Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
-
Chương 61: Bị vứt bỏ
Nháy mắt An Noãn đã
làm việc ở tiệm được một tháng, một tháng này cô rất tự do, thoải mái,
không bị ai quấy rầy, tai rất thanh tịnh. Phù Phi đưa tiền lương cho cô, An Noãn cứ lo lắng không biết cô ấy có bị lỗ vốn hay không.
Phù Thu đưa bì thư trắng cho cô, còn vỗ vai cô nói: "An Noãn, chăm sóc chính mình tốt một chút, mua ít quần áo, đi ăn uống một bữa, tiền bạc là vật ngoài thân, bản thân vui vẻ mới là chính."
An Noãn cảm kích gật đầu.
"Nếu không hôm nay đóng cửa tiệm một ngày, chị với em dạo phố."
"Không cần, không cần, em tự biết đi mua, không làm phiền thời gian của chị."
"Noãn Noãn, em vẫn còn khách khí với chị, chị thật tình xem em là bạn."
"Em biết, hai ngày nay cửa hàng đang có khách, đóng cửa sẽ không có lời."
Phù Thu nở nụ cười, nắm tay cô cười nói: "Có bạn bè như em thay chị quản lý tiệm, chị rất yên tâm. Được rồi, khi nào em muốn đi dạo phố thì gọi điện cho chị, chị đi với em. Phụ nữ nên biết chăm sóc tốt cho bản thân, nhất là em đã đến tuổi kết hôn, quần áo nhất định phải có, phải làm cho bản thân mình thật tốt, có lẻ ngày nào đó duyên phận tự nhiên xuất hiện."
Noãn Noãn đã xem chuyện tình cảm không quan trọng, không có đàn ông, cô vẫn có thể tự mình chiếu cố tốt cho bản thân mình.
--
Hôm nay, cô tính đóng cửa sớm đến bệnh viện, mấy ngày gần đây khẩu vị không tốt.
Cũng thật trùng hợp, vừa định đóng cửa, cô thấy Thường Tử Hinh và Giang Thiến Nhu trong tay bao lớn bao nhỏ cũng đang bước vào.
Thấy cô hai người rất kinh ngạc.
Thường Tử Hinh phản ứng trước: "An Noãn, thì ra cô trốn ở đây, chúng tôi còn tưởng cô đã rời khỏi Giang thành, làm tôi cứ nghĩ cô đã thông suốt."
An Noãn cười nhạt: "Các người muốn mua quần áo sao? Không mua thì để tôi đóng cửa."
Thường Tử Hinh thay đổi sắc mặt, tức giận: "Sớm như vậy đã muốn đóng cửa, là cô muốn đuổi chúng tôi sao? Hay cô cảm thấy chúng tôi không mua nổi quần áo ở đây, nói cho cô biết, mỗi một bộ quần áo của chị Thiến Nhu cũng hơn một năm tiền lương của cô."
An Noãn cắn môi, trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Đúng rồi, cô biết không, anh tôi cùng với chị Thiến Nhu ở chung một chỗ, rất nhanh chị ấy sẽ là chị dâu của tôi, cha mẹ tôi đã xem ngày cho bọn họ."
Noãn Noãn cười cười quay sang Giang Thiến Nhu: "Chúc mừng cô."
Trên mặt Giang Thiến Nhu tươi cười đắc ý, thẹn thùng trả lời: "Cám ơn, lúc kết hôn mời cô đến uống rượu mừng."
Lúc này di động của Thường Tử Hinh vang lên, cô nhấn nút nghe, gác điện thoại nói với An Noãn: "Anh sẽ đến đón chúng tôi, khi khác sẽ đến ủng hộ cô."
Sau khi họ rời đi, An Noãn cũng không biết có phải là đau lòng hay không, chỉ cảm thấy ngực có chút ê ẩm. Cảm tình có đôi khi rất kỳ lạ. Cô không thể chúc phúc bọn họ từ nội tâm của mình, nhưng biết anh có được hạnh phúc, trong lòng cũng giảm bớt áy náy.
--
An Noãn đến bệnh viện tiến hành kiểm tra một loạt, bác sĩ nói cô ăn uống không đều làm cho dạ dày bị viêm nhiễm, nếu như cứ tiếp tục sẽ biến thành viêm dạ dày mãn tính, đến lúc đó sẽ rất nghiêm trọng.
An Noãn gần đây quả thực ăn uông không đều, một ngày ba bữa cô ăn rất qua loa, có đôi khi bận rộn quên cả ăn, cô rất ít khi tự nấu cơm. Chỉ có hai lần La Hiểu Yến đến thăm, cô mới đi chợ tự nấu ít thức ăn.
"Tuổi trẻ bây giờ, vì công việc, bỏ qua thân thể của mình, hiện tại có rất nhiều bệnh mà tuổi trẻ mắc phải, thân thể là tiền vốn, không bảo vệ tốt về sau sẽ hối hận."
Lời nói của bác sĩ đối với cô rất thấm thía.
An Noãn nghĩ lại thấy rất đúng, quyết định sẽ đối xử với mình tốt một chút. Cho dù trên đời này chưa có người thương cô, thì cô cũng phải thương chính mình.
Thật không biết có phải cô với Giang Thiến Nhu có duyên hay không, từ bệnh viện đi ra, lại thấy Giang Thiến Nhu từ trong bệnh viện đang bước ra, hai người gặp nhau.
"Thật đúng lúc, một ngày gặp cô đến hai lần." Giang Thiến Nhu trêu thùa.
An Noãn gật đầu cái, cũng không nói gì.
"Ông nội của tôi gần đây thân thể không thoải mái, đang nằm viện, còn cô, đến bệnh viện thăm bạn bè sao?"
An Noãn lắc đầu, trả lời: "Thân thể tôi không thoải mái, đến đây khám bệnh."
"Vậy cô phải nghỉ ngơi cho tốt, bên cạnh không có ai cũng thật đáng thương, mỗi ngày đều chỉ một mình, hay tôi giới thiệu một người choc cô."
"Không cần, tôi chính là thích cảm giác một mình."
Giang Thiến Nhu lơ đễnh nói: "Là phụ nữ, cũng sẽ có lúc yếu mềm. Được rồi, không nói với cô nữa, Tử Phi đang đợi tôi trong xe."
Giang Thiến Nhu vẫy tay chào cô, đi về hướng xe của Thường Tử Phi. An Noãn cố ý chờ xe bọn họ chạy mới từ từ bước ra.
Trong bệnh viện ra cũng được nửa giờ, An Noãn sợ ngồi xe sẽ bị ói, nên quyết định từ từ đi về.
Dọc theo đường đi, xe Thường Tử Phi không biết tại sao lại dừng phía sau cô. Kéo cửa kiếng xuống, Giang Thiến Nhu ngồi ghế kế bên tài xế lên tiếng: "An tiểu thư, lên xe, chúng tôi tiễn cô một đoạn."
An Noãn lắc tay, cười từ chối: "Không cần, tôi muốn đi bộ một chút, hai người đi trước đi."
"Thật sự không cần chúng tôi đưa cô về sao? Nơi này rất khó đón xe."
"Tôi không đón xe, muốn đi bộ về, đường cũng không xa."
"Vậy được rồi, không miễn cưỡng cô. Tử Phi chúng ta đi thôi."
Thường Tử Phi cho xe chạy, một trận khói bay ra, An Noãn nhất thời cảm thấy không thoải mái, đứng bên đường ói ra.
Thường Tử Phi qua kính chiếu hậu nhìn phía sau thấy được cô đang nôn mửa, ngực cũng ê ẩm, giống như có một cái gì kéo lại, anh thắng xe giữa đường.
Giang Thiến Nhu không đề phòng, người cũng đập về phía trước, hoảng sợ.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Thường Tử Phi không nói câu nào, hai mắt vô thần nhìn vào kính chiếu hậu.
Giang Thiến Nhu cắn cắn môi, cúi đầu hỏi: "Có phải anh chưa quên được An Noãn?"
"Không có." Anh chậm rãi khởi động xe, vững vàng chạy trên đường.
An Noãn ở bên đường ói ra hết, tựa vào thân cây bên đường nghỉ ngơi một hồi lâu.
--
Trương Húc rất nhanh đã nhận được tin tức, do dự không biết có nên nói cho Mạc Trọng Huy hay không, cuối cùng quyết định không giấu diếm.
"Mạc tiên sinh, tôi nghe bác sĩ Thẩm nói, thấy An tiểu thư ở bệnh viện."
Mạc Trọng Huy dừng lại, ngẩn đầu nhìn anh ta.
"Bác sĩ Thẩm nói dạ dày An tiểu thư không thoải mái, nên đến khám bác sĩ, chắc là ăn uống không đều."
Mạc Trọng Huy đè đè mi tâm.
"An tiểu thư sau khi rời khỏi nhà của Thường Tử Phi, cô ấy một mình không ai chăm sóc, dù sao trước kia cũng là thiên kim đại tiểu thư, luôn được người chiếu cố."
Trương Húc thấy mặt Mạc Trọng Huy u sầu, đề nghị: "Mạc tiên sinh, ngài đã quên sao? Bạn của An tiểu thư hiện tại đang làm việc ở Thiên Đường, chúng ta có thể tìm La Hiểu Yến đến bồi cô ấy ăn cơm."
Mạc Trọng Huy vô lực nói: "Cậu đi an bài đi."
Trương Húc đi ra ngoài bỗng nhiên quay lại nói: "Mạc tiên sinh, Lạc thị Lạc tiểu thư đã đến tìm ngài nhiều lần, cô ta hiện đang ở Thiên Đường, có muốn tôi gọi cô ấy đến gặp ngài."
Mạc Trọng Huy lắc đầu, thản nhiên nói: "Cậu tự giải quyết."
Trương Húc đi tìm La Hiểu Yến trước, nói sơ qua sự tình.
La Hiểu Yến nghe xong, có chút thương cảm nói: "Mạc tiên sinh thật có lòng, chỉ tiếc cừu hận trong lòng Noãn Noãn vĩnh viễn cũng không hóa giải được."
"Bởi vậy Mạc tiên sinh cần cô giúp, chỉ cần cô đồng ý hổ trợ, bất luận là kết quả ra sao, Mạc tiên sinh đều rất cảm kích. Thật ra lần này Vương Gia Dật thả cô ra, tất cả đều là Mạc tiên sinh giúp đỡ."
"Tôi biết, tôi biết là Mạc tiên sinh đã giúp tôi, tôi sẽ tận lực làm chuyện Mạc tiên sinh giao phó, chỉ là tôi sợ Noãn Noãn cảm thấy bất thường, nghi ngờ tôi."
"Sẽ không, An tiểu thư là một người đơn tuần, cô ấy sẽ không hoài nghi bạn bè của mình. Nói sao cũng được, cô là muốn cô ấy tốt, cô ấy sẽ không trách cô."
Sau khi Trương Húc nói chuyện với La Hiểu Yến xong mới đi gặp Lạc Khả Hân.
Lạc Khả Hân rất lễ phép nói với Trương Húc: "Trương trợ lý, phiền anh nói với Mạc tiên sinh gặp tôi một lát được không, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy."
Vẻ mặt Trương Húc nghiêm túc, lịch sự cười nhạt trả lời Lạc Khả Hân: "Mạc tiên sinh bận rộn công việc, không có thời gian gặp cô, có chuyện gì có thể nói với tôi."
Lạc Khả Hân do dự một chút, thẳng thắn nói: "Tôi không biết vì sao Mạc tiên sinh lại đột nhiên nhắm vào Mạc thị, có phải có hiểu lầm gì không khiến Mạc tiên sinh tức giận? Tôi nguyện ý cùng anh ấy giải thích."
Trương Húc lắc đầu nói: "Cô nên trở về hỏi chồng cô một chút, anh ta to gan lớn mật đã làm chuyện gì với Mạc tiên sinh, tôi thật chưa thấy người nào có dũng khí như anh ta."
Lạc Khả Hân nghe xong cắn răng đứng lên mắng: "Cái tên súc sinh kia, ngay cả Mạc tiên sinh cũng dám trêu."
"Những gì cô muốn biết tôi đã nói xong, Lạc tiểu thư xin mời trở về."
"Trương trợ lý, đừng, tôi còn một việc nhờ anh giúp đỡ. Tôi nghe nói Mạc tiên sinh rất thích sưu tầm đồ cổ, trong nhà tôi có một bình hoa tổ truyền của đời Minh, rất quý giá, tôi muốn tặng cho Mạc tiên sinh, Trương trợ lý có thể giúp tôi nói một tiếng không?"
"Mạc tiên sinh tuy rằng thích sưu tầm đồ cổ, nhưng ngài ấy không thích đồ do người khác tặng, cho nên không cần phải nói, Mạc tiên sinh cũng sẽ không nhận. Lạc tiểu thư vẫn nên trở về nói chuyện với chồng cô xem nên làm như thế nào thì tốt hơn."
--
Lạc Khả Hân ở chỗ Trương Húc tức giận, về đến nhà bao nhiêu lửa giận đều trút hết lên người Vương Gia Dật, tay đụng phải thứ gì đều ném hết hết người anh ta, biến phòng khách thành một nơi hỗn độn đồ nát.
"Vương Gia Dật, anh thật có tiền đồ, ngay cả Mạc Trọng Huy cũng dám trêu chọc, anh con mẹ nó rốt cuộc muốn cái gì? Anh có biết không Lạc thị của chúng ta sắp bị anh ta làm cho không thể đứng vững nữa."
Vương Gia Dật đuối lý, không dám nói thêm một lời nào, tuỳ Lạc Khả Hân phát tiết trên người anh ta.
"Vương Gia Dật, anh nói, anh đã làm nên việc tốt gì?"
"Anh nghe một người bạn nói Mạc tiên sinh bị thương, sau đó ăn cơm với một vài người bạn khác, không cẩn thận đã nói ra, nên bị người ta lợi dụng tung tin."
"Anh con mẹ nó ngu ngốc, chuyện của Mạc Trọng Huy anh cũng dám đi nói lung tung, anh ở trong thương trường nhiều năm như vậy, anh còn không biết địa vị của Mạc Trọng Huy ở Giang thành sao? Ngay cả thị trưởng Lương Trạch Minh cũng phải nhìn sắc mặt của anh ta để làm việc, anh nghĩ anh sẽ làm được cái gì. Nếu tập đoàn Lạc thị bị huỷ trên tay Mạc Trọng Huy, tôi sẽ cho anh chết trên tay tôi."
Vương Gia Dật dùng sức cắn môi, một câu cũng không nói. Đây là vợ của anh ta, một lần rồi lại một lần đem tôn nghiêm của anh ta dẫm nát dưới lòng bàn chân, anh ta còn phải ra sức nịnh bợ. Đây là cuộc sống anh ta trải qua mấy năm nay, bên ngoài ai cũng nghĩ rằng tổng giám đốc lạc thị rất uy nghiêm, có ai biết được nổi khổ của anh ta.
"Vợ, em đừng tức giận, anh cũng bị người ta lợi dụng."
"Vương Gia Dật, anh đúng là không làm nên tích sự gì, anh ở Lạc thị đã làm mấy chuyện không thích đáng, cha và ông nội đã thật vọng về anh rồi. Tôi nói cho anh biết, nếu không phải tôi nhìn trúng diện mạo của anh, tôi làm sao chọn kẻ bất tài vô dụng như anh. Nói mau, người phụ nữ đâm bị thương Mạc Trọng Huy tên gì?"
--
Lạc Khả Hân mất một ít thời gian mới tìm được An Noãn, An Noãn thấy Lạc Khả Hân đến tiệm tìm mình thì có chút kinh ngạc, cô nghĩ cô ta chỉ đi ngang qua, cũng không để ý, nhưng cô ta vừa thấy cô đã cười thật dối trá.
"An tiểu thư, có phải chúng ta từng gặp qua không? Tôi cảm thấy cô rất quen mặt."
"Giang thành lớn như vậy, chắc là gặp qua trên đường." An Noãn cười thản nhiên trả lời.
"Thế giới này thật nhỏ, hôm nay tôi mạo muội đến tìm An tiểu thư là có một chuyện muốn nhờ vả, hy vọng An tiểu thư có thể giúp đở."
Lạc Khả Hân nói xong thì đưa cho An Noãn một phong thư. Phong thư thật dày, bên trong là những tờ tiền thẳng tắp. An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười.
"Chồng tôi ngu ngốc, bình thường cùng bạn bè nói chuyện cũng rất ngốc, không có tâm cơ, cho nên bị người lợi dụng, thời gian trước tin tức khắp nơi đưa tin chuyện Mạc tiên sinh và An tiểu thư, tạo phiền phức cho các người, hy vọng cô có thể đại nhân không chấp tiểu nhân, giúp tôi nói vài lời với Mạc tiên sinh."
An Noãn đặt phong thư về tay cô ta, cúi đầu nói: "Thực có lỗi, tôi không quen Mạc tiên sinh, không giúp được các người."
"An tiểu thư, cô đừng nói như vậy." Lạc Khả Hân nóng nảy: "Lạc thị là một tay ông nội tôi thành lập, năm đó đã không chịu ít cực khổ, mới có thành tựu hôm nay. Ông chỉ có một mình tôi là cháu gái, tôi cũng không thể đứng nhìn Lạc thị bị huỷ trong tay tôi. Mấy năm nay sức khoẻ ông tôi rất kém, tôi không muốn để ông mang theo tiếc nuối rời đi, tôi không thể làm ông thất vọng về tôi."
Lạc Khả Hân ở trên thương trường nhiều năm, rất biết cách nhìn người, cô ta vừa gặp An Noãn đã biết cô như thế nào, dùng loại phương thức nào để đả động được cô. Quả nhiên, người phụ nữ ngu ngốc này bị cảm động, ánh mắt có tia do dự.
"Thật ra tôi không gạt cô, vợ chồng tôi mấy năm nay vẫn không hoà thuận, bởi vì tôi không thể sinh đẻ, tôi không biết ngày nào đó anh ta sẽ vứt bỏ tôi, tôi chỉ có duy nhất Lạc thị để trói buộc anh ta, nếu Lạc thị sụp đổ, anh ta sẽ không chút do dự vứt bỏ tôi. An tiểu thư, tôi xin cô giúp tôi lần này."
"Nhưng Mạc Trọng Huy sẽ không nghe lời tôi."
"Chỉ cần cô chịu giúp tôi, cho dù Mạc tiên sinh không buông tha, tôi cũng rất cảm kích cô. Xin cô cố gắng giúp tôi, dù không thành công, tôi cũng sẽ không tiếc nuối."
Từ trong cửa hàng đi ra, Lạc Khả Hân giơ giơ khóe môi. Cô ta nghĩ, có phải phụ nữ càng yếu đuối sẽ càng dễ dàng được đàn ông yêu thương, bởi vì có thể kích phát ý muốn bảo vệ của đàn ông. Nếu không Mạc Trọng Huy sao lại coi trọng một người phụ nữ thành thật, ngây thơ như vậy.
--
An Noãn do dự thật lâu, cuối cùng quyết định gọi điện cho Mạc Trọng Huy.
Chuông reo được hai tiếng, đầu bên kia đã có người nghe, giọng trầm ấm hỏi cô: "An Noãn, là em sao?"
Anh không tin An Noãn sẽ gọi điện cho mình, nhưng quả thật là dãy số của cô.
"Mạc Trọng Huy, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp."
"Em nói đi."
"Anh buông tha cho Lạc thị đi, mọi chuyện đã qua rất lâu, đừng nhắm vào bọn họ nữa."
Đầu bên kia Mạc Trọng Huy lập tức lạnh xuống: "Vương Gia Dật tìm em?"
"Không phải, là Lạc Khả Hân, cô áy cũng là người đáng thương, anh buông tha họ đi, coi như tích phúc cho đứa con sắp sinh của anh."
Một lúc lâu Mạc Trọng Huy cũng không trả lời.
An Noãn có chút xấu hổ, hỏi: "Mạc Trọng Huy, anh còn nghe không?"
"Không phải, anh đang nghĩ trên đời này sao lại có dạng phụ nữ ngu ngốc như em vậy."
An Noãn trào phúng trả lời: "Tôi ngu ngốc, nên mới bị anh và Hà Tư Kỳ khi dễ."
Mạc Trọng Huy lại trầm mặc.
"Anh có chịu giúp hay không?"
"Được, tất cả đều theo ý em, chỉ hy vọng sau này em sẽ không hối hận."
"Tôi cũng không xuất hiện trước mặt họ, sẽ không hối hận, huống chi người phản bội La Hiểu Yến là Vương Gia Dật, Lạc Khả Hân cũng rất đáng thương."
Mạc Trọng Huy đầu dây bên kia vô lực lắc đầu.
Gác điện thoại, giọng hờn dỗi của Hà Tư Kỳ vang lên: "Trễ như vậy còn nói điện thoại với ai? Cục cưng cũng bị anh đánh thức."
Mạc Trọng Huy vỗ vỗ nhẹ lên vai cô: "Mau đi ngủ."
"Anh không ở đây, em ngủ không đươc, hiếm khi anh trở về, anh không thể chia phòng ngủ với em. Vả lại, cục cưng cũng muốn ngủ chung với cha mình."
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ ôm cô nằm trên giường.
Hà Tư Kỳ gối đầu lên tay anh, ngón tay dài vẽ vòng trước ngực anh.
Mạc Trọng Huy bắt lại ngón tay không an phận kia, gầm nhẹ: "Đừng náo, ngủ đi."
"Không cần, chiều này em đã ngủ rất nhiều, bây giờ cũng không ngủ được, bác sĩ có nói, qua ba tháng có thể."
"...." Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày nhìn cô.
"Em nghe nói, phụ nữ mang thao ham muốn rất mãnh liệt, em mặc kệ, hôm nay anh phải thỏa mãn em."
Cô nói xong bàn tay tiến vào trong quần áo anh, ở trên người anh trêu chọc.
Mạc Trọng Huy nhíu mày càng chặt, nhẹ nhàng đẩy cô ra, xuống giường.
"Mạc Trọng Huy, anh muốn đi đâu?" Cô tức giận kêu: "Em vất vả sinh cho anh đứa nhỏ, anh không thể thỏa mãn em một chút sao?"
"Em nghỉ ngơi cho tốt, bằng không sẽ làm hại đến thai nhi."
Mạc Trọng Huy nói xong lập tức rời khỏi phòng ngủ.
Hà Tư Kỳ ở sau lưng anh quát len: "Bác sĩ nói không sao, anh là vì cục cưng, hay anh căn bản không muốn đụng em?"
Mạc Trọng Huy không để ý, đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, bỏ lại phẫn nộ của cô lại trong phòng.
Giang thành ban đêm thật yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị, anh lái xe đi dạo, bất tri bất giác chạy đến phố Đông khi nào không biết. Rốt cuộc anh cũng không thể kềm chế tâm mình, thắng xe lại, anh chạy tới gõ cửa.
An Noãn đang ngủ mơ màng, nghe có tiếng gõ cửa, cô sợ đến mức lui sát góc tường. Lấy di động cầm lên tay, cũng biết không nên gọi cho ai.
Tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại, cô nghe được âm thanh mở khóa cửa, An Noãn sợ hãi, nhấn dãy số 110. Cô với một con dao phòng thân.
Cửa được mở, An Noãn liền chém xuống, Mạc Trọng Huy phản ứng cực nhanh, vững vàng bắt lấy tay cô, đoạt đi con dao.
Thấy mặt An Noãn tái nhợt, anh nhịn không được trêu chọc: "Em nghĩ một dao lần trước đâm chưa đủ sâu, lại muốn đâm thêm một dao cho chết sao?"
An Noãn tức giận, như bệnh nhân tâm thần rống lên: "Mạc Trọng Huy, anh bệnh sao? Muốn hù tôi chết sao? Sao nửa đêm đến mở cửa nhà tôi?"
Vẻ mặt anh giống như chuyện mình làm là đương nhiên: "Anh gõ cửa, em không mở, bất đắc dĩ phải tự mở khóa."
Anh nhìn xung quanh đánh giá chỗ ở của cô, nhịn không được nhíu mày: "Em ở đây sao? So với lầu các kia còn sơn sơ hơn."
"Mạc Trọng Huy, trễ vậy anh tìm tôi có việc sao?"
Cô đứng chắn ngang không cho anh bước vào thêm.
Mạc Trọng Huy nhìn vào mắt cô, thật lòng nói: "Anh nhớ em."
Ba chử đơn giản, lại làm cho cô cảm thấy buồn cười: "Nói xong rồi? Mời anh về cho, tôi muốn đi ngủ."
Mặt Mạc Trọng Huy nóng lên, một tay đẩy ngã cô áp lên tường, hung hăng hôn lên môi cô.
An Noãn bị hôn trở tay không kịp, giẫy dụa đánh loạn lên người anh, nụ hôn nóng bỏng của Mạc Trọng Huy từ môi xuống đến cổ.
"Khốn khiếp, buông."
Mạc Trọng Huy chẳng những không buông, ngược lại một tay ôm lấy cô đặt lên giường, đè lên người cô.
"Mạc Trọng Huy, anh lại muốn dùng cách này nhục nhã tôi sao?"
Tay anh dừng lại trên ngực cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
"An Noãn, em làm anh sắp điên rồi, muốn anh làm gì mới có thể trở lại bên anh? Muốn mạng anh sao? Anh cho em đâm anh thêm một dao, nếu vẫn còn sống sót, em trở về bên cạnh anh."
"Mạc Trọng Huy, lúc nào thì anh trở nên ngây thơ vậy? Trước kia tôi thật muốn đem anh phanh thay xẻ thịt, nhưng hiện tại, tôi lại cảm thất anh không đáng để tôi dùng sinh mệnh đồng quy vu tận (chết chung) với anh."
Mạc Trọng Huy giận dữ, lấy áo khoác của cô trói hai tay cô lại. An Noãn giẫy dụa kịch liệt, móng tay dài cứa từng vệt dài trên mặt anh rướm máu. Một giây đó, anh không cảm thấy đau, trong lòng chỉ nghĩ đến giữ chặt lấy cô.
An Noãn không phải đối thủ của anh, không lâu bị anh trói chặt hai tay.
Mạc Trọng Huy vừa cởi quần áo cô, vừa trêu chọc: "Xem ra, về sau anh nên trói chặt hai tay em, bằng không sẽ chết dưới tay em."
"Mạc Trọng Huy, anh con mẹ nó không bằng heo chó, thả rôi ra, đừng để tôi hận anh."
Động tác trên tay anh không chút do dự, thản nhiên nói: "Em đã rất hận anh, anh cũng không sợ em hận thêm một chút."
"Anh không biết anh rất bẩn sao? Hà Tư Kỳ không thỏa mãn được anh sao?"
"Chỉ có em mới có thể thỏa mãn anh."
Anh hôn từ trước ngực cô một đường đi xuống.
An Noãn như điên kêu khóc, làm cho khi Mạc Trọng Huy tách hai chân cô ra, đem dục hỏa tiến vào, cô đột nhiên ói ra, toàn bộ phun lên giường."
Mạc Trọng Huy lập tức ngừng lại, anh nhanh chóng kéo cô đứng lên, cởi trói cho cô. Tay An Noãn được tự do, cô dùng sức tát một cái thật mạnh lên má anh.
"Có phải bao tử em không thoải mái? Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra."
An Noãn giận dữ hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi quát: "Cút."
"Em đi tắm trước đi, anh dọn dẹp nơi này giúp em."
"Tôi kêu anh cút."
"An Noãn."
"Đừng kêu tên tôi, ghê tởm."
Mạc Trọng Huy cuối cùng bất đắc dĩ rời đi, ra đến cửa còn quay lại nói: "An Noãn, anh thật sự rất muốn, rất muốn em.Vì em, chỉ cần là chuyện em muốn, chuyện gì anh cũng có thể làm. Anh cũng trung thành với em, từ thể xác cho đến tam đều trung với em."
--
Ngày hôm sau, Trương Húc đến nhà ông chủ mình, thấy trên mặt trên cổ đều có vết thương, nhịn không được che miệng cười trộm. Hà Tư Kỳ không có khả năng biến Mạc Trọng Huy thành như vậy, có trảo (móng vuốt) lợi hại như vậy, anh có thể nghĩ được là do An Noãn làm.
"Mạc tiên sinh, tôi gọi bác sĩ Thẩm đến xem ngài? Nếu không vết thương có thể lưu lại sẹo."
Mắt lạnh Mạc Trọng Huy quét qua, Trương Húc sợ đến mức nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Mạc tiên sinh, tôi có tin tốt muốn báo cho ngài, nghe nói Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu đã chính thức kết giao, Thường Tử Phi cũng được Giang lão gia rất thưởng thức, đoán chừng chuyện tốt sẽ đến rất nhanh."
Mạc Trọng Huy sờ sờ cằm đăm chiêu, thản nhiên nói: "Tôi nghĩ Thường Tử Phi sẽ khác với người bình thường, không ngờ anh ta cũng vì lợi ích mà từ bỏ An Noãn."
"Cũng chưa chắc, đổi lại là một người đàn ông khác đều lựa chọn Giang Thiến Nhu, gia đình bối cảnh cô ta rất tốt, người đàn ông nào ở cùng với cô ấy đều rút ngắn được mấy chục năm phấn đấu. Giang lão gia, Giang Lâm Huy sức khỏe không tốt, cả Giang thành không ai không biết. Giang Thiến Nhu không những được Giang lão gia yêu thương, còn rất được cha Giang yêu thích , về sau tất cả của Giang gia đều thuộc Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu."
Dừng một chút, Trương Húc không chút để ý hỏi: "Mạc tiên sinh, ngài có sợ Thường Tử Phi trở thành một mối uy hiếp?"
Mạc Trọng Huy cười lạnh hai tiếng: "Anh ta xứng sao?"
Trương Húc cười ha ha: "Đương nhiên không xứng, ở Giang thành không có ai là đối thủ của Mạc tiên sinh."
Chắc cũng chỉ còn lại An tiểu thư, làm cho Mạc tiên sinh tối thiểu không phải là không sợ một ai.
--
Từ tối hôm qua nôn mửa một lần, cả ngày hôm sau An Noãn đều không thoải mái, ăn gì cũng đều phun ra. Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng phải đến bệnh viện thêm một lần, dù sao cô vẫn phải đối với mình tốt một chút.
Cũng thật trùng hợp, khi cô ở quầy đăng ký lại ngẫu nhiên gặp được Thường Tử Phi. Hai người gặp nhau, đều cảm thấy xấu hổ.
Thường Tử Phi chào hỏi cô trước, giọng điệu tự nhiên: "Sao em lại đến bệnh viện? Có chỗ nào không thoải mái?"
"Dạ dày em không thoải mái, không sao. Còn anh?"
"Mẹ anh cần phẩu thuật sỏi mật, đang nằm viện."
"Dì Nghê không sao chứ?"
"Làm xong phẩu thuật sẽ không sao."
"Vậy tốt rồi, có rãnh em sẽ đi thăm dì."
Hai người giống như bạn bè lâu ngày gặp lại, chào hỏi nhau vài câu, tựa như không có chút gì gọi là tình cảm.
Thường Tử Phi xếp hàng phía sau cô, xuyên qua áo sơmi nhìn đến ngực cô có một dấu hôn mờ nhạt, giây phút đó, hai mắt anh trở nên đỏ tươi, hai tay nắm chặt thành quyền.
Đến phiền An Noãn, cô lễ phép hỏi anh: "Nếu không anh trước đi, em không vội."
"Không cần." Anh hừ lạnh.
An Noãn không biết mình chọc gì đến anh, đột nhiên anh trở nên lạnh lùng.
Sau khi đăng ký, chuẩn bị đi, đang nghĩ có nên nói gặp lại với anh không, Thường Tử Phi đột nhiên lên tiếng trào phúng: "Em không phải dạ dày không thoải mái, là đang mang thai."
An Noãn dừng lại, lập tức thản nhiên trả lời: "Em không mang thai."
Nói xong An Noãn chợt nhớ nhất định là dấu hôn trên cổ, làm cho Thường Tử Phi hoài nghi mình, quên đi, cũng không cần phải giải thích.
Bác sĩ cho cô toa thuốc Đông y điều trị, trước kia An Noãn sợ nhất đắng, mỗi lần uống thuốc cha cô đều hao hết tâm tư, dùng nhiều cách dụ dỗ cô. Người ở trong phúc luôn không biết phúc, hiện tại chỉ một mình, cô một hơi uống hết chén thuốc, không lẻ chính mình lại dụ mình.
Dạ dày đau đến khó chịu, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Di động đột nhiên vang lên, làm cô hoảng sợ. Nhìn vào màn hình là dãy số của La Hiểu Yến, cô liền bấm nút nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của người say rượu: "Noãn Noãn, thân ái, chị đã uống nhiều quá rồi, em mau đến đón chị, chị sắp không chịu nổi rồi, sắp bị bọn họ ép đến chết, còn có Thường Tử Phi của em ở đây, nếu em không đến cứu chị, chị sẽ uống đến chết."
Gác điện thoại, An Noạn thật không muốn đi mặc kệ cô ấy, người phụ nữ này tự làm tự chịu, cô đã kêu cô ấy đừng đi đến đó làm, khuyên thế nào cũng không chịu nghe.
Nhưng rốt cuộc cô cũng thay đồ đón xe đến Thiên Đường. Không làm phục vụ, lại đi tiếp khách uống rượu, An Noãn càng nghĩ càng giận, hận không thể cho cô ấy một cái tát, để cho cô ấy tỉnh.
Xe đến Thiên Đường, hỏi bảo vệ, mới tìm được phòng thuê của La Hiểu Yến.
Đẩy cửa đi vào, bên trong khói mù mịt, mùi rượu nồng đến gay mũi, An Noãn ngửi liền cảm thấy ghê tởm, La Hiểu Yến đang ngồi chung với một người đàn ông thấy An Noãn liền giơ ly rượu trong tay lên.
"Noãn Noãn, em đã đến rồi, còn có ba ly, em uống dùm chị đi, một ly được một vạn, chị đã uống bảy ly."
Cô ấy đã say, nhưng lời nói vẫn rất rõ ràng.
An Noãn đi qua cầm lấy tay cô, nói với mấy người trong bàn: "Bạn của tôi đã say, tôi muốn đưa cô ấy về nhà, làm phiền các anh rồi."
Một giọng đàn ông tục tằng vang lên: "Mỹ nhân, cô cũng không thể đi, bạn của cô lấy của chúng tôi mười vạn, nhận lời giúp chúng tôi uống mười ly rượu, hiện tại chỉ mới bảy ly, muốn nói gì thì uống hết ba ky còn lại rồi nói tiếp."
An Noãn ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông, tầm mắt lại quét một vòng xung quanh bàn, quả nhiên thấy Thường Tử Phi ở đây, đang ngồi ở vị trí trung tâm, hai tay trước ngực như xem kịch vui. Đây là lần đầu tiên cô thấy Thường Tử Phi ở bộ dáng này, cũng lần đầu tiên cô thấy được thế giới bọn họ thật không hợp nhau.
"Thực xin lỗi các vị, tôi thật sự không thể uống rượu."
Người đàn ông kia lại đùa giỡn: "Sao lại có người không uống được rượu, mỹ nhân hay cô không nể mặt chúng tôi. Thường tổng chúng tôi có tiền, có lẻ sau khi cô uống xong ba ly này, Thường tổng lại cho cô thêm mười vạn."
An Noãn mím môi, anh mắt nhìn về phía Thường Tử Phi, hy vọng anh có thể nói giúp một lời. Nhưng Thường Tử Phi chỉ ngồi đó, ánh mắt xa lạ nhìn cô.
Người đàn ông quyết tâm đùa An Noãn, cầm ly rượu đưa tới trước mặt An Noãn, ánh mắt tự nhiên nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, anh ta lại cười ái muội: "Cô gái, trên cổ có một viên ô mai lớn, nhìn rất mê hoặc nha, ngoan ngoãn uống cho xong ba ly này, cùng chơi với chùng tôi, kỹ thuật của anh đây cam đoan sẽ làm cho em thích ngất trời." Anh ta nói xong còn đưa mũi ngửi ngửi lên cổ An Noãn.
An Noãn ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta thiếu chút ói tại chỗ, dùng sức đẩy anh ta ra, tức giận nói: "Tiên sinh, anh đã say."
"Tôi không có say, bạn của cô thì đã say, tôi lần đầu tiên thấy một người phụ nữ ham tiền như vậy."
Trong phòng bao không biết ai lên tiếng: "Cô gái, cô biết điều thì uống một ít đi, uống xong có thể đi."
An Noãn nhìn người vừa mới lên tiếng, cầm lấy một ly rượu trên bàn, tính đưa lên môi uống.
Môi vừa chạm đến rượu, một bàn tay đưa lên lấy đi ly rượu trên tay cô, tức giận đập mạnh xuống đất, một tiếng thanh thuý vang lên. Tiếp theo, Thường Tử Phi lấy luôn ly rượu của anh quăng xuống đất.
Tất cả mọi người có mặt mở to hai mắt nhìn hoảng sợ, ngay cả người đàn ông gây rối vừa rồi cũng ngoan ngoan ngồi trong góc.
"Em, con mẹ nó mở miệng xin anh giúp một tiếng khó khăn như vậy sao? Người đàn ông của em đâu? Đây là địa bàn của anh ta, tại sao anh ta không đến bảo vệ em?"
Mặt An Noãn đỏ bừng, rất xấu hổ, giờ phút này cô chỉ muốn nhanh chóng mang La Hiểu Yến rời đi.
"Cút."
Thường Tử Phi lên tiếng, An Noãn thất tha thất thiểu kéo An Noãn bước đi.
Sau khi hai người bọn họ đi, Thường Tử Phi cũng rời khỏi phòng bao, trước khi đi anh còn lạnh lùng gằn từng tiếng: "Chuyện làm ăn không cần bàn nữa, tôi không muốn cùng súc sinh hợp tác."
--
An Noãn vừa kéo vừa ôm La Hiểu Yến nhét vào xe taxi, khó khăn về đến nhà trọ. Cô tới nhà tắm tính lấy khăn ấm cho La Hiểu Yến, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng tắm có đồ dùng đàn ông, đầu óc An Noãn trống rỗng.
Ở lại nhà cua LYH một đêm, ngày hôm sau La Hiểu Yến tỉnh dậy nói câu đầu tiên: "Noãn Noãn, sao lại là em?"
An Noãn nhíu mày lạnh lùng hỏi: "Vậy chị hy vọng là ai?"
La Hiểu Yến ngồi dậy: "Đêm qua phiền đến em rồi, mỗi lần chị uống say vẫn chỉ gọi cho em."
An Noãn hít một hơi thật sâu, thẳng thắn hỏi: "Hiểu Yến, chị có bạn trai?"
La Hiểu Yến run run, lập tức thản nhiên gật đầu.
"Là Vương Gia Dật?"
La Hiểu Yến dùng sức lắc đầu: "Sao lại là anh ta, chị cùng Vương Gia Dật đã không có quan hệ gì, anh ta cũng không có tới tìm chị."
"Vậy bạn trai chị là ai? Các người nhanh như vậy đã ở chung?"
La Hiểu Yến móm môi, xấu hổ trả lời: "Trước kia chị có một người bạn, em không biết, gần đây gặp lại, nên ở chung với nhau. Noãn Noãn, em yên tâm, sau này chị sẽ không làm tổn thương chính mình."
"Hiểu Yến, chị vẫn nên nghỉ việc ở Thiên Đường đi, thật sự không thích hợp với chị. Làm một người con gái bình thường, tìm được người thích hợp, ở bên nhau thật tốt, đừng ép buộc chính mình."
La Hiểu Yến lấy trong bao ra một cọc tiền, cười nói: "Đây là tiền đêm qua chị uống rượu có được, Noãn Noãn, em làm việc một năm cũng không được nhiều như vậy. Bởi vậy, chị thích công việc này, nói trắng ra chị thích tiền. Trước kia, chính bởi vì tiền mà Vương Gia Dật bỏ rơi chị, chị muốn liều mạng kiếm tiền, càng nhiều càng tốt."
An Noãn biết La Hiểu Yến đã quyết định, có nói thêm nữa cũng vô dụng.
"Noãn Noãn, em yên tâm, về sau gặp loại chuyện này chị sẽ không gọi điện thoại cho em, cam đoan sẽ không làm liên luỵ đến em."
An Noãn thở dài, bất lực nói: "Em không có ý này."
Từ nhà của La Hiểu Yến về tiệm, An Noãn không mở cửa tiệm, núp ở trong phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, cô tự hỏi nhiều lần, quan điểm sống mỗi người mỗi khác, La Hiểu Yến muốn kiếm tiền, muốn kiếm rất nhiều tiền, mà cô chỉ muốn bình yên sống quá ngày. Cô không nên đem tư tưởng của mình áp lên người La Hiểu Yến, dù sao mỗi người đều có cách sống riêng.
--
Trương Húc nghe được tin tức, nhưng không dám báo với Mạc Trọng Huy, nhưng không nói thì trong lòng không được thoải mái.
Do dự mãi, anh vẫn quyết định chủ động mở miệng: "Mạc tiên sinh, hôm qua An tiểu thư lại đến bệnh viện."
Mạc Trọng Huy ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc chờ anh ta nói tiếp.
"Tôi có đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói An tiểu thư cuộc sống không có nề nếp, làm cho dạ dày bị nhiễm trùng, đã cho cô ấy mấy thang thuốc Đông y."
Trong lòng Mạc Trọng Huy khó chịu, có chút mệt mõi nói: "Cậu đi tìm Thẩm Cẩm Phong, kêu anh ta kê một toa thuốc bổ, đưa cho La Hiểu Yến mang qua cho cô ấy."
"Được, Mạc tiên sinh." Trương Húc nói xong cũng chưa có ý định rời đi.
Mạc Trọng Huy nhướng mày: "Còn có chuyện gì?"
"Mạc tiên sinh, còn có chuyện tôi muốn nói với ngài, ngài có thể đừng tức giận không."
Mạc Trọng Huy liếc mắt nhìn anh ta.
Trương Húc nói nhanh: "La Hiểu Yến ngày hôm qua ở Thiên Đường tiếp khách, cầm của khách hàng mười vạn, đồng ý uống mười ly rượu, nhưng không biết tại sao lại gọi An tiểu thư đến đây, mấy người đàn ông kia đã vũ nhục An tiểu thư."
Mạc Trọng Huy đập mạnh tay lên bàn làm việc, rống giận: "Cậu nói lại lần nữa."
"Mạc tiên sinh, xin ngài tha thứ, tôi cũng vừa mới biết."
"Gọi Phan Bình đến gặp tôi."
"Mạc tiên sinh, ngài muốn xử lý thế nào?"
Đồng tử đen như mực của Mạc Trọng Huy đảo nhanh, lạnh lùng nói: "An Noãn ở trong địa bàn của tôi lại xảy ra chuyện này, cậu nói tôi nên làm thế nào."
"Mạc tiên sinh bớt giận, Phan quản lý tốt xấu gì cũng bán mạng ở Thiên Đường nhiều năm, anh ta quản lý Thiên Đường rất tốt, không thể vì chút sai lầm này liền đem anh ta,..."
Mạc Trọng Huy lạnh lùng ngắt lời: "Có phải đợi đến khi An Noãn xảy ra chuyện, tôi mới tìm anh ta."
Trương Húc không dám nói thêm gì nữa, nơm nớp lo sợ chạy qua một bên, gọi điện cho Phan Bình đi lên.
Phan Bình đến trước mặt Mạc Trọng Huy, liền giải thích: "Mạc tiên sinh, ngày hôm qua là tôi thất trách, xin ngài trách phạt."
Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói: "Phan quản lý, chân tay của cậu tôi tạm thời giữ lại trước, hoa hồng cuối năm nay của cậu sẽ đưa cho Trương trợ lý quyên ra ngoài."
Phan Bình nghe xong sắc mặt tái nhợt: "Mạc tiên sinh, xin ngài khai ân, xin đừng phạt nặng như vậy, nhà tôi già trẻ đều chờ tôi nuôi, tôi đang muốn mua một căn nhà lớn hơn để đưa cha mẹ dưới quê lên..."
Mạc Trọng Huy cười lạnh, châm chọc: "Phan quản lý, cậu bớt nuôi mấy người phụ nữ bên ngoài là được rồi."
Phan quản lý không còn lời nào để nói.
"Về phần mấy tên nhà giàu mới nổi kia, cứ làm cho họ bán thân bất toại đi."
Phan Bình thở dốc vì kinh ngạc, cảm thấy mình may mắn không bị giống bọn họ.
"Mạc tiên sinh, tôi đã biết, tôi sẽ đi làm ngay. Nhưng lúc đó, cũng có mặt Thường tổng của tập đoàn Phi Vũ, cũng trừng phạt giống vậy sao?"
Mạc Trọng Huy giật mình, tuỳ ý phân phó: "Thường Tử Phi trước tha cho anh ta một lần."
Khó trách tối qua An Noãn không xảy ra việc gì, đại khái là có Thường Tử Phi ở đó. Anh cũng không dám tưởng tượng, nếu không có Thường Tử Phi, An Noãn gặp mấy tên cầm thú trêu chọc, hậu quả sẽ thế nào."
"Các người ra ngoài trước đi."
Trương Húc và Phan Bình ra khỏi phòng, Trương Húc an ủi: "Phan quản lý, đây là trừng phạt tốt nhất rồi, tiền tài đều là vật ngoài thân, Mạc tiên sinh cũng đã cho anh rất nhiều."
"Là... là ..., Trương trợ lý, ý anh là."
"Nhắc nhở anh thêm một chút, La tiểu thư là bạn của An tiểu thư, anh muốn trêu chọc ai cũng được, nhưng đừng đụng đến cô ấy. Phàm là những chuyện có liên quan đến An tiểu thư, Mạc tiên sinh đều nhúng tay."
Mặt Phan Bình xanh mét, cảm kích nói: "Cám ơn Trương trợ lý đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi.
Phù Thu đưa bì thư trắng cho cô, còn vỗ vai cô nói: "An Noãn, chăm sóc chính mình tốt một chút, mua ít quần áo, đi ăn uống một bữa, tiền bạc là vật ngoài thân, bản thân vui vẻ mới là chính."
An Noãn cảm kích gật đầu.
"Nếu không hôm nay đóng cửa tiệm một ngày, chị với em dạo phố."
"Không cần, không cần, em tự biết đi mua, không làm phiền thời gian của chị."
"Noãn Noãn, em vẫn còn khách khí với chị, chị thật tình xem em là bạn."
"Em biết, hai ngày nay cửa hàng đang có khách, đóng cửa sẽ không có lời."
Phù Thu nở nụ cười, nắm tay cô cười nói: "Có bạn bè như em thay chị quản lý tiệm, chị rất yên tâm. Được rồi, khi nào em muốn đi dạo phố thì gọi điện cho chị, chị đi với em. Phụ nữ nên biết chăm sóc tốt cho bản thân, nhất là em đã đến tuổi kết hôn, quần áo nhất định phải có, phải làm cho bản thân mình thật tốt, có lẻ ngày nào đó duyên phận tự nhiên xuất hiện."
Noãn Noãn đã xem chuyện tình cảm không quan trọng, không có đàn ông, cô vẫn có thể tự mình chiếu cố tốt cho bản thân mình.
--
Hôm nay, cô tính đóng cửa sớm đến bệnh viện, mấy ngày gần đây khẩu vị không tốt.
Cũng thật trùng hợp, vừa định đóng cửa, cô thấy Thường Tử Hinh và Giang Thiến Nhu trong tay bao lớn bao nhỏ cũng đang bước vào.
Thấy cô hai người rất kinh ngạc.
Thường Tử Hinh phản ứng trước: "An Noãn, thì ra cô trốn ở đây, chúng tôi còn tưởng cô đã rời khỏi Giang thành, làm tôi cứ nghĩ cô đã thông suốt."
An Noãn cười nhạt: "Các người muốn mua quần áo sao? Không mua thì để tôi đóng cửa."
Thường Tử Hinh thay đổi sắc mặt, tức giận: "Sớm như vậy đã muốn đóng cửa, là cô muốn đuổi chúng tôi sao? Hay cô cảm thấy chúng tôi không mua nổi quần áo ở đây, nói cho cô biết, mỗi một bộ quần áo của chị Thiến Nhu cũng hơn một năm tiền lương của cô."
An Noãn cắn môi, trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Đúng rồi, cô biết không, anh tôi cùng với chị Thiến Nhu ở chung một chỗ, rất nhanh chị ấy sẽ là chị dâu của tôi, cha mẹ tôi đã xem ngày cho bọn họ."
Noãn Noãn cười cười quay sang Giang Thiến Nhu: "Chúc mừng cô."
Trên mặt Giang Thiến Nhu tươi cười đắc ý, thẹn thùng trả lời: "Cám ơn, lúc kết hôn mời cô đến uống rượu mừng."
Lúc này di động của Thường Tử Hinh vang lên, cô nhấn nút nghe, gác điện thoại nói với An Noãn: "Anh sẽ đến đón chúng tôi, khi khác sẽ đến ủng hộ cô."
Sau khi họ rời đi, An Noãn cũng không biết có phải là đau lòng hay không, chỉ cảm thấy ngực có chút ê ẩm. Cảm tình có đôi khi rất kỳ lạ. Cô không thể chúc phúc bọn họ từ nội tâm của mình, nhưng biết anh có được hạnh phúc, trong lòng cũng giảm bớt áy náy.
--
An Noãn đến bệnh viện tiến hành kiểm tra một loạt, bác sĩ nói cô ăn uống không đều làm cho dạ dày bị viêm nhiễm, nếu như cứ tiếp tục sẽ biến thành viêm dạ dày mãn tính, đến lúc đó sẽ rất nghiêm trọng.
An Noãn gần đây quả thực ăn uông không đều, một ngày ba bữa cô ăn rất qua loa, có đôi khi bận rộn quên cả ăn, cô rất ít khi tự nấu cơm. Chỉ có hai lần La Hiểu Yến đến thăm, cô mới đi chợ tự nấu ít thức ăn.
"Tuổi trẻ bây giờ, vì công việc, bỏ qua thân thể của mình, hiện tại có rất nhiều bệnh mà tuổi trẻ mắc phải, thân thể là tiền vốn, không bảo vệ tốt về sau sẽ hối hận."
Lời nói của bác sĩ đối với cô rất thấm thía.
An Noãn nghĩ lại thấy rất đúng, quyết định sẽ đối xử với mình tốt một chút. Cho dù trên đời này chưa có người thương cô, thì cô cũng phải thương chính mình.
Thật không biết có phải cô với Giang Thiến Nhu có duyên hay không, từ bệnh viện đi ra, lại thấy Giang Thiến Nhu từ trong bệnh viện đang bước ra, hai người gặp nhau.
"Thật đúng lúc, một ngày gặp cô đến hai lần." Giang Thiến Nhu trêu thùa.
An Noãn gật đầu cái, cũng không nói gì.
"Ông nội của tôi gần đây thân thể không thoải mái, đang nằm viện, còn cô, đến bệnh viện thăm bạn bè sao?"
An Noãn lắc đầu, trả lời: "Thân thể tôi không thoải mái, đến đây khám bệnh."
"Vậy cô phải nghỉ ngơi cho tốt, bên cạnh không có ai cũng thật đáng thương, mỗi ngày đều chỉ một mình, hay tôi giới thiệu một người choc cô."
"Không cần, tôi chính là thích cảm giác một mình."
Giang Thiến Nhu lơ đễnh nói: "Là phụ nữ, cũng sẽ có lúc yếu mềm. Được rồi, không nói với cô nữa, Tử Phi đang đợi tôi trong xe."
Giang Thiến Nhu vẫy tay chào cô, đi về hướng xe của Thường Tử Phi. An Noãn cố ý chờ xe bọn họ chạy mới từ từ bước ra.
Trong bệnh viện ra cũng được nửa giờ, An Noãn sợ ngồi xe sẽ bị ói, nên quyết định từ từ đi về.
Dọc theo đường đi, xe Thường Tử Phi không biết tại sao lại dừng phía sau cô. Kéo cửa kiếng xuống, Giang Thiến Nhu ngồi ghế kế bên tài xế lên tiếng: "An tiểu thư, lên xe, chúng tôi tiễn cô một đoạn."
An Noãn lắc tay, cười từ chối: "Không cần, tôi muốn đi bộ một chút, hai người đi trước đi."
"Thật sự không cần chúng tôi đưa cô về sao? Nơi này rất khó đón xe."
"Tôi không đón xe, muốn đi bộ về, đường cũng không xa."
"Vậy được rồi, không miễn cưỡng cô. Tử Phi chúng ta đi thôi."
Thường Tử Phi cho xe chạy, một trận khói bay ra, An Noãn nhất thời cảm thấy không thoải mái, đứng bên đường ói ra.
Thường Tử Phi qua kính chiếu hậu nhìn phía sau thấy được cô đang nôn mửa, ngực cũng ê ẩm, giống như có một cái gì kéo lại, anh thắng xe giữa đường.
Giang Thiến Nhu không đề phòng, người cũng đập về phía trước, hoảng sợ.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Thường Tử Phi không nói câu nào, hai mắt vô thần nhìn vào kính chiếu hậu.
Giang Thiến Nhu cắn cắn môi, cúi đầu hỏi: "Có phải anh chưa quên được An Noãn?"
"Không có." Anh chậm rãi khởi động xe, vững vàng chạy trên đường.
An Noãn ở bên đường ói ra hết, tựa vào thân cây bên đường nghỉ ngơi một hồi lâu.
--
Trương Húc rất nhanh đã nhận được tin tức, do dự không biết có nên nói cho Mạc Trọng Huy hay không, cuối cùng quyết định không giấu diếm.
"Mạc tiên sinh, tôi nghe bác sĩ Thẩm nói, thấy An tiểu thư ở bệnh viện."
Mạc Trọng Huy dừng lại, ngẩn đầu nhìn anh ta.
"Bác sĩ Thẩm nói dạ dày An tiểu thư không thoải mái, nên đến khám bác sĩ, chắc là ăn uống không đều."
Mạc Trọng Huy đè đè mi tâm.
"An tiểu thư sau khi rời khỏi nhà của Thường Tử Phi, cô ấy một mình không ai chăm sóc, dù sao trước kia cũng là thiên kim đại tiểu thư, luôn được người chiếu cố."
Trương Húc thấy mặt Mạc Trọng Huy u sầu, đề nghị: "Mạc tiên sinh, ngài đã quên sao? Bạn của An tiểu thư hiện tại đang làm việc ở Thiên Đường, chúng ta có thể tìm La Hiểu Yến đến bồi cô ấy ăn cơm."
Mạc Trọng Huy vô lực nói: "Cậu đi an bài đi."
Trương Húc đi ra ngoài bỗng nhiên quay lại nói: "Mạc tiên sinh, Lạc thị Lạc tiểu thư đã đến tìm ngài nhiều lần, cô ta hiện đang ở Thiên Đường, có muốn tôi gọi cô ấy đến gặp ngài."
Mạc Trọng Huy lắc đầu, thản nhiên nói: "Cậu tự giải quyết."
Trương Húc đi tìm La Hiểu Yến trước, nói sơ qua sự tình.
La Hiểu Yến nghe xong, có chút thương cảm nói: "Mạc tiên sinh thật có lòng, chỉ tiếc cừu hận trong lòng Noãn Noãn vĩnh viễn cũng không hóa giải được."
"Bởi vậy Mạc tiên sinh cần cô giúp, chỉ cần cô đồng ý hổ trợ, bất luận là kết quả ra sao, Mạc tiên sinh đều rất cảm kích. Thật ra lần này Vương Gia Dật thả cô ra, tất cả đều là Mạc tiên sinh giúp đỡ."
"Tôi biết, tôi biết là Mạc tiên sinh đã giúp tôi, tôi sẽ tận lực làm chuyện Mạc tiên sinh giao phó, chỉ là tôi sợ Noãn Noãn cảm thấy bất thường, nghi ngờ tôi."
"Sẽ không, An tiểu thư là một người đơn tuần, cô ấy sẽ không hoài nghi bạn bè của mình. Nói sao cũng được, cô là muốn cô ấy tốt, cô ấy sẽ không trách cô."
Sau khi Trương Húc nói chuyện với La Hiểu Yến xong mới đi gặp Lạc Khả Hân.
Lạc Khả Hân rất lễ phép nói với Trương Húc: "Trương trợ lý, phiền anh nói với Mạc tiên sinh gặp tôi một lát được không, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy."
Vẻ mặt Trương Húc nghiêm túc, lịch sự cười nhạt trả lời Lạc Khả Hân: "Mạc tiên sinh bận rộn công việc, không có thời gian gặp cô, có chuyện gì có thể nói với tôi."
Lạc Khả Hân do dự một chút, thẳng thắn nói: "Tôi không biết vì sao Mạc tiên sinh lại đột nhiên nhắm vào Mạc thị, có phải có hiểu lầm gì không khiến Mạc tiên sinh tức giận? Tôi nguyện ý cùng anh ấy giải thích."
Trương Húc lắc đầu nói: "Cô nên trở về hỏi chồng cô một chút, anh ta to gan lớn mật đã làm chuyện gì với Mạc tiên sinh, tôi thật chưa thấy người nào có dũng khí như anh ta."
Lạc Khả Hân nghe xong cắn răng đứng lên mắng: "Cái tên súc sinh kia, ngay cả Mạc tiên sinh cũng dám trêu."
"Những gì cô muốn biết tôi đã nói xong, Lạc tiểu thư xin mời trở về."
"Trương trợ lý, đừng, tôi còn một việc nhờ anh giúp đỡ. Tôi nghe nói Mạc tiên sinh rất thích sưu tầm đồ cổ, trong nhà tôi có một bình hoa tổ truyền của đời Minh, rất quý giá, tôi muốn tặng cho Mạc tiên sinh, Trương trợ lý có thể giúp tôi nói một tiếng không?"
"Mạc tiên sinh tuy rằng thích sưu tầm đồ cổ, nhưng ngài ấy không thích đồ do người khác tặng, cho nên không cần phải nói, Mạc tiên sinh cũng sẽ không nhận. Lạc tiểu thư vẫn nên trở về nói chuyện với chồng cô xem nên làm như thế nào thì tốt hơn."
--
Lạc Khả Hân ở chỗ Trương Húc tức giận, về đến nhà bao nhiêu lửa giận đều trút hết lên người Vương Gia Dật, tay đụng phải thứ gì đều ném hết hết người anh ta, biến phòng khách thành một nơi hỗn độn đồ nát.
"Vương Gia Dật, anh thật có tiền đồ, ngay cả Mạc Trọng Huy cũng dám trêu chọc, anh con mẹ nó rốt cuộc muốn cái gì? Anh có biết không Lạc thị của chúng ta sắp bị anh ta làm cho không thể đứng vững nữa."
Vương Gia Dật đuối lý, không dám nói thêm một lời nào, tuỳ Lạc Khả Hân phát tiết trên người anh ta.
"Vương Gia Dật, anh nói, anh đã làm nên việc tốt gì?"
"Anh nghe một người bạn nói Mạc tiên sinh bị thương, sau đó ăn cơm với một vài người bạn khác, không cẩn thận đã nói ra, nên bị người ta lợi dụng tung tin."
"Anh con mẹ nó ngu ngốc, chuyện của Mạc Trọng Huy anh cũng dám đi nói lung tung, anh ở trong thương trường nhiều năm như vậy, anh còn không biết địa vị của Mạc Trọng Huy ở Giang thành sao? Ngay cả thị trưởng Lương Trạch Minh cũng phải nhìn sắc mặt của anh ta để làm việc, anh nghĩ anh sẽ làm được cái gì. Nếu tập đoàn Lạc thị bị huỷ trên tay Mạc Trọng Huy, tôi sẽ cho anh chết trên tay tôi."
Vương Gia Dật dùng sức cắn môi, một câu cũng không nói. Đây là vợ của anh ta, một lần rồi lại một lần đem tôn nghiêm của anh ta dẫm nát dưới lòng bàn chân, anh ta còn phải ra sức nịnh bợ. Đây là cuộc sống anh ta trải qua mấy năm nay, bên ngoài ai cũng nghĩ rằng tổng giám đốc lạc thị rất uy nghiêm, có ai biết được nổi khổ của anh ta.
"Vợ, em đừng tức giận, anh cũng bị người ta lợi dụng."
"Vương Gia Dật, anh đúng là không làm nên tích sự gì, anh ở Lạc thị đã làm mấy chuyện không thích đáng, cha và ông nội đã thật vọng về anh rồi. Tôi nói cho anh biết, nếu không phải tôi nhìn trúng diện mạo của anh, tôi làm sao chọn kẻ bất tài vô dụng như anh. Nói mau, người phụ nữ đâm bị thương Mạc Trọng Huy tên gì?"
--
Lạc Khả Hân mất một ít thời gian mới tìm được An Noãn, An Noãn thấy Lạc Khả Hân đến tiệm tìm mình thì có chút kinh ngạc, cô nghĩ cô ta chỉ đi ngang qua, cũng không để ý, nhưng cô ta vừa thấy cô đã cười thật dối trá.
"An tiểu thư, có phải chúng ta từng gặp qua không? Tôi cảm thấy cô rất quen mặt."
"Giang thành lớn như vậy, chắc là gặp qua trên đường." An Noãn cười thản nhiên trả lời.
"Thế giới này thật nhỏ, hôm nay tôi mạo muội đến tìm An tiểu thư là có một chuyện muốn nhờ vả, hy vọng An tiểu thư có thể giúp đở."
Lạc Khả Hân nói xong thì đưa cho An Noãn một phong thư. Phong thư thật dày, bên trong là những tờ tiền thẳng tắp. An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười.
"Chồng tôi ngu ngốc, bình thường cùng bạn bè nói chuyện cũng rất ngốc, không có tâm cơ, cho nên bị người lợi dụng, thời gian trước tin tức khắp nơi đưa tin chuyện Mạc tiên sinh và An tiểu thư, tạo phiền phức cho các người, hy vọng cô có thể đại nhân không chấp tiểu nhân, giúp tôi nói vài lời với Mạc tiên sinh."
An Noãn đặt phong thư về tay cô ta, cúi đầu nói: "Thực có lỗi, tôi không quen Mạc tiên sinh, không giúp được các người."
"An tiểu thư, cô đừng nói như vậy." Lạc Khả Hân nóng nảy: "Lạc thị là một tay ông nội tôi thành lập, năm đó đã không chịu ít cực khổ, mới có thành tựu hôm nay. Ông chỉ có một mình tôi là cháu gái, tôi cũng không thể đứng nhìn Lạc thị bị huỷ trong tay tôi. Mấy năm nay sức khoẻ ông tôi rất kém, tôi không muốn để ông mang theo tiếc nuối rời đi, tôi không thể làm ông thất vọng về tôi."
Lạc Khả Hân ở trên thương trường nhiều năm, rất biết cách nhìn người, cô ta vừa gặp An Noãn đã biết cô như thế nào, dùng loại phương thức nào để đả động được cô. Quả nhiên, người phụ nữ ngu ngốc này bị cảm động, ánh mắt có tia do dự.
"Thật ra tôi không gạt cô, vợ chồng tôi mấy năm nay vẫn không hoà thuận, bởi vì tôi không thể sinh đẻ, tôi không biết ngày nào đó anh ta sẽ vứt bỏ tôi, tôi chỉ có duy nhất Lạc thị để trói buộc anh ta, nếu Lạc thị sụp đổ, anh ta sẽ không chút do dự vứt bỏ tôi. An tiểu thư, tôi xin cô giúp tôi lần này."
"Nhưng Mạc Trọng Huy sẽ không nghe lời tôi."
"Chỉ cần cô chịu giúp tôi, cho dù Mạc tiên sinh không buông tha, tôi cũng rất cảm kích cô. Xin cô cố gắng giúp tôi, dù không thành công, tôi cũng sẽ không tiếc nuối."
Từ trong cửa hàng đi ra, Lạc Khả Hân giơ giơ khóe môi. Cô ta nghĩ, có phải phụ nữ càng yếu đuối sẽ càng dễ dàng được đàn ông yêu thương, bởi vì có thể kích phát ý muốn bảo vệ của đàn ông. Nếu không Mạc Trọng Huy sao lại coi trọng một người phụ nữ thành thật, ngây thơ như vậy.
--
An Noãn do dự thật lâu, cuối cùng quyết định gọi điện cho Mạc Trọng Huy.
Chuông reo được hai tiếng, đầu bên kia đã có người nghe, giọng trầm ấm hỏi cô: "An Noãn, là em sao?"
Anh không tin An Noãn sẽ gọi điện cho mình, nhưng quả thật là dãy số của cô.
"Mạc Trọng Huy, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp."
"Em nói đi."
"Anh buông tha cho Lạc thị đi, mọi chuyện đã qua rất lâu, đừng nhắm vào bọn họ nữa."
Đầu bên kia Mạc Trọng Huy lập tức lạnh xuống: "Vương Gia Dật tìm em?"
"Không phải, là Lạc Khả Hân, cô áy cũng là người đáng thương, anh buông tha họ đi, coi như tích phúc cho đứa con sắp sinh của anh."
Một lúc lâu Mạc Trọng Huy cũng không trả lời.
An Noãn có chút xấu hổ, hỏi: "Mạc Trọng Huy, anh còn nghe không?"
"Không phải, anh đang nghĩ trên đời này sao lại có dạng phụ nữ ngu ngốc như em vậy."
An Noãn trào phúng trả lời: "Tôi ngu ngốc, nên mới bị anh và Hà Tư Kỳ khi dễ."
Mạc Trọng Huy lại trầm mặc.
"Anh có chịu giúp hay không?"
"Được, tất cả đều theo ý em, chỉ hy vọng sau này em sẽ không hối hận."
"Tôi cũng không xuất hiện trước mặt họ, sẽ không hối hận, huống chi người phản bội La Hiểu Yến là Vương Gia Dật, Lạc Khả Hân cũng rất đáng thương."
Mạc Trọng Huy đầu dây bên kia vô lực lắc đầu.
Gác điện thoại, giọng hờn dỗi của Hà Tư Kỳ vang lên: "Trễ như vậy còn nói điện thoại với ai? Cục cưng cũng bị anh đánh thức."
Mạc Trọng Huy vỗ vỗ nhẹ lên vai cô: "Mau đi ngủ."
"Anh không ở đây, em ngủ không đươc, hiếm khi anh trở về, anh không thể chia phòng ngủ với em. Vả lại, cục cưng cũng muốn ngủ chung với cha mình."
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ ôm cô nằm trên giường.
Hà Tư Kỳ gối đầu lên tay anh, ngón tay dài vẽ vòng trước ngực anh.
Mạc Trọng Huy bắt lại ngón tay không an phận kia, gầm nhẹ: "Đừng náo, ngủ đi."
"Không cần, chiều này em đã ngủ rất nhiều, bây giờ cũng không ngủ được, bác sĩ có nói, qua ba tháng có thể."
"...." Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày nhìn cô.
"Em nghe nói, phụ nữ mang thao ham muốn rất mãnh liệt, em mặc kệ, hôm nay anh phải thỏa mãn em."
Cô nói xong bàn tay tiến vào trong quần áo anh, ở trên người anh trêu chọc.
Mạc Trọng Huy nhíu mày càng chặt, nhẹ nhàng đẩy cô ra, xuống giường.
"Mạc Trọng Huy, anh muốn đi đâu?" Cô tức giận kêu: "Em vất vả sinh cho anh đứa nhỏ, anh không thể thỏa mãn em một chút sao?"
"Em nghỉ ngơi cho tốt, bằng không sẽ làm hại đến thai nhi."
Mạc Trọng Huy nói xong lập tức rời khỏi phòng ngủ.
Hà Tư Kỳ ở sau lưng anh quát len: "Bác sĩ nói không sao, anh là vì cục cưng, hay anh căn bản không muốn đụng em?"
Mạc Trọng Huy không để ý, đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, bỏ lại phẫn nộ của cô lại trong phòng.
Giang thành ban đêm thật yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị, anh lái xe đi dạo, bất tri bất giác chạy đến phố Đông khi nào không biết. Rốt cuộc anh cũng không thể kềm chế tâm mình, thắng xe lại, anh chạy tới gõ cửa.
An Noãn đang ngủ mơ màng, nghe có tiếng gõ cửa, cô sợ đến mức lui sát góc tường. Lấy di động cầm lên tay, cũng biết không nên gọi cho ai.
Tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại, cô nghe được âm thanh mở khóa cửa, An Noãn sợ hãi, nhấn dãy số 110. Cô với một con dao phòng thân.
Cửa được mở, An Noãn liền chém xuống, Mạc Trọng Huy phản ứng cực nhanh, vững vàng bắt lấy tay cô, đoạt đi con dao.
Thấy mặt An Noãn tái nhợt, anh nhịn không được trêu chọc: "Em nghĩ một dao lần trước đâm chưa đủ sâu, lại muốn đâm thêm một dao cho chết sao?"
An Noãn tức giận, như bệnh nhân tâm thần rống lên: "Mạc Trọng Huy, anh bệnh sao? Muốn hù tôi chết sao? Sao nửa đêm đến mở cửa nhà tôi?"
Vẻ mặt anh giống như chuyện mình làm là đương nhiên: "Anh gõ cửa, em không mở, bất đắc dĩ phải tự mở khóa."
Anh nhìn xung quanh đánh giá chỗ ở của cô, nhịn không được nhíu mày: "Em ở đây sao? So với lầu các kia còn sơn sơ hơn."
"Mạc Trọng Huy, trễ vậy anh tìm tôi có việc sao?"
Cô đứng chắn ngang không cho anh bước vào thêm.
Mạc Trọng Huy nhìn vào mắt cô, thật lòng nói: "Anh nhớ em."
Ba chử đơn giản, lại làm cho cô cảm thấy buồn cười: "Nói xong rồi? Mời anh về cho, tôi muốn đi ngủ."
Mặt Mạc Trọng Huy nóng lên, một tay đẩy ngã cô áp lên tường, hung hăng hôn lên môi cô.
An Noãn bị hôn trở tay không kịp, giẫy dụa đánh loạn lên người anh, nụ hôn nóng bỏng của Mạc Trọng Huy từ môi xuống đến cổ.
"Khốn khiếp, buông."
Mạc Trọng Huy chẳng những không buông, ngược lại một tay ôm lấy cô đặt lên giường, đè lên người cô.
"Mạc Trọng Huy, anh lại muốn dùng cách này nhục nhã tôi sao?"
Tay anh dừng lại trên ngực cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
"An Noãn, em làm anh sắp điên rồi, muốn anh làm gì mới có thể trở lại bên anh? Muốn mạng anh sao? Anh cho em đâm anh thêm một dao, nếu vẫn còn sống sót, em trở về bên cạnh anh."
"Mạc Trọng Huy, lúc nào thì anh trở nên ngây thơ vậy? Trước kia tôi thật muốn đem anh phanh thay xẻ thịt, nhưng hiện tại, tôi lại cảm thất anh không đáng để tôi dùng sinh mệnh đồng quy vu tận (chết chung) với anh."
Mạc Trọng Huy giận dữ, lấy áo khoác của cô trói hai tay cô lại. An Noãn giẫy dụa kịch liệt, móng tay dài cứa từng vệt dài trên mặt anh rướm máu. Một giây đó, anh không cảm thấy đau, trong lòng chỉ nghĩ đến giữ chặt lấy cô.
An Noãn không phải đối thủ của anh, không lâu bị anh trói chặt hai tay.
Mạc Trọng Huy vừa cởi quần áo cô, vừa trêu chọc: "Xem ra, về sau anh nên trói chặt hai tay em, bằng không sẽ chết dưới tay em."
"Mạc Trọng Huy, anh con mẹ nó không bằng heo chó, thả rôi ra, đừng để tôi hận anh."
Động tác trên tay anh không chút do dự, thản nhiên nói: "Em đã rất hận anh, anh cũng không sợ em hận thêm một chút."
"Anh không biết anh rất bẩn sao? Hà Tư Kỳ không thỏa mãn được anh sao?"
"Chỉ có em mới có thể thỏa mãn anh."
Anh hôn từ trước ngực cô một đường đi xuống.
An Noãn như điên kêu khóc, làm cho khi Mạc Trọng Huy tách hai chân cô ra, đem dục hỏa tiến vào, cô đột nhiên ói ra, toàn bộ phun lên giường."
Mạc Trọng Huy lập tức ngừng lại, anh nhanh chóng kéo cô đứng lên, cởi trói cho cô. Tay An Noãn được tự do, cô dùng sức tát một cái thật mạnh lên má anh.
"Có phải bao tử em không thoải mái? Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra."
An Noãn giận dữ hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi quát: "Cút."
"Em đi tắm trước đi, anh dọn dẹp nơi này giúp em."
"Tôi kêu anh cút."
"An Noãn."
"Đừng kêu tên tôi, ghê tởm."
Mạc Trọng Huy cuối cùng bất đắc dĩ rời đi, ra đến cửa còn quay lại nói: "An Noãn, anh thật sự rất muốn, rất muốn em.Vì em, chỉ cần là chuyện em muốn, chuyện gì anh cũng có thể làm. Anh cũng trung thành với em, từ thể xác cho đến tam đều trung với em."
--
Ngày hôm sau, Trương Húc đến nhà ông chủ mình, thấy trên mặt trên cổ đều có vết thương, nhịn không được che miệng cười trộm. Hà Tư Kỳ không có khả năng biến Mạc Trọng Huy thành như vậy, có trảo (móng vuốt) lợi hại như vậy, anh có thể nghĩ được là do An Noãn làm.
"Mạc tiên sinh, tôi gọi bác sĩ Thẩm đến xem ngài? Nếu không vết thương có thể lưu lại sẹo."
Mắt lạnh Mạc Trọng Huy quét qua, Trương Húc sợ đến mức nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Mạc tiên sinh, tôi có tin tốt muốn báo cho ngài, nghe nói Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu đã chính thức kết giao, Thường Tử Phi cũng được Giang lão gia rất thưởng thức, đoán chừng chuyện tốt sẽ đến rất nhanh."
Mạc Trọng Huy sờ sờ cằm đăm chiêu, thản nhiên nói: "Tôi nghĩ Thường Tử Phi sẽ khác với người bình thường, không ngờ anh ta cũng vì lợi ích mà từ bỏ An Noãn."
"Cũng chưa chắc, đổi lại là một người đàn ông khác đều lựa chọn Giang Thiến Nhu, gia đình bối cảnh cô ta rất tốt, người đàn ông nào ở cùng với cô ấy đều rút ngắn được mấy chục năm phấn đấu. Giang lão gia, Giang Lâm Huy sức khỏe không tốt, cả Giang thành không ai không biết. Giang Thiến Nhu không những được Giang lão gia yêu thương, còn rất được cha Giang yêu thích , về sau tất cả của Giang gia đều thuộc Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu."
Dừng một chút, Trương Húc không chút để ý hỏi: "Mạc tiên sinh, ngài có sợ Thường Tử Phi trở thành một mối uy hiếp?"
Mạc Trọng Huy cười lạnh hai tiếng: "Anh ta xứng sao?"
Trương Húc cười ha ha: "Đương nhiên không xứng, ở Giang thành không có ai là đối thủ của Mạc tiên sinh."
Chắc cũng chỉ còn lại An tiểu thư, làm cho Mạc tiên sinh tối thiểu không phải là không sợ một ai.
--
Từ tối hôm qua nôn mửa một lần, cả ngày hôm sau An Noãn đều không thoải mái, ăn gì cũng đều phun ra. Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng phải đến bệnh viện thêm một lần, dù sao cô vẫn phải đối với mình tốt một chút.
Cũng thật trùng hợp, khi cô ở quầy đăng ký lại ngẫu nhiên gặp được Thường Tử Phi. Hai người gặp nhau, đều cảm thấy xấu hổ.
Thường Tử Phi chào hỏi cô trước, giọng điệu tự nhiên: "Sao em lại đến bệnh viện? Có chỗ nào không thoải mái?"
"Dạ dày em không thoải mái, không sao. Còn anh?"
"Mẹ anh cần phẩu thuật sỏi mật, đang nằm viện."
"Dì Nghê không sao chứ?"
"Làm xong phẩu thuật sẽ không sao."
"Vậy tốt rồi, có rãnh em sẽ đi thăm dì."
Hai người giống như bạn bè lâu ngày gặp lại, chào hỏi nhau vài câu, tựa như không có chút gì gọi là tình cảm.
Thường Tử Phi xếp hàng phía sau cô, xuyên qua áo sơmi nhìn đến ngực cô có một dấu hôn mờ nhạt, giây phút đó, hai mắt anh trở nên đỏ tươi, hai tay nắm chặt thành quyền.
Đến phiền An Noãn, cô lễ phép hỏi anh: "Nếu không anh trước đi, em không vội."
"Không cần." Anh hừ lạnh.
An Noãn không biết mình chọc gì đến anh, đột nhiên anh trở nên lạnh lùng.
Sau khi đăng ký, chuẩn bị đi, đang nghĩ có nên nói gặp lại với anh không, Thường Tử Phi đột nhiên lên tiếng trào phúng: "Em không phải dạ dày không thoải mái, là đang mang thai."
An Noãn dừng lại, lập tức thản nhiên trả lời: "Em không mang thai."
Nói xong An Noãn chợt nhớ nhất định là dấu hôn trên cổ, làm cho Thường Tử Phi hoài nghi mình, quên đi, cũng không cần phải giải thích.
Bác sĩ cho cô toa thuốc Đông y điều trị, trước kia An Noãn sợ nhất đắng, mỗi lần uống thuốc cha cô đều hao hết tâm tư, dùng nhiều cách dụ dỗ cô. Người ở trong phúc luôn không biết phúc, hiện tại chỉ một mình, cô một hơi uống hết chén thuốc, không lẻ chính mình lại dụ mình.
Dạ dày đau đến khó chịu, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Di động đột nhiên vang lên, làm cô hoảng sợ. Nhìn vào màn hình là dãy số của La Hiểu Yến, cô liền bấm nút nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của người say rượu: "Noãn Noãn, thân ái, chị đã uống nhiều quá rồi, em mau đến đón chị, chị sắp không chịu nổi rồi, sắp bị bọn họ ép đến chết, còn có Thường Tử Phi của em ở đây, nếu em không đến cứu chị, chị sẽ uống đến chết."
Gác điện thoại, An Noạn thật không muốn đi mặc kệ cô ấy, người phụ nữ này tự làm tự chịu, cô đã kêu cô ấy đừng đi đến đó làm, khuyên thế nào cũng không chịu nghe.
Nhưng rốt cuộc cô cũng thay đồ đón xe đến Thiên Đường. Không làm phục vụ, lại đi tiếp khách uống rượu, An Noãn càng nghĩ càng giận, hận không thể cho cô ấy một cái tát, để cho cô ấy tỉnh.
Xe đến Thiên Đường, hỏi bảo vệ, mới tìm được phòng thuê của La Hiểu Yến.
Đẩy cửa đi vào, bên trong khói mù mịt, mùi rượu nồng đến gay mũi, An Noãn ngửi liền cảm thấy ghê tởm, La Hiểu Yến đang ngồi chung với một người đàn ông thấy An Noãn liền giơ ly rượu trong tay lên.
"Noãn Noãn, em đã đến rồi, còn có ba ly, em uống dùm chị đi, một ly được một vạn, chị đã uống bảy ly."
Cô ấy đã say, nhưng lời nói vẫn rất rõ ràng.
An Noãn đi qua cầm lấy tay cô, nói với mấy người trong bàn: "Bạn của tôi đã say, tôi muốn đưa cô ấy về nhà, làm phiền các anh rồi."
Một giọng đàn ông tục tằng vang lên: "Mỹ nhân, cô cũng không thể đi, bạn của cô lấy của chúng tôi mười vạn, nhận lời giúp chúng tôi uống mười ly rượu, hiện tại chỉ mới bảy ly, muốn nói gì thì uống hết ba ky còn lại rồi nói tiếp."
An Noãn ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông, tầm mắt lại quét một vòng xung quanh bàn, quả nhiên thấy Thường Tử Phi ở đây, đang ngồi ở vị trí trung tâm, hai tay trước ngực như xem kịch vui. Đây là lần đầu tiên cô thấy Thường Tử Phi ở bộ dáng này, cũng lần đầu tiên cô thấy được thế giới bọn họ thật không hợp nhau.
"Thực xin lỗi các vị, tôi thật sự không thể uống rượu."
Người đàn ông kia lại đùa giỡn: "Sao lại có người không uống được rượu, mỹ nhân hay cô không nể mặt chúng tôi. Thường tổng chúng tôi có tiền, có lẻ sau khi cô uống xong ba ly này, Thường tổng lại cho cô thêm mười vạn."
An Noãn mím môi, anh mắt nhìn về phía Thường Tử Phi, hy vọng anh có thể nói giúp một lời. Nhưng Thường Tử Phi chỉ ngồi đó, ánh mắt xa lạ nhìn cô.
Người đàn ông quyết tâm đùa An Noãn, cầm ly rượu đưa tới trước mặt An Noãn, ánh mắt tự nhiên nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, anh ta lại cười ái muội: "Cô gái, trên cổ có một viên ô mai lớn, nhìn rất mê hoặc nha, ngoan ngoãn uống cho xong ba ly này, cùng chơi với chùng tôi, kỹ thuật của anh đây cam đoan sẽ làm cho em thích ngất trời." Anh ta nói xong còn đưa mũi ngửi ngửi lên cổ An Noãn.
An Noãn ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta thiếu chút ói tại chỗ, dùng sức đẩy anh ta ra, tức giận nói: "Tiên sinh, anh đã say."
"Tôi không có say, bạn của cô thì đã say, tôi lần đầu tiên thấy một người phụ nữ ham tiền như vậy."
Trong phòng bao không biết ai lên tiếng: "Cô gái, cô biết điều thì uống một ít đi, uống xong có thể đi."
An Noãn nhìn người vừa mới lên tiếng, cầm lấy một ly rượu trên bàn, tính đưa lên môi uống.
Môi vừa chạm đến rượu, một bàn tay đưa lên lấy đi ly rượu trên tay cô, tức giận đập mạnh xuống đất, một tiếng thanh thuý vang lên. Tiếp theo, Thường Tử Phi lấy luôn ly rượu của anh quăng xuống đất.
Tất cả mọi người có mặt mở to hai mắt nhìn hoảng sợ, ngay cả người đàn ông gây rối vừa rồi cũng ngoan ngoan ngồi trong góc.
"Em, con mẹ nó mở miệng xin anh giúp một tiếng khó khăn như vậy sao? Người đàn ông của em đâu? Đây là địa bàn của anh ta, tại sao anh ta không đến bảo vệ em?"
Mặt An Noãn đỏ bừng, rất xấu hổ, giờ phút này cô chỉ muốn nhanh chóng mang La Hiểu Yến rời đi.
"Cút."
Thường Tử Phi lên tiếng, An Noãn thất tha thất thiểu kéo An Noãn bước đi.
Sau khi hai người bọn họ đi, Thường Tử Phi cũng rời khỏi phòng bao, trước khi đi anh còn lạnh lùng gằn từng tiếng: "Chuyện làm ăn không cần bàn nữa, tôi không muốn cùng súc sinh hợp tác."
--
An Noãn vừa kéo vừa ôm La Hiểu Yến nhét vào xe taxi, khó khăn về đến nhà trọ. Cô tới nhà tắm tính lấy khăn ấm cho La Hiểu Yến, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng tắm có đồ dùng đàn ông, đầu óc An Noãn trống rỗng.
Ở lại nhà cua LYH một đêm, ngày hôm sau La Hiểu Yến tỉnh dậy nói câu đầu tiên: "Noãn Noãn, sao lại là em?"
An Noãn nhíu mày lạnh lùng hỏi: "Vậy chị hy vọng là ai?"
La Hiểu Yến ngồi dậy: "Đêm qua phiền đến em rồi, mỗi lần chị uống say vẫn chỉ gọi cho em."
An Noãn hít một hơi thật sâu, thẳng thắn hỏi: "Hiểu Yến, chị có bạn trai?"
La Hiểu Yến run run, lập tức thản nhiên gật đầu.
"Là Vương Gia Dật?"
La Hiểu Yến dùng sức lắc đầu: "Sao lại là anh ta, chị cùng Vương Gia Dật đã không có quan hệ gì, anh ta cũng không có tới tìm chị."
"Vậy bạn trai chị là ai? Các người nhanh như vậy đã ở chung?"
La Hiểu Yến móm môi, xấu hổ trả lời: "Trước kia chị có một người bạn, em không biết, gần đây gặp lại, nên ở chung với nhau. Noãn Noãn, em yên tâm, sau này chị sẽ không làm tổn thương chính mình."
"Hiểu Yến, chị vẫn nên nghỉ việc ở Thiên Đường đi, thật sự không thích hợp với chị. Làm một người con gái bình thường, tìm được người thích hợp, ở bên nhau thật tốt, đừng ép buộc chính mình."
La Hiểu Yến lấy trong bao ra một cọc tiền, cười nói: "Đây là tiền đêm qua chị uống rượu có được, Noãn Noãn, em làm việc một năm cũng không được nhiều như vậy. Bởi vậy, chị thích công việc này, nói trắng ra chị thích tiền. Trước kia, chính bởi vì tiền mà Vương Gia Dật bỏ rơi chị, chị muốn liều mạng kiếm tiền, càng nhiều càng tốt."
An Noãn biết La Hiểu Yến đã quyết định, có nói thêm nữa cũng vô dụng.
"Noãn Noãn, em yên tâm, về sau gặp loại chuyện này chị sẽ không gọi điện thoại cho em, cam đoan sẽ không làm liên luỵ đến em."
An Noãn thở dài, bất lực nói: "Em không có ý này."
Từ nhà của La Hiểu Yến về tiệm, An Noãn không mở cửa tiệm, núp ở trong phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, cô tự hỏi nhiều lần, quan điểm sống mỗi người mỗi khác, La Hiểu Yến muốn kiếm tiền, muốn kiếm rất nhiều tiền, mà cô chỉ muốn bình yên sống quá ngày. Cô không nên đem tư tưởng của mình áp lên người La Hiểu Yến, dù sao mỗi người đều có cách sống riêng.
--
Trương Húc nghe được tin tức, nhưng không dám báo với Mạc Trọng Huy, nhưng không nói thì trong lòng không được thoải mái.
Do dự mãi, anh vẫn quyết định chủ động mở miệng: "Mạc tiên sinh, hôm qua An tiểu thư lại đến bệnh viện."
Mạc Trọng Huy ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc chờ anh ta nói tiếp.
"Tôi có đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói An tiểu thư cuộc sống không có nề nếp, làm cho dạ dày bị nhiễm trùng, đã cho cô ấy mấy thang thuốc Đông y."
Trong lòng Mạc Trọng Huy khó chịu, có chút mệt mõi nói: "Cậu đi tìm Thẩm Cẩm Phong, kêu anh ta kê một toa thuốc bổ, đưa cho La Hiểu Yến mang qua cho cô ấy."
"Được, Mạc tiên sinh." Trương Húc nói xong cũng chưa có ý định rời đi.
Mạc Trọng Huy nhướng mày: "Còn có chuyện gì?"
"Mạc tiên sinh, còn có chuyện tôi muốn nói với ngài, ngài có thể đừng tức giận không."
Mạc Trọng Huy liếc mắt nhìn anh ta.
Trương Húc nói nhanh: "La Hiểu Yến ngày hôm qua ở Thiên Đường tiếp khách, cầm của khách hàng mười vạn, đồng ý uống mười ly rượu, nhưng không biết tại sao lại gọi An tiểu thư đến đây, mấy người đàn ông kia đã vũ nhục An tiểu thư."
Mạc Trọng Huy đập mạnh tay lên bàn làm việc, rống giận: "Cậu nói lại lần nữa."
"Mạc tiên sinh, xin ngài tha thứ, tôi cũng vừa mới biết."
"Gọi Phan Bình đến gặp tôi."
"Mạc tiên sinh, ngài muốn xử lý thế nào?"
Đồng tử đen như mực của Mạc Trọng Huy đảo nhanh, lạnh lùng nói: "An Noãn ở trong địa bàn của tôi lại xảy ra chuyện này, cậu nói tôi nên làm thế nào."
"Mạc tiên sinh bớt giận, Phan quản lý tốt xấu gì cũng bán mạng ở Thiên Đường nhiều năm, anh ta quản lý Thiên Đường rất tốt, không thể vì chút sai lầm này liền đem anh ta,..."
Mạc Trọng Huy lạnh lùng ngắt lời: "Có phải đợi đến khi An Noãn xảy ra chuyện, tôi mới tìm anh ta."
Trương Húc không dám nói thêm gì nữa, nơm nớp lo sợ chạy qua một bên, gọi điện cho Phan Bình đi lên.
Phan Bình đến trước mặt Mạc Trọng Huy, liền giải thích: "Mạc tiên sinh, ngày hôm qua là tôi thất trách, xin ngài trách phạt."
Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói: "Phan quản lý, chân tay của cậu tôi tạm thời giữ lại trước, hoa hồng cuối năm nay của cậu sẽ đưa cho Trương trợ lý quyên ra ngoài."
Phan Bình nghe xong sắc mặt tái nhợt: "Mạc tiên sinh, xin ngài khai ân, xin đừng phạt nặng như vậy, nhà tôi già trẻ đều chờ tôi nuôi, tôi đang muốn mua một căn nhà lớn hơn để đưa cha mẹ dưới quê lên..."
Mạc Trọng Huy cười lạnh, châm chọc: "Phan quản lý, cậu bớt nuôi mấy người phụ nữ bên ngoài là được rồi."
Phan quản lý không còn lời nào để nói.
"Về phần mấy tên nhà giàu mới nổi kia, cứ làm cho họ bán thân bất toại đi."
Phan Bình thở dốc vì kinh ngạc, cảm thấy mình may mắn không bị giống bọn họ.
"Mạc tiên sinh, tôi đã biết, tôi sẽ đi làm ngay. Nhưng lúc đó, cũng có mặt Thường tổng của tập đoàn Phi Vũ, cũng trừng phạt giống vậy sao?"
Mạc Trọng Huy giật mình, tuỳ ý phân phó: "Thường Tử Phi trước tha cho anh ta một lần."
Khó trách tối qua An Noãn không xảy ra việc gì, đại khái là có Thường Tử Phi ở đó. Anh cũng không dám tưởng tượng, nếu không có Thường Tử Phi, An Noãn gặp mấy tên cầm thú trêu chọc, hậu quả sẽ thế nào."
"Các người ra ngoài trước đi."
Trương Húc và Phan Bình ra khỏi phòng, Trương Húc an ủi: "Phan quản lý, đây là trừng phạt tốt nhất rồi, tiền tài đều là vật ngoài thân, Mạc tiên sinh cũng đã cho anh rất nhiều."
"Là... là ..., Trương trợ lý, ý anh là."
"Nhắc nhở anh thêm một chút, La tiểu thư là bạn của An tiểu thư, anh muốn trêu chọc ai cũng được, nhưng đừng đụng đến cô ấy. Phàm là những chuyện có liên quan đến An tiểu thư, Mạc tiên sinh đều nhúng tay."
Mặt Phan Bình xanh mét, cảm kích nói: "Cám ơn Trương trợ lý đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook