Cửu Đỉnh Ký
-
Chương 611: Rãnh trời
Đám hư cảnh bên phía Thiên Thần cung vốn luôn thoải mái, lúc này lại bắt đầu lo lắng.
- Không ổn, Tần Thập Thất đột phá, sư phụ gặp phiền toái rồi.
Trong mắt Lý Triều có vẻ hơi lo lắng.
Bùi Tuyết Liên bên cạnh vừa nghe thế, càng biến sắc:
- Sư huynh, cha muội không sao…
Bên phía Thiên Thần cung lo lắng, còn bên phía Doanh Thị gia tộc thì lại khẽ thở phào một hơi.
Trong số người xem chung quanh cũng lẫn vào vài cường giả hư cảnh.
- Bùi Tam và Tần Thập Thất đánh một trận đỉnh cao, nếu Bùi Tam chết thì không có trận ba năm sau với Đằng Thanh Sơn nữa.
Trong đám người, Vân Mộng Chiến Thần tóc bạc mỉm cười nhìn trận này. Sau khi không cần trấn thủ ở Vĩnh An quận thành, y đã có thể tự do đi thăm những nơi khác trên Cửu Châu đại địa.
Cảm thụ tình hình các nơi trên Cửu Châu đại địa, trước ngày đại hạn có thể sống như vậy quả là rất ung dung, Vân Mộng chiến thần cũng cảm thấy rất tự tại.
"Đợi ngày đại hạn đến, sẽ về quê hương Đoan Mộc đại lục."
Vân Mộng Chiến Thần cũng đã có kế hoạch.
Trên đỉnh núi Thanh Long sơn, Tần Thập Thất và Bùi Tam không hề để ý tới những người đang xem cuộc chiến, sự chú ý của bọn họ đều dồn vào người đối thủ.
- Tần Thập Thất! Trong vạn thú đạo của ta, đạo mạnh nhất là thần viên đạo. Ngươi đã có tư cách để ta sử dụng thần viên đạo rồi.
Chiến ý của Bùi Tam không ngừng tăng lên, lúc này đã sử dụng tới tuyệt chiêu mạnh nhất.
Chỉ thấy một hư ảnh Thần Viên cao lớn màu đen xuất hiện phía sau Bùi Tam, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, khí tức hung dữ tràn ngập.
Hai hàng lông mày của Tần Thập Thất như kiếm, nốt ruồi đỏ ở ấn đường mơ hồ như chảy máu.
Chiến ý không ngừng dâng lên.
- Bùi Tam, chết đi!
Tần Thập Thất quát to một tiếng, mặt tím lại, một giọt máu từ nốt ruồi đỏ ở ấn đường chảy xuống mặt. Chỉ thấy tử kiếm trong tay hắn trong nháy mắt hóa thành những bóng kiếm, giống như những mũi tên, hình thành một chuỗi những bóng kiếm xám đục lẫn vào trong đen trắng, trong nháy mắt cắt qua bầu trời.
"Oang..."
Thiên địa như bị một chuỗi bóng kiếm cắt vụn.
- Phá!
Đôi mắt Bùi Tam tràn đầy hung quang, quát to một tiếng, cả người như một con đại viên hầu xông tới nhanh như chớp, mười ngón tay linh hoạt bắn ra từng đạo kiếm ảnh. Chỉ nghe những tiếng tiếng nổ đùng đoàng long trời lở đất vang lên, những bóng kiếm liên tục lao tới đều bị Bùi Tam chỉ dựa vào mười ngón tay phá tan tất cả
Tần Thập Thất hơi biến sắc.
- A...
Tần Thập Thất bỗng nhiên ngẩng đầu gầm lên.
Chỉ thấy vô số sức mạnh màu xám đục tràn ngập, hóa thành từng bóng kiếm nhanh chóng bọc lấy Tần Thập Thất.
Khi mấy trăm bóng kiếm dày đặc bao phủ, cả người Tần Thập Thất chợt ngưng kết thành một thanh kiếm lớnmơ hồ, tay phải cầm tử kiếm bỗng trở thành mũi nhọn của thanh kiếm khổng lồ này.
Đôi mắt dữ tợn của Bùi Tam lóe ra ánh sáng lạnh, hai tay đột nhiên hóa thành quyền, xông thẳng tới.
"Vèo!"
Tần Thập Thất cũng cũng bắn lên phía trước, thanh kiếm lớn mơ hồ lóe ra mấy trăm bóng kiếm. Những luồng thế giới lực uốn lượn không ngừng dung nhập vào tử kiếm trong tay.
Lúc này, thanh kiếm lớn bao phủ của Tần Thập Thất lại giống như một tiểu thiên địa, mà trung tâm của tiểu thiên địa này chính là thanh tử kiếm.
"Ầm ầm..."
Bùi Tam như một viên thiên thạch từ ngoài xông đến, lực công kích vô tận tập trung vào đôi nắm tay.
Nắm tay và mũi kiếm!
"Ầm!"
Cả không trung cuộn lên như sóng nước, tiếng va chạm ầm ầm như sấm rền từ từ vang lên. Một lớp đá của Thanh Long sơn cao chừng mười trượng bị chấn thành bụi, thấp đi một đoạn.
Cảnh này làm ngàn vạn người đang quan sát hoàn toàn nín thở, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.
Một cú đánh làm cho cả Tần Thập Thất lẫn Bùi Tam đều văng ra hai bên, chấn động đến mức phun ra một vòi máu, sau đó lại như đang nhập ma, lập tức lao về phía đối phương.
- Chết đi!
Lần này nốt ruồi đỏ trên ấn đường Tần Thập Thất lại có một dao động vô hình dung nhập vào giữa tử kiếm.
Cảnh này làm Đằng Thanh Sơn kinh hãi: "Tần Thập Thất không cần mạng rồi sao, lại đem 'thần' dung nhập vào kiếm như vậy?"
Lúc đạt tới tiên thiên, có thể thông qua "thần" tiến hành khống chế phi đao chuyển hướng. Còn đối với cường giả động hư, lực khống chế "thần" còn mạnh hơn.
Bình thường, không ai đem "thần" quán nhập trực tiếp vào giữa binh khí như vậy.
Điều này sẽ tạo thành thương tổn rất lớn tới nê hoàn cung, nhưng hiển nhiên Tần Thập Thất muốn phát ra tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn, muốn liều mạng.
- Hống...
Trong mắt Bùi Tam đầy vẻ điên cuồng. Lần này tay trái hóa thành trảo, tay phải thành quyền. Hư ảnh Thần Viên màu đen phía sau lại thu nhỏ lại một chút, càng thêm ngưng tụ, giống như một con Thần Viên chính thức. Cái đuôi của hư ảnh Thần Viên cũng rút ngắn một chút, trở nên rất cô đọng rõ ràng.
"Oang oang..."
Tần Thập Thất cầm kiếm, giống như một người bình thường đâm về phía Bùi Tam, chỉ là tốc độ lại nhanh hơn người bình thường gấp ngàn vạn lần. Quỷ dị nhất là mũi kiếm trong tay không ngừng biến ảo phương hướng với một tần suất kinh người, làm cho người ta căn bản không thể suy đoán được rốt cuộc hắn sẽ công vào đâu.
Trong nháy mắt...
Hai luồng lưu quang va chạm.
Nếu như chậm đi trăm ngàn lần, có thể phát hiện ra, khuôn mặt Tần Thập Thất đầy máu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ Bùi Tam. Lúc này, hắn đã thi triển ra một kiếm giản dị nhất, cũng là một kiếm mạnh nhất đời mình.
"Vèo!"
Kiếm xuất trong nháy mắt.
Quyền phải quỷ dị của Bùi Tam trong nháy mắt nổ tung ra, như tràn ngập cả trời đất. Thiên địa đều bị một nắm đấm này che phủ. Tử kiếm và nắm tay của Bùi Tam chính diện va chạm với nhau.
"Rắc!"
Tử kiếm khẽ rung lên, thân kiếm xuất hiện một vết nứt.
"Xoẹt..."
Bao tay trên quyền phải của Bùi Tam cũng vỡ ra.
"Xoảng!"
"Ầm..."
Hai bóng người lần lượt đan xen.
Bụi mù tràn ngập. Sắc mặt hai người đều trắng bệch. Bao tay trên tay phải của Bùi Tam hoàn toàn vỡ ra.
"Bộp!"
"Bộp!"
Những giọt máu xuyên qua khe hở rơi xuống đất, nhỏ xuống đá núi.
Tần Thập Thất nắm lấy thanh kiếm gãy, che ngực, trầm giọng nói:
- Bùi Tam! Nếu như tay trái không bị thương, kẻ thua chưa chắc đã là ta.
"Ta không cam lòng!"
"Không cam lòng!"
"Thiếu chút nữa, chỉ một chút thôi! Bốn trăm năm rồi, hơn bốn trăm năm rồi!"
Trong đầu Tần Thập Thất hiện ra những cảnh tượng đáng nhớ. Từ năm xưa ở Doanh Thị gia tộc học kiếm thuật, lúc đó hắn đã si mê kiếm thuật, đã coi kiếm trở thành sinh mạng thứ hai, luôn theo đuổi cực hạn của kiếm, mong ước có một ngày trường kiếm phá vỡ hư không, phá vỡ gông cùm xiềng xích của Cửu Châu đại địa, đạt tới cảnh giới chí cường.
Cả đời này, vì kiếm, hắn bỏ qua rất nhiều...
"Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa!"
Thân thể Tần Thập Thất run lên. Bụi mù đã tiêu tán, ngàn vạn người đang quan sát, đặc biệt là những người ở trên đỉnh núi xa xa đều ồ lên.
"Ầm!"
Như một ngọn núi sụp đổ, thân thể Tần Thập Thất từ từ ngã xuống, lăn lông lốc trên đá núi. Lúc này mọi người mới phát hiện ra, nơi ngực bị tay hắn che đi có một lỗ thủng rất lớn, trái tim đã không còn nữa.
- Tại sao, tại sao...
Bùi Tam cũng máu chảy đầm đìa, nơi ngực có một vết thương to, áo giáp đã bị tử kiếm đâm vỡ, máu tươi nhiễm đỏ ra ngoài thân. Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, không ngừng lẩm bẩm thấp giọng thì thào:
- Tại sao lại không đột phá? Tại sao ta lại không đột phá? Ta đã cảm nhận được tử vong rồi, tại sao... chỉ thiếu chút nữa!
Bùi Tam và Tần Thập Thất chỉ cách cảnh giới chí cường giả một chút, nhưng một chút này lại như một khe nước vô tình, khiến cho bọn họ vẫn chỉ là nhân loại, vẫn chịu sự áp chế, không thể phá vỡ gông cùm của Cửu Châu. Một bước cuối cùng này khó như lên trời.
Hai siêu cường giả đấu một trận sinh tử.
Chết, tự nhiên là thất bại.
Nhưng cho dù còn sống, cũng không có nghĩa là đến đích. Cảnh giới chí cường không phải có thể dễ dàng đạt tới như vậy. Từ cổ chí kim, trong các thế hệ cường giả động hư không ít người đã đến rất gần chí cường giả, nhưng lại bị ngăn ở một bước cuối cùng, khiến cho bọn họ cuối cùng cũng phải chết khi đại hạn tới.
Đằng Thanh Sơn trên đám mây lặng lẽ nhìn, trong lòng rất bi thương.
Lại là một siêu cường giả ngã xuống.
Bùi Tam và Tần Thập Thất đều muốn đạt tới chí cường giả, đã dùng sinh mạng để đặt cược, nhưng có đôi khi, không phải cứ liều mạng là được.
- Sư phụ!
Thanh niên áo xanh đang đứng cạnh Doanh Hải Đồng xem cuộc chiến bỗng gào lên một tiếng thê lương, vô lực quỳ xuống, thân thể run rẩy nức nở.
Tần Thập Thất đã chết.
Trận chiến đỉnh cao đầu tiên, Bùi Tam đấu với Hoàng Thiên Cần, Hoàng Thiên Cần chết.
Trận chiến đỉnh cao thứ hai, Bùi Tam đối chiến với Tần Thập Thất, Tần Thập Thất cũng chết.
Trong vô số người đang xem cuộc chiến xuất hiện những lời bàn tán như thủy triều, ai nấy đều thán phục trận vừa rồi.
- Ha ha, ha ha ha...
Một tiếng cười cực kỳ ngông cuồng, chấn động cả thiên địa vang dội bên tai, giống như quanh quẩn mãi trong linh hồn mọi người. Không biết vì sao vừa nghe tiếng cười, ai nấy đều cảm thấy trong lòng bi phẫn như muốn nấc lên.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, người đang cười chính là Bùi Tam trọng thương toàn thân nhuộm máu, như đang phát điên ngẩng đầu cười lớn.
Trên đám mây, Đằng Thanh Sơn trầm mặc nhìn cảnh này.
Thông qua tiếng cười, hắn cảm giác được trong lòng Bùi Tam đang vô cùng bi phẫn. Bùi Tam khát vọng đạt tới chí cường giả, nhưng trải qua sinh tử lần này, hắn vẫn không thể thành công.
Đột nhiên, tiếng cười ngừng lại.
Đôi mắt Bùi Tam đỏ như máu, trong lòng gầm lên: "Cửu Châu, ta nhất định sẽ phá vỡ hư không, nhất định sẽ như vậy! Ngươi không ngăn được ta đâu, không ngăn được ta đâu!"
Niềm tin mãnh liệt muốn đạt tới chí cường đã dồn nén không biết bao nhiêu năm không ngừng vang lên trong đầu, làm cho khát vọng trong lòng Bùi Tam đạt đến cực hạn.
Thanh Long sơn một mảnh hoang tàn.
Còn chung quanh, mọi người đều nhìn vào Bùi Tam cả người nhuộm máu đang đứng trên Thanh Long sơn. Trong mắt chúng nhân, Bùi Tam cơ hồ chính là đệ nhất cường giả trên Cửu Châu đại địa hiện giờ, có lẽ chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn mới có tư cách so tài cao thấp với hắn.
- Đằng Thanh Sơn!
Một giọng nói lạnh lùng vang vọng trong thiên địa. Chỉ thấy Bùi Tam ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn phía đám mây xa xa, nơi Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng đang đứng.
- Hoàng Thiên Cần đánh với ta, hắn đã chết. Tần Thập Thất đánh với ta, cũng đã bị diệt rồi.
Bùi Tam nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, đôi mắt như có lửa.
- Muốn trở thành Chí cường giả rất khó. Phải toàn lực ứng phó, không được có tạp niệm, bất chấp tất cả liều chết một trận, mới có thể dưới tình huống toàn thân lâm vào cực hạn đột phá được.
- Ba năm sau, Đằng Thanh Sơn, ngươi sẽ đấu với ta! Kết quả, có lẽ sẽ là ngươi chết, cũng có lẽ sẽ là ta chết.
- Nếu như ngươi sợ hãi, sợ đấu với Bùi Tam ta, vậy thì có thể không đến.
- Người sợ hãi, không có tư cách chiến đấu sinh tử với ta.
Bùi Tam lạnh lẽo nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ba năm sau, vào ngày mười tám tháng chạp, ở Bạch Mã hồ Dương châu, ta sẽ đợi ngươi. Đến hay không là do ngươi.
Giọng nói như tiếng của thiên thần vang vọng mãi trên bầu trời Tần Lĩnh sơn mạch, quanh quẩn bên tai ngàn vạn người.
- Không ổn, Tần Thập Thất đột phá, sư phụ gặp phiền toái rồi.
Trong mắt Lý Triều có vẻ hơi lo lắng.
Bùi Tuyết Liên bên cạnh vừa nghe thế, càng biến sắc:
- Sư huynh, cha muội không sao…
Bên phía Thiên Thần cung lo lắng, còn bên phía Doanh Thị gia tộc thì lại khẽ thở phào một hơi.
Trong số người xem chung quanh cũng lẫn vào vài cường giả hư cảnh.
- Bùi Tam và Tần Thập Thất đánh một trận đỉnh cao, nếu Bùi Tam chết thì không có trận ba năm sau với Đằng Thanh Sơn nữa.
Trong đám người, Vân Mộng Chiến Thần tóc bạc mỉm cười nhìn trận này. Sau khi không cần trấn thủ ở Vĩnh An quận thành, y đã có thể tự do đi thăm những nơi khác trên Cửu Châu đại địa.
Cảm thụ tình hình các nơi trên Cửu Châu đại địa, trước ngày đại hạn có thể sống như vậy quả là rất ung dung, Vân Mộng chiến thần cũng cảm thấy rất tự tại.
"Đợi ngày đại hạn đến, sẽ về quê hương Đoan Mộc đại lục."
Vân Mộng Chiến Thần cũng đã có kế hoạch.
Trên đỉnh núi Thanh Long sơn, Tần Thập Thất và Bùi Tam không hề để ý tới những người đang xem cuộc chiến, sự chú ý của bọn họ đều dồn vào người đối thủ.
- Tần Thập Thất! Trong vạn thú đạo của ta, đạo mạnh nhất là thần viên đạo. Ngươi đã có tư cách để ta sử dụng thần viên đạo rồi.
Chiến ý của Bùi Tam không ngừng tăng lên, lúc này đã sử dụng tới tuyệt chiêu mạnh nhất.
Chỉ thấy một hư ảnh Thần Viên cao lớn màu đen xuất hiện phía sau Bùi Tam, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, khí tức hung dữ tràn ngập.
Hai hàng lông mày của Tần Thập Thất như kiếm, nốt ruồi đỏ ở ấn đường mơ hồ như chảy máu.
Chiến ý không ngừng dâng lên.
- Bùi Tam, chết đi!
Tần Thập Thất quát to một tiếng, mặt tím lại, một giọt máu từ nốt ruồi đỏ ở ấn đường chảy xuống mặt. Chỉ thấy tử kiếm trong tay hắn trong nháy mắt hóa thành những bóng kiếm, giống như những mũi tên, hình thành một chuỗi những bóng kiếm xám đục lẫn vào trong đen trắng, trong nháy mắt cắt qua bầu trời.
"Oang..."
Thiên địa như bị một chuỗi bóng kiếm cắt vụn.
- Phá!
Đôi mắt Bùi Tam tràn đầy hung quang, quát to một tiếng, cả người như một con đại viên hầu xông tới nhanh như chớp, mười ngón tay linh hoạt bắn ra từng đạo kiếm ảnh. Chỉ nghe những tiếng tiếng nổ đùng đoàng long trời lở đất vang lên, những bóng kiếm liên tục lao tới đều bị Bùi Tam chỉ dựa vào mười ngón tay phá tan tất cả
Tần Thập Thất hơi biến sắc.
- A...
Tần Thập Thất bỗng nhiên ngẩng đầu gầm lên.
Chỉ thấy vô số sức mạnh màu xám đục tràn ngập, hóa thành từng bóng kiếm nhanh chóng bọc lấy Tần Thập Thất.
Khi mấy trăm bóng kiếm dày đặc bao phủ, cả người Tần Thập Thất chợt ngưng kết thành một thanh kiếm lớnmơ hồ, tay phải cầm tử kiếm bỗng trở thành mũi nhọn của thanh kiếm khổng lồ này.
Đôi mắt dữ tợn của Bùi Tam lóe ra ánh sáng lạnh, hai tay đột nhiên hóa thành quyền, xông thẳng tới.
"Vèo!"
Tần Thập Thất cũng cũng bắn lên phía trước, thanh kiếm lớn mơ hồ lóe ra mấy trăm bóng kiếm. Những luồng thế giới lực uốn lượn không ngừng dung nhập vào tử kiếm trong tay.
Lúc này, thanh kiếm lớn bao phủ của Tần Thập Thất lại giống như một tiểu thiên địa, mà trung tâm của tiểu thiên địa này chính là thanh tử kiếm.
"Ầm ầm..."
Bùi Tam như một viên thiên thạch từ ngoài xông đến, lực công kích vô tận tập trung vào đôi nắm tay.
Nắm tay và mũi kiếm!
"Ầm!"
Cả không trung cuộn lên như sóng nước, tiếng va chạm ầm ầm như sấm rền từ từ vang lên. Một lớp đá của Thanh Long sơn cao chừng mười trượng bị chấn thành bụi, thấp đi một đoạn.
Cảnh này làm ngàn vạn người đang quan sát hoàn toàn nín thở, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.
Một cú đánh làm cho cả Tần Thập Thất lẫn Bùi Tam đều văng ra hai bên, chấn động đến mức phun ra một vòi máu, sau đó lại như đang nhập ma, lập tức lao về phía đối phương.
- Chết đi!
Lần này nốt ruồi đỏ trên ấn đường Tần Thập Thất lại có một dao động vô hình dung nhập vào giữa tử kiếm.
Cảnh này làm Đằng Thanh Sơn kinh hãi: "Tần Thập Thất không cần mạng rồi sao, lại đem 'thần' dung nhập vào kiếm như vậy?"
Lúc đạt tới tiên thiên, có thể thông qua "thần" tiến hành khống chế phi đao chuyển hướng. Còn đối với cường giả động hư, lực khống chế "thần" còn mạnh hơn.
Bình thường, không ai đem "thần" quán nhập trực tiếp vào giữa binh khí như vậy.
Điều này sẽ tạo thành thương tổn rất lớn tới nê hoàn cung, nhưng hiển nhiên Tần Thập Thất muốn phát ra tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn, muốn liều mạng.
- Hống...
Trong mắt Bùi Tam đầy vẻ điên cuồng. Lần này tay trái hóa thành trảo, tay phải thành quyền. Hư ảnh Thần Viên màu đen phía sau lại thu nhỏ lại một chút, càng thêm ngưng tụ, giống như một con Thần Viên chính thức. Cái đuôi của hư ảnh Thần Viên cũng rút ngắn một chút, trở nên rất cô đọng rõ ràng.
"Oang oang..."
Tần Thập Thất cầm kiếm, giống như một người bình thường đâm về phía Bùi Tam, chỉ là tốc độ lại nhanh hơn người bình thường gấp ngàn vạn lần. Quỷ dị nhất là mũi kiếm trong tay không ngừng biến ảo phương hướng với một tần suất kinh người, làm cho người ta căn bản không thể suy đoán được rốt cuộc hắn sẽ công vào đâu.
Trong nháy mắt...
Hai luồng lưu quang va chạm.
Nếu như chậm đi trăm ngàn lần, có thể phát hiện ra, khuôn mặt Tần Thập Thất đầy máu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ Bùi Tam. Lúc này, hắn đã thi triển ra một kiếm giản dị nhất, cũng là một kiếm mạnh nhất đời mình.
"Vèo!"
Kiếm xuất trong nháy mắt.
Quyền phải quỷ dị của Bùi Tam trong nháy mắt nổ tung ra, như tràn ngập cả trời đất. Thiên địa đều bị một nắm đấm này che phủ. Tử kiếm và nắm tay của Bùi Tam chính diện va chạm với nhau.
"Rắc!"
Tử kiếm khẽ rung lên, thân kiếm xuất hiện một vết nứt.
"Xoẹt..."
Bao tay trên quyền phải của Bùi Tam cũng vỡ ra.
"Xoảng!"
"Ầm..."
Hai bóng người lần lượt đan xen.
Bụi mù tràn ngập. Sắc mặt hai người đều trắng bệch. Bao tay trên tay phải của Bùi Tam hoàn toàn vỡ ra.
"Bộp!"
"Bộp!"
Những giọt máu xuyên qua khe hở rơi xuống đất, nhỏ xuống đá núi.
Tần Thập Thất nắm lấy thanh kiếm gãy, che ngực, trầm giọng nói:
- Bùi Tam! Nếu như tay trái không bị thương, kẻ thua chưa chắc đã là ta.
"Ta không cam lòng!"
"Không cam lòng!"
"Thiếu chút nữa, chỉ một chút thôi! Bốn trăm năm rồi, hơn bốn trăm năm rồi!"
Trong đầu Tần Thập Thất hiện ra những cảnh tượng đáng nhớ. Từ năm xưa ở Doanh Thị gia tộc học kiếm thuật, lúc đó hắn đã si mê kiếm thuật, đã coi kiếm trở thành sinh mạng thứ hai, luôn theo đuổi cực hạn của kiếm, mong ước có một ngày trường kiếm phá vỡ hư không, phá vỡ gông cùm xiềng xích của Cửu Châu đại địa, đạt tới cảnh giới chí cường.
Cả đời này, vì kiếm, hắn bỏ qua rất nhiều...
"Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa!"
Thân thể Tần Thập Thất run lên. Bụi mù đã tiêu tán, ngàn vạn người đang quan sát, đặc biệt là những người ở trên đỉnh núi xa xa đều ồ lên.
"Ầm!"
Như một ngọn núi sụp đổ, thân thể Tần Thập Thất từ từ ngã xuống, lăn lông lốc trên đá núi. Lúc này mọi người mới phát hiện ra, nơi ngực bị tay hắn che đi có một lỗ thủng rất lớn, trái tim đã không còn nữa.
- Tại sao, tại sao...
Bùi Tam cũng máu chảy đầm đìa, nơi ngực có một vết thương to, áo giáp đã bị tử kiếm đâm vỡ, máu tươi nhiễm đỏ ra ngoài thân. Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, không ngừng lẩm bẩm thấp giọng thì thào:
- Tại sao lại không đột phá? Tại sao ta lại không đột phá? Ta đã cảm nhận được tử vong rồi, tại sao... chỉ thiếu chút nữa!
Bùi Tam và Tần Thập Thất chỉ cách cảnh giới chí cường giả một chút, nhưng một chút này lại như một khe nước vô tình, khiến cho bọn họ vẫn chỉ là nhân loại, vẫn chịu sự áp chế, không thể phá vỡ gông cùm của Cửu Châu. Một bước cuối cùng này khó như lên trời.
Hai siêu cường giả đấu một trận sinh tử.
Chết, tự nhiên là thất bại.
Nhưng cho dù còn sống, cũng không có nghĩa là đến đích. Cảnh giới chí cường không phải có thể dễ dàng đạt tới như vậy. Từ cổ chí kim, trong các thế hệ cường giả động hư không ít người đã đến rất gần chí cường giả, nhưng lại bị ngăn ở một bước cuối cùng, khiến cho bọn họ cuối cùng cũng phải chết khi đại hạn tới.
Đằng Thanh Sơn trên đám mây lặng lẽ nhìn, trong lòng rất bi thương.
Lại là một siêu cường giả ngã xuống.
Bùi Tam và Tần Thập Thất đều muốn đạt tới chí cường giả, đã dùng sinh mạng để đặt cược, nhưng có đôi khi, không phải cứ liều mạng là được.
- Sư phụ!
Thanh niên áo xanh đang đứng cạnh Doanh Hải Đồng xem cuộc chiến bỗng gào lên một tiếng thê lương, vô lực quỳ xuống, thân thể run rẩy nức nở.
Tần Thập Thất đã chết.
Trận chiến đỉnh cao đầu tiên, Bùi Tam đấu với Hoàng Thiên Cần, Hoàng Thiên Cần chết.
Trận chiến đỉnh cao thứ hai, Bùi Tam đối chiến với Tần Thập Thất, Tần Thập Thất cũng chết.
Trong vô số người đang xem cuộc chiến xuất hiện những lời bàn tán như thủy triều, ai nấy đều thán phục trận vừa rồi.
- Ha ha, ha ha ha...
Một tiếng cười cực kỳ ngông cuồng, chấn động cả thiên địa vang dội bên tai, giống như quanh quẩn mãi trong linh hồn mọi người. Không biết vì sao vừa nghe tiếng cười, ai nấy đều cảm thấy trong lòng bi phẫn như muốn nấc lên.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, người đang cười chính là Bùi Tam trọng thương toàn thân nhuộm máu, như đang phát điên ngẩng đầu cười lớn.
Trên đám mây, Đằng Thanh Sơn trầm mặc nhìn cảnh này.
Thông qua tiếng cười, hắn cảm giác được trong lòng Bùi Tam đang vô cùng bi phẫn. Bùi Tam khát vọng đạt tới chí cường giả, nhưng trải qua sinh tử lần này, hắn vẫn không thể thành công.
Đột nhiên, tiếng cười ngừng lại.
Đôi mắt Bùi Tam đỏ như máu, trong lòng gầm lên: "Cửu Châu, ta nhất định sẽ phá vỡ hư không, nhất định sẽ như vậy! Ngươi không ngăn được ta đâu, không ngăn được ta đâu!"
Niềm tin mãnh liệt muốn đạt tới chí cường đã dồn nén không biết bao nhiêu năm không ngừng vang lên trong đầu, làm cho khát vọng trong lòng Bùi Tam đạt đến cực hạn.
Thanh Long sơn một mảnh hoang tàn.
Còn chung quanh, mọi người đều nhìn vào Bùi Tam cả người nhuộm máu đang đứng trên Thanh Long sơn. Trong mắt chúng nhân, Bùi Tam cơ hồ chính là đệ nhất cường giả trên Cửu Châu đại địa hiện giờ, có lẽ chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn mới có tư cách so tài cao thấp với hắn.
- Đằng Thanh Sơn!
Một giọng nói lạnh lùng vang vọng trong thiên địa. Chỉ thấy Bùi Tam ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn phía đám mây xa xa, nơi Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng đang đứng.
- Hoàng Thiên Cần đánh với ta, hắn đã chết. Tần Thập Thất đánh với ta, cũng đã bị diệt rồi.
Bùi Tam nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, đôi mắt như có lửa.
- Muốn trở thành Chí cường giả rất khó. Phải toàn lực ứng phó, không được có tạp niệm, bất chấp tất cả liều chết một trận, mới có thể dưới tình huống toàn thân lâm vào cực hạn đột phá được.
- Ba năm sau, Đằng Thanh Sơn, ngươi sẽ đấu với ta! Kết quả, có lẽ sẽ là ngươi chết, cũng có lẽ sẽ là ta chết.
- Nếu như ngươi sợ hãi, sợ đấu với Bùi Tam ta, vậy thì có thể không đến.
- Người sợ hãi, không có tư cách chiến đấu sinh tử với ta.
Bùi Tam lạnh lẽo nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ba năm sau, vào ngày mười tám tháng chạp, ở Bạch Mã hồ Dương châu, ta sẽ đợi ngươi. Đến hay không là do ngươi.
Giọng nói như tiếng của thiên thần vang vọng mãi trên bầu trời Tần Lĩnh sơn mạch, quanh quẩn bên tai ngàn vạn người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook