Cửu Biện Liên
Quyển 11 - Chương 16: Tham Lang là khắc tinh

“Cửu Mệnh, đã lâu không gặp.” Nữ Sửu nói rồi đưa tay sờ sờ đầu mèo yêu “Dù chỉ có lần này nữa thôi nhưng chúng ta lại được kề vai chiến đấu rồi.”

Mèo yêu khẽ kêu một tiếng như đang đồng ý.

“Không phải anh bảo đây là vật nuôi của Thần Chết à, sao thấy thế nào cũng giống vật nuôi của cô ta hơn ấy?” Huyền Kỳ khẽ nói.

“Chỉ là truyền thuyết thôi.” Thẩm Thiên Huy hơi bất đắc dĩ “Thực ra, nó được coi như một loài thú lạ, khác với Diệu Diệu.”

“Bảo Vu Dương quay lại đây đi, đừng đánh nữa.” Tôi lo lắng cho thân thể của Vu Dương “Chúng ta nghĩ cách khác, có thể có đường để ra ngoài.”

Thẩm Thiên Huy nghĩ thử, thấy cũng đúng, đang định mở miệng lại nghe Vu Dương nói: “Cô thì có thể có cách gì chứ? Không sao, chỉ cần đánh bại con mèo này là được.”

“Anh chảy rất nhiều máu.” Tôi không nhịn được kêu lên.

“Tôi nói là không sao!” Vu Dương gần như rống lên “Thẩm Thiên Huy, coi chừng mấy người họ, anh cũng không cần ra đây làm vướng tay vướng chân.”

Thẩm Thiên Huy cau mày, định nói gì đó nhưng lại không nói.

Vu Dương nhắm mắt lại, hít sâu mấy lần, khi mở mắt, quanh thân đã bao phủ một tầng ánh sáng vàng kim rực rỡ, khiến trong phòng sáng rực như ban ngày.

“Nhớ khi xưa, khi tao so chiêu với tổ tiên mày, Cửu Mệnh quả thật đã giúp tao không ít.” Nữ Sửu cười rộ lên “Bây giờ nhìn thấy mày, chắc nó có thể gợi nhớ được tình cảnh khi đó.”

Mèo yêu gầm nhẹ, nhe răng nhìn Vu Dương.

“Không cần gấp, không cần gáp.” Giọng Nữ Sửu dịu dàng “Nhanh thôi, mày có thể xé xác tên đó ra thành mảnh nhỏ, mấy thân thể hồn phách ở bên kia đều thuộc về mày.”

Mèo yêu cúi nửa thân trước xuống, hai mắt lóe ra ánh sáng hung dữ.

Nữ Sửu lui về phía góc tường, tay di chuyển mấy đợt, hét lớn một tiếng, chú ngữ như dòng nước không ngừng thoát ra khỏi miệng cô ta, mèo yêu cũng “grào” lên một tiếng, hình như hết sức vui vẻ, khẽ đi qua đi lại, ánh mắt không hề dời khỏi chúng tôi.

“Đối thủ của mày là tao.” Vu Dương chắn trước mặt chúng tôi “Muốn mấy người họ thì phải bước qua xác tao đã.”

“Cửu Mệnh, mở mắt ra đi.” Nữ Sửu đột nhiên kêu lớn, chú ngữ đọc càng lúc càng nhanh, giọng nói cũng càng ngày càng kì lạ.

Mèo yêu vui mừng nhảy lên một cái, bỗng nhiên đôi móng nhọn chộp về phía cổ Vu Dương.

Vu Dương nghiêng mình tránh thoát, cắn răng siết chặt nắm đấm, đáng tiếc chưa kịp đánh trúng thì miệng vết thương lại chảy máu.

Tôi thực sự không muốn trơ mắt nhìn anh đau đớn chiến đấu như vậy, nhưng lại không thể nghĩ ra cách gì để giúp, trong lòng vừa đau vừa vội, tôi bắt đầu hận mình không thể làm được gì.

Mèo yêu vô cùng mạnh mẽ, dưới sự khống chế của chú ngữ, động tác càng nhanh nhẹn, từng bước ép sát, tất cả đều là những chiêu thức độc ác, khiến Vu Dương không ngừng lui về sau, vô cùng nguy hiểm.

Huyền Kỳ đứng trong tấm chắn của Thẩm Thiên Huy, thấy vậy thì vô cùng gấp gáp, đến mức đi qua đi lại, luôn mồm bảo “Làm thế nào đây làm thế nào đây.”

“Im miệng.” Bên tai tôi đều là tiếng lầm bầm của cậu, cảm thấy vô cùng phiền não “Yên lặng chút, có hơi sức lẩm bẩm không bằng suy nghĩ ra cách gì đi.”

“Chị nghĩ đi, có ngon thì nghĩ cách để ra khỏi đây ấy.” Huyền Kỳ tâm trạng không tốt, khó có lúc mạnh mồm.

“Chị đang nghĩ đây.” Giọng tôi không tự chủ cao lên”Đừng có đứng cạnh niệm kinh nữa, không chừng chị sẽ sớm nghĩ ra.”

Tuy nói vậy nhưng trong đầu tôi gần như trống rỗng, đừng nói là cách để giúp, ngay cả một ý nghĩ tôi cũng chẳng nghĩ ra.

“Đừng cãi nữa đừng cãi nữa.” Thẩm Thiên Huy ngăn chúng tôi đang đấu võ mồm lại “Bình tĩnh lại, không chừng sẽ có cách.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, anh đi giúp anh ấy đi.” Huyền Kỳ chỉ về phía Vu Dương “Dù thế nào thì hai người còn hơn một người.”

“Lúc này khác ban nãy, so với bọn họ tôi quá yếu, có thể sẽ làm rối thêm.” Thẩm Thiên Huy ngượng ngùng nói.

Lúc này lưng Vu Dương chợt va vào tấm chắn, khiến hai tay Thẩm Thiên Huy hơi run lên.

“Có bị nặng lắm không?” Thẩm Thiên Huy hỏi anh.

Vu Dương lắc đầu, ban nãy anh vừa mới tiếp một đòn mạnh của mèo yêu, giờ đang tựa vào tấm chắn để thở dốc.

“Bỏ đi, đừng đánh nữa.” Thẩm Thiên Huy không nhìn nổi nữa “Vào kết giới đi.”

Vu Dương quay đầu nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi: “Anh còn có thể chống đỡ được bao lâu?”

Thẩm Thiên Huy há hốc mồm, không nói được tiếng nào.

Chú ngữ của Nữ Sửu đột nhiên ngừng lại, mở mắt ra, khẽ mỉm cười.

Mèo yêu dừng sự tấn công lại, đi tới đi lui bên ngoài tấm chắn, dùng ánh mắt đang nhìn thức ăn để nhìn chúng tôi, nước miếng chảy xuống.

Bị đôi mắt màu lục bích kia nhìn chằm chằm, tôi không tự chủ nổi hết cả da gà, sau lưng cũng lạnh cóng, trong lúc tôi dần chìm vào tuyệt vọng, vách tường của gian phòng đột nhiên ầm ầm sụp đổ.

Sau khi sương khói tan hết, tôi nhìn thấy Tham Lang và Lưu Hà đang đứng đó, dáo dác ngó quanh, tôi mừng như điên, cứ như vừa nhìn thấy thần tiên hạ phàm.

“Mấy người đều ở đây à.” Tham Lang chào hỏi, thong thả đi vào.

Cả người anh ta mọc đầy thân giáp, có không ít chỗ bị tróc vẩy, lộ ra vết thương đỏ tươi, Lưu Hà cũng trông rất chật vật, cũng kéo theo kiếm Vân Hải, người đầy vết thương, may mà cũng không sâu, chỉ trầy da một chút thôi.

Nữ Sửu thấy bọn họ thì hơi kinh ngạc, tay lại cử động, tiếp tục đọc chú ngữ.

Mèo yêu lập tức đổi hướng, tấn công về phía bọn họ.

“Một con mèo thật to.” Tham Lang vừa tránh né vừa kêu lên “Diệu Diệu, thân thích của cô hả?”

Diệu Diệu lớn tiếng chống dối, lắc đầu như trống bỏi.

“Mèo yêu hai đuôi đo.” Thẩm Thiên Huy nhắc nhở.

Tham Lang bình tĩnh lại, có vẻ vui mừng: “Quả nhiên là vậy, chậc chậc, chào, mấy trăm năm chưa gặp.”

“Anh được không đó?” Huyền Kỳ thấy anh ta không hề hoang mang thì càng gấp gáp.

“Tất nhiên là được.” Tham Lang nghe cậu nghi ngờ thì rất bất mãn “Mèo gì cũng được, mấy đuôi cũng được, không con nào có thể thắng tôi.”

Thẩm Thiên Huy nghe vậy thì sửng sốt, thở phào, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng: “Cứu tinh đến rồi.”

“Tham Lang được thật à?” Huyền Kỳ thì không tin lắm.

Thẩm Thiên Huy gật gật đầu: “Vạn vật trong thiên hạ đều không thoát khỏi cái gọi là tương sinh tương khắc, vừa rồi tôi gâp đến hồ đồ rồi, quên mất tên Thiên Cẩu này, đúng lúc chính là khắc tinh của mèo yêu hai đuôi.”

Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, không ngờ đến chuyện này.

“Vậy…” Huyền Kỳ ngây người một lúc lâu, phụt cười thành tiếng “Mèo và chó từ xưa đã là kẻ thù, hôm nay tôi đã được xem thế nào là đại chiến chó mèo.”

Nữ Sửu nghe thấy hai chữ “Thiên Cẩu” thì càng căng thẳng, mèo yêu tấn công càng nhanh càng ác liệt hơn, gần như không chừa chút khe hở nào.

“Anh xác định là có thể thật à?” Huyền Kỳ thấy thế thì lại không yên lòng “Con mèo này ít nhiều cũng sống mấy ngàn năm rồi, Tham Lang thì sao? Mới có mấy trăm tuổi thôi.”

“Nếu như là Nữ Sửu của mấy ngàn năm trước thì chắc chắn không được.” Vu Dương thở hồng hộc lui về, ánh sáng vàng kim trên người dần lui đi “Nhưng bây giờ cô ta vừa mới sống lại, năng lực chắc chỉ bằng một hai phần mười khi xưa, thậm chí còn không đến mức ấy, mèo yêu tất nhiên cũng không mạnh, Tham Lang có thể đối phó,”

“Ông trời của tôi ơi, ai làm anh ra nông nỗi này?” Lưu Hà thấy Vu Dương bị thương thì không khỏi đau lòng,

“Sao hai người lại đi từ đó ra?” Vu Dương hỏi ngược lại.

Lưu Hà lấy cái bình nhỏ ra, nhanh tay xử lý vết thương trên người Vu Dương, vừa nói: “Quỷ Ẩn đến, bị bọn tôi đánh bỏ chạy, tìm không được đường ra, Tham Lang quyết định phá tường, còn anh, từ sáng đến giờ đã ở đâu, hại tôi lo gần chết.”

Vu Dương quay đầu nhìn tôi một cái, cũng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hai người bị Quỷ Ẩn dẫn dụ đến đây à?”

“Đúng vậy.” Lưu Hà gật đầu “Tôi nghe nói anh sau khi đến đây vẫn chưa trở về, vội vàng đến đây tìm anh, vậy mà không căn nhà này chẳng có gì cả, không hề phát hiện được gì, lại không dám xông đại vào, đành về nhà Thanh Loan trước. Sau đó Diệu Diệu xung phong đến đây điều tra, tôi cho cô ấy Bạch Liên Vân, đợi lâu thật lâu, trên trời bỗng có tín hiệu, tôi và Tham Lang lập tức chạy đến đây, ngay cửa vào gặp phải Quỷ Ẩn giả trang thành Diệu Diệu, dẫn chúng tôi đến đây rồi đánh một trận.”

“Lại là Quỷ Ẩn.” Vu Dương khẽ nói.

“Còn anh? Chuyện gì xảy ra?” Lưu Hà tiếp tục hỏi.

“Cũng gặp Quỷ Ẩn thôi.” Vu Dương nói ngắn gọn rồi không lên tiếng nữa.

Chợt nhớ đến lời ban nãy của Nữ Sửu, có lẽ ý cô ta là Quỷ Ẩn đã giả thành dáng vẻ của tôi nên mới khiến Vu Dương rơi vào bẫy. Nhìn Vu Dương lúc này, hình như không muốn nhắc đến chuyện này, vì vậy, tôi chỉ đành phỏng đoán, cũng cảm thấy không nên nói ra.

Trận chiến bên kia, đúng như Vu Dương nói, quả làTham Lang chiếm thế thượng phong, Nữ Sửu hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt càng lúc càng khó coi, trên trán dần ri mồ hôi. Con mắt thứ ba mặc dù có dấu hiệu sắp mở ra nhưng sức mạnh của Nữ Sửu không đủ mạnh, tốc độ vô cùng chậm chạp.

“Đừng có cố nữa, biết điều thì đưa tay chịu trói đi.” Tham Lang càng đánh càng hưng phấn, hét lớn một tiếng, dùng hết sức bức mèo yêu đến góc tường, đá một phát vào con mắt thứ ba của nó.

Một tiếng hét thảm vang lên, thân thể mèo yêu mềm nhũn, trán đổ máu đầm đìa.

Thân thể Nữ Sửu run rẩy đứng không vững, quỳ phịch trên đất.

“Chị à, đánh không lại bọn chúng à?” Nữ Sửu vừa thất bại, Mão Tinh lập tức hiện ra.

“Nó kêu ai thế?” Tham Lang không biết trong thân thể Mão Tinh có hai hồn phách, vô cùng khó hiểu.

“Ngôn Linh sư nhập hồn vào đó rồi.” Thẩm Thiên Huy giải thích “Tên nhóc này là Mão Tinh, là đứa biết phân thân ấy.”

“À.” Tham Lang tỏ vẻ đã hiểu, cẩn thận đánh giá Mão Tinh “Là Thức Thần à? Không giống lắm, lại còn biết phân thân, thật mới mẻ. Nhìn dáng vẻ của nó, hình như là con thủ cung.”

Thủ cung? Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương