Cửu Biện Liên
-
Quyển 14 - Chương 14: Trận trừ tà Tích Trần
Tôi nhớ lại, suốt thời gian qua, Vu Dương, Thẩm Thiên Huy, Tham Lang, Diệu Diệu, thậm chí là Lưu Hà chẳng phải đều luôn kề vai bên một người chẳng có ích lợi gì như tôi và một Huyền Kỳ lúc nào cũng thắc mắc, cùng nhau đối mặt với đủ loại yêu ma quỷ quái, có thể nói, mạng của tôi được họ cứu vô số lần cũng không quá đáng.
Chuyện cho đến lúc này, khi mọi chuyện càng lúc càng rõ ràng, mọi người đều mong chờ một kết cục, sao tôi có thể không biết xấu hổ, làm một tên lính đào ngũ chứ?
Mắt tôi không tự chủ được nhìn về chỗ ngồi ban nãy của Mão Tinh, Tham Lang vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh tại, ngay cả lân giáp trên người cũng dần mất đi, trên người ngoài máu ra còn dính không ít bùn, cổ tay và mắt cá chân không còn được lân giáp bảo vệ, bị gai Bàn Long siết chặt, khiến máu đọng lại. Tình trạng của Lưu Hà tốt hơn một chút, trên mặt dù có mấy vết xanh tím nhưng cũng đã bớt sưng hơn. Cô ấy nằm ngửa mặt lên trời, mở to mắt nhìn cuộc chiến.
“Tham Lang có lẽ sẽ không thể tỉnh lại lúc này đâu.” Thẩm Thiên Huy cũng nhìn qua kia “Mão Tinh chắc chắn đã phong tỏa sức mạnh của họ, khiến hành động của họ bị chế ngự, cũng không thể nói chuyện, nếu không, sao nó có thể yên tâm đi giao đấu với Vu Dương chứ.”
“Rốt cuộc trong nước mưa có thú gì, họ không sao chứ?” Tôi vô cùng lo lắng.
Thẩm Thiên Huy nghĩ một chút, lấy một tờ giấy vàng ra, xé thành hình người: “Thử xem sao.”
Nói rồi, anh ta cúi đầu lẩm nhẩm mấy câu, hình người bằng giấy kia khẽ nhúc nhích, giống như có sức sống, nhảy khỏi tay Thẩm Thiên Huy, rơi xuống đất, sau khi đứng thẳng, lảo đảo chạy ra ngoài kết giới.
“Ủa, đây là gì?” Huyền Kỳ nghe tiếng động, quay đầu lại khó hiểu.
“Thế thân.” Thẩm Thiên Huy nói “Giống như tượng gỗ thế thân của Diệu Diệu ấy, thứ do tôi xé ra chính là thế thân của tôi, có thể khiến cho vài loại yêu quái có thị lực kém, hoặc định vị hơi thở kém bị nhầm lẫn.”
“Như vậy nếu như tôi xé giấy thì nó chính là thế thân của tôi à?” Huyền Kỳ hỏi.
“Trên lý thuyết thì đúng là vậy.” Thẩm Thiên Huy gật đầu “Nhưng cậu chưa từng tu luyện, có xé đi nữa thì nó cũng chỉ là một lá bùa bình thường thôi.”
Huyền Kỳ “ồ” lên một tiếng, tỏ vẻ thất vọng.
Lúc này, người giấy kia đã đi ra khỏi kết giới, chúng tôi đều căng thẳng, ba đôi mắt đều nhìn chăm chú vào người nó — không có gió, mưa bụi rơi thẳng xuống, thoạt nhìn hình như không có gì lạ thường.
Người giấy dừng một chút, như đang suy nghĩ, vài giây sau, nó đi về phía Lưu Hà và Tham Lang.
“Không có chuyện gì cả, đi vô cùng bình thường.” Huyền Kỳ thấy khá thú vị, cười hắc hắc.
Tôi vẫn cảm thấy kì quái, chẳng lẽ đây là nước mưa bình thường, không có gì kì lạ cả?
Thẩm Thiên Huy không nói lời nào, dường như chuyện không dễ dàng như vậy.
Người giấy chỉ to bằng bàn tay, bước chân tất nhiên không lớn, khoảng cách chỉ chừng ba bốn mét đối với nó cũng có thể coi là lặn lội đường xa, cũng may nó đi đứng khá vững vàng, không hề bị nước mưa ảnh hưởng, chạy chậm, cuối cùng cũng gần đến nơi.
“Không sao cả không sao cả, mau cứu họ đi.” Huyền Kỳ nôn nóng vươn tay về phía tôi “Để an toàn, chị ở đây đi, đưa chủy thủ cho em, em đi.”
Vừa dứt lời, một tiếng “bùm” vang lên, giống như là tiếng pháo, khiến chúng tôi hết hồn, nhìn kì lại, xung quanh Lưu Hà và Tham Lang không biết từ lúc nào có xuất hiện kết giới mờ mờ, người giấy vừa đụng vào thì lập tức bị nổ nát bấy.
Tất cả mọi người đều ngẩn người, thì ra, quả thật không phải do nước mưa có vấn đề.
“Trời ạ…” Huyền Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, quay đầu nhìn tôi, sau đó nhìn Thẩm Thiên Huy.
“Ha ha…” Từ trên cao truyền đến tiếng cười đắc ý “Pháp sư à, ngay cả trận trừ tà Tích Trần mà anh cũng không nhận ra à?”
Thẩm Thiên Huy nghe thấy thế sắc mặt hơi đổi, nhìn kì về phía kết giới kia, hơi khó tin: “Đây thật sự là….làm sao có thể…”
“Trận gì cơ? Chuyện gì?” Huyền Kỳ vội hỏi.
“Trận trừ tà Tích Trần, là một trận pháp do pháp sư loài người hay dùng, là một tấm bảo vệ vô cùng chắc chắn, vốn là để bảo vệ bản thân sau khi nhập định, vì vậy, sau khi được tạo nên, không ai có thể vào được, bất kể là ai đều sẽ bị nổ tan xương nát thịt.” Thẩm Thiên Huy giải thích.
“Thì ra là thế.” Huyền Kỳ hiểu ra.
“Bởi vì là do loài người chế ra, nên trận này còn có một cách dùng chính là chuyên đối phó với yêu ma quỷ quái, tương tự như một cách phong ấn.” Nhìn dáng vẻ của Thẩm Thiên Huy, mọi chuyện hình như không quá tốt “Phàm là yêu quái bị nhốt bên trong, đừng nói là trốn ra, ngay cả nhúc nhích cũng không thể, càng hỏng bét ở chỗ, nó sẽ khiến yêu quái ấy dần mơ màng, ngủ mãi không tỉnh, cho đến khi bị đánh trở về nguyên hình, cuối cùng, thân thể hoàn toàn bị hủy diệt, chỉ còn lại nội đan.”
“Vậy chẳng phải cô giáo Hồ đang rất nguy hiểm sao?” Huyền Kỳ “ối” một tiếng “Trận này phá thế nào?”
Thẩm Thiên Huy thở dài thườn thượt “Chỉ cần có người đi ra ngoài, trận này sẽ tự động biến mất, nhưng vấn đề là…”
“Cô giáo Hồ không thể nhúc nhích.” Huyền Kỳ tiếp lời nói “Vậy Tham Lang thì sao, Tham Lang có được không?”
“Anh ta là Thần Thú trừ tà, hẳn là có thể.” Đây được coi là một tin tốt “Bây giờ biện pháp duy nhất là chờ anh ta tỉnh lại.”
“Đừng chờ nữa, Thiên Cẩu bị hạ thuốc rồi, không tỉnh được đâu, không tỉnh được đâu.” Lại là giọng nói của Mão Tinh, nghe vô cùng đáng hận.
Mặc dù biết rằng chẳng có tác dụng gì, tôi vẫn không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn nó, cũng chính vì cái trừng mắt này, khiến tôi nhớ đến một chuyện: “Trận này không phải để đối phó yêu quái à? Sao Mão Tinh nãy giờ vẫn ngồi đó nhưng có bị gì đâu?”
Nói đến đây, Thẩm Thiên Huy nhíu chặt mày: “Bởi vì vừa rồi trận chưa được khởi động.”
Anh ta ngừng một lúc mới nói: “Muốn bày trận, cần phải chôn lá bùa vào trong đất, bình thường là tám hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, Đông Bắc, Đông Nam, Tây Bắc, Tây Nam, sau đó, chỉ cần một chút pháp thuật của con người tác động vào, bùa chú sẽ được kích thích.”
Pháp thuật của con người tác động vào? Chẳng lẽ…
Thẩm Thiên Huy nhìn thấy tôi nhìn anh ta, hiểu ý, không giấu diếm nói: “Đúng, chính là thế thân ban nãy.”
“Chúng ta bị nó bẫy rồi.” Huyền Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhìn sang kia, trận trừ tà Tích Trần giống như một tấm chụp bằng thủy tinh, dưới lớp mưa bụi và ánh sáng từ Huỳnh Hỏa châu, phát ra ánh sáng lung linh kì ảo, vô cùng xinh đẹp.
“Lưu Hà ở trong ấy có thể chịu đựng trong bao lâu?” Nếu không có cách nào khác, chúng tôi hẳn là phải biết chúng tôi còn bao nhiêu thời gian.
“Khó nói lắm.” Thẩm Thiên Huy không thể xác định “Thời gian dài hay ngắn quyết định bởi thực lực của người bày trận, nếu thực lực của kẻ đó kém Lưu Hà một chút hoặc không bằng cô ấy thì thời gian sẽ kéo dài khá lâu.”
Nếu như vậy, mấu chốt của người bày trận chính là—- kẻ đó lợi hại đến mức nào thì sẽ liên quan trực tiếp đến cơ hội sinh tồn của Lưu Hà.
“Nhất định là Đại Hình Quan.” Huyền Kỳ nghĩ đến người có khả năng nhất.
Nhưng, Thẩm Thiên Huy lại lắc đầu: “Không đâu, Đại Hình Quan, Quỷ Ẩn, Lang Vương, Mão Tinh đều không thể, chỉ có con người mới có thể tiếp xúc với lá bùa.”
Con người? Chúng tôi nhìn nhau, đồng thời nhớ đến một người.
“Tử Vân.” Rốt cuộc, vẫn là Thẩm Thiên Huy nói ra.
Xem ra chúng tôi thật sự bị Đại Hình Quan nắm trong tay, bất kể chúng tôi đi đến đâu đều có sự hiện diện của hắn.
“Thật đáng sợ.” Yên lặng một lúc lâu, Huyền Kỳ rụt cổ lại “Hóa ra kế hoạch đã được vạch ra từ sớm đến thế rồi.”
(*giải thích một chút: như các bạn đã biết thì Tử Vân đã chết từ các phần trước rồi, nhưng lá bùa này lại do Tử Vân hạ, ý nói rằng vào phần mà Tử Vân xuất hiện, Tử Vân đã âm thầm hạ trước những lá bùa này ở đây, chờ cơ hội phát động, nên Huyền Kỳ mới nói là kế hoạch đã được vạch ra từ sớm)
Thẩm Thiên Huy “ừm”, cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ nhẹ nhàng: “Nhưng cũng may, thực lực của Tử Vân vẫn kém một chút so với Lưu Hà.”
Đúng vậy, coi như là trong cái rủi còn có cái may.
Tôi đang cảm thán, lại lơ đãng nhìn về phía trận trừ tà Tích Trần, phát hiện Lưu Hà không còn dáng vẻ tập trung tinh thần mà đang vô cùng mệt mỏi, hai mí mắt sắp díu vào nhau.
“Lưu Hà, tỉnh lại!” Tôi chợt nhớ đến lời Thẩm Thiên Huy nói về việc “ngủ mãi không thể tỉnh lại”, vội kéo Huyền Kỳ: “Mau lên, chúng ta mau gọi cô ấy, đừng để cô ấy ngủ thiếp đi.”
Huyền Kỳ sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra:”Cô giáo Hồ, mau tỉnh lại, đừng ngủ, ngủ thiếp đi thì mặt sẽ càng sưng, Vu Dương sẽ không thích cô đâu.”
Cách nói như thế khiến tôi hơi dở khóc dở cười, nhưng không ngờ lại có chút tác dụng, Lưu Hà hơi mở mắt, yếu ớt trừng mắt nhìn chúng tôi.
“Này, mau nhìn đi, Vu Dương đẹp trai quá chừng kìa.” Huyền Kỳ chỉ lên trên, không ngừng cố gắng “Đừng ngủ gật, làm ơn đừng có ngủ đó, trận quyết đấu thế kỉ thế này mà bỏ lỡ, sẽ rất đáng tiếc đó.”
Lưu Hà lười biếng nhìn theo hướng cậu chỉ, môi hơi nở nụ cười, không nhắm mắt lại nữa.
“Tham Lang, Tham Lang, anh cũng tỉnh lại mau đi.” Huyền Kỳ quyết định, một khi đã làm là làm cho trót “Anh chiếm chỗ xem tốt như vậy, đừng có lãng phí. Đừng ngủ nữa, tỉnh đi, tỉnh đi, tôi sẽ không cướp đồ ăn của anh, không cướp PS3 của anh, cũng không giành xem TV với anh nữa, anh tỉnh đi, Tham Lang!”
Đoạn cuối còn xen lẫn tiếng nức nở.
Thật ra thì, biết được Tham Lang đang ở trong trận trừ tà Tích Trần sẽ không bị ảnh hưởng gì, cũng không khiến tâm trạng tôi tốt hơn, anh ta bị Mão Tinh cắt lưỡi, rút móng tay, bị thương thật sự rất nặng, lại còn bị hạ độc, đừng nói khi nào tỉnh, có tỉnh lại được hay không còn là cả một vấn đề.
Huyền Kỳ vẫn cứ lớn tiếng gọi hai người họ, cũng không cần ai giúp, kêu khàn cả giọng vẫn không chịu dừng lại, tôi nghe mà lòng chua xót, suýt nữa rơi nước mắt, Thẩm Thiên Huy cũng không đành lòng, nhưng không nói ra, vẫn cứ nhìn chằm chằm Vu Dương.
Tiếng kêu gọi rốt cuộc vẫn không thể so được với sức mạnh của trận pháp, không bao lâu sau, Lưu Hà vô cùng khó khăn xoay người sang nhìn chúng tôi, nhìn thật chăm chú, cuối cùng không chịu được nữa, nhắm hai mắt lại.
“Lưu Hà!”
“Cô giáo Hồ!”
Tôi và Huyền Kỳ cùng kêu to.
“Ngủ…ngủ thiếp đi rồi ư?” Cổ họng cậu đã khàn hẳn.
Tôi không đáp, không biết nên trả lời ra sao.
Huyền Kỳ thở dài, đặt mông ngồi lên đất: “Mệt chết em rồi, nghỉ ngơi chút đã, chúng ta lại tiếp tục, nhất định phải đánh thức Tham Lang.”
Không đợi tôi gật đầu, Thẩm Thiên Huy bên cạnh lại lẩm bẩm tự nói: “Không đúng, không đúng.”
Chuyện cho đến lúc này, khi mọi chuyện càng lúc càng rõ ràng, mọi người đều mong chờ một kết cục, sao tôi có thể không biết xấu hổ, làm một tên lính đào ngũ chứ?
Mắt tôi không tự chủ được nhìn về chỗ ngồi ban nãy của Mão Tinh, Tham Lang vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh tại, ngay cả lân giáp trên người cũng dần mất đi, trên người ngoài máu ra còn dính không ít bùn, cổ tay và mắt cá chân không còn được lân giáp bảo vệ, bị gai Bàn Long siết chặt, khiến máu đọng lại. Tình trạng của Lưu Hà tốt hơn một chút, trên mặt dù có mấy vết xanh tím nhưng cũng đã bớt sưng hơn. Cô ấy nằm ngửa mặt lên trời, mở to mắt nhìn cuộc chiến.
“Tham Lang có lẽ sẽ không thể tỉnh lại lúc này đâu.” Thẩm Thiên Huy cũng nhìn qua kia “Mão Tinh chắc chắn đã phong tỏa sức mạnh của họ, khiến hành động của họ bị chế ngự, cũng không thể nói chuyện, nếu không, sao nó có thể yên tâm đi giao đấu với Vu Dương chứ.”
“Rốt cuộc trong nước mưa có thú gì, họ không sao chứ?” Tôi vô cùng lo lắng.
Thẩm Thiên Huy nghĩ một chút, lấy một tờ giấy vàng ra, xé thành hình người: “Thử xem sao.”
Nói rồi, anh ta cúi đầu lẩm nhẩm mấy câu, hình người bằng giấy kia khẽ nhúc nhích, giống như có sức sống, nhảy khỏi tay Thẩm Thiên Huy, rơi xuống đất, sau khi đứng thẳng, lảo đảo chạy ra ngoài kết giới.
“Ủa, đây là gì?” Huyền Kỳ nghe tiếng động, quay đầu lại khó hiểu.
“Thế thân.” Thẩm Thiên Huy nói “Giống như tượng gỗ thế thân của Diệu Diệu ấy, thứ do tôi xé ra chính là thế thân của tôi, có thể khiến cho vài loại yêu quái có thị lực kém, hoặc định vị hơi thở kém bị nhầm lẫn.”
“Như vậy nếu như tôi xé giấy thì nó chính là thế thân của tôi à?” Huyền Kỳ hỏi.
“Trên lý thuyết thì đúng là vậy.” Thẩm Thiên Huy gật đầu “Nhưng cậu chưa từng tu luyện, có xé đi nữa thì nó cũng chỉ là một lá bùa bình thường thôi.”
Huyền Kỳ “ồ” lên một tiếng, tỏ vẻ thất vọng.
Lúc này, người giấy kia đã đi ra khỏi kết giới, chúng tôi đều căng thẳng, ba đôi mắt đều nhìn chăm chú vào người nó — không có gió, mưa bụi rơi thẳng xuống, thoạt nhìn hình như không có gì lạ thường.
Người giấy dừng một chút, như đang suy nghĩ, vài giây sau, nó đi về phía Lưu Hà và Tham Lang.
“Không có chuyện gì cả, đi vô cùng bình thường.” Huyền Kỳ thấy khá thú vị, cười hắc hắc.
Tôi vẫn cảm thấy kì quái, chẳng lẽ đây là nước mưa bình thường, không có gì kì lạ cả?
Thẩm Thiên Huy không nói lời nào, dường như chuyện không dễ dàng như vậy.
Người giấy chỉ to bằng bàn tay, bước chân tất nhiên không lớn, khoảng cách chỉ chừng ba bốn mét đối với nó cũng có thể coi là lặn lội đường xa, cũng may nó đi đứng khá vững vàng, không hề bị nước mưa ảnh hưởng, chạy chậm, cuối cùng cũng gần đến nơi.
“Không sao cả không sao cả, mau cứu họ đi.” Huyền Kỳ nôn nóng vươn tay về phía tôi “Để an toàn, chị ở đây đi, đưa chủy thủ cho em, em đi.”
Vừa dứt lời, một tiếng “bùm” vang lên, giống như là tiếng pháo, khiến chúng tôi hết hồn, nhìn kì lại, xung quanh Lưu Hà và Tham Lang không biết từ lúc nào có xuất hiện kết giới mờ mờ, người giấy vừa đụng vào thì lập tức bị nổ nát bấy.
Tất cả mọi người đều ngẩn người, thì ra, quả thật không phải do nước mưa có vấn đề.
“Trời ạ…” Huyền Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, quay đầu nhìn tôi, sau đó nhìn Thẩm Thiên Huy.
“Ha ha…” Từ trên cao truyền đến tiếng cười đắc ý “Pháp sư à, ngay cả trận trừ tà Tích Trần mà anh cũng không nhận ra à?”
Thẩm Thiên Huy nghe thấy thế sắc mặt hơi đổi, nhìn kì về phía kết giới kia, hơi khó tin: “Đây thật sự là….làm sao có thể…”
“Trận gì cơ? Chuyện gì?” Huyền Kỳ vội hỏi.
“Trận trừ tà Tích Trần, là một trận pháp do pháp sư loài người hay dùng, là một tấm bảo vệ vô cùng chắc chắn, vốn là để bảo vệ bản thân sau khi nhập định, vì vậy, sau khi được tạo nên, không ai có thể vào được, bất kể là ai đều sẽ bị nổ tan xương nát thịt.” Thẩm Thiên Huy giải thích.
“Thì ra là thế.” Huyền Kỳ hiểu ra.
“Bởi vì là do loài người chế ra, nên trận này còn có một cách dùng chính là chuyên đối phó với yêu ma quỷ quái, tương tự như một cách phong ấn.” Nhìn dáng vẻ của Thẩm Thiên Huy, mọi chuyện hình như không quá tốt “Phàm là yêu quái bị nhốt bên trong, đừng nói là trốn ra, ngay cả nhúc nhích cũng không thể, càng hỏng bét ở chỗ, nó sẽ khiến yêu quái ấy dần mơ màng, ngủ mãi không tỉnh, cho đến khi bị đánh trở về nguyên hình, cuối cùng, thân thể hoàn toàn bị hủy diệt, chỉ còn lại nội đan.”
“Vậy chẳng phải cô giáo Hồ đang rất nguy hiểm sao?” Huyền Kỳ “ối” một tiếng “Trận này phá thế nào?”
Thẩm Thiên Huy thở dài thườn thượt “Chỉ cần có người đi ra ngoài, trận này sẽ tự động biến mất, nhưng vấn đề là…”
“Cô giáo Hồ không thể nhúc nhích.” Huyền Kỳ tiếp lời nói “Vậy Tham Lang thì sao, Tham Lang có được không?”
“Anh ta là Thần Thú trừ tà, hẳn là có thể.” Đây được coi là một tin tốt “Bây giờ biện pháp duy nhất là chờ anh ta tỉnh lại.”
“Đừng chờ nữa, Thiên Cẩu bị hạ thuốc rồi, không tỉnh được đâu, không tỉnh được đâu.” Lại là giọng nói của Mão Tinh, nghe vô cùng đáng hận.
Mặc dù biết rằng chẳng có tác dụng gì, tôi vẫn không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn nó, cũng chính vì cái trừng mắt này, khiến tôi nhớ đến một chuyện: “Trận này không phải để đối phó yêu quái à? Sao Mão Tinh nãy giờ vẫn ngồi đó nhưng có bị gì đâu?”
Nói đến đây, Thẩm Thiên Huy nhíu chặt mày: “Bởi vì vừa rồi trận chưa được khởi động.”
Anh ta ngừng một lúc mới nói: “Muốn bày trận, cần phải chôn lá bùa vào trong đất, bình thường là tám hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, Đông Bắc, Đông Nam, Tây Bắc, Tây Nam, sau đó, chỉ cần một chút pháp thuật của con người tác động vào, bùa chú sẽ được kích thích.”
Pháp thuật của con người tác động vào? Chẳng lẽ…
Thẩm Thiên Huy nhìn thấy tôi nhìn anh ta, hiểu ý, không giấu diếm nói: “Đúng, chính là thế thân ban nãy.”
“Chúng ta bị nó bẫy rồi.” Huyền Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhìn sang kia, trận trừ tà Tích Trần giống như một tấm chụp bằng thủy tinh, dưới lớp mưa bụi và ánh sáng từ Huỳnh Hỏa châu, phát ra ánh sáng lung linh kì ảo, vô cùng xinh đẹp.
“Lưu Hà ở trong ấy có thể chịu đựng trong bao lâu?” Nếu không có cách nào khác, chúng tôi hẳn là phải biết chúng tôi còn bao nhiêu thời gian.
“Khó nói lắm.” Thẩm Thiên Huy không thể xác định “Thời gian dài hay ngắn quyết định bởi thực lực của người bày trận, nếu thực lực của kẻ đó kém Lưu Hà một chút hoặc không bằng cô ấy thì thời gian sẽ kéo dài khá lâu.”
Nếu như vậy, mấu chốt của người bày trận chính là—- kẻ đó lợi hại đến mức nào thì sẽ liên quan trực tiếp đến cơ hội sinh tồn của Lưu Hà.
“Nhất định là Đại Hình Quan.” Huyền Kỳ nghĩ đến người có khả năng nhất.
Nhưng, Thẩm Thiên Huy lại lắc đầu: “Không đâu, Đại Hình Quan, Quỷ Ẩn, Lang Vương, Mão Tinh đều không thể, chỉ có con người mới có thể tiếp xúc với lá bùa.”
Con người? Chúng tôi nhìn nhau, đồng thời nhớ đến một người.
“Tử Vân.” Rốt cuộc, vẫn là Thẩm Thiên Huy nói ra.
Xem ra chúng tôi thật sự bị Đại Hình Quan nắm trong tay, bất kể chúng tôi đi đến đâu đều có sự hiện diện của hắn.
“Thật đáng sợ.” Yên lặng một lúc lâu, Huyền Kỳ rụt cổ lại “Hóa ra kế hoạch đã được vạch ra từ sớm đến thế rồi.”
(*giải thích một chút: như các bạn đã biết thì Tử Vân đã chết từ các phần trước rồi, nhưng lá bùa này lại do Tử Vân hạ, ý nói rằng vào phần mà Tử Vân xuất hiện, Tử Vân đã âm thầm hạ trước những lá bùa này ở đây, chờ cơ hội phát động, nên Huyền Kỳ mới nói là kế hoạch đã được vạch ra từ sớm)
Thẩm Thiên Huy “ừm”, cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ nhẹ nhàng: “Nhưng cũng may, thực lực của Tử Vân vẫn kém một chút so với Lưu Hà.”
Đúng vậy, coi như là trong cái rủi còn có cái may.
Tôi đang cảm thán, lại lơ đãng nhìn về phía trận trừ tà Tích Trần, phát hiện Lưu Hà không còn dáng vẻ tập trung tinh thần mà đang vô cùng mệt mỏi, hai mí mắt sắp díu vào nhau.
“Lưu Hà, tỉnh lại!” Tôi chợt nhớ đến lời Thẩm Thiên Huy nói về việc “ngủ mãi không thể tỉnh lại”, vội kéo Huyền Kỳ: “Mau lên, chúng ta mau gọi cô ấy, đừng để cô ấy ngủ thiếp đi.”
Huyền Kỳ sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra:”Cô giáo Hồ, mau tỉnh lại, đừng ngủ, ngủ thiếp đi thì mặt sẽ càng sưng, Vu Dương sẽ không thích cô đâu.”
Cách nói như thế khiến tôi hơi dở khóc dở cười, nhưng không ngờ lại có chút tác dụng, Lưu Hà hơi mở mắt, yếu ớt trừng mắt nhìn chúng tôi.
“Này, mau nhìn đi, Vu Dương đẹp trai quá chừng kìa.” Huyền Kỳ chỉ lên trên, không ngừng cố gắng “Đừng ngủ gật, làm ơn đừng có ngủ đó, trận quyết đấu thế kỉ thế này mà bỏ lỡ, sẽ rất đáng tiếc đó.”
Lưu Hà lười biếng nhìn theo hướng cậu chỉ, môi hơi nở nụ cười, không nhắm mắt lại nữa.
“Tham Lang, Tham Lang, anh cũng tỉnh lại mau đi.” Huyền Kỳ quyết định, một khi đã làm là làm cho trót “Anh chiếm chỗ xem tốt như vậy, đừng có lãng phí. Đừng ngủ nữa, tỉnh đi, tỉnh đi, tôi sẽ không cướp đồ ăn của anh, không cướp PS3 của anh, cũng không giành xem TV với anh nữa, anh tỉnh đi, Tham Lang!”
Đoạn cuối còn xen lẫn tiếng nức nở.
Thật ra thì, biết được Tham Lang đang ở trong trận trừ tà Tích Trần sẽ không bị ảnh hưởng gì, cũng không khiến tâm trạng tôi tốt hơn, anh ta bị Mão Tinh cắt lưỡi, rút móng tay, bị thương thật sự rất nặng, lại còn bị hạ độc, đừng nói khi nào tỉnh, có tỉnh lại được hay không còn là cả một vấn đề.
Huyền Kỳ vẫn cứ lớn tiếng gọi hai người họ, cũng không cần ai giúp, kêu khàn cả giọng vẫn không chịu dừng lại, tôi nghe mà lòng chua xót, suýt nữa rơi nước mắt, Thẩm Thiên Huy cũng không đành lòng, nhưng không nói ra, vẫn cứ nhìn chằm chằm Vu Dương.
Tiếng kêu gọi rốt cuộc vẫn không thể so được với sức mạnh của trận pháp, không bao lâu sau, Lưu Hà vô cùng khó khăn xoay người sang nhìn chúng tôi, nhìn thật chăm chú, cuối cùng không chịu được nữa, nhắm hai mắt lại.
“Lưu Hà!”
“Cô giáo Hồ!”
Tôi và Huyền Kỳ cùng kêu to.
“Ngủ…ngủ thiếp đi rồi ư?” Cổ họng cậu đã khàn hẳn.
Tôi không đáp, không biết nên trả lời ra sao.
Huyền Kỳ thở dài, đặt mông ngồi lên đất: “Mệt chết em rồi, nghỉ ngơi chút đã, chúng ta lại tiếp tục, nhất định phải đánh thức Tham Lang.”
Không đợi tôi gật đầu, Thẩm Thiên Huy bên cạnh lại lẩm bẩm tự nói: “Không đúng, không đúng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook