Cửu Cung Tế
-
Chương 4
Chuyện ngày đó, cuối cùng cũng chỉ là một sự việc chen ngang nho nhỏ mà thôi.
Nguyên Đán qua đi được mấy ngày, tin Lương Châu, Tề Châu cùng các nơi mất mùa lục tục bay về kinh thành, làm cho Khuất Bình vội vội vàng vàng an bài xử lý, tuyển phái nhân thủ, một ngày cũng không nhàn rỗi.
Phía ngoài Tần Hoa Các đã có một thái giám chờ sẵn trước cửa ra vào, thấy Khuất Bình bàn vội vàng chạy đến đón chào, “Khuất đại nhân, Thôi Ngự sử đã đến đây, đang chờ gặp ngoài hành lang”.
“Để hắn vào đi.” Khuất Bình nói, xoay người vào phòng.
Chỉ chốc lát sau, Thôi Dận Vân liền đẩy cửa vào.
Trong phòng ấm áp phiêu phiêu, khiến cho Thôi Dận Vân lập tức cảm thấy toàn thân thư sướng lên.
Khuất Bình lúc này đang ngồi ở trên Thái sư ỷ(1) bằng gỗ lim, tay áo rộng thùng thình trùng điệp bên ngoài, trên chiếc bàn tròn trước mặt bày một ít điểm tâm cùng bánh kẹo, hắn nhấp một hớp trà nóng, nói, “Ngồi đi, không cần giữ lễ.”
Mặc dù nói như vậy, Thôi Dận Vân vẫn khom người hành lễ rồi mới ngồi xuống.
“Điều lệnh thư ngươi đã nhận được?” Khuất Bình hỏi.
Thôi Dận Vân gật đầu, sau nhìn Khuất Bình, “Đột nhiên để hạ quan phụ trách Hình bộ, không biết…”
“Ngươi chỉ cần để ý làm tốt công việc là được.” Khuất Bình thấy vẻ mặt Thôi Dận Vân tràn đầy băn khoăn thì không khỏi mỉm cười, “Ngươi cứ phóng tay mà xử lý, không cần để ý quan viên chức vị lớn hay nhỏ, nên trừng trị liền trừng trị, nên thanh tra liền thanh tra, Hoàng Thượng chính là coi trọng ngươi lần trước xử lý vụ án Lâm Mẫn mới đem Hình bộ giao cho ngươi.”
Thôi Dận Vân vừa nghe Khuất Bình nói vậy bèn trịnh trọng đáp ứng, “Hạ quan nhất định không nhục sứ mạng.”
“ Vậy mới đúng.” Khuất Bình gật đầu, lại nói, “Về phần Lâm Mẫn, ngươi cho rằng nên làm như thế nào?”
“Theo quan sát của hạ quan khi đó, Lâm Mẫn thật sự là một thanh quan khó có được, người này một thân cương liệt, gặp chuyện quyết không đơn giản thỏa hiệp, cho nên mới phải bị xa lánh, trở thành con dê tế thần thay người khác.”
Khuất Bình nghe cẩn thận, trầm ngâm trong chốc lát, “Hiện nay Lương Châu ít nhất cũng có hai vạn dân đói, tập lương* giúp nạn thiên tai là việc cấp bách, Từ Châu cách Lương Châu gần nhất, ngươi liền gọi Thị Ngự Sử đi một chuyến đến Từ Châu, gọi Lâm Mẫn đem lương thực trước vận chuyển đến đó, chờ Hộ bộ xuất bạc, ta sẽ lập tức phái người đem ngân lượng cùng lương thực đưa đến.” (* thu thập lương thực)
“Hạ quan đã hiểu.” Thôi Dận Vân hạ thấp người đáp.
Đợi Thôi Dận Vân cáo lui, Khuất Bình ngồi ở trên mặt ghế nhất thời không có động tĩnh, có lẽ là tranh thủ thời gian thoáng chút dưỡng thần.
Trong lúc vô thức, hắn chuyển đầu nhìn về phía cửa sổ, sau ngày Nguyên Đán đã có một hồi Đại tuyết, tuyết thật dày đã ép lên cành cây bên ngoài nặng trịch đến cong cả xuống, gió lớn lại không ngừng vù vù thổi mạnh, cành cây mang theo cả khối tuyết đung đưa đung đưa rồi “răng rắc” một tiếng đứt gãy.
Chỉ là nhìn xem, không biết tại sao, Khuất Bình đột nhiên nhớ tới chuyện Duệ Khâu Minh.
Sau ngày đó Đông Phương Hạo không hề đề cập đến người này trước mặt hắn, nghe như lời Duệ Khâu Minh nói, có lẽ Đông Phương Hạo không quá muốn đem sự thật nói cho hắn biết, dù sao — đó cũng không phải là chuyện gì đáng khen.
Nghĩ tới đây, Khuất Bình đứng lên, đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Ngoài phòng, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, bắc phong thổi tới trên mặt có một loại hàn ý thâm lãnh nói không nên lời, ẩn ẩn có chút rét thấu xương.
Bước đi trên hành lang gấp khúc thật dài, đi vào Hiên Dương điện, lại phát hiện cửa điện khép chặt, Tiểu Lục Tử ngày thường vẫn đi theo bên cạnh Đông Phương Hạo hôm nay đang canh giữ ở ngoài điện.
“Khuất… Khuất đại nhân.” Tiểu Lục Tử trông thấy Khuất Bình, trên mặt có chút bối rối, vội vàng khom người chào hỏi.
“Hoàng Thượng?”
“Hoàng Thượng… Đang tại trong điện…” Tiểu Lục Tử không biết vì sao nói chuyện bỗng trở nên ấp úng. (*Háo hức* *Háo hức* Bắt gian tại trận đê… Bắt gian tại trận đê… ^0^)
Khuất Bình không khỏi nhíu mày, đang muốn đẩy cửa đi vào, lại vì nghe thấy câu tiếp sau của Tiểu Lục Tử mà dừng lại..
“Duệ… Thị lang đã ở bên trong.” (Yeahhhhhhhh… ^0^)
Khuất Bình ở ngoài điện trầm ngâm thật lâu, mới nói, “… Thay ta đi vào thông báo một tiếng a.” (Ố…?!! ÓoÒ)
Nói rồi, hắn liền bước xuống cầu thang, một mình đi tới sân đầy tuyết ngoài điện.
Đông Phương Hạo đi ra liền trông thấy Khuất Bình thân khoác trường bào tầng tầng tố sắc* lỗi lạc mà đứng, hai tay đặt sau lưng, nhìn cảnh tuyết xa xa, mi tâm thả lỏng, ung dung tự tại, cùng với tuyết trắng thuần khiết cùng thành một bức tranh mỹ diệu, quấn quýt lấy trái tim Đông Phương Hạo. (* Màu nhạt, màu sáng)
“Hoàng Thượng lúc này có tiện gặp ta sao?” Khuất Bình nghe thấy thanh âm liền tưởng Tiểu Lục Tử, không xoay người người lại đã nói, ngữ khí thật là bình thản.
Khuất Bình thanh âm tuy trầm thấp, nhưng lại cùng thanh âm của Đông Phương Hạo không mấy giống nhau, lãnh túy thanh khiết tựa hồ trong lời có mang châu ngọc, có băng tuyết tinh khiết, tuy rằng hắn cũng không nói nhiều, nhưng nghe bao lâu cũng không thấy chán.
Nửa ngày không có hồi âm, Khuất Bình liền xoay người, bởi vì hắn sực tỉnh, biết rõ người tới là Đông Phương Hạo.
“Hoàng Thượng.” Khuất Bình kêu.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Đông Phương Hạo đứng ở trên bậc thang, bất động, chỉ bình tĩnh mà hỏi.
Nếu là trước kia, Khuất Bình sớm đã mở miệng nói thẳng, nhưng lúc này, quan sát thần thái ngữ khí của Đông Phương Hạo, giờ phút này hắn lại do dự.
Khoảng cách giữa hắn và Đông Phương Hạo, mặc dù chỉ vài bước, cũng đã xa như cách cả một cái hào sâu ngăn cách tại giữa hai người bọn họ, tựa như thân phận của Hoàng Thượng cùng thần tử, thoạt nhìn như gần, cũng đã càng xem càng thấy xa.
Cũng được, Khuất Bình thở dài nói, “Duệ thị lang đã trong điện, thần muốn hỏi cái gì Hoàng Thượng đại để cũng có thể đoán được a?”
Đông Phương Hạo nhìn chăm chú hắn thật lâu, mới thuận miệng nói ra, “Đoán được thì sao?”
Khuất Bình nao nao, sau đó mới nói, “Nếu thật sự là như thế, thần sẽ phải nhúng tay vào việc này.”
Ngừng lại một chút, hắn lại nói, “Nhưng là, thần muốn mời Hoàng Thượng không cần phải làm ra những chuyện hoang đường.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Hạo.
— Chuyện hoang đường?
Nếu như đây là hoang đường, vậy mình đã yêu hắn chẳng lẽ không phải càng hoang đường?
A……
Đông Phương Hạo nhìn chằm chằm vào Khuất Bình, một loại cảm giác thống khổ đến không thở nổi đột nhiên đánh úp lại trong ***g ngực khiến y thiếu chút nữa lên tiếng cười như điên.
Tay y nắm chặt thành quyền rồi lại buông ra, con mắt nhắm lại, hít sâu thoáng cái phục hồi cảm xúc rồi lại mở mắt ra, đáy mắt thiêu đốt một ngọn lửa mãi mãi cũng sẽ không dập tắt.
“Ngươi sẽ làm như thế nào?” Đông Phương Hạo rốt cục chậm rãi mở miệng.
“Khiến hắn mất chức.” Từ trong miệng Khuất Bình thở khẽ ra bốn chữ vô cùng đơn giản. (*Cảm khái* Ài, cái gì gọi là Quyền thần? Đây chính là a!)
“Nếu như ta không đáp ứng?”
“Hoặc là Hoàng Thượng kết hôn.” Thanh âm Khuất Bình vẫn đang bình thản không tì vết.
“Xem ra Thái phó sớm đã sắp đặt cho ta tốt lắm, ta đây còn muốn lo lắng cái gì?” Đông Phương Hạo cắn răng gằn từng chữ.
Nghe ra ý châm chọc trong câu nói của Đông Phương Hạo, Khuất Bình nhíu nhíu mày.
Duệ Khâu Minh xuất hiện tựa hồ thật sự khiến cho hắn và Đông Phương Hạo mâu thuẫn, một loại mâu thuẫn chính hắn cũng nói không rõ ràng lắm rồi lại hiển nhiên tồn tại, hơn nữa đột nhiên bày ra trước mắt.
Thấy Khuất Bình rủ xuống con mắt không nói lời nào, Đông Phương Hạo liền cũng không mở miệng nữa, hai người cứ như vậy đứng ở ngoài điện người trên người dưới giằng co trầm mặc.
Khuất Bình ý tứ rất rõ ràng, nhưng đối với Đông Phương Hạo mà nói, y kỳ thật cũng không cần bất cứ ai trong hai người kia – Duệ Khâu Minh hay Hoàng phi tương lai.
— Y muốn có được, chỉ là hắn.
Ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, Đông Phương Hạo đột nhiên nhắm mắt xoay người nhập điện, chỉ lạnh lùng vứt xuống dưới một câu, “Khuất Thừa tướng nếu như nghĩ cho trẫm an bài hôn sự liền mời làm a.”
Đây là lần đầu tiên, Đông Phương Hạo dùng ngữ điệu như vậy cùng hắn nói chuyện, hơn nữa là vì một ngoại nhân.
Khuất Bình đóng nhắm mắt, lại lẳng lặng đứng trong chốc lát mới rời đi Hiên Dương điện.
***
“Nghe nói ngươi làm cho hắn sinh khí.” Nữ tử mang trên mặt một nụ cười nhu hòa, gót sen nhẹ nhàng bước vào đình viện.
“Ân.” Khuất Bình ngồi ở trong đình viện đọc sách, lúc này nghe thấy thanh âm lại không ngẩng đầu, chỉ là nhàn nhạt hồi đáp.
“Loại tình huống này thật sự là hiếm thấy, vì cái gì?” Nàng ngồi xuống trước mặt Khuất Bình, tiện tay cầm lên vài món điểm tâm đặt trên mặt bàn, đẩy ra vài miếng lại bẻ một ít mảnh nhỏ tiến vào trong miệng.
Khuất Bình lúc này mới ngẩng đầu, nhìn nữ tử đối diện bất đắc dĩ cười nói, “Người tức giận là hắn, sao công chúa không đi tìm hắn ngược lại tới tìm ta?”
Người nữ tử này đúng là người duy nhất trong hoàng thất sớm đã qua tuổi lập gia đình vẫn không muốn xuất giá – công chúa Trường Bình, cũng là tỷ tỷ của Đông Phương Hạo.
“Hắn hiện tại dù sao cũng là Hoàng Thượng, cùng trước kia đã bất đồng.” Trường Bình nghe hắn nói liền thở dài.
Khuất Bình nhìn qua Trường Bình không khỏi giật mình.
Ngay cả bọn họ cũng cảm giác được bất đồng, huống chi là hắn?
“Nhưng mà ngươi bất đồng.” Trường Bình đột nhiên nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói ra, “Ngươi chính là người duy nhất trong thiên hạ hôm nay có thể gọi tên của hắn, cho dù hắn đối với bất luận kẻ nào mà nói đều cải biến, nhưng đối với ngươi, tuyệt đối sẽ không biến.”
Khuất Bình nhìn thần sắc thập phần khẳng định của nàng, đem những lời này ngẫm nghĩ thật lâu, rồi mới thở dài nói, “Công chúa, ngươi nói được quá khẳng định.”
“Vậy sao?” Trường Bình từ chối cho ý kiến.
Nàng nhìn Khuất Bình, tuổi của hắn càng lớn, hắn càng hiện vẻ thành thục, phong thái thong dong cũng càng thêm hiển hiện, tại một mảnh trời tuyết trắng tinh khiến người nhìn choáng váng đôi mắt.
Có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên thấy hắn, nàng đã bị phần y lệ* của hắn thật sâu hấp dẫn. (* tao nhã mỹ lệ)
Chỉ cần hắn còn không chính thức cưới vợ, nàng liền không gả. Cũng không phải trông cậy vào có thể trở thành thê tử của hắn, chỉ là trước khi hắn có thê tử, nàng không thể dễ dàng để cho nam nhân khác trở thành trượng phu của nàng — đây là nàng kiên trì.
Chính là hắn đến nay chưa lập gia đình, Trường Bình cũng không hiểu rõ lắm đây đến tột cùng là vì cái gì.
“Ngươi thật sự không muốn nói cho ta biết?” Trường Bình khẽ cười nói, mặc dù là ngẫu nhiên có thể nói với hắn vài câu như vậy, mình cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
Trường Bình lại hỏi, Khuất Bình chỉ có thể chiều ý nàng, lựa chọn một đáp án mà nàng có thể dễ dàng tiếp nhận, “Ta an bài cho hắn nạp phi.”
Trường Bình nao nao, liền cười nói, “ Đúng là nên lấy, dùng tuổi của hắn nếu không thành thân thật sự quá kì quái.”
Nghe nàng nói như vậy Khuất Bình đột nhiên nở nụ cười, “Công chúa tựa hồ không có tư cách nói hắn a?”
Trường Bình cố gắng xem nhẹ phần bị thương trong lòng mình, lộ ra tiếu dung hỏi ngược lại, “Vậy còn ngươi? Vì cái gì một mực cũng không lấy?”
Là sớm nên hỏi, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Trường Bình liền hối hận, nàng sợ nàng sẽ nghe được một đáp án mình tối không muốn nghe cũng tối không muốn biết.
Khuất Bình giật mình cả cười, mắt của hắn trở nên có chút mê mang, mộng hồi triển chuyển, ký ức mai táng tại đáy lòng lại nổi lên.
“Lúc nhỏ ta một mực ở bên người mẫu thân yếu ớt nhiều bệnh của ta mà lớn lên …” Thanh âm ung dung của Khuất Bình hoảng hốt từ xa bay tới.
Hắn ngẩng đầu lên, tựa hồ lại nhớ tới gian phòng mờ mịt tràn đầy mùi thuốc, mùi thuốc cho tới bây giờ đều không có tán đi, quay chung quanh giường bệnh của mẫu thân, tự khi hắn bắt đầu nhận biết được sự việc thì đã canh giữ ở bên giường mẫu thân, mãi cho đến nàng qua đời.
Trong ấn tượng, bóng lưng cao lớn của phụ thân không xuất hiện qua dù chỉ một lần, mà ngay cả khi ông biết thê tử đã tạ thế, cũng đã là ngày thứ ba của tang lễ.
“Có lẽ, khi đó phụ thân luôn muốn ta ở lại cùng mẫu thân, là xuất phát từ ham muốn đền bù trong nội tâm của người… Lại có lẽ chỉ là một loại thương cảm…”
Khuất Bình không hề nói tiếp, khi đó hắn có chút hận phụ thân, mà mẫu thân của hắn, luôn dùng ngữ điệu không để tâm, thanh âm suy yếu nói cho hắn biết đó là bởi vì phụ thân hắn thân làtrọng thần trong triều, có thật nhiều việc phải giải quyết…
“Nếu như mẫu thân ngươi cam tâm tình nguyện?” Thanh âm của Trường Bình đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của hắn, nàng không nhìn Khuất Bình, chỉ rủ xuống con mắt nói nhỏ.
Khuất Bình sửng sốt, hắn quay đầu nhìn Trường Bình thật lâu, ánh mắt là như thể không thể tin được, cuối cùng hắn chỉ cau mày nói, “Ta không hiểu…”
Trường Bình ngước mắt lên, nhìn Khuất Bình nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ngươi tất nhiên sẽ không hiểu, hạnh phúc của nữ nhân có khi chỉ là được ở bên cạnh nam tử mà nàng yêu nhất, có thể gả cho hắn, giúp hắn nuôi dạy con cái cũng đã đủ mãn nguyện.”
Khuất Bình chỉ lẳng lặng nghe nàng nói.
“Có lẽ mẫu thân của ngươi cảm thấy bà hạnh phúc, ít nhất bà còn có ngươi…” Trường Bình càng nói, thanh âm dần dần biến thấp, nhẹ giọng, “Chấp quân chi thủ, cùng quân giai lão… Đây là điều đối với nữ nhân mà nói, có lẽ là hạnh phúc tốt đẹp chỉ có trong mộng a…”
Đáy mắt Trường Bình nổi lên trận trận rung động, nàng lại nở nụ cười, thế nhưng nụ cười đúng là có chút thê lương.
Phụ thân cũng yêu mẫu thân? Khuất Bình không khỏi có chút mê hoặc. Tìm tòi trong trí nhớ, không có chút dấu vết nào có thể chứng minh điểm ấy. Thế nhưng mẫu thân yêu phụ thân, điểm ấy tựa hồ càng ngày càng rõ ràng. Trải qua những lời lý giải của Trường Bình, Khuất Bình không khỏi nhớ tới đôi mắt động lòng người của mẫu thân, ngữ điệu luôn ôn nhu mà kể cho hắn nghe những chuyện về hai người họ, khi nhắc đến phụ thân, mẫu thân không khóc, mà là một loại tươi cười thật dịu dàng, bây giờ nghĩ lại, lại đều là quá khứ.
Có lẽ, mẫu thân đã thật là hạnh phúc a…
Khuất Bình tĩnh tĩnh nhìn Trường Bình thật lâu, rốt cục thở dài một hơi, nói, “Có lẽ là xuất phát từ sự ích kỷ của ta a, bởi vì ta cũng không muốn vì chuyện này cảm thấy có tội.” (Ý ảnh nói vì sự cô đơn của mẹ ảnh mà ảnh cảm thấy mình có tội.)
Cái này cũng có thể xem như ích kỷ?
Trường Bình không khỏi sững sờ, ngược lại bật cười, nhìn người nam tử nàng nhận thức đã lâu ở trước mắt, có lẽ đối với một người như hắn, đó xác thực là một loại ích kỷ a!
“… Hoặc có lẽ đây chỉ là một cái cớ để ngươi không yêu bất luận kẻ nào thôi.” Trường Bình nhẹ nhàng thở dài nói.
Có khi, nàng không khỏi hâm mộ Hoàng Thượng, bởi vì Đông Phương Hạo có được tất cả chữ “ái” của hắn, mặc dù đây không phải là tình yêu, chính là lại vẫn đang chiếm cứ toàn bộ tâm tư của hắn…
Lời này Trường Bình đương nhiên cũng không nói được ra miệng, có lẽ là xuất phát từ sự rụt rè của nữ tử, lại có lẽ nàng căn bản không có tự tin, tựa như chính lời nàng nói, Khuất Bình ngoại trừ đối với Hoàng Thượng, đối với quốc gia, chuyện khác tựa hồ một chút cũng không từng để ý.
Nhìn đôi mắt thanh tịnh đến trong suốt rồi lại không cách nào xuyên thấu của hắn, Trường Bình không khỏi cắn chặt môi.
Hắn, không phải không hiểu ái, mà là không có ái.
Đáp án này, mặc dù không phải điều nàng không muốn nghe, nhưng lại càng làm cho nàng cảm thấy tàn nhẫn.
Trường Bình công chúa là một trong số những nhân vật nữ đáng mến nhưng bất hạnh của Đam mỹ. Nàng yêu sâu sắc, kiên định, nhưng cũng rất hiểu chuyện và bao dung, sẵn sàng hi sinh vì người yêu, vì tình yêu. May mắn, cuối cùng Trường Bình cũng tìm được một người nam nhân xứng đáng với nàng. Dù vậy, đôi khi nghĩ lại cuộc đời của Trường Bình, ta không khỏi buông tiếng thở dài…
(1) Thái sư ỷ:
Nguyên Đán qua đi được mấy ngày, tin Lương Châu, Tề Châu cùng các nơi mất mùa lục tục bay về kinh thành, làm cho Khuất Bình vội vội vàng vàng an bài xử lý, tuyển phái nhân thủ, một ngày cũng không nhàn rỗi.
Phía ngoài Tần Hoa Các đã có một thái giám chờ sẵn trước cửa ra vào, thấy Khuất Bình bàn vội vàng chạy đến đón chào, “Khuất đại nhân, Thôi Ngự sử đã đến đây, đang chờ gặp ngoài hành lang”.
“Để hắn vào đi.” Khuất Bình nói, xoay người vào phòng.
Chỉ chốc lát sau, Thôi Dận Vân liền đẩy cửa vào.
Trong phòng ấm áp phiêu phiêu, khiến cho Thôi Dận Vân lập tức cảm thấy toàn thân thư sướng lên.
Khuất Bình lúc này đang ngồi ở trên Thái sư ỷ(1) bằng gỗ lim, tay áo rộng thùng thình trùng điệp bên ngoài, trên chiếc bàn tròn trước mặt bày một ít điểm tâm cùng bánh kẹo, hắn nhấp một hớp trà nóng, nói, “Ngồi đi, không cần giữ lễ.”
Mặc dù nói như vậy, Thôi Dận Vân vẫn khom người hành lễ rồi mới ngồi xuống.
“Điều lệnh thư ngươi đã nhận được?” Khuất Bình hỏi.
Thôi Dận Vân gật đầu, sau nhìn Khuất Bình, “Đột nhiên để hạ quan phụ trách Hình bộ, không biết…”
“Ngươi chỉ cần để ý làm tốt công việc là được.” Khuất Bình thấy vẻ mặt Thôi Dận Vân tràn đầy băn khoăn thì không khỏi mỉm cười, “Ngươi cứ phóng tay mà xử lý, không cần để ý quan viên chức vị lớn hay nhỏ, nên trừng trị liền trừng trị, nên thanh tra liền thanh tra, Hoàng Thượng chính là coi trọng ngươi lần trước xử lý vụ án Lâm Mẫn mới đem Hình bộ giao cho ngươi.”
Thôi Dận Vân vừa nghe Khuất Bình nói vậy bèn trịnh trọng đáp ứng, “Hạ quan nhất định không nhục sứ mạng.”
“ Vậy mới đúng.” Khuất Bình gật đầu, lại nói, “Về phần Lâm Mẫn, ngươi cho rằng nên làm như thế nào?”
“Theo quan sát của hạ quan khi đó, Lâm Mẫn thật sự là một thanh quan khó có được, người này một thân cương liệt, gặp chuyện quyết không đơn giản thỏa hiệp, cho nên mới phải bị xa lánh, trở thành con dê tế thần thay người khác.”
Khuất Bình nghe cẩn thận, trầm ngâm trong chốc lát, “Hiện nay Lương Châu ít nhất cũng có hai vạn dân đói, tập lương* giúp nạn thiên tai là việc cấp bách, Từ Châu cách Lương Châu gần nhất, ngươi liền gọi Thị Ngự Sử đi một chuyến đến Từ Châu, gọi Lâm Mẫn đem lương thực trước vận chuyển đến đó, chờ Hộ bộ xuất bạc, ta sẽ lập tức phái người đem ngân lượng cùng lương thực đưa đến.” (* thu thập lương thực)
“Hạ quan đã hiểu.” Thôi Dận Vân hạ thấp người đáp.
Đợi Thôi Dận Vân cáo lui, Khuất Bình ngồi ở trên mặt ghế nhất thời không có động tĩnh, có lẽ là tranh thủ thời gian thoáng chút dưỡng thần.
Trong lúc vô thức, hắn chuyển đầu nhìn về phía cửa sổ, sau ngày Nguyên Đán đã có một hồi Đại tuyết, tuyết thật dày đã ép lên cành cây bên ngoài nặng trịch đến cong cả xuống, gió lớn lại không ngừng vù vù thổi mạnh, cành cây mang theo cả khối tuyết đung đưa đung đưa rồi “răng rắc” một tiếng đứt gãy.
Chỉ là nhìn xem, không biết tại sao, Khuất Bình đột nhiên nhớ tới chuyện Duệ Khâu Minh.
Sau ngày đó Đông Phương Hạo không hề đề cập đến người này trước mặt hắn, nghe như lời Duệ Khâu Minh nói, có lẽ Đông Phương Hạo không quá muốn đem sự thật nói cho hắn biết, dù sao — đó cũng không phải là chuyện gì đáng khen.
Nghĩ tới đây, Khuất Bình đứng lên, đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Ngoài phòng, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, bắc phong thổi tới trên mặt có một loại hàn ý thâm lãnh nói không nên lời, ẩn ẩn có chút rét thấu xương.
Bước đi trên hành lang gấp khúc thật dài, đi vào Hiên Dương điện, lại phát hiện cửa điện khép chặt, Tiểu Lục Tử ngày thường vẫn đi theo bên cạnh Đông Phương Hạo hôm nay đang canh giữ ở ngoài điện.
“Khuất… Khuất đại nhân.” Tiểu Lục Tử trông thấy Khuất Bình, trên mặt có chút bối rối, vội vàng khom người chào hỏi.
“Hoàng Thượng?”
“Hoàng Thượng… Đang tại trong điện…” Tiểu Lục Tử không biết vì sao nói chuyện bỗng trở nên ấp úng. (*Háo hức* *Háo hức* Bắt gian tại trận đê… Bắt gian tại trận đê… ^0^)
Khuất Bình không khỏi nhíu mày, đang muốn đẩy cửa đi vào, lại vì nghe thấy câu tiếp sau của Tiểu Lục Tử mà dừng lại..
“Duệ… Thị lang đã ở bên trong.” (Yeahhhhhhhh… ^0^)
Khuất Bình ở ngoài điện trầm ngâm thật lâu, mới nói, “… Thay ta đi vào thông báo một tiếng a.” (Ố…?!! ÓoÒ)
Nói rồi, hắn liền bước xuống cầu thang, một mình đi tới sân đầy tuyết ngoài điện.
Đông Phương Hạo đi ra liền trông thấy Khuất Bình thân khoác trường bào tầng tầng tố sắc* lỗi lạc mà đứng, hai tay đặt sau lưng, nhìn cảnh tuyết xa xa, mi tâm thả lỏng, ung dung tự tại, cùng với tuyết trắng thuần khiết cùng thành một bức tranh mỹ diệu, quấn quýt lấy trái tim Đông Phương Hạo. (* Màu nhạt, màu sáng)
“Hoàng Thượng lúc này có tiện gặp ta sao?” Khuất Bình nghe thấy thanh âm liền tưởng Tiểu Lục Tử, không xoay người người lại đã nói, ngữ khí thật là bình thản.
Khuất Bình thanh âm tuy trầm thấp, nhưng lại cùng thanh âm của Đông Phương Hạo không mấy giống nhau, lãnh túy thanh khiết tựa hồ trong lời có mang châu ngọc, có băng tuyết tinh khiết, tuy rằng hắn cũng không nói nhiều, nhưng nghe bao lâu cũng không thấy chán.
Nửa ngày không có hồi âm, Khuất Bình liền xoay người, bởi vì hắn sực tỉnh, biết rõ người tới là Đông Phương Hạo.
“Hoàng Thượng.” Khuất Bình kêu.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Đông Phương Hạo đứng ở trên bậc thang, bất động, chỉ bình tĩnh mà hỏi.
Nếu là trước kia, Khuất Bình sớm đã mở miệng nói thẳng, nhưng lúc này, quan sát thần thái ngữ khí của Đông Phương Hạo, giờ phút này hắn lại do dự.
Khoảng cách giữa hắn và Đông Phương Hạo, mặc dù chỉ vài bước, cũng đã xa như cách cả một cái hào sâu ngăn cách tại giữa hai người bọn họ, tựa như thân phận của Hoàng Thượng cùng thần tử, thoạt nhìn như gần, cũng đã càng xem càng thấy xa.
Cũng được, Khuất Bình thở dài nói, “Duệ thị lang đã trong điện, thần muốn hỏi cái gì Hoàng Thượng đại để cũng có thể đoán được a?”
Đông Phương Hạo nhìn chăm chú hắn thật lâu, mới thuận miệng nói ra, “Đoán được thì sao?”
Khuất Bình nao nao, sau đó mới nói, “Nếu thật sự là như thế, thần sẽ phải nhúng tay vào việc này.”
Ngừng lại một chút, hắn lại nói, “Nhưng là, thần muốn mời Hoàng Thượng không cần phải làm ra những chuyện hoang đường.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Hạo.
— Chuyện hoang đường?
Nếu như đây là hoang đường, vậy mình đã yêu hắn chẳng lẽ không phải càng hoang đường?
A……
Đông Phương Hạo nhìn chằm chằm vào Khuất Bình, một loại cảm giác thống khổ đến không thở nổi đột nhiên đánh úp lại trong ***g ngực khiến y thiếu chút nữa lên tiếng cười như điên.
Tay y nắm chặt thành quyền rồi lại buông ra, con mắt nhắm lại, hít sâu thoáng cái phục hồi cảm xúc rồi lại mở mắt ra, đáy mắt thiêu đốt một ngọn lửa mãi mãi cũng sẽ không dập tắt.
“Ngươi sẽ làm như thế nào?” Đông Phương Hạo rốt cục chậm rãi mở miệng.
“Khiến hắn mất chức.” Từ trong miệng Khuất Bình thở khẽ ra bốn chữ vô cùng đơn giản. (*Cảm khái* Ài, cái gì gọi là Quyền thần? Đây chính là a!)
“Nếu như ta không đáp ứng?”
“Hoặc là Hoàng Thượng kết hôn.” Thanh âm Khuất Bình vẫn đang bình thản không tì vết.
“Xem ra Thái phó sớm đã sắp đặt cho ta tốt lắm, ta đây còn muốn lo lắng cái gì?” Đông Phương Hạo cắn răng gằn từng chữ.
Nghe ra ý châm chọc trong câu nói của Đông Phương Hạo, Khuất Bình nhíu nhíu mày.
Duệ Khâu Minh xuất hiện tựa hồ thật sự khiến cho hắn và Đông Phương Hạo mâu thuẫn, một loại mâu thuẫn chính hắn cũng nói không rõ ràng lắm rồi lại hiển nhiên tồn tại, hơn nữa đột nhiên bày ra trước mắt.
Thấy Khuất Bình rủ xuống con mắt không nói lời nào, Đông Phương Hạo liền cũng không mở miệng nữa, hai người cứ như vậy đứng ở ngoài điện người trên người dưới giằng co trầm mặc.
Khuất Bình ý tứ rất rõ ràng, nhưng đối với Đông Phương Hạo mà nói, y kỳ thật cũng không cần bất cứ ai trong hai người kia – Duệ Khâu Minh hay Hoàng phi tương lai.
— Y muốn có được, chỉ là hắn.
Ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, Đông Phương Hạo đột nhiên nhắm mắt xoay người nhập điện, chỉ lạnh lùng vứt xuống dưới một câu, “Khuất Thừa tướng nếu như nghĩ cho trẫm an bài hôn sự liền mời làm a.”
Đây là lần đầu tiên, Đông Phương Hạo dùng ngữ điệu như vậy cùng hắn nói chuyện, hơn nữa là vì một ngoại nhân.
Khuất Bình đóng nhắm mắt, lại lẳng lặng đứng trong chốc lát mới rời đi Hiên Dương điện.
***
“Nghe nói ngươi làm cho hắn sinh khí.” Nữ tử mang trên mặt một nụ cười nhu hòa, gót sen nhẹ nhàng bước vào đình viện.
“Ân.” Khuất Bình ngồi ở trong đình viện đọc sách, lúc này nghe thấy thanh âm lại không ngẩng đầu, chỉ là nhàn nhạt hồi đáp.
“Loại tình huống này thật sự là hiếm thấy, vì cái gì?” Nàng ngồi xuống trước mặt Khuất Bình, tiện tay cầm lên vài món điểm tâm đặt trên mặt bàn, đẩy ra vài miếng lại bẻ một ít mảnh nhỏ tiến vào trong miệng.
Khuất Bình lúc này mới ngẩng đầu, nhìn nữ tử đối diện bất đắc dĩ cười nói, “Người tức giận là hắn, sao công chúa không đi tìm hắn ngược lại tới tìm ta?”
Người nữ tử này đúng là người duy nhất trong hoàng thất sớm đã qua tuổi lập gia đình vẫn không muốn xuất giá – công chúa Trường Bình, cũng là tỷ tỷ của Đông Phương Hạo.
“Hắn hiện tại dù sao cũng là Hoàng Thượng, cùng trước kia đã bất đồng.” Trường Bình nghe hắn nói liền thở dài.
Khuất Bình nhìn qua Trường Bình không khỏi giật mình.
Ngay cả bọn họ cũng cảm giác được bất đồng, huống chi là hắn?
“Nhưng mà ngươi bất đồng.” Trường Bình đột nhiên nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói ra, “Ngươi chính là người duy nhất trong thiên hạ hôm nay có thể gọi tên của hắn, cho dù hắn đối với bất luận kẻ nào mà nói đều cải biến, nhưng đối với ngươi, tuyệt đối sẽ không biến.”
Khuất Bình nhìn thần sắc thập phần khẳng định của nàng, đem những lời này ngẫm nghĩ thật lâu, rồi mới thở dài nói, “Công chúa, ngươi nói được quá khẳng định.”
“Vậy sao?” Trường Bình từ chối cho ý kiến.
Nàng nhìn Khuất Bình, tuổi của hắn càng lớn, hắn càng hiện vẻ thành thục, phong thái thong dong cũng càng thêm hiển hiện, tại một mảnh trời tuyết trắng tinh khiến người nhìn choáng váng đôi mắt.
Có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên thấy hắn, nàng đã bị phần y lệ* của hắn thật sâu hấp dẫn. (* tao nhã mỹ lệ)
Chỉ cần hắn còn không chính thức cưới vợ, nàng liền không gả. Cũng không phải trông cậy vào có thể trở thành thê tử của hắn, chỉ là trước khi hắn có thê tử, nàng không thể dễ dàng để cho nam nhân khác trở thành trượng phu của nàng — đây là nàng kiên trì.
Chính là hắn đến nay chưa lập gia đình, Trường Bình cũng không hiểu rõ lắm đây đến tột cùng là vì cái gì.
“Ngươi thật sự không muốn nói cho ta biết?” Trường Bình khẽ cười nói, mặc dù là ngẫu nhiên có thể nói với hắn vài câu như vậy, mình cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
Trường Bình lại hỏi, Khuất Bình chỉ có thể chiều ý nàng, lựa chọn một đáp án mà nàng có thể dễ dàng tiếp nhận, “Ta an bài cho hắn nạp phi.”
Trường Bình nao nao, liền cười nói, “ Đúng là nên lấy, dùng tuổi của hắn nếu không thành thân thật sự quá kì quái.”
Nghe nàng nói như vậy Khuất Bình đột nhiên nở nụ cười, “Công chúa tựa hồ không có tư cách nói hắn a?”
Trường Bình cố gắng xem nhẹ phần bị thương trong lòng mình, lộ ra tiếu dung hỏi ngược lại, “Vậy còn ngươi? Vì cái gì một mực cũng không lấy?”
Là sớm nên hỏi, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Trường Bình liền hối hận, nàng sợ nàng sẽ nghe được một đáp án mình tối không muốn nghe cũng tối không muốn biết.
Khuất Bình giật mình cả cười, mắt của hắn trở nên có chút mê mang, mộng hồi triển chuyển, ký ức mai táng tại đáy lòng lại nổi lên.
“Lúc nhỏ ta một mực ở bên người mẫu thân yếu ớt nhiều bệnh của ta mà lớn lên …” Thanh âm ung dung của Khuất Bình hoảng hốt từ xa bay tới.
Hắn ngẩng đầu lên, tựa hồ lại nhớ tới gian phòng mờ mịt tràn đầy mùi thuốc, mùi thuốc cho tới bây giờ đều không có tán đi, quay chung quanh giường bệnh của mẫu thân, tự khi hắn bắt đầu nhận biết được sự việc thì đã canh giữ ở bên giường mẫu thân, mãi cho đến nàng qua đời.
Trong ấn tượng, bóng lưng cao lớn của phụ thân không xuất hiện qua dù chỉ một lần, mà ngay cả khi ông biết thê tử đã tạ thế, cũng đã là ngày thứ ba của tang lễ.
“Có lẽ, khi đó phụ thân luôn muốn ta ở lại cùng mẫu thân, là xuất phát từ ham muốn đền bù trong nội tâm của người… Lại có lẽ chỉ là một loại thương cảm…”
Khuất Bình không hề nói tiếp, khi đó hắn có chút hận phụ thân, mà mẫu thân của hắn, luôn dùng ngữ điệu không để tâm, thanh âm suy yếu nói cho hắn biết đó là bởi vì phụ thân hắn thân làtrọng thần trong triều, có thật nhiều việc phải giải quyết…
“Nếu như mẫu thân ngươi cam tâm tình nguyện?” Thanh âm của Trường Bình đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của hắn, nàng không nhìn Khuất Bình, chỉ rủ xuống con mắt nói nhỏ.
Khuất Bình sửng sốt, hắn quay đầu nhìn Trường Bình thật lâu, ánh mắt là như thể không thể tin được, cuối cùng hắn chỉ cau mày nói, “Ta không hiểu…”
Trường Bình ngước mắt lên, nhìn Khuất Bình nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ngươi tất nhiên sẽ không hiểu, hạnh phúc của nữ nhân có khi chỉ là được ở bên cạnh nam tử mà nàng yêu nhất, có thể gả cho hắn, giúp hắn nuôi dạy con cái cũng đã đủ mãn nguyện.”
Khuất Bình chỉ lẳng lặng nghe nàng nói.
“Có lẽ mẫu thân của ngươi cảm thấy bà hạnh phúc, ít nhất bà còn có ngươi…” Trường Bình càng nói, thanh âm dần dần biến thấp, nhẹ giọng, “Chấp quân chi thủ, cùng quân giai lão… Đây là điều đối với nữ nhân mà nói, có lẽ là hạnh phúc tốt đẹp chỉ có trong mộng a…”
Đáy mắt Trường Bình nổi lên trận trận rung động, nàng lại nở nụ cười, thế nhưng nụ cười đúng là có chút thê lương.
Phụ thân cũng yêu mẫu thân? Khuất Bình không khỏi có chút mê hoặc. Tìm tòi trong trí nhớ, không có chút dấu vết nào có thể chứng minh điểm ấy. Thế nhưng mẫu thân yêu phụ thân, điểm ấy tựa hồ càng ngày càng rõ ràng. Trải qua những lời lý giải của Trường Bình, Khuất Bình không khỏi nhớ tới đôi mắt động lòng người của mẫu thân, ngữ điệu luôn ôn nhu mà kể cho hắn nghe những chuyện về hai người họ, khi nhắc đến phụ thân, mẫu thân không khóc, mà là một loại tươi cười thật dịu dàng, bây giờ nghĩ lại, lại đều là quá khứ.
Có lẽ, mẫu thân đã thật là hạnh phúc a…
Khuất Bình tĩnh tĩnh nhìn Trường Bình thật lâu, rốt cục thở dài một hơi, nói, “Có lẽ là xuất phát từ sự ích kỷ của ta a, bởi vì ta cũng không muốn vì chuyện này cảm thấy có tội.” (Ý ảnh nói vì sự cô đơn của mẹ ảnh mà ảnh cảm thấy mình có tội.)
Cái này cũng có thể xem như ích kỷ?
Trường Bình không khỏi sững sờ, ngược lại bật cười, nhìn người nam tử nàng nhận thức đã lâu ở trước mắt, có lẽ đối với một người như hắn, đó xác thực là một loại ích kỷ a!
“… Hoặc có lẽ đây chỉ là một cái cớ để ngươi không yêu bất luận kẻ nào thôi.” Trường Bình nhẹ nhàng thở dài nói.
Có khi, nàng không khỏi hâm mộ Hoàng Thượng, bởi vì Đông Phương Hạo có được tất cả chữ “ái” của hắn, mặc dù đây không phải là tình yêu, chính là lại vẫn đang chiếm cứ toàn bộ tâm tư của hắn…
Lời này Trường Bình đương nhiên cũng không nói được ra miệng, có lẽ là xuất phát từ sự rụt rè của nữ tử, lại có lẽ nàng căn bản không có tự tin, tựa như chính lời nàng nói, Khuất Bình ngoại trừ đối với Hoàng Thượng, đối với quốc gia, chuyện khác tựa hồ một chút cũng không từng để ý.
Nhìn đôi mắt thanh tịnh đến trong suốt rồi lại không cách nào xuyên thấu của hắn, Trường Bình không khỏi cắn chặt môi.
Hắn, không phải không hiểu ái, mà là không có ái.
Đáp án này, mặc dù không phải điều nàng không muốn nghe, nhưng lại càng làm cho nàng cảm thấy tàn nhẫn.
Trường Bình công chúa là một trong số những nhân vật nữ đáng mến nhưng bất hạnh của Đam mỹ. Nàng yêu sâu sắc, kiên định, nhưng cũng rất hiểu chuyện và bao dung, sẵn sàng hi sinh vì người yêu, vì tình yêu. May mắn, cuối cùng Trường Bình cũng tìm được một người nam nhân xứng đáng với nàng. Dù vậy, đôi khi nghĩ lại cuộc đời của Trường Bình, ta không khỏi buông tiếng thở dài…
(1) Thái sư ỷ:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook