Cướp đoạt
Chương 8:

Lúc đầu cô nghĩ tới việc nhanh chóng kết thúc loại quan hệ này với anh trai, nhưng sau đó cô lại phát hiện chuyện này dương như không có khả năng, cô nói gì anh cũng không đồng ý, vì thế cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện rời khỏi anh.

Chính từ lúc đó, Dịch Như Hứa từng bước lâm vào hoàn cảnh hiện tại.

Trước khi ba mẹ ly hôn, Dịch Như Hứa đã có quan hệ tình ái lâu dài với anh, cô trải qua toàn bộ quá trình từ ngây thơ thiếu hiểu biết cho tới sợ hãi trốn tránh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vốn dĩ mẹ muốn dẫn theo Dịch Như Hứa, còn Dịch Vu Lan đi theo ba, lúc ấy Dịch Như Hứa muốn nhân cơ hội này rời khỏi anh, nhưng cuối cùng ý tưởng của cô cũng không thể thực hiện được, cô vẫn tiếp tục sống cùng anh trai mình.

Sau khi ba tái hôn, mẹ kế nhanh chóng mang thai, người phụ nữ kia không phải người dễ ở chung, Dịch Như Hứa có chút sợ hãi, cả người càng thêm hướng nội, vì vậy thời điểm đó anh trai càng thêm cẩn thận chăm sóc cô…

Nói là cẩn thận chăm sóc, chi bằng dùng từ thưởng thức, thực hiện quyền kiểm soát tuyệt đối với cô.

Ở trước mặt anh, dường như Dịch Như Hứa biến thành một người trong suốt hoàn toàn không có không gian riêng tư, từ lúc bắt đầu cô sợ hãi mẹ kế, sau này chuyển thành sợ hãi anh trai… Nhưng đi đôi với việc sợ hãi, cô còn càng ngày càng ỷ lại vào anh.

Lúc ấy cô không biết nên làm gì mới có thể duy trì cuộc sống, nhưng hiện tại Dịch Như Hứa đã có kế hoạch cho riêng mình. Trong kỳ nghỉ hè cô vẫn luôn cùng bạn học vẽ tranh kiếm tiền, chờ cô tiết kiệm đủ tiền, cô nhất định có thể thoát khỏi sự khống chế của anh, dọn ra ngoài sống một mình, đồng thời nghiêm túc cự tuyệt ham muốn tình dục của anh.

Cô muốn thoát khỏi những ham muốn kiểm soát cực đoan lại biến thái đó, tìm người anh trai đơn thuần dịu dàng trở về.


Cô ôm ấp nguyện vọng như vậy, sau khi Dịch Vu Lan nhét chiếc máy rung màu hồng nhạt vào trong tay cô, cô không tình nguyện chần chờ một lát, cắn môi khuất nhục tìm kiếm vị trí, từ từ đẩy dị vật kia vào trong âm đạo của mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm tiến vào âm đạo cô cảm nhận được khoái cảm rất nhỏ, âm vật cũng hơi tê dại, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo sạch sẽ của anh, phát hiện anh cũng đang yên lặng nhìn cô, ánh mắt này mang lại cho cô những cảm giác thật khó tả.

Khi đối diện với anh, trái tim cô đập loạn nhịp, không biết anh đang ngẩn người hay đang mưu tính chuyện gì đó. Tóm lại trong đôi mắt ấy chứa đựng rất nhiều cảm xúc, thật giống như cô là người mà anh yêu nhưng lại không thể có được.

“Anh?” Cô gọi anh một tiếng, Dịch Vu Lan hơi sửng sốt, anh nhìn về phía cô, tuy nhiên lúc này tầm mắt đã trở nên rõ ràng.

“Hả?”
“Em không thích cái này.” Cô cảm giác được thân thể cực kỳ bài xích dị vật này, mặc dù biết là phí công, nhưng cô vẫn muốn anh có thể giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho mình.

“Đồ vật anh cho em, đều nên thích.” Trên mặt anh không có một chút biểu cảm nào, nhàn nhạt nói, ánh mắt đuổi theo chuyển động của bàn tay, phủ lên lọn tóc và vành tai mềm mại của Dịch Như Hứa “Anh trai đối xử với em tốt nhất, không phải sao?”

“Nhưng mà…”
—— Nhưng mà từ rất lâu trước kia anh đã không còn đối xử tốt với em nữa rồi.


Anh cưỡng ép em phải gánh chịu rất nhiều thứ mà đáng lẽ em không cần phải gánh chịu, anh bắt em phải thừa nhận dục vọng của anh, giúp anh phát tiết dục vọng, loại chuyện này vốn dĩ nên để bạn gái anh tới làm, nhưng rốt cuộc vì sao anh không chịu tìm bạn gái?

Dịch Như Hứa không dám nói những lời này, bởi vì cô sợ chọc anh tức giận, khả năng anh sẽ không cho cô ra khỏi cửa, nhốt cô ở trong nhà, dùng rất nhiều loại đạo cụ kỳ quái trừng phạt cô.

Bầu không khí buổi sáng vẫn luôn duy trì ở trạng thái nửa vời, Dịch Như Hứa kẹp chiếc máy rung có cảm giác tồn tại rất mạnh kia cùng anh trai tới trường học.

Cô biết tính năng hoạt động của thứ này, vì vậy trong lòng vẫn luôn lo lắng, không biết khi nào thì thứ này sẽ đột nhiên làm càn trong cơ thể cô. Vạn nhất thời điểm cô nói chuyện với người khác hoặc đang làm chuyện gì quan trọng mà nó động thì phải làm sao? Vạn nhất bị người phát hiện thì phải làm sao?

Chương trình học của Dịch Như Hứa cũng không quá dày, ngoại trừ một số môn văn hóa tất yếu, còn lại đại đa số thời gian đều dành cho việc tác nghiệp. Buổi sáng, cô nộp bài tập nghỉ hè của mình, đề bài là vẽ phong cảnh của một thị trấn cổ xưa.

Vị giáo sư đang đưa ra lời nhận xét, mà vị trợ giảng mới tới đã hấp dẫn tuyệt đại đa số ánh mắt của các nữ sinh.

Anh chàng trợ giảng có tính tình rất tốt, giọng nói cũng êm tai, lúc này đang cùng giảng viên phân tích và sửa họa giúp các bạn học. Toàn bộ quá trình, trên gương mặt đẹp trai của anh đều mang theo nụ cười, khóe miệng cũng có hai chiếc răng nanh.

Doãn Minh Nguyệt, người bạn thân đối xử với Như Hứa tương đối tốt tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: “Nghe nói trợ giảng là nghiên cứu sinh do giáo sư hướng dẫn, anh ấy tên Lâm Triết, khả năng vẽ tranh rất lợi hại.”

“Thật vậy chăng? Tớ không tin.” Dịch Như Hứa có chút bướng bỉnh tranh cãi với Doãn Minh Nguyệt, kỳ thật cô rất khó miêu tả cảm giác trong lòng mình, cô đối với vị trợ giảng mới này giống như có một loại thân cận đặc biệt nói không nên lời, trái tim vẫn luôn đập loạn nhịp, ngay cả nhìn anh thêm vài lần cũng sẽ cảm thấy thật khẩn trương.


“Này, bạn học nhỏ, cậu sao thế? Tự nhiên lại kéo người khác ra vui đùa.” Doãn Minh Nguyệt hăng hái, duỗi tay muốn véo bả vai cô, Dịch Như Hứa cười né tránh, hai người đùa giỡn một chút, hàng phía trước có người quay đầu nhìn về phía bọn cô, nói:
“Hứa Hứa, bức tranh trấn nhỏ Thừa Lương kia là của cậu sao? Trợ giảng Lâm muốn sửa họa, cậu tới đây nhìn xem.”

“Hả?” Dịch Như Hứa bị điểm danh có chút thụ sủng nhược kinh, cô buông tay Doãn Minh Nguyệt ra, hơi ngượng ngùng đứng dậy chen vào đám người đi tới bên cạnh Lâm Triết, ngay cả ánh mắt cũng xấu hổ nâng lên.

Đốt ngón tay Lâm Triết thon dài, bưng vỉ pha màu, một tay cầm cọ vẽ đang trộn màu.

“Dịch Như Hứa?”

“Vâng.” Trái tim cô gần như nhảy tới cổ họng, chỉ một chữ vâng ngắn ngủn cũng có chút phát run.

“Cảm quan về màu sắc của em thật sự rất tốt, cách phối màu của bức tranh khiến người xem qua đặc biệt thoải mái, tuy nhiên khuynh hướng cảm xúc của một số vật thể vẫn còn chưa nắm chắc, ừm, ví dụ như cánh cửa sổ này đi, có chút cứng nhắc, không đủ trong suốt, em hiểu ý tôi nói chứ?”

“Vâng vâng em hiểu.” Cuối cùng Dịch Như Hứa cũng nâng ánh mắt lên, đối diện với Lâm Triết nói: “Lúc đó em cũng rất phiền, mấy cánh cửa sổ này vẽ mất hai ba ngày, nhưng lại vẽ không ra cảm giác đầy màu sắc nhưng vẫn thực trong suốt.”

“Tôi biết rồi, em còn giữ bức ảnh tham chiếu dưới ánh đèn không?”

“Có.” Dịch Như Hứa vội vàng lấy di động từ trong túi ra, dùng ngón trỏ tìm kiếm qua lại trong album, cuối cùng tìm thấy bức ảnh đó “Ở chỗ này.”

“Ừ… Tôi xem nào…” Lâm Triết hơi nghiêng đánh giá bức họa của Dịch Như Hứa, vừa nghiêm túc nhìn bức tranh tham chiếu trong di động của cô. Cây cọ trong tay tùy ý cọ vài cái lên bảng màu, sau đó liền nhấc bút sửa đổi bức tranh của cô.


“Bản thân màu trong suốt cũng có màu sắc riêng của nó, chủ yếu là dưới ánh sáng nó sẽ biến hóa tương đối vi diệu, ánh sáng càng nhiều, thoạt nhìn đồ vật sẽ càng trong suốt hơn, tuy nhiên phải tìm được mức độ giữa hư và thật …”

Lâm Triết vừa vẽ vừa giải thích một số lý luận khi họa đồ vật, Dịch Như Hứa lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng cô gần như không ghi nhớ được bất cứ lời nào của anh vào trong đầu.

Vì nhịp tim của cô thật sự quá nhanh.

Cô không biết rốt cuộc mình bị làm sao, nhìn trợ giảng theo thói quen kéo cổ tay áo sơ mi trắng lên khuỷu tay, nghe giọng nói dịu dàng của anh, trong lòng cô chỉ cảm thấy anh thật sự đẹp trai lại biết săn sóc người.

Anh có sống mũi cao, làn da trắng, nụ cười ưa nhìn, đồng thời rất có năng lực trong lĩnh vực chuyên môn của mình, thậm chí trong miệng còn có răng nanh.

Răng nanh… Quả thực rất giống anh trai, trên người hai người có thật nhiều điểm tương đồng.

Cả người cô sắp thoát ly khỏi trọng lực mà bay lên.

Lần đầu tiên Dịch Như Hứa có thể khẳng định, cô đã thích vị học trưởng, trợ giảng trẻ tuổi này rồi.

Cô đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương