Hai người dường như thật sự trở thành phu thê bình thường, hắn đối xử với nàng, kỹ càng chu đáo thân mật, ấm áp.

Cũng chính là một năm này, bốn quận phương Nam khở binh, Diệp thái sư đích thân đi về phương Nam bình phản, mặc dù bình định phản loạn rồi, nhưng thân mang trọng thương, lúc được thuộc hạ đưa về đế kinh vẫn hôn mê bất tỉnh.

Diệp gia hỗn loạn, toàn bộ triều chính cũng long trời nở đất.

Lúc đó phần tháng của Thanh Triều cũng đã lớn rồi, toàn bộ mu bàn chân cũng phù ra, muốn quay về nhìn phụ thân cũng không thể.

Buổi tối hôm nay nổi bão, tiếng sấm sét khiến mọi người không thể an giấc, khi nội giám xông vào, Thanh Triều vẫn chưa ngủ.

"Nương nương! Có người mang binh sát vào hành cung, rất nhanh sẽ tới bên này rồi.

"
Hoảng loạn chỉ trong nháy mắt, nàng rất nhanh trấn tĩnh lại, chỉ chăm chú nhìn nội gián đó hỏi: "Bệ Hạ ở đâu?"
Người tự ý xuất binh là đường đệ của Thanh Triều Diệp Huy, y từ nhỏ cùng với thúc phụ Diệp thái sư thảo phạt tứ phương, còn ít tuổi đã nắm trong tay trọng binh.


Từ khi Hoắc gia bại trận, trong đám con cháu Diệp gia, có vài kẻ khuyên Diệp thái sư tự mình trở thành hoàng đế, nhiều năm lại bị Diệp thái sư áp chế, mới không dám có động thái gì.

Hiện giờ Diệp thái sư sống chết không rõ, các thế lực rục rịch ngóc đầu dậy, Diệp Huy liền khuyên Diệp Thiệu thừa cơ giết Lục Hoàng và sớm xưng đế, trước xuống tay mạnh mẽ.

Y là một tên vũ phu nội tâm lại đơn giản, thấy Diệp Thiệu không nghe thì tự mình động tay.

Lúc Diệp Huy mang binh sát đến Cần Chính điện, thấy binh sĩ trước mặt không ai dám động, tiến lên trước nhìn mới thấy đơn độc một mình đứng nơi cửa điện liền là đường tỷ của y, hoàng hậu hiện giờ của Lục Huống.

"Diệp Huy, ngươi nếu muốn tiến vào, liền giết ta trước đi".

Thanh Triều nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt không chút sợ sệt.

"Nguyên lai Bệ Hạ chẳng qua cũng chỉ là kẻ nhu nhược núp sau lưng phụ nhân," Diệp Huy lành lạnh mở miệng, "A tỷ, tỷ sợ là sau khi gả cho hắn liền quên mất bản thân là người Diệp gia rồi".

Y mặc dù nói như vậy, nhưng thực tế mấy người huynh đệ kia của Diệp gia, ai không phải bảo hộ Thanh Triều từ nhỏ, ai lại dám thật sự đối với nàng động thủ.

Lúc Diệp Thiệu nghe được tin thì lập tức đến hành cung, Diệp Huy đã xông vào Cần Chính điện, những thị vệ ở nghị tiền đều bị giết chết, chỉ nhìn thấy bên ngoài góc điện, Thanh Triều hai tay cầm kiếm, đem Lục Huống bảo hộ sau thân.

Trên đất là ngổn ngang xác chết, nàng mạnh mẽ nhìn chằm chằm Diệp Huy, sắc mặt tái mét, hai chân run rẩy.

"Thanh Nhi" Diệp Thiệu hô, thế nhưng lại thấy nàng chĩa kiếm vào hắn.

"Tất cả rút lui!" Hắn quát lên với binh sĩ thuộc hạ xung quanh Diệp Huy, lại nhìn đến muội muội, "Muội yên tâm, ta sẽ không động đến hắn, bỏ kiếm xuống.

"
Vết máu trên kiếm nàng rất rõ ràng, cho thấy trước khi hắn đến nàng đã vất vả chống đỡ như thế nào.


"Ca ca," Thanh Triều nhỏ giọng mở miệng, khẽ cầu cứu, "Đừng làm hắn bị thương.

.

"
Đôi môi nàng đã không còn sắc máu, cả người lung lay sắp đổ, Diệp Thiệu vội vàng gật đầu đáp ứng, nhưng thoáng qua thân hình nàng sắp ngã xuống, nửa thân dưới chiếc váy đã nhuộm đầy máu tươi.

Đứa trẻ cư nhiên không thể lưu lại, thậm chí ngay cả tính mạng của nàng chẳng qua cũng là mạo hiểm kéo về từ quỷ môn quan, thái y vẫn nói nàng, nghĩ đến mà sợ là không cách nào lại có thai nữa.

Cùng với đứa trẻ kia cùng rời bỏ nàng, còn có phụ thân nàng.

Chính là một năm đó trở đi, Diệp Thiệu bắt đầu thay phụ thân, chấp chưởng Diệp gia và toàn bộ triều chính.

Mấy năm đầu, đích thực là triều cục không ổn, nhưng một năm đầu chức uy Diệp thái sư vẫn còn đó, đến năm thứ hai Diệp Thiệu cũng không nhàn rỗi, cuối cùng dần dần ổn định lại cục diện, triều trước và hậu cung, đầu do Diệp gia nắm giữ.

Ba năm sau, có cung phi sinh hạ hoàng tử, chưa được đầy tháng, liền bị báo đến Trường Thu cung, do Thanh Triều nuôi dưỡng, coi như do hoàng hậu sinh ra.

Lục Huống đặt tên cho đứa trẻ là Vi Trừng, mặc dù là trưởng tử của hắn, hắn thế nhưng không để tâm, lúc đó hắn mỗi ngày chỉ gửi gắm tình cảm trong thư họa, cả ngày ở cùng với các nho sinh họa viện, toàn bộ bên ngoài không thèm đếm xỉa.


Cho nên Lục Trừng là do một tay Thanh Triều nuôi lớn, thân mẫu của hắn sau khi hắn ra đời không lâu liền chết, từ khi hắn còn nằm trong nôi, Thanh Triều khắp nơi lo liệu không để người giả nhân giả nghĩa ra tay.

Trừng Nhi biết nói rồi, Trừng Nhi niết đi rồi, Trừng Nhi bắt đầu đọc sách tập luyện, Trừng Nhi lại được sư phụ khen ngợi.

.

Lục Hoàng mỗi lần cười với nàng, đều là có lien quan tới đứa trẻ này.

Nàng nghĩ nếu đứa trẻ này là do mình sinh, hắn có giống như thế, lại không quan tâm việc trong triều, nghĩ mọi chuyện đều có ca ca lo liệu.

Diệp Thiệu còn đó, cư nhiên thiên hạ an bình.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương