Cửu Cung Tế
-
Chương 27
Ngày thứ hai, Đông Phương Hạo liền quyết định thu quân lên đường hồi kinh.
Không khí ở kinh thành lúc này tất nhiên là giai đại vui mừng, ngự giá thân chinh Yến sơn đại thắng, quân Mông Cổ hôm nay đã lui về đại mạc, dân chúng đối với vị Hoàng đế này đều mỏi mắt ngóng chờ, chỉ trông mong ngài có thể sớm ngày khải hoàn hồi kinh, để bọn họ hảo một lần được diện kiến long nhan.
Khâm quý phi đã sớm nhận được tin tức này, đợi ngự giá đã sát gần kinh thành thì nàng rốt cuộc ngồi không yên, bắt thị nữ giúp mình cải trang một chút, liền lặng lẽ chạy ra khỏi cung đi.
Kinh thành vốn đã phồn hoa náo nhiệt, lúc này hương án trải khắp đầy đường, tiếng người huyên náo, hương nến hoa tươi chỗ nào cũng có, trước mắt vui mừng náo nhiệt cực kỳ. (Ta không làm nhầm, quả thực là họ dựng hương án với không khí vui mừng để đón quân khải hoàn, kỳ lạ hen???)
Khâm quý phi đứng ở xa xa trong đám người, chỉ trông mong nhanh chóng được nhìn thấy người mà nàng ngày ngày tưởng niệm, đã lâu không gặp mặt.
Hơn mười vạn đại quân khải hoàn hồi kinh, tràng diện tất nhiên là mênh mông cuồn cuộn, phía trước có năm trăm danh giáo úy mở đường, vung bước chỉnh tề sắc mặt túc mục, phía sau là từng đạo quân đi theo nghi thức tiến vào.
Khâm quý phi không khỏi nín hơi mà đợi.
Quả nhiên nàng đã nhìn thấy Đông Phương Hạo cách đó không xa, dáng ngồi ngay ngắn, ở giữa ba quân thong thả cưỡi ngựa mà đến. Lúc này, Khâm quý phi hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong ***g ngực.
Là hắn.
Hoàng Phủ Khâm nhìn y không chuyển mắt, ngay cả chớp mắt cũng không. Nàng biết giờ phút này Đông Phương Hạo không nhìn thấy mình, thế nhưng khi y dần dần tiến lại gần, nàng vẫn không khỏi hồi hộp lẫn kích động mà cắn chặt môi dưới.
Dường như y gầy một ít, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, có phải là … bị thương hay không?
Nàng chợt phát hiện, mình lại vẫn còn đang hi vọng, còn đang chờ đợi.
Hai năm, Đông Phương Hạo đối với nàng không thể nói là không tốt, cũng để nàng tùy ý ở lại bên cạnh mình, thế nhưng cũng chỉ có một mình Hoàng Phủ Khâm biết được, y đối với nàng không hề có tình, một nửa điểm cũng không có.
Vậy mà nàng lại không thể hết hi vọng, có lẽ ngày ấy trong Có thể nàng lại hay là không cách nào hết hy vọng, có lẽ ngày ấy tại Lang Tà Điện, Đông Phương Hạo một khúc “Thủy long ngâm” liền đã đem lòng nàng cầm tù. Tuy trong lòng đau xót không thể làm sao, nhưng nếu có thể mỗi ngày nhìn thấy y, nàng cũng đã thỏa mãn.
Nàng lại ngẩng đầu.
Đôi mắt Đông Phương Hạo đen thẫm, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt cũng lười nhác như trước… Không đúng, Hoàng Phủ Khâm không khỏi mở to mắt, nàng đột nhiên cảm giác được ở y đã có gì đó thay đổi.
Đúng rồi, thần sắc lười biếng đó của hắn, đã thật lâu nàng không thấy lại nữa.
Từ khi người nọ ly khai —
Đáy mắt của y sớm đã đóng băng một mảnh, lại vì sao nay lại có nhiệt độ?
Chẳng lẽ —
Trái tim trong ***g ngực Khâm quý phi nhảy rộn lên không thể ức chế, không thể nào, làm sao có thể?
Lúc này trên đường mọi người kiến giá đều quỳ lạy trong đám bụi đất vó ngựa tung bay, chỉ còn một mình Hoàng Phủ Khâm đứng thẳng ở góc xa xa.
“Cung nghênh thánh giá, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế……”
Thanh âm liên miên không dứt bên tai, thế nhưng Hoàng Phủ Khâm không nghe thấy, trong một lúc nàng trở nên cái gì cũng không nghe thấy, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người nam nhân cưỡi ngựa đi gần bên Đông Phương Hạo.
Mặt nàng đột nhiên biến trắng không còn chút máu, như thể gặp được một hồn ma.
Khóe miệng rất ít khi nhếch lên cười của Đông Phương Hạo lúc này cũng có một đường cong đầy vui vẻ, lúc này y đang quay đầu cùng người nọ nói gì đó, người nọ mỉm cười gật đầu, đáy mắt tràn ngập thanh minh cùng ôn nhu.
Người này đương nhiên không phải ai khác, đúng là Khuất Bình.
Hắn đã trở lại…… Hắn lại đã trở lại…… Hắn đã đi vì sao còn muốn trở về?
Lòng vốn tràn đầy vui mừng giống như bị rót một chậu nước lạnh, tay nàng chân lạnh buốt, ngay cả đứng cũng không yên, lòng tràn đầy vết thương.
“Nương nương, ngài làm sao vậy?” A hoàn tùy thị vội vàng đỡ lấy nàng, thấp giọng hỏi.
Chấn động tâm thần, Hoàng Phủ Khâm hé miệng, “Chúng ta…… hồi cung……”
Thật vất vả thốt ra những lời này, nàng khó khăn nhắm mắt lại, xoay người, không hề nhìn lại.
Trong một thoáng khi nàng xoay người thì bị Khuất Bình nhìn đến.
“Làm sao vậy?” Đông Phương Hạo nhìn theo ánh mắt của hắn, nhưng bóng dáng của Hoàng Phủ Khâm dĩ nhiên đã biến mất sau bức tường.
“…… Không có gì.” Khuất Bình thấp giọng nói.
Hắn sao lại đã quên, không chỉ là Thái hậu, trong nội cung còn có một nữ tử cuồng dại một mực trông chờ Hoàng Thượng.
Khuất Bình nhắm mắt, hắn đột nhiên cảm giác mình — nghiệp chướng nặng nề.
Vừa trở lại trong nội cung, Khuất Bình còn không kịp nghĩ lại chuyện của Hoàng Phủ Khâm, liền có một tin tức không sao tưởng tượng được truyền đến.
Thái hậu bệnh tình nguy kịch.
Cái gì?
Bát trà trong tay Đông Phương Hạo thoáng cái ngã lên mặt đất, nát bấy.
Khuất Bình cũng choáng váng.
……
Xuân Hoa cung.
Còn chưa bước vào họ liền nghe thấy thanh âm trận trận ho khan.
Trong tẩm cung trướng mạn bay lên, mùi thuốc ngào ngạt, hun hương vấn vít.
Khuất Bình đứng sững tại cửa ra vào.
Cảnh tượng này giống hệt như thời khắc mẫu thân hắn qua đời.
Không phát giác ra phản ứng thất thường của Khuất Bình, Đông Phương Hạo nóng vội như lửa đốt bước một bước dài liền vọt tới bên giường bệnh của Lý Thái hậu.
“Mẫu hậu, người…… Người thế nào?” Thanh âm của Đông Phương Hạo trầm thấp, có chút run rẩy.
Lý Thái hậu bệnh rất trầm trọng, hai gò má ao hãm, nếp nhăn khắc sâu nơi khóe mắt, thế nhưng cho dù thân đang mang bệnh bà vẫn tỏa ra một vẻ ôn nhu mềm mại.
Bà duỗi bàn tay gầy có thể thấy được xương cốt nắm lấy tay Đông Phương Hạo, lộ ra một cái tiếu dung, suy yếu nói, “Mẫu hậu…… rốt cục đợi được Hạo nhi ……”
“Là ta…… Hạo nhi đã trở lại.” Đông Phương Hạo miễn cưỡng lộ ra tiếu dung nhìn Lý Thái hậu.
“Hảo, hảo, làm cho mẫu hậu……hảo hảo nhìn xem ngươi.” Lý Thái hậu vẫn đang cười nói.
Người khó tránh khỏi cái chết, bà cũng không cảm thấy cógì đáng sợ, chỉ là…… điều duy nhất khiến bà không an tâm chính là Đông Phương Hạo.
“Đáng tiếc……” Bà lẩm bẩm nói.
“Đáng tiếc cái gì?” Đông Phương Hạo vội vã hỏi.
“Đáng tiếc…… Ngươi…… Khuất thái phó…… Hắn không ở đây……” Lý Thái hậu chậm rãi nói ra.
“Hắn ở.” Đông Phương Hạo không chút suy nghĩ đã nói, “Hắn ở, hắn đi theo Hạo nhi cùng hồi cung.”
“Thật sao?” Lý Thái hậu không thể tin được, hỏi.
“Là thật là thật.” Đông Phương Hạo cuống quýt gật đầu, hắn chuyển hướng về phía Khuất Bình đang đứng ngây người tại cửa ra vào, “Khuất…… Thái phó, còn không tiến đến.”
Nội tâm Khuất Bình xiết chặt, hắn bước nhanh về phía trước.
“Thái hậu……” Nhìn thấy thần sắc tiều tụy của Lý Thái hậu, hắn sáp sáp mở lời.
“Khuất Thái phó…… Thật là ngươi……” Lý Thái hậu nhìn hắn một cái, lập tức quay lại nói với Đông Phương Hạo, “Hạo nhi…… Mẫu hậu có chuyện…… muốn một mình cùng ngươi Thái phó…… Nói, ngươi…… đi ra ngoài trước một lúc……”
Đông Phương Hạo tuy nghi hoặc, nhưng lúc này hắn cũng không muốn làm trái ý mẫu hậu, vì vậy cho mọi người lui xuống, trước khi đi còn đóng cửa lại.
“Khuất thái phó……” Lý Thái hậu lúc này lại nhìn về phía Khuất Bình, kêu.
Khuất Bình khó dằn nổi nỗi bi thống trong lòng, còn có cả sự áy náy ăn sâu, liền chậm rãi quỳ xuống trước cửa giường Lý Thái hậu.
“Ngươi…… làm cái gì vậy…… Mau đứng lên……” Lý Thái hậu muốn đưa tay giữ chặt Khuất Bình, thế nhưng bà vốn đã vô lực nằm trên giường nên không thể.
Khuất Bình chỉ là rủ mắt xuống, chậm rãi lắc đầu.
“Ngươi……” Lý Thái hậu dừng lại, thở hổn hển, sau đó thở dài một tiếng.
“Thái hậu có lời gì thỉnh cứ việc phân phó Khuất Bình.” Khuất Bình vẫn rủ mắt xuống, hắn lúc này chủ ý đã định, vô luận thái hậu nói cái gì, hắn nhất định sẽ kiệt lực làm được.
Hắn thậm chí không dám nhìn bà, hắn làm việc từ trước đến nay không thẹn với lòng, nhưng dù vậy… hắn phát hiện mình không có cách nào đối mặt với bà.
“Ta không trách ngươi……” Chậm rãi, Lý Thái hậu nói ra câu nói đó.
Những lời này làm Khuất Bình giật mình, hắn ngước mắt nhìn bà.
Lý Thái hậu nhìn hắn, khẽ nở nụ cười, “Bình nhi, ta…… Có thể gọi ngươi như vậy sao?”
Khuất Bình chỉ cảm thấy lòng chua xót, nhất thời không thể mở miệng, chỉ là gật đầu.
“Ta…… Thật sự không trách ngươi……” Lý Thái hậu lặp lại lần nữa.
“Tại sao?” Khuất Bình không biết nên nói cái gì, đành phải theo lời bà mà hỏi.
“Ngươi vì…… Hạo nhi…… Tận tâm tận lực, ta như thế nào…… lại trách ngươi?” Lý Thái hậu đáp.
“Thế nhưng…..” Khuất Bình vẫn lắc đầu, vì y tận tâm tất nhiên là đương nhiên, thế nhưng hắn cũng không nên yêu y.
“Ngươi không biết…… Hai năm qua ngươi không ở trong cung…… Hắn là như thế nào trôi qua…… Ta đây làm mẫu thân …… Cũng chỉ có thể ở một bên nhìn, lại không thể thay hắn chịu đừng đau đớn……”
“Thái hậu……”
“Sự chấp nhất của Hạo nhi…… ngươi cũng hiểu rõ, ta tự biết…… không ngăn cản được, hắn làm Hoàng Thượng…… vốn là cô độc, có ngươi ở bên người…… thật sự là một ……chuyện rất tốt……”
“Thái hậu…… Thần……”
Lý Thái hậu lắc đầu, bà chậm rãi đưa tay xoa khuôn mặt Khuất Bình, lại nói, “Bình nhi, tình cảm của các ngươi…… xác thực không thể dung khắp thiên hạ, nhưng ta lại từng bước một…… nhìn xem các ngươi, mặc dù không thể đồng tình…… Ta cũng là người hiểu chuyện tình cảm, ngươi không cần phải tự trách, không cần phải áy náy…… ta chỉ hy vọng đem Hạo nhi giao cho ngươi…… để hắn được vui vẻ, như vậy ta cũng có thể yên tâm mà đi……”
Bà nói ra câu này, làm cho nước mắt ngưng tụ đã lâu trong hốc mắt Khuất Bình rốt cục chảy xuống, hắn gật đầu nìn Lý Thái hậu chậm rãi nói, “ Xin Thái hậu yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt Hoàng Thượng.”
Hắn thật sự không nghĩ tới thái hậu sẽ nói như vậy, hắn thiếu chút nữa cho rằng lại phải mất đi Đông Phương Hạo, đến lúc đó hắn thật không hiểu nên như thế nào tự xử. Hai bàn tay rủ xuống bên người của Khuất Bình không khỏi siết chặt.
“Hài tử…… Ngươi nên vì chính mình mà nghĩ……” Lý Thái hậu dường như nhìn ra Khuất Bình nghĩ gì, mỉm cười lau nước mắt cho hắn, “Hạo nhi tùy hứng…… Có thể vì có ngươi…… rất nhiều việc hắn mới nguyện ý đi làm…… Bất quá tại đây trong cung đình…… Cũng khó……”
Khuất Bình im lặng, hắn thế nào không rõ, thế nhưng dù khó hắn cũng không muốn lại rời khỏi y, mặc dù tình cảm của bọn hắn không thấy được ánh mặt trời, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
“Khuất Bình biết rõ, Khuất Bình sẽ cẩn thận làm việc.” Hắn gật đầu hứa hẹn.
“Vậy là tốt rồi……” Lý Thái hậu vẻ mặt vui vẻ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bà quả thực quá mệt mỏi.
Khuất Bình kinh hãi, “Thái hậu!”
Đông Phương Hạo vẫn ở ngoài cửa, vừa nghe thấy Khuất Bình kinh hô liền đẩy cửa ra lao vào, liếc thấy Khuất Bình quỳ gối trước giường, y khẽ giật mình, lập tức bước nhanh về phía trước.
“Mẫu hậu –”
Đông Phương Hạo trơ mắt nhìn bàn tay Lý Thái hậu theo gò má Khuất Bình chảy xuống, thanh âm thoáng chốc dừng lại, y chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm liền cũng ngã xuống.
Hình ảnh trước khi y khép chặt mắt lại là ánh mắt kinh ngạc của Khuất Bình, trong thoáng chốc y nhìn thấy trên mặt hắn có vệt nước mắt.
Mẫu hậu…… Khuất Bình……
Ý thức, dần dần rời xa thân thể y.
………
Hoàng thái hậu hoăng*. (* Chết, từ dùng cho Hoàng thất)
Khuất Bình từ trong linh đường đi ra đã là cuối giờ Dần.
Giữ linh cữu tròn một đêm, lúc này bước ta hắn có cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Trước mắt là Hoàng cung tràn ngập màu trắng, có vẻ vô cùng âm lãnh quạnh quẽ.
Đi đến trước tẩm cung của Đông Phương Hạo, Khuất Bình hỏi thái y đứng ở ngoài cửa, “Hoàng Thượng còn không có tỉnh sao?”
“Hồi bẩm đại nhân, Hoàng Thượng cũng sắp tỉnh.”
Khuất Bình gật gật đầu, đi vào tẩm cung.
Đông Phương Hạo tỉnh lại, trước hết là nhìn thấy bóng lưng thon dài của Khuất Bình, y không lên tiếng, chỉ chậm rãi ngồi dậy.
Khuất Bình vốn đứng ở bên cửa sổ, lúc này nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại.
“Ngươi đã tỉnh.” Hắn xoay người lại.
“Ân.” Đông Phương Hạo lên tiếng rồi liền không có phản ứng.
Khuất Bình nhìn y, chỉ cảm thấy đau lòng.
Thật lâu, Đông Phương Hạo mới cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói một câu, “Theo giúp ta đi gặp bà……”
“Hảo.” Khuất Bình gật đầu.
Di thể của Lý Thái hậu nhìn qua rất an tường, trên mặt còn có chút ửng hồng.
Đông Phương Hạo im lặng quỳ xuống.
Khuất Bình cũng quỳ gối phía sau y.
Trong linh đường không khí tràn ngập đích bi thương.
“Mẫu hậu…… Ngày hôm qua nói gì với ngươi?” Đông Phương Hạo đột nhiên thấp giọng hỏi.
“Thái hậu……” Khuất Bình ngừng một chút mới nói, “…… Đem ngươi giao phó cho ta.”
“Bà thủy chung là lo lắng……” Nước mắt của Đông Phương Hạo không biết lúc nào đã âm thầm rơi xuống.
“Thái hậu chỉ hy vọng ngươi vui vẻ……” Khuất Bình nói nhỏ.
Đông Phương Hạo nhắm mắt, nước mắt liền lại chảy xuống.
“…… Khuất Bình.” Một lúc sau y lại lên tiếng gọi.
“……” Khuất Bình ngước mắt.
“Ta không thể lại mất đi ngươi……” Đông Phương Hạo trầm giọng, “…… Ngươi hiểu?”
“Ta…… hiểu.” Khuất Bình nhắm mắt.
Chuyện cũ đã qua, người sống thủy chung vẫn phải sống tiếp.
Đông Phương Hạo đương nhiên hiểu.
……….
Hiên Dương điện, triều thần như thường nghị sự.
Khuất Bình vẫn là Tả thừa tướng.
Bằng vào hắn cùng chức vị Tả thừa tướng này, chỉ cần là người trong triều đại để đều biết…, cho nên trước đó mọi lễ nghi có liên quan đến tang lễ của Thái hậu, Khuất Bình một tay xử lý, ai cũng không dị nghị.
Khuất Bình cũng không muốn đem tất cả mọi chuyện đều ôm vào thân, thế nhưng người qua đời chính là mẫu thân của Đông Phương Hạo, cho nên hắn mới nghĩ thân lực thân vi, đem tất cả mọi chuyện đều làm được tốt nhất.
Buổi nghị sự ngày hôm đó, đã là ba ngày sau khi Thái hậu qua đời.
“Vi thần cho rằng, hôm nay Thái Nguyên còn có chiến sự, lúc này cũng không tiện đem việc Thái hậu hoăng bố cáo thiên hạ”. Lên tiếng chính là phụ trách Lễ bộ cùng phụ trác Phiên viện – Thượng thư lệnh Liêu Uyển, lời này của hắn là nhằm vào vừa rồi Đông Phương Hạo đưa ra một vài công việc liên quan đến việc Thái hậu hoăng.
Đông Phương Hạo gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Khuất Bình.
“Ân, thần cũng có ý này, trước đó thần chỉ cho Thái y viện đem y án của Thái hậu cùng các tấu sớ thỉnh an tập hợp lại, còn chưa tuyên bố.” Khuất Bình gật đầu hồi đáp.
“Tốt lắm, kế tiếp cứ giao cho Liêu Uyển đi làm a, Thừa tướng định như thế nào?” Nhìn thấy thần sắc Khuất Bình có vẻ hơi mỏi mệt, Đông Phương Hạo không khỏi khẽ nhíu mày.
“Cũng tốt.” Khuất Bình gật đầu.
“Về thụy số của Thái hậu, Lễ bộ nghĩ được chưa?” Đông Phương Hạo lại hỏi.
Kì Danh hạ thấp người dâng sớ, nói, “Chúng thần đã định liệu tốt, chỉ chờ Hoàng Thượng xem xét.”
Đông Phương Hạo mở ra đọc kỹ, sau đó lại đưa cho Khuất Bình, miệng hỏi Kì Danh, “Trẫm cho rằng nên thêm một chữ “Đoan”, thế nào?”
Kì Danh nghe xong trầm ngâm một lát, gật đầu, “Hoàng Thượng nghĩ không sai, là thần sơ sót.”
“Thừa tướng nghĩ sao?”
“Thần cảm thấy có thể. Thái hậu nhân đức dày rộng, trang trọng hiền hoà, chữ “Đoan” rất hợp.” Khuất Bình khép sớ trả lời.
“Như thế, thụy số của Thái hậu cứ định như vậy, chờ ai chiếu* ban xuống, chiếu lễ bộ an bài.” Đông Phương Hạo vuốt vuốt huyệt Thái Dương, lại nói, “Lần này đại sự sinh, trong trong ngoài ngoài lại thêm rất nhiều chuyện, trẫm tuy là đang lúc cư tang, thế nhưng có chút nhiệm vụ khẩn cấp vẫn phải liệu lý. Thừa tướng mấy ngày nay cũng tạm thời ở lại trong nội cung giúp trẫm, chờ trẫm cư tang qua lại hồi phủ. Còn có các ngươi muốn đặc biệt lưu tâm Thái Nguyên đưa tới quân báo, biết sao?”
“Chúng thần đã biết.”
……..
“Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?” Đợi tất cả quan viên lui ra, Khuất Bình hỏi.
Đông Phương Hạo cũng không trả lời, một một mặt hỏi lại hắn, “Ngươi thế nào? Trẫm hôn mê đêm đó ngươi một mực thay trẫm túc trực bên linh cữu, hôm qua lại bề bộn cả ngày, không sao chứ?” (Cái này gọi là vợ chồng tình nghĩa thâm sâu a!)
Khuất Bình lắc đầu trả lời, “Ta không sao, ngược lại ngươi…, thái y nói trong khoảng thời gian ngươi này không thể quá mức lao lực.”
“Nếu trẫm yên tĩnh, sẽ lại nghĩ đến mẫu hậu……” Đông Phương Hạo rủ mắt xuống.
“Hoàng Thượng.” Khuất Bình thở dài.
Nỗi bi ai mất đi thân nhân Khuất Bình cũng có thể minh bạch, huống hồ — hắn cũng một mực xem Thái hậu như nghĩa mẫu.
“Ngày ấy trẫm dường như thấy ngươi khóc?” Đông Phương Hạo đột nhiên ngước mắt nhìn hắn nói.
Khuất Bình giật mình, lập tức chậm rãi nói, “Thái hậu đối đãi ta rất tốt, bà còn nói…… Bà không trách ta.”
Đông Phương Hạo nhìn Khuất Bình, thấy đáy mắt hắn khắc sâu đích bi thương, bi thương tuyệt không thua kém mình, y nghĩ thân thủ ôm hắn, nhưng vẫn còn nhịn được — chỉ vì nơi này là Hoàng cung đại điện.
Y thấp giọng hỏi,”Mẫu hậu đã biết?”
“Đúng vậy.” Khuất Bình ngẩng đầu lên, than nhẹ.
— Có lẽ bà luôn biết.
Tình yêu mà bà dành cho họ, đối với hắn cùng Đông Phương Hạo mà nói, là một loại tha thứ, cũng là một loại lượng giải.
Bọn họ, thực may mắn.
Chỉ là — còn có một người……
Nghĩ đến nàng, Khuất Bình ảm thấy bất đắc dĩ.
— Hoàng Phủ Khâm.
……….
Túc trực bên linh cữu cần ba ngày, Đông Phương Hạo lệnh Khuất Bình sớm đi nghỉ ngơi, một mình đi đến linh đường.
Khuất Bình vốn định nghỉ ngơi một chút liền đến túc trực cùng y, chỉ là hắn vừa đi ra khỏi Hiên Dương điện, liền bị một cung nữ gọi lại.
“Khuất đại nhân.”
Khuất Bình dừng bước lại.
“Nương nương cho mời.”
Khuất Bình giật mình, sau đó cười khổ.
Trước khi đi, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn thân ảnh đang đi xa của Đông Phương Hạo. (Cái bà Khâm quý phi rách việc này chọn lúc nào không chọn, chọn đúng lúc nhà người ta có tang gia mà giở trò ghen tuông!=”=)
Không khí ở kinh thành lúc này tất nhiên là giai đại vui mừng, ngự giá thân chinh Yến sơn đại thắng, quân Mông Cổ hôm nay đã lui về đại mạc, dân chúng đối với vị Hoàng đế này đều mỏi mắt ngóng chờ, chỉ trông mong ngài có thể sớm ngày khải hoàn hồi kinh, để bọn họ hảo một lần được diện kiến long nhan.
Khâm quý phi đã sớm nhận được tin tức này, đợi ngự giá đã sát gần kinh thành thì nàng rốt cuộc ngồi không yên, bắt thị nữ giúp mình cải trang một chút, liền lặng lẽ chạy ra khỏi cung đi.
Kinh thành vốn đã phồn hoa náo nhiệt, lúc này hương án trải khắp đầy đường, tiếng người huyên náo, hương nến hoa tươi chỗ nào cũng có, trước mắt vui mừng náo nhiệt cực kỳ. (Ta không làm nhầm, quả thực là họ dựng hương án với không khí vui mừng để đón quân khải hoàn, kỳ lạ hen???)
Khâm quý phi đứng ở xa xa trong đám người, chỉ trông mong nhanh chóng được nhìn thấy người mà nàng ngày ngày tưởng niệm, đã lâu không gặp mặt.
Hơn mười vạn đại quân khải hoàn hồi kinh, tràng diện tất nhiên là mênh mông cuồn cuộn, phía trước có năm trăm danh giáo úy mở đường, vung bước chỉnh tề sắc mặt túc mục, phía sau là từng đạo quân đi theo nghi thức tiến vào.
Khâm quý phi không khỏi nín hơi mà đợi.
Quả nhiên nàng đã nhìn thấy Đông Phương Hạo cách đó không xa, dáng ngồi ngay ngắn, ở giữa ba quân thong thả cưỡi ngựa mà đến. Lúc này, Khâm quý phi hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong ***g ngực.
Là hắn.
Hoàng Phủ Khâm nhìn y không chuyển mắt, ngay cả chớp mắt cũng không. Nàng biết giờ phút này Đông Phương Hạo không nhìn thấy mình, thế nhưng khi y dần dần tiến lại gần, nàng vẫn không khỏi hồi hộp lẫn kích động mà cắn chặt môi dưới.
Dường như y gầy một ít, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, có phải là … bị thương hay không?
Nàng chợt phát hiện, mình lại vẫn còn đang hi vọng, còn đang chờ đợi.
Hai năm, Đông Phương Hạo đối với nàng không thể nói là không tốt, cũng để nàng tùy ý ở lại bên cạnh mình, thế nhưng cũng chỉ có một mình Hoàng Phủ Khâm biết được, y đối với nàng không hề có tình, một nửa điểm cũng không có.
Vậy mà nàng lại không thể hết hi vọng, có lẽ ngày ấy trong Có thể nàng lại hay là không cách nào hết hy vọng, có lẽ ngày ấy tại Lang Tà Điện, Đông Phương Hạo một khúc “Thủy long ngâm” liền đã đem lòng nàng cầm tù. Tuy trong lòng đau xót không thể làm sao, nhưng nếu có thể mỗi ngày nhìn thấy y, nàng cũng đã thỏa mãn.
Nàng lại ngẩng đầu.
Đôi mắt Đông Phương Hạo đen thẫm, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt cũng lười nhác như trước… Không đúng, Hoàng Phủ Khâm không khỏi mở to mắt, nàng đột nhiên cảm giác được ở y đã có gì đó thay đổi.
Đúng rồi, thần sắc lười biếng đó của hắn, đã thật lâu nàng không thấy lại nữa.
Từ khi người nọ ly khai —
Đáy mắt của y sớm đã đóng băng một mảnh, lại vì sao nay lại có nhiệt độ?
Chẳng lẽ —
Trái tim trong ***g ngực Khâm quý phi nhảy rộn lên không thể ức chế, không thể nào, làm sao có thể?
Lúc này trên đường mọi người kiến giá đều quỳ lạy trong đám bụi đất vó ngựa tung bay, chỉ còn một mình Hoàng Phủ Khâm đứng thẳng ở góc xa xa.
“Cung nghênh thánh giá, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế……”
Thanh âm liên miên không dứt bên tai, thế nhưng Hoàng Phủ Khâm không nghe thấy, trong một lúc nàng trở nên cái gì cũng không nghe thấy, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người nam nhân cưỡi ngựa đi gần bên Đông Phương Hạo.
Mặt nàng đột nhiên biến trắng không còn chút máu, như thể gặp được một hồn ma.
Khóe miệng rất ít khi nhếch lên cười của Đông Phương Hạo lúc này cũng có một đường cong đầy vui vẻ, lúc này y đang quay đầu cùng người nọ nói gì đó, người nọ mỉm cười gật đầu, đáy mắt tràn ngập thanh minh cùng ôn nhu.
Người này đương nhiên không phải ai khác, đúng là Khuất Bình.
Hắn đã trở lại…… Hắn lại đã trở lại…… Hắn đã đi vì sao còn muốn trở về?
Lòng vốn tràn đầy vui mừng giống như bị rót một chậu nước lạnh, tay nàng chân lạnh buốt, ngay cả đứng cũng không yên, lòng tràn đầy vết thương.
“Nương nương, ngài làm sao vậy?” A hoàn tùy thị vội vàng đỡ lấy nàng, thấp giọng hỏi.
Chấn động tâm thần, Hoàng Phủ Khâm hé miệng, “Chúng ta…… hồi cung……”
Thật vất vả thốt ra những lời này, nàng khó khăn nhắm mắt lại, xoay người, không hề nhìn lại.
Trong một thoáng khi nàng xoay người thì bị Khuất Bình nhìn đến.
“Làm sao vậy?” Đông Phương Hạo nhìn theo ánh mắt của hắn, nhưng bóng dáng của Hoàng Phủ Khâm dĩ nhiên đã biến mất sau bức tường.
“…… Không có gì.” Khuất Bình thấp giọng nói.
Hắn sao lại đã quên, không chỉ là Thái hậu, trong nội cung còn có một nữ tử cuồng dại một mực trông chờ Hoàng Thượng.
Khuất Bình nhắm mắt, hắn đột nhiên cảm giác mình — nghiệp chướng nặng nề.
Vừa trở lại trong nội cung, Khuất Bình còn không kịp nghĩ lại chuyện của Hoàng Phủ Khâm, liền có một tin tức không sao tưởng tượng được truyền đến.
Thái hậu bệnh tình nguy kịch.
Cái gì?
Bát trà trong tay Đông Phương Hạo thoáng cái ngã lên mặt đất, nát bấy.
Khuất Bình cũng choáng váng.
……
Xuân Hoa cung.
Còn chưa bước vào họ liền nghe thấy thanh âm trận trận ho khan.
Trong tẩm cung trướng mạn bay lên, mùi thuốc ngào ngạt, hun hương vấn vít.
Khuất Bình đứng sững tại cửa ra vào.
Cảnh tượng này giống hệt như thời khắc mẫu thân hắn qua đời.
Không phát giác ra phản ứng thất thường của Khuất Bình, Đông Phương Hạo nóng vội như lửa đốt bước một bước dài liền vọt tới bên giường bệnh của Lý Thái hậu.
“Mẫu hậu, người…… Người thế nào?” Thanh âm của Đông Phương Hạo trầm thấp, có chút run rẩy.
Lý Thái hậu bệnh rất trầm trọng, hai gò má ao hãm, nếp nhăn khắc sâu nơi khóe mắt, thế nhưng cho dù thân đang mang bệnh bà vẫn tỏa ra một vẻ ôn nhu mềm mại.
Bà duỗi bàn tay gầy có thể thấy được xương cốt nắm lấy tay Đông Phương Hạo, lộ ra một cái tiếu dung, suy yếu nói, “Mẫu hậu…… rốt cục đợi được Hạo nhi ……”
“Là ta…… Hạo nhi đã trở lại.” Đông Phương Hạo miễn cưỡng lộ ra tiếu dung nhìn Lý Thái hậu.
“Hảo, hảo, làm cho mẫu hậu……hảo hảo nhìn xem ngươi.” Lý Thái hậu vẫn đang cười nói.
Người khó tránh khỏi cái chết, bà cũng không cảm thấy cógì đáng sợ, chỉ là…… điều duy nhất khiến bà không an tâm chính là Đông Phương Hạo.
“Đáng tiếc……” Bà lẩm bẩm nói.
“Đáng tiếc cái gì?” Đông Phương Hạo vội vã hỏi.
“Đáng tiếc…… Ngươi…… Khuất thái phó…… Hắn không ở đây……” Lý Thái hậu chậm rãi nói ra.
“Hắn ở.” Đông Phương Hạo không chút suy nghĩ đã nói, “Hắn ở, hắn đi theo Hạo nhi cùng hồi cung.”
“Thật sao?” Lý Thái hậu không thể tin được, hỏi.
“Là thật là thật.” Đông Phương Hạo cuống quýt gật đầu, hắn chuyển hướng về phía Khuất Bình đang đứng ngây người tại cửa ra vào, “Khuất…… Thái phó, còn không tiến đến.”
Nội tâm Khuất Bình xiết chặt, hắn bước nhanh về phía trước.
“Thái hậu……” Nhìn thấy thần sắc tiều tụy của Lý Thái hậu, hắn sáp sáp mở lời.
“Khuất Thái phó…… Thật là ngươi……” Lý Thái hậu nhìn hắn một cái, lập tức quay lại nói với Đông Phương Hạo, “Hạo nhi…… Mẫu hậu có chuyện…… muốn một mình cùng ngươi Thái phó…… Nói, ngươi…… đi ra ngoài trước một lúc……”
Đông Phương Hạo tuy nghi hoặc, nhưng lúc này hắn cũng không muốn làm trái ý mẫu hậu, vì vậy cho mọi người lui xuống, trước khi đi còn đóng cửa lại.
“Khuất thái phó……” Lý Thái hậu lúc này lại nhìn về phía Khuất Bình, kêu.
Khuất Bình khó dằn nổi nỗi bi thống trong lòng, còn có cả sự áy náy ăn sâu, liền chậm rãi quỳ xuống trước cửa giường Lý Thái hậu.
“Ngươi…… làm cái gì vậy…… Mau đứng lên……” Lý Thái hậu muốn đưa tay giữ chặt Khuất Bình, thế nhưng bà vốn đã vô lực nằm trên giường nên không thể.
Khuất Bình chỉ là rủ mắt xuống, chậm rãi lắc đầu.
“Ngươi……” Lý Thái hậu dừng lại, thở hổn hển, sau đó thở dài một tiếng.
“Thái hậu có lời gì thỉnh cứ việc phân phó Khuất Bình.” Khuất Bình vẫn rủ mắt xuống, hắn lúc này chủ ý đã định, vô luận thái hậu nói cái gì, hắn nhất định sẽ kiệt lực làm được.
Hắn thậm chí không dám nhìn bà, hắn làm việc từ trước đến nay không thẹn với lòng, nhưng dù vậy… hắn phát hiện mình không có cách nào đối mặt với bà.
“Ta không trách ngươi……” Chậm rãi, Lý Thái hậu nói ra câu nói đó.
Những lời này làm Khuất Bình giật mình, hắn ngước mắt nhìn bà.
Lý Thái hậu nhìn hắn, khẽ nở nụ cười, “Bình nhi, ta…… Có thể gọi ngươi như vậy sao?”
Khuất Bình chỉ cảm thấy lòng chua xót, nhất thời không thể mở miệng, chỉ là gật đầu.
“Ta…… Thật sự không trách ngươi……” Lý Thái hậu lặp lại lần nữa.
“Tại sao?” Khuất Bình không biết nên nói cái gì, đành phải theo lời bà mà hỏi.
“Ngươi vì…… Hạo nhi…… Tận tâm tận lực, ta như thế nào…… lại trách ngươi?” Lý Thái hậu đáp.
“Thế nhưng…..” Khuất Bình vẫn lắc đầu, vì y tận tâm tất nhiên là đương nhiên, thế nhưng hắn cũng không nên yêu y.
“Ngươi không biết…… Hai năm qua ngươi không ở trong cung…… Hắn là như thế nào trôi qua…… Ta đây làm mẫu thân …… Cũng chỉ có thể ở một bên nhìn, lại không thể thay hắn chịu đừng đau đớn……”
“Thái hậu……”
“Sự chấp nhất của Hạo nhi…… ngươi cũng hiểu rõ, ta tự biết…… không ngăn cản được, hắn làm Hoàng Thượng…… vốn là cô độc, có ngươi ở bên người…… thật sự là một ……chuyện rất tốt……”
“Thái hậu…… Thần……”
Lý Thái hậu lắc đầu, bà chậm rãi đưa tay xoa khuôn mặt Khuất Bình, lại nói, “Bình nhi, tình cảm của các ngươi…… xác thực không thể dung khắp thiên hạ, nhưng ta lại từng bước một…… nhìn xem các ngươi, mặc dù không thể đồng tình…… Ta cũng là người hiểu chuyện tình cảm, ngươi không cần phải tự trách, không cần phải áy náy…… ta chỉ hy vọng đem Hạo nhi giao cho ngươi…… để hắn được vui vẻ, như vậy ta cũng có thể yên tâm mà đi……”
Bà nói ra câu này, làm cho nước mắt ngưng tụ đã lâu trong hốc mắt Khuất Bình rốt cục chảy xuống, hắn gật đầu nìn Lý Thái hậu chậm rãi nói, “ Xin Thái hậu yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt Hoàng Thượng.”
Hắn thật sự không nghĩ tới thái hậu sẽ nói như vậy, hắn thiếu chút nữa cho rằng lại phải mất đi Đông Phương Hạo, đến lúc đó hắn thật không hiểu nên như thế nào tự xử. Hai bàn tay rủ xuống bên người của Khuất Bình không khỏi siết chặt.
“Hài tử…… Ngươi nên vì chính mình mà nghĩ……” Lý Thái hậu dường như nhìn ra Khuất Bình nghĩ gì, mỉm cười lau nước mắt cho hắn, “Hạo nhi tùy hứng…… Có thể vì có ngươi…… rất nhiều việc hắn mới nguyện ý đi làm…… Bất quá tại đây trong cung đình…… Cũng khó……”
Khuất Bình im lặng, hắn thế nào không rõ, thế nhưng dù khó hắn cũng không muốn lại rời khỏi y, mặc dù tình cảm của bọn hắn không thấy được ánh mặt trời, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
“Khuất Bình biết rõ, Khuất Bình sẽ cẩn thận làm việc.” Hắn gật đầu hứa hẹn.
“Vậy là tốt rồi……” Lý Thái hậu vẻ mặt vui vẻ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bà quả thực quá mệt mỏi.
Khuất Bình kinh hãi, “Thái hậu!”
Đông Phương Hạo vẫn ở ngoài cửa, vừa nghe thấy Khuất Bình kinh hô liền đẩy cửa ra lao vào, liếc thấy Khuất Bình quỳ gối trước giường, y khẽ giật mình, lập tức bước nhanh về phía trước.
“Mẫu hậu –”
Đông Phương Hạo trơ mắt nhìn bàn tay Lý Thái hậu theo gò má Khuất Bình chảy xuống, thanh âm thoáng chốc dừng lại, y chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm liền cũng ngã xuống.
Hình ảnh trước khi y khép chặt mắt lại là ánh mắt kinh ngạc của Khuất Bình, trong thoáng chốc y nhìn thấy trên mặt hắn có vệt nước mắt.
Mẫu hậu…… Khuất Bình……
Ý thức, dần dần rời xa thân thể y.
………
Hoàng thái hậu hoăng*. (* Chết, từ dùng cho Hoàng thất)
Khuất Bình từ trong linh đường đi ra đã là cuối giờ Dần.
Giữ linh cữu tròn một đêm, lúc này bước ta hắn có cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Trước mắt là Hoàng cung tràn ngập màu trắng, có vẻ vô cùng âm lãnh quạnh quẽ.
Đi đến trước tẩm cung của Đông Phương Hạo, Khuất Bình hỏi thái y đứng ở ngoài cửa, “Hoàng Thượng còn không có tỉnh sao?”
“Hồi bẩm đại nhân, Hoàng Thượng cũng sắp tỉnh.”
Khuất Bình gật gật đầu, đi vào tẩm cung.
Đông Phương Hạo tỉnh lại, trước hết là nhìn thấy bóng lưng thon dài của Khuất Bình, y không lên tiếng, chỉ chậm rãi ngồi dậy.
Khuất Bình vốn đứng ở bên cửa sổ, lúc này nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại.
“Ngươi đã tỉnh.” Hắn xoay người lại.
“Ân.” Đông Phương Hạo lên tiếng rồi liền không có phản ứng.
Khuất Bình nhìn y, chỉ cảm thấy đau lòng.
Thật lâu, Đông Phương Hạo mới cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói một câu, “Theo giúp ta đi gặp bà……”
“Hảo.” Khuất Bình gật đầu.
Di thể của Lý Thái hậu nhìn qua rất an tường, trên mặt còn có chút ửng hồng.
Đông Phương Hạo im lặng quỳ xuống.
Khuất Bình cũng quỳ gối phía sau y.
Trong linh đường không khí tràn ngập đích bi thương.
“Mẫu hậu…… Ngày hôm qua nói gì với ngươi?” Đông Phương Hạo đột nhiên thấp giọng hỏi.
“Thái hậu……” Khuất Bình ngừng một chút mới nói, “…… Đem ngươi giao phó cho ta.”
“Bà thủy chung là lo lắng……” Nước mắt của Đông Phương Hạo không biết lúc nào đã âm thầm rơi xuống.
“Thái hậu chỉ hy vọng ngươi vui vẻ……” Khuất Bình nói nhỏ.
Đông Phương Hạo nhắm mắt, nước mắt liền lại chảy xuống.
“…… Khuất Bình.” Một lúc sau y lại lên tiếng gọi.
“……” Khuất Bình ngước mắt.
“Ta không thể lại mất đi ngươi……” Đông Phương Hạo trầm giọng, “…… Ngươi hiểu?”
“Ta…… hiểu.” Khuất Bình nhắm mắt.
Chuyện cũ đã qua, người sống thủy chung vẫn phải sống tiếp.
Đông Phương Hạo đương nhiên hiểu.
……….
Hiên Dương điện, triều thần như thường nghị sự.
Khuất Bình vẫn là Tả thừa tướng.
Bằng vào hắn cùng chức vị Tả thừa tướng này, chỉ cần là người trong triều đại để đều biết…, cho nên trước đó mọi lễ nghi có liên quan đến tang lễ của Thái hậu, Khuất Bình một tay xử lý, ai cũng không dị nghị.
Khuất Bình cũng không muốn đem tất cả mọi chuyện đều ôm vào thân, thế nhưng người qua đời chính là mẫu thân của Đông Phương Hạo, cho nên hắn mới nghĩ thân lực thân vi, đem tất cả mọi chuyện đều làm được tốt nhất.
Buổi nghị sự ngày hôm đó, đã là ba ngày sau khi Thái hậu qua đời.
“Vi thần cho rằng, hôm nay Thái Nguyên còn có chiến sự, lúc này cũng không tiện đem việc Thái hậu hoăng bố cáo thiên hạ”. Lên tiếng chính là phụ trách Lễ bộ cùng phụ trác Phiên viện – Thượng thư lệnh Liêu Uyển, lời này của hắn là nhằm vào vừa rồi Đông Phương Hạo đưa ra một vài công việc liên quan đến việc Thái hậu hoăng.
Đông Phương Hạo gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Khuất Bình.
“Ân, thần cũng có ý này, trước đó thần chỉ cho Thái y viện đem y án của Thái hậu cùng các tấu sớ thỉnh an tập hợp lại, còn chưa tuyên bố.” Khuất Bình gật đầu hồi đáp.
“Tốt lắm, kế tiếp cứ giao cho Liêu Uyển đi làm a, Thừa tướng định như thế nào?” Nhìn thấy thần sắc Khuất Bình có vẻ hơi mỏi mệt, Đông Phương Hạo không khỏi khẽ nhíu mày.
“Cũng tốt.” Khuất Bình gật đầu.
“Về thụy số của Thái hậu, Lễ bộ nghĩ được chưa?” Đông Phương Hạo lại hỏi.
Kì Danh hạ thấp người dâng sớ, nói, “Chúng thần đã định liệu tốt, chỉ chờ Hoàng Thượng xem xét.”
Đông Phương Hạo mở ra đọc kỹ, sau đó lại đưa cho Khuất Bình, miệng hỏi Kì Danh, “Trẫm cho rằng nên thêm một chữ “Đoan”, thế nào?”
Kì Danh nghe xong trầm ngâm một lát, gật đầu, “Hoàng Thượng nghĩ không sai, là thần sơ sót.”
“Thừa tướng nghĩ sao?”
“Thần cảm thấy có thể. Thái hậu nhân đức dày rộng, trang trọng hiền hoà, chữ “Đoan” rất hợp.” Khuất Bình khép sớ trả lời.
“Như thế, thụy số của Thái hậu cứ định như vậy, chờ ai chiếu* ban xuống, chiếu lễ bộ an bài.” Đông Phương Hạo vuốt vuốt huyệt Thái Dương, lại nói, “Lần này đại sự sinh, trong trong ngoài ngoài lại thêm rất nhiều chuyện, trẫm tuy là đang lúc cư tang, thế nhưng có chút nhiệm vụ khẩn cấp vẫn phải liệu lý. Thừa tướng mấy ngày nay cũng tạm thời ở lại trong nội cung giúp trẫm, chờ trẫm cư tang qua lại hồi phủ. Còn có các ngươi muốn đặc biệt lưu tâm Thái Nguyên đưa tới quân báo, biết sao?”
“Chúng thần đã biết.”
……..
“Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?” Đợi tất cả quan viên lui ra, Khuất Bình hỏi.
Đông Phương Hạo cũng không trả lời, một một mặt hỏi lại hắn, “Ngươi thế nào? Trẫm hôn mê đêm đó ngươi một mực thay trẫm túc trực bên linh cữu, hôm qua lại bề bộn cả ngày, không sao chứ?” (Cái này gọi là vợ chồng tình nghĩa thâm sâu a!)
Khuất Bình lắc đầu trả lời, “Ta không sao, ngược lại ngươi…, thái y nói trong khoảng thời gian ngươi này không thể quá mức lao lực.”
“Nếu trẫm yên tĩnh, sẽ lại nghĩ đến mẫu hậu……” Đông Phương Hạo rủ mắt xuống.
“Hoàng Thượng.” Khuất Bình thở dài.
Nỗi bi ai mất đi thân nhân Khuất Bình cũng có thể minh bạch, huống hồ — hắn cũng một mực xem Thái hậu như nghĩa mẫu.
“Ngày ấy trẫm dường như thấy ngươi khóc?” Đông Phương Hạo đột nhiên ngước mắt nhìn hắn nói.
Khuất Bình giật mình, lập tức chậm rãi nói, “Thái hậu đối đãi ta rất tốt, bà còn nói…… Bà không trách ta.”
Đông Phương Hạo nhìn Khuất Bình, thấy đáy mắt hắn khắc sâu đích bi thương, bi thương tuyệt không thua kém mình, y nghĩ thân thủ ôm hắn, nhưng vẫn còn nhịn được — chỉ vì nơi này là Hoàng cung đại điện.
Y thấp giọng hỏi,”Mẫu hậu đã biết?”
“Đúng vậy.” Khuất Bình ngẩng đầu lên, than nhẹ.
— Có lẽ bà luôn biết.
Tình yêu mà bà dành cho họ, đối với hắn cùng Đông Phương Hạo mà nói, là một loại tha thứ, cũng là một loại lượng giải.
Bọn họ, thực may mắn.
Chỉ là — còn có một người……
Nghĩ đến nàng, Khuất Bình ảm thấy bất đắc dĩ.
— Hoàng Phủ Khâm.
……….
Túc trực bên linh cữu cần ba ngày, Đông Phương Hạo lệnh Khuất Bình sớm đi nghỉ ngơi, một mình đi đến linh đường.
Khuất Bình vốn định nghỉ ngơi một chút liền đến túc trực cùng y, chỉ là hắn vừa đi ra khỏi Hiên Dương điện, liền bị một cung nữ gọi lại.
“Khuất đại nhân.”
Khuất Bình dừng bước lại.
“Nương nương cho mời.”
Khuất Bình giật mình, sau đó cười khổ.
Trước khi đi, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn thân ảnh đang đi xa của Đông Phương Hạo. (Cái bà Khâm quý phi rách việc này chọn lúc nào không chọn, chọn đúng lúc nhà người ta có tang gia mà giở trò ghen tuông!=”=)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook