Cửu Biện Liên
Quyển 13 - Chương 3: Cuộc sống vẫn như cũ

Kể từ khi nghe Tham Lang kể chuyện về Ô Thiên ấn, mỗi lần thấy Lưu Hà, tôi đều thấy trong lòng như có điều vướng mắc. Lưu Hà thì cứ hồn nhiên như không, tâm trạng có vẻ rất tốt, lúc gặp nhau ở trường học, cô ta thậm chí còn chủ động chào hỏi tôi, hỏi thân thể tôi có chỗ nào khó chịu không. Tôi nghĩ, có lẽ đúng như lời Tham Lang nói, cô ta không hoàn toàn biết tất cả về Ô Thiên ấn.

Có một lần, cô ta lại chủ động tìm tôi, bảo tôi đến phòng làm việc của cô ta.

“Cô muốn gì?” Huyền Kỳ khá đề phòng, cũng muốn đi cùng.

Lưu Hà lườm cậu một cái: “Chuyện đàn bà con gái, đàn ông con trai đi theo làm gì. Cậu yên tâm, tôi chẳng bắt cóc chị cậu được đâu.”

Sau đó, cô ta không nói tiếng nào kéo tôi đến phòng làm việc, rồi mới thả tay ra.

“Chuyện gì vậy?” Thật không biết cô ta định làm gì nữa.

“Nào, để tôi kiểm tra mạch.” Cô ta vươn tay nói.

“Không cần, không sao cả.” Nói rồi, tôi xoay người định đị, sợ cô ta lại định làm chuyện giống như chuyện “lấy máu” lần trước.

“Sợ cái gì, tôi chỉ bắt mạch thôi mà.” Cô ta nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ tay tôi, đè lên bàn làm việc.

Mới đầu, tôi còn hơi lo lắng, một lúc sau, thấy cô ta quả thật là bắt mạch, tuy tôi cũng không biết vì sao, nhưng cũng thuận theo cô ta.

“Cô….rất thích Vu Dương đúng không?” Yên lặng một lúc, Lưu Hà bỗng nhiên mở miệng.

Tôi sửng sốt, theo bản năng phủ nhận: “Không, không có.”

Cô ta hé môi cười: “Được rồi, ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi, nói thật đi. Chị đây cũng đã nhìn thấy nhiều rồi, cô không lừa được tôi đâu.”

Dừng một chút, thấy tôi không định đáp lời, còn nói: “Ô Thiên ấn là trực tiếp khắc sâu vào trong hồn phách, không khác gì giam cầm cả, cô có biết muốn giải nó sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn không? Thôi bỏ đi, có nói cô cũng không hiểu, dù sao tôi cũng rất kinh ngạc, tôi vốn cứ nghĩ rằng tình cảm của mình đã đủ sâu đậm, không ngờ….”

Nói rồi, cô ta cười hắc hắc: “Chỉ là, tuy nói là chỉ là do trùng hợp, nhưng như vậy cũng rất tổn thương đến cơ thể. Chúng ta đây, cùng thích một người đàn ông, hi vọng của cô hiển nhiên là rất xa vời, đừng nên quá khó chịu, anh ấy ở bên tôi sẽ hạnh phúc. Thấy người mình thích được hạnh phúc, không phải tốt lắm sao?”

Cô ta nói xong, tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu, há mồm cứng lưỡi, thật lâu sau mới hiểu ra, hóa ra cô ta nghĩ rằng Vu Dương không thẻ nào có tình cảm với tôi, còn cô ta nhất định sẽ trở thành bạn gái của Vu Dương, vì vậy mới dùng tư thái của người thắng đến để “an ủi” tôi.

“Tôi trông cô cũng là một người khá tốt trong thế giới loài người này rồi.” Cô ta tiếp tục nói “Không tham lam, không thích hư vinh, không bốc phét, không tự cho mình là đúng, chúng ta kết bạn đi, chờ đến khi lấy được Di Thiên châu ra, rồi tôi lại lấy được hoa sen, hoan nghênh cô đến Thanh Khâu chơi với chúng tôi.”

Trời ạ, thật là được sĩ diện, tôi nên cảm tạ cô ta à?

Cô ta cứ tự nói tự trả lời như thế, tôi cũng không biết nên đáp trả như thế nào, chỉ có thể cười xấu hổ, vội rút tay về, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy thoát.

Huyền Kỳ nghe kể, càng lúc càng bất an, rốt cuộc có một ngày, lúc đang đi học, cậu không nhịn được nói nhỏ với tôi: “Em nhất định phải nhắc nhở Tham Lang, bảo anh ta giữ kín miệng một chút, nếu để cô giáo Hồ biết, không chừng cả mạng của em lẫn chị đều mất.”

“Không đến nỗi vậy chứ.” Tôi cảm thấy chuyện không quá nghiêm trọng như thế.

“Sao lại không?” Huyền Kỳ hoàn toàn không đồng ý “Cô ta phát hiện Vu Dương không nói rõ tác dụng của Ô Thiên ấn cho chị nghe, tức là không muốn cho chị biết, tức là không hề có ý gì với chị, nếu như cô ta biết từ đây về sau Vu Dương không thể thích người khác, không giết chị mới là lạ đó.”

Tôi nghĩ kĩ, cảm thấy cậu nói cũng có lý, nếu bị đả kích nghiêm trọng như thế, với tính cách của Lưu Hà, e là có thể sẽ dùng cách thức cực đoan này.

“Em, chị, Thẩm Thiên Huy không nói, Tham Lang có nói, cô ta cũng chưa chắc sẽ tin.” Nhưng tôi vẫn cho là mọi chuyện sẽ không quá khoa trương như thế “Cuối cùng, cô ta nhất định sẽ đi tìm Vu Dương xác nhận, em nghĩ là, Vu Dương sẽ nói gì à?”

“Nếu cô ta nghĩ thà tin là có thì sao?” Huyền Kỳ vẫn không yên lòng.

“Vậy thì lai càng không.” Tôi lại không hề cảm thấy lo lắng “Em nói xem, cô ta muốn giết chị, vì sao chứ?”

Huyền Kỳ nghĩ mãi không rõ câu hỏi của tôi: “Bởi vì cô ta thích Vu Dương, chị là chướng ngại của cô ta. Không có chị, Vu Dương có thể thích người khác, cô ta có hy vọng.”

“Như vậy, cô ta giết chị, em cảm thấy, Vu Dương còn có thể có gì với cô ta à?” Tôi lại hỏi.

Huyền Kỳ nghiêng đầu cả buổi trời: “Trường hợp thứ nhất, cô ta không tin Vu Dương sau này không thể thích người khác, còn cảm thấy Vu Dương không hề có ý với chị, nên không cần giết chị; trường hợp thứ hai, cô ta tin rằng sau này Vu Dương không thể thích người khác được nữa cho nên rất muốn giết chị để loại bỏ chướng ngại, thế nhưng sau khi giết chị xong, chướng ngại đã được loại bỏ, cô ta cũng không thể đến với Vu Dương. Aizz, nói như thế, dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không thể ở bên cạnh Vu Dương.”

Tôi cười cười: “Trừ phi cô ta biết được điều này nhưng vẫn bấp chấp thì mới có thể ra tay.”

Huyền Kỳ suy tư một lúc lâu, cuối cùng kết luận: “Bất kể như thế nào, vẫn cẩn thận tốt hơn.”

Vì vậy, sau khi tan học, cậu còn tìm gặp riêng Tham Lang, cẩn thận dặn dò lần nữa. Mãi cho đến khi Tham Lang không còn đủ kiên nhẫn, đuổi cậu ra khỏi cửa, cậu vẫn còn chưa chịu thôi nói vọng vào “Phải nhớ kĩ đó”.

Về đến nhà, tôi phát hiện cổng và cửa nhà đều được mở ra, vừa đi vào, liền thấy Thẩm Thiên Huy đang ngồi sững sờ trong phòng khách ngẩn người, trong tay là một sợi dây đỏ rũ xuống.

“Nghĩ gì vậy?” Huyền Kỳ chậm lụt không hề để ý tới, rón rén lại gần, chợt vỗ anh ta một cái.

Thẩm Thiên Huy cũng không bị dọa, chỉ ngẩng đầu khẽ mỉm cười, đeo vật trong tay lên cổ.

“Là gì vậy?” Huyền Kỳ muốn nhìn kĩ.

Trong lòng tôi mơ hồ có dự cảm, muốn kéo cậu, đã không còn kịp nữa.

Thẩm Thiên Huy cũng không để ý, thoải mái kéo sợ dây đỏ ra ngoài.

Quả nhiên, trên dây chính là chiếc hoa tai hình giọt nước bằng huyết ngọc.

Huyền Kỳ nhìn một cái, lập tức hoang mang: “A…thật xin lỗi….tôi….”

“Không sao.” Thẩm Thiên Huy cười cười: “Cậu không muốn biết tại sao Tử Vân nói có thể thông qua “nước mắt tình nhân” để tìm được tôi à?”

Huyền Kỳ đương nhiên muốn biết, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Thẩm Thiên Huy sẽ phải nhớ lại chuyện cũ, lại cảm thấy ngại ngừng, cười gượng, gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong.

“Chuyện đã qua lâu rồi. tôi đã bình thường lại rồi.” Thẩm Thiên Huy thở dài, nói: “Bây giờ, tôi chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc, Tử Vân muốn quá nhiều thứ, cuối cùng đánh mất luôn tánh mạng của chính mình.

Dừng một chút, lại nói tiếp: “Giống như Vu Dương đã nói, “nước mắt tình nhân” là một loại ngọc đặc biệt, truyền thuyết xa xưa có nói, dưới Côn Luân có một thôn nhỏ, có một đôi vợ chồng, người chồng một lần ra ngoài rồi thì không trở vè nữa, người vợ đứng ở cửa thôn, vừa nhìn về nơi xa vừa khóc, khóc khô nước mắt thì khóc ra máu, cuối cùng suy kiệt mà chết, hồn phách không chịu đầu thái chuyển thế, vẫn ở tại đó, không ngừng khóc ra huyết lệ.”

Là một câu chuyện tình yêu thê thảm nhưng cũng hết sức thường gặp.

“Thật đáng thương.” Huyền Kỳ khẽ lẩm bẩm.

“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Huy gật gật đầu “Nàng ấy quá đau lòng, nên suốt thời gian đó, trong thôn đều vang vọng tiếng khóc buồn bã của nàng. Không bao lâu sau, Vương Mẫu nghe nói đến chuyện này, cũng vô cùng đồng tình, nên mới đến cửa thôn, khiến nàng quên hết mọi chuyện trước kia, hóa thành Tán Tiên. Mà nơi Vương Mẫu từng đứng, lại hóa ra rất nhiều viên ngọc hình giọt nước, trong ngọc có mấy sợi đỏ như mạch máu, nếu dính vào máu sẽ nhanh chóng hấp thụ, cũng sẽ không biến mất, theo thời gian, giọt máu kia sẽ càng lúc càng to ra, giống như giọt máu đang lan ra vậy.”

“Vương Mẫu nương nương pháp lực vô biên.” Huyền Kỳ nghe vô cùng tập trung, đột nhiên nói một câu như thế.

“Đây chỉ là truyền thuyết thôi, đừng quá tin là thật.” Thẩm Thiên Huy không khỏi cảm thấy buồn cười “Một đôi “nước mắt tình nhân”, là món quà trong lễ thành nhân năm mười tám tuổi của tôi, ba năm sau, tôi nhỏ máu của mình lên, tặng cho Tử Vân.”

Huyền Kỳ lại lẩm bẩm, nói: “Khi đó cô ta mới mười bốn tuổi?”

Thẩm Thiên Huy “ừm” một tiếng: “Cô ấy vẫn luôn lớn lên bên cạnh tôi, vẫn là một cô bé rất ngoan, lại nhu ngược, bởi vì lúc ấy cô ấy còn nhỏ nên tôi cũng không nói rõ đây là gì. Hai năm sau, không biết từ đâu mà cô ấy biết được, nói ngọt mấy câu xin được một viên “nước mắt tình nhân” khác, sau đó đưa lại cho tôi, trên đó đã có máu của cô ấy.”

“Sao anh biết đó là máu của cô ấy?” Huyền Kỳ hỏi.

“Người tu luyện rất nhạy cảm với máu tươi, tôi tu luyện mười mấy năm, là máu của ai, tôi nhìn ra được.” Thẩm Thiên Huy giải thích “Lúc Tử Vân mới đến, đưa “nước mắt tình nhân” ra, không phải Vu Dương chỉ nhìn là biết máu của tôi rồi à?”

Huyền Kỳ hiểu ra, gật gật đầu, lại cười hắc hắc: “Tốt, tốt thật.”

Thẩm Thiên Huy yên lặng nhìn vào góc nhà, ánh mắt mê mang, nhớ lại khoảng thời gian trước đây; “Chúng tôi đều rất rõ, quan hệ của hai người nhất định sẽ bị người trong nhà phản đối, nước mắt tình nhân cũng không dám đeo trên cổ, sợ bị người khác nhìn thấy.”

“Chỉ là, các người nhất định đã rất vui vẻ.” Huyền Kỳ không nhịn được cảm thán.

Thẩm Thiên Huy không nói, chỉ yên lặng, một lúc sau mới chuyển chủ đề: “Nói chuyện khác đi, hay là nói về “nước mắt tình nhân” đi. Nó ngoài việc hút máu ra, còn có thể vài điều rất kì diệu đó.”

Tôi biết anh ta không muốn nhắc lại chuyện cũ, liền lên tiếng trước Huyền Kỳ, ra vẻ rất hứng thú: “Vậy à? Kì diệu thế nào?”

Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rất nhiều, ví dụ như nhỏ máu động vậy vào, chắc chắn không bị hấp thu, đã hấp thu máu của một người sẽ không hấp thu máu người khác nữa, nhưng điều quan trọng nhất đó là, nó có thể khiến các đôi tình nhân tâm linh tương thông. Chỉ cần đối phương đeo trên người, chỉ cần nhắm mắt lại, tập trung lực chú ý, không bao lâu sau có thể thấy được người kia. Loại cảm ứng này, sẽ dần tăng khi giọt máu bên trong ngọc càng lan rộng, cũng sẽ tùy khoảng cách dài ngắn mà thay đổi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương