Cửu Chuyển Ma Kinh
-
Chương 78: Diệt sạch
Lý Thiên mang ma đao theo chỉ dẫn của Thôn Thiên Mãng rời khỏi mộ địa, lần thứ hai xuất hiện trong khu rừng, ma đao không còn viên ngọc bí ẩn kia cũng không cách nào hiện ra hình ảnh lão Mã Long, giờ phút này lão lại xuất hiện trong người Lý Thiên cùng tiểu lam hỏa cãi nhau nảy lửa:
"Lão già kia từ đâu tới dám chiếm địa bàn bổn hỏa hỏa ta"
Hỏa hỏa là cái tên Lý Thiên đặt cho hỏa linh, lần đầu có chủ nhân đặt tên Hỏa Hỏa rất vui nó suốt ngày mở miệng thì câu đầu tiên là phải nói ngay tên mình như sợ không ai không biết vậy. Hôm nay cũng vậy, đang lúc vui vẻ trò chuyện cùng chủ nhân thì từ đâu lại xuất hiện một lão già xấu xí xông vào địa bàn của nó, tức giận Hỏa Hỏa liền cho kẻ kia một mồi lửa đóng thành băng.
Tội nghiệp lão Mã Long xém chút tiêu tùng, cả người huyết khí bùng nổ mới thoát cảnh bị đóng băng, vội chuyển thân tránh ra xa, liên tục né tránh Hỏa Hỏa phóng lửa khắp phía, vừa chạy vừa la lớn:
"Lý Thiên cứu ta với, sao trong đan điền ngươi lại có cái thứ quái dị như thế, mau cứu ta"
"Nói ai quái dị hả lão già, xem tiếp chiêu của ta"
Hỏa Hỏa bị nói có chút giận dữ, Hỏa Hỏa ta dễ thương như thế mà dám nói thành quái dị, có lão già như lão mới quái đản thì có. Hai người làm ồn quá mức đến nỗi quanh tai Lý Thiên chỉ còn tiếng chí chóe liên miên, hắn thật không chịu nổi vội chuyển tâm thần vào đan điền.
Lý Thiên còn chưa kịp nhìn rõ đã bị một màu lam che mất tầm mắt, tích tắt tâm thần liền bị đông cứng, nhưng hắn là chủ nhân của u linh hỏa, tuy bị đóng băng lại không thấy lạnh, nhích miệng cử động một cách khó khăn:
"Đủ rồi, đừng làm loạn nữa"
"Chủ nhân người không sao chứ, ta không tính đánh người đâu"
Hỏa Hỏa chạy vội lại chỗ Lý Thiên giúp hắn làm tan băng, đưa đôi mắt đáng thương nhìn hắn, cặp mắt đổi thành giận dữ hướng về phía lão Mã Long kêu lên:
"Đều tại lão già quái đản kia, để Hỏa Hỏa đóng băng hắn"
"Đủ rồi, đừng làm rộn lên nữa"
Lý Thiên vội ngăn cản nó, sắp xếp hòa giải một phen mới yên, cả hai định ra quy định, lão Mã Long chỉ được phép ở bên phần sương mù không được bén mảng lại gần hỏa lam chổ ở của Hỏa Hỏa. Lão Mã Long liếc nhìn lam hỏa đang cháy hừng hực kia chẹp miệng:
"Ta mà thèm lại đó"
"Lão lại muốn đánh nhau hả"
Thấy Hỏa Hỏa lại có xu hướng bạo phát, Lý Thiên vội túm lấy nó để lên vai than thở:
"Được rồi hai người nói ít một câu bộ chết sao"
"Ta mới thèm quản cái tiểu quỷ quái kia"
Lão Mã Long lúc này mới dời mắt nhìn lên không trung, không nhịn được cảm thán:
"Ngươi sao lại làm được như thế, thật đúng là thần kỳ, ta có thể cảm thấy khí tức ma thần trong đó, chẳng lẽ ngươi dùng ma huyết làm hạch tâm"
"Ha ha, chính là như thế"
Lý Thiên cười dài để lại hai người trong đan điền, bản thân trở về cơ thể, nhắm hướng Thần Long tông phóng đi, hắn đã là nửa bước luyện tâm, quanh chân bao phủ ma khí, tốc độ chạy đi cũng tăng lên rõ rệt, rất nhanh đã quay trở lại địa phận Việt Quốc.
Người đời thường nói, người ta không muốn gặp nhất luôn luôn xuất hiện trước mặt ta, câu nói này hôm nay liền ứng nghiệm với Lý Thiên. Trước mặt hắn lúc này xuất hiện năm tên đệ tự mặc trang phục đệ tử ngoại môn Thần Long tông, mà tên đứng đầu là tên Lý Thiên từng gặp qua, Đào Mộc.
"Ha ha, thật là trùng hợp nha, không ngờ ta lại gặp ngươi ở đây, lần trước ngươi trốn mất không tham gia tỉ thí ta còn tưởng ngươi sợ quá bỏ chạy rồi chứ"
Đào Mộc cười âm hiểm trêu chọc Lý Thiên, bên cạnh hắn bốn tên còn lại cũng không khách khí cười lớn phụ họa:
"Ha ha, ta thấy hắn chắc sợ uy phong sư huynh rồi"
"Đúng đúng"
"Sư huynh, vừa vặn gặp nhau, hay là sư huynh chỉ dạy giúp vị sư đệ kia đi, chúng ta dù sao cũng là đệ tử ngoại môn, giúp đỡ đệ tử tạp dịch là chức trách của chúng ta mà"
Một tên nhìn qua bộ dạng gầy nhom, ghé vào tai Đào Mộc cho ý kiến, nhưng không hề dấu đi thanh âm, từng câu từng chữ đều lọt vào tai Lý Thiên, Đào Mộc nghe vậy mắt liền sáng lên cười với Lý Thiên:
"Sư đệ, lần trước bỏ mất phần tỉ thí của chúng ta, hay là bây giờ tiếp tục đi"
Lý Thiên nhìn đám ruồi muỗi kia ve vãn bên tai, ngay khi Đào Mộc vừa nói hết câu hắn liền động, tay kết trảo mở ra, cười hì hì nhìn đám người:
"Cũng tốt, sư đệ cũng vừa mới có đột phá, muốn thể nghiệm một chút, làm phiền các sư huynh rồi"
Nụ cười trên mặt năm người kia chưa mở được bao lâu liền tắt hẳn, vì bọn chúng nhìn thấy trảo của Lý Thiên được bao bọc trong một luồng khói đen đáng sợ, cảm giác áp bức nó mang tới khiến đám người đều run rẩy.
"Thử chiêu này của sư đệ xem, Ưng Trảo Thủ, Nhất Trảo Hành Không"
Ma khí bao phủ quanh trảo của Lý Thiên bất ngờ phóng ra, trên không vẽ ra một trảo đen kịt lao về phía đám người. Đào Mộc là người tỉnh lại đầu tiên, nhận ra một chiêu không thể chống đỡ kia như muốn tước đi mạng sống của mình, hắn liền với tay bắt lấy tên đệ tử gầy nhom che trước người, cũng không thèm để ý bộ dạng sống chết của tên kia, quay người chạy trốn.
Đến lúc này ba tên còn lại mới sực tỉnh, nhìn thi thể đồng bạn dưới đất, hoảng sợ kêu thét:
"Trời ơi, linh khí ngoại phóng, là luyện tâm cảnh"
"Chạy đi, chay mau,... cha"
Lý Thiên cũng không nhìn bọn chúng kêu cha gọi mẹ, trảo phát liên tục, vô số ma trảo bắn ra tước đoạt mạng sống của đối phương, Lý Thiên nhìn thảm trạng trước mắt không chút rung động, nếu hôm nay hắn không có thực lực cường đại, thì người nằm trên mặt đất bây giờ chính là hắn.
Một ma trảo kéo ra cắt phăng đôi chân Đào Mộc, cả người hắn té lăn ra đất, miệng nuốt đầy bùn đất nhưng hắn cũng không quan tâm chỉ cố dùng tay bò về phía trước cho đến khi ánh sáng trước mặt bị che mất. Đào Mộc mới nâng gương mặt tuyệt vọng nhìn lên thì thào nói:
"Tha cho ta đi, ta không dám nữa"
"Ngươi hối hận không"
"Hối hận, hối hận, tha cho ta đi"
Lý Thiên mỉm cười xoay người bước đi, phía dưới Đào Mộc gương mặt từ tuyệt vọng chuyển sang dữ tợn, trên tay cầm ra tiểu đao phóng về phía Lý Thiên nhưng tiểu đao chỉ vừa cầm vào tay thì hai mắt hắn đã trắng dã, chết đến không thể chết hơn, phía trên không biết từ khi nào có một ma trảo cắm xuyên qua đỉnh đầu hắn.
Lý Thiên xoay người, một ma trảo phóng ra đánh tan xác Đào Mộc thành tro bụi, cười nói:
"Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân, ta thì rất yêu quý bản thân mình"
"Lão già kia từ đâu tới dám chiếm địa bàn bổn hỏa hỏa ta"
Hỏa hỏa là cái tên Lý Thiên đặt cho hỏa linh, lần đầu có chủ nhân đặt tên Hỏa Hỏa rất vui nó suốt ngày mở miệng thì câu đầu tiên là phải nói ngay tên mình như sợ không ai không biết vậy. Hôm nay cũng vậy, đang lúc vui vẻ trò chuyện cùng chủ nhân thì từ đâu lại xuất hiện một lão già xấu xí xông vào địa bàn của nó, tức giận Hỏa Hỏa liền cho kẻ kia một mồi lửa đóng thành băng.
Tội nghiệp lão Mã Long xém chút tiêu tùng, cả người huyết khí bùng nổ mới thoát cảnh bị đóng băng, vội chuyển thân tránh ra xa, liên tục né tránh Hỏa Hỏa phóng lửa khắp phía, vừa chạy vừa la lớn:
"Lý Thiên cứu ta với, sao trong đan điền ngươi lại có cái thứ quái dị như thế, mau cứu ta"
"Nói ai quái dị hả lão già, xem tiếp chiêu của ta"
Hỏa Hỏa bị nói có chút giận dữ, Hỏa Hỏa ta dễ thương như thế mà dám nói thành quái dị, có lão già như lão mới quái đản thì có. Hai người làm ồn quá mức đến nỗi quanh tai Lý Thiên chỉ còn tiếng chí chóe liên miên, hắn thật không chịu nổi vội chuyển tâm thần vào đan điền.
Lý Thiên còn chưa kịp nhìn rõ đã bị một màu lam che mất tầm mắt, tích tắt tâm thần liền bị đông cứng, nhưng hắn là chủ nhân của u linh hỏa, tuy bị đóng băng lại không thấy lạnh, nhích miệng cử động một cách khó khăn:
"Đủ rồi, đừng làm loạn nữa"
"Chủ nhân người không sao chứ, ta không tính đánh người đâu"
Hỏa Hỏa chạy vội lại chỗ Lý Thiên giúp hắn làm tan băng, đưa đôi mắt đáng thương nhìn hắn, cặp mắt đổi thành giận dữ hướng về phía lão Mã Long kêu lên:
"Đều tại lão già quái đản kia, để Hỏa Hỏa đóng băng hắn"
"Đủ rồi, đừng làm rộn lên nữa"
Lý Thiên vội ngăn cản nó, sắp xếp hòa giải một phen mới yên, cả hai định ra quy định, lão Mã Long chỉ được phép ở bên phần sương mù không được bén mảng lại gần hỏa lam chổ ở của Hỏa Hỏa. Lão Mã Long liếc nhìn lam hỏa đang cháy hừng hực kia chẹp miệng:
"Ta mà thèm lại đó"
"Lão lại muốn đánh nhau hả"
Thấy Hỏa Hỏa lại có xu hướng bạo phát, Lý Thiên vội túm lấy nó để lên vai than thở:
"Được rồi hai người nói ít một câu bộ chết sao"
"Ta mới thèm quản cái tiểu quỷ quái kia"
Lão Mã Long lúc này mới dời mắt nhìn lên không trung, không nhịn được cảm thán:
"Ngươi sao lại làm được như thế, thật đúng là thần kỳ, ta có thể cảm thấy khí tức ma thần trong đó, chẳng lẽ ngươi dùng ma huyết làm hạch tâm"
"Ha ha, chính là như thế"
Lý Thiên cười dài để lại hai người trong đan điền, bản thân trở về cơ thể, nhắm hướng Thần Long tông phóng đi, hắn đã là nửa bước luyện tâm, quanh chân bao phủ ma khí, tốc độ chạy đi cũng tăng lên rõ rệt, rất nhanh đã quay trở lại địa phận Việt Quốc.
Người đời thường nói, người ta không muốn gặp nhất luôn luôn xuất hiện trước mặt ta, câu nói này hôm nay liền ứng nghiệm với Lý Thiên. Trước mặt hắn lúc này xuất hiện năm tên đệ tự mặc trang phục đệ tử ngoại môn Thần Long tông, mà tên đứng đầu là tên Lý Thiên từng gặp qua, Đào Mộc.
"Ha ha, thật là trùng hợp nha, không ngờ ta lại gặp ngươi ở đây, lần trước ngươi trốn mất không tham gia tỉ thí ta còn tưởng ngươi sợ quá bỏ chạy rồi chứ"
Đào Mộc cười âm hiểm trêu chọc Lý Thiên, bên cạnh hắn bốn tên còn lại cũng không khách khí cười lớn phụ họa:
"Ha ha, ta thấy hắn chắc sợ uy phong sư huynh rồi"
"Đúng đúng"
"Sư huynh, vừa vặn gặp nhau, hay là sư huynh chỉ dạy giúp vị sư đệ kia đi, chúng ta dù sao cũng là đệ tử ngoại môn, giúp đỡ đệ tử tạp dịch là chức trách của chúng ta mà"
Một tên nhìn qua bộ dạng gầy nhom, ghé vào tai Đào Mộc cho ý kiến, nhưng không hề dấu đi thanh âm, từng câu từng chữ đều lọt vào tai Lý Thiên, Đào Mộc nghe vậy mắt liền sáng lên cười với Lý Thiên:
"Sư đệ, lần trước bỏ mất phần tỉ thí của chúng ta, hay là bây giờ tiếp tục đi"
Lý Thiên nhìn đám ruồi muỗi kia ve vãn bên tai, ngay khi Đào Mộc vừa nói hết câu hắn liền động, tay kết trảo mở ra, cười hì hì nhìn đám người:
"Cũng tốt, sư đệ cũng vừa mới có đột phá, muốn thể nghiệm một chút, làm phiền các sư huynh rồi"
Nụ cười trên mặt năm người kia chưa mở được bao lâu liền tắt hẳn, vì bọn chúng nhìn thấy trảo của Lý Thiên được bao bọc trong một luồng khói đen đáng sợ, cảm giác áp bức nó mang tới khiến đám người đều run rẩy.
"Thử chiêu này của sư đệ xem, Ưng Trảo Thủ, Nhất Trảo Hành Không"
Ma khí bao phủ quanh trảo của Lý Thiên bất ngờ phóng ra, trên không vẽ ra một trảo đen kịt lao về phía đám người. Đào Mộc là người tỉnh lại đầu tiên, nhận ra một chiêu không thể chống đỡ kia như muốn tước đi mạng sống của mình, hắn liền với tay bắt lấy tên đệ tử gầy nhom che trước người, cũng không thèm để ý bộ dạng sống chết của tên kia, quay người chạy trốn.
Đến lúc này ba tên còn lại mới sực tỉnh, nhìn thi thể đồng bạn dưới đất, hoảng sợ kêu thét:
"Trời ơi, linh khí ngoại phóng, là luyện tâm cảnh"
"Chạy đi, chay mau,... cha"
Lý Thiên cũng không nhìn bọn chúng kêu cha gọi mẹ, trảo phát liên tục, vô số ma trảo bắn ra tước đoạt mạng sống của đối phương, Lý Thiên nhìn thảm trạng trước mắt không chút rung động, nếu hôm nay hắn không có thực lực cường đại, thì người nằm trên mặt đất bây giờ chính là hắn.
Một ma trảo kéo ra cắt phăng đôi chân Đào Mộc, cả người hắn té lăn ra đất, miệng nuốt đầy bùn đất nhưng hắn cũng không quan tâm chỉ cố dùng tay bò về phía trước cho đến khi ánh sáng trước mặt bị che mất. Đào Mộc mới nâng gương mặt tuyệt vọng nhìn lên thì thào nói:
"Tha cho ta đi, ta không dám nữa"
"Ngươi hối hận không"
"Hối hận, hối hận, tha cho ta đi"
Lý Thiên mỉm cười xoay người bước đi, phía dưới Đào Mộc gương mặt từ tuyệt vọng chuyển sang dữ tợn, trên tay cầm ra tiểu đao phóng về phía Lý Thiên nhưng tiểu đao chỉ vừa cầm vào tay thì hai mắt hắn đã trắng dã, chết đến không thể chết hơn, phía trên không biết từ khi nào có một ma trảo cắm xuyên qua đỉnh đầu hắn.
Lý Thiên xoay người, một ma trảo phóng ra đánh tan xác Đào Mộc thành tro bụi, cười nói:
"Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân, ta thì rất yêu quý bản thân mình"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook