Cửu Chuyển Ma Kinh
-
Chương 102: Hai người thần bí
Khắp nơi trong Bình An thành đều diễn ra chiến đấu, ngay cả thế giới ngầm cũng không thoát được liên quan, các băng đảng có sự hộ thuẫn của Trần gia trong thành từ sớm đã bị quan binh tập kích, ngăn không cho bọn chúng tạo ra sóng gió gì. Phải nói vì muốn triệt để loại trừ mọi mối nguy hại, An Bình đã sớm an bài kế hoạch hoàn hảo, nhưng hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính ra một chuyện.
Đường phố khắp Bình An thành giờ rất vắng vẻ, dân chúng trong thành sớm nghe động tĩnh đã di tản ra bên ngoài, trên các lộ chính dẫn ra cổng thành đang xếp thành từng hàng dài dân chúng chạy nạn, tay xách theo hành lý lỉnh kỉnh, tay dắt theo con nhỏ, những đứa trẻ không quen thức khuya đã sớm dựa vào người cha mẹ ngủ gà ngủ gật.
Ngược lại bên con đường nhỏ dẫn vào trung tâm thành lại rất vắng vẻ, ngay cả con chó nhỏ cũng không thấy, nhưng lúc này cả đoàn người đang mắt to mắt nhỏ nhìn một cặp già trẻ đang đi vào con đường đó. Một đại hán bộ dạng thật thà, tốt bụng lên tiếng:
"Ông lão, ông đừng vào trung tâm thành, trong đó đang có đánh nhau, rất nguy hiểm đấy".
Ông lão được nhắc nhở, xoay đầu mỉm cười nhìn đại hán kia cười hoà nhã:
"Cảm ơn đã nhắc nhở, không sao đâu, có đánh nhau cũng không kiếm ông lão già khổ như ta đâu"
Ông lão nói cũng không dừng bước chân, chỉ mấy giây sau đã cùng thanh niên bên cạnh biến mất trong màn đêm, đại hán thấy khuyên không được chỉ còn cách lắc đầu thở dài. Đoàn người cũng không quan tâm tiếp tục chờ đợi để ra khỏi thành.
Trong con đường nhỏ, thanh niên nãy giờ bộ dạng dửng dưng lúc này vô cùng cung kính cúi đầu trước ông lão nói nhỏ:
"Trưỡng lão, chúng ta thật sự nhúng tay vào chuyện này sao, An Bình kia hình như có quen biết với người Thiên Trụ tông, có thể phát sinh phiền phức"
Ông lão mỉm cười nhìn thanh niên, vươn tay xoa nhẹ đầu hắn cười như không cười:
"Chỉ là một tiểu gia tộc tất nhiên không phiền chúng ta ra tay, chủ yếu bọn chúng có thứ tông chủ muốn, bên nào thắng không quan trọng, chỉ cần thu thứ đó về tay là được"
Thanh niên nghe xong liền sực tỉnh, nhíu mày hỏi nhỏ:
"Ý của ngài là ta không cần ra tay, Trần Lam hay cháu của hắn nắm đại quyền Trần gia đều như nhau, nhưng giao kèo của ngài là với Trần Lam, nếu cháu hắn không tuân thủ thì sao"
"Ha ha, giao kèo của ta là với Trần gia, không phải với Trần Lam"
Ông lão cười lớn nói rồi bỗng nhiên gương mặt chuyển sang âm u đáng sợ, giọng nói phảng phất mang theo hương vị chết chóc, không lạnh mà khiến người rét run:
"Nếu Trần gia không tuân thủ ta có vô vàn biện pháp khiến Trần gia biến mất vĩnh viễn khỏi Việt Quốc này".
Nghe tiếng cười quỷ dị của ông lão, thanh niên bên cạnh không tự chủ được rùng mình một cái, ai hắn không rõ chứ vị trưởng lão này hắn vô cùng quen thuộc, thủ đoạn của trưởng lão trong tông ngài nói số hai không ai dám nói số một cả.
Hai người bí ẩn xuất hiện trong Bình An thành không làm người khác chú ý chỉ có duy nhất một người quan tâm. Trần Lam bị An Bình ép cho càng ngày càng thảm, hắn một kiếm đỡ được kiếm đối phương nhưng thuỷ khí bị đánh cho tan thành bọt nước, kim khí từ kiếm của An Bình cắt vào người Trần Lam tạo ra thêm vài vết rách trên chéo áo, cả người còn bị phản lực đầy lùi cả chục bước mới đứng vững, Trần Lam lau vết máu nơi khoé miệng lòng âm thầm kêu khổ:
"Không ổn, An Bình đã là luyện thần tầng một đỉnh phong, hơn ta một tiểu cảnh giới nhỏ, cứ chiến tiếp cuối cùng ta cũng thất bại"
Trần Lam mắt liếc phương xa vẫn không thấy người ma hắn cần lòng càng thêm nguội lạnh:
"Không phải nói tối nay sẽ đến sao, ta bắn pháo hiệu đã hơn tiếng đồng hồ rồi, chẳng lẽ bọn chúng bội ước, chết tiệt"
Không có thời gian suy nghĩ lung tung, bên kia An Bình đã tới gần sát người, Trần Lam vội vàng nâng kiếm đỡ một kiếm của An Bình, kiếm thì đỡ được nhưng một cước theo sau đó hắn lại không cản nổi, cả người lại bị đá bay đi xa, đập mạnh xuống nền đất kéo theo bụi đất mịt mù, thuỷ khí quanh thân tan vỡ thành hơi nước, Trần Lam chật vật chống tay đứng lên, căm thù nhìn đối phương, cắn răn móc từ trong túi một khoả đan dược, miệng cười lớn:
"An Bình là ngươi ép ta, hôm nay ta có chết cũng phải kéo theo ngươi đi cùng"
An Bình luôn cảnh giác nhìn đối thủ, nhận thấy không ổn hắn liền tăng tốc lao tới nhưng mũi kiếm chỉ vừa chạm vào người Trần Lam thì cả người đối phương bộc phát thuỷ khí đầy trời, thuỷ nguyên tố từ người Trần Lam bùng nổ đẩy văng mũi kiếm vừa chạm vào da thịt ra xa, cùng lúc đó vô số cột nước từ mặt đất bốc lên cao, An Bình tấn công thất bại lui người tránh né, lùi xa một đoạn lớn mới thoát được, vẻ mặt âm trầm nhìn Trần Lam đang rống to phía xa:
"Ha ha, sức mạnh này, thật thoải mái, An Bình, ngươi ép ta phục dụng Ma Hoá đan, hôm nay ta phải làm cho ngươi sống không bằng chết".
Đường phố khắp Bình An thành giờ rất vắng vẻ, dân chúng trong thành sớm nghe động tĩnh đã di tản ra bên ngoài, trên các lộ chính dẫn ra cổng thành đang xếp thành từng hàng dài dân chúng chạy nạn, tay xách theo hành lý lỉnh kỉnh, tay dắt theo con nhỏ, những đứa trẻ không quen thức khuya đã sớm dựa vào người cha mẹ ngủ gà ngủ gật.
Ngược lại bên con đường nhỏ dẫn vào trung tâm thành lại rất vắng vẻ, ngay cả con chó nhỏ cũng không thấy, nhưng lúc này cả đoàn người đang mắt to mắt nhỏ nhìn một cặp già trẻ đang đi vào con đường đó. Một đại hán bộ dạng thật thà, tốt bụng lên tiếng:
"Ông lão, ông đừng vào trung tâm thành, trong đó đang có đánh nhau, rất nguy hiểm đấy".
Ông lão được nhắc nhở, xoay đầu mỉm cười nhìn đại hán kia cười hoà nhã:
"Cảm ơn đã nhắc nhở, không sao đâu, có đánh nhau cũng không kiếm ông lão già khổ như ta đâu"
Ông lão nói cũng không dừng bước chân, chỉ mấy giây sau đã cùng thanh niên bên cạnh biến mất trong màn đêm, đại hán thấy khuyên không được chỉ còn cách lắc đầu thở dài. Đoàn người cũng không quan tâm tiếp tục chờ đợi để ra khỏi thành.
Trong con đường nhỏ, thanh niên nãy giờ bộ dạng dửng dưng lúc này vô cùng cung kính cúi đầu trước ông lão nói nhỏ:
"Trưỡng lão, chúng ta thật sự nhúng tay vào chuyện này sao, An Bình kia hình như có quen biết với người Thiên Trụ tông, có thể phát sinh phiền phức"
Ông lão mỉm cười nhìn thanh niên, vươn tay xoa nhẹ đầu hắn cười như không cười:
"Chỉ là một tiểu gia tộc tất nhiên không phiền chúng ta ra tay, chủ yếu bọn chúng có thứ tông chủ muốn, bên nào thắng không quan trọng, chỉ cần thu thứ đó về tay là được"
Thanh niên nghe xong liền sực tỉnh, nhíu mày hỏi nhỏ:
"Ý của ngài là ta không cần ra tay, Trần Lam hay cháu của hắn nắm đại quyền Trần gia đều như nhau, nhưng giao kèo của ngài là với Trần Lam, nếu cháu hắn không tuân thủ thì sao"
"Ha ha, giao kèo của ta là với Trần gia, không phải với Trần Lam"
Ông lão cười lớn nói rồi bỗng nhiên gương mặt chuyển sang âm u đáng sợ, giọng nói phảng phất mang theo hương vị chết chóc, không lạnh mà khiến người rét run:
"Nếu Trần gia không tuân thủ ta có vô vàn biện pháp khiến Trần gia biến mất vĩnh viễn khỏi Việt Quốc này".
Nghe tiếng cười quỷ dị của ông lão, thanh niên bên cạnh không tự chủ được rùng mình một cái, ai hắn không rõ chứ vị trưởng lão này hắn vô cùng quen thuộc, thủ đoạn của trưởng lão trong tông ngài nói số hai không ai dám nói số một cả.
Hai người bí ẩn xuất hiện trong Bình An thành không làm người khác chú ý chỉ có duy nhất một người quan tâm. Trần Lam bị An Bình ép cho càng ngày càng thảm, hắn một kiếm đỡ được kiếm đối phương nhưng thuỷ khí bị đánh cho tan thành bọt nước, kim khí từ kiếm của An Bình cắt vào người Trần Lam tạo ra thêm vài vết rách trên chéo áo, cả người còn bị phản lực đầy lùi cả chục bước mới đứng vững, Trần Lam lau vết máu nơi khoé miệng lòng âm thầm kêu khổ:
"Không ổn, An Bình đã là luyện thần tầng một đỉnh phong, hơn ta một tiểu cảnh giới nhỏ, cứ chiến tiếp cuối cùng ta cũng thất bại"
Trần Lam mắt liếc phương xa vẫn không thấy người ma hắn cần lòng càng thêm nguội lạnh:
"Không phải nói tối nay sẽ đến sao, ta bắn pháo hiệu đã hơn tiếng đồng hồ rồi, chẳng lẽ bọn chúng bội ước, chết tiệt"
Không có thời gian suy nghĩ lung tung, bên kia An Bình đã tới gần sát người, Trần Lam vội vàng nâng kiếm đỡ một kiếm của An Bình, kiếm thì đỡ được nhưng một cước theo sau đó hắn lại không cản nổi, cả người lại bị đá bay đi xa, đập mạnh xuống nền đất kéo theo bụi đất mịt mù, thuỷ khí quanh thân tan vỡ thành hơi nước, Trần Lam chật vật chống tay đứng lên, căm thù nhìn đối phương, cắn răn móc từ trong túi một khoả đan dược, miệng cười lớn:
"An Bình là ngươi ép ta, hôm nay ta có chết cũng phải kéo theo ngươi đi cùng"
An Bình luôn cảnh giác nhìn đối thủ, nhận thấy không ổn hắn liền tăng tốc lao tới nhưng mũi kiếm chỉ vừa chạm vào người Trần Lam thì cả người đối phương bộc phát thuỷ khí đầy trời, thuỷ nguyên tố từ người Trần Lam bùng nổ đẩy văng mũi kiếm vừa chạm vào da thịt ra xa, cùng lúc đó vô số cột nước từ mặt đất bốc lên cao, An Bình tấn công thất bại lui người tránh né, lùi xa một đoạn lớn mới thoát được, vẻ mặt âm trầm nhìn Trần Lam đang rống to phía xa:
"Ha ha, sức mạnh này, thật thoải mái, An Bình, ngươi ép ta phục dụng Ma Hoá đan, hôm nay ta phải làm cho ngươi sống không bằng chết".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook