Cuồng Yêu Hỏa Phượng Hoàng
-
Chương 10
Đức Long không có cách nào hiểu được cảm giác trong lòng mình, nhưng duy nhất có thể lấy xác định tiểu á nữ kia hấp dẫn được khát vọng của hắn.
Hắn không có cách nào coi thường được, ngăn cản khát khao được nhìn thấy nàng.
Sau lần trước triền miên, hắn giống như dã thú đói khát khát vọng nàng, ánh mắt luôn không tự chủ được tìm kiếm nơi nàng có khả năng sẽ xuất hiện.
Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, hắn đều đã giống một tiểu tử 17, 18 tuổi, trong bóng đêm đi đến phòng nhỏ ở hậu viện tìm giai nhân.
Đêm nay cũng vậy, tâm tình hắn hưng phấn xuất hiện trước mặt nàng.
“Phượng Nhi.”
Phượng Hoàng vừa nghe tiếng gọi nóng bỏng của hắn, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười vui vẻ.
Nàng giống như một tiểu hài tử bổ nhào vào lòng hắn, gắt gao ôm hắn không rời, tham lam mùi hương trên người hắn.
Hắn cũng nóng bỏng hôn nàng, cũng đè nàng trên giường gỗ lạnh lẽo, tay hắn phủ lên nơi đẫy đà của nàng, ôn nhu âu yếm, mãi đến khi nàng nhịn không được yêu kiều ra tiếng.
Tay của hắn vội vàng cởi bỏ y phục của nàng, chỉ nghe nàng xấu hổ kêu một tiếng, củng không kịp che giấu cảnh xuân đã hiện ra.
Ngoại trừ cái yếm màu hồng che bộ ngực sữa cao ngất mà mê kia, thân thể tuyết trắng của nàng không chút nào giữ lại hiện ra ở trước mặt hắn, trong mắt hắn lóe lên dục hỏa.
“Đẹp quá!” Hắn kêu lên, bởi vì nàng hô hấp dồn dập mà bộ ngực nhô lên hạ xuống, giống như một khúc nhạc hấp dẫn mời gọi hắn chạm vào nó.
Nàng mắc cở đỏ mặt, lắc đầu nhè nhẹ.
Khóe miệng của hắn giương lên quét xuống cười quỷ dị: “Không muốn ta nhìn?”
Nàng gật gật đầu.
Tay hắn không khách khí phủ lên bộ ngực của nàng, rồi mới cách lớp vải mỏng xoa bóp đùa bỡn hai đỉnh mềm mại của nàng.
“Không thể, ta không thể rời mắt khỏi ngươi.”
Nàng muốn ngăn cản hành động không an phận của hắn, lại khó có thể kháng cự ma lực của bàn tay hắn, nàng chỉ cảm thấy từng trận vui thích tê dại mãnh liệt đánh thẳng vào nàng, khiến nàng khó có thể chống đỡ.
“Không cần thẹn thùng, ta chỉ là muốn cho ngươi khoái hoạt.”
Hắn nói xong, lại vừa mở miệng cách một lớp vải mút lấy nụ hoa nho nhỏ, cho đến khi nó thay đổi. Nàng càng thêm yêu kiều muốn đẩy hắn ra, nhưng không biết sao chống tay đẩy ngược lại đem hắn gần mình hơn, muốn hắn cho nàng càng thêm vui thích.
Trái tim của nàng và lý trí của nàng phát sinh mâu thuẫn, muốn và không muốn, làm cho thân thể của nàng cảm thấy thập phần khổ sở.
Dưới sự vuốt ve của hắn nàng mất đi chính mình, không thể phủ nhận thân thể của nàng đòi hỏi hắn, mãnh liệt sai khiến nàng khát vọng.
Nàng chưa bao giờ biết mình dâm đãng tham hoan như vậy, sự xấu hổ và dục vọng to lớn, ở trong lòng nàng xung đột lẫn nhau.
Nhưng lúc hắn cởi cái yếm hơn nữa dùng đầu lưỡi liếm nụ hoa của nàng thì tất cả đã bay lên chín từng mây.
“A - -” Nàng hoảng sợ thở hổn hển, bất lực lắc đầu.
“Không cần như vậy? Hay là muốn như vậy hả?”
Bởi vì hắn từ liếm mút đổi thành nhẹ nhàng gặm nhấm, nàng chỉ cảm thấy một trận khoan khoái như điện lưu nhanh chóng chảy khắp toàn thân.
“Ngươi rất ngọt, ta chưa bao giờ khát vọng một nữ nhân nào đến vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết, ta muốn chính là ngươi.”
Hắn nâng mặt nàng lên, đôi môi bởi vì hắn hôn cắn đến sưng đỏ cũng bởi vì tình cảm mãnh liệt mà đỏ rừng rực mê người, làm tăng tình yêu của hắn với nàng.
Thật sao? Nữ nhân hắn khát vọng không phải là Phượng Hoàng sao? Tuy nàng là Phượng Hoàng, nhưng hiện tại hắn đã quên Phượng Hoàng, sao có thể đối với “Những nữ nhân khác” nói ra những lời như vậy...
“Ngươi nghĩ rằng ta lừa ngươi? Ta thật sự không có lừa ngươi.”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc làm cho nàng có cảm thấy nóng bỏng, từ trong mắt hắn nàng có thể nhìn thấy một sự hứa hẹn chân thành.
Đức Long!
Nước mắt của nàng im hơi lặng tiếng chảy xuống như những hạt trân châu, bỗng nhiên nhào vào lòng hắn cho hắn một nụ hôn nóng bỏng, nhiệt tình của nàng khiến cho thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, lập tức hiểu ý của nàng.
“Sao vậy? Cảm động sao? Ta có thể làm cho ngươi càng cảm động.” Nói xong, hắn lại thâm tình khẩn thiết hôn nàng.
Tay hắn lại đi tới hai đỉnh mềm mại của nàng, hơn nữa dùng ngón tay cái xoa bóp nụ hoa của nàng, làm cho nàng khó nhịn phấn khởi, môi hắn cũng dọc theo cái cổ hoàn mỹ của nàng đi tới hai đỉnh mềm mại, há miệng ngậm chặt nụ hoa, khi thì nhiệt lúc thì liệt đói khát liếm mút, khi thì khẽ cắn, đùa bỡn nụ hoa mê người.
“A - - uh`m - - “
Nàng khó nhịn phát ra tiếng rên rỉ mất hồn, nàng quyến rũ mê người như vậy càng khiến cho thân thể hắn trở nên nóng bỏng kiên định.
Tay hắn đi tới giữa hai chân nàng, nàng cảm thấy không còn là chính mình nữa, hắn phát ra một tiếng trầm thấp hưng phấn, rồi mới đem ngón tay thăm dò vào nơi ấm áp mà ướt át trong cơ thể nàng.
Phượng Hoàng nhắm mắt lại phát ra tiếng hừ nhẹ ôm lấy hắn, lúc ngón tay hắn bắt đầu qua lại rút ra đâm vào, nàng không tự chủ được cũng lắc lư thân thể hùa theo hắn.
“Thích không?”
Nàng đỏ bừng nhắm chặt hai mắt, nhưng thân thể lại phản bội lòng nàng.
“Tiểu cô nương không thành thực!” Hắn đùa cợt nàng, tay càng hành hạ nàng tăng nhanh tốc độ, nàng bị hắn khiêu khích mà toàn thân mềm mại trống rỗng vô lực, chỉ có thể nằm ở dưới thân hắn tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn cười nhẹ đem mở lớn hai chân nàng, đưa kiên định của hắn đã sưng to đặt tại tiểu huyệt ẩm ướt của nàng.
“Chuẩn bị xong chưa?” Hắn xấu xa nói.
Hắn cầm eo nhỏ nhắn của nàng, động thân tiến vào trong cơ thể ấm áp của nàng, nàng chỉ có thể phát ra một tiếng giống như thở dài thỏa mãn, theo hắn luật động.
Hắn cố ý muốn cho nàng trầm luân trong hoan ái nam nữ, hưởng thụ mây mưa chi nhạc xưa nay chưa từng có, hắn muốn cho nàng không còn phòng bị tình dục, hắn một lần lại một lần lưu lại dấu vết trên người nàng vĩnh viễn khó quên, hắn muốn nàng nhớ hắn khát vọng và yêu thương nàng như thế nào.
“Ngươi là của ta, chỉ thuộc về một mình ta.”
Hắn kịch liệt mạnh mẽ lần lượt rút ra đâm vào trong cơ thể nào, giống như muốn nàng không quên được sự chiếm hữu của hắn, chỉ có thể phối hợp yêu cầu của hắn cùng hắn tận lực đong đưa thân thể.
Nàng kích tình kêu lớn, mà hắn cũng gia tăng tốc độ đem hai người đưa lên đỉnh cao dục vọng, để cho tình cảm mãnh liệt phủ khắp hai người...
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Phượng Hoàng thỏa mãn như một con mèo nhỏ rúc vào trong ngực ấm áp và vững chắc của Đức Long.
Lúc này, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn hai người bọn họ, không người nào có thể tách rời bọn họ. Phượng Hoàng rất muốn hỏi hắn, trong cảm nhận của hắn, nàng như thế nào? Nhưng mà, nàng cũng rất sợ câu trả lời của hắn làm cho mình tan nát cõi lòng, cho nên... Không hỏi tốt hơn. Không hỏi cũng không biết, không biết cũng không đau lòng.
“Phượng Nhi, đừng đợi ở chỗ này nữa.”
Mỗi khi hắn gọi nàng là Phượng Nhi, nàng đã cho là hắn nhớ lại nàng chính là Phượng Hoàng yêu thương của hắn, nhưng đây chỉ là cách nghĩ đơn phương của nàng.
Phượng Nhi là nhủ danh hắn gọi nàng, khi mới vừa nghe được Phượng Hoàng còn tưởng rằng hắn đã nhớ ra nàng. Nhưng là trên thực tế đây chỉ là cách gọi chợt lóe lên trong đầu hắn.
“Ta có thể an bài chỗ ở cho người tốt hơn này nơi này gấp mười, gấp trăm lần, không cần phải...”
Nàng vươn tay đặt nhẹ trên môi hắn, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
“Tại sao không cần?”
Bất cứ một nữ nhân nào cũng không dám cự tuyệt đề nghị của hắn, mà nàng lại ngược lại...
Hắn thật sự là không hiểu nổi nghĩ cách của nàng!
Trong lúc này, cơn giận của hắn dâng lên, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng vụng trộm hẹn hò có vẻ kích thích hơn?”
Nàng lắc đầu.
Hắn không buông tha nàng, tiếp tục dùng giọng điệu gần như hung ác nói với nàng: “Ngươi cho rằng, đường đường một bối lặc vì một nha hoàn bình thường lại câm điếc như ngươi tới căn phòng đỗ nát này triền miên, làm cho ngươi cảm thấy thập phần kiêu ngạo?”
Không! Không phải. Nàng tận lực lắc đầu, nước mắt to như hạt đậu tuyệt vọng chảy xuống như mưa.
“Không phải?!” Hắn dùng lực nắm lấy cổ tay nàng, lực đạo to lớn khiến nàng chỉ thiếu kêu ra tiếng: “Vậy thì vì sao?”
Phượng Hoàng há miệng, không tiếng động nói ra tên Hỏa nữ.
Đức Long nhìn chăm chú vào nàng, nghĩ tới hắn có một vị hôn thê. Nếu bị Hỏa nữ biết...
“Ta là Bối Lặc Gia, không ai có thể quản thúc ta, ta quyết định nạp ngươi làm thiếp, nàng là không có quyền phản đối.” Hắn quản không được nhiều như thế.
Sắc mặt Phượng Hoàng trắng xanh, cũng hiểu hắn đang nói nhảm, không nên coi là thật. Nếu bị Hỏa nữ phát hiện chuyện của bọn họ, nàng là không sợ mình chịu tội lần nữa, chỉ sợ Hỏa nữ sẽ gây bất lợi cho Đức Long.
Không! Nàng không muốn Đức Long chịu bất cứ thương tổn gì, nếu không, tất cả những đau khổ nàng đang gánh chịu đều uổng phí rồi.
Nhưng Đức Long không biết chuyện lại tức giận, bản thân mình muốn một nữ nhân tất phải phải lén lút.
Phượng Hoàng vươn tay đem đầu của hắn kéo vào trước ngực, giống như đang trấn an một mãnh thú đang phẫn nộ bất an.
Nàng dùng nụ hôn ôn nhu không ngừng hóa giải phẫn nộ của hắn.
Rất nhanh, Đức Long đang chứa chan lửa giận chuyển hóa thành dục vọng điên cuồng.
“Nha, chết tiệt...” Hắn nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng, rồi mới nhanh chóng hôn nàng, mãnh liệt và sâu sắc giống như lần cuối cùng trong đời mình hôn một nữ tử.
Hắn nhất định là đã gặp nàng ở đâu đó, có lẽ là kiếp trước, nếu không, làm sao mỗi lần hôn nàng, tình yêu trong lòng cũng nhiều thêm một phần.
Ôm ấp của nàng làm cho hắn quen thuộc như về nhà, không nỡ buông ra, chỉ muốn vĩnh viễn có được cảm giác hạnh phúc này.
Trong lúc dục vọng như thủy triều lên, trong lòng hắn hiện lên một dung nhan mỹ lệ, giống như người hắn yêu cả đời...
Trong lòng Phượng Hoàng cảm thấy hạnh phúc, loại này khoái hoạt và thỏa mãn, tất cả đều là bởi vì Đức Long.
Cho dù hắn không biết nàng là ai, cho dù hắn cho rằng nàng chỉ là một tiểu á nữ, cho dù hắn... Không thích nàng, bất quá... Nàng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Phượng Hoàng mang theo nụ cười hạnh phúc chăm chú lau chùi bàn ghế ở đại sảnh, nghĩ đến Đức Long còn đang ngủ rất ngon trong phòng nàng, lại nhớ tới hai người ngọt ngào, mặt nàng liền đỏ lên.
Đức Long thay y phục sạch sẽ, lén lút tới đến bên cạnh cửa đại sảnh. Tìm thấy nàng rồi! Khi hắn tỉnh lại không thấy nàng, trong lòng khó nén cảm giác mất mác, cho nên, hắn không tự giác tìm kiếm bóng dáng của nàng.
Khi ánh mắt hắn rơi vào thân hình yểu điệu mảnh khảnh của nàng, sẽ nhớ tới da thịt non mịn như ngọc của nàng, mềm mại, mềm nhẵn, hương thơm như hoa hồng mùa xuân. Hắn bức thiết muốn gặp mặt chạm đất, cảm thụ hai chân thon dài như ngọc của nàng vòng quanh mình, cái miệng nhỏ hồng nộn cầu xin hắn tiến vào nơi chặt chẽ ướt át trong cơ thể nàng.
Đức Long nhắm mắt lại nhịn không được than nhẹ một tiếng, rồi mới bước đi, muốn đi đến trước mặt nàng, lại phát hiện có nhanh hơn hắn một bước xuất hiện.
“Ngươi thật sự là lợi hại!”
Khi Phượng Hoàng nghe được giọng của Hỏa nữ, thân thể đột nhiên cứng đờ, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu đối mặt Hỏa nữ, chỉ thấy dung nhan mỹ lệ của nàng ta mang theo lửa giận và sát khí.
Phượng Hoàng nhấp khẩn căng miệng, cầm lấy thùng gỗ muốn bỏ đi, nàng không có tâm tình cũng không tất yếu phải để ý tới sự cố tình gây sự của Hỏa nữ.
“Chờ một chút! Ta nói còn chưa nói xong!”
Hỏa nữ bất ngờ nắm lấy cổ tay Phượng Hoàng, dùng lực lôi kéo, bước chân Phượng Hoàng không ổn định liền ngã ngồi xuống đất.
Phượng Hoàng há miệng muốn nói, như thế nào cũng không ra tiếng.
“Muốn mắng ta? Tới đây! Nếu ngươi mắng ra tiếng.”
Phượng Hoàng phẫn nộ quay đầu, nhưng là Hỏa nữ lại lập tức khom xuống người nắm lấy tóc nàng lạnh lùng nói: “Ngươi là kẻ bại trận, ngươi nên vĩnh viễn biến mất trên thế giới này. Ta vốn tưởng rằng lợi dụng nam nhân kia có thể làm cho ngươi tan nát cõi lòng, tốt nhất là tan nát cõi lòng đến chết, không ngờ đi được rất xa, nhưng ta tuyệt đối thật không ngờ, ngươi thực lợi hại, biến thành câm điếc cũng có thể quyến rũ nam nhân lãnh huyết kia lên giường.”
Phượng Hoàng muốn gạt tay Hỏa nữ ra, Hỏa nữ lại càng dùng lực kéo tóc của nàng. Phượng Hoàng đau đớn kêu một tiếng, không thể không ngẩng đầu lên nhìn gương mặt ác độc của Hỏa nữ.
“Có lẽ ta không nên giữ ngươi ở lại nữa, nếu không, khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng, đúng hay không? Đến đây đi! Hỏa Phượng Hoàng thân ái của ta, để ta giúp ngươi một tay, làm cho ngươi chết đi bên cạnh mẫu thân ngươi.”
Không! Phượng Hoàng sống chết muốn tránh khỏi trói buộc của Hỏa nữ trói buộc, nhưng nàng đã biến thành phàm nhân, sao có thể địch nổi Hỏa nữ.
Mắt thấy một chưởng của Hỏa nữ sắp rơi vào trên đầu Phượng Hoàng trên đầu, một sức mạnh đột nhiên kéo Hỏa nữ ra, cùng sử dụng lực đẩy nàng ra.
“Ngươi đang làm gì?” Đức Long phẫn nộ gầm nhẹ, biểu tình hung tàn trên mặt trước nay chưa từng có làm cho người ta sợ hãi, ngay cả Hỏa nữ thấy cũng không tự giác lạnh run.
“Phượng Nhi, ngươi không sao chứ?” Hắn dùng tay giữ chặt Phượng Hoàng, đem thân thể run rẩy của nàng ôm trong vòng tay an toàn cứng như sắt thép của hắn.
Phượng Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt im hơi lặng tiếng rơi xuống. Mặc kệ trước mắt đã xảy ra chuyện gì, Đức Long chỉ một lòng nghĩ, tuyệt không cho phép người nào thương tổn “Phượng Nhi”, cho dù là Hỏa nữ - - hắn vị hôn thê - - cũng không cho phép.
“Ngay cả ngươi cũng vì tiểu á nữ câm điếc này mà đối nghịch với ta sao?” Hỏa nữ nhẹ giọng hỏi, bất luận kẻ nào cũng nghe được sự không thích hợp.
Hỏa nữ thương hại hắn, nhất định là vậy! Phượng Hoàng có thể từ trong ánh mắt của Hỏa nữ một tia tà ác, vì trả thù nàng, Hỏa nữ sẽ không bỏ qua cho Đức Long.
“Đức Long bối lặc, ngươi nhất định không bao giờ hiểu, không hiểu chuyện gì đã xảy ra phải không? Hiện tại ta có thể nói với ngươi. Tiểu á nữ này trước kia cũng không phải là như vậy, nàng chẳng những xinh đẹp như tiên, xinh đẹp như hoa, còn là đời sau của Thánh nữ Hỏa phượng hoàng. Vì tình yêu, nàng cam nguyện vứt bỏ thân phận cao quý chính của mình chịu thiệt trở thành vợ Bối Lặc Gia ngươi. Trên thực tế, người ngươi yêu, muốn kết hôn là nàng, không phải ta.”
Đức Long giật mình nhìn người trong lòng: “Phượng Nhi, nàng nói là sự thật?”
Phượng Hoàng cắn môi dưới, rồi mới rưng rưng gật đầu.
“Có đúng là ta đã quên ngươi? Nếu ta yêu ngươi như vậy?”
Hắn bừng tỉnh đại ngộ hiểu vì sao vừa thấy nàng liền có cảm giác quen thuộc, thậm chí đau lòng, cảm giác đau lòng rồi.
Hỏa nữ chợt đột nhiên ngửa đầu cười to: “Rất đơn giản, 『 vong tình chú 』của ta, đủ để cho ngươi quên tất cả. Vốn ta nghĩ muốn dựa vào chuyện này hành hạ Hỏa Phượng Hoàng, nhìn xem nếu nam nhân nàng yêu không nhận biết nàng, cùng nữ nhân khác chàng chàng thiếp thiếp, nàng sẽ thống khổ, bất quá, hiện tại ta thay đổi chủ ý rồi.”
Phượng Hoàng nghe xong, sắc mặt trắng nhợt, trong lòng đột nhiên chấn động.
“Ta không kiên nhẫn, vẫn là cho ngươi chết đi sẽ xong hết mọi chuyện.” Hỏa nữ vô tình nói.
Lập tức, sắc trời u ám giống như có sương mù dày đặc, tiếng gió gào rít, lá rụng cuồn cuộn nổi lên, bốn phía từ từ tràn ngập một cỗ âm hàn không tầm thường.
Đức Long đặt Phượng Hoàng sang một bên, hết sức chăm chú nhìn Hỏa nữ trước mặt.
“Ngươi không hẳn có thể giết được ta.”
“Hừ! Phải không?”
Đột nhiên, Hỏa nữ tung chưởng mạnh mẽ bắn ra một đạo cuồng liệt hỏa diễm, Đức Long vươn người né tránh, tránh khỏi công kích hung mãnh.
Hỏa diễm đến chỗ nào khói đặc quét đến chỗ đó, hừng hực ánh lửa.
Nhưng mà, người phàm làm sao có thể đấu qua được Hỏa Điểu tu luyện quá ngàn năm! Rất nhanh, Đức Long liền bị dính một chưởng, cả người đập mạnh vào cây đại thụ, rồi ngã trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.
“Hừ! Muốn đấu với ta, ngươi, ta không để vào mắt. Một chưởng nữa, ta sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm Vương.”
Ngay lúc khẩn trương, một tiếng kêu to của Phượng Hoàng vang lên làm rung động trời đất, cắt ngang không khí nguy hiểm.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bóng dáng to lớn trước mắt. Không thể nào? Một Hỏa phượng hoàng toàn thân vàng rực ánh lửa đáng sợ.
Tuy Phượng Hoàng mất hết pháp lực và năng lực nói chuyện, nhưng đối mặt với tính mạng nguy cấp của nam nhân mình yêu thương, theo bản năng nàng kích phát sức lức một lần cuối cùng. Khôi phục nguyên hình - - Hỏa phượng hoàng.
“Hỏa nữ, hôm nay chấm dứt đi!” Phượng Hoàng mở miệng nói.
“Ngươi cũng biết, sau khi ngươi khôi phục nguyên hình, khả năng không còn có cơ hội tu luyện thành hình người? Càng có khả năng sẽ chết, ngươi thật đúng là yêu thảm nam nhân này, ngay cả chết cũng không sợ sao?” Hỏa nữ lớn tiếng nói.
Không nghĩ tới, Hỏa phượng hoàng thật sự muốn vì một người phàm nhân ngay cả tính mạng cũng không cần.
Cái gì? Chết?
Đức Long chấn động: “Không! Phượng Nhi, đừng!”
Lúc này, Phượng Hoàng đã khôi phục hình dạng của Hỏa phượng hoàng thâm tình khẩn thiết nhìn hắn, không che dấu được đáy mắt nàng tràn ngập thâm tình đối với hắn.
“Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi vì ta mà chết, ta tình nguyện dùng một chút sức lực cuối cùng của ta để cứu ngươi.”
“Phượng Nhi, ngươi không cần, ta không cho phép.”
“Không cho phép cũng không còn kịp rồi.” Hỏa nữ lớn tiếng nói.
Hỏa nữ vươn người nhảy dựng, nháy mắt cũng hóa thành một con Hỏa điểu bay lên trời, mà Phượng Hoàng cũng theo đuôi phía sau.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đứng đối diện nhau.
Vì người mình yêu sâu đậm, Phượng Hoàng tuyệt không thủ hạ lưu tình. Hỏa nữ càng không thể bỏ qua cơ hội diệt trừ mối họa lớn trong lòng.
Phía chân trời u ám, bị ánh lửa của Kim Hoàng Sắc chiếu xuống sáng ngời như ban ngày. Hai bên thế công giống như điện quang phích lịch, làm cho mọi người thấy được đều kinh ngạc không ngậm được miệng.
Nhưng mà, Phượng Hoàng mất đi Phượng Hoàng đan rất nhanh gặp phải nguy cơ bại trận, một chút không cẩn thận bị một chưởng của đối phương, trong tiếng kêu la của mọi người, nàng quay cuồng vài vòng mới miễn cưỡng ổn định.
“Trách! Trách! Trách! Để cho ta thử xem Phượng Hoàng đan uy lực có lợi hại giống như trong truyền thuyết hay không, hôm nay ngươi chết dưới uy lực của mình cũng không còn tiếc nuối rồi.”
Hỏa nữ không cho Phượng Hoàng có cơ hội phản kích, nhanh chóng xuất ra một hỏa cầu lóe sáng chói mắt đánh về phía Phượng Hoàng, Phượng Hoàng tránh né không kịp, cường bạo bị bắn trúng, miệng phun máu tươi.
Trên bầu trời đang đánh nhau hừng hực khí thế, trên mặt đất Đức Long cũng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, muốn cứu vợ mình, nhưng một cách cũng không có.
Nhưng vào lúc này...
“Đức Long ca ca, dùng cái này!” Đạt nghe được, Ngọc Ninh vừa chạy vừa nói, trong tay một bộ cung tên thật lớn, thở hổn hển chạy về hướng Đức Long.
Bộ cung tên này là đại mạc hiến cho Hoàng a mã, mà hoàng a mã lại ban cho nàng, nghe nói cung tên mà Hậu Nghệ bắn mặt trời trong truyền thuyết cũng được chế nào giống như cung tên này.
Đức Long vội vàng cầm lấy cung tiễn, ngưng tụ một cỗ chân khí, rồi mới nhắm ngay hai con chim lớn trên bầu trời đang tranh đấu kịch liệt.
“Đức Long ca ca, ngươi nhất định phải ngắm chuẩn! Chỉ có ba cây tên!”
Nhưng mà - -
Bắn ra tên thứ nhất, Hỏa nữ giảo hoạt tránh thoát.
Tên thứ hai, Hỏa nữ cố ý đẩy Phượng Hoàng, Kim Tiến vô tình bắn trúng Phượng Hoàng, phát ra một tiếng kêu đau.
“Chết tiệt!” Đức Long thấp giọng mắng, đau lòng được muốn chết.
“Đức Long ca ca, nhắm chuẩn!” Ngọc Ninh gấp đến độ kêu to, lại đón nhận ánh mắt muốn giết người của Đức Long.
Ngọc Ninh trừng to mắt, nén lệ nghẹn ngào nói: “Nàng là ngươi quan trọng nhất cũng là người ngươi yêu nhất, không phải sao?”
Đúng vậy! Hắn chịu không nỗi cái giá mất đi Phượng Nhi!
Đức Long cắn răng lại lắp tên lên, giương lên đại cung nhắm Hỏa nữ, phóng tay một bắn.
“A!” Một tiếng rên rỉ phá vỡ màng nhĩ, cùng với tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Hỏa nữ biến thành thành Hỏa Điểu như thiên thạch rơi xuống đất.
Kim Tiến chuẩn xác không có bắn nhầm trúng ngay yết hầu của Hỏa nữ yết, máu tươi từ vết thương không ngừng phun ra, sau khi run rẩy vài cái, tkhí tuyệt mà chết.
“Thật tốt quá! Con chim xấu xa đã chết!”
Ngọc Ninh vỗ tay khen hay, mà nàng cũng chú ý tới, Đức Long ngửa mặt lên trời đang muốn tìm kiếm Phượng Hoàng, nhưng tìm không thấy!
“Phượng Nhi?” Hắn lớn tiếng kêu gọi, trả lời của hắn, trừ bỏ một mảnh an tĩnh, vẫn là một mảnh an tĩnh.
“Kỳ quái, người đâu? Sao không thấy nữa?”
Trong lúc mọi người xôn xao khi đó, một vật thể như quả cầu lửa cầu rơi xuống, tất cả mọi người chưa kịp kêu ra tiếng, hỏa cầu đánh lên Đức Long.
“Bối Lặc Gia?!”
“Đức Long ca ca?!”
Lại một lần nữa, tất cả mọi người luống cuống tay chân cứu hỏa đang hừng hực đại hỏa, cứu Đức Long từ trong biển lửa...
Hắn không có cách nào coi thường được, ngăn cản khát khao được nhìn thấy nàng.
Sau lần trước triền miên, hắn giống như dã thú đói khát khát vọng nàng, ánh mắt luôn không tự chủ được tìm kiếm nơi nàng có khả năng sẽ xuất hiện.
Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, hắn đều đã giống một tiểu tử 17, 18 tuổi, trong bóng đêm đi đến phòng nhỏ ở hậu viện tìm giai nhân.
Đêm nay cũng vậy, tâm tình hắn hưng phấn xuất hiện trước mặt nàng.
“Phượng Nhi.”
Phượng Hoàng vừa nghe tiếng gọi nóng bỏng của hắn, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười vui vẻ.
Nàng giống như một tiểu hài tử bổ nhào vào lòng hắn, gắt gao ôm hắn không rời, tham lam mùi hương trên người hắn.
Hắn cũng nóng bỏng hôn nàng, cũng đè nàng trên giường gỗ lạnh lẽo, tay hắn phủ lên nơi đẫy đà của nàng, ôn nhu âu yếm, mãi đến khi nàng nhịn không được yêu kiều ra tiếng.
Tay của hắn vội vàng cởi bỏ y phục của nàng, chỉ nghe nàng xấu hổ kêu một tiếng, củng không kịp che giấu cảnh xuân đã hiện ra.
Ngoại trừ cái yếm màu hồng che bộ ngực sữa cao ngất mà mê kia, thân thể tuyết trắng của nàng không chút nào giữ lại hiện ra ở trước mặt hắn, trong mắt hắn lóe lên dục hỏa.
“Đẹp quá!” Hắn kêu lên, bởi vì nàng hô hấp dồn dập mà bộ ngực nhô lên hạ xuống, giống như một khúc nhạc hấp dẫn mời gọi hắn chạm vào nó.
Nàng mắc cở đỏ mặt, lắc đầu nhè nhẹ.
Khóe miệng của hắn giương lên quét xuống cười quỷ dị: “Không muốn ta nhìn?”
Nàng gật gật đầu.
Tay hắn không khách khí phủ lên bộ ngực của nàng, rồi mới cách lớp vải mỏng xoa bóp đùa bỡn hai đỉnh mềm mại của nàng.
“Không thể, ta không thể rời mắt khỏi ngươi.”
Nàng muốn ngăn cản hành động không an phận của hắn, lại khó có thể kháng cự ma lực của bàn tay hắn, nàng chỉ cảm thấy từng trận vui thích tê dại mãnh liệt đánh thẳng vào nàng, khiến nàng khó có thể chống đỡ.
“Không cần thẹn thùng, ta chỉ là muốn cho ngươi khoái hoạt.”
Hắn nói xong, lại vừa mở miệng cách một lớp vải mút lấy nụ hoa nho nhỏ, cho đến khi nó thay đổi. Nàng càng thêm yêu kiều muốn đẩy hắn ra, nhưng không biết sao chống tay đẩy ngược lại đem hắn gần mình hơn, muốn hắn cho nàng càng thêm vui thích.
Trái tim của nàng và lý trí của nàng phát sinh mâu thuẫn, muốn và không muốn, làm cho thân thể của nàng cảm thấy thập phần khổ sở.
Dưới sự vuốt ve của hắn nàng mất đi chính mình, không thể phủ nhận thân thể của nàng đòi hỏi hắn, mãnh liệt sai khiến nàng khát vọng.
Nàng chưa bao giờ biết mình dâm đãng tham hoan như vậy, sự xấu hổ và dục vọng to lớn, ở trong lòng nàng xung đột lẫn nhau.
Nhưng lúc hắn cởi cái yếm hơn nữa dùng đầu lưỡi liếm nụ hoa của nàng thì tất cả đã bay lên chín từng mây.
“A - -” Nàng hoảng sợ thở hổn hển, bất lực lắc đầu.
“Không cần như vậy? Hay là muốn như vậy hả?”
Bởi vì hắn từ liếm mút đổi thành nhẹ nhàng gặm nhấm, nàng chỉ cảm thấy một trận khoan khoái như điện lưu nhanh chóng chảy khắp toàn thân.
“Ngươi rất ngọt, ta chưa bao giờ khát vọng một nữ nhân nào đến vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết, ta muốn chính là ngươi.”
Hắn nâng mặt nàng lên, đôi môi bởi vì hắn hôn cắn đến sưng đỏ cũng bởi vì tình cảm mãnh liệt mà đỏ rừng rực mê người, làm tăng tình yêu của hắn với nàng.
Thật sao? Nữ nhân hắn khát vọng không phải là Phượng Hoàng sao? Tuy nàng là Phượng Hoàng, nhưng hiện tại hắn đã quên Phượng Hoàng, sao có thể đối với “Những nữ nhân khác” nói ra những lời như vậy...
“Ngươi nghĩ rằng ta lừa ngươi? Ta thật sự không có lừa ngươi.”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc làm cho nàng có cảm thấy nóng bỏng, từ trong mắt hắn nàng có thể nhìn thấy một sự hứa hẹn chân thành.
Đức Long!
Nước mắt của nàng im hơi lặng tiếng chảy xuống như những hạt trân châu, bỗng nhiên nhào vào lòng hắn cho hắn một nụ hôn nóng bỏng, nhiệt tình của nàng khiến cho thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, lập tức hiểu ý của nàng.
“Sao vậy? Cảm động sao? Ta có thể làm cho ngươi càng cảm động.” Nói xong, hắn lại thâm tình khẩn thiết hôn nàng.
Tay hắn lại đi tới hai đỉnh mềm mại của nàng, hơn nữa dùng ngón tay cái xoa bóp nụ hoa của nàng, làm cho nàng khó nhịn phấn khởi, môi hắn cũng dọc theo cái cổ hoàn mỹ của nàng đi tới hai đỉnh mềm mại, há miệng ngậm chặt nụ hoa, khi thì nhiệt lúc thì liệt đói khát liếm mút, khi thì khẽ cắn, đùa bỡn nụ hoa mê người.
“A - - uh`m - - “
Nàng khó nhịn phát ra tiếng rên rỉ mất hồn, nàng quyến rũ mê người như vậy càng khiến cho thân thể hắn trở nên nóng bỏng kiên định.
Tay hắn đi tới giữa hai chân nàng, nàng cảm thấy không còn là chính mình nữa, hắn phát ra một tiếng trầm thấp hưng phấn, rồi mới đem ngón tay thăm dò vào nơi ấm áp mà ướt át trong cơ thể nàng.
Phượng Hoàng nhắm mắt lại phát ra tiếng hừ nhẹ ôm lấy hắn, lúc ngón tay hắn bắt đầu qua lại rút ra đâm vào, nàng không tự chủ được cũng lắc lư thân thể hùa theo hắn.
“Thích không?”
Nàng đỏ bừng nhắm chặt hai mắt, nhưng thân thể lại phản bội lòng nàng.
“Tiểu cô nương không thành thực!” Hắn đùa cợt nàng, tay càng hành hạ nàng tăng nhanh tốc độ, nàng bị hắn khiêu khích mà toàn thân mềm mại trống rỗng vô lực, chỉ có thể nằm ở dưới thân hắn tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn cười nhẹ đem mở lớn hai chân nàng, đưa kiên định của hắn đã sưng to đặt tại tiểu huyệt ẩm ướt của nàng.
“Chuẩn bị xong chưa?” Hắn xấu xa nói.
Hắn cầm eo nhỏ nhắn của nàng, động thân tiến vào trong cơ thể ấm áp của nàng, nàng chỉ có thể phát ra một tiếng giống như thở dài thỏa mãn, theo hắn luật động.
Hắn cố ý muốn cho nàng trầm luân trong hoan ái nam nữ, hưởng thụ mây mưa chi nhạc xưa nay chưa từng có, hắn muốn cho nàng không còn phòng bị tình dục, hắn một lần lại một lần lưu lại dấu vết trên người nàng vĩnh viễn khó quên, hắn muốn nàng nhớ hắn khát vọng và yêu thương nàng như thế nào.
“Ngươi là của ta, chỉ thuộc về một mình ta.”
Hắn kịch liệt mạnh mẽ lần lượt rút ra đâm vào trong cơ thể nào, giống như muốn nàng không quên được sự chiếm hữu của hắn, chỉ có thể phối hợp yêu cầu của hắn cùng hắn tận lực đong đưa thân thể.
Nàng kích tình kêu lớn, mà hắn cũng gia tăng tốc độ đem hai người đưa lên đỉnh cao dục vọng, để cho tình cảm mãnh liệt phủ khắp hai người...
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Phượng Hoàng thỏa mãn như một con mèo nhỏ rúc vào trong ngực ấm áp và vững chắc của Đức Long.
Lúc này, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn hai người bọn họ, không người nào có thể tách rời bọn họ. Phượng Hoàng rất muốn hỏi hắn, trong cảm nhận của hắn, nàng như thế nào? Nhưng mà, nàng cũng rất sợ câu trả lời của hắn làm cho mình tan nát cõi lòng, cho nên... Không hỏi tốt hơn. Không hỏi cũng không biết, không biết cũng không đau lòng.
“Phượng Nhi, đừng đợi ở chỗ này nữa.”
Mỗi khi hắn gọi nàng là Phượng Nhi, nàng đã cho là hắn nhớ lại nàng chính là Phượng Hoàng yêu thương của hắn, nhưng đây chỉ là cách nghĩ đơn phương của nàng.
Phượng Nhi là nhủ danh hắn gọi nàng, khi mới vừa nghe được Phượng Hoàng còn tưởng rằng hắn đã nhớ ra nàng. Nhưng là trên thực tế đây chỉ là cách gọi chợt lóe lên trong đầu hắn.
“Ta có thể an bài chỗ ở cho người tốt hơn này nơi này gấp mười, gấp trăm lần, không cần phải...”
Nàng vươn tay đặt nhẹ trên môi hắn, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
“Tại sao không cần?”
Bất cứ một nữ nhân nào cũng không dám cự tuyệt đề nghị của hắn, mà nàng lại ngược lại...
Hắn thật sự là không hiểu nổi nghĩ cách của nàng!
Trong lúc này, cơn giận của hắn dâng lên, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng vụng trộm hẹn hò có vẻ kích thích hơn?”
Nàng lắc đầu.
Hắn không buông tha nàng, tiếp tục dùng giọng điệu gần như hung ác nói với nàng: “Ngươi cho rằng, đường đường một bối lặc vì một nha hoàn bình thường lại câm điếc như ngươi tới căn phòng đỗ nát này triền miên, làm cho ngươi cảm thấy thập phần kiêu ngạo?”
Không! Không phải. Nàng tận lực lắc đầu, nước mắt to như hạt đậu tuyệt vọng chảy xuống như mưa.
“Không phải?!” Hắn dùng lực nắm lấy cổ tay nàng, lực đạo to lớn khiến nàng chỉ thiếu kêu ra tiếng: “Vậy thì vì sao?”
Phượng Hoàng há miệng, không tiếng động nói ra tên Hỏa nữ.
Đức Long nhìn chăm chú vào nàng, nghĩ tới hắn có một vị hôn thê. Nếu bị Hỏa nữ biết...
“Ta là Bối Lặc Gia, không ai có thể quản thúc ta, ta quyết định nạp ngươi làm thiếp, nàng là không có quyền phản đối.” Hắn quản không được nhiều như thế.
Sắc mặt Phượng Hoàng trắng xanh, cũng hiểu hắn đang nói nhảm, không nên coi là thật. Nếu bị Hỏa nữ phát hiện chuyện của bọn họ, nàng là không sợ mình chịu tội lần nữa, chỉ sợ Hỏa nữ sẽ gây bất lợi cho Đức Long.
Không! Nàng không muốn Đức Long chịu bất cứ thương tổn gì, nếu không, tất cả những đau khổ nàng đang gánh chịu đều uổng phí rồi.
Nhưng Đức Long không biết chuyện lại tức giận, bản thân mình muốn một nữ nhân tất phải phải lén lút.
Phượng Hoàng vươn tay đem đầu của hắn kéo vào trước ngực, giống như đang trấn an một mãnh thú đang phẫn nộ bất an.
Nàng dùng nụ hôn ôn nhu không ngừng hóa giải phẫn nộ của hắn.
Rất nhanh, Đức Long đang chứa chan lửa giận chuyển hóa thành dục vọng điên cuồng.
“Nha, chết tiệt...” Hắn nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng, rồi mới nhanh chóng hôn nàng, mãnh liệt và sâu sắc giống như lần cuối cùng trong đời mình hôn một nữ tử.
Hắn nhất định là đã gặp nàng ở đâu đó, có lẽ là kiếp trước, nếu không, làm sao mỗi lần hôn nàng, tình yêu trong lòng cũng nhiều thêm một phần.
Ôm ấp của nàng làm cho hắn quen thuộc như về nhà, không nỡ buông ra, chỉ muốn vĩnh viễn có được cảm giác hạnh phúc này.
Trong lúc dục vọng như thủy triều lên, trong lòng hắn hiện lên một dung nhan mỹ lệ, giống như người hắn yêu cả đời...
Trong lòng Phượng Hoàng cảm thấy hạnh phúc, loại này khoái hoạt và thỏa mãn, tất cả đều là bởi vì Đức Long.
Cho dù hắn không biết nàng là ai, cho dù hắn cho rằng nàng chỉ là một tiểu á nữ, cho dù hắn... Không thích nàng, bất quá... Nàng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Phượng Hoàng mang theo nụ cười hạnh phúc chăm chú lau chùi bàn ghế ở đại sảnh, nghĩ đến Đức Long còn đang ngủ rất ngon trong phòng nàng, lại nhớ tới hai người ngọt ngào, mặt nàng liền đỏ lên.
Đức Long thay y phục sạch sẽ, lén lút tới đến bên cạnh cửa đại sảnh. Tìm thấy nàng rồi! Khi hắn tỉnh lại không thấy nàng, trong lòng khó nén cảm giác mất mác, cho nên, hắn không tự giác tìm kiếm bóng dáng của nàng.
Khi ánh mắt hắn rơi vào thân hình yểu điệu mảnh khảnh của nàng, sẽ nhớ tới da thịt non mịn như ngọc của nàng, mềm mại, mềm nhẵn, hương thơm như hoa hồng mùa xuân. Hắn bức thiết muốn gặp mặt chạm đất, cảm thụ hai chân thon dài như ngọc của nàng vòng quanh mình, cái miệng nhỏ hồng nộn cầu xin hắn tiến vào nơi chặt chẽ ướt át trong cơ thể nàng.
Đức Long nhắm mắt lại nhịn không được than nhẹ một tiếng, rồi mới bước đi, muốn đi đến trước mặt nàng, lại phát hiện có nhanh hơn hắn một bước xuất hiện.
“Ngươi thật sự là lợi hại!”
Khi Phượng Hoàng nghe được giọng của Hỏa nữ, thân thể đột nhiên cứng đờ, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu đối mặt Hỏa nữ, chỉ thấy dung nhan mỹ lệ của nàng ta mang theo lửa giận và sát khí.
Phượng Hoàng nhấp khẩn căng miệng, cầm lấy thùng gỗ muốn bỏ đi, nàng không có tâm tình cũng không tất yếu phải để ý tới sự cố tình gây sự của Hỏa nữ.
“Chờ một chút! Ta nói còn chưa nói xong!”
Hỏa nữ bất ngờ nắm lấy cổ tay Phượng Hoàng, dùng lực lôi kéo, bước chân Phượng Hoàng không ổn định liền ngã ngồi xuống đất.
Phượng Hoàng há miệng muốn nói, như thế nào cũng không ra tiếng.
“Muốn mắng ta? Tới đây! Nếu ngươi mắng ra tiếng.”
Phượng Hoàng phẫn nộ quay đầu, nhưng là Hỏa nữ lại lập tức khom xuống người nắm lấy tóc nàng lạnh lùng nói: “Ngươi là kẻ bại trận, ngươi nên vĩnh viễn biến mất trên thế giới này. Ta vốn tưởng rằng lợi dụng nam nhân kia có thể làm cho ngươi tan nát cõi lòng, tốt nhất là tan nát cõi lòng đến chết, không ngờ đi được rất xa, nhưng ta tuyệt đối thật không ngờ, ngươi thực lợi hại, biến thành câm điếc cũng có thể quyến rũ nam nhân lãnh huyết kia lên giường.”
Phượng Hoàng muốn gạt tay Hỏa nữ ra, Hỏa nữ lại càng dùng lực kéo tóc của nàng. Phượng Hoàng đau đớn kêu một tiếng, không thể không ngẩng đầu lên nhìn gương mặt ác độc của Hỏa nữ.
“Có lẽ ta không nên giữ ngươi ở lại nữa, nếu không, khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng, đúng hay không? Đến đây đi! Hỏa Phượng Hoàng thân ái của ta, để ta giúp ngươi một tay, làm cho ngươi chết đi bên cạnh mẫu thân ngươi.”
Không! Phượng Hoàng sống chết muốn tránh khỏi trói buộc của Hỏa nữ trói buộc, nhưng nàng đã biến thành phàm nhân, sao có thể địch nổi Hỏa nữ.
Mắt thấy một chưởng của Hỏa nữ sắp rơi vào trên đầu Phượng Hoàng trên đầu, một sức mạnh đột nhiên kéo Hỏa nữ ra, cùng sử dụng lực đẩy nàng ra.
“Ngươi đang làm gì?” Đức Long phẫn nộ gầm nhẹ, biểu tình hung tàn trên mặt trước nay chưa từng có làm cho người ta sợ hãi, ngay cả Hỏa nữ thấy cũng không tự giác lạnh run.
“Phượng Nhi, ngươi không sao chứ?” Hắn dùng tay giữ chặt Phượng Hoàng, đem thân thể run rẩy của nàng ôm trong vòng tay an toàn cứng như sắt thép của hắn.
Phượng Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt im hơi lặng tiếng rơi xuống. Mặc kệ trước mắt đã xảy ra chuyện gì, Đức Long chỉ một lòng nghĩ, tuyệt không cho phép người nào thương tổn “Phượng Nhi”, cho dù là Hỏa nữ - - hắn vị hôn thê - - cũng không cho phép.
“Ngay cả ngươi cũng vì tiểu á nữ câm điếc này mà đối nghịch với ta sao?” Hỏa nữ nhẹ giọng hỏi, bất luận kẻ nào cũng nghe được sự không thích hợp.
Hỏa nữ thương hại hắn, nhất định là vậy! Phượng Hoàng có thể từ trong ánh mắt của Hỏa nữ một tia tà ác, vì trả thù nàng, Hỏa nữ sẽ không bỏ qua cho Đức Long.
“Đức Long bối lặc, ngươi nhất định không bao giờ hiểu, không hiểu chuyện gì đã xảy ra phải không? Hiện tại ta có thể nói với ngươi. Tiểu á nữ này trước kia cũng không phải là như vậy, nàng chẳng những xinh đẹp như tiên, xinh đẹp như hoa, còn là đời sau của Thánh nữ Hỏa phượng hoàng. Vì tình yêu, nàng cam nguyện vứt bỏ thân phận cao quý chính của mình chịu thiệt trở thành vợ Bối Lặc Gia ngươi. Trên thực tế, người ngươi yêu, muốn kết hôn là nàng, không phải ta.”
Đức Long giật mình nhìn người trong lòng: “Phượng Nhi, nàng nói là sự thật?”
Phượng Hoàng cắn môi dưới, rồi mới rưng rưng gật đầu.
“Có đúng là ta đã quên ngươi? Nếu ta yêu ngươi như vậy?”
Hắn bừng tỉnh đại ngộ hiểu vì sao vừa thấy nàng liền có cảm giác quen thuộc, thậm chí đau lòng, cảm giác đau lòng rồi.
Hỏa nữ chợt đột nhiên ngửa đầu cười to: “Rất đơn giản, 『 vong tình chú 』của ta, đủ để cho ngươi quên tất cả. Vốn ta nghĩ muốn dựa vào chuyện này hành hạ Hỏa Phượng Hoàng, nhìn xem nếu nam nhân nàng yêu không nhận biết nàng, cùng nữ nhân khác chàng chàng thiếp thiếp, nàng sẽ thống khổ, bất quá, hiện tại ta thay đổi chủ ý rồi.”
Phượng Hoàng nghe xong, sắc mặt trắng nhợt, trong lòng đột nhiên chấn động.
“Ta không kiên nhẫn, vẫn là cho ngươi chết đi sẽ xong hết mọi chuyện.” Hỏa nữ vô tình nói.
Lập tức, sắc trời u ám giống như có sương mù dày đặc, tiếng gió gào rít, lá rụng cuồn cuộn nổi lên, bốn phía từ từ tràn ngập một cỗ âm hàn không tầm thường.
Đức Long đặt Phượng Hoàng sang một bên, hết sức chăm chú nhìn Hỏa nữ trước mặt.
“Ngươi không hẳn có thể giết được ta.”
“Hừ! Phải không?”
Đột nhiên, Hỏa nữ tung chưởng mạnh mẽ bắn ra một đạo cuồng liệt hỏa diễm, Đức Long vươn người né tránh, tránh khỏi công kích hung mãnh.
Hỏa diễm đến chỗ nào khói đặc quét đến chỗ đó, hừng hực ánh lửa.
Nhưng mà, người phàm làm sao có thể đấu qua được Hỏa Điểu tu luyện quá ngàn năm! Rất nhanh, Đức Long liền bị dính một chưởng, cả người đập mạnh vào cây đại thụ, rồi ngã trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.
“Hừ! Muốn đấu với ta, ngươi, ta không để vào mắt. Một chưởng nữa, ta sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm Vương.”
Ngay lúc khẩn trương, một tiếng kêu to của Phượng Hoàng vang lên làm rung động trời đất, cắt ngang không khí nguy hiểm.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bóng dáng to lớn trước mắt. Không thể nào? Một Hỏa phượng hoàng toàn thân vàng rực ánh lửa đáng sợ.
Tuy Phượng Hoàng mất hết pháp lực và năng lực nói chuyện, nhưng đối mặt với tính mạng nguy cấp của nam nhân mình yêu thương, theo bản năng nàng kích phát sức lức một lần cuối cùng. Khôi phục nguyên hình - - Hỏa phượng hoàng.
“Hỏa nữ, hôm nay chấm dứt đi!” Phượng Hoàng mở miệng nói.
“Ngươi cũng biết, sau khi ngươi khôi phục nguyên hình, khả năng không còn có cơ hội tu luyện thành hình người? Càng có khả năng sẽ chết, ngươi thật đúng là yêu thảm nam nhân này, ngay cả chết cũng không sợ sao?” Hỏa nữ lớn tiếng nói.
Không nghĩ tới, Hỏa phượng hoàng thật sự muốn vì một người phàm nhân ngay cả tính mạng cũng không cần.
Cái gì? Chết?
Đức Long chấn động: “Không! Phượng Nhi, đừng!”
Lúc này, Phượng Hoàng đã khôi phục hình dạng của Hỏa phượng hoàng thâm tình khẩn thiết nhìn hắn, không che dấu được đáy mắt nàng tràn ngập thâm tình đối với hắn.
“Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi vì ta mà chết, ta tình nguyện dùng một chút sức lực cuối cùng của ta để cứu ngươi.”
“Phượng Nhi, ngươi không cần, ta không cho phép.”
“Không cho phép cũng không còn kịp rồi.” Hỏa nữ lớn tiếng nói.
Hỏa nữ vươn người nhảy dựng, nháy mắt cũng hóa thành một con Hỏa điểu bay lên trời, mà Phượng Hoàng cũng theo đuôi phía sau.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đứng đối diện nhau.
Vì người mình yêu sâu đậm, Phượng Hoàng tuyệt không thủ hạ lưu tình. Hỏa nữ càng không thể bỏ qua cơ hội diệt trừ mối họa lớn trong lòng.
Phía chân trời u ám, bị ánh lửa của Kim Hoàng Sắc chiếu xuống sáng ngời như ban ngày. Hai bên thế công giống như điện quang phích lịch, làm cho mọi người thấy được đều kinh ngạc không ngậm được miệng.
Nhưng mà, Phượng Hoàng mất đi Phượng Hoàng đan rất nhanh gặp phải nguy cơ bại trận, một chút không cẩn thận bị một chưởng của đối phương, trong tiếng kêu la của mọi người, nàng quay cuồng vài vòng mới miễn cưỡng ổn định.
“Trách! Trách! Trách! Để cho ta thử xem Phượng Hoàng đan uy lực có lợi hại giống như trong truyền thuyết hay không, hôm nay ngươi chết dưới uy lực của mình cũng không còn tiếc nuối rồi.”
Hỏa nữ không cho Phượng Hoàng có cơ hội phản kích, nhanh chóng xuất ra một hỏa cầu lóe sáng chói mắt đánh về phía Phượng Hoàng, Phượng Hoàng tránh né không kịp, cường bạo bị bắn trúng, miệng phun máu tươi.
Trên bầu trời đang đánh nhau hừng hực khí thế, trên mặt đất Đức Long cũng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, muốn cứu vợ mình, nhưng một cách cũng không có.
Nhưng vào lúc này...
“Đức Long ca ca, dùng cái này!” Đạt nghe được, Ngọc Ninh vừa chạy vừa nói, trong tay một bộ cung tên thật lớn, thở hổn hển chạy về hướng Đức Long.
Bộ cung tên này là đại mạc hiến cho Hoàng a mã, mà hoàng a mã lại ban cho nàng, nghe nói cung tên mà Hậu Nghệ bắn mặt trời trong truyền thuyết cũng được chế nào giống như cung tên này.
Đức Long vội vàng cầm lấy cung tiễn, ngưng tụ một cỗ chân khí, rồi mới nhắm ngay hai con chim lớn trên bầu trời đang tranh đấu kịch liệt.
“Đức Long ca ca, ngươi nhất định phải ngắm chuẩn! Chỉ có ba cây tên!”
Nhưng mà - -
Bắn ra tên thứ nhất, Hỏa nữ giảo hoạt tránh thoát.
Tên thứ hai, Hỏa nữ cố ý đẩy Phượng Hoàng, Kim Tiến vô tình bắn trúng Phượng Hoàng, phát ra một tiếng kêu đau.
“Chết tiệt!” Đức Long thấp giọng mắng, đau lòng được muốn chết.
“Đức Long ca ca, nhắm chuẩn!” Ngọc Ninh gấp đến độ kêu to, lại đón nhận ánh mắt muốn giết người của Đức Long.
Ngọc Ninh trừng to mắt, nén lệ nghẹn ngào nói: “Nàng là ngươi quan trọng nhất cũng là người ngươi yêu nhất, không phải sao?”
Đúng vậy! Hắn chịu không nỗi cái giá mất đi Phượng Nhi!
Đức Long cắn răng lại lắp tên lên, giương lên đại cung nhắm Hỏa nữ, phóng tay một bắn.
“A!” Một tiếng rên rỉ phá vỡ màng nhĩ, cùng với tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Hỏa nữ biến thành thành Hỏa Điểu như thiên thạch rơi xuống đất.
Kim Tiến chuẩn xác không có bắn nhầm trúng ngay yết hầu của Hỏa nữ yết, máu tươi từ vết thương không ngừng phun ra, sau khi run rẩy vài cái, tkhí tuyệt mà chết.
“Thật tốt quá! Con chim xấu xa đã chết!”
Ngọc Ninh vỗ tay khen hay, mà nàng cũng chú ý tới, Đức Long ngửa mặt lên trời đang muốn tìm kiếm Phượng Hoàng, nhưng tìm không thấy!
“Phượng Nhi?” Hắn lớn tiếng kêu gọi, trả lời của hắn, trừ bỏ một mảnh an tĩnh, vẫn là một mảnh an tĩnh.
“Kỳ quái, người đâu? Sao không thấy nữa?”
Trong lúc mọi người xôn xao khi đó, một vật thể như quả cầu lửa cầu rơi xuống, tất cả mọi người chưa kịp kêu ra tiếng, hỏa cầu đánh lên Đức Long.
“Bối Lặc Gia?!”
“Đức Long ca ca?!”
Lại một lần nữa, tất cả mọi người luống cuống tay chân cứu hỏa đang hừng hực đại hỏa, cứu Đức Long từ trong biển lửa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook