Cửu Biện Liên
-
Quyển 1 - Chương 10: Đá Nguyệt Sắc
Tôi cảm thấy có một cơn gió lớn đang ập tới, tay như bị đè nặng
xuống, sức lực rất lớn, chủy thủ gần như sắp rơi khỏi tay tôi, tôi liền
vội vàng dùng hai tay cầm lấy, không dám buông lỏng.
Không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ nghe được một tiếng rên, một lúc lâu sau, lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa, tôi mở mắt nhìn thử.
Trên mặt đất còn lưu lại chút tro tàn, có lẽ là dấu vết cuối cùng còn lưu lại của quái vật kia, khắp nơi trong viện đều là mấy hố đất bị đào lên, ngay cả bức tường của căn phòng cũng bị đào thành một lỗ sâu hoắm.
Cả người tôi đều là mồ hôi, tay chân cũng phát run, thấy xung quanh khôi phục lại tình cảnh bình lặng, tôi liền trượt xuống hàng rào, ngồi trên đất. Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi tôi liền sợ hãi, xem ra quả thật phải tin rằng trên đời này có yêu quái rồi.
Đang lúc tôi âm thầm cảm thấy may mắn, cảm giác bị nhìn trộm kia lại xuất hiện.
Thật là chán! Tôi thầm nghĩ. Tôi rút chủy thủ ra, đứng lên nhìn xung quanh.
“Đừng có lén la lén lút, còn gì nữa không, đi ra đây, mau đi ra đây!” Tôi lớn tiếng nói — lúc này tôi chẳng còn sợ gì nữa, chỉ có cảm giác không kiên nhẫn.
“Bất kể mày là thứ gì, mau ra đây cho tao!” Vừa nghĩ đến nó có thể là ông nội giả kia, trong lòng tôi như bốc lửa.
Trong lúc tôi đang giận dữ, đột nhiên cảm giác được sau ót có vật gì đó, còn chưa kịp quay đầu lại, gáy đã đau xót, sau đó trước mắt liền tối sầm, tôi bất tỉnh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy đầu như sắp vỡ tung, cố gắng giương mắt nhìn. Trước mắt cũng không phải rất rõ ràng, chỉ mơ hồ thấy có vật gì thoáng qua, tôi trở mình, ngửa mặt hướng lên trời, cố dụi dụi mắt, mới dần có thể thấy rõ ràng.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi, chính là một mảng cành lá xum xuê, tôi thoáng sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng kéo cành lá ra, quả nhiên, cây hòe kia đã xuất hiện lại, cứ như vốn dĩ chưa từng biến mất.
Yêu quái. Đây là điều đầu tiên tôi nghĩ đến. Sau đó, đột nhiên có thứ gì đó túm cổ áo tôi lên, đặt lên trên cây khô. Vô số cành lá liền như rắn quấn lên, rất nhanh, tôi đã bị trói như bánh chưng.
Một trận cười quái dị vang lên. Đúng là do cây hòe phát ra, tôi có thể cảm giác được mấy nhánh cây khô khẽ rung động.
“Kẻ giả mạo ông nội của tao, có phải mày không?” Tôi cũng không thấy sợ, chỉ muốn xác nhận chuyện này.
“Biến thành ông già kia, dẫn mày ra ngòai đúng là dễ dàng.” Cây hòe đắc ý nói.
Lửa giận trong lòng tôi như xông lên đến não. Tôi cố sức vùng vẫy, nhưng bất đắc dĩ, cành cây trói rất chặt, dù tôi có giãy dụa thế nào cũng không thể nhúc nhích.
Cây hòe càng cười đắc ý: “Đừng uổng phí sức lực. Hao phí sức lực như thế, thà giữ lại để chút nữa khi tao móc mắt mày ra, mày còn có sức mà kêu la thảm thiết.”
“Mày không muốn vật kia sao?” Tôi nhất thời không hiểu sao nó lại chấp nhất với đôi mắt của tôi như thế.
Nó suy nghĩ một lúc, nói: “Muốn, tao cũng muốn chứ. Nhưng chờ tao lấy được Di Thiên châu, lại đi lấy huyết liên cũng chẳng muộn.”
Nghe nó nói như thế, tôi mới nhớ đến thần vật mà Vu Dương từng đề cập đến. Trải qua một ngày hành hạ, sự chú ý của tôi đều tập trung toàn bộ lên hoa sen kia, vốn đã quên béng chuyện này.
“Nếu như không có trong mắt của tao thì sao?” Tôi muốn thử vận may, hi vọng có thể khiến nó bị lừa.
Nó cười ha ha: “Không có ở đây cũng không sao. Tao muốn móc con mắt mày ra khi mày đang sống sờ sờ, cho mày sống không bằng chết, báo thù cho con tao!”
Nói rồi, thân cây khẽ run lên, tựa hồ đang vô cùng đau lòng.
Con? Hẳn là đứa bé quái vật kia. Có lẽ, nó đã chết.
“Con ở đâu ra hả, đừng có đùa.” Một âm thanh nhàn nhã, từ phía cổng viện truyền đến.
Vu Dương chậm rãi đi đến, theo sau là Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ, thấy bọn họ, lòng tôi liền thả lỏng hơn phân nửa.
“Đứa bé kia đã ở cạnh tao hơn năm mươi năm, giống như con tao vậy.” Cây hòe nói năng đầy lí lẽ “Nó vất vả lắm mới có chân thân, lại bị chúng mày giết chết.”
Vu Dương cười ha ha, nói: “Mày để cho Thi yêu* này thay mày câu sinh hồn, vừa vui đùa cùng nó, vừa hưởng dụng một mình, thời gian qua mày cũng thật quá nhàn hạ rồi.”
(*Thi yêu: xác chết tu thành yêu quái)
Cây hòe không nói thêm, Vu Dương dừng một chút nói: “Tao cũng cảm thấy kì quái, cho dù mày đã không ngừng tu luyện hơn hai trăm năm, lại ăn mất cả hồn phách lẫn thân thể người phụ nữ kia, cũng không thể nào biết dùng hồn phách của người đàn ông kia luyện thành phân thân, càng không thể nuôi dưỡng đứa bé kia thành Thi yêu, nói thử xem, ai đang giúp mày? Ai nói cho mày biết chuyện huyết liên và Di Thiên châu?”
Cây hòe vẫn im lặng, không ai nói chuyện, trong viện hoàn toàn yên tĩnh.
“Mày cho rằng, mày thật sự có thể có được hai thứ này sao? Mày cho rằng, kẻ đó sẽ bỏ qua cho mày sao?” Một lát sau, Vu Dương lạnh nhạt nói.
Lại là một sự yên tĩnh hoàn toàn, cây hòe không nhúc nhích. Thi thoảng có một trận gió thổi qua, khiến cành lá của nó khẽ run động.
“Tao sẽ có được!” một lúc lâu sau, nó bỗng nhiên rống lên “Tao sẽ có được!”
Đang nói chuyện, một nhánh cây mang theo luồng ánh sáng trắng, xông thẳng về phía mắt tôi.
Vu Dương lập tức xuất hiện trước mặt nó, kéo cành nó lại, có vẻ hơi giật mình, giọng nói cũng thay đổi: “Đá Nguyệt Sắc đang ở trong tay ai?”
Cây hòe cười hắc hắc, không trả lời.
“Nói mau! Ở trong tay ai?” Sắc mặt Vu Dương âm trầm dọa người, vừa bóp mạnh một cái, cành cây trong tay lập tức hóa thành tro bụi.
Cây hòe kêu thảm thiết, nhưng vẫn cười: “Không biết, không nhận ra.”
Vu Dương lại bắt lấy một cành cây khác, bóp thành tro bụi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trông như thế nào? Nếu không nói, tao sẽ đốt mày từng chút từng chút một, từ từ hành hạ mày.”
“Thật không biết.” Cây hòe bắt đầu sợ “Đạo hạnh của tao còn kém, mọi lần chỉ nhìn thấy một đám khí đen thôi.”
“Nhớ kĩ lại đi.” Vu Dương lại túm lấy một nhánh cây khác.
“Thật mà! Thật mà!” Cây hòe cuống quýt kêu lên, “Từ từ, từ từ, để tao nghĩ thử!”
“Được, suy nghĩ kĩ vào.” Giọng nói của Vu Dương lại khôi phục lại sự nhàn nhã, nhưng dáng vẻ trông vẫn đằng đằng sát khí.
Cây hòe hẳn là vô cùng sợ bị anh ta hành hạ từ từ đến chết, bắt đầu cố gắng nhớ lại: “Giống như….giống như….”
Chỉ mới nói hai chữ “giống như”, nó lại không nói thêm gì nữa. Cành cây vốn đang trói tôi, lại chậm rãi buông lỏng xuống,
Vu Dương dường như đã nhận ra điều gì, mặt anh ta liền biến sắc, dùng một tay kéo tôi ra, đồng thời hét lên với Thẩm Thiên Huy: “Thủy Thuẫn*!” Thẩm Thiên Huy liền sửng sốt, ngay lập tức lấy ra hai tờ giấy vàng, mỗi tay một tờ, giơ tay thành hình chữ đại, đứng vững trước mặt Huyền Kỳ: “Sóng cuộn trào, liên tục không ngừng, đi!”
(*Thủy Thuẫn: lá chắn bằng nước)
Chỉ vẻn vẹn hai giây ngay sau khi lá chắn được khởi động, bên tai tôi vang lên một tiếng “Ầm” thật lớn, một làn sóng nhiệt liền cuộn trào. Vu Dương xoay người ôm lấy tôi, quanh thân hiện lên ánh sáng vàng, đầu tiên ánh sáng ấy chỉ dán chặt lấy thân thể, sau đó từ từ khuếch tán, biến thành một vòng tròn có đường kính chừng hai thước. Ở bên ngoài vòng tròn kia, có thể thấy vô số những quả cầu lửa như sao băng lướt đến.
Phía sau không ngừng truyền đến mấy tiếng “xoẹt xoẹt”, tôi không nhịn được quay đầu lại. Hóa ra, mặc dù phần lớn mấy quả cầu lửa đều đã bị Vu Dương chặn lại, nhưng vẫn có mấy quả bay đến chỗ của Thẩm Thiên Huy. Mấy quả cầu lửa như cá lọt lưới kia nện vào tấm chắn nước màu đen, lập tức xuất hiện một màn hơi nước.
“Mưa sao băng” kia chỉ kéo dài chừng hai ba phút, chờ đến lúc yên bình trở lại, tôi mới được buông ra.
Thẩm Thiên Huy thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn lần trước nhiều, chỉ chảy chút mồ hôi.
Huyền Kỳ cũng tỉnh táo lại sau cơn khiếp sợ: “Chuyện gì xảy ra?”
Vu Dương vòng tay trước ngực, nhìn tro bụi còn sót lại trên đất: “Nổ, có người hạ cổ trong nội đan của nó, thật ác độc. Đây chỉ à một cây hòe tinh bị người ta lợi dụng, một tên lâu la nhỏ nhoi thôi.”
“Là Lang tộc làm sao.” Tôi cảm thấy, mọi chuyện đã khá rõ ràng rồi.
Vu Dương từ chối cho ý kiến: “Lang tộc vẫn lẩn trốn rất tốt, tìm mãi không được. Gốc cây ngu xuẩn này bị chính lòng tham của nó làm hại, giờ ngay cả một mảnh vụng cũng chẳng còn, uổng phí hơn hai trăm năm tu hành.”
“Đúng rồi, vừa rồi chị bị sao vậy?” Huyền Kỳ đột nhiên hỏi tôi, “Rốt cuộc chị thấy gì? Chị toàn đi thẳng về phía trước, gọi mãi cũng không nghe.”
Tôi do dự một lúc, quyết định nói ra: “Quái vật kia biến thành hình dáng của ông nội, gọi chị ra ngoài.”
“Thật quá đáng, đáng chết lắm!” Cậu oán hận nói.
Vu Dương nhướn mày, hơi khó hiểu: “Biến thành hình dáng của ông cụ? Ông cụ đâu có qua lại với Lang tộc, nếu như là bọn chúng, làm sao biết giọng nói lẫn tướng mạo của ông cụ chứ? Lại còn đá Nguyệt Sắc nữa….”
Nói xong lời này, giọng nói của anh ta liền trầm xuống, tôi không nghe rõ, liền hỏi: “Đá Nguyệt Sắc là gì?”
Anh ta nhìn nhìn tôi, nói: “Là một viên đá màu trắng, vẻ ngoài như ngọc, sáng rực như ánh trăng, là thứ không lửa nào thiêu đốt được. Vừa nãy cô có thấy không? Có một ánh sáng trắng như ánh trăng.”
Tôi gật gật đầu.
Anh ta tiếp tục nói: “Đá Nguyệt Sắc ngoài việc có thể phát ra ánh sáng trong đêm, quan trọng nhất là, nó có thể trị mọi loại bỏng, nơi được trị liệu, trong bóng đêm, cũng sẽ phát ra ánh sáng giống như viên đá đó vậy. Lúc trước tôi cũng không hiểu rõ, tại sao nó mới bị đốt hồi chiều, buổi tối lại không sao nữa, hóa ra….”
“Anh đang tìm đá Nguyệt Sắc này sao?” Huyền Kỳ lại gần hỏi.
Vu Dương không ngờ lại hơi sửng sốt, nhìn nhìn tôi, rồi nhìn cậu: “Chuyện không liên quan đến mình thì đừng nên hỏi nhiều. Lúc này, tốt nhất là nghĩ cách trị khỏi cánh tay của Thanh Loan.”
Tôi giơ cánh tay phải lên nhìn một chút, ngoài việc trông nó hơi trắng xanh một chút, tôi cũng không cảm thấy có gì quá khó chịu.
“Ky Hồn tác, là vật chuyên dụng của Quỷ Sai*, nổi tiếng âm hàn.” Anh ta cũng nhìn tay tôi một chút “Không cẩn thận đụng phải nó, đừng nói là người phàm, dù là yêu, tinh, nếu tu hành không đủ, cũng sẽ bị hàn độc của nó khiến cho bị thương.”
(*Quỷ Sai: là quỷ làm việc dưới Âm Phủ, thường làm việc canh gác hoặc bắt hồn)
“Sẽ biến thành cột nước đá sao?” Tôi nhớ đến lời của đứa bé quái vật kia.
Vu Dương cười cười, gật đầu nói: “Đúng vậy. Toàn thân sẽ cứng ngắc, máu đông lại, cũng không khác cột nước đá lắm.”
“Vậy làm sao đây?” Huyền Kỳ không ngờ lại nghiêm trọng như thế, hơi hoảng lên.
“Cho nên, nếu đây là vật dụng của Quỷ Sai, cách tốt nhất là đến Cõi Âm một chuyến, xem có cách nào giải được không.” Vu Dương nhấn nhấn trên tay tôi, nhận thấy độ co dãn của da cũng kém đi “Tôi chỉ có thể đảm bảo, trong vòng nửa tháng tới, Thanh Loan sẽ không chết, nhưng lâu hơn nữa, thì tôi không chắc.”
“Vậy chúng ta đi thôi, càng nhanh càng tốt.” Huyền Kỳ so với tôi càng gấp gáp hơn.
Vu Dương lại bỏ lại chúng tôi, đi trước rời khỏi viện nhỏ: “Không phải đã nói rồi sao, ba ngày sau lên đường.”
“Oa, là Cõi Âm đó!” Huyền Kỳ cũng không phải gấp gáp vì tôi, mà là gấp gáp muốn đến Cõi Âm: “Không biết Âm Phủ như thế nào nhỉ?”
So với sự nôn nóng của Huyền Kỳ, tôi lại vô cùng bất an, không chỉ bởi vì lo lắng độc trên người có giải được không, mà bởi vì, ban nãy, bọn họ đã không nhìn thấy sắc mặt của Vu Dương khi túm lấy nhánh cây của cây hòe tinh. Đó không phải là vẻ sốt ruột bình thường. Tôi nghĩ, đá Nguyệt Sắc đối với anh ta mà nói, có lẽ là một vật vô cùng quan trọng.
Không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ nghe được một tiếng rên, một lúc lâu sau, lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa, tôi mở mắt nhìn thử.
Trên mặt đất còn lưu lại chút tro tàn, có lẽ là dấu vết cuối cùng còn lưu lại của quái vật kia, khắp nơi trong viện đều là mấy hố đất bị đào lên, ngay cả bức tường của căn phòng cũng bị đào thành một lỗ sâu hoắm.
Cả người tôi đều là mồ hôi, tay chân cũng phát run, thấy xung quanh khôi phục lại tình cảnh bình lặng, tôi liền trượt xuống hàng rào, ngồi trên đất. Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi tôi liền sợ hãi, xem ra quả thật phải tin rằng trên đời này có yêu quái rồi.
Đang lúc tôi âm thầm cảm thấy may mắn, cảm giác bị nhìn trộm kia lại xuất hiện.
Thật là chán! Tôi thầm nghĩ. Tôi rút chủy thủ ra, đứng lên nhìn xung quanh.
“Đừng có lén la lén lút, còn gì nữa không, đi ra đây, mau đi ra đây!” Tôi lớn tiếng nói — lúc này tôi chẳng còn sợ gì nữa, chỉ có cảm giác không kiên nhẫn.
“Bất kể mày là thứ gì, mau ra đây cho tao!” Vừa nghĩ đến nó có thể là ông nội giả kia, trong lòng tôi như bốc lửa.
Trong lúc tôi đang giận dữ, đột nhiên cảm giác được sau ót có vật gì đó, còn chưa kịp quay đầu lại, gáy đã đau xót, sau đó trước mắt liền tối sầm, tôi bất tỉnh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy đầu như sắp vỡ tung, cố gắng giương mắt nhìn. Trước mắt cũng không phải rất rõ ràng, chỉ mơ hồ thấy có vật gì thoáng qua, tôi trở mình, ngửa mặt hướng lên trời, cố dụi dụi mắt, mới dần có thể thấy rõ ràng.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi, chính là một mảng cành lá xum xuê, tôi thoáng sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng kéo cành lá ra, quả nhiên, cây hòe kia đã xuất hiện lại, cứ như vốn dĩ chưa từng biến mất.
Yêu quái. Đây là điều đầu tiên tôi nghĩ đến. Sau đó, đột nhiên có thứ gì đó túm cổ áo tôi lên, đặt lên trên cây khô. Vô số cành lá liền như rắn quấn lên, rất nhanh, tôi đã bị trói như bánh chưng.
Một trận cười quái dị vang lên. Đúng là do cây hòe phát ra, tôi có thể cảm giác được mấy nhánh cây khô khẽ rung động.
“Kẻ giả mạo ông nội của tao, có phải mày không?” Tôi cũng không thấy sợ, chỉ muốn xác nhận chuyện này.
“Biến thành ông già kia, dẫn mày ra ngòai đúng là dễ dàng.” Cây hòe đắc ý nói.
Lửa giận trong lòng tôi như xông lên đến não. Tôi cố sức vùng vẫy, nhưng bất đắc dĩ, cành cây trói rất chặt, dù tôi có giãy dụa thế nào cũng không thể nhúc nhích.
Cây hòe càng cười đắc ý: “Đừng uổng phí sức lực. Hao phí sức lực như thế, thà giữ lại để chút nữa khi tao móc mắt mày ra, mày còn có sức mà kêu la thảm thiết.”
“Mày không muốn vật kia sao?” Tôi nhất thời không hiểu sao nó lại chấp nhất với đôi mắt của tôi như thế.
Nó suy nghĩ một lúc, nói: “Muốn, tao cũng muốn chứ. Nhưng chờ tao lấy được Di Thiên châu, lại đi lấy huyết liên cũng chẳng muộn.”
Nghe nó nói như thế, tôi mới nhớ đến thần vật mà Vu Dương từng đề cập đến. Trải qua một ngày hành hạ, sự chú ý của tôi đều tập trung toàn bộ lên hoa sen kia, vốn đã quên béng chuyện này.
“Nếu như không có trong mắt của tao thì sao?” Tôi muốn thử vận may, hi vọng có thể khiến nó bị lừa.
Nó cười ha ha: “Không có ở đây cũng không sao. Tao muốn móc con mắt mày ra khi mày đang sống sờ sờ, cho mày sống không bằng chết, báo thù cho con tao!”
Nói rồi, thân cây khẽ run lên, tựa hồ đang vô cùng đau lòng.
Con? Hẳn là đứa bé quái vật kia. Có lẽ, nó đã chết.
“Con ở đâu ra hả, đừng có đùa.” Một âm thanh nhàn nhã, từ phía cổng viện truyền đến.
Vu Dương chậm rãi đi đến, theo sau là Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ, thấy bọn họ, lòng tôi liền thả lỏng hơn phân nửa.
“Đứa bé kia đã ở cạnh tao hơn năm mươi năm, giống như con tao vậy.” Cây hòe nói năng đầy lí lẽ “Nó vất vả lắm mới có chân thân, lại bị chúng mày giết chết.”
Vu Dương cười ha ha, nói: “Mày để cho Thi yêu* này thay mày câu sinh hồn, vừa vui đùa cùng nó, vừa hưởng dụng một mình, thời gian qua mày cũng thật quá nhàn hạ rồi.”
(*Thi yêu: xác chết tu thành yêu quái)
Cây hòe không nói thêm, Vu Dương dừng một chút nói: “Tao cũng cảm thấy kì quái, cho dù mày đã không ngừng tu luyện hơn hai trăm năm, lại ăn mất cả hồn phách lẫn thân thể người phụ nữ kia, cũng không thể nào biết dùng hồn phách của người đàn ông kia luyện thành phân thân, càng không thể nuôi dưỡng đứa bé kia thành Thi yêu, nói thử xem, ai đang giúp mày? Ai nói cho mày biết chuyện huyết liên và Di Thiên châu?”
Cây hòe vẫn im lặng, không ai nói chuyện, trong viện hoàn toàn yên tĩnh.
“Mày cho rằng, mày thật sự có thể có được hai thứ này sao? Mày cho rằng, kẻ đó sẽ bỏ qua cho mày sao?” Một lát sau, Vu Dương lạnh nhạt nói.
Lại là một sự yên tĩnh hoàn toàn, cây hòe không nhúc nhích. Thi thoảng có một trận gió thổi qua, khiến cành lá của nó khẽ run động.
“Tao sẽ có được!” một lúc lâu sau, nó bỗng nhiên rống lên “Tao sẽ có được!”
Đang nói chuyện, một nhánh cây mang theo luồng ánh sáng trắng, xông thẳng về phía mắt tôi.
Vu Dương lập tức xuất hiện trước mặt nó, kéo cành nó lại, có vẻ hơi giật mình, giọng nói cũng thay đổi: “Đá Nguyệt Sắc đang ở trong tay ai?”
Cây hòe cười hắc hắc, không trả lời.
“Nói mau! Ở trong tay ai?” Sắc mặt Vu Dương âm trầm dọa người, vừa bóp mạnh một cái, cành cây trong tay lập tức hóa thành tro bụi.
Cây hòe kêu thảm thiết, nhưng vẫn cười: “Không biết, không nhận ra.”
Vu Dương lại bắt lấy một cành cây khác, bóp thành tro bụi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trông như thế nào? Nếu không nói, tao sẽ đốt mày từng chút từng chút một, từ từ hành hạ mày.”
“Thật không biết.” Cây hòe bắt đầu sợ “Đạo hạnh của tao còn kém, mọi lần chỉ nhìn thấy một đám khí đen thôi.”
“Nhớ kĩ lại đi.” Vu Dương lại túm lấy một nhánh cây khác.
“Thật mà! Thật mà!” Cây hòe cuống quýt kêu lên, “Từ từ, từ từ, để tao nghĩ thử!”
“Được, suy nghĩ kĩ vào.” Giọng nói của Vu Dương lại khôi phục lại sự nhàn nhã, nhưng dáng vẻ trông vẫn đằng đằng sát khí.
Cây hòe hẳn là vô cùng sợ bị anh ta hành hạ từ từ đến chết, bắt đầu cố gắng nhớ lại: “Giống như….giống như….”
Chỉ mới nói hai chữ “giống như”, nó lại không nói thêm gì nữa. Cành cây vốn đang trói tôi, lại chậm rãi buông lỏng xuống,
Vu Dương dường như đã nhận ra điều gì, mặt anh ta liền biến sắc, dùng một tay kéo tôi ra, đồng thời hét lên với Thẩm Thiên Huy: “Thủy Thuẫn*!” Thẩm Thiên Huy liền sửng sốt, ngay lập tức lấy ra hai tờ giấy vàng, mỗi tay một tờ, giơ tay thành hình chữ đại, đứng vững trước mặt Huyền Kỳ: “Sóng cuộn trào, liên tục không ngừng, đi!”
(*Thủy Thuẫn: lá chắn bằng nước)
Chỉ vẻn vẹn hai giây ngay sau khi lá chắn được khởi động, bên tai tôi vang lên một tiếng “Ầm” thật lớn, một làn sóng nhiệt liền cuộn trào. Vu Dương xoay người ôm lấy tôi, quanh thân hiện lên ánh sáng vàng, đầu tiên ánh sáng ấy chỉ dán chặt lấy thân thể, sau đó từ từ khuếch tán, biến thành một vòng tròn có đường kính chừng hai thước. Ở bên ngoài vòng tròn kia, có thể thấy vô số những quả cầu lửa như sao băng lướt đến.
Phía sau không ngừng truyền đến mấy tiếng “xoẹt xoẹt”, tôi không nhịn được quay đầu lại. Hóa ra, mặc dù phần lớn mấy quả cầu lửa đều đã bị Vu Dương chặn lại, nhưng vẫn có mấy quả bay đến chỗ của Thẩm Thiên Huy. Mấy quả cầu lửa như cá lọt lưới kia nện vào tấm chắn nước màu đen, lập tức xuất hiện một màn hơi nước.
“Mưa sao băng” kia chỉ kéo dài chừng hai ba phút, chờ đến lúc yên bình trở lại, tôi mới được buông ra.
Thẩm Thiên Huy thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn lần trước nhiều, chỉ chảy chút mồ hôi.
Huyền Kỳ cũng tỉnh táo lại sau cơn khiếp sợ: “Chuyện gì xảy ra?”
Vu Dương vòng tay trước ngực, nhìn tro bụi còn sót lại trên đất: “Nổ, có người hạ cổ trong nội đan của nó, thật ác độc. Đây chỉ à một cây hòe tinh bị người ta lợi dụng, một tên lâu la nhỏ nhoi thôi.”
“Là Lang tộc làm sao.” Tôi cảm thấy, mọi chuyện đã khá rõ ràng rồi.
Vu Dương từ chối cho ý kiến: “Lang tộc vẫn lẩn trốn rất tốt, tìm mãi không được. Gốc cây ngu xuẩn này bị chính lòng tham của nó làm hại, giờ ngay cả một mảnh vụng cũng chẳng còn, uổng phí hơn hai trăm năm tu hành.”
“Đúng rồi, vừa rồi chị bị sao vậy?” Huyền Kỳ đột nhiên hỏi tôi, “Rốt cuộc chị thấy gì? Chị toàn đi thẳng về phía trước, gọi mãi cũng không nghe.”
Tôi do dự một lúc, quyết định nói ra: “Quái vật kia biến thành hình dáng của ông nội, gọi chị ra ngoài.”
“Thật quá đáng, đáng chết lắm!” Cậu oán hận nói.
Vu Dương nhướn mày, hơi khó hiểu: “Biến thành hình dáng của ông cụ? Ông cụ đâu có qua lại với Lang tộc, nếu như là bọn chúng, làm sao biết giọng nói lẫn tướng mạo của ông cụ chứ? Lại còn đá Nguyệt Sắc nữa….”
Nói xong lời này, giọng nói của anh ta liền trầm xuống, tôi không nghe rõ, liền hỏi: “Đá Nguyệt Sắc là gì?”
Anh ta nhìn nhìn tôi, nói: “Là một viên đá màu trắng, vẻ ngoài như ngọc, sáng rực như ánh trăng, là thứ không lửa nào thiêu đốt được. Vừa nãy cô có thấy không? Có một ánh sáng trắng như ánh trăng.”
Tôi gật gật đầu.
Anh ta tiếp tục nói: “Đá Nguyệt Sắc ngoài việc có thể phát ra ánh sáng trong đêm, quan trọng nhất là, nó có thể trị mọi loại bỏng, nơi được trị liệu, trong bóng đêm, cũng sẽ phát ra ánh sáng giống như viên đá đó vậy. Lúc trước tôi cũng không hiểu rõ, tại sao nó mới bị đốt hồi chiều, buổi tối lại không sao nữa, hóa ra….”
“Anh đang tìm đá Nguyệt Sắc này sao?” Huyền Kỳ lại gần hỏi.
Vu Dương không ngờ lại hơi sửng sốt, nhìn nhìn tôi, rồi nhìn cậu: “Chuyện không liên quan đến mình thì đừng nên hỏi nhiều. Lúc này, tốt nhất là nghĩ cách trị khỏi cánh tay của Thanh Loan.”
Tôi giơ cánh tay phải lên nhìn một chút, ngoài việc trông nó hơi trắng xanh một chút, tôi cũng không cảm thấy có gì quá khó chịu.
“Ky Hồn tác, là vật chuyên dụng của Quỷ Sai*, nổi tiếng âm hàn.” Anh ta cũng nhìn tay tôi một chút “Không cẩn thận đụng phải nó, đừng nói là người phàm, dù là yêu, tinh, nếu tu hành không đủ, cũng sẽ bị hàn độc của nó khiến cho bị thương.”
(*Quỷ Sai: là quỷ làm việc dưới Âm Phủ, thường làm việc canh gác hoặc bắt hồn)
“Sẽ biến thành cột nước đá sao?” Tôi nhớ đến lời của đứa bé quái vật kia.
Vu Dương cười cười, gật đầu nói: “Đúng vậy. Toàn thân sẽ cứng ngắc, máu đông lại, cũng không khác cột nước đá lắm.”
“Vậy làm sao đây?” Huyền Kỳ không ngờ lại nghiêm trọng như thế, hơi hoảng lên.
“Cho nên, nếu đây là vật dụng của Quỷ Sai, cách tốt nhất là đến Cõi Âm một chuyến, xem có cách nào giải được không.” Vu Dương nhấn nhấn trên tay tôi, nhận thấy độ co dãn của da cũng kém đi “Tôi chỉ có thể đảm bảo, trong vòng nửa tháng tới, Thanh Loan sẽ không chết, nhưng lâu hơn nữa, thì tôi không chắc.”
“Vậy chúng ta đi thôi, càng nhanh càng tốt.” Huyền Kỳ so với tôi càng gấp gáp hơn.
Vu Dương lại bỏ lại chúng tôi, đi trước rời khỏi viện nhỏ: “Không phải đã nói rồi sao, ba ngày sau lên đường.”
“Oa, là Cõi Âm đó!” Huyền Kỳ cũng không phải gấp gáp vì tôi, mà là gấp gáp muốn đến Cõi Âm: “Không biết Âm Phủ như thế nào nhỉ?”
So với sự nôn nóng của Huyền Kỳ, tôi lại vô cùng bất an, không chỉ bởi vì lo lắng độc trên người có giải được không, mà bởi vì, ban nãy, bọn họ đã không nhìn thấy sắc mặt của Vu Dương khi túm lấy nhánh cây của cây hòe tinh. Đó không phải là vẻ sốt ruột bình thường. Tôi nghĩ, đá Nguyệt Sắc đối với anh ta mà nói, có lẽ là một vật vô cùng quan trọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook