Cửu Biện Liên
-
Quyển 13 - Chương 7: Luận bàn
“Bệ hạ nói quá lời, đường đường là vua của Lang tộc, nói chuyện trước sau như một, sao ta lại không tin? Mượn mấy ngày, cũng không phải không thể.” Vu Dương ra vẻ phất phất tay “Chỉ là, có quá nhiều người muốn Di Thiên châu, một khi biết chuyện, hôm nay ngài mượn về, hôm sau chúng lại đến, khiến cho nơi thế ngoại đào viên như tộc của ngài trở nên nhiễu loạn, vậy, ta thật quá có lỗi rồi.”
Lang Vương cười, cũng phất phất tay: “Chịu thôi chịu thôi. Chuyện hôm nay, chỉ cần cậu không nói, ta không nói, sẽ không có ai biết nữa, cũng không có mấy tên không đâu xông vào quấy nhiễu tộc ta.”
Dừng một chút, thấy Vu Dương không đáp lời, ông ta còn nói: “Sau khi nhận được vật quý, ta chắc chắn cất giấu ở một nơi an toàn, cũng sẽ tăng thêm binh lính trông chừng, cho dù có người mơ ước, dù hắn có là thần tiên hạ phàm, muốn lấy đi cũng khó.”
Vu Dương không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu một cái.
“Như vậy, cậu nói với cô Thanh Loan hay để ta đây?” Lang Vương cho là anh đã đồng ý.
“Đừng vội.” Vu Dương nói “Trước hết, để ta nói với bệ hạ mấy câu.”
Lang Vương có hơi không kiên nhẫn, nhưng cũng không tiện phát tác: “Mời nói ngắn gọn.”
“Mấy ngày vừa rồi ta có ra ngoài dạo chơi.” Vu Dương chậm rãi nói “Nghe nói trong yêu giới có rất nhiều người đang bàn tán về Đại Hình Quan của tộc ngài, bảo rằng tu vi của hắn cao, thực lực cũng không kém, còn là một người chế thuốc giỏi, ta vô cùng tò mò, muốn biết hắn rốt cuộc là người như thế nào, có bản lãnh gì?”
“Hình dáng của hắn ra sao, ta cũng không rõ nữa.” Lang Vương sảng khoái trả lời: “Cậu đã nghe nói, chắc cũng biết hắn không dùng gương mặt thật để gặp người khác. Còn về phần bản lãnh gì đó, sau này có cơ hội nhìn thấy, cậu cứ cùng hắn luận bàn thì sẽ biết ngay thôi.”
Trả lời như thế, chẳng khác nào chẳng nói gì.
Vu Dương không bực, chỉ hỏi tiếp: “Chuyện Di Thiên châu, trước hết chính là hắn nói cho bệ hạ biết, lần này cũng là hắn đề nghị bệ hạ đến đây đúng không?”
Lang Vương khẽ cau mày: “Chuyện Di Thiên châu, là do ai nói thì cũng chẳng thể kiểm tra được, lần này có phải hắn đề nghị ta tới đây hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Vu Dương không để ý đến câu hỏi của Lang Vương, thẳng thắn nói: “Bệ hạ, mời ngài nghĩ kĩ lại, nếu Đại Hình Quan biết Di Thiên châu đang ở đâu, vì sao không đích thân đến lấy mà lại nói cho ngài biết?”
“Bởi vì hắn từng bị kẻ thù đuổi giết, bị thương nặng, là ta chứa chấp hắn.” Lang Vương cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
“Hôm nay vết thương của hắn chắc đã khỏi hơn nửa rồi đi?” Vu Dương lại hỏi “Vì sao lại không ra tay, chẳng lẽ hắn ta thờ ơ với vật quý?”
Sự không vui của Lang Vương càng rõ ràng: “Được, những chuyện này cũng không phải chuyện bí mật gì, cậu muốn biết ta sẽ nói cho cậu biết, miễn cho cậu cứ một lúc lại hỏi một câu, không rõ mục đích gì cả khiến người ta không thoải mái.”
Sau đó, suy nghĩ một lúc, mới nói tiếp: “Lúc mới gặp hắn, ta cũng đang bị thương nặng, trị mãi không khỏi, nói vậy, chắc cậu cũng biết rồi. Hắn cho ta thuốc tốt, điều kiện trao đổi là một nơi cư trú. Lúc ấy tình trạng của hắn càng hỏng bét hơn ta nhiều, nếu không có một chỗ chữa thương an toàn, rất có thể sẽ nguy đến tính mạng, vì vậy, mặc dù ban đầu ta không tin tưởng nhưng nghĩ kĩ lại, lừa gạt ta thì hắn có lợi gì đâu, huống chi đây là địa bàn của ta, vì vậyu ta mới đồng ý cho hắn lưu lại.”
“Thuốc kia, bệ hạ có kiểm tra chưa?” Có hơi dư thừa nhưng Vu Dương vẫn hỏi.
“Tất nhiên.” Quả nhiên chút ý thức đề phòng này Lang Vương vẫn có “Ta đã cho một dược sư giỏi nhất kiểm tra, kết luận là thành phần rất bình thường nhưng tỉ lệ pha trộn khá kì lạ, những thành phần kia cũng không ảnh hưởng lẫn nhau sinh ra tác dụng phụ, sau khi uống vào, hiệu quả ngoài dự đoán. Đến hôm sau, ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều.”
Nói đến đây, Vu Dương không lên tiếng.
Lang Vương nhìn anh, sắc mặt từ từ trầm xuống: “Các hạ hỏi chuyện này, là có ý gì?”
Vu Dương chắp tay nói: “Bệ hạ, ta không có ý gì khác, cũng không muốn đối địch với ngài, chỉ là, người người đều muốn lấy được vật quý, vì sao hắn lại không hề bận tâm, còn dùng hết sức trợ giúp bệ hạ, chuyện này, không phải hơi kì quái ư?”
“Ta lại cảm thấy không có gì kì quái.” Lang Vương tiếp lời nói: “Ta cứu mạng hắn, hắn báo đáp ta, vốn là điều đương nhiên.”
“Bệ hạ, mong ngài nghĩ lại.” Vu Dương nói khá khách khí nhưng vẫn kiên trì với quan điểm của mình.
Lang Vương yên lặng một lúc, nói: “Ý của cậu là, hắn không phải thật lòng giúp ta, mà chỉ muốn mượn tay ta đoạt Di Thiên châu, sau đó sẽ gây bất lợi cho ta ư?”
Vu Dương không đáp, nhưng nhìn dáng vẻ thì hết sức khẳng định.
“Quả thật là ăn nói bậy bạ!” Lang Vương nhìn anh một lúc, sắc mặt càng trở nên khó coi, bỗng nhiên giận dữ quát: “Đại Hình Quan là thủ hạ của ta, cách hắn đối nhân xử thế ra sao, ta rõ ràng, không đến phiên các hạ nói qua nói lại. Hôm nay các hạ nói như thế, là muốn ám chỉ ta đang bị người khác lợi dụng, hay cho rằng Đại Hình Quan có ý xấu?”
Vu Dương không nói, nhíu mày.
Lang Vương hừ mạnh: “Mấy lời này cảu các hạ, dù là ai nghe thấy cũng đều cảm thấy như đang khích bác ly gián. Ta nghĩ, cậu chỉ là muốn một mình chiếm Cửu Biện Huyết Liên và Di Thiên châu thôi chứ gì.”
“Di Thiên châu, ta nhất định phải có.” Vu Dương thoải mái thừa nhận “Cửu Biện Huyết Liên là vật của Cửu Vĩ Hồ tộc, không thể chắp tay đưa cho kẻ khác.”
“Ồ, nhất định phải có?” Lang Vương khẽ nheo mắt “Hôm nay, ta cũng muốn mở rộng tầm mắt bản lĩnh của Thuân Ô tộc.”
Vừa nói xong, cả phòng đều trở nên yên tĩnh, Lưu Hà ngồi trên ghế sô pha ôm lấy ngực, nhìn chăm chú vào hai người, ta và Huyền Kỳ cũng vô cùng khẩn trương, không biết tiếp theo sẽ xảy ra trận chiến mãnh liệt thế nào.
“Lui về sau, sát vào tường.” Vu Dương nghiêng đầu nói.
Chúng tôi vội làm theo, lưng vừa áp vào tường, cái bàn làm việc đã lập tức di chuyển, vây chúng tôi vào trong như một cái hàng rào.
“Không cần lo lắng quá mức.” Lang Vương mở miệng nói “Chúng ta chỉ đang luận bàn, không liên quand dến người khác. Ta có thể đáp ứng với cậu, trước khi kết thúc, sẽ không đụng đến một cọng tóc gáy của họ.”
Vu Dương gật đầu nói: “Tốt.”
“Bất quá, đánh không thì chẳng có gì vui, chúng ta đánh cược đi.” Lang Vương nói tiếp “Nếu ta thắng, hoa sen và cô gái kia đều thuộc về ta.”
Lời này chẳng qua là thông báo, chứ không phải đang hỏi ý kiến, vừa nói xong ông ta đã bay lên, tay nắm lại vung về phía ngực của Vu Dương.
Vu Dương đè chân đứng vững, trực tiếp tiếp lấy một đấm này.
Lang Vương không ngờ quả đấm của mình lại bị đối phương nắm trong tay, hơi bất ngờ, ngay sau đó, một tay khác như một con dao chém về phía cổ tay của Vu Dương.
Vu Dương thấy thế, hơi bối rối, tay dùng sức, đẩy Lang Vương ra.
Tất cả đều chỉ xảy ra trong hai ba giây, Lang Vương không hề rơi xuống đất, bị đẩy như thế thì dứt khoát mượn lực, lộn mèo một cái trên trần nhà, vững vàng đứng trước mặt Vu Dương.
Phòng cố vấn chăm sóc sức khỏe vốn rộng rãi, vốn là để người đến cảm thấy thoải mái, nhưng giờ phút này trở thành sàn đấu lại có vẻ quá nhỏ.
Sau một lần tấn công, Lang Vương không vội đánh tiếp mà nhìn xung quanh, nói: “Nơi này khó đánh, muốn đánh, bất luận thắng thua, cũng đều phải đánh rộng tay rộng chân mới đủ thống khoái.”
“Lên sân thượng đi.” Lưu Hà đúng lúc đề nghị, thuận tiện nháy mắt với chúng tôi.
Lang Vương gật đầu, thân thể hóa thành một tia chớp màu xám tro, bay ra khỏi cửa sổ, sau đó không còn thấy đâu nữa.
“Mau mau mau, nhân cơ hội này.” Lưu Hà đẩy bàn ra, miệng vội vã bảo chúng tôi trốn.
“Có thể chạy đi đâu chứ?” Vu Dương nhảy lên bệ cửa sổ “Hôm nay chạy thì còn có ngày mai, hôm sau, mục đích của Lang Vương rất rõ ràng, không đạt được sẽ không bỏ qua, chẳng bằng đánh nhanh thắng nhanh, để ông ta bỏ ý định này đi.”
“Thế nhưng…” Lưu Hà rất không yên tâm.
“Dẫn hai người họ theo, nhớ kĩ, trói họ lại” Vu Dương nói rồi cũng lập tức biến mất không thấy đâu.
“Tại sao?” Huyền Kỳ rất bất mãn, dù biết Vu Dương không nghe thấy nhưng vẫn không nhịn được kêu lên “Anh không nói thì bọn tôi cũng định đi lên xem mà, nhưng sao lại trói chúng tôi lại chứ?”
Lưu Hà suy nghĩ một lúc, dường như hiểu ra: “Anh ấy bảo tôi làm vậy là vì nghĩ cho tôi —- bắt các người lên, giống như là tôi đang giúp Lang Vương.”
Huyền Kỳ vẫn không vui nhưng Lưu Hà cũng không để ý đến cậu, vung tay lên, tay hai người chúng tôi đều bị trói ra sau lưng, không nhúc nhích được.
“Đi thôi.” Lưu Hà mở cửa phòng, nhìn xung quanh “Nhanh lên, để người khác thấy thì không tốt đâu.”
Dọc theo đường đi, Huyền Kỳ lầm bầm không ngừng, cuối cùng cũng lên đến sân thượng.
“Nhanh lên đi, đừng có lầm bầm nữa.” Lưu Hà tỏ vẻ hung dữ, đẩy chúng tôi về phía trước.
Trên sân thượng, Lang Vương và Vu Dương đã ra tay, roi Ô Vũ linh hoạt như rồng bay ra biển, Lang Vương thì cầm một thanh đao lớn, mạnh mẽ vô cùng.
“Đao lớn này của ông ta đẹp hơn của tên Mã Phúc kia nhiều” Huyền Kỳ thấy vậy liền choáng váng, không đầu không đuôi nói một câu.
Lang Vương dường như nghe thấy, quay đầu thấy Lưu Hà kéo chúng tôi lên đây, vẻ mặt hơi vui mừng, nắm đao lớn để trước ngực, chặn roi của Vu Dương.
Sau khi Vu Dương thu hồi roi, lại lập tức đánh ra, mà Lang Vương lại vì chút phân tâm mà mất đi thời cơ, bị bức phải lui về sau, luống cuống tay chân.
Vu Dương thấy tình cảnh này, hai mắt tỏa sáng, tấn công càng nhanh càng ác liệt, khí thế kinh người, Lang vương có chiêu có thể đánh lại, nhưng nhiều lần thất bại, càn như vậy, trong lòng càng sợ hãi, tay chân càng loạn, khí thế tất nhiên không bằng Vu Dương, về sau dần đỡ không nổi.
Vừa đánh xong mấy hiệp, Vu Dương tách ra, Lang Vương lặp lại chiêu cũ, đặt đao trước ngực, roi đánh về phía đao thi bị đao quấn lấy.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, không đợi tôi nhìn thấy chuyện gì xảy ra, Vu Dương đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện chính là ở ngay trước mặt Lang Vương.
“Ta thắng.” Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng trong tiếng gió vù vù của sân thượng, tôi vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Lang Vương cười, cũng phất phất tay: “Chịu thôi chịu thôi. Chuyện hôm nay, chỉ cần cậu không nói, ta không nói, sẽ không có ai biết nữa, cũng không có mấy tên không đâu xông vào quấy nhiễu tộc ta.”
Dừng một chút, thấy Vu Dương không đáp lời, ông ta còn nói: “Sau khi nhận được vật quý, ta chắc chắn cất giấu ở một nơi an toàn, cũng sẽ tăng thêm binh lính trông chừng, cho dù có người mơ ước, dù hắn có là thần tiên hạ phàm, muốn lấy đi cũng khó.”
Vu Dương không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu một cái.
“Như vậy, cậu nói với cô Thanh Loan hay để ta đây?” Lang Vương cho là anh đã đồng ý.
“Đừng vội.” Vu Dương nói “Trước hết, để ta nói với bệ hạ mấy câu.”
Lang Vương có hơi không kiên nhẫn, nhưng cũng không tiện phát tác: “Mời nói ngắn gọn.”
“Mấy ngày vừa rồi ta có ra ngoài dạo chơi.” Vu Dương chậm rãi nói “Nghe nói trong yêu giới có rất nhiều người đang bàn tán về Đại Hình Quan của tộc ngài, bảo rằng tu vi của hắn cao, thực lực cũng không kém, còn là một người chế thuốc giỏi, ta vô cùng tò mò, muốn biết hắn rốt cuộc là người như thế nào, có bản lãnh gì?”
“Hình dáng của hắn ra sao, ta cũng không rõ nữa.” Lang Vương sảng khoái trả lời: “Cậu đã nghe nói, chắc cũng biết hắn không dùng gương mặt thật để gặp người khác. Còn về phần bản lãnh gì đó, sau này có cơ hội nhìn thấy, cậu cứ cùng hắn luận bàn thì sẽ biết ngay thôi.”
Trả lời như thế, chẳng khác nào chẳng nói gì.
Vu Dương không bực, chỉ hỏi tiếp: “Chuyện Di Thiên châu, trước hết chính là hắn nói cho bệ hạ biết, lần này cũng là hắn đề nghị bệ hạ đến đây đúng không?”
Lang Vương khẽ cau mày: “Chuyện Di Thiên châu, là do ai nói thì cũng chẳng thể kiểm tra được, lần này có phải hắn đề nghị ta tới đây hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Vu Dương không để ý đến câu hỏi của Lang Vương, thẳng thắn nói: “Bệ hạ, mời ngài nghĩ kĩ lại, nếu Đại Hình Quan biết Di Thiên châu đang ở đâu, vì sao không đích thân đến lấy mà lại nói cho ngài biết?”
“Bởi vì hắn từng bị kẻ thù đuổi giết, bị thương nặng, là ta chứa chấp hắn.” Lang Vương cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
“Hôm nay vết thương của hắn chắc đã khỏi hơn nửa rồi đi?” Vu Dương lại hỏi “Vì sao lại không ra tay, chẳng lẽ hắn ta thờ ơ với vật quý?”
Sự không vui của Lang Vương càng rõ ràng: “Được, những chuyện này cũng không phải chuyện bí mật gì, cậu muốn biết ta sẽ nói cho cậu biết, miễn cho cậu cứ một lúc lại hỏi một câu, không rõ mục đích gì cả khiến người ta không thoải mái.”
Sau đó, suy nghĩ một lúc, mới nói tiếp: “Lúc mới gặp hắn, ta cũng đang bị thương nặng, trị mãi không khỏi, nói vậy, chắc cậu cũng biết rồi. Hắn cho ta thuốc tốt, điều kiện trao đổi là một nơi cư trú. Lúc ấy tình trạng của hắn càng hỏng bét hơn ta nhiều, nếu không có một chỗ chữa thương an toàn, rất có thể sẽ nguy đến tính mạng, vì vậy, mặc dù ban đầu ta không tin tưởng nhưng nghĩ kĩ lại, lừa gạt ta thì hắn có lợi gì đâu, huống chi đây là địa bàn của ta, vì vậyu ta mới đồng ý cho hắn lưu lại.”
“Thuốc kia, bệ hạ có kiểm tra chưa?” Có hơi dư thừa nhưng Vu Dương vẫn hỏi.
“Tất nhiên.” Quả nhiên chút ý thức đề phòng này Lang Vương vẫn có “Ta đã cho một dược sư giỏi nhất kiểm tra, kết luận là thành phần rất bình thường nhưng tỉ lệ pha trộn khá kì lạ, những thành phần kia cũng không ảnh hưởng lẫn nhau sinh ra tác dụng phụ, sau khi uống vào, hiệu quả ngoài dự đoán. Đến hôm sau, ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều.”
Nói đến đây, Vu Dương không lên tiếng.
Lang Vương nhìn anh, sắc mặt từ từ trầm xuống: “Các hạ hỏi chuyện này, là có ý gì?”
Vu Dương chắp tay nói: “Bệ hạ, ta không có ý gì khác, cũng không muốn đối địch với ngài, chỉ là, người người đều muốn lấy được vật quý, vì sao hắn lại không hề bận tâm, còn dùng hết sức trợ giúp bệ hạ, chuyện này, không phải hơi kì quái ư?”
“Ta lại cảm thấy không có gì kì quái.” Lang Vương tiếp lời nói: “Ta cứu mạng hắn, hắn báo đáp ta, vốn là điều đương nhiên.”
“Bệ hạ, mong ngài nghĩ lại.” Vu Dương nói khá khách khí nhưng vẫn kiên trì với quan điểm của mình.
Lang Vương yên lặng một lúc, nói: “Ý của cậu là, hắn không phải thật lòng giúp ta, mà chỉ muốn mượn tay ta đoạt Di Thiên châu, sau đó sẽ gây bất lợi cho ta ư?”
Vu Dương không đáp, nhưng nhìn dáng vẻ thì hết sức khẳng định.
“Quả thật là ăn nói bậy bạ!” Lang Vương nhìn anh một lúc, sắc mặt càng trở nên khó coi, bỗng nhiên giận dữ quát: “Đại Hình Quan là thủ hạ của ta, cách hắn đối nhân xử thế ra sao, ta rõ ràng, không đến phiên các hạ nói qua nói lại. Hôm nay các hạ nói như thế, là muốn ám chỉ ta đang bị người khác lợi dụng, hay cho rằng Đại Hình Quan có ý xấu?”
Vu Dương không nói, nhíu mày.
Lang Vương hừ mạnh: “Mấy lời này cảu các hạ, dù là ai nghe thấy cũng đều cảm thấy như đang khích bác ly gián. Ta nghĩ, cậu chỉ là muốn một mình chiếm Cửu Biện Huyết Liên và Di Thiên châu thôi chứ gì.”
“Di Thiên châu, ta nhất định phải có.” Vu Dương thoải mái thừa nhận “Cửu Biện Huyết Liên là vật của Cửu Vĩ Hồ tộc, không thể chắp tay đưa cho kẻ khác.”
“Ồ, nhất định phải có?” Lang Vương khẽ nheo mắt “Hôm nay, ta cũng muốn mở rộng tầm mắt bản lĩnh của Thuân Ô tộc.”
Vừa nói xong, cả phòng đều trở nên yên tĩnh, Lưu Hà ngồi trên ghế sô pha ôm lấy ngực, nhìn chăm chú vào hai người, ta và Huyền Kỳ cũng vô cùng khẩn trương, không biết tiếp theo sẽ xảy ra trận chiến mãnh liệt thế nào.
“Lui về sau, sát vào tường.” Vu Dương nghiêng đầu nói.
Chúng tôi vội làm theo, lưng vừa áp vào tường, cái bàn làm việc đã lập tức di chuyển, vây chúng tôi vào trong như một cái hàng rào.
“Không cần lo lắng quá mức.” Lang Vương mở miệng nói “Chúng ta chỉ đang luận bàn, không liên quand dến người khác. Ta có thể đáp ứng với cậu, trước khi kết thúc, sẽ không đụng đến một cọng tóc gáy của họ.”
Vu Dương gật đầu nói: “Tốt.”
“Bất quá, đánh không thì chẳng có gì vui, chúng ta đánh cược đi.” Lang Vương nói tiếp “Nếu ta thắng, hoa sen và cô gái kia đều thuộc về ta.”
Lời này chẳng qua là thông báo, chứ không phải đang hỏi ý kiến, vừa nói xong ông ta đã bay lên, tay nắm lại vung về phía ngực của Vu Dương.
Vu Dương đè chân đứng vững, trực tiếp tiếp lấy một đấm này.
Lang Vương không ngờ quả đấm của mình lại bị đối phương nắm trong tay, hơi bất ngờ, ngay sau đó, một tay khác như một con dao chém về phía cổ tay của Vu Dương.
Vu Dương thấy thế, hơi bối rối, tay dùng sức, đẩy Lang Vương ra.
Tất cả đều chỉ xảy ra trong hai ba giây, Lang Vương không hề rơi xuống đất, bị đẩy như thế thì dứt khoát mượn lực, lộn mèo một cái trên trần nhà, vững vàng đứng trước mặt Vu Dương.
Phòng cố vấn chăm sóc sức khỏe vốn rộng rãi, vốn là để người đến cảm thấy thoải mái, nhưng giờ phút này trở thành sàn đấu lại có vẻ quá nhỏ.
Sau một lần tấn công, Lang Vương không vội đánh tiếp mà nhìn xung quanh, nói: “Nơi này khó đánh, muốn đánh, bất luận thắng thua, cũng đều phải đánh rộng tay rộng chân mới đủ thống khoái.”
“Lên sân thượng đi.” Lưu Hà đúng lúc đề nghị, thuận tiện nháy mắt với chúng tôi.
Lang Vương gật đầu, thân thể hóa thành một tia chớp màu xám tro, bay ra khỏi cửa sổ, sau đó không còn thấy đâu nữa.
“Mau mau mau, nhân cơ hội này.” Lưu Hà đẩy bàn ra, miệng vội vã bảo chúng tôi trốn.
“Có thể chạy đi đâu chứ?” Vu Dương nhảy lên bệ cửa sổ “Hôm nay chạy thì còn có ngày mai, hôm sau, mục đích của Lang Vương rất rõ ràng, không đạt được sẽ không bỏ qua, chẳng bằng đánh nhanh thắng nhanh, để ông ta bỏ ý định này đi.”
“Thế nhưng…” Lưu Hà rất không yên tâm.
“Dẫn hai người họ theo, nhớ kĩ, trói họ lại” Vu Dương nói rồi cũng lập tức biến mất không thấy đâu.
“Tại sao?” Huyền Kỳ rất bất mãn, dù biết Vu Dương không nghe thấy nhưng vẫn không nhịn được kêu lên “Anh không nói thì bọn tôi cũng định đi lên xem mà, nhưng sao lại trói chúng tôi lại chứ?”
Lưu Hà suy nghĩ một lúc, dường như hiểu ra: “Anh ấy bảo tôi làm vậy là vì nghĩ cho tôi —- bắt các người lên, giống như là tôi đang giúp Lang Vương.”
Huyền Kỳ vẫn không vui nhưng Lưu Hà cũng không để ý đến cậu, vung tay lên, tay hai người chúng tôi đều bị trói ra sau lưng, không nhúc nhích được.
“Đi thôi.” Lưu Hà mở cửa phòng, nhìn xung quanh “Nhanh lên, để người khác thấy thì không tốt đâu.”
Dọc theo đường đi, Huyền Kỳ lầm bầm không ngừng, cuối cùng cũng lên đến sân thượng.
“Nhanh lên đi, đừng có lầm bầm nữa.” Lưu Hà tỏ vẻ hung dữ, đẩy chúng tôi về phía trước.
Trên sân thượng, Lang Vương và Vu Dương đã ra tay, roi Ô Vũ linh hoạt như rồng bay ra biển, Lang Vương thì cầm một thanh đao lớn, mạnh mẽ vô cùng.
“Đao lớn này của ông ta đẹp hơn của tên Mã Phúc kia nhiều” Huyền Kỳ thấy vậy liền choáng váng, không đầu không đuôi nói một câu.
Lang Vương dường như nghe thấy, quay đầu thấy Lưu Hà kéo chúng tôi lên đây, vẻ mặt hơi vui mừng, nắm đao lớn để trước ngực, chặn roi của Vu Dương.
Sau khi Vu Dương thu hồi roi, lại lập tức đánh ra, mà Lang Vương lại vì chút phân tâm mà mất đi thời cơ, bị bức phải lui về sau, luống cuống tay chân.
Vu Dương thấy tình cảnh này, hai mắt tỏa sáng, tấn công càng nhanh càng ác liệt, khí thế kinh người, Lang vương có chiêu có thể đánh lại, nhưng nhiều lần thất bại, càn như vậy, trong lòng càng sợ hãi, tay chân càng loạn, khí thế tất nhiên không bằng Vu Dương, về sau dần đỡ không nổi.
Vừa đánh xong mấy hiệp, Vu Dương tách ra, Lang Vương lặp lại chiêu cũ, đặt đao trước ngực, roi đánh về phía đao thi bị đao quấn lấy.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, không đợi tôi nhìn thấy chuyện gì xảy ra, Vu Dương đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện chính là ở ngay trước mặt Lang Vương.
“Ta thắng.” Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng trong tiếng gió vù vù của sân thượng, tôi vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook