Cửu Cửu Trùng Sinh
-
Chương 3: Bi kịch
"Công chúa! Công chúa!"
"Đây là đâu sao mình lại ở đây? Tại sao mình lại ở đây được?" Trong tiềm thức nó đang suy nghĩ.
Khóe mắt của nó dần dần mở ra. Bên cạnh là một cô gái đứng bên nó mà khóc trong tiếng cười, còn người phụ nữ đang khoác lên người bộ xiêm y màu đỏ đang đứng ở đó, người phụ nữ đó vội đứng bật dậy ánh mắt nhìn nó đầy ngạc nhiên pha lẫn chút căm ghét.
"Công chúa người tỉnh dậy rồi, người cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi." Cô hầu hớn hở ôm chầm nó.
Trong lòng của Anh Đào bây giờ xuất hiện một tràng suy nghĩ - Đây là đâu, tại sao cô ta lại khóc, người phụ đứng đó là ai, chẳng lẽ mình vừa sống lại?
Anh Đào ngồi dậy lưng dựa vào gối tay đưa lên trán thở dốc, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Cô hầu vội đỡ nó vẻ mặt đầy lo lắng cho nó, mắt cô thâm quầng có lẽ do cô đã thức suốt đêm để canh nó trong khi nó đang hôn mê.
Tỉnh dậy sao, hừm thật đáng ghét tại sao cô ta vẫn còn sống chứ, bỏ công ta dèm pha trước mặt hoàng thượng mấy ngày liền vậy mà giờ thành công cốc.
"Nếu như đã tỉnh dậy rồi thì ta đi đây, ta sẽ sai người mang ít đồ tẩm bổ cho con." Nói xong bà ta đi ra ngoài để nó ngơ ngác không biết gì cả.
Rồi bỗng dưng trong đầu nó xuất hiện nhiều hình ảnh, đây chẳng phải là ký ức của khối thân thể này sao. Rồi bỗng dưng từ trên khóe mắt có thứ gì đó rơi xuống. Anh Đào đưa tay lên sờ vào mí mắt, đây chẳng phải là nước mắt sao? Tại sao trong lòng nó lại đau thương đến như vậy? Tim nó đau như có ai cào xé, tâm trạng của nó lúc này là gì? Rồi bỗng dưng đầu nó hơi đau trong đầu nó xuất hiện nhiều hình ảnh kì lạ.
"Phụ... Phụ Hoàng." Lưu Lam Ngọc nói ngọng.
"Ta nghe nói là tối qua có người ám sát con, nên ta đã sai người mang thuốc bổ cho con điều dưỡng. Con uống đi kẻo nguội." Hoàng thượng nói giọng trìu mến.
Nghĩ cũng lạ trước đây hoàng thượng rất lạnh lùng với Lưu Lam Ngọc nhưng sao bây giờ lại quan tâm nàng như vậy? Chẳng lẽ Hoàng thượng đã suy nghĩ lại, cho dù nàng ấy có thế nào đi chăng nữa cũng là con của người.
"Đa tạ Phụ... Phụ... Hoàng." Nàng ta vui mừng đi tới cầm chén thuốc bổ uống hết một hơi chẳng hề suy nghĩ gì nhiều.
Đến tối trong người Lưu Lam Ngọc bỗng dưng thấy khó chịu muôn phần, trong người nàng rất nóng như bị lửa thiêu đốt vậy. Rồi nàng ho ra máu và nằm ngất trên sàn chờ chết.
Nhưng nàng không cam tâm bị giết như vậy. Tại sao cha của nàng có thể nhẫn tâm với nàng như vậy. Người ta hay nói rằng dù cọp có hung dữ đến đâu cũng không bao giờ ăn thịt cọp con, sao cha nàng có thể lại tâm cơ với con gái của mình như vậy? Phụ Hoàng của nàng còn không bằng cả cầm thú. Vì nỗi hận ấy Lưu Lam Ngọc đã đưa kiếp trước của mình nhập vào thân thể của nàng để thay nàng làm rõ việc này và người đó không ai khác chính là Anh Đào.
Và như ý muốn của nàng, giờ đây Anh Đào đang ở trong thân thể của Lưu Lam Ngọc.
..........
Những kí ức cứ ùa về khiến lòng nó lại càng đau. Trong nội tâm của Lưu Lam Ngọc lúc này đang nghĩ rằng tại sao một người cha lại nhẫn tâm với đứa con gái của mình như vậy và có chút thương cảm cho người con gái ấy, đúng là một cô gái bạc mệnh, chẳng bù với gia đình của Anh Đào.
Trong thế giới này chẳng có tình thương và chính nghĩa mà chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót.
Lưu Lam Ngọc đứng dậy, lau đi nước mắt, bước từng bước nhẹ nhàng đi đến bên chiếc gương.
"Vân Ý mau chải tóc cho ta." Nàng khẽ nói.
"Vâng nô tỳ làm ngay!" Cô vui mừng vội cầm chiếc lược chải nhẹ trên mái tóc thướt tha của Lưu Lam Ngọc.
"Tại sao ngươi lại vui mừng như vậy?" Lưu Lam Ngọc thấy việc chải tóc là chuyện thường ngày của con gái nhất là đối với một vị công chúa tại sao cô lại vui như vậy chứ?
"Tại vì công chúa nói chuyện một cách lưu loát như vậy nên nô tỳ có điểm vui mừng."
Cách đây sáu năm, nàng chính là bị kẻ gian hãm hại mà trúng cổ độc. Thái y đã từng nói nếu nàng sống được không câm cũng trở thành tàn phế nhưng nàng hiện nay khiến người ta thật khó tin.
Con nhỏ này đúng là ngốc mà cả nói chuyện cũng không nên, nhưng ta đã thay cô sống thì nhất định phải đáng sống.
"Từ nay trở đi em còn nhiều chuyện khiến cho em vui hơn nữa." Lưu Lam Ngọc nhếch môi cười nhẹ.
"Công chúa chẳng lẽ công chúa đã khỏi bệnh." Vân Ý vui mừng nói lớn.
Đương nhiên rồi ta vốn dĩ đâu có bệnh chỉ tại cơ thể yếu ớt này thôi. "Đúng! Ta đã khỏi bệnh."
Trong lòng nó tự nhủ rằng: ta sẽ giúp cô cũng như giúp cho chính mình báo thù và bảo vệ người thân của cô. Cô cứ yên tâm giao thân thể của mình cho ta, sẽ chẳng có ai bắt nạt được cô nữa mà ta sẽ là người khiến họ trả giá cho những hành động của mình.
"Vân Ý! Thay quần áo cho ta ta muốn ra ngoài vườn dạo."
Vân Ý liền lấy bộ đồ đẹp nhất và cả trang sức cho nàng. Thay đồ xong cô bước từng bước nhẹ nhàng dạo trên thềm hoa Ngọc Diệp. Ngọc Diệp là loài hoa có màu cam chỉ nở về ban đêm, loài hoa này có một mùi hương nhè nhẹ khiến cô nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Link thảo luận-góp ý: http://truyen.org/threads/thao-luan-gop-y-nhung-tac-pham-cua-toc-xanh.15012/
"Đây là đâu sao mình lại ở đây? Tại sao mình lại ở đây được?" Trong tiềm thức nó đang suy nghĩ.
Khóe mắt của nó dần dần mở ra. Bên cạnh là một cô gái đứng bên nó mà khóc trong tiếng cười, còn người phụ nữ đang khoác lên người bộ xiêm y màu đỏ đang đứng ở đó, người phụ nữ đó vội đứng bật dậy ánh mắt nhìn nó đầy ngạc nhiên pha lẫn chút căm ghét.
"Công chúa người tỉnh dậy rồi, người cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi." Cô hầu hớn hở ôm chầm nó.
Trong lòng của Anh Đào bây giờ xuất hiện một tràng suy nghĩ - Đây là đâu, tại sao cô ta lại khóc, người phụ đứng đó là ai, chẳng lẽ mình vừa sống lại?
Anh Đào ngồi dậy lưng dựa vào gối tay đưa lên trán thở dốc, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Cô hầu vội đỡ nó vẻ mặt đầy lo lắng cho nó, mắt cô thâm quầng có lẽ do cô đã thức suốt đêm để canh nó trong khi nó đang hôn mê.
Tỉnh dậy sao, hừm thật đáng ghét tại sao cô ta vẫn còn sống chứ, bỏ công ta dèm pha trước mặt hoàng thượng mấy ngày liền vậy mà giờ thành công cốc.
"Nếu như đã tỉnh dậy rồi thì ta đi đây, ta sẽ sai người mang ít đồ tẩm bổ cho con." Nói xong bà ta đi ra ngoài để nó ngơ ngác không biết gì cả.
Rồi bỗng dưng trong đầu nó xuất hiện nhiều hình ảnh, đây chẳng phải là ký ức của khối thân thể này sao. Rồi bỗng dưng từ trên khóe mắt có thứ gì đó rơi xuống. Anh Đào đưa tay lên sờ vào mí mắt, đây chẳng phải là nước mắt sao? Tại sao trong lòng nó lại đau thương đến như vậy? Tim nó đau như có ai cào xé, tâm trạng của nó lúc này là gì? Rồi bỗng dưng đầu nó hơi đau trong đầu nó xuất hiện nhiều hình ảnh kì lạ.
"Phụ... Phụ Hoàng." Lưu Lam Ngọc nói ngọng.
"Ta nghe nói là tối qua có người ám sát con, nên ta đã sai người mang thuốc bổ cho con điều dưỡng. Con uống đi kẻo nguội." Hoàng thượng nói giọng trìu mến.
Nghĩ cũng lạ trước đây hoàng thượng rất lạnh lùng với Lưu Lam Ngọc nhưng sao bây giờ lại quan tâm nàng như vậy? Chẳng lẽ Hoàng thượng đã suy nghĩ lại, cho dù nàng ấy có thế nào đi chăng nữa cũng là con của người.
"Đa tạ Phụ... Phụ... Hoàng." Nàng ta vui mừng đi tới cầm chén thuốc bổ uống hết một hơi chẳng hề suy nghĩ gì nhiều.
Đến tối trong người Lưu Lam Ngọc bỗng dưng thấy khó chịu muôn phần, trong người nàng rất nóng như bị lửa thiêu đốt vậy. Rồi nàng ho ra máu và nằm ngất trên sàn chờ chết.
Nhưng nàng không cam tâm bị giết như vậy. Tại sao cha của nàng có thể nhẫn tâm với nàng như vậy. Người ta hay nói rằng dù cọp có hung dữ đến đâu cũng không bao giờ ăn thịt cọp con, sao cha nàng có thể lại tâm cơ với con gái của mình như vậy? Phụ Hoàng của nàng còn không bằng cả cầm thú. Vì nỗi hận ấy Lưu Lam Ngọc đã đưa kiếp trước của mình nhập vào thân thể của nàng để thay nàng làm rõ việc này và người đó không ai khác chính là Anh Đào.
Và như ý muốn của nàng, giờ đây Anh Đào đang ở trong thân thể của Lưu Lam Ngọc.
..........
Những kí ức cứ ùa về khiến lòng nó lại càng đau. Trong nội tâm của Lưu Lam Ngọc lúc này đang nghĩ rằng tại sao một người cha lại nhẫn tâm với đứa con gái của mình như vậy và có chút thương cảm cho người con gái ấy, đúng là một cô gái bạc mệnh, chẳng bù với gia đình của Anh Đào.
Trong thế giới này chẳng có tình thương và chính nghĩa mà chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót.
Lưu Lam Ngọc đứng dậy, lau đi nước mắt, bước từng bước nhẹ nhàng đi đến bên chiếc gương.
"Vân Ý mau chải tóc cho ta." Nàng khẽ nói.
"Vâng nô tỳ làm ngay!" Cô vui mừng vội cầm chiếc lược chải nhẹ trên mái tóc thướt tha của Lưu Lam Ngọc.
"Tại sao ngươi lại vui mừng như vậy?" Lưu Lam Ngọc thấy việc chải tóc là chuyện thường ngày của con gái nhất là đối với một vị công chúa tại sao cô lại vui như vậy chứ?
"Tại vì công chúa nói chuyện một cách lưu loát như vậy nên nô tỳ có điểm vui mừng."
Cách đây sáu năm, nàng chính là bị kẻ gian hãm hại mà trúng cổ độc. Thái y đã từng nói nếu nàng sống được không câm cũng trở thành tàn phế nhưng nàng hiện nay khiến người ta thật khó tin.
Con nhỏ này đúng là ngốc mà cả nói chuyện cũng không nên, nhưng ta đã thay cô sống thì nhất định phải đáng sống.
"Từ nay trở đi em còn nhiều chuyện khiến cho em vui hơn nữa." Lưu Lam Ngọc nhếch môi cười nhẹ.
"Công chúa chẳng lẽ công chúa đã khỏi bệnh." Vân Ý vui mừng nói lớn.
Đương nhiên rồi ta vốn dĩ đâu có bệnh chỉ tại cơ thể yếu ớt này thôi. "Đúng! Ta đã khỏi bệnh."
Trong lòng nó tự nhủ rằng: ta sẽ giúp cô cũng như giúp cho chính mình báo thù và bảo vệ người thân của cô. Cô cứ yên tâm giao thân thể của mình cho ta, sẽ chẳng có ai bắt nạt được cô nữa mà ta sẽ là người khiến họ trả giá cho những hành động của mình.
"Vân Ý! Thay quần áo cho ta ta muốn ra ngoài vườn dạo."
Vân Ý liền lấy bộ đồ đẹp nhất và cả trang sức cho nàng. Thay đồ xong cô bước từng bước nhẹ nhàng dạo trên thềm hoa Ngọc Diệp. Ngọc Diệp là loài hoa có màu cam chỉ nở về ban đêm, loài hoa này có một mùi hương nhè nhẹ khiến cô nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Link thảo luận-góp ý: http://truyen.org/threads/thao-luan-gop-y-nhung-tac-pham-cua-toc-xanh.15012/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook