Cửu Cửu Trùng Sinh
-
Chương 6: Tài năng
Hoàng thượng bước đi lên ghế rồng, dáng đi hiên ngang xung quanh tỏa ra khí chất bất phàm. Bên cạnh hoàng thượng là bốn tên thái giám và mười mấy cô cung nữ.
Ngôi trên ghế trồng Lưu Thái Phong lướt mắt nhìn qua một lược.
"Các khanh bình thân."
Đám văn võ bá quan cùng mọi người hành lễ đa tạ thánh ý của hoàng thượng rồi bắt đầu ngồi xuống ghế.
"Như các khanh đã biết mụch đích của bữa tiệc này là để chào đón thái tử Liên Quốc nên mọi người hãy thể hiện thật tốt." Ông ta nghiêm giọng.
Vừa nói dứt câu thì ở đằng xa thái tử Trương Bá Châu con trai của vua Trương Thành Đông và vương gia Hàn Phong Dực đã đến. Nhìn hai mỹ nam đi cùng nhau thật là khiến người ta không khỏi rung động. Bao nhiêu ánh mắt si mê cứ nhìn lấy bóng dáng của hai người họ không thôi, nhưng chỉ có Lưu Lam Ngọc là vẫn bình thản uống trà ánh mắt không một gợn sóng. Trương Bá Châu nhìn thấy nàng thì nở một nụ cười đầy mị hoặc.
Hắn đang cười với mình sao, thật là giả tạo. Hắn đang cố tình trêu ghẹo mình trước mặt mọi người sao, hắn xem thường ta tới vậy sao. Được! Được lắm.
Nàng đưa đôi mắt sắt bénh lạnh lùng của mình lước qua hắn một lược, rồi cười lạnh tỏ vẻ khinh thường.
Trương Bá Châu chợt lạnh người, Hàn Phong Dực thấy hắn đứng ngẩn người liền nghéo hắn một cái thật mạnh.
Lúc này Trương Bá Châu mới chợt ý thức được mình đang ở đâu và đang đứng trước mặt ai. Hắn đi tới miệng cười trào phúng, tay sắp cây quạt trong tay nghiên người trước hoàng thượng uy nghiêm chí cao vô thượng.
"Bái kiến hoàng thượng. " Trương Bá Châu cuối người hành lễ.
"Bình thân, mời thái tử ngồi. Hôm nay để tỏ lòng hiếu khách với Liên Quốc ta đã tổ chức bữa tiệc này. Thái tử thấy thế nào?" Lưu Thái Phong nói một cách trịnh trọng.
"Cảm tạ thánh thượng." Hắn cúi người đáp lễ.
Trương Bá Châu đi vào chổ ngồi thì thấy nàng đang thản nhiên ngồi uống trà, ánh mắt hắn liền có chút hơi giật giật, hắn nheo mày đi tới chổ nàng. Mọi người thấy vậy liền hoảng hốt, lo lắng không biết Lưu Lam Ngọc có làm gì vô lễ với thái tử Trương Bá Châu hay không.
"Nhị muội từ nhỏ đã khờ khờ dại dại nếu có làm gì đắc tội với thái tử thì mong ngài lượng thứ." Trưởng công chúa khẩn trương nói. Có lẽ trưởng công chúa sợ nàng làm mất thanh danh của hoàng gia, sẽ làm ảnh hưởng đến hòa khí của hai bên lúc đó cô không thể làm thái tử phi của Liên Quốc được nữa.
"Không! Không phải vậy, ta rất ngưỡng mộ tài năng của nhị công chúa nên ta đến để thỉnh giáo công chúa thôi. " Trương Bá Châu miệng cười trào phúng tay phất quạt.
Thái tử nói xong mọi người liền thở phào nhẹ nhỏm, sau đó mới bàn tán xôn xao.
"Nhị công chúa mà có tài năng gì cơ chứ chẳng phải là một con ngốc sao."
Trương Bá Châu sáp lại gần nàng, bờ môi mọng đỏ cong lên hiện lên thật diệu dàng và tao nhã.
"Chúng ta thật có duyên, như vậy tôi có thể hỏi tên nhị công chúa chứ?" Hắn rất tò mò từ đêm hôm qua tới giờ mãi vẫn không biết nàng là ai? Đến bây giờ hắn mới biết thì ra là nhị công chúa.
Nàng cười lạnh. "Ta tên là Lưu Lam Ngọc."
"Vậy Lam Ngọc công chúa nàng có thể cùng ta đàm đạo thơ ca được không?"
Khi nghe hắn muốn thử tài công chúa thì mọi người ai cũng sững sốt kể cả hoàng thượng cũng tím tái mặt mày chẳng biết giải quyết ra sao bèn nói.
"Ái nữ ngu dốt nếu làm ngài không vừa lòng thì đừng mong ngài lượng thứ." Nói xong ông ta trợn to mắt nhìn Lưu Lam Ngọc như muốn cảnh báo nàng nếu làm ông mất mặt thì nàng chết chắc.
Hắn bắt đầu ra câu đối:
"Sự tuy tiểu, bất tắc, bất thành
Tử tuy hiền, bất giáo, bất minh"
Nghe hắn đối xong mọi người liền tím tái mặt mày nếu là một câu đối khó thì không sao nhưng vì quá dễ, nếu không đối được thì thật mất mặt.
Nàng đối lại:
"Ngọc bất trắc, bất thành khí
Nhân bất học, bất tri lý"
Mọi người nghe nàng đối xong mà thở phào nhẹ nhõm nếu không đúng chủ đề cũng không sao miễn sao đối lại là được rồi họ sẽ nói giúp cho nàng.
"Thật danh bất hư truyền, không hổ danh là nhị công chúa của Bang Quốc." Hắn vừa cười vừa ngợi ca nàng khiến mọi người trong cung cũng vui lây.
"Một câu đối dễ như vậy ai chẳng đối được chứ." Trưởng công chúa mĩa mai.
"Như vậy là công chúa không biết rồi, trong thơ của tai hạ có hàm ý chỉ có những người thông minh mới nhận ra hàm ý đó, còn những kẻ ngu si thì làm sao nhận ra hàm ý của câu thơ." Trương Bá Châu nói giọng mĩa mai.
Lưu Nhi Bình hiểu là người thái tử đang nói đến là ai cảm thấy ngượng nên cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng rất ghét nàng tại nàng mà cô ta mất mặt vô cùng.
Nàng được mọi người ngợi ca như vậy trưởng công chúa cảm thấy không được vui bèn nghĩ ra một cách khiến nàng ta bẽ mặt trước mọi người nhất là trước thái tử, rồi thái tử và mọi người sẽ biết ai mới là người tài giỏi.
Được rồi tôi sẽ múa và dụ cô đánh đàn cho tôi nếu cô không biết đánh đàn thì mọi người còn khen cô được nữa không, nếu cô có thể đánh đàn thì sao chứ ai chẳng biết tôi múa rất đẹp. Bọn họ chỉ chú ý đến tôi còn cô chỉ là kẻ họa nhạc mà thôi... hừ.
"Để góp vui cho bửa tiệc ta sẽ múa tặng mọi người một điệu có được không?" Lưu Nhi Bình đứng lên, miệng nói nhỏ nhẹ rất tao nhã và có khí chất.
Hay đây nha hai công chú đấu đá lẫn nhau rất đánh để xem.
"Nếu được xem trưởng công chúa múa thì còn gì bằng." Hàn Thiên Dực nói.
Để tôi xem cô sẽ làm gì.
"Vậy ta muốn mời nhị muội gảy đàn cho ta có được không?" Cô ta nói giọng khinh thường.
Tại sao trưởng công chúa không chịu buông tha cho Ngọc nhi chứ.
"Nhị muội của con mới khỏi bệnh xong ta nghĩ vẫn chưa được khỏe đâu." Hoàng phi nói giúp nàng.
"Nếu nhị muội không được khỏe thì ta không làm phiền nữa." Cô ta cười khinh.
Cô muốn chơi tôi sao cô còn non và xanh lắm.
"Ấy tỷ tỷ! Muội sẽ đàn cho tỷ múa." Nàng nói giọng mỉa mai.
"Hem... Hem! Ta nghĩ hoàng phi của con nói đúng con vừa mới khỏi bệnh nên đừng gắng sức quá." Ông ta lo sợ nàng sẽ làm mất mặt nên nói đỡ cho nàng.
Ông sợ tôi làm mất mặt chứ gì? Yên tâm rồi sẽ tới lượt ông thôi.
"Không sao con ổn mà nên mọi người đừng lo."
Lưu Lam Ngọc đi tới bên cạnh đàn, trưởng công chúa cũng đi tới. Khi tiếng đàn của nàng cất lên thì cũng là lúc điệu múa bắt đầu. Điệu múa tao nhã, dáng người nhanh nhẹn dẻo dai. Điệu múa là sự tinh túy thuần khiết của nghệ thuật. Tuy trưởng công chúa múa rất đẹp nhưng mọi người lại chú ý đến tiếng đàn của nàng hơn. Tiếng đàn nghe thanh thoát du dương khiến người ta cảm thấy thật thoải mái, tiếng đàn hay đến mức có thể lôi kéo được đàn chim tới. Đàn chim bị tiếng đàn dẫn dụ tới mà bay xung quanh nàng mà hót theo tiếng đàn. Bây giờ nàng trong mắt mọi người như một tiên nữ đang sải cánh bay trên bầu trời cao trong xanh với những chú chim xinh đẹp.
Màn trình diển của họ rất thành công nhưng người được mọi người tán dương nhiều nhất chính là Lưu Lam Ngọc. Vậy là kế hoạch làm cho nàng ta mất mặt đã thất bại khiến cho trưởng công chúa rất tức tối. Khi nàng ta đứng dậy định đi về phòng thì trưởng công chúa cố tình để chân ra định hại nàng. Nàng đi qua không may bị vấp ngã đang lúc nàng chẳng biết nên làm gì thì đã có người chạy đến đỡ nàng và không ai xa lạ đó chính là Hàn Phong Dực.
[/QUOTE]
Link thảo luận-góp ý: http://truyen.org/threads/thao-luan-gop-y-nhung-tac-pham-cua-toc-xanh.15012/
Ngôi trên ghế trồng Lưu Thái Phong lướt mắt nhìn qua một lược.
"Các khanh bình thân."
Đám văn võ bá quan cùng mọi người hành lễ đa tạ thánh ý của hoàng thượng rồi bắt đầu ngồi xuống ghế.
"Như các khanh đã biết mụch đích của bữa tiệc này là để chào đón thái tử Liên Quốc nên mọi người hãy thể hiện thật tốt." Ông ta nghiêm giọng.
Vừa nói dứt câu thì ở đằng xa thái tử Trương Bá Châu con trai của vua Trương Thành Đông và vương gia Hàn Phong Dực đã đến. Nhìn hai mỹ nam đi cùng nhau thật là khiến người ta không khỏi rung động. Bao nhiêu ánh mắt si mê cứ nhìn lấy bóng dáng của hai người họ không thôi, nhưng chỉ có Lưu Lam Ngọc là vẫn bình thản uống trà ánh mắt không một gợn sóng. Trương Bá Châu nhìn thấy nàng thì nở một nụ cười đầy mị hoặc.
Hắn đang cười với mình sao, thật là giả tạo. Hắn đang cố tình trêu ghẹo mình trước mặt mọi người sao, hắn xem thường ta tới vậy sao. Được! Được lắm.
Nàng đưa đôi mắt sắt bénh lạnh lùng của mình lước qua hắn một lược, rồi cười lạnh tỏ vẻ khinh thường.
Trương Bá Châu chợt lạnh người, Hàn Phong Dực thấy hắn đứng ngẩn người liền nghéo hắn một cái thật mạnh.
Lúc này Trương Bá Châu mới chợt ý thức được mình đang ở đâu và đang đứng trước mặt ai. Hắn đi tới miệng cười trào phúng, tay sắp cây quạt trong tay nghiên người trước hoàng thượng uy nghiêm chí cao vô thượng.
"Bái kiến hoàng thượng. " Trương Bá Châu cuối người hành lễ.
"Bình thân, mời thái tử ngồi. Hôm nay để tỏ lòng hiếu khách với Liên Quốc ta đã tổ chức bữa tiệc này. Thái tử thấy thế nào?" Lưu Thái Phong nói một cách trịnh trọng.
"Cảm tạ thánh thượng." Hắn cúi người đáp lễ.
Trương Bá Châu đi vào chổ ngồi thì thấy nàng đang thản nhiên ngồi uống trà, ánh mắt hắn liền có chút hơi giật giật, hắn nheo mày đi tới chổ nàng. Mọi người thấy vậy liền hoảng hốt, lo lắng không biết Lưu Lam Ngọc có làm gì vô lễ với thái tử Trương Bá Châu hay không.
"Nhị muội từ nhỏ đã khờ khờ dại dại nếu có làm gì đắc tội với thái tử thì mong ngài lượng thứ." Trưởng công chúa khẩn trương nói. Có lẽ trưởng công chúa sợ nàng làm mất thanh danh của hoàng gia, sẽ làm ảnh hưởng đến hòa khí của hai bên lúc đó cô không thể làm thái tử phi của Liên Quốc được nữa.
"Không! Không phải vậy, ta rất ngưỡng mộ tài năng của nhị công chúa nên ta đến để thỉnh giáo công chúa thôi. " Trương Bá Châu miệng cười trào phúng tay phất quạt.
Thái tử nói xong mọi người liền thở phào nhẹ nhỏm, sau đó mới bàn tán xôn xao.
"Nhị công chúa mà có tài năng gì cơ chứ chẳng phải là một con ngốc sao."
Trương Bá Châu sáp lại gần nàng, bờ môi mọng đỏ cong lên hiện lên thật diệu dàng và tao nhã.
"Chúng ta thật có duyên, như vậy tôi có thể hỏi tên nhị công chúa chứ?" Hắn rất tò mò từ đêm hôm qua tới giờ mãi vẫn không biết nàng là ai? Đến bây giờ hắn mới biết thì ra là nhị công chúa.
Nàng cười lạnh. "Ta tên là Lưu Lam Ngọc."
"Vậy Lam Ngọc công chúa nàng có thể cùng ta đàm đạo thơ ca được không?"
Khi nghe hắn muốn thử tài công chúa thì mọi người ai cũng sững sốt kể cả hoàng thượng cũng tím tái mặt mày chẳng biết giải quyết ra sao bèn nói.
"Ái nữ ngu dốt nếu làm ngài không vừa lòng thì đừng mong ngài lượng thứ." Nói xong ông ta trợn to mắt nhìn Lưu Lam Ngọc như muốn cảnh báo nàng nếu làm ông mất mặt thì nàng chết chắc.
Hắn bắt đầu ra câu đối:
"Sự tuy tiểu, bất tắc, bất thành
Tử tuy hiền, bất giáo, bất minh"
Nghe hắn đối xong mọi người liền tím tái mặt mày nếu là một câu đối khó thì không sao nhưng vì quá dễ, nếu không đối được thì thật mất mặt.
Nàng đối lại:
"Ngọc bất trắc, bất thành khí
Nhân bất học, bất tri lý"
Mọi người nghe nàng đối xong mà thở phào nhẹ nhõm nếu không đúng chủ đề cũng không sao miễn sao đối lại là được rồi họ sẽ nói giúp cho nàng.
"Thật danh bất hư truyền, không hổ danh là nhị công chúa của Bang Quốc." Hắn vừa cười vừa ngợi ca nàng khiến mọi người trong cung cũng vui lây.
"Một câu đối dễ như vậy ai chẳng đối được chứ." Trưởng công chúa mĩa mai.
"Như vậy là công chúa không biết rồi, trong thơ của tai hạ có hàm ý chỉ có những người thông minh mới nhận ra hàm ý đó, còn những kẻ ngu si thì làm sao nhận ra hàm ý của câu thơ." Trương Bá Châu nói giọng mĩa mai.
Lưu Nhi Bình hiểu là người thái tử đang nói đến là ai cảm thấy ngượng nên cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng rất ghét nàng tại nàng mà cô ta mất mặt vô cùng.
Nàng được mọi người ngợi ca như vậy trưởng công chúa cảm thấy không được vui bèn nghĩ ra một cách khiến nàng ta bẽ mặt trước mọi người nhất là trước thái tử, rồi thái tử và mọi người sẽ biết ai mới là người tài giỏi.
Được rồi tôi sẽ múa và dụ cô đánh đàn cho tôi nếu cô không biết đánh đàn thì mọi người còn khen cô được nữa không, nếu cô có thể đánh đàn thì sao chứ ai chẳng biết tôi múa rất đẹp. Bọn họ chỉ chú ý đến tôi còn cô chỉ là kẻ họa nhạc mà thôi... hừ.
"Để góp vui cho bửa tiệc ta sẽ múa tặng mọi người một điệu có được không?" Lưu Nhi Bình đứng lên, miệng nói nhỏ nhẹ rất tao nhã và có khí chất.
Hay đây nha hai công chú đấu đá lẫn nhau rất đánh để xem.
"Nếu được xem trưởng công chúa múa thì còn gì bằng." Hàn Thiên Dực nói.
Để tôi xem cô sẽ làm gì.
"Vậy ta muốn mời nhị muội gảy đàn cho ta có được không?" Cô ta nói giọng khinh thường.
Tại sao trưởng công chúa không chịu buông tha cho Ngọc nhi chứ.
"Nhị muội của con mới khỏi bệnh xong ta nghĩ vẫn chưa được khỏe đâu." Hoàng phi nói giúp nàng.
"Nếu nhị muội không được khỏe thì ta không làm phiền nữa." Cô ta cười khinh.
Cô muốn chơi tôi sao cô còn non và xanh lắm.
"Ấy tỷ tỷ! Muội sẽ đàn cho tỷ múa." Nàng nói giọng mỉa mai.
"Hem... Hem! Ta nghĩ hoàng phi của con nói đúng con vừa mới khỏi bệnh nên đừng gắng sức quá." Ông ta lo sợ nàng sẽ làm mất mặt nên nói đỡ cho nàng.
Ông sợ tôi làm mất mặt chứ gì? Yên tâm rồi sẽ tới lượt ông thôi.
"Không sao con ổn mà nên mọi người đừng lo."
Lưu Lam Ngọc đi tới bên cạnh đàn, trưởng công chúa cũng đi tới. Khi tiếng đàn của nàng cất lên thì cũng là lúc điệu múa bắt đầu. Điệu múa tao nhã, dáng người nhanh nhẹn dẻo dai. Điệu múa là sự tinh túy thuần khiết của nghệ thuật. Tuy trưởng công chúa múa rất đẹp nhưng mọi người lại chú ý đến tiếng đàn của nàng hơn. Tiếng đàn nghe thanh thoát du dương khiến người ta cảm thấy thật thoải mái, tiếng đàn hay đến mức có thể lôi kéo được đàn chim tới. Đàn chim bị tiếng đàn dẫn dụ tới mà bay xung quanh nàng mà hót theo tiếng đàn. Bây giờ nàng trong mắt mọi người như một tiên nữ đang sải cánh bay trên bầu trời cao trong xanh với những chú chim xinh đẹp.
Màn trình diển của họ rất thành công nhưng người được mọi người tán dương nhiều nhất chính là Lưu Lam Ngọc. Vậy là kế hoạch làm cho nàng ta mất mặt đã thất bại khiến cho trưởng công chúa rất tức tối. Khi nàng ta đứng dậy định đi về phòng thì trưởng công chúa cố tình để chân ra định hại nàng. Nàng đi qua không may bị vấp ngã đang lúc nàng chẳng biết nên làm gì thì đã có người chạy đến đỡ nàng và không ai xa lạ đó chính là Hàn Phong Dực.
[/QUOTE]
Link thảo luận-góp ý: http://truyen.org/threads/thao-luan-gop-y-nhung-tac-pham-cua-toc-xanh.15012/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook