Cửu Biện Liên
-
Quyển 14 - Chương 1: Vẫn còn hy vọng
Tôi vẫn đứng đó, chỉ cảm thấy các đốt ngón tay đều trở nên cứng ngắc, sự khổ sở trong lòng khiến tôi không cách nào thở nổi.
Tại sao, tại sao lại như vậy, mấy phút trước Diệu Diệu vẫn còn đảo đảo đôi mắt tròn xoe màu lục bích, sao giờ đây lại bỏ chúng tôi mà đi, thật khó tin, mà tôi cũng chẳng muốn tin.
Tôi không nhìn thấy gì nữa, cũng không nghe thấy gì, trong đầu chỉ còn lại gương mặt Diệu Diệu bình thản như đang ngủ say, bên tai chỉ còn tiếng khóc thảm thiết của Huyền Kỳ.
“Sinh linh vô hướng, hồn mau trở về, thu!” Một tiếng quát to, tôi hơi hoàn hồn, quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Thiên Huy đang giơ Phật châu ngọc bên tay trái, thu hồn phách đang bay lơ lửng trên không trung của Diệu Diệu vào.
“Cô giáo Hồ, cứu Diệu Diệu đi, không phải cô có thể làm người chết sống lại đó sao?” Dù thế nào Huyền Kỳ vẫn không chịu hết hy vọng.
“Kinh mạch đều đã bị đứt hết.” Vẻ mặt Lưu Hà cũng không đành lòng, nhưng lại không thể không nói sự thật.
“Dùng cỏ Bất Hủ, dùng cỏ Bất Hủ đi.” Huyền Kỳ vẫn không chịu nghe.
Lưu Hà thở dài, không nói.
Huyền Kỳ như thế càng khiến lòng tôi càng khó chịu, vừa định an ủi cậu mấy câu, mặt đất dưới chân lại lung lay dữ dội, khiến tất cả mọi người đều ngã xuống, Huyền Kỳ lại càng vì đang bận ôm con mèo đen nhỏ trong lòng, không thể duy trì thăng bằng, lập tức ngã vật ra đất.
Tính thời gian, hiệu lực của Tật Phong đan hẳn là đến lúc phải đếm ngược, hai mắt Lang Vương đỏ ngầu, mặt mũi vặn vẹo, dường như muốn phá hủy tất cả mọi người, tất cả mọi vật mới chịu thôi.
Vu Dương thì càng giận dữ, chỉ dùng tay không nhưng sức mạnh càng lớn hơn ban nãy, cũng càng có khí thế hơn.
“Nhanh, nhanh lên.” Lưu Hà kéo chúng tôi, lui đến mức không thể lui được nữa, tập trung tinh thần nhìn hai bên đánh nhau: “Vừa rồi Lang Vương đã dùng hết sức mạnh, chỉ cần Tật Phong đan mất hiệu lực, tiếp tục đánh tiếp, nhẹ thì trọng thương, nặng thì bỏ mạng.”
Huyền Kỳ nghe nói thế, lập tức bật dậy, lớn tiếng nói: “Vu Dương, giết hắn ta đi!”
Hiển nhiên, Vu Dương cũng đang có ý đó, quanh thân hiện lên ánh sáng vàng kim, càng lúc càng chói mắt.
Đúng lúc này, một tiếng “bụp” rất khẽ vang lên, ngay sau đó, một làn khói trắng, mang theo một mùi hương nồng nặc lập tức phả vào mặt.
Mùi thơm vô cùng khó ngửi, lại gay mũi, chỉ hít vào một chút mà tôi đã sặc đến nước mắt nước mũi giàn dụa, xoang mũi, cổ họng đều cảm thấy nóng rát đau đớn, không tự chủ được bắt đầu ho khan.
“Con quạ, cẩn thận con cá chạch này!” Đột nhiên, Tham Lang rống to.
Khói trắng rất dày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không nhìn rõ, chỉ biết là từ phía Vu Dương và Lang Vương truyền đến tiếng gió, ánh sáng xanh hiện ra, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người di chuyển cực nhanh, nhưng chỉ trong vài giây lại tách ra, một bên đột nhiên biến mất, bên còn lại cố đuổi theo hai bước, cuối cùng vẫn bỏ qua.
“Các người ở đâu? Khụ khụ… con cá chạch chết tiệt, con giun khốn kiếp…” Tham Lang vừa nói to vừa ho khan, vẫn không quên hùng hùng hổ hổ.
“Ở đây.” Thẩm Thiên Huy đứng lên nói.
Vừa dứt lời, Vu Dương tay che mũi miệng hiện ra ngay trước mặt, sau đó, Tham Lang cũng đến.
“Chạy rồi? Đều chạy cả rồi sao?” Anh ta nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, miễn cưỡng mở mắt thành một đường nhỏ, nhìn xung quanh.
Vu Dương không lên tiếng, cơn giận vẫn còn chưa tiêu.
Lưu Hà cũng đứng thẳng người, kéo tôi tới, còn muốn đi kéo Huyền Kỳ sang, nhưng lại phát hiện, không biết từ lúc nào, cậu đã ngồi ôm thi thể của Diệu Diệu, ngẩn người.
Lúc này, sương khói bắt đầu tản đi, Tham Lang lau mặt, có thể là đã cảm thấy khá hơn, vô cùng bất mãn quay sang Lưu Hà: “Con hồ ly kia, rốt cuộc là cô bị gì? Bình thường không phải rất hung hãn sao, gì mà kiếm Vân Hải, lửa hồ ly, đủ loại chiêu trò, sao ngay lúc mấu chốt lại không làm gì vậy hả?”
Lưu Hà quay mặt sang một bên, không đáp.
“Nói chuyện, nói chuyện đi!” Tham Lang cũng tức điên “Một kẻ nên biến thân thì không biến thân, chỉ cầm roi mà thể hiện, một kẻ nên ra tay lại không ra tay, núp ở đằng sau vờ yếu ớt, các người chẳng lẽ định để một tên pháp sư và hai người bình thường đối phó Lang Vương? Hay vì họ là người nên hai người mới nhìn không thuận mắt? Được, cho dù chướng mắt họ đi nữa, Diệu Diệu chẳng phải là đồng loại của các người sao? Biết rõ cô ấy không biết đánh nhau, sao lại trơ mắt để cô ấy… để cô ấy…”
Anh ta càng nói càng kích động, càng nói càng không lựa lời, thân giáp khắp người đều dựng đứng cả lên, lóe ra ánh sáng xanh nhạt, không thèm nghĩ ngợi, vung tay đấm thẳng về phía mặt Vu Dương.
Vu Dương giơ tay nắm được cú đấm của anh ta, hất mạnh ra, không nói một lời.
Tham Lang lại trừng mắt ác độc nhìn Lưu Hà, nhưng đúng lúc lại nhìn thấy Huyền Kỳ ngồi trên đất, không khỏi cứng đờ, sửng sốt một lúc lâu, thở dài, dần bình tĩnh trở lại.
“Tôi nói này, đừng khổ sở nữa, con hồ ly kia nhất định có cách.” Im lặng một lúc, anh ta mới lại nói.
“Đúng vậy, đừng quá đau buồn.” Thẩm Thiên Huy cũng tiếp lời.
Huyền Kỳ lại chỉ chìm đắm trong đau thương, mắt điếc tai ngơ với mấy lời của bọn họ.
Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của cậu, cả con mèo đen nhỏ không còn nhúc nhích trong lòng cậu, tôi lại càng đau lòng. Tôi ngồi xổm xuống, ôm chặt bờ vai cậu, nói: “Chúng ta trở về đi, để Diệu Diệu ngủ trên nệm mềm sẽ thoải mái hơn.”
Nghe tôi nói thế, Huyền Kỳ rốt cuộc cũng có phản ứng, ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt lại trào ra: “Thanh Loan, Thẩm Thiên Huy, có phải đã thu hồn phách của Diệu Diệu vào Phật châu rồi không?”
Tôi gật đầu, hơi khó hiểu vì sao cậu lại nói như thế.
Huyền Kỳ đứng bật dậy, tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm Lưu Hà: “Cô giáo Hồ, cô nhìn đi, hồn phách vẫn còn đây, thân thể cũng còn, cô có cách không?”
Lưu Hà cười miễn cưỡng, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Đúng vậy, không phải cô luôn khoe khoang rằng, chỉ cần có cỏ Bất Hủ thì đều có thể khiến kẻ chết sống lại sao?” Tham Lang ở bên cạnh nói “Tôi nhớ, trong nhà của cô chỉ là mất một ít cỏ Bất Hủ, cũng không phải không còn, nhanh bế quan nghiên cứu đi.”
Sau đó, anh ta không để bất cứ kẻ nào nói thêm gì nữa, quay sang Vu Dương nói: “Anh, đi Băng Nguyên lấy vài khối băng lạnh về đây, chịu trách nhiệm bảo tồn thân thể.”
“Quả thật cám ơn sự quan tâm của mọi người.” Bỗng dưng, một giọng nữ vang lên.
Tham Lang hơi cảnh giác, theo bản năng đứng khụt khịt mũi, lại bị mùi thơm còn sót lại trong không khí ban nãy làm hắt xì liên tục.
“Là tộc trưởng U Hinh à?” Vu Dương cũng không lộ vẻ đề phòng, chỉ chắp tay về một phía.
Nơi đó, một bóng người dần hiện lên. Quả thật là một người phụ nữ, toàn thân đều là quần áo màu đen, che kín mặt, chỉ để hở một đôi mắt to màu lục bích, vô cùng sáng ngời linh hoạt.
“Bà là ai?” Tham Lang lau nước mũi, vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.
Tộc trưởng U Hinh, sao cái danh hiệu này nghe quen quá vậy nhỉ?
Đúng rồi, lúc ở trong Mê Hồn trận, Vu Dương đi vào kết giới của tộc Đạp Tuyết Huyền Miêu, tôi đã nghe thấy cái tên này, bà ấy, không phải là mẹ của Diệu Diệu sao?”
“Tại hạ là U Hinh, tộc trưởng của tộc Đạp Tuyết Huyền Miêu.” Lúc U Hinh nói chuyện cũng đồng thời lấy khăn che mặt xuống, trông vô cùng bình tĩnh, lẽ nào bà ấy còn không biết con gái đã chết, hoặc là, bà ấy có cách khiến con gái sống lại?
Tham Lang chưa từng nhìn thấy tình cảnh trong Mê Hồn trận, vẫn không biết đó là ai, vẻ mặt khó hiểu: “Đạp Tuyết Huyền Miêu? Tộc trưởng? Chị của Diệu Diệu à?”
U Hinh nghe thấy thế, chỉ gượng cười nhạt: “Vị này chắc là Thiên Cẩu Tham Lang nổi tiếng sao? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ là mẹ của Diệu Diệu, những ngày qua, cám ơn mọi người đã chăm sóc Diệu Diệu, cảm kích vô cùng.”
Vừa dứt lời, Tham Lang đã há hốc mồm, không biết nên thế nào cho phải, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Phản ứng của mọi người, U Hinh đã sớm ngờ đến, bà không hề hoang mang nhìn chúng tôi, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Huyền Kỳ, hơi nhíu mày.
“Bác gái, cháu….” Huyền Kỳ vừa áy náy, lại quẫn bách, vẻ mặt vô cùng phức tạp, vội vã nhìn U Hinh một cái, không dám ngẩng đầu.
“Cậu không cần quá tự trách, lúc Diệu Diệu đi ra ngoài, tôi đã biết sẽ có một ngày như thế.” U Hinh đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói “Tộc của chúng tôi, từ trước đến nay trí nhớ đều rất tốt, không chỉ nhớ thù, đối với người đã từng giúp đỡ cũng sẽ cố gắng đền đáp, huống chi, nó đưa cái răng sữa kia cho cậu, chẳng khác gì đã giao cả đời mình, dù là tánh mạnh đi nữa, hơn một trăm năm qua, tôi chỉ coi như là đang thay cậu chăm sóc nó mà thôi.”
“Thế nhưng… thế nhưng…” Huyền Kỳ khóc không thành tiếng.
U Hinh vuốt ve bộ lông bóng loáng của Diệu Diệu, tôi để ý thấy tay bà khẽ run.
“Con hồ ly kia nhất định sẽ có cách mà, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ trả lại cho bà một cô con gái vui vẻ.” Tham Lang thề son sắt vỗ vỗ ngực.
U Hinh quay đầu nhìn Tham Lang, ngồi thẳng người: “Kinh mạch cả người thì không nói, nhưng hồn phách đã bật ra, tôi nghĩ, dù là Lưu Hà tiên tử cũng khó mà xoay chuyển.”
Dừng một chút, thấy chúng tôi không nói gì, lại nói: “Sức mạnh ghê gớm như thế, hẳn là đao Khai Thiên của Lang Vương gây ra, nó là vì bảo vệ chị em Huyền Kỳ đúng không? Như vậy rất tốt.”
“Thật ra thì, cũng không phải là không có cách.” Lưu Hà nãy giờ vẫn như đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Cô có cách?” Tham Lang kích động túm lấy vai cô ấy không ngừng lắc qua lắc lại.
“Để cô ấy nói, đừng có lắc.” Tôi vội ngăn.
“Nội đan vẫn chưa vỡ hoàn toàn.” Lưu Hà hẳn là vừa nghĩ ra, vẫn chưa quá chắc chắn.
“Có ý gì, nói rõ ràng đi.” Tham Lang không thích nghe nhất là mấy lời không chắc chắn.
Lưu Hà sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu, nói: “Đối với yêu, chỉ cần nội đan còn thì vẫn còn hy vọng. Nội đan của Diệu Diệu lúc này, tuy là bị nứt đến mức không thể dung nạp được hồn phách nhưng lại chưa vỡ. Tôi không dám cam đoan nhưng nhất định sẽ cố toàn lực, bất kể có khó khăn cũng phải thử một lần, dù sao, lần này cô ấy cũng cứu cả tôi nữa.”
“Được, con hồ ly kia, coi như cô có lương tâm.” Tham Lang vừa nghe nói “còn có hy vọng” thì rất vui vẻ.
Đến lúc này, ngay cả U Hinh vốn đang bình tĩnh, cũng không thể không biến sắc: “Tiên tử, quả thật có thể sao?”
“Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ là thử xem sao thôi.” Trông Lưu Hà có vẻ như hơi hối hận vì mình đã nói hơi chắc chắn quá “Tình huống như thế này tôi chưa từng gặp phải, trước kia từng nghe nói qua, nhưng rốt cuộc có được hay không thì chưa biết.”
U Hinh bình tĩnh, khẽ gật đầu: “Như vậy, trông cậy vào cô. Thân thể của nó, cứ để tôi bảo quản cho.”
Tại sao, tại sao lại như vậy, mấy phút trước Diệu Diệu vẫn còn đảo đảo đôi mắt tròn xoe màu lục bích, sao giờ đây lại bỏ chúng tôi mà đi, thật khó tin, mà tôi cũng chẳng muốn tin.
Tôi không nhìn thấy gì nữa, cũng không nghe thấy gì, trong đầu chỉ còn lại gương mặt Diệu Diệu bình thản như đang ngủ say, bên tai chỉ còn tiếng khóc thảm thiết của Huyền Kỳ.
“Sinh linh vô hướng, hồn mau trở về, thu!” Một tiếng quát to, tôi hơi hoàn hồn, quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Thiên Huy đang giơ Phật châu ngọc bên tay trái, thu hồn phách đang bay lơ lửng trên không trung của Diệu Diệu vào.
“Cô giáo Hồ, cứu Diệu Diệu đi, không phải cô có thể làm người chết sống lại đó sao?” Dù thế nào Huyền Kỳ vẫn không chịu hết hy vọng.
“Kinh mạch đều đã bị đứt hết.” Vẻ mặt Lưu Hà cũng không đành lòng, nhưng lại không thể không nói sự thật.
“Dùng cỏ Bất Hủ, dùng cỏ Bất Hủ đi.” Huyền Kỳ vẫn không chịu nghe.
Lưu Hà thở dài, không nói.
Huyền Kỳ như thế càng khiến lòng tôi càng khó chịu, vừa định an ủi cậu mấy câu, mặt đất dưới chân lại lung lay dữ dội, khiến tất cả mọi người đều ngã xuống, Huyền Kỳ lại càng vì đang bận ôm con mèo đen nhỏ trong lòng, không thể duy trì thăng bằng, lập tức ngã vật ra đất.
Tính thời gian, hiệu lực của Tật Phong đan hẳn là đến lúc phải đếm ngược, hai mắt Lang Vương đỏ ngầu, mặt mũi vặn vẹo, dường như muốn phá hủy tất cả mọi người, tất cả mọi vật mới chịu thôi.
Vu Dương thì càng giận dữ, chỉ dùng tay không nhưng sức mạnh càng lớn hơn ban nãy, cũng càng có khí thế hơn.
“Nhanh, nhanh lên.” Lưu Hà kéo chúng tôi, lui đến mức không thể lui được nữa, tập trung tinh thần nhìn hai bên đánh nhau: “Vừa rồi Lang Vương đã dùng hết sức mạnh, chỉ cần Tật Phong đan mất hiệu lực, tiếp tục đánh tiếp, nhẹ thì trọng thương, nặng thì bỏ mạng.”
Huyền Kỳ nghe nói thế, lập tức bật dậy, lớn tiếng nói: “Vu Dương, giết hắn ta đi!”
Hiển nhiên, Vu Dương cũng đang có ý đó, quanh thân hiện lên ánh sáng vàng kim, càng lúc càng chói mắt.
Đúng lúc này, một tiếng “bụp” rất khẽ vang lên, ngay sau đó, một làn khói trắng, mang theo một mùi hương nồng nặc lập tức phả vào mặt.
Mùi thơm vô cùng khó ngửi, lại gay mũi, chỉ hít vào một chút mà tôi đã sặc đến nước mắt nước mũi giàn dụa, xoang mũi, cổ họng đều cảm thấy nóng rát đau đớn, không tự chủ được bắt đầu ho khan.
“Con quạ, cẩn thận con cá chạch này!” Đột nhiên, Tham Lang rống to.
Khói trắng rất dày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không nhìn rõ, chỉ biết là từ phía Vu Dương và Lang Vương truyền đến tiếng gió, ánh sáng xanh hiện ra, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người di chuyển cực nhanh, nhưng chỉ trong vài giây lại tách ra, một bên đột nhiên biến mất, bên còn lại cố đuổi theo hai bước, cuối cùng vẫn bỏ qua.
“Các người ở đâu? Khụ khụ… con cá chạch chết tiệt, con giun khốn kiếp…” Tham Lang vừa nói to vừa ho khan, vẫn không quên hùng hùng hổ hổ.
“Ở đây.” Thẩm Thiên Huy đứng lên nói.
Vừa dứt lời, Vu Dương tay che mũi miệng hiện ra ngay trước mặt, sau đó, Tham Lang cũng đến.
“Chạy rồi? Đều chạy cả rồi sao?” Anh ta nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, miễn cưỡng mở mắt thành một đường nhỏ, nhìn xung quanh.
Vu Dương không lên tiếng, cơn giận vẫn còn chưa tiêu.
Lưu Hà cũng đứng thẳng người, kéo tôi tới, còn muốn đi kéo Huyền Kỳ sang, nhưng lại phát hiện, không biết từ lúc nào, cậu đã ngồi ôm thi thể của Diệu Diệu, ngẩn người.
Lúc này, sương khói bắt đầu tản đi, Tham Lang lau mặt, có thể là đã cảm thấy khá hơn, vô cùng bất mãn quay sang Lưu Hà: “Con hồ ly kia, rốt cuộc là cô bị gì? Bình thường không phải rất hung hãn sao, gì mà kiếm Vân Hải, lửa hồ ly, đủ loại chiêu trò, sao ngay lúc mấu chốt lại không làm gì vậy hả?”
Lưu Hà quay mặt sang một bên, không đáp.
“Nói chuyện, nói chuyện đi!” Tham Lang cũng tức điên “Một kẻ nên biến thân thì không biến thân, chỉ cầm roi mà thể hiện, một kẻ nên ra tay lại không ra tay, núp ở đằng sau vờ yếu ớt, các người chẳng lẽ định để một tên pháp sư và hai người bình thường đối phó Lang Vương? Hay vì họ là người nên hai người mới nhìn không thuận mắt? Được, cho dù chướng mắt họ đi nữa, Diệu Diệu chẳng phải là đồng loại của các người sao? Biết rõ cô ấy không biết đánh nhau, sao lại trơ mắt để cô ấy… để cô ấy…”
Anh ta càng nói càng kích động, càng nói càng không lựa lời, thân giáp khắp người đều dựng đứng cả lên, lóe ra ánh sáng xanh nhạt, không thèm nghĩ ngợi, vung tay đấm thẳng về phía mặt Vu Dương.
Vu Dương giơ tay nắm được cú đấm của anh ta, hất mạnh ra, không nói một lời.
Tham Lang lại trừng mắt ác độc nhìn Lưu Hà, nhưng đúng lúc lại nhìn thấy Huyền Kỳ ngồi trên đất, không khỏi cứng đờ, sửng sốt một lúc lâu, thở dài, dần bình tĩnh trở lại.
“Tôi nói này, đừng khổ sở nữa, con hồ ly kia nhất định có cách.” Im lặng một lúc, anh ta mới lại nói.
“Đúng vậy, đừng quá đau buồn.” Thẩm Thiên Huy cũng tiếp lời.
Huyền Kỳ lại chỉ chìm đắm trong đau thương, mắt điếc tai ngơ với mấy lời của bọn họ.
Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của cậu, cả con mèo đen nhỏ không còn nhúc nhích trong lòng cậu, tôi lại càng đau lòng. Tôi ngồi xổm xuống, ôm chặt bờ vai cậu, nói: “Chúng ta trở về đi, để Diệu Diệu ngủ trên nệm mềm sẽ thoải mái hơn.”
Nghe tôi nói thế, Huyền Kỳ rốt cuộc cũng có phản ứng, ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt lại trào ra: “Thanh Loan, Thẩm Thiên Huy, có phải đã thu hồn phách của Diệu Diệu vào Phật châu rồi không?”
Tôi gật đầu, hơi khó hiểu vì sao cậu lại nói như thế.
Huyền Kỳ đứng bật dậy, tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm Lưu Hà: “Cô giáo Hồ, cô nhìn đi, hồn phách vẫn còn đây, thân thể cũng còn, cô có cách không?”
Lưu Hà cười miễn cưỡng, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Đúng vậy, không phải cô luôn khoe khoang rằng, chỉ cần có cỏ Bất Hủ thì đều có thể khiến kẻ chết sống lại sao?” Tham Lang ở bên cạnh nói “Tôi nhớ, trong nhà của cô chỉ là mất một ít cỏ Bất Hủ, cũng không phải không còn, nhanh bế quan nghiên cứu đi.”
Sau đó, anh ta không để bất cứ kẻ nào nói thêm gì nữa, quay sang Vu Dương nói: “Anh, đi Băng Nguyên lấy vài khối băng lạnh về đây, chịu trách nhiệm bảo tồn thân thể.”
“Quả thật cám ơn sự quan tâm của mọi người.” Bỗng dưng, một giọng nữ vang lên.
Tham Lang hơi cảnh giác, theo bản năng đứng khụt khịt mũi, lại bị mùi thơm còn sót lại trong không khí ban nãy làm hắt xì liên tục.
“Là tộc trưởng U Hinh à?” Vu Dương cũng không lộ vẻ đề phòng, chỉ chắp tay về một phía.
Nơi đó, một bóng người dần hiện lên. Quả thật là một người phụ nữ, toàn thân đều là quần áo màu đen, che kín mặt, chỉ để hở một đôi mắt to màu lục bích, vô cùng sáng ngời linh hoạt.
“Bà là ai?” Tham Lang lau nước mũi, vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.
Tộc trưởng U Hinh, sao cái danh hiệu này nghe quen quá vậy nhỉ?
Đúng rồi, lúc ở trong Mê Hồn trận, Vu Dương đi vào kết giới của tộc Đạp Tuyết Huyền Miêu, tôi đã nghe thấy cái tên này, bà ấy, không phải là mẹ của Diệu Diệu sao?”
“Tại hạ là U Hinh, tộc trưởng của tộc Đạp Tuyết Huyền Miêu.” Lúc U Hinh nói chuyện cũng đồng thời lấy khăn che mặt xuống, trông vô cùng bình tĩnh, lẽ nào bà ấy còn không biết con gái đã chết, hoặc là, bà ấy có cách khiến con gái sống lại?
Tham Lang chưa từng nhìn thấy tình cảnh trong Mê Hồn trận, vẫn không biết đó là ai, vẻ mặt khó hiểu: “Đạp Tuyết Huyền Miêu? Tộc trưởng? Chị của Diệu Diệu à?”
U Hinh nghe thấy thế, chỉ gượng cười nhạt: “Vị này chắc là Thiên Cẩu Tham Lang nổi tiếng sao? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ là mẹ của Diệu Diệu, những ngày qua, cám ơn mọi người đã chăm sóc Diệu Diệu, cảm kích vô cùng.”
Vừa dứt lời, Tham Lang đã há hốc mồm, không biết nên thế nào cho phải, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Phản ứng của mọi người, U Hinh đã sớm ngờ đến, bà không hề hoang mang nhìn chúng tôi, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Huyền Kỳ, hơi nhíu mày.
“Bác gái, cháu….” Huyền Kỳ vừa áy náy, lại quẫn bách, vẻ mặt vô cùng phức tạp, vội vã nhìn U Hinh một cái, không dám ngẩng đầu.
“Cậu không cần quá tự trách, lúc Diệu Diệu đi ra ngoài, tôi đã biết sẽ có một ngày như thế.” U Hinh đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói “Tộc của chúng tôi, từ trước đến nay trí nhớ đều rất tốt, không chỉ nhớ thù, đối với người đã từng giúp đỡ cũng sẽ cố gắng đền đáp, huống chi, nó đưa cái răng sữa kia cho cậu, chẳng khác gì đã giao cả đời mình, dù là tánh mạnh đi nữa, hơn một trăm năm qua, tôi chỉ coi như là đang thay cậu chăm sóc nó mà thôi.”
“Thế nhưng… thế nhưng…” Huyền Kỳ khóc không thành tiếng.
U Hinh vuốt ve bộ lông bóng loáng của Diệu Diệu, tôi để ý thấy tay bà khẽ run.
“Con hồ ly kia nhất định sẽ có cách mà, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ trả lại cho bà một cô con gái vui vẻ.” Tham Lang thề son sắt vỗ vỗ ngực.
U Hinh quay đầu nhìn Tham Lang, ngồi thẳng người: “Kinh mạch cả người thì không nói, nhưng hồn phách đã bật ra, tôi nghĩ, dù là Lưu Hà tiên tử cũng khó mà xoay chuyển.”
Dừng một chút, thấy chúng tôi không nói gì, lại nói: “Sức mạnh ghê gớm như thế, hẳn là đao Khai Thiên của Lang Vương gây ra, nó là vì bảo vệ chị em Huyền Kỳ đúng không? Như vậy rất tốt.”
“Thật ra thì, cũng không phải là không có cách.” Lưu Hà nãy giờ vẫn như đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Cô có cách?” Tham Lang kích động túm lấy vai cô ấy không ngừng lắc qua lắc lại.
“Để cô ấy nói, đừng có lắc.” Tôi vội ngăn.
“Nội đan vẫn chưa vỡ hoàn toàn.” Lưu Hà hẳn là vừa nghĩ ra, vẫn chưa quá chắc chắn.
“Có ý gì, nói rõ ràng đi.” Tham Lang không thích nghe nhất là mấy lời không chắc chắn.
Lưu Hà sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu, nói: “Đối với yêu, chỉ cần nội đan còn thì vẫn còn hy vọng. Nội đan của Diệu Diệu lúc này, tuy là bị nứt đến mức không thể dung nạp được hồn phách nhưng lại chưa vỡ. Tôi không dám cam đoan nhưng nhất định sẽ cố toàn lực, bất kể có khó khăn cũng phải thử một lần, dù sao, lần này cô ấy cũng cứu cả tôi nữa.”
“Được, con hồ ly kia, coi như cô có lương tâm.” Tham Lang vừa nghe nói “còn có hy vọng” thì rất vui vẻ.
Đến lúc này, ngay cả U Hinh vốn đang bình tĩnh, cũng không thể không biến sắc: “Tiên tử, quả thật có thể sao?”
“Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ là thử xem sao thôi.” Trông Lưu Hà có vẻ như hơi hối hận vì mình đã nói hơi chắc chắn quá “Tình huống như thế này tôi chưa từng gặp phải, trước kia từng nghe nói qua, nhưng rốt cuộc có được hay không thì chưa biết.”
U Hinh bình tĩnh, khẽ gật đầu: “Như vậy, trông cậy vào cô. Thân thể của nó, cứ để tôi bảo quản cho.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook