Cửu Biện Liên
-
Quyển 14 - Chương 12: Rắn bất tử là kẻ thua cuộc
So với tốc độ của ánh sáng xanh, Vu Dương quả thực như không hề động đậy, chỉ vươn cánh tay nắm chặt ban nãy, đấm tới.
Trong mắt chúng tôi, điều này chẳng khác gì như trứng chọi đá, nhưng Mão Tinh lại kêu to bảo Quỷ Ẩn đừng đến gần đến khàn cả giọng.
Khi hai người gần tiến sát vào nhau, có lẽ Quỷ Ẩn cảm thấy hẳn là nên nghe lời khuyên của Mão Tinh, hoặc là chính cô ta cũng ý thức được mình sắp gặp nguy hiểm, ánh sáng xanh bỗng dưng khựng lại.
Vu Dương không hề thu tay về, quả đấm vẫn trên đà vung ra.
Cho đến lúc này tôi mới nhìn rõ, trên nắm tay đó không chỉ dính đầy máu tươi, mà còn có Ảm Hỏa đang không ngừng rực sáng, bốc lên cao khoảng nửa thước.
Quỷ Ẩn thất thế nhanh chóng, mặc dù kịp thời phát hiện có điều không ổn nhưng lại bị đánh ngay phía chính diện, không cách nào né tránh được ngọn lửa bùng cháy, cô ta lập tức kêu lên, đôi cánh màu nâu của Quỷ Ẩn nay đã bị cháy đen một bên, nhanh chóng hóa thành tro bụi.
“Tốt!” Huyền Kỳ bắt chước dáng vẻ của Mão Tinh, vừa vỗ tay vừa hoan hô.
Mão Tinh nhìn nhìn chúng tôi, chỉ hơi cười, không còn sự khẩn trương như ban nãy mà khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên ban đầu.
Quỷ Ẩn giận dữ, ngửa mặt lên trời kêu to, lại xông về phía Vu Dương, nhưng vì cô ta bị thương, ảnh hưởng đến thăng bằng, tốc độ cũng trở nên chậm đi không ít.
Vu Dương lại càng vững vàng, vừa thủ vừa công, hết chiêu này đến chiêu khác, chẳng những chiếm được thế thượng phong mà thoạt nhìn còn có vẻ rất nhàn nhã tự tại.
Quỷ Ẩn ban đầu vốn vô cùng hiếu thắng giờ đây lại thở hổn hển, một lúc sau, cô ta lại càng lúc càng trở nên cuồng bạo, hai cái răng nanh mọc dài đến dưới cằm, gầm lên, hoàn toàn mất hết tính người.
“Đến lúc rồi.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói.
Tính toán một lúc, hóa ra đã vừa đến lúc sức mạnh của Quỷ Ẩn bị tiêu hao.
“Điên lên rồi…” Huyền Kỳ quả thực là nhìn đến ngây người.
Quỷ Ẩn lúc này trông hơi khác biệt, không bị ảnh hưởng của vết thương trên cánh, tốc độ của cô ta khôi phục như lúc ban đầu, sức mạnh tràn đầy, cô ta vung gai Thanh Thương phát ra mấy tiếng vù vù, ngay cả chúng tôi đang ở dưới đất cách một khoảng xa mà cũng có thể thấy được.
Vẻ mặt Vu Dương lại không hề có vẻ do dự hay chần chừ, hai bên tay đều hóa ra Ảm Hỏa, động tác liền mạch dứt khoát, mỗi chiêu thức đều không hề hoang mang, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ điên cuồng của đối thủ.
Trận đánh khiến người ta hoa mắt này kéo dài không bao lâu, Quỷ Ẩn nghiêng người tránh né mấy chiêu, đột nhiên thu tay lại, bay vụt lên cao, sau đó lại đáp xuống, dùng gai Thanh Thương đang phát ra ánh sáng làm đao, chém mạnh về phía đỉnh đầu của Vu Dương.
Vu Dương vội giơ tay lên, dùng tay không cản lấy lần tấn công này, ngay sau đó, hai người vẫn duy trì tư thế đó, giằng co liên tục.
“Thời gian không còn nhiều đâu.” Thẩm Thiên Huy xem chăm chú, không khỏi lẩm bẩm.
Quỷ Ẩn tất nhiên hiểu rất rõ điều này, cô ta đang dùng hết sức lực toàn thân, mắt như sắp rách ra.
Chúng tôi đều thầm cổ vũ Vu Dương trong lòng, đột nhiên, Vu Dương biến mất. Quỷ Ẩn dường như không ngờ rằng sẽ có chuyện như thế xảy ra, chưa kể là cô ta vốn đang dùng sức mạnh rất lớn, nhất thời không thu lại được, suýt nữa đã rơi xuống đất, phải vẫy cánh mới miễn cưỡng đứng vững.
Vu Dương đâu? Anh đâu rồi?
Tôi vừa nghi ngờ vừa lo lắng, tỉ mỉ tìm kiếm khắp nơi.
“Ở đằng sau.” Thẩm Thiên Huy phát hiện ra điều gì, nhỏ giọng nhắc.
Cùng lúc đó, bóng dáng của Vu Dương xuất hiện sau lưng Quỷ Ẩn.
Quỷ Ẩn vốn đang chăm chú tìm kiếm, lập tức phát hiện có điều không ổn, nhưng muốn ra tay đã không còn kịp nữa, ngay cả quay đầu lại cũng không thể.
Nói thì chậm, xảy ra lại nhanh, đôi tay bốc đầy Ảm Hỏa lập tức tóm lấy đôi cánh màu nâu, xé mạnh ra.
“Rắc” hẳn là tiếng xương gãy lìa, Quỷ Ẩn lập tức phát ra tiếng kêu bi thảm.
Âm thanh này rất quái dị, vừa dài vừa thê lương, khiến chúng tôi không rét mà run.
Vu Dương cũng không định giết đối thủ, chỉ vứt cô ta lên mặt đất, bản thân cũng đáp xuống: “Nhận ủy thác của người khác, hết lòng làm việc thì cũng có gì đáng trách, tao không giết mày, đổi kẻ khác đi.”
Nói rồi, quay đầu nhìn về phía Mão Tinh.
Ai ngờ, Quỷ Ẩn vốn đang bị trọng thương lại vẫn vùng vẫy, không hề nghĩ ngợi dùng gai Thanh Thương vẫn luôn nắm chặt trong tay đâm về phía sau đầu của Vu Dương, nhưng nhát đâm này lại thế suy yếu, Vu Dương chỉ phất tay một cái, gai Thanh Thương lại như có mắt, bay vụt về, đâm lên bàn tay đang chống trên đất của Quỷ Ẩn.
Lần này Quỷ Ẩn cố cắn chặt răng kiềm nén tiếng kêu thảm thiết sắp tràn ra khỏi miệng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi mắt rắn âm trầm nhìn chằm chằm Vu Dương.
Vu Dương nhíu mày, rất không vui: “Sao hả, sức mạnh chưa cạn, muốn nhận thêm một đấm của tao phải không?”
Quỷ Ẩn hừ lạnh: “Đừng có giả vờ giả vịt làm người lương thiện nữa, tao cũng không cầu xin mày cho tao được chết thống khoái, có bản lĩnh gì thì cứ thể hiện đi, muốn chém muốn giết, tùy mày.”
Vu Dương nghe vậy bật cười: “Được, tao chiều ý mày.”
Vừa dứt lời, một quả đấm đã được vung ra.
Có lẽ vì tức giận, Ảm Hỏa trên nắm đấm này lại càng lớn hơn ban nãy, đừng nói là bị đánh trúng, chỉ cần bị quẹt trúng thôi cũng có thể chết không có chỗ chôn rồi.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi chỉ có bốn chữ “Trừng phạt đúng tội”.
Nhưng ngay khi Ảm Hỏa sắp chạm phải Quỷ Ẩn, không biết có thứ gì đó được bắn ra, mục tiêu chính là cổ tay của Vu Dương.
Vu Dương hơi hoảng, theo bản năng rút tay về, nhưng vẫn bị đánh trúng, sau đó, vật kia lại xông về phía ngọn lửa, hóa thành tro bụi.
Quỷ Ẩn thoáng nhìn về phía Mão Tinh, vẻ mặt vừa đau đớn, vừa không cam lòng, vừa không thể làm gì, vô cùng phức tạp, đầu cô ta ngửa về phía sau, nằm phịch ra đất thở hồng hộc, cánh từ từ biến mất, dáng vẻ dần khôi phục hình người, cuối cùng không động đậy được nữa.
Vu Dương đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống Mão Tinh, Mão Tinh cũng ngẩng đầu nhìn lại, cười hì hì.
“Là gì vậy? Hòn đá nhỏ?” Huyền Kỳ hỏi.
Thẩm Thiên Huy gật đầu.
“Thật sự là hòn đá ư?” Huyền Kỳ không tin lắm “Không thể nào, một thứ bình thường như vậy, với dáng vẻ hiện tại của Vu Dương, đừng nói là đụng phải, vừa đến gần lẽ ra đã bị thiêu thành tro rồi mới đúng.”
“Tất nhiên vốn chỉ là thứ bình thường, nhưng vào tay Mão Tinh thì không còn bình thường nữa.” Thẩm Thiên Huy nói “Hòn đá được tiếp thêm pháp lực của nó, vừa có thể khống chế hướng đi của Ảm Hỏa, vừa có thể đánh trúng Vu Dương.”
“Chậc chậc, thê thảm thật.” Mão Tinh nhìn Quỷ Ẩn lắc đầu “Cô ta đã không còn tác dụng nữa rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ.”
Vu Dương không nói gì, vẻ mặt cũng không tỏ vẻ gì.
“Aizz, hình như hóa xà cũng không lợi hại như trong truyền thuyết nhỉ.” Mão Tinh nói xong, đứng lên, duỗi lưng.
Sau đó, nó lại đánh giá Vu Dương từ trên xuống dưới một lượt, còn nói: “Mày là gì? Thuân Ô? Có biến thân không? Cho tao xem nguyên hình của mày đi.”
Vu Dương bật cười: “Được thôi.”
“Thật ư?” Mão Tinh tỏ vẻ hứng thú.
Chúng tôi hơi sững sờ… được thôi? Sao anh sảng khoái thế? Nhớ trước kia, dù bất cứ kẻ nào muốn xem nguyên hình của anh đều bị anh trợn mắt lạnh lùng bảo ngừng, sao hôm nay thái độ khác hẳn vậy?
“Được.” Vu Dương gật đầu, dáng vẻ khá thân thiện dễ gần.
“Là gì vậy?” Mão Tinh không nhịn được sự tò mò “Có lợi hại không?”
“Tao cũng không rõ.” Vu Dương nhún nhún vai “Nếu mày có bản lĩnh ép tao phải hiện nguyên hình, tự nhiên sẽ biết thôi.”
“Bây giờ mày không biến thân ư?” Mão Tinh hơi thất vọng.
Vu Dương không đáp, hơi vẫy tay về phía roi Ô Vũ, roi Ô Vũ như nghe được lệnh, lập tức bay vào trong tay anh.
“Bây giờ không biến thân thật à?” Mão Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi thêm một lần.
“Sao hả, mày không có bản lĩnh này à?” Vu Dương hỏi ngược lại, có vẻ khiêu khích, vươn tay lau chỗ vết thương của mình.
Mão Tinh sửng sốt, có vẻ rất không thích nghe câu này, nhưng lại nhanh chóng không chế được tâm trạng của mình “Mày còn dùng được huyết chú nữa à, tao không biết, vậy là mày lời quá rồi.”
“Ồ, mày cũng muốn dùng à?” Vu Dương chợt nhíu mày “Đơn giản thôi, tao giúp mày vạch một đường trên người, hay là mày muốn tự làm?”
Mão Tinh cười hắc hắc: “Thôi, thôi, ngẫm lại, mày bị thương, còn vừa mới đánh một trận, cho nên, dùng huyết chú với tao cũng không có gì không công bằng cả.”
“Huyết chú là gì?” Huyền Kỳ lại tiếp xúc với một từ mới.
“Là dùng máu dung nhập vào pháp thuật hoặc binh khí, làm phụ trợ, có thể tăng năng lực.” Thẩm Thiên Huy cố gắng giải thích đơn giản nhất có thể.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại, khi đang đấu với Khôn Cương, khi kiếm Vân Hải không thể cản nổi sự tấn công, Vu Dương từng dùng máu của mình nhập vào trong, hóa ra đó chính là huyết chú.
Đến tận bây giờ, Ảm Hỏa trên tay Vu Dương lại chưa hề bị dập tắt, khi chúng tôi đang nói chuyện, anh đã bôi máu trên tay lên cả roi Ô Vũ, cứ như thế, roi không chỉ dính máu, mà còn hệt như trên bàn tay anh vậy, lập tức bốc lên Ảm Hỏa, chiếu lên khiến gương mặt anh hơi tối tăm.
Mão Tinh nghiêng đầu nhìn Vu Dương một lúc, từ từ thu liễm vẻ mặt cợt nhả: “Ông bảo tao phải cẩn thận, nói rằng lần này không phải là vui đùa tùy tiện, xem ra, lời ông nói là thật.”
“Ông mày còn nói gì nữa?” Vu Dương làm xong xuôi, thả lỏng tay xuống.
“Giết mày.” Mão Tinh trầm giọng nói.
Sau đó mắt nó chợt trở nên tròn xoe, con ngươi co lại thành một đường thẳng, tròng trắng hóa thành màu xám nhạt, khóe miệng mở rộng ra hai bên tai, đầu ngón tay dần to ra, các ngón tay cũng dần trở nên thô ráp, móng tay còn dài ra.
“Hình dạng thật của mày đấy à?” Vu Dương thờ ơ nhìn sự biến hóa này.
Mão Tinh lè cái lưỡi đỏ sậm ra, nở nụ cười quái dị.
“Quả nhiên đều là loài bò sát, ngay cả nụ cười cũng giống nhau y đúc.” Huyền Kỳ lầm bầm.
“Nói ai là bò sát hả?” Không ngờ, lời này lại bị Mão Tinh nghe thấy, nó quay đầu, tàn bạo nhìn chằm chằm chúng tôi. Dáng vẻ thay đổi, cũng trở nên xấu tính hẳn.
Gương mặt kia quả thật rất quái dị, khi chúng tôi nhìn trực tiếp thì cảm thấy nổi cả da gà.
Vu Dương khinh miệt nhếch miệng: “Cậu ấy nói không sai, đúng là loài bò sát đê tiện, không lộ ra nguyên hình thì không cách nào chiến đấu được.”
Trong mắt chúng tôi, điều này chẳng khác gì như trứng chọi đá, nhưng Mão Tinh lại kêu to bảo Quỷ Ẩn đừng đến gần đến khàn cả giọng.
Khi hai người gần tiến sát vào nhau, có lẽ Quỷ Ẩn cảm thấy hẳn là nên nghe lời khuyên của Mão Tinh, hoặc là chính cô ta cũng ý thức được mình sắp gặp nguy hiểm, ánh sáng xanh bỗng dưng khựng lại.
Vu Dương không hề thu tay về, quả đấm vẫn trên đà vung ra.
Cho đến lúc này tôi mới nhìn rõ, trên nắm tay đó không chỉ dính đầy máu tươi, mà còn có Ảm Hỏa đang không ngừng rực sáng, bốc lên cao khoảng nửa thước.
Quỷ Ẩn thất thế nhanh chóng, mặc dù kịp thời phát hiện có điều không ổn nhưng lại bị đánh ngay phía chính diện, không cách nào né tránh được ngọn lửa bùng cháy, cô ta lập tức kêu lên, đôi cánh màu nâu của Quỷ Ẩn nay đã bị cháy đen một bên, nhanh chóng hóa thành tro bụi.
“Tốt!” Huyền Kỳ bắt chước dáng vẻ của Mão Tinh, vừa vỗ tay vừa hoan hô.
Mão Tinh nhìn nhìn chúng tôi, chỉ hơi cười, không còn sự khẩn trương như ban nãy mà khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên ban đầu.
Quỷ Ẩn giận dữ, ngửa mặt lên trời kêu to, lại xông về phía Vu Dương, nhưng vì cô ta bị thương, ảnh hưởng đến thăng bằng, tốc độ cũng trở nên chậm đi không ít.
Vu Dương lại càng vững vàng, vừa thủ vừa công, hết chiêu này đến chiêu khác, chẳng những chiếm được thế thượng phong mà thoạt nhìn còn có vẻ rất nhàn nhã tự tại.
Quỷ Ẩn ban đầu vốn vô cùng hiếu thắng giờ đây lại thở hổn hển, một lúc sau, cô ta lại càng lúc càng trở nên cuồng bạo, hai cái răng nanh mọc dài đến dưới cằm, gầm lên, hoàn toàn mất hết tính người.
“Đến lúc rồi.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói.
Tính toán một lúc, hóa ra đã vừa đến lúc sức mạnh của Quỷ Ẩn bị tiêu hao.
“Điên lên rồi…” Huyền Kỳ quả thực là nhìn đến ngây người.
Quỷ Ẩn lúc này trông hơi khác biệt, không bị ảnh hưởng của vết thương trên cánh, tốc độ của cô ta khôi phục như lúc ban đầu, sức mạnh tràn đầy, cô ta vung gai Thanh Thương phát ra mấy tiếng vù vù, ngay cả chúng tôi đang ở dưới đất cách một khoảng xa mà cũng có thể thấy được.
Vẻ mặt Vu Dương lại không hề có vẻ do dự hay chần chừ, hai bên tay đều hóa ra Ảm Hỏa, động tác liền mạch dứt khoát, mỗi chiêu thức đều không hề hoang mang, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ điên cuồng của đối thủ.
Trận đánh khiến người ta hoa mắt này kéo dài không bao lâu, Quỷ Ẩn nghiêng người tránh né mấy chiêu, đột nhiên thu tay lại, bay vụt lên cao, sau đó lại đáp xuống, dùng gai Thanh Thương đang phát ra ánh sáng làm đao, chém mạnh về phía đỉnh đầu của Vu Dương.
Vu Dương vội giơ tay lên, dùng tay không cản lấy lần tấn công này, ngay sau đó, hai người vẫn duy trì tư thế đó, giằng co liên tục.
“Thời gian không còn nhiều đâu.” Thẩm Thiên Huy xem chăm chú, không khỏi lẩm bẩm.
Quỷ Ẩn tất nhiên hiểu rất rõ điều này, cô ta đang dùng hết sức lực toàn thân, mắt như sắp rách ra.
Chúng tôi đều thầm cổ vũ Vu Dương trong lòng, đột nhiên, Vu Dương biến mất. Quỷ Ẩn dường như không ngờ rằng sẽ có chuyện như thế xảy ra, chưa kể là cô ta vốn đang dùng sức mạnh rất lớn, nhất thời không thu lại được, suýt nữa đã rơi xuống đất, phải vẫy cánh mới miễn cưỡng đứng vững.
Vu Dương đâu? Anh đâu rồi?
Tôi vừa nghi ngờ vừa lo lắng, tỉ mỉ tìm kiếm khắp nơi.
“Ở đằng sau.” Thẩm Thiên Huy phát hiện ra điều gì, nhỏ giọng nhắc.
Cùng lúc đó, bóng dáng của Vu Dương xuất hiện sau lưng Quỷ Ẩn.
Quỷ Ẩn vốn đang chăm chú tìm kiếm, lập tức phát hiện có điều không ổn, nhưng muốn ra tay đã không còn kịp nữa, ngay cả quay đầu lại cũng không thể.
Nói thì chậm, xảy ra lại nhanh, đôi tay bốc đầy Ảm Hỏa lập tức tóm lấy đôi cánh màu nâu, xé mạnh ra.
“Rắc” hẳn là tiếng xương gãy lìa, Quỷ Ẩn lập tức phát ra tiếng kêu bi thảm.
Âm thanh này rất quái dị, vừa dài vừa thê lương, khiến chúng tôi không rét mà run.
Vu Dương cũng không định giết đối thủ, chỉ vứt cô ta lên mặt đất, bản thân cũng đáp xuống: “Nhận ủy thác của người khác, hết lòng làm việc thì cũng có gì đáng trách, tao không giết mày, đổi kẻ khác đi.”
Nói rồi, quay đầu nhìn về phía Mão Tinh.
Ai ngờ, Quỷ Ẩn vốn đang bị trọng thương lại vẫn vùng vẫy, không hề nghĩ ngợi dùng gai Thanh Thương vẫn luôn nắm chặt trong tay đâm về phía sau đầu của Vu Dương, nhưng nhát đâm này lại thế suy yếu, Vu Dương chỉ phất tay một cái, gai Thanh Thương lại như có mắt, bay vụt về, đâm lên bàn tay đang chống trên đất của Quỷ Ẩn.
Lần này Quỷ Ẩn cố cắn chặt răng kiềm nén tiếng kêu thảm thiết sắp tràn ra khỏi miệng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi mắt rắn âm trầm nhìn chằm chằm Vu Dương.
Vu Dương nhíu mày, rất không vui: “Sao hả, sức mạnh chưa cạn, muốn nhận thêm một đấm của tao phải không?”
Quỷ Ẩn hừ lạnh: “Đừng có giả vờ giả vịt làm người lương thiện nữa, tao cũng không cầu xin mày cho tao được chết thống khoái, có bản lĩnh gì thì cứ thể hiện đi, muốn chém muốn giết, tùy mày.”
Vu Dương nghe vậy bật cười: “Được, tao chiều ý mày.”
Vừa dứt lời, một quả đấm đã được vung ra.
Có lẽ vì tức giận, Ảm Hỏa trên nắm đấm này lại càng lớn hơn ban nãy, đừng nói là bị đánh trúng, chỉ cần bị quẹt trúng thôi cũng có thể chết không có chỗ chôn rồi.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi chỉ có bốn chữ “Trừng phạt đúng tội”.
Nhưng ngay khi Ảm Hỏa sắp chạm phải Quỷ Ẩn, không biết có thứ gì đó được bắn ra, mục tiêu chính là cổ tay của Vu Dương.
Vu Dương hơi hoảng, theo bản năng rút tay về, nhưng vẫn bị đánh trúng, sau đó, vật kia lại xông về phía ngọn lửa, hóa thành tro bụi.
Quỷ Ẩn thoáng nhìn về phía Mão Tinh, vẻ mặt vừa đau đớn, vừa không cam lòng, vừa không thể làm gì, vô cùng phức tạp, đầu cô ta ngửa về phía sau, nằm phịch ra đất thở hồng hộc, cánh từ từ biến mất, dáng vẻ dần khôi phục hình người, cuối cùng không động đậy được nữa.
Vu Dương đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống Mão Tinh, Mão Tinh cũng ngẩng đầu nhìn lại, cười hì hì.
“Là gì vậy? Hòn đá nhỏ?” Huyền Kỳ hỏi.
Thẩm Thiên Huy gật đầu.
“Thật sự là hòn đá ư?” Huyền Kỳ không tin lắm “Không thể nào, một thứ bình thường như vậy, với dáng vẻ hiện tại của Vu Dương, đừng nói là đụng phải, vừa đến gần lẽ ra đã bị thiêu thành tro rồi mới đúng.”
“Tất nhiên vốn chỉ là thứ bình thường, nhưng vào tay Mão Tinh thì không còn bình thường nữa.” Thẩm Thiên Huy nói “Hòn đá được tiếp thêm pháp lực của nó, vừa có thể khống chế hướng đi của Ảm Hỏa, vừa có thể đánh trúng Vu Dương.”
“Chậc chậc, thê thảm thật.” Mão Tinh nhìn Quỷ Ẩn lắc đầu “Cô ta đã không còn tác dụng nữa rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ.”
Vu Dương không nói gì, vẻ mặt cũng không tỏ vẻ gì.
“Aizz, hình như hóa xà cũng không lợi hại như trong truyền thuyết nhỉ.” Mão Tinh nói xong, đứng lên, duỗi lưng.
Sau đó, nó lại đánh giá Vu Dương từ trên xuống dưới một lượt, còn nói: “Mày là gì? Thuân Ô? Có biến thân không? Cho tao xem nguyên hình của mày đi.”
Vu Dương bật cười: “Được thôi.”
“Thật ư?” Mão Tinh tỏ vẻ hứng thú.
Chúng tôi hơi sững sờ… được thôi? Sao anh sảng khoái thế? Nhớ trước kia, dù bất cứ kẻ nào muốn xem nguyên hình của anh đều bị anh trợn mắt lạnh lùng bảo ngừng, sao hôm nay thái độ khác hẳn vậy?
“Được.” Vu Dương gật đầu, dáng vẻ khá thân thiện dễ gần.
“Là gì vậy?” Mão Tinh không nhịn được sự tò mò “Có lợi hại không?”
“Tao cũng không rõ.” Vu Dương nhún nhún vai “Nếu mày có bản lĩnh ép tao phải hiện nguyên hình, tự nhiên sẽ biết thôi.”
“Bây giờ mày không biến thân ư?” Mão Tinh hơi thất vọng.
Vu Dương không đáp, hơi vẫy tay về phía roi Ô Vũ, roi Ô Vũ như nghe được lệnh, lập tức bay vào trong tay anh.
“Bây giờ không biến thân thật à?” Mão Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi thêm một lần.
“Sao hả, mày không có bản lĩnh này à?” Vu Dương hỏi ngược lại, có vẻ khiêu khích, vươn tay lau chỗ vết thương của mình.
Mão Tinh sửng sốt, có vẻ rất không thích nghe câu này, nhưng lại nhanh chóng không chế được tâm trạng của mình “Mày còn dùng được huyết chú nữa à, tao không biết, vậy là mày lời quá rồi.”
“Ồ, mày cũng muốn dùng à?” Vu Dương chợt nhíu mày “Đơn giản thôi, tao giúp mày vạch một đường trên người, hay là mày muốn tự làm?”
Mão Tinh cười hắc hắc: “Thôi, thôi, ngẫm lại, mày bị thương, còn vừa mới đánh một trận, cho nên, dùng huyết chú với tao cũng không có gì không công bằng cả.”
“Huyết chú là gì?” Huyền Kỳ lại tiếp xúc với một từ mới.
“Là dùng máu dung nhập vào pháp thuật hoặc binh khí, làm phụ trợ, có thể tăng năng lực.” Thẩm Thiên Huy cố gắng giải thích đơn giản nhất có thể.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại, khi đang đấu với Khôn Cương, khi kiếm Vân Hải không thể cản nổi sự tấn công, Vu Dương từng dùng máu của mình nhập vào trong, hóa ra đó chính là huyết chú.
Đến tận bây giờ, Ảm Hỏa trên tay Vu Dương lại chưa hề bị dập tắt, khi chúng tôi đang nói chuyện, anh đã bôi máu trên tay lên cả roi Ô Vũ, cứ như thế, roi không chỉ dính máu, mà còn hệt như trên bàn tay anh vậy, lập tức bốc lên Ảm Hỏa, chiếu lên khiến gương mặt anh hơi tối tăm.
Mão Tinh nghiêng đầu nhìn Vu Dương một lúc, từ từ thu liễm vẻ mặt cợt nhả: “Ông bảo tao phải cẩn thận, nói rằng lần này không phải là vui đùa tùy tiện, xem ra, lời ông nói là thật.”
“Ông mày còn nói gì nữa?” Vu Dương làm xong xuôi, thả lỏng tay xuống.
“Giết mày.” Mão Tinh trầm giọng nói.
Sau đó mắt nó chợt trở nên tròn xoe, con ngươi co lại thành một đường thẳng, tròng trắng hóa thành màu xám nhạt, khóe miệng mở rộng ra hai bên tai, đầu ngón tay dần to ra, các ngón tay cũng dần trở nên thô ráp, móng tay còn dài ra.
“Hình dạng thật của mày đấy à?” Vu Dương thờ ơ nhìn sự biến hóa này.
Mão Tinh lè cái lưỡi đỏ sậm ra, nở nụ cười quái dị.
“Quả nhiên đều là loài bò sát, ngay cả nụ cười cũng giống nhau y đúc.” Huyền Kỳ lầm bầm.
“Nói ai là bò sát hả?” Không ngờ, lời này lại bị Mão Tinh nghe thấy, nó quay đầu, tàn bạo nhìn chằm chằm chúng tôi. Dáng vẻ thay đổi, cũng trở nên xấu tính hẳn.
Gương mặt kia quả thật rất quái dị, khi chúng tôi nhìn trực tiếp thì cảm thấy nổi cả da gà.
Vu Dương khinh miệt nhếch miệng: “Cậu ấy nói không sai, đúng là loài bò sát đê tiện, không lộ ra nguyên hình thì không cách nào chiến đấu được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook