Cửu Gia Đừng Làm Vậy
-
Quyển 1 - Chương 38
Nhẫm Cửu ngủ một giấc tỉnh dậy, việc đầu tiên là cho tay vào áo lấy hòn đá Sở Cuồng tặng ra nhìn một lát. “Đẹp thật.” Trong đầu không thể không hiện lên hình ảnh Sở Cuồng đeo vòng cổ giúp mình, sau đó mùi vị trên môi Sở Cuồng. Mặt hơi nóng lên, Nhẫm Cửu chui vào trong chăn, vừa đá chăn vừa gãi mặt: “Hôn được rồi, hôn được thật rồi.” Nhẫm Cửu lăn lộn trong chăn như đang phát tiết sự kích động sau một đêm mới tràn đến.
Cộc cộc! Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kéo Nhẫm Cửu ra khỏi cơn kích động. Nhẫm Cửu thò đầu ra khỏi chăn, bối rối vuốt tóc mấy cái: “Ai đó?”
“Thần sứ đã dậy chưa ạ?” Tiếng thị nữ vang lên: “Thệ Linh sẽ được triệu tập bên giếng Thông Linh vào giờ Ngọ, tế ti đại nhân lệnh cho tiểu nữ tới hầu hạ thần sứ rửa mặt chải đầu, mặc quần áo.”
Nhẫm Cửu chớp mắt nghĩ một hồi lâu mà không nhớ ra hôm qua tế ti có nói với họ hôm nay có lễ tế gì không. Xuống giường xỏ giày, khoác áo ngoài lên, Nhẫm Cửu đi ra mở cửa cho thị nữ. Cửa vừa mở ra, Nhẫm Cửu liền giật mình trước cảnh tượng bên ngoài. Hơn mười thị nữ cung kính chờ ngoài cửa, có người bưng chậu nước, có người xách hộp trang điểm, có người bưng mâm trang sức, có người cầm váy áo đẹp đẽ. Các thị nữ cung kính hành lễ với Nhẫm Cửu rồi nối nhau vào phòng, hai thị nữ tay không nhanh nhẹn dọn phòng một lượt, bày ghế mới Nhẫm Cửu đến ngồi.
Nhẫm Cửu chưa tỉnh táo hẳn, còn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của các thị nữ. Đến lúc thị nữ phía sau chải một kiểu tóc Nhẫm Cửu không biết tên, hỏi: “Thần sứ muốn đeo trang sức gì trên tóc?” Nhẫm Cửu mới phản ứng lại, ngơ ngác hỏi: “Tại sao phải trang điểm cho ta vậy?”
“Hội nghị này toàn bộ giáo chúng đều phải tham gia. Tế ti đại nhân hi vọng mấy vị thần sứ co thể ăn mặc lộng lẫy đến dự, cho nên đã sai chúng nô tì đến trang điểm cho thần sứ.”
“Vậy rốt cuộc đó là hội nghị gì?”
“Thần sứ đại nhân cứ đi rồi sẽ biết.” Thấy Nhẫm Cửu không hứng thú với việc chọn nữ trang, thị nữ liền bắt đầu tự tay cài trâm cho Nhẫm Cửu, vừa làm vừa nói: “Thần sứ đại nhân ngũ quan dễ coi, chỉ trang điểm một chút là đã xinh đẹp hơn nhiều.”
Nhẫm Cửu nhướng mày nhìn bản thân trong gương đồng: “Xinh đẹp?”
Thị nữ cười khẽ: “Đúng vậy. Sau khi nô tì trang điểm gương mặt cho thần sứ thì còn xinh đẹp hơn nữa.”
Trang điểm xong, Nhẫm Cửu còn chưa nhìn rõ bản thân trong gương đồng, các thị nữ đã bắt đầu lay hoay mặc váy áo cho Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu vốn định tự mặc, nhưng vừa mới nhìn thấy bộ váy áo đó dâ chịu thua vì không biết cài dây lưng thế nào, đành đứng im như một khúc gỗ để mặc các thị nữ giày vò.
“Vừa rồi ngươi nói mấy vị thần sứ, có nghĩa Phó Thanh Mộ và Sở Cuồng cũng phải mặc rất long trọng à?”
“Đúng vậy, có gia bộc đang hầu hạ hai vị đại nhân còn lại rồi…”
Thị nữ còn chưa nói xong đã nghe thấy phòng bên cạnh có giọng nữ sốt ruột kêu lên: “Đại nhân! Ngài mặc như vậy không phù hợp với lễ nghi. Ngài phải thay bộ quần áo này, xin ngài đừng làm khó chúng nô tì".”
Không ai trả lời, nhưng tiếng sập cửa cực kì vang dội. Nhẫm Cửu gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt Sở Cuồng lạnh nhạt thế nào. Thị nữ sau lưng Nhẫm Cửu nói khẽ: “Để thần sứ mặc quần áo không hợp lễ chế tới hội Thệ Linh, chắc chắn tế ti đại nhân sẽ phạt nặng đám nha đầu lục bộ.” Giọng thị nữ nghe có vẻ không hề lo lắng mà còn như đang cười trên nổi đau của người khác.
Nhẫm Cửu dù không hiểu chuyện đấu đá nội bộ nhưng cũng biết bên trong ma giáo này không hề đoàn kết như bề ngoài. Trước mặt một “thần sứ” mà còn dám châm chọc những kẻ thuộc phe cánh khác như vậy, không biết lúc đấu đá ngấm ngầm còn đền mức nào. Nhẫm Cửu cảm thấy óc mình không thể xử lí nổi những chuyện thế này nên dứt khoát ngậm miệng im lặng, coi như không nghe thấy, đương nhiên càng không hề hỏi han.
Sau khi thay váy áo xong, Nhẫm Cửu không bước đi nổi: “Ta sợ giẫm lên vạt váy…” Nhẫm Cửu cúi đầu nhìn xuống chân, định nâng vạt váy lên, nhưng vừa cúi đầu đã nghe thấy rắc một tiếng, đầu nặng trịch như sắp rơi khỏi cổ, đưa tay sờ trang sức trên đầu: “Trên này cài quá nhiều vàng bạc, không khác gì một quả tạ đập vào đầu, bỏ bớt xuống.”
Thị nữ bên cạnh vội vàng ngăn lại: “Thần sứ đại nhân, trang sức trên đầu vừa đeo đã bỏ xuống là không cát tường, ngài cố chịu một lát, sau khi hội Thệ Linh kết thúc, nô tì sẽ bỏ xuống cho ngài. Còn vạt váy thì thần sứ đại nhân cứ việc đi phía trước, tuyện đối không làm ngài vướng chân.”
Nhẫm Cửu không có cách nào khác, đành phải để thị nữ nâng vạt váy lên, nói: “Chúng ta đi ra ngoài sân dạo vài vòng thử xem.”
“Vâng.”
Nhẫm Cửu rụt rè bước ra khỏi bậc cửa, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Phó Thanh Mộ từ trong phòng đối diện đi ra. Phía sau Phó Thanh Mộ cũng có không ít người đi theo, hắn mặc bộ quần áo lụa màu lam đậm trông cực kì sang trọng. Hơn nữa hắn vốn đã vô cùng tuấn tú, giờ không ăn mặc lôi thôi như trước, Nhẫm Cửu thật sự có cảm giác như nhìn thấy một vị vương công quý tộc nào đó.
“Hê! Cửu cô nương!” Phó Thanh Mộ còn kinh ngạc hơn Nhẫm Cửu: “Nếu không phải thấy cô nương từ trong phòng này đi ra, ta cũng không dám gọi cô nương.” Hắn nheo mắt cười, quan sát Nhẫm Cửu một lượt từ trên xuống dưới, nói đùa: “Đây là thiên kim tiểu thư nhà nào sắp xuất hành hay sao? Kẻ bất tài này có thể được may mắn đi cùng tiểu thư hay không?”
Nhẫm Cửu bị hắn chọc cười, đưa tay vẫy: “Đi thôi.”
Phó Thanh Mộ vội chộp lấy tay Nhẫm Cửu: “Không được làm như thế.” Hắn cầm tay Nhẫm Cửu bảo nàng đặt tay ở bên thắt lưng, giả giọng phụ nữ nói: “Công tử cứ tự nhiên.”
Nhẫm Cửu hơi hạ thấp người, nhỏ giọng bắt chước: “Công tử cứ tự nhiên.”
Phó Thanh Mộ cười to: “Cửu cô nương đúng là một giai nhân thông tuệ.”
Két một tiếng, cửa phòng bên cạnh bật mở, Sở Cuông từ trong đi ra, quần áo trên người không hề thay đổi. Phó Thanh Mộ một tay nắm tay Nhẫm Cửu không buông ra, một tay vẫy vẫy Sở Cuồng: “Sở huynh, bên này.”
Sở Cuồng đi tới, mặt không bỉu cảm, ánh mắt thoáng lướt qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau. Phó Thanh Mộ nói với hắn, giọng chói tai: “Sao Sở huynh còn chưa thay y phục?”
Sở Cuồng quan sát Phó Thanh Mộ từ chân lên đầu: “Đế giày quá dày mà không mềm, khi đi lại sẽ làm tổn thương gân cốt bàn chân. Vạt áo quá dài làm trở ngại hành động, ngọc đeo bên hông tăng gánh nặng cho xương sống. Tay áo quá rộng…”
“Chàng đừng bới móc nữa.” Nhẫm Cửu không nhịn được mở miệng nói: “Dù sao cũng chỉ mặc một lát, chàng không thích mặc bên trong thì ít nhất cũng khoác áo ngoài vào cho ra dáng, nhập gia tùy tục mà.”
Nghe Nhẫm Cửu nói vậy, Sở Cuồng mới đưa mắt nhìn mặt Nhẫm Cửu. Hắn nhìn Nhẫm Cửu một hồi lâu, đến lúc Nhẫm Cửu cũng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu làm bộ thẹn thùng, Sở Cuồng đột nhiên mở miệng: “Đồ trang sức trên đầu các hạ tạo thành áp lực quá lớn đối với xương cổ.”
Phó Thanh Mộ nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Nhẫm Cửu lại không cảm thấy có gì không đúng, đưa tay sờ búi tóc vấn chặt nói: “Ta cũng cảm thấy quá nặng. Có điều ta định gỡ ra thì họ lại nói là điềm gở, dù sao cũng chỉ đeo một lát là xong, cố chịu vậy.”
Phó Thanh Mộ bên cạnh ôm trán. Đàn ông không nên nói những lời như vậy. Nhưng sau khi nghe thấy lời đó, phụ nữ cũng không nên phản ứng như thế! Từ góc độ cục mịch mà nói, hai người này đúng là một cặp trời sinh… Phó Thanh Mộ quyết định cứu Nhẫm Cửu, hắn cười nói: “Sở huynh đúng là không hiểu phong tình. Cửu cô nương trang điểm xinh đẹp như thế, tại sao huynh lại chỉ nghĩ đến chuyện chê bai, ngay cả một câu khen ngợi cũng không nói được.”
Nghe vậy Nhẫm Cửu bừng tỉnh ngộ, trợn mắt nhìn Sở Cuồng: “Đúng, chàng chỉ chê ta thôi.”
Sở Cuồng liếc Phó Thanh Mộ một cái, Phó Thanh Mộ chỉ cười nhã nhặn.
“Thần sứ đại nhân.” Thị nữ phía sau Nhẫm Cửu mở miệng nhắc nhở: “Đến giờ xuất phát rồi.”
Nhẫm Cửu ngẩn ra: “Cứ thế này đi bộ tới cái giếng Thông Linh đó à?”
“Đương nhiên không phải, ngoài cửa đã chuẩn bị kiệu cho các vị đại nhân rồi.”
Ra cửa, Nhẫm Cửu chớp chớp mắt nhìn cỗ kiệu chậm trổ hoa lá buông rèm phấn hồng có tua tua, tự mình trèo lên không cần ai nhắc nhở. Ở thị trấn Chi Lương, chỉ có quan mới được ngồi kiệu, Nhẫm Cửu luôn muốn được ngồi thử một lần cho biết. Hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng, hơn nữa chiếc kiệu này còn hoa lệ hơn kiệu quan ở thị trấn Chi Lương rất nhiều.
Nhẫm Cửu sờ mó mọi thứ trong kiệu, cuối cùng cũng vén rèm kiệu ra, nhìn thấy người của ma giáo chuẩn bị hai con tuấn mã toàn thân đen như mực cho Phó Thanh Mộ và Sở Cuồng, yên ngựa đen đỏ đan nhau, trông cực kì lạnh lùng khí phách. Nhẫm Cửu sáng mắt lên, gọi một thị nữ bên cạnh đế hỏi: “Lúc quay về ta có thể cưỡi ngựa được không?”
Thị nữ sửng sốt, còn chưa nghĩ ra nên trả lời Nhẫm Cửu thế nào lại nghe thấy Sở Cuồng bên cạnh nghiêm nghị nói: “Sinh vật không mang hình người này chưa khử trùng, thứ cho tôi không thể chạm vào.” Hắn quay lại đi đến chỗ Nhẫm Cửu: “Tôi và Nhẫm Cửu cùng ngồi thứ này là được.”
Thị nữ vội vàng xoay người lại ngăn cản Sở Cuồng: “Không được! Không được! Kiệu này là để phụ nữ ngồi…”
Sở Cuồng gạt thị nữ ra: “Tôi không ngại.” Nói rồi tự mình ngồi vào kiệu. Người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, lại không dám đưa tay kéo hắn từ trên kiệu xuống.
Sau khi Sở Cuồng ngồi lên kiệu, không gian trong kiệu trở nên chật chội hơn rất nhiều. Nhẫm Cửu bị đẩy sang bên cạnh, trợn ngược mắt nhìn Sở Cuồng: “Chẳng lẽ chàng không nghĩ đến chuyện ta có thích ngồi chung với chàng hay không à?”
Thấy người bên ngoài đã dắt con ngựa chuẩn bị cho hắn đi, Sở Cuồng thở phào một hơi, đáp: “Chuyện đó không quan trọng.” Hắn thoáng nhìn Phó Thanh Mộ vừa nhanh nhẹn lên ngựa, nói: “Trong vòng ba ngày không được có bất cứ tiếp xúc nào với hắn.”
Nhẫm Cửu bĩu môi một cái, không thèm đáp lời hắn.
Đi đến chân núi có giếng Thông Linh, Nhẫm Cửu tự trèo lên những bâc thang xây bằng đá xanh. Hôm nay nơi này còn nhiều người hơn lúc Nhẫm Cửu từ dưới giếng trèo lên hôm trước. Tất cả những người bán hàng rong trên đường đều thay quần áo màu đen, yên lặng quỳ trên những bậc thang đá xanh, phủ phục hai bên đường cung kính lễ bái, nghênh đón mấy người Nhẫm Cửu.
Thị nữ đi sau nâng vạt váy cho Nhẫm Cửu. Sở Cuồng đi bên cạnh Nhẫm Cửu, mắt nhìn thẳng về phía trước. Phó Thanh Mộ đi bên kia, cười tít mắt nhìn ngang nhìn ngửa. Trên bậc thềm cao, tế ti mặc áo bào đen viền vàng cầm quyền trượng gỗ mun trong tay. Lúc Nhẫm Cửu bước lên sân đá trắng, hắn ôm vai cúi chào, cung kính thi lễ: “Cung nghênh thần sứ!”
Lúc này Nhẫm Cửu gần như cho rằng mình đã thật sự biến thành thần sứ gì gì đó.
“Được lên lãnh tụ bù nhìn, tạo nên bầu không khí thần bí, đây là thủ đoạn mê hoặc lòng người.” Sở Cuồng khẽ thì thầm bên tai Nhẫm Cửu: “Không được tự lừa gạt chính mình.”
Nhẫm Cửu chớp chớp mắt, định thần lại, không nhịn được liếc Sở Cuồng một cái: “Chàng không bị cuốn vào à? Lúc nào cũng tỉnh táo như vậy?”
Hắn trả lời dứt khoát: “Đương nhiên! Tôi không dùng logic lí trí để xem xét các vấn đề.”
“Cửu cô nương nhìn kìa, mấy thiếu niên quỳ hàng thứ hai, thứ ba bên trái đang nhìn cô nương chằm chằm đấy.” Phó Thanh Mộ đi bên trái khẽ thì thầm vào tai Nhẫm Cửu.
Nhẫm Cửu kinh hãi: “Bọn chúng chuẩn bị ám sát ta à?”
Khóe miệng Phó Thanh Mộ giật giật: “Sao cô nương lại nghĩ đến chuyện đó? Ánh mắt đó rõ ràng là ái mộ mà.” Đến cuối câu, hắn không khỏi lên giọng vì kích động. Tiêu Phi phía trước đang nói về các sự vụ trong giáo khẽ quy đầu liếc mắt nhìn hắn. Phó Thanh Mộ sờ sờ mũi, hạ thấp giọng: “Trước kia nếu cô nương mặc bộ trang phục này thì có lẽ đã thành vợ người ta từ lâu rồ.”
Nhẫm Cửu nhỏ giọng nói: “ Ta đã là vợ người ta rồi.”
Nhẫm Cửu chỉ chỉ Sở Cuồng, Phó Thanh Mộ còn chưa kịp mở miệng, Sở Cuồng đã kéo Nhẫm Cửu dịch về phía hắn, lạnh lùng nói: “Không được để hắn chạm vào các hạ. Sẽ bị lây.”
Phó Thanh Mộ nghe vậy ngẩn ra, sau đó bất bình nói: “Ta không có bệnh!”
Ánh mắt Tiêu Phi một lần nữa rơi vào trên người Phó Thanh Mộ, lần này còn lạnh lùng và nghiêm khắc hơn lần trước. Phó Thanh Mộ nuốt nước bọt, đành phải yên lặng. Tiêu Phi nâng cao âm lượng nói tiếp: “… Mà nay triều đình sợ Kì Linh ta lớn mạnh, muốn dụng binh tiêu diệt. Ba vị trưởng lão Nghiêm Sát, Lục Sinh, Phương Vô không nghĩ kế đánh lui kẻ địch, bảo vệ giáo ta mà lại khuyên những người bào vệ giáo ta bỏ giáo chạy trốn, dao động lòng hộ giáo của giáo chúng, mưu đồ hiểm ác, giờ thân hôm qua đã bị ta giết dưới giếng Thông Linh.”
Nhẫm Cửu nghe đến đây, cả người lập tức cứng đờ, trong lòng đột nhiên lạnh toát. Nếu Nhẫm Cửu nhớ không lầm, hôm qua lúc Nhẫm Cửu và Sở Cuồng đến đây thì khoảng chừng giờ Dậu, là ngay sau giờ Thân… Có nghĩa khi bọn họ ngồi trên sân giếng lát đá trắng ngắm sao, dưới cái giếng phía sau có ba xác chết?
Nhẫm Cửu thoáng quay lại nhìn về phía miệng giếng tối om, cảm thấy dưới giếng nồng nặc âm khí như đâm vào sống lưng. Nhẫm Cửu vội quay đầu lại, thấy Tiêu Phi trước mặt vẫn nói với giọng bình tĩnh thờ ơ như cũ: “Tuy thế thần bảo hộ Kí Linh ta tự có ý chỉ, trước đó đã phái ba vị thần sứ hạ giới giúp giáo ta chết yêu xà. Mà nay ba vị trưởng lão đã chết vì phản giáo, ba vị thần sứ vừa hay có thể tiếp quản chức trưởng lão. Quả thật Kì Linh giáo ta được trời phù hộ!”
Sắc mặt Nhẫm Cửu hơi khó coi. Bây giờ Nhẫm Cửu mới hiểu được, vì sao đám chánh phái giang hồ nói bọn chúng là ma giáo, vì sao Phó Thanh Mộ lại kiêng kị gã tế ti Tiêu Phi này như vậy.
Tiêu Phí xoay người cung kính hành lễ với Nhẫm Cửu: “Vạn tạ thiên thần!”
Giáo chúng bên dưới như thể chỉ biết nhắc lại lời hắn: “Vạn tạ thiên thần!”
Đế tận lúc hội nghị kết thúc, đám Nhẫm Cửu cũng không cần nói một câu, dường như họ là những chậu hoa được mang đến để làm nên cho đẹp. Sau khi Tiêu Phi tuyên bố hội nghị kết thúc, Nhẫm Cửu được dẫn xuống bậc thềm. Thị nữ đã đợi bên dưới, không quên lời đã nói lúc trước, nhanh chóng gỡ đồ trang sức nặng nền trên đầu Nhẫm Cửu xuống.
Nhầm Cửu thầm thì: “Hình như chúng ta bị dùng làm con rối rồi.”
Phó Thanh Mộ nhếch miệng, vuốt cằm nói: “Thì ra bây giờ cô nương mới hiểu điều này à? Có điều ta lại chú ý đến một chuyện khác.” Hắn nhìn Sở Cuồng: “Sở huynh, bây giờ đại nạn Kì Linh giáo này sắp gặp phải là sẽ bị triều đình bao vây tiễu trừ. Triều đình nhất định sẽ không phải mấy kẻ vô tích sự đến. Huynh khẳng định lúc đó chúng ta có thể chạy thoát không?”
Nghe thấy mấy chữ bao vây tiểu trừ, thân thể Nhẫm Cửu chợt cứng đờ. Vừa rồi Nhẫm Cửu chỉ để ý đến chuyện có người bị giết dưới giếng chứ không nghĩ tới chuyện này. Nhẫm Cửu quờ tay tóm được tay thị nữ phía sau đang tháo đồ trang sức cho mình: “Người chỉ huy quân đội triều đình đến giết các người là ai?”
Thị nữ giật mình: “Nô tì chỉ biết hầu hạ thần sứ đại nhân, chuyện khác nô tì không hề hay biết.”
Nhẫm Cửu tháo vội đồ trang sức trên đầu xuống nét vào tay thị nữ, nâng vạt váy lên chạy vội về phía trước đuổi theo Tiêu Phi đã cưỡi ngựa đi trước. Phó Thanh Mộ muốn giữ Nhẫm Cửu lại nhưng không kịp, Sở Cuồng không nói một lời, lập tức chạy theo nhưng không ngăn cản mà chỉ chạy sau Nhẫm Cửu hai bước. Nhẫm Cửu chạy nhanh thế nào, Sở Cuồng cũng chạy nhanh thế ấy.
Đến lúc nhìn thấy Tiêu Phi cưỡi ngựa phía trước, Nhẫm Cửu gọi to: “Đứng lại!” Nhẫm Cửu đột nhiên tăng tốc làm Sở Cuồng không phản ứng kịp. Nhẫm Cửu chạy tới vội vàng tóm dây cương, con ngựa ô ngẩng đầu suýt nữa hất văng Nhẫm Cửu đi. Tiêu Phi vội đoạt lấy dây cương, quay đầu ngựa lại, lạnh lùng nhìn Nhẫm Cửu: “Thần sứ đại nhân có chuyện gì mà phải lỗ mãng như thế?”
“Người chỉ huy quân đội triều đình sắp vây quét các người là ai?”
Tiêu Phi lẳng lặng nhìn Nhẫm Cửu một lát, đáp: “Tướng quân Lí Thủ Nghĩa.”
“Ngươi có biết trước đây Lí Thủ Nghĩa làm quan ở đâu không?”
“Hắn vốn là võ tướng nhị phẩm của triều đình, sau đó bị triều đình giáng chức tới làm tướng lĩnh của một vùng hẻo lánh. Mấy ngày trước hắn có công tiêu diệt sơn trại sơn tặc ở một trấn nhỏ nên được điều trở lại kinh thành. Giữa được lại nhận được mệnh lệnh, quay sang tấn công Kì Linh ta.” Phó Thanh Mộ đã đi theo đến nơi, nghe thấy Tiêu Phi nói vậy, trong lòng thầm kinh ngạc. Kì Linh giáo này thoạt nhìn không hề có nhiều liền hệ với thế giới bên ngoài, nhưng gã Tiêu Phi này lại có thể hiểu rõ về tướng lĩnh đối phương như thế, thậm chí ngay cả chuyện điều động quan chức của triều đình cũng biết rõ, có thể thấy thế lực của Kì Linh giáo còn đáng sợ hơn hắn tưởng tượng. Ánh mắt Tiêu Phi lộ vẻ thăm dò: “Sao vậy? Thần sứ đại nhân thấy hứng thú với người này à?”
“Thấy hứng thú?” Nhẫm Cửu ngơ ngác nhắc lại ba tiếng này, cuối cùng sắc mặt chợt sầm xuống: “Ta tương đối thấy hứng thú với việc lấy mạng hắn.”
Tiêu Phi nghe vậy, lông mày khẽ động. Nhẫm Cửu trầm giọng hỏi: “Bao giờ hắn tấn công tới đây?”
“Bây giờ Tiêu Phi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.”
“Ngươi có dò xét được động tĩnh của hắn bây giờ không?”
“Quân doanh đóng ở cách giáo ta mười dặm về phía tây.”
Nhẫm Cửu nghe xong xoay người định đi. Tiêu Phi lại nói: “Nếu thần sứ đại nhân muốn giúp giáo ta trừ họa lớn này, Tiêu Phi đương nhiên vô cùng cảm kích. Có điều bây giờ đây ba mươi ngàn quân sĩ dưới trướng Lí Thủ Nghĩa sợ là đã mài xong đao kiếm, sẵn sàng tấn công giáo ta bất cứ lúc nào. Nghe nói gã Lí Thủ Nghĩa này rất giỏi luyện binh, các ám vệ bên cạnh hắn đều có võ công cao cường, cực khó đối phó. Nếu thần sứ chỉ đi một mình thì có nắm chắc được mười phần thắn không?”
Sở Cuồng đi tới trước mặt Nhẫm Cửu, lạnh lùng nhìn Tiêu Phi: “Các hạ muốn nói gì?”
Tiêu Phi lạnh nhạt nhìn Sở Cuồng: “Có thể giết rắn trắng dưới giếng Thông Linh, tất nhiên ta không nghi ngờ năng lực của các vị. Nhưng dù sao đối phương người đông thế mạnh, các vị dù có võ nghệ siêu quần cũng khó tránh khỏi những chuyện ngoài ý muốn. Giờ đây chúng ta có mục tiêu chung, tại sao các vị không để ta giúp các vị ngăn chặn ám vệ và binh lính, còn các vị thì chịu trách nhiệm giết chết Lí Thủ Nghĩa? Một khi tướng địch đã chết. ba mươi ngàn quân sĩ tự nhiên sẽ rút lui.”
Sở Cuồng nói: “Các hạ định để những người này đánh nhau với các binh lính đó.”
“Kì Linh của ta không nhận phế nhân.” Ý là những bình dân thoạt nhìn hiền lành này đều có tuyệt kỹ? Ánh mắt Tiêu Phi hơi tối đi: “Mà kể cả giờ đây Kì Linh chỉ còn một mình ta, ta cũng phải giết kẻ động vào Kì Linh ta, dù có phải cùng chết với hắn.”
Cộc cộc! Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kéo Nhẫm Cửu ra khỏi cơn kích động. Nhẫm Cửu thò đầu ra khỏi chăn, bối rối vuốt tóc mấy cái: “Ai đó?”
“Thần sứ đã dậy chưa ạ?” Tiếng thị nữ vang lên: “Thệ Linh sẽ được triệu tập bên giếng Thông Linh vào giờ Ngọ, tế ti đại nhân lệnh cho tiểu nữ tới hầu hạ thần sứ rửa mặt chải đầu, mặc quần áo.”
Nhẫm Cửu chớp mắt nghĩ một hồi lâu mà không nhớ ra hôm qua tế ti có nói với họ hôm nay có lễ tế gì không. Xuống giường xỏ giày, khoác áo ngoài lên, Nhẫm Cửu đi ra mở cửa cho thị nữ. Cửa vừa mở ra, Nhẫm Cửu liền giật mình trước cảnh tượng bên ngoài. Hơn mười thị nữ cung kính chờ ngoài cửa, có người bưng chậu nước, có người xách hộp trang điểm, có người bưng mâm trang sức, có người cầm váy áo đẹp đẽ. Các thị nữ cung kính hành lễ với Nhẫm Cửu rồi nối nhau vào phòng, hai thị nữ tay không nhanh nhẹn dọn phòng một lượt, bày ghế mới Nhẫm Cửu đến ngồi.
Nhẫm Cửu chưa tỉnh táo hẳn, còn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của các thị nữ. Đến lúc thị nữ phía sau chải một kiểu tóc Nhẫm Cửu không biết tên, hỏi: “Thần sứ muốn đeo trang sức gì trên tóc?” Nhẫm Cửu mới phản ứng lại, ngơ ngác hỏi: “Tại sao phải trang điểm cho ta vậy?”
“Hội nghị này toàn bộ giáo chúng đều phải tham gia. Tế ti đại nhân hi vọng mấy vị thần sứ co thể ăn mặc lộng lẫy đến dự, cho nên đã sai chúng nô tì đến trang điểm cho thần sứ.”
“Vậy rốt cuộc đó là hội nghị gì?”
“Thần sứ đại nhân cứ đi rồi sẽ biết.” Thấy Nhẫm Cửu không hứng thú với việc chọn nữ trang, thị nữ liền bắt đầu tự tay cài trâm cho Nhẫm Cửu, vừa làm vừa nói: “Thần sứ đại nhân ngũ quan dễ coi, chỉ trang điểm một chút là đã xinh đẹp hơn nhiều.”
Nhẫm Cửu nhướng mày nhìn bản thân trong gương đồng: “Xinh đẹp?”
Thị nữ cười khẽ: “Đúng vậy. Sau khi nô tì trang điểm gương mặt cho thần sứ thì còn xinh đẹp hơn nữa.”
Trang điểm xong, Nhẫm Cửu còn chưa nhìn rõ bản thân trong gương đồng, các thị nữ đã bắt đầu lay hoay mặc váy áo cho Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu vốn định tự mặc, nhưng vừa mới nhìn thấy bộ váy áo đó dâ chịu thua vì không biết cài dây lưng thế nào, đành đứng im như một khúc gỗ để mặc các thị nữ giày vò.
“Vừa rồi ngươi nói mấy vị thần sứ, có nghĩa Phó Thanh Mộ và Sở Cuồng cũng phải mặc rất long trọng à?”
“Đúng vậy, có gia bộc đang hầu hạ hai vị đại nhân còn lại rồi…”
Thị nữ còn chưa nói xong đã nghe thấy phòng bên cạnh có giọng nữ sốt ruột kêu lên: “Đại nhân! Ngài mặc như vậy không phù hợp với lễ nghi. Ngài phải thay bộ quần áo này, xin ngài đừng làm khó chúng nô tì".”
Không ai trả lời, nhưng tiếng sập cửa cực kì vang dội. Nhẫm Cửu gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt Sở Cuồng lạnh nhạt thế nào. Thị nữ sau lưng Nhẫm Cửu nói khẽ: “Để thần sứ mặc quần áo không hợp lễ chế tới hội Thệ Linh, chắc chắn tế ti đại nhân sẽ phạt nặng đám nha đầu lục bộ.” Giọng thị nữ nghe có vẻ không hề lo lắng mà còn như đang cười trên nổi đau của người khác.
Nhẫm Cửu dù không hiểu chuyện đấu đá nội bộ nhưng cũng biết bên trong ma giáo này không hề đoàn kết như bề ngoài. Trước mặt một “thần sứ” mà còn dám châm chọc những kẻ thuộc phe cánh khác như vậy, không biết lúc đấu đá ngấm ngầm còn đền mức nào. Nhẫm Cửu cảm thấy óc mình không thể xử lí nổi những chuyện thế này nên dứt khoát ngậm miệng im lặng, coi như không nghe thấy, đương nhiên càng không hề hỏi han.
Sau khi thay váy áo xong, Nhẫm Cửu không bước đi nổi: “Ta sợ giẫm lên vạt váy…” Nhẫm Cửu cúi đầu nhìn xuống chân, định nâng vạt váy lên, nhưng vừa cúi đầu đã nghe thấy rắc một tiếng, đầu nặng trịch như sắp rơi khỏi cổ, đưa tay sờ trang sức trên đầu: “Trên này cài quá nhiều vàng bạc, không khác gì một quả tạ đập vào đầu, bỏ bớt xuống.”
Thị nữ bên cạnh vội vàng ngăn lại: “Thần sứ đại nhân, trang sức trên đầu vừa đeo đã bỏ xuống là không cát tường, ngài cố chịu một lát, sau khi hội Thệ Linh kết thúc, nô tì sẽ bỏ xuống cho ngài. Còn vạt váy thì thần sứ đại nhân cứ việc đi phía trước, tuyện đối không làm ngài vướng chân.”
Nhẫm Cửu không có cách nào khác, đành phải để thị nữ nâng vạt váy lên, nói: “Chúng ta đi ra ngoài sân dạo vài vòng thử xem.”
“Vâng.”
Nhẫm Cửu rụt rè bước ra khỏi bậc cửa, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Phó Thanh Mộ từ trong phòng đối diện đi ra. Phía sau Phó Thanh Mộ cũng có không ít người đi theo, hắn mặc bộ quần áo lụa màu lam đậm trông cực kì sang trọng. Hơn nữa hắn vốn đã vô cùng tuấn tú, giờ không ăn mặc lôi thôi như trước, Nhẫm Cửu thật sự có cảm giác như nhìn thấy một vị vương công quý tộc nào đó.
“Hê! Cửu cô nương!” Phó Thanh Mộ còn kinh ngạc hơn Nhẫm Cửu: “Nếu không phải thấy cô nương từ trong phòng này đi ra, ta cũng không dám gọi cô nương.” Hắn nheo mắt cười, quan sát Nhẫm Cửu một lượt từ trên xuống dưới, nói đùa: “Đây là thiên kim tiểu thư nhà nào sắp xuất hành hay sao? Kẻ bất tài này có thể được may mắn đi cùng tiểu thư hay không?”
Nhẫm Cửu bị hắn chọc cười, đưa tay vẫy: “Đi thôi.”
Phó Thanh Mộ vội chộp lấy tay Nhẫm Cửu: “Không được làm như thế.” Hắn cầm tay Nhẫm Cửu bảo nàng đặt tay ở bên thắt lưng, giả giọng phụ nữ nói: “Công tử cứ tự nhiên.”
Nhẫm Cửu hơi hạ thấp người, nhỏ giọng bắt chước: “Công tử cứ tự nhiên.”
Phó Thanh Mộ cười to: “Cửu cô nương đúng là một giai nhân thông tuệ.”
Két một tiếng, cửa phòng bên cạnh bật mở, Sở Cuông từ trong đi ra, quần áo trên người không hề thay đổi. Phó Thanh Mộ một tay nắm tay Nhẫm Cửu không buông ra, một tay vẫy vẫy Sở Cuồng: “Sở huynh, bên này.”
Sở Cuồng đi tới, mặt không bỉu cảm, ánh mắt thoáng lướt qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau. Phó Thanh Mộ nói với hắn, giọng chói tai: “Sao Sở huynh còn chưa thay y phục?”
Sở Cuồng quan sát Phó Thanh Mộ từ chân lên đầu: “Đế giày quá dày mà không mềm, khi đi lại sẽ làm tổn thương gân cốt bàn chân. Vạt áo quá dài làm trở ngại hành động, ngọc đeo bên hông tăng gánh nặng cho xương sống. Tay áo quá rộng…”
“Chàng đừng bới móc nữa.” Nhẫm Cửu không nhịn được mở miệng nói: “Dù sao cũng chỉ mặc một lát, chàng không thích mặc bên trong thì ít nhất cũng khoác áo ngoài vào cho ra dáng, nhập gia tùy tục mà.”
Nghe Nhẫm Cửu nói vậy, Sở Cuồng mới đưa mắt nhìn mặt Nhẫm Cửu. Hắn nhìn Nhẫm Cửu một hồi lâu, đến lúc Nhẫm Cửu cũng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu làm bộ thẹn thùng, Sở Cuồng đột nhiên mở miệng: “Đồ trang sức trên đầu các hạ tạo thành áp lực quá lớn đối với xương cổ.”
Phó Thanh Mộ nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Nhẫm Cửu lại không cảm thấy có gì không đúng, đưa tay sờ búi tóc vấn chặt nói: “Ta cũng cảm thấy quá nặng. Có điều ta định gỡ ra thì họ lại nói là điềm gở, dù sao cũng chỉ đeo một lát là xong, cố chịu vậy.”
Phó Thanh Mộ bên cạnh ôm trán. Đàn ông không nên nói những lời như vậy. Nhưng sau khi nghe thấy lời đó, phụ nữ cũng không nên phản ứng như thế! Từ góc độ cục mịch mà nói, hai người này đúng là một cặp trời sinh… Phó Thanh Mộ quyết định cứu Nhẫm Cửu, hắn cười nói: “Sở huynh đúng là không hiểu phong tình. Cửu cô nương trang điểm xinh đẹp như thế, tại sao huynh lại chỉ nghĩ đến chuyện chê bai, ngay cả một câu khen ngợi cũng không nói được.”
Nghe vậy Nhẫm Cửu bừng tỉnh ngộ, trợn mắt nhìn Sở Cuồng: “Đúng, chàng chỉ chê ta thôi.”
Sở Cuồng liếc Phó Thanh Mộ một cái, Phó Thanh Mộ chỉ cười nhã nhặn.
“Thần sứ đại nhân.” Thị nữ phía sau Nhẫm Cửu mở miệng nhắc nhở: “Đến giờ xuất phát rồi.”
Nhẫm Cửu ngẩn ra: “Cứ thế này đi bộ tới cái giếng Thông Linh đó à?”
“Đương nhiên không phải, ngoài cửa đã chuẩn bị kiệu cho các vị đại nhân rồi.”
Ra cửa, Nhẫm Cửu chớp chớp mắt nhìn cỗ kiệu chậm trổ hoa lá buông rèm phấn hồng có tua tua, tự mình trèo lên không cần ai nhắc nhở. Ở thị trấn Chi Lương, chỉ có quan mới được ngồi kiệu, Nhẫm Cửu luôn muốn được ngồi thử một lần cho biết. Hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng, hơn nữa chiếc kiệu này còn hoa lệ hơn kiệu quan ở thị trấn Chi Lương rất nhiều.
Nhẫm Cửu sờ mó mọi thứ trong kiệu, cuối cùng cũng vén rèm kiệu ra, nhìn thấy người của ma giáo chuẩn bị hai con tuấn mã toàn thân đen như mực cho Phó Thanh Mộ và Sở Cuồng, yên ngựa đen đỏ đan nhau, trông cực kì lạnh lùng khí phách. Nhẫm Cửu sáng mắt lên, gọi một thị nữ bên cạnh đế hỏi: “Lúc quay về ta có thể cưỡi ngựa được không?”
Thị nữ sửng sốt, còn chưa nghĩ ra nên trả lời Nhẫm Cửu thế nào lại nghe thấy Sở Cuồng bên cạnh nghiêm nghị nói: “Sinh vật không mang hình người này chưa khử trùng, thứ cho tôi không thể chạm vào.” Hắn quay lại đi đến chỗ Nhẫm Cửu: “Tôi và Nhẫm Cửu cùng ngồi thứ này là được.”
Thị nữ vội vàng xoay người lại ngăn cản Sở Cuồng: “Không được! Không được! Kiệu này là để phụ nữ ngồi…”
Sở Cuồng gạt thị nữ ra: “Tôi không ngại.” Nói rồi tự mình ngồi vào kiệu. Người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, lại không dám đưa tay kéo hắn từ trên kiệu xuống.
Sau khi Sở Cuồng ngồi lên kiệu, không gian trong kiệu trở nên chật chội hơn rất nhiều. Nhẫm Cửu bị đẩy sang bên cạnh, trợn ngược mắt nhìn Sở Cuồng: “Chẳng lẽ chàng không nghĩ đến chuyện ta có thích ngồi chung với chàng hay không à?”
Thấy người bên ngoài đã dắt con ngựa chuẩn bị cho hắn đi, Sở Cuồng thở phào một hơi, đáp: “Chuyện đó không quan trọng.” Hắn thoáng nhìn Phó Thanh Mộ vừa nhanh nhẹn lên ngựa, nói: “Trong vòng ba ngày không được có bất cứ tiếp xúc nào với hắn.”
Nhẫm Cửu bĩu môi một cái, không thèm đáp lời hắn.
Đi đến chân núi có giếng Thông Linh, Nhẫm Cửu tự trèo lên những bâc thang xây bằng đá xanh. Hôm nay nơi này còn nhiều người hơn lúc Nhẫm Cửu từ dưới giếng trèo lên hôm trước. Tất cả những người bán hàng rong trên đường đều thay quần áo màu đen, yên lặng quỳ trên những bậc thang đá xanh, phủ phục hai bên đường cung kính lễ bái, nghênh đón mấy người Nhẫm Cửu.
Thị nữ đi sau nâng vạt váy cho Nhẫm Cửu. Sở Cuồng đi bên cạnh Nhẫm Cửu, mắt nhìn thẳng về phía trước. Phó Thanh Mộ đi bên kia, cười tít mắt nhìn ngang nhìn ngửa. Trên bậc thềm cao, tế ti mặc áo bào đen viền vàng cầm quyền trượng gỗ mun trong tay. Lúc Nhẫm Cửu bước lên sân đá trắng, hắn ôm vai cúi chào, cung kính thi lễ: “Cung nghênh thần sứ!”
Lúc này Nhẫm Cửu gần như cho rằng mình đã thật sự biến thành thần sứ gì gì đó.
“Được lên lãnh tụ bù nhìn, tạo nên bầu không khí thần bí, đây là thủ đoạn mê hoặc lòng người.” Sở Cuồng khẽ thì thầm bên tai Nhẫm Cửu: “Không được tự lừa gạt chính mình.”
Nhẫm Cửu chớp chớp mắt, định thần lại, không nhịn được liếc Sở Cuồng một cái: “Chàng không bị cuốn vào à? Lúc nào cũng tỉnh táo như vậy?”
Hắn trả lời dứt khoát: “Đương nhiên! Tôi không dùng logic lí trí để xem xét các vấn đề.”
“Cửu cô nương nhìn kìa, mấy thiếu niên quỳ hàng thứ hai, thứ ba bên trái đang nhìn cô nương chằm chằm đấy.” Phó Thanh Mộ đi bên trái khẽ thì thầm vào tai Nhẫm Cửu.
Nhẫm Cửu kinh hãi: “Bọn chúng chuẩn bị ám sát ta à?”
Khóe miệng Phó Thanh Mộ giật giật: “Sao cô nương lại nghĩ đến chuyện đó? Ánh mắt đó rõ ràng là ái mộ mà.” Đến cuối câu, hắn không khỏi lên giọng vì kích động. Tiêu Phi phía trước đang nói về các sự vụ trong giáo khẽ quy đầu liếc mắt nhìn hắn. Phó Thanh Mộ sờ sờ mũi, hạ thấp giọng: “Trước kia nếu cô nương mặc bộ trang phục này thì có lẽ đã thành vợ người ta từ lâu rồ.”
Nhẫm Cửu nhỏ giọng nói: “ Ta đã là vợ người ta rồi.”
Nhẫm Cửu chỉ chỉ Sở Cuồng, Phó Thanh Mộ còn chưa kịp mở miệng, Sở Cuồng đã kéo Nhẫm Cửu dịch về phía hắn, lạnh lùng nói: “Không được để hắn chạm vào các hạ. Sẽ bị lây.”
Phó Thanh Mộ nghe vậy ngẩn ra, sau đó bất bình nói: “Ta không có bệnh!”
Ánh mắt Tiêu Phi một lần nữa rơi vào trên người Phó Thanh Mộ, lần này còn lạnh lùng và nghiêm khắc hơn lần trước. Phó Thanh Mộ nuốt nước bọt, đành phải yên lặng. Tiêu Phi nâng cao âm lượng nói tiếp: “… Mà nay triều đình sợ Kì Linh ta lớn mạnh, muốn dụng binh tiêu diệt. Ba vị trưởng lão Nghiêm Sát, Lục Sinh, Phương Vô không nghĩ kế đánh lui kẻ địch, bảo vệ giáo ta mà lại khuyên những người bào vệ giáo ta bỏ giáo chạy trốn, dao động lòng hộ giáo của giáo chúng, mưu đồ hiểm ác, giờ thân hôm qua đã bị ta giết dưới giếng Thông Linh.”
Nhẫm Cửu nghe đến đây, cả người lập tức cứng đờ, trong lòng đột nhiên lạnh toát. Nếu Nhẫm Cửu nhớ không lầm, hôm qua lúc Nhẫm Cửu và Sở Cuồng đến đây thì khoảng chừng giờ Dậu, là ngay sau giờ Thân… Có nghĩa khi bọn họ ngồi trên sân giếng lát đá trắng ngắm sao, dưới cái giếng phía sau có ba xác chết?
Nhẫm Cửu thoáng quay lại nhìn về phía miệng giếng tối om, cảm thấy dưới giếng nồng nặc âm khí như đâm vào sống lưng. Nhẫm Cửu vội quay đầu lại, thấy Tiêu Phi trước mặt vẫn nói với giọng bình tĩnh thờ ơ như cũ: “Tuy thế thần bảo hộ Kí Linh ta tự có ý chỉ, trước đó đã phái ba vị thần sứ hạ giới giúp giáo ta chết yêu xà. Mà nay ba vị trưởng lão đã chết vì phản giáo, ba vị thần sứ vừa hay có thể tiếp quản chức trưởng lão. Quả thật Kì Linh giáo ta được trời phù hộ!”
Sắc mặt Nhẫm Cửu hơi khó coi. Bây giờ Nhẫm Cửu mới hiểu được, vì sao đám chánh phái giang hồ nói bọn chúng là ma giáo, vì sao Phó Thanh Mộ lại kiêng kị gã tế ti Tiêu Phi này như vậy.
Tiêu Phí xoay người cung kính hành lễ với Nhẫm Cửu: “Vạn tạ thiên thần!”
Giáo chúng bên dưới như thể chỉ biết nhắc lại lời hắn: “Vạn tạ thiên thần!”
Đế tận lúc hội nghị kết thúc, đám Nhẫm Cửu cũng không cần nói một câu, dường như họ là những chậu hoa được mang đến để làm nên cho đẹp. Sau khi Tiêu Phi tuyên bố hội nghị kết thúc, Nhẫm Cửu được dẫn xuống bậc thềm. Thị nữ đã đợi bên dưới, không quên lời đã nói lúc trước, nhanh chóng gỡ đồ trang sức nặng nền trên đầu Nhẫm Cửu xuống.
Nhầm Cửu thầm thì: “Hình như chúng ta bị dùng làm con rối rồi.”
Phó Thanh Mộ nhếch miệng, vuốt cằm nói: “Thì ra bây giờ cô nương mới hiểu điều này à? Có điều ta lại chú ý đến một chuyện khác.” Hắn nhìn Sở Cuồng: “Sở huynh, bây giờ đại nạn Kì Linh giáo này sắp gặp phải là sẽ bị triều đình bao vây tiễu trừ. Triều đình nhất định sẽ không phải mấy kẻ vô tích sự đến. Huynh khẳng định lúc đó chúng ta có thể chạy thoát không?”
Nghe thấy mấy chữ bao vây tiểu trừ, thân thể Nhẫm Cửu chợt cứng đờ. Vừa rồi Nhẫm Cửu chỉ để ý đến chuyện có người bị giết dưới giếng chứ không nghĩ tới chuyện này. Nhẫm Cửu quờ tay tóm được tay thị nữ phía sau đang tháo đồ trang sức cho mình: “Người chỉ huy quân đội triều đình đến giết các người là ai?”
Thị nữ giật mình: “Nô tì chỉ biết hầu hạ thần sứ đại nhân, chuyện khác nô tì không hề hay biết.”
Nhẫm Cửu tháo vội đồ trang sức trên đầu xuống nét vào tay thị nữ, nâng vạt váy lên chạy vội về phía trước đuổi theo Tiêu Phi đã cưỡi ngựa đi trước. Phó Thanh Mộ muốn giữ Nhẫm Cửu lại nhưng không kịp, Sở Cuồng không nói một lời, lập tức chạy theo nhưng không ngăn cản mà chỉ chạy sau Nhẫm Cửu hai bước. Nhẫm Cửu chạy nhanh thế nào, Sở Cuồng cũng chạy nhanh thế ấy.
Đến lúc nhìn thấy Tiêu Phi cưỡi ngựa phía trước, Nhẫm Cửu gọi to: “Đứng lại!” Nhẫm Cửu đột nhiên tăng tốc làm Sở Cuồng không phản ứng kịp. Nhẫm Cửu chạy tới vội vàng tóm dây cương, con ngựa ô ngẩng đầu suýt nữa hất văng Nhẫm Cửu đi. Tiêu Phi vội đoạt lấy dây cương, quay đầu ngựa lại, lạnh lùng nhìn Nhẫm Cửu: “Thần sứ đại nhân có chuyện gì mà phải lỗ mãng như thế?”
“Người chỉ huy quân đội triều đình sắp vây quét các người là ai?”
Tiêu Phi lẳng lặng nhìn Nhẫm Cửu một lát, đáp: “Tướng quân Lí Thủ Nghĩa.”
“Ngươi có biết trước đây Lí Thủ Nghĩa làm quan ở đâu không?”
“Hắn vốn là võ tướng nhị phẩm của triều đình, sau đó bị triều đình giáng chức tới làm tướng lĩnh của một vùng hẻo lánh. Mấy ngày trước hắn có công tiêu diệt sơn trại sơn tặc ở một trấn nhỏ nên được điều trở lại kinh thành. Giữa được lại nhận được mệnh lệnh, quay sang tấn công Kì Linh ta.” Phó Thanh Mộ đã đi theo đến nơi, nghe thấy Tiêu Phi nói vậy, trong lòng thầm kinh ngạc. Kì Linh giáo này thoạt nhìn không hề có nhiều liền hệ với thế giới bên ngoài, nhưng gã Tiêu Phi này lại có thể hiểu rõ về tướng lĩnh đối phương như thế, thậm chí ngay cả chuyện điều động quan chức của triều đình cũng biết rõ, có thể thấy thế lực của Kì Linh giáo còn đáng sợ hơn hắn tưởng tượng. Ánh mắt Tiêu Phi lộ vẻ thăm dò: “Sao vậy? Thần sứ đại nhân thấy hứng thú với người này à?”
“Thấy hứng thú?” Nhẫm Cửu ngơ ngác nhắc lại ba tiếng này, cuối cùng sắc mặt chợt sầm xuống: “Ta tương đối thấy hứng thú với việc lấy mạng hắn.”
Tiêu Phi nghe vậy, lông mày khẽ động. Nhẫm Cửu trầm giọng hỏi: “Bao giờ hắn tấn công tới đây?”
“Bây giờ Tiêu Phi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.”
“Ngươi có dò xét được động tĩnh của hắn bây giờ không?”
“Quân doanh đóng ở cách giáo ta mười dặm về phía tây.”
Nhẫm Cửu nghe xong xoay người định đi. Tiêu Phi lại nói: “Nếu thần sứ đại nhân muốn giúp giáo ta trừ họa lớn này, Tiêu Phi đương nhiên vô cùng cảm kích. Có điều bây giờ đây ba mươi ngàn quân sĩ dưới trướng Lí Thủ Nghĩa sợ là đã mài xong đao kiếm, sẵn sàng tấn công giáo ta bất cứ lúc nào. Nghe nói gã Lí Thủ Nghĩa này rất giỏi luyện binh, các ám vệ bên cạnh hắn đều có võ công cao cường, cực khó đối phó. Nếu thần sứ chỉ đi một mình thì có nắm chắc được mười phần thắn không?”
Sở Cuồng đi tới trước mặt Nhẫm Cửu, lạnh lùng nhìn Tiêu Phi: “Các hạ muốn nói gì?”
Tiêu Phi lạnh nhạt nhìn Sở Cuồng: “Có thể giết rắn trắng dưới giếng Thông Linh, tất nhiên ta không nghi ngờ năng lực của các vị. Nhưng dù sao đối phương người đông thế mạnh, các vị dù có võ nghệ siêu quần cũng khó tránh khỏi những chuyện ngoài ý muốn. Giờ đây chúng ta có mục tiêu chung, tại sao các vị không để ta giúp các vị ngăn chặn ám vệ và binh lính, còn các vị thì chịu trách nhiệm giết chết Lí Thủ Nghĩa? Một khi tướng địch đã chết. ba mươi ngàn quân sĩ tự nhiên sẽ rút lui.”
Sở Cuồng nói: “Các hạ định để những người này đánh nhau với các binh lính đó.”
“Kì Linh của ta không nhận phế nhân.” Ý là những bình dân thoạt nhìn hiền lành này đều có tuyệt kỹ? Ánh mắt Tiêu Phi hơi tối đi: “Mà kể cả giờ đây Kì Linh chỉ còn một mình ta, ta cũng phải giết kẻ động vào Kì Linh ta, dù có phải cùng chết với hắn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook