Cửu Chuyển Ma Kinh
-
Chương 10: Không khí Ám Mụi
Bên ánh lửa bập bùng, năm người vừa cười vừa nói, trên tay ai nấy đều có một khối thịt vừa nướng, tỏa ra hương thơm ngây ngất. Lý Thiên gặm một cái đùi to, vừa nhai vừa há mồm hít vào, từ miệng tỏa ra từng đạo hơi nóng, mơ hồ có thể thấy từng luồng khói nhạt nhòa. Đây là lần đầu tiên Lý Thiên ăn một món ngon đúng nghĩa từ khi đến thế giới này, so với món ăn trong tông môn mà hắn hay ăn thật không thể so sánh, đơn giản là chúng không cùng đẳng cấp. Lý Thiên chén xong luôn miệng khen:
"Lăng Nhã, không nhìn ra muội có tài nấu nướng như thế đấy, đây là món ngon nhất ta từng ăn từ trước đến giờ"
Mọi người ai nấy cũng phụ họa theo, không khí tràn ngập tiếng cười. Lăng Nhã được khen mặt đỏ hồng, rất kiêu ngạo hất chiếc cằm nhỏ nhắn lên:
"Hừ hừ, bổn cô nương xinh đẹp, đa tài, chút tài vặt thôi mà, mọi người cứ khen, lần sau nếu có nguyên liệu ngon hơn, bổn cô nương tiếp tục trổ tài bảo đảm mọi người ăn đến no căng còn không muốn ngừng đấy"
"Ha, ha, vậy mốt phải trông chờ vào muội rồi"
"Đúng, đúng, lần sau ta không còn phải lén trốn ra thực ẩm cư ăn rồi, cứ kiếm nguyên liệu về nhờ muội nấu thôi"
"Hừ, lại xem muội là đầu bếp sao, người ta là tu sĩ đấy. Nhưng nếu mấy huynh xuất ra đủ thành ý, có khi người ta sẽ suy nghĩ lại a"
"Đúng, đúng, tất nhiên là phải có rồi"
Tiếp tục trò chuyện chốc lát, cơn buồn ngủ ập đến, mọi người tự phân biệt chọn lấy một gốc cây dựa lưng nghỉ ngơi. Việc canh gác chia ra từng phiên, đầu tiên là của Lý Thiên, hắn búng chân đạp vài cái lên thân cây bên cạnh, rất nhanh đã leo đến đỉnh cây, xa xa nhìn khung cảnh trước mắt, bóng tối nuốt lấy mọi cảnh vật xung quanh, bên tai nghe ra từng đạo âm thanh của dã thú, tiếng rầm grừ xen lẫn tiếng xào xạc, va chạm trộn lẫn với tiếng côn trùng kêu rỉ rả hòa trộn tựa như một bản nhạc vừa hoang dã, vừa du dương khó tả.
Dựa lưng bên thân cây, ngửa mặt lên trời nhìn bầu trời đêm đầy sao tuyệt đẹp, hắn như trở về thời tiền kiếp, bản thân cùng đám bạn trong phòng cũng hay rảnh rỗi ra ngoài trời ngắm sao, bàn tán đủ thứ chuyện trên đời từ lông gà vỏ tỏi tới trị thế an bang, giờ đây nghĩ lại chỉ còn một mình, cảm giác cô độc bất giác bao trùm lấy toàn thân Lý Thiên, gió đêm thổi qua như rét lạnh thêm vài phần.
Đang hồi tưởng quá khứ, một bàn tay đằng sau thò ra đặt trên vai Lý Thiên, bị tập kích bất ngờ hắn như phản xạ có điều kiện bắt lấy bàn tay đó, chưa kịp nhìn là ai vội vàng vận thế quật đối phương xuống, người đè lên một tay còn giữ chặt tay đối phương.
Đến khi định thần nhìn lại mặt không khỏi đỏ lên, người nằm dưới người hắn không ngờ là Lăng Nhã, không biết cô nương này có phải họ mèo hay không, trèo lên cây không một tiếng động đã đành lại còn hành động đột ngột như thế. Hai người mặt đối mặt không đến một tất, Lý Thiên có thể cảm giác từng hơi thở nóng bỏng đang phả vào mặt hắn, gương mặt nàng ta không biết có phải vì giận giữ hay ngượng ngùng đỏ bừng một mảng, phảng phất có một cảm giác yêu kiều khác thường làm Lý Thiên chưa trải sự đời bỗng chốc ngây ngốc một chỗ.
Hai người đối mắt nhìn nhau, không khí như đọng lại, thời gian tựa ngừng trôi. Cuối cùng Lăng Nhã không chịu nổi mở miệng nói:
"Ngươi có thể ngồi dậy chứ"
Lý Thiên nghe nàng nói mới hồi tỉnh, vội vàng buông tay ngồi dậy, lòng thầm mắng mình háo sắc, xao động trong lòng vẫn chưa cách nào bình tĩnh lại được, bên cạnh Lăng Nhã tựa như một tiểu cô nương bị người ta ức hiếp, tay nắm vạt áo, mặt đỏ bừng quay lưng về phía Lý Thiên, hai người không ai nói gì, không khí lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
Cành cây tuy khá lớn, nhưng lại không dài lắm, hai người vừa ngồi liền chiếm hết diện tích, Lý Thiên cố nhích người ra xa cũng hết cách, lâu lâu cựa quậy, đụng chạm vào người ngọc sau lưng, áo lụa mềm mại, da thịt trắng mịn làm hắn ảo tưởng không thôi. Cố nén xung động trong lòng, Lý Thiên khẽ nói:
"Xin lỗi, ta không biết là cô nương, đã mạo phạm rồi"
Lăng Nhã nghe thế, mặt cũng không quay lại chỉ lí nhí nói:
"Không sao là ta không đúng, ta không nên hành động bất ngờ như thế"
Tuy nói thế nhưng lòng rất ấm ức, vốn nàng nguyên bản chỉ muốn hù dọa Lý Thiên, nhìn tên này cả ngày lầm lỳ, làm nàng vô cùng muốn nhìn thấy khuôn mặt lúc bị dọa sợ của hắn, nào ngờ mua dây tự buộc mình, không những không đạt được mục đích còn bị lỗ lớn, tấm thân ngọc của nàng hai mươi năm qua chưa từng bị người khác giới nào chạm qua, mà bây giờ. Càng nghĩ càng thấy phiền muộn, nước mắt không kìm được chảy xuống, lau cách nào cũng không hết.
"Này, này, ta, ta".
Lý Thiên nghe tiếng nức nở đằng sau, lòng bối rối ấp úng vài câu không rõ. đang lúc muốn lựa lời an ủi thì đằng xa vang lên một tiếng nổ lớn. Đưa mắt nhìn qua, cách chỗ bọn họ không xa có một cột khói bốc lên, âm thanh chấn động làm phương xa hỗn loạn, chim chóc đua nhau bay lên trời, tiếng yêu thú rống giận, sợ hãi vang lên mọi ngõ ngách. Nhưng điều kinh khủng còn ở phía sau, từng hàng cây lũ lượt đổ xuống hướng về chỗ của bọn họ. Dường như có thứ gì đó rất đáng sợ sắp xuất hiện.
"Lăng Nhã, không nhìn ra muội có tài nấu nướng như thế đấy, đây là món ngon nhất ta từng ăn từ trước đến giờ"
Mọi người ai nấy cũng phụ họa theo, không khí tràn ngập tiếng cười. Lăng Nhã được khen mặt đỏ hồng, rất kiêu ngạo hất chiếc cằm nhỏ nhắn lên:
"Hừ hừ, bổn cô nương xinh đẹp, đa tài, chút tài vặt thôi mà, mọi người cứ khen, lần sau nếu có nguyên liệu ngon hơn, bổn cô nương tiếp tục trổ tài bảo đảm mọi người ăn đến no căng còn không muốn ngừng đấy"
"Ha, ha, vậy mốt phải trông chờ vào muội rồi"
"Đúng, đúng, lần sau ta không còn phải lén trốn ra thực ẩm cư ăn rồi, cứ kiếm nguyên liệu về nhờ muội nấu thôi"
"Hừ, lại xem muội là đầu bếp sao, người ta là tu sĩ đấy. Nhưng nếu mấy huynh xuất ra đủ thành ý, có khi người ta sẽ suy nghĩ lại a"
"Đúng, đúng, tất nhiên là phải có rồi"
Tiếp tục trò chuyện chốc lát, cơn buồn ngủ ập đến, mọi người tự phân biệt chọn lấy một gốc cây dựa lưng nghỉ ngơi. Việc canh gác chia ra từng phiên, đầu tiên là của Lý Thiên, hắn búng chân đạp vài cái lên thân cây bên cạnh, rất nhanh đã leo đến đỉnh cây, xa xa nhìn khung cảnh trước mắt, bóng tối nuốt lấy mọi cảnh vật xung quanh, bên tai nghe ra từng đạo âm thanh của dã thú, tiếng rầm grừ xen lẫn tiếng xào xạc, va chạm trộn lẫn với tiếng côn trùng kêu rỉ rả hòa trộn tựa như một bản nhạc vừa hoang dã, vừa du dương khó tả.
Dựa lưng bên thân cây, ngửa mặt lên trời nhìn bầu trời đêm đầy sao tuyệt đẹp, hắn như trở về thời tiền kiếp, bản thân cùng đám bạn trong phòng cũng hay rảnh rỗi ra ngoài trời ngắm sao, bàn tán đủ thứ chuyện trên đời từ lông gà vỏ tỏi tới trị thế an bang, giờ đây nghĩ lại chỉ còn một mình, cảm giác cô độc bất giác bao trùm lấy toàn thân Lý Thiên, gió đêm thổi qua như rét lạnh thêm vài phần.
Đang hồi tưởng quá khứ, một bàn tay đằng sau thò ra đặt trên vai Lý Thiên, bị tập kích bất ngờ hắn như phản xạ có điều kiện bắt lấy bàn tay đó, chưa kịp nhìn là ai vội vàng vận thế quật đối phương xuống, người đè lên một tay còn giữ chặt tay đối phương.
Đến khi định thần nhìn lại mặt không khỏi đỏ lên, người nằm dưới người hắn không ngờ là Lăng Nhã, không biết cô nương này có phải họ mèo hay không, trèo lên cây không một tiếng động đã đành lại còn hành động đột ngột như thế. Hai người mặt đối mặt không đến một tất, Lý Thiên có thể cảm giác từng hơi thở nóng bỏng đang phả vào mặt hắn, gương mặt nàng ta không biết có phải vì giận giữ hay ngượng ngùng đỏ bừng một mảng, phảng phất có một cảm giác yêu kiều khác thường làm Lý Thiên chưa trải sự đời bỗng chốc ngây ngốc một chỗ.
Hai người đối mắt nhìn nhau, không khí như đọng lại, thời gian tựa ngừng trôi. Cuối cùng Lăng Nhã không chịu nổi mở miệng nói:
"Ngươi có thể ngồi dậy chứ"
Lý Thiên nghe nàng nói mới hồi tỉnh, vội vàng buông tay ngồi dậy, lòng thầm mắng mình háo sắc, xao động trong lòng vẫn chưa cách nào bình tĩnh lại được, bên cạnh Lăng Nhã tựa như một tiểu cô nương bị người ta ức hiếp, tay nắm vạt áo, mặt đỏ bừng quay lưng về phía Lý Thiên, hai người không ai nói gì, không khí lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
Cành cây tuy khá lớn, nhưng lại không dài lắm, hai người vừa ngồi liền chiếm hết diện tích, Lý Thiên cố nhích người ra xa cũng hết cách, lâu lâu cựa quậy, đụng chạm vào người ngọc sau lưng, áo lụa mềm mại, da thịt trắng mịn làm hắn ảo tưởng không thôi. Cố nén xung động trong lòng, Lý Thiên khẽ nói:
"Xin lỗi, ta không biết là cô nương, đã mạo phạm rồi"
Lăng Nhã nghe thế, mặt cũng không quay lại chỉ lí nhí nói:
"Không sao là ta không đúng, ta không nên hành động bất ngờ như thế"
Tuy nói thế nhưng lòng rất ấm ức, vốn nàng nguyên bản chỉ muốn hù dọa Lý Thiên, nhìn tên này cả ngày lầm lỳ, làm nàng vô cùng muốn nhìn thấy khuôn mặt lúc bị dọa sợ của hắn, nào ngờ mua dây tự buộc mình, không những không đạt được mục đích còn bị lỗ lớn, tấm thân ngọc của nàng hai mươi năm qua chưa từng bị người khác giới nào chạm qua, mà bây giờ. Càng nghĩ càng thấy phiền muộn, nước mắt không kìm được chảy xuống, lau cách nào cũng không hết.
"Này, này, ta, ta".
Lý Thiên nghe tiếng nức nở đằng sau, lòng bối rối ấp úng vài câu không rõ. đang lúc muốn lựa lời an ủi thì đằng xa vang lên một tiếng nổ lớn. Đưa mắt nhìn qua, cách chỗ bọn họ không xa có một cột khói bốc lên, âm thanh chấn động làm phương xa hỗn loạn, chim chóc đua nhau bay lên trời, tiếng yêu thú rống giận, sợ hãi vang lên mọi ngõ ngách. Nhưng điều kinh khủng còn ở phía sau, từng hàng cây lũ lượt đổ xuống hướng về chỗ của bọn họ. Dường như có thứ gì đó rất đáng sợ sắp xuất hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook