng lo, thế giới rộng lớn như thế, cậu rồi sẽ tìm được người cậu yêu, cũng như người yêu cậu.
Chẳng qua, người kia không phải Lâm Dịch mà thôi.
Ba ngày sau chiếu phim, LâmGia Duệ đi xem một mình.
Cậu mặc áo phông và đi giày thể thao, tren mặt đeo cái kính râm thật lớn, vì trời sinh có khuôn mặt búp bê, nên xen lẫn trong đám người chỉ như cậu sinh viên. Rạp chiếu phim cuối tuần đông người, khu bán bỏng xếp hàng dài, máy tự động bên cạnh thi thoảng truyền đến tiếng hò reo của đám con gái.
Lâm Gia duệ cũng đi tới mua bỏng, ôm vào phòng xem phim.
Phim điện ảnh mới chiếu khung giờ không tệ, buổi chiều nay ngồi chật kín. Chỗ của Lâm Gia Duệ ở hàng cuối cùng, khi phim bắt đầu, vị trí bên tay trái vẫn trống không.
Nội dung phim rất đơn giản, kể về một đôi thanh mai trúc mãi yêu nhau, từ hai đứa nhỏ vô tư, rồi yêu mến nhau, rồi lại chịu bao ảnh hưởng của xã hội bên ngoài mà phải chia tay, bao năm sau gặp lại nhau. Lâm gia Duệ không sử dụng những động tác võ thuật đẹp mắt, chỉ chăm chú miêu tả tình yêu thuần túy động lòng người.
Đến nửa phim, nam chính trên màn chân thành si tình nói: “chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Lâm Gia Duệ tay cầm mấy miếng bỏng cho vào miệng, cảm thấy ngọt ngấy.
Phần sau đột ngột chuyển, nam nữ chính bị bắt chia lìa, bởi vì hiểu lầm mà trở mặt thành thù.
Lâm Gia Duệ nhìn tiểu cô nương lặng lẽ lau nước mắt.
Cuối phim, tại thành phố, hai diễn viên chính gặp lại người yêu cũ. Hai người đối diện nhau, cách nhau bởi một con đường những yêu hận đã từng trôi qua, như hiện ra trước mắt.
Nhưng hai người không ai bước về phía đối phương.
Đèn trong rạp chiếu phim sáng, trên màn chiếu hiện tên của Lâm Gia Duệ, vị trí bên tay trái cậu vẫn trống như cũ. Cậu một lần nữa đeo kính râm, đứng lên ra ngoài.
Cùng cậu bước ra còn có mấy tốp người, có người vẫn đang thảo luận nội dung phim, có người thì thì hứng trí trò chuyện xem tẹo nữa ăn gì ở đâu.
Lâm Gia Duệ trong đám người chán nản. Cậu bỏ túi đựng bỏng trống rỗng vào sọt rác, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen mắt. Cố Ngôn cũng đeo một cái kính râm to như cậu, đang sóng vai với fan nam kia của anh ta.
Lâm Gia Duệ chuyển ánh mắt, thấy hai người nắm tay nhau.
Cố Ngôn lúc này dường như không còn là một đại minh tinh nữa, mà chỉ là một người bình thường.
Rồi lại khiến cho người ta hâm mộ tự đáy lòng.
Thời điểm Lâm Gia Duệ ra khỏi rạp chiếu phim, là tầm ba bốn giờ chiều, ánh mặt trời tà tà, dịu nhẹ chiếu. Đối diện rạp chiếu phim là trung tâm mua sắm mới mở, bên ngoài tòa nhà cao tầng treo biển quảng cáo tuyên truyền, cậu thấy Lâm Dịch chống quải trượng đứng trước tấm quảng cáo ấy, tựa như ảo ảnh giữa sa mạc.
Giống như tình huống trong phim vậy, bọn họ trải qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng ở một nơi nào đó tại thành phố này gặp lại nhau, cách nhau một con đường.
Không một ai biết cậu có thể hay không chạy đến bên người đó.
Ánh mặt trời chói mắt, Lâm Gia Duệ nheo mắt nhìn Lâm Dịch, bỗng nhiên nhớ đến kết thúc phim.
Nhiều năm về sau, suốt phần đời còn lai, bọn họ không hề liên lạc với nhau. Trong đêm khuya vắng,khi giấc mơ quay lại, ta thấy giấc mơ hồi còn trẻ đẹp biết bao nhiêu, cùng người ta yêu ban đầu đó già đi.
——– Một giấc mộng xưa.
——————– Hoàn chính văn ——————
“Rất cảm động.” Từ Viễn nói, “Nhưng vì sao lần nào cũng kết thúc bi kịch?”
Lâm Gia Duệ nằm trên sopha, nhìn trần nhà nói, “Bởi vì phim tôi quay không phải là cổ tích.”
Ngay từ ban đầu đã không có “Hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc”.
Từ Viễn đành phải hỏi: “Bộ phim mới bao giờ thì chiếu?”
“Ba ngày sau. Tôi sẽ bảo người đưa vé đến, có xem hay không thì tùy.”
Từ Viễn lập tức nói: “Nhất đinh sẽ đi cổ vũ.”
Lâm Gia Duệ thay đổi tư thế, để cho mình nằm trên sopha thoải mái hơn: “Bác sĩ Từ, ngày đó ở trong bệnh viện, tôi lại mơ thấy giấc mơ kia.”
“Là cơn ác mộng trước kia thường mơ à?”
“Ừ, nhưng lần này cảnh trong mơ không giống, tôi mơ…”
Lâm Gia Duệ tỉ mỉ miêu tả lại cảnh trong mơ, cậu như trước kia chờ đợi hình ảnh quen thuộc xuất hiện trên màn hình, nhưng lại có vị khách không mời xông đến, đấm vào màn hình. Ngay cả máu trên tay người kia chảy cậu cũng nhắc tới, chỉ là không nói gương mặt đó như thế nào.
Từ Viễn liền hỏi: “Người kia là ai?”
Lâm Gia Duệ im lặng trong chốc lát, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Đến giờ rồi, tôi còn có hẹn người uống trà chiều.”
Từ Viễn bất đắc dĩ: “Lâm tiên sinh, anh không thể lần nào cũng chọn trốn tránh.”
Lâm Gia Duệ đứng lên: “Đây là bệnh chung của mọi người.”
Từ Viễn đành phải đổi cách dẫn dắt: “Có nhớ trước kia tôi từng nói, giấc mơ của anh đều có một điểm giống nhau —- anh lên trời xuống biển tìm kiếm vật gì đó rất quan trọng, vì vậy không tiếc trả giá bằng linh hồn, thậm chí cả sinh mạng, nhưng bất kể cố gắng ra sao, cuối cùng công dã tràng. Lần này người hiện ra trong giấc mơ của anh, có thể là người anh luôn tìm kiếm không?”
Lâm Gia Duệ chấn động, nhưng vẫn cự tuyệt đáp lại, đi ra cửa. Khi cậu tới cửa liền dừng bước, nghiêng đầu khẽ tựa vào khung cửa, thấp giọng: “Bác sĩ Từ, có lẽ anh nói đúng. Thì ra nhiều năm như vậy, tôi vẫn chờ người ấy.”
Âm thanh cậu nhẹ bẫng như những lời trong mơ: “Đáng tiếc anh ta tới quá muộn.”
Cậu kiên trì mười năm, sớm cảnh còn người mất.
Lâm Gia Duệ ra khỏi phòng khám tâm lí, quay đầu nhìn hai cánh cửa thủy tinh, trong lòng biết, cậu sau này sẽ không quay lại đây nữa.
Chiều thu dài mà nhàn nhã, là khoảng thời gian Lâm Gia Duệ thích nhất. Buổi chiều cậu có hẹn uống trà với Cố Ngôn, địa điểm là quán trà ven sông.
Khi Cố Ngôn đến, bàn tay trái được ánh mặt trời chiếu vào sáng lóa rực rỡ. Anh ta trải qua bao trắc trở, cuối cùng cũng tu thành chính quả với fan nam kia, Lâm Gia Duệ trực tiếp đưa hai vé xem phim, nói: “Cuối tuần cùng đi xem đi.”
Phim lần này chiếu là phim tình cảm, kể về mối tình đầu, coi như Lâm Gia Duệ chuyển chủ đề. Lâm gia tình nguyện chi tiền, quảng cáo tuyên truyền rầm rộ.
Cố Ngôn đã sớm nghe ngóng đc, nhận vé nói: “Rốt cuộc đồng ý quay phim tình cảm à? Bao giờ thì giải quyết luôn vấn đề tình của của anh?”
Lâm Gia Duệ đưa tay chống đầu: “Ngàn vạn lần đừng giới thiệu đối tượng cho tôi, vì chuyện này, nhà tôi sắp thành thế chiến rồi.”
Vốn chị hai và anh ba khẩu vị ngược nhau lắm rồi, giờ ngay cả anh cả cũng nhảy vào, ba người cả ngày quan tâm chuyện chung thân đại sự của cậu.
Thật ra năm nay cậu mới chỉ hai mươi chín tuổi, không vội kết hôn.
Cố Ngôn nghe thế cười rộ lên, ra vẻ đồng tình với cậu.
Ngày thu trời mau tối, hai người uống xong bữa trà chiều, ra ngoài mặt trời đã đổ bóng dài. Lâm Gia Duệ đứng ở cửa nói lời chào tạm biệt với Cố Ngôn, rồi tự mình vu vơ đi trên đường.
Trong tay cậu còn một vé xem phim cuối cùng.
Cậu đi từ lúc còn sáng cho đến khi trời tối đen, khi đèn đường bật sáng, cậu dừng lại dưới khu nhà. Lúc trước Lâm Dịch mua một căn nhà ở đây, Lâm Gia Duệ còn dọn vào ở cùng hắn một thời gian.
Cậu ngẩng đầu nhìn cửa sổ quen thuộc, thấy trong phòng tối đen. Cậu thật ra vẫn giữ chìa khóa của căn hộ đó, nhưng không lên tầng, chỉ bỏ tấm vé vào hòm thư.
Từ hôm thanh minh tới giờ, cậu chưa từng gặp lại Lâm Dịch. Ngay cả Mặt Sẹo cũng không biết Lâm Dịch đi đâu, chỉ nói lão Đại muốn đi tìm một vật, có thể sẽ mau trở vcề, cũng có thể vĩnh viễn không về.
Lâm Gia Duệ thấy như vậy cũng tốt.
Có lẽ mỗi người trên đời này, khi vừa sinh ra đã có một điều nhất định muốn tìm kiếm, chỉ là gặp may tìm thấy ngay hay không may, cả đời này không tìm nổi.
Lâm Gia Duệ nhất định thuộc dạng không may mắn. Nhưng đừng lo, thế giới rộng lớn như thế, cậu rồi sẽ tìm được người cậu yêu, cũng như người yêu cậu.
Chẳng qua, người kia không phải Lâm Dịch mà thôi.
Ba ngày sau chiếu phim, LâmGia Duệ đi xem một mình.
Cậu mặc áo phông và đi giày thể thao, tren mặt đeo cái kính râm thật lớn, vì trời sinh có khuôn mặt búp bê, nên xen lẫn trong đám người chỉ như cậu sinh viên. Rạp chiếu phim cuối tuần đông người, khu bán bỏng xếp hàng dài, máy tự động bên cạnh thi thoảng truyền đến tiếng hò reo của đám con gái.
Lâm Gia duệ cũng đi tới mua bỏng, ôm vào phòng xem phim.
Phim điện ảnh mới chiếu khung giờ không tệ, buổi chiều nay ngồi chật kín. Chỗ của Lâm Gia Duệ ở hàng cuối cùng, khi phim bắt đầu, vị trí bên tay trái vẫn trống không.
Nội dung phim rất đơn giản, kể về một đôi thanh mai trúc mãi yêu nhau, từ hai đứa nhỏ vô tư, rồi yêu mến nhau, rồi lại chịu bao ảnh hưởng của xã hội bên ngoài mà phải chia tay, bao năm sau gặp lại nhau. Lâm gia Duệ không sử dụng những động tác võ thuật đẹp mắt, chỉ chăm chú miêu tả tình yêu thuần túy động lòng người.
Đến nửa phim, nam chính trên màn chân thành si tình nói: “chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Lâm Gia Duệ tay cầm mấy miếng bỏng cho vào miệng, cảm thấy ngọt ngấy.
Phần sau đột ngột chuyển, nam nữ chính bị bắt chia lìa, bởi vì hiểu lầm mà trở mặt thành thù.
Lâm Gia Duệ nhìn tiểu cô nương lặng lẽ lau nước mắt.
Cuối phim, tại thành phố, hai diễn viên chính gặp lại người yêu cũ. Hai người đối diện nhau, cách nhau bởi một con đường những yêu hận đã từng trôi qua, như hiện ra trước mắt.
Nhưng hai người không ai bước về phía đối phương.
Đèn trong rạp chiếu phim sáng, trên màn chiếu hiện tên của Lâm Gia Duệ, vị trí bên tay trái cậu vẫn trống như cũ. Cậu một lần nữa đeo kính râm, đứng lên ra ngoài.
Cùng cậu bước ra còn có mấy tốp người, có người vẫn đang thảo luận nội dung phim, có người thì thì hứng trí trò chuyện xem tẹo nữa ăn gì ở đâu.
Lâm Gia Duệ trong đám người chán nản. Cậu bỏ túi đựng bỏng trống rỗng vào sọt rác, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen mắt. Cố Ngôn cũng đeo một cái kính râm to như cậu, đang sóng vai với fan nam kia của anh ta.
Lâm Gia Duệ chuyển ánh mắt, thấy hai người nắm tay nhau.
Cố Ngôn lúc này dường như không còn là một đại minh tinh nữa, mà chỉ là một người bình thường.
Rồi lại khiến cho người ta hâm mộ tự đáy lòng.
Thời điểm Lâm Gia Duệ ra khỏi rạp chiếu phim, là tầm ba bốn giờ chiều, ánh mặt trời tà tà, dịu nhẹ chiếu. Đối diện rạp chiếu phim là trung tâm mua sắm mới mở, bên ngoài tòa nhà cao tầng treo biển quảng cáo tuyên truyền, cậu thấy Lâm Dịch chống quải trượng đứng trước tấm quảng cáo ấy, tựa như ảo ảnh giữa sa mạc.
Giống như tình huống trong phim vậy, bọn họ trải qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng ở một nơi nào đó tại thành phố này gặp lại nhau, cách nhau một con đường.
Không một ai biết cậu có thể hay không chạy đến bên người đó.
Ánh mặt trời chói mắt, Lâm Gia Duệ nheo mắt nhìn Lâm Dịch, bỗng nhiên nhớ đến kết thúc phim.
Nhiều năm về sau, suốt phần đời còn lai, bọn họ không hề liên lạc với nhau. Trong đêm khuya vắng,khi giấc mơ quay lại, ta thấy giấc mơ hồi còn trẻ đẹp biết bao nhiêu, cùng người ta yêu ban đầu đó già đi.
——– Một giấc mộng xưa.
——————– Hoàn chính văn ——————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook