Cửu Ái Phong Vân
-
Chương 29
Buổi đêm ngày hè, bầu trời sáng sủa không một gợn mây, ánh trăng treo trên cao điểm xuyết thêm những ngôi sao nhỏ sáng rực. Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút hơi lạnh, làm tan đi nhiệt độ nóng bức đêm hè. Liễu Ức Vân đi giữa hoa viên, trong lòng rối rắm suy nghĩ. Tình huống của phụ thân đã ổn định, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng, vài ngày sau nhất định sẽ khỏe lại. Nhưng hắn âm thầm quan sát mấy ngày nay, vẫn như cũ không biết ai muốn hại phụ thân, những người quanh đây hắn không dám tin tưởng, người duy nhất tin tưởng sẽ không hại phụ thân lại không chịu xuất hiện. Nghĩ đến người đó, Liễu Ức Vân không hiểu sao trở nên nôn nóng. Trở về đã hơn mười ngày, mỗi ngày hắn đều vượt qua trong lo lắng, sợ hãi gặp lại y, nhưng khi mỗi ngày kết thúc lại cảm thấy có chút mất mát. Hắn thậm chí vài lần muốn hướng quản gia dò hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu như thế nào. “Ha hả.....” Nở nụ cười mang theo chút tự giễu. Cho dù hỏi được thì như thế nào, hắn hiện tại chuẩn bị tốt lắm, lại muốn gặp mặt y sao? Thật sự muốn nhìn đến y, nhìn người cho hắn bao nhiêu đau khổ sao? “Không, ta chỉ là vì phụ thân!” Phảng phất an ủi chính mình, hắn kiên quyết tự nhủ. Đúng, hắn chính là vì an toàn của phụ thân, muốn tìm y thương lượng, hắn đã quên hết thảy, toàn bộ đã quên!
Bất tri bất giác Liễu Ức Vân đi tới một đình viện an tĩnh, nhìn viện môn quen thuộc trước mắt, Liễu Ức Vân bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt có chút ẩm ướt. A, thật là lại trở về, trở về nơi hắn từng sinh sống hai mươi năm. Không biết hiện tại là cái dang gì đâu? Tám năm sau khi đứa con bất hiếu này rời đi, ở đây chắc là không có người chăm sóc mà tàn lụi đi. Hắn nhẹ nhàng mở cửa, trước mắt hoàn toàn bất đồng so với trong tưởng tượng của hắn làm Liễu Ức Vân ngốc lăng tại chỗ. Trong viện cây cối vẫn rậm rạp như cũ, hoa cỏ vẫn như trước tốt tươi, đình viện sạch sẽ ngăn nắp đến một mảnh lá khô cũng không có. Đi vào căn phòng, nếu nói căn phòng ngăn nắp làm Liễu Ức Vân giật mình, không bằng nói trong căn phòng cùng năm đó một chút cũng không đổi thực sự làm hắn kinh ngạc. Này vì cái gì? Sạch sẽ ngăn nắp như thế nói rõ có người thường xuyên đến quét tước, nhưng là nếu nói ở đây có người ở, vì sao bố trí trong căn phòng chưa từng bị động qua, hơn nữa từ ngày hồi phủ, trừ bỏ phụ vương cùng vương phi, lão quản gia cùng một ít hạ nhân, căn bản một người khác cũng không thấy, vậy là ai ở tại đây đâu?
Ngay lúc Liễu Ức Vân lâm vào trầm tư, một thân ảnh cao ngất khỏe mạnh xuất hiện trước cửa viện. Nhìn thấy cửa viện mở ra, Trầm Lạc Phong lông mày anh tuấn không khỏi nhướn lên, trong lòng ngực dâng lên một tia lửa giận. Đến tột cùng là ai lớn mật như thế dám tiến vào đây, y không phải đã phân phó bất luận kẻ nào cũng không được bước vào đây sao? Y bất quá chỉ là rời khỏi mười mấy ngày, liền cư nhiên có người muốn khiêu chiến với y, y thật sự phải nhìn một chút là kẻ nào lớn mật như thế! Nghe trong thư phòng truyền đến một ít thanh âm nhỏ nhẹ, Trầm Lạc Phong lập tức mang theo lửa giận đi thẳng đến thư phòng.
Ánh trăng nhu hòa tiến vào căn phòng, làm người một thân tuyết trắng nhiễm một tầng ánh sáng mông lung. Gió nhẹ trong đêm nhẹ nhàng nhấc lên vạt áo hắn, không ngừng ở trong không trung lay động. Ánh sáng bạc cũng tùy theo gió mà tại trên thân ảnh nhẹ nhàng đung đưa, ánh trăng nhu hòa phát ra quang mang lóng lánh màu bạc. Trầm Lạc Phong đi tới thư phòng nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy, nhìn người trước mắt điềm tĩnh ôn nhu lửa giận của y vừa mới bốc lên trong nháy mắt tiêu thất. Y đứng ngốc ở không xa phía sau nhìn bóng dáng gầy yếu của hắn, không biết vì cái gì y bỗng nhiên cảm thấy nhìn hắn như vậy thực thoải mái, cái cảm giác đã lâu không có. Hắn là ai? Y không nhớ vương phủ có người như vậy a.
“Ngươi là ai?” Không tự giác thả nhẹ giọng, thì thào hỏi.
Vẫn còn trong trầm tư Liễu Ức Vân nghe tiếng xoay người, người xuất hiện trước mắt làm hắn trong nháy mắt cứng đờ. Là y! Mặc dù dưới đáy lòng đã chuẩn bị trước vô số thứ dùng khi gặp lại y, nhưng hôm nay thật sự gặp, ở tình huống đột nhiên như thế gặp lại y, đối với Liễu Ức Vân mà nói vẫn là bị kinh hách không nhỏ. Nhiều năm không thấy y lại càng anh tuấn, bất luận là thân hình cao lớn hay là dung mạo tuấn dật khí chất hơn người, đều đã không còn sót lại sự non nớt của thiếu niên, cảm giác làm người khác thấy áp bức. Liễu Ức Vân tuyệt đối kông nghĩ
đến Trầm Lạc Phong lại đột nhiên xuất hiện phía sau, hắn vô ý thức sờ mặt nạ trên mặt, biết nó hoàn hảo mang trên mặt mới có chút thả lỏng.
“Ngươi là ai? Sao lại ở đây?” Thấy hắn thật lâu không đáp, Trầm Lạc Phong bước về phía trước vài bước rồi một lần nữa hỏi lại.
“Không, không cần.... A!” Nhìn y đi về phía mình, một cảm giác sợ hãi không hiểu bỗng dưng đánh ụp về phía Liễu Ức Vân, trong lúc hoảng loạn hắn muốn lui về phía sau lại bị vấp vào chân bàn, mắt thấy sẽ hướng về phía sau ngã sấp xuống.
“Cẩn thận!” Trầm Lạc Phong tay mắt lanh lẹ đuổi về phía trước, đỡ Liễu Ức Vân sắp ngã xuống chặt chẽ ôm lấy.
Không có đau đớn như dự đoán, Liễu Ức Vân mở hai mắt kinh dị phát hiện mình đang nằm trong lòng Trầm Lạc Phong. Hắn vội vàng tránh cái ôm muốn đứng lên.
“Ha hả.....” Người trong ngực phát run nhưng vẫn muốn tránh cái ôm mà đứng lên, giống như tiểu động vật chịu kinh hách, Trầm Lạc Phong bỗng nhiên tâm tình tốt nở nụ cười, “Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm hại ngươi.”
“Ngươi..... Ngươi mau buông..... Ta” Liễu Ức Vân run rẩy nói, mặc dù chắc y không nhận ra chính mình nhưng hắn vẫn cẩn thân đè thấp tiếng nói.
Nhẹ nhàng thả người trong ngực không ngừng vùng vẫy, không biết vì sao, Trầm Lạc Phong bỗng nhiên cảm thấy có một chút mất mát, nhưng y nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, “Ta là tiểu vương gia của Đoan vương phủ, ngươi là ai?” Y hỏi.
“Ta..... Ta là...... Thầy thuốc chữa bệnh của vương gia, Hải Sinh.” Mặc dù hắn đã cố gắng khắc chế, nhưng đối mặt với Trầm Lạc Phong, hắn vẫn không thể thuận lợi nói cho xong.
“Ngươi chính là Hải tiên sinh,” Không nghĩ đến người nhỏ bé trước mắt này chính là thầy thuốc quản gia nhắc tới, “Phụ vương ta bị bệnh thế nào?”
“Này.....” Hắn ngập ngừng, “Vương gia căn bản không phải bệnh.”
“Có ý gì?”
“Là trúng độc!”
“Trúng độc?!” Trầm Lạc Phong kinh ngạc, thế nào có thể?
“Đúng, hơn nữa không phải độc dược bình thường.” Tình huống của phụ thân làm Liễu Ức Vân tạm thời quên đi sự sợ hãi đối với Trầm Lạc Phong, hắn giải thích nói “Vương gia trúng chính là một loại độc dược của Tây Vực tên là Duyên Hương, chỉ mình độc tính này cũng không mạnh, một lần ăn vào gần như không có phản ứng gì. Nhưng nếu ăn trường kỳ, độc tố ở trong thân thể tích lũy đến mức độ nhất định thì sau đó, liền bắt đầu có triệu chứng nôn mửa, choáng váng, thậm chí hộc máu, nếu không kịp thời cứu chữa, vậy cuối cùng sẽ hộc máu mà chết. May mắn tình huống của vương gia chưa quá trễ, ta đã giúp hắn giải độc, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, sẽ tốt lên. Chính là....”
“Chính là không biết người hạ độc là ai? Người này nếu có khả năng giữa lúc không ai biết cho phụ vương trường kỳ ăn độc này, nói vậy là người trong phủ. Cho nên cho dù ngươi lần này may mắn cứu được phụ vương, nhưng khó bảo toàn ngày khác giở trò cũ, là vậy sao?” Trầm Lạc Phong tiếp tục lời Liễu Ức Vân nói.
“Ân!” Đã biết trước y cơ trí, cho nên Liễu Ức Vân cũng không kinh ngạc khi y biết mình muốn nói gì, “Cho nên việc cấp bách là tìm ra người hạ độc vương gia.”
“Chuyện phụ vương trúng độc, còn có ai biết?”
“Không có!”
Đối với việc hắn thông minh giữ bí mật, Trầm Lạc Phong cảm thấy rất kinh ngạc. Y có chút giật mình nhìn hắn, mặc dù người trước mắt là nhân tài, hơn nữa lại thần bí đeo mặt nạ. Nếu là bình thường, y nhất định sẽ không tin tưởng khinh địch như vậy với người không rõ lai lịch. Nhưng là lúc này y tin tưởng hắn nói, không chỉ như thế, y thậm chí đối với việc hắn thông minh giữ bí mật có chút tán thưởng. Y bất giác bắt đầu đối với người một thân tuyết trắng này sản sinh hứng thú.
“Có thể cho ta biết vì cái gì lại đeo mặt nạ không?” Y mỉm cười hỏi.
“Ân?” Đối với việc Trầm Lạc Phong đột nhiên chuyển đề tài có chút khó hiểu, nhưng hắn liền lập tức bình tĩnh lại, hắn có chút thống khổ sờ mặt nạ trên khuôn mặt. Ha hả, y cư nhiên hỏi hắn vì cái gì? Vì cái gì? Đây chính là kiệt tác của y a, người hỏi vì cái gì là hắn mới đúng đi! “Không cần ngươi quản!” Liễu Ức Vân tức giận hô to, lập tức xoay người hướng phía ngoài chạy đi.
“Ách!” Liễu Ức Vân đột nhiên tức giận làm Trầm Lạc Phong cảm thấy lạ lùng, là y nói sai cái gì sao? Nhìn thân ảnh gầy yếu chạy xa dần, y trong lòng nổi lên tia đau đớn. Vì cái gì thân ảnh đơn bạc chạy trốn trong bóng đêm của hắn làm y đau lòng. Còn có vừa mới ôm lấy hắn cùng hắn kêu to có chút quen thuộc là thế nào? Không biết vì cái gì, Trầm Lạc Phong trực giác người kêu Hải Sinh này xuất hiện sẽ làm cuộc sống của y thay đổi thật lớn, nhưng là vì cái gì lại như vậy?
Bất tri bất giác Liễu Ức Vân đi tới một đình viện an tĩnh, nhìn viện môn quen thuộc trước mắt, Liễu Ức Vân bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt có chút ẩm ướt. A, thật là lại trở về, trở về nơi hắn từng sinh sống hai mươi năm. Không biết hiện tại là cái dang gì đâu? Tám năm sau khi đứa con bất hiếu này rời đi, ở đây chắc là không có người chăm sóc mà tàn lụi đi. Hắn nhẹ nhàng mở cửa, trước mắt hoàn toàn bất đồng so với trong tưởng tượng của hắn làm Liễu Ức Vân ngốc lăng tại chỗ. Trong viện cây cối vẫn rậm rạp như cũ, hoa cỏ vẫn như trước tốt tươi, đình viện sạch sẽ ngăn nắp đến một mảnh lá khô cũng không có. Đi vào căn phòng, nếu nói căn phòng ngăn nắp làm Liễu Ức Vân giật mình, không bằng nói trong căn phòng cùng năm đó một chút cũng không đổi thực sự làm hắn kinh ngạc. Này vì cái gì? Sạch sẽ ngăn nắp như thế nói rõ có người thường xuyên đến quét tước, nhưng là nếu nói ở đây có người ở, vì sao bố trí trong căn phòng chưa từng bị động qua, hơn nữa từ ngày hồi phủ, trừ bỏ phụ vương cùng vương phi, lão quản gia cùng một ít hạ nhân, căn bản một người khác cũng không thấy, vậy là ai ở tại đây đâu?
Ngay lúc Liễu Ức Vân lâm vào trầm tư, một thân ảnh cao ngất khỏe mạnh xuất hiện trước cửa viện. Nhìn thấy cửa viện mở ra, Trầm Lạc Phong lông mày anh tuấn không khỏi nhướn lên, trong lòng ngực dâng lên một tia lửa giận. Đến tột cùng là ai lớn mật như thế dám tiến vào đây, y không phải đã phân phó bất luận kẻ nào cũng không được bước vào đây sao? Y bất quá chỉ là rời khỏi mười mấy ngày, liền cư nhiên có người muốn khiêu chiến với y, y thật sự phải nhìn một chút là kẻ nào lớn mật như thế! Nghe trong thư phòng truyền đến một ít thanh âm nhỏ nhẹ, Trầm Lạc Phong lập tức mang theo lửa giận đi thẳng đến thư phòng.
Ánh trăng nhu hòa tiến vào căn phòng, làm người một thân tuyết trắng nhiễm một tầng ánh sáng mông lung. Gió nhẹ trong đêm nhẹ nhàng nhấc lên vạt áo hắn, không ngừng ở trong không trung lay động. Ánh sáng bạc cũng tùy theo gió mà tại trên thân ảnh nhẹ nhàng đung đưa, ánh trăng nhu hòa phát ra quang mang lóng lánh màu bạc. Trầm Lạc Phong đi tới thư phòng nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy, nhìn người trước mắt điềm tĩnh ôn nhu lửa giận của y vừa mới bốc lên trong nháy mắt tiêu thất. Y đứng ngốc ở không xa phía sau nhìn bóng dáng gầy yếu của hắn, không biết vì cái gì y bỗng nhiên cảm thấy nhìn hắn như vậy thực thoải mái, cái cảm giác đã lâu không có. Hắn là ai? Y không nhớ vương phủ có người như vậy a.
“Ngươi là ai?” Không tự giác thả nhẹ giọng, thì thào hỏi.
Vẫn còn trong trầm tư Liễu Ức Vân nghe tiếng xoay người, người xuất hiện trước mắt làm hắn trong nháy mắt cứng đờ. Là y! Mặc dù dưới đáy lòng đã chuẩn bị trước vô số thứ dùng khi gặp lại y, nhưng hôm nay thật sự gặp, ở tình huống đột nhiên như thế gặp lại y, đối với Liễu Ức Vân mà nói vẫn là bị kinh hách không nhỏ. Nhiều năm không thấy y lại càng anh tuấn, bất luận là thân hình cao lớn hay là dung mạo tuấn dật khí chất hơn người, đều đã không còn sót lại sự non nớt của thiếu niên, cảm giác làm người khác thấy áp bức. Liễu Ức Vân tuyệt đối kông nghĩ
đến Trầm Lạc Phong lại đột nhiên xuất hiện phía sau, hắn vô ý thức sờ mặt nạ trên mặt, biết nó hoàn hảo mang trên mặt mới có chút thả lỏng.
“Ngươi là ai? Sao lại ở đây?” Thấy hắn thật lâu không đáp, Trầm Lạc Phong bước về phía trước vài bước rồi một lần nữa hỏi lại.
“Không, không cần.... A!” Nhìn y đi về phía mình, một cảm giác sợ hãi không hiểu bỗng dưng đánh ụp về phía Liễu Ức Vân, trong lúc hoảng loạn hắn muốn lui về phía sau lại bị vấp vào chân bàn, mắt thấy sẽ hướng về phía sau ngã sấp xuống.
“Cẩn thận!” Trầm Lạc Phong tay mắt lanh lẹ đuổi về phía trước, đỡ Liễu Ức Vân sắp ngã xuống chặt chẽ ôm lấy.
Không có đau đớn như dự đoán, Liễu Ức Vân mở hai mắt kinh dị phát hiện mình đang nằm trong lòng Trầm Lạc Phong. Hắn vội vàng tránh cái ôm muốn đứng lên.
“Ha hả.....” Người trong ngực phát run nhưng vẫn muốn tránh cái ôm mà đứng lên, giống như tiểu động vật chịu kinh hách, Trầm Lạc Phong bỗng nhiên tâm tình tốt nở nụ cười, “Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm hại ngươi.”
“Ngươi..... Ngươi mau buông..... Ta” Liễu Ức Vân run rẩy nói, mặc dù chắc y không nhận ra chính mình nhưng hắn vẫn cẩn thân đè thấp tiếng nói.
Nhẹ nhàng thả người trong ngực không ngừng vùng vẫy, không biết vì sao, Trầm Lạc Phong bỗng nhiên cảm thấy có một chút mất mát, nhưng y nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, “Ta là tiểu vương gia của Đoan vương phủ, ngươi là ai?” Y hỏi.
“Ta..... Ta là...... Thầy thuốc chữa bệnh của vương gia, Hải Sinh.” Mặc dù hắn đã cố gắng khắc chế, nhưng đối mặt với Trầm Lạc Phong, hắn vẫn không thể thuận lợi nói cho xong.
“Ngươi chính là Hải tiên sinh,” Không nghĩ đến người nhỏ bé trước mắt này chính là thầy thuốc quản gia nhắc tới, “Phụ vương ta bị bệnh thế nào?”
“Này.....” Hắn ngập ngừng, “Vương gia căn bản không phải bệnh.”
“Có ý gì?”
“Là trúng độc!”
“Trúng độc?!” Trầm Lạc Phong kinh ngạc, thế nào có thể?
“Đúng, hơn nữa không phải độc dược bình thường.” Tình huống của phụ thân làm Liễu Ức Vân tạm thời quên đi sự sợ hãi đối với Trầm Lạc Phong, hắn giải thích nói “Vương gia trúng chính là một loại độc dược của Tây Vực tên là Duyên Hương, chỉ mình độc tính này cũng không mạnh, một lần ăn vào gần như không có phản ứng gì. Nhưng nếu ăn trường kỳ, độc tố ở trong thân thể tích lũy đến mức độ nhất định thì sau đó, liền bắt đầu có triệu chứng nôn mửa, choáng váng, thậm chí hộc máu, nếu không kịp thời cứu chữa, vậy cuối cùng sẽ hộc máu mà chết. May mắn tình huống của vương gia chưa quá trễ, ta đã giúp hắn giải độc, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, sẽ tốt lên. Chính là....”
“Chính là không biết người hạ độc là ai? Người này nếu có khả năng giữa lúc không ai biết cho phụ vương trường kỳ ăn độc này, nói vậy là người trong phủ. Cho nên cho dù ngươi lần này may mắn cứu được phụ vương, nhưng khó bảo toàn ngày khác giở trò cũ, là vậy sao?” Trầm Lạc Phong tiếp tục lời Liễu Ức Vân nói.
“Ân!” Đã biết trước y cơ trí, cho nên Liễu Ức Vân cũng không kinh ngạc khi y biết mình muốn nói gì, “Cho nên việc cấp bách là tìm ra người hạ độc vương gia.”
“Chuyện phụ vương trúng độc, còn có ai biết?”
“Không có!”
Đối với việc hắn thông minh giữ bí mật, Trầm Lạc Phong cảm thấy rất kinh ngạc. Y có chút giật mình nhìn hắn, mặc dù người trước mắt là nhân tài, hơn nữa lại thần bí đeo mặt nạ. Nếu là bình thường, y nhất định sẽ không tin tưởng khinh địch như vậy với người không rõ lai lịch. Nhưng là lúc này y tin tưởng hắn nói, không chỉ như thế, y thậm chí đối với việc hắn thông minh giữ bí mật có chút tán thưởng. Y bất giác bắt đầu đối với người một thân tuyết trắng này sản sinh hứng thú.
“Có thể cho ta biết vì cái gì lại đeo mặt nạ không?” Y mỉm cười hỏi.
“Ân?” Đối với việc Trầm Lạc Phong đột nhiên chuyển đề tài có chút khó hiểu, nhưng hắn liền lập tức bình tĩnh lại, hắn có chút thống khổ sờ mặt nạ trên khuôn mặt. Ha hả, y cư nhiên hỏi hắn vì cái gì? Vì cái gì? Đây chính là kiệt tác của y a, người hỏi vì cái gì là hắn mới đúng đi! “Không cần ngươi quản!” Liễu Ức Vân tức giận hô to, lập tức xoay người hướng phía ngoài chạy đi.
“Ách!” Liễu Ức Vân đột nhiên tức giận làm Trầm Lạc Phong cảm thấy lạ lùng, là y nói sai cái gì sao? Nhìn thân ảnh gầy yếu chạy xa dần, y trong lòng nổi lên tia đau đớn. Vì cái gì thân ảnh đơn bạc chạy trốn trong bóng đêm của hắn làm y đau lòng. Còn có vừa mới ôm lấy hắn cùng hắn kêu to có chút quen thuộc là thế nào? Không biết vì cái gì, Trầm Lạc Phong trực giác người kêu Hải Sinh này xuất hiện sẽ làm cuộc sống của y thay đổi thật lớn, nhưng là vì cái gì lại như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook