An Noãn do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp La Hiểu Yến, chỉ cần biết cô ấy đang sống tốt, thì cô cũng không còn vướng bận.

Gọi điện cho Thường Tử Phi nói không cần tan ca rước mình, đầu dây bên kia trầm mặc một hồi lâu, cô phải giải thích mãi , anh mới bằng lòng. An Noãn cảm thấy mình có lỗi với Thường Tử Phi, khi hết lần này đến lần khác nói dối anh.

Trương Húc ở phía trước lái xe, Mạc Trọng Huy và An Noãn ngồi ở ghế sau. Dọc đường đi bọn họ đều duy trì im lặng, không khí có chút khác thường, Trương Húc cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể vụng về liếc trộm phía sau xem động tĩnh.

Đột nhiên, anh thấy Mạc Trọng Huy xoay qua, ôm lấy mặt An Noãn hôn lên má cô.

"Anh làm gì!" An Noãn la to, dùng sức đẩy Mạc Trọng Huy ra.

Mạc Trọng Huy đè cái trán, xấu hổ nên xoay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trương Húc nhịn không được, ho khan hai tiếng, anh lần đầu tiên thấy Mạc tiên sinh đối với một người phụ nữ như vậy. Cho dù là Hà Tư Kỳ cũng không thấy quá nhiệt tình.

An Noãn bị hôn lén, quay người nhít sát về phía cửa, không thèm để ý đến Mạc Trọng Huy. Xe trải qua đường núi gập ghềnh, dừng trước một biệt thự.

Trương Húc không nhịn được nói một câu: "Vương Gia Dật đúng là gian xảo, nhốt người ở đây, Lạc Khả Hân có nghĩ cũng không tìm ra được."

An Noãn mày nhíu thật chặt, quả nhiên là Vương Gia Dật nhốt La Hiểu Yến. Xe dừng trước cửa biệt thự, Mạc Trọng Huy không muốn xuống xe, thản nhiên nói: "La Hiểu Yến ở bên trong, em đi vào gặp cô ấy đi, một giờ sau chúng ta về."

An Noãn khẩn cấp xuống xe, sau khi cô bước đi, Trương Húc nghi hoặc hỏi: "Mạc tiên sinh sao không trực tiếp tìm Vương Gia Dật đòi người? Chỉ cần ngài lên tiếng hắn sao dám nói "Không"!"

Mạc Trọng Huy lạnh lùng trả lời: "Tôi cùng La Hiểu Yến không quen biết, không cần làm nhiều chuyện."

"Nhưng như vậy, An tiểu thư..." Trương Húc như hiểu ra, cười nói: "Tôi hiểu rồi, Mạc tiên sinh."

---

An Noãn thuận lợi vào trong biệt thự, bên trong có hai người giúp việc thấy cô cúi đầu chào.

"An tiểu thư, La tiểu thư đang trên lầu, cô ấy nhìn thấy cô nhất định sẽ vui vẻ."

An Noãn chạy nhanh lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có ai trả lời. Cô mở cửa bước vào, bên trong là một mảnh hỗn độn, đồ đạc bị quang lung tung. La Hiểu Yến thì nằm ở trên giường lớn.

"Hiểu Yến." An Noãn nghẹn ngào gọi.

Người trên giường giật mình, như không tin trước mắt mình.

"Hiểu Yến, là em, An Noãn."

La Hiểu Yến ngồi thẳng dậy, vài ngày không gặp, mặt cô tái nhợt không một chút máu.

"Hiểu Yến, chị bị sao vậy? Anh ta đã làm gì chị?" An Noãn chạy nhanh qua ôm chặt La Hiểu Yến.

Ở trong mắt cô, La Hiểu Yến là một phụ nữ kiên cường, nhưng cô ấy đang đau khổ, khóc trên vai cô kể lại những ngày mình mất tích.

Thì ra cô ấy tiếp cận Vương Gia Dật là muốn báo thù, cô ở trên giường dùng dao đâm bị thương hắn, bởi vậy bị nhốt ở đây, bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

"An Noãn, chị sai rồi, cách nhiều năm như vậy, lúc trước chị không phải đối thủ của anh ta, hiện tại hoàn toàn cũng không phải đối thủ."

An Noãn tâm tình trở nên trầm trọng hơn.

"Hiểu Yến, em nghĩ chị không quên được, nhưng lại không nghĩ chị vì muốn báo thù. Nhưng chị quên sao? Chúng ta đã từng nói, sau khi ra tù sẽ không nhớ lại những gì đã qua, quý trọng cuộc sống hiện tại, chị còn có cha mẹ, chị phải sống cho thật tốt."

"Đúng vậy, chị hối hận, mỗi lần đều đợi đến lúc mất đi mới thấy quý trọng. Vương Gia Dật có nói, anh ta sẽ nhốt chị ở đây cả đời. Đúng rồi Noãn Noãn, sao em tìm được nơi đây, sao anh ta cho em vào?"

"Hiểu Yến, đừng nói gì nữa, em đưa chị đi."

An Noãn lấy quần áo cho cô mặc vào.

Hai người đi xuống lầu, hai người giúp việc chạy lại ngăn cản, khách sáo nói: "An tiểu thư, thật có lỗi, không có lệnh của Vương tổng, cô không thể mang La tiểu thư đi."

"Tôi đi cùng Mạc tiên sinh đến đây." An Noãn lấy Mạc Trọng Huy trấn áp bọn họ.

Nhưng hai người kia cũng không nhúc nhích, cung kính nói: "Thật có lỗi, Mạc tiên sinh cũng không có nói qua."

An Noãn nóng nãy chạy ra khỏi biệt thự, Mạc Trọng Huy đang ngồi trong xe, cô mở cửa ra, anh cũng phối hợp xuống xe.

"Sao vậy?" Anh theo bản năng sờ sờ hai bên má cô.

An Noãn quay đầu đi, né tránh tay Mạc Trọng Huy, nghiêm mặt nói: "Tôi muốn đưa La Hiểu Yến đi, anh giúp tôi nói với Vương Gia Dật."

Mạc Trọng Huy khóe miệng nhếch lên, thản nhiên: "Việc này anh không giúp được em, Vương Gia Dật chỉ đồng ý cho em đến gặp cô ấy, chứ không cho đưa đi."

"Mạc Trọng Huy, anh đừng có nói với tôi mấy lời đó, ở Giang Thành, có chuyện gì mà anh không làm được."

Mạc Trọng Huy tự giễu cười cười: "Em, là duy nhất anh muốn mà không được."

An Noãn cau mày, lạnh lùng nói: "Mạc Trọng Huy, anh đừng có nói mấy lời vô nghĩa, giúp hay không giúp?"

Mạc Trọng Huy nhíu mày, thật sự nói: "Có thể giúp em, nhưng có điểu kiện."

"Điều kiện gì?"

"Chia tay với Thường Tử Phi."

An Noãn bị tức run người: "Mạc Trọng Huy, anh.."

"Điểu kiện anh đã nói, đồng ý hay không là chuyện của em." Mạc Trọng Huy nói xong chui vào trong xe.

--

An Noãn quay trở lại biệt thự, La Hiểu Yến đã bình tĩnh lại, vỗ nhẹ vai An Noãn nói: "Noãn Noãn, em yên tâm, chị ở đây tốt lắm, có ăn có người hầu hạ, Vương Gia Dật đối với chị cũng còn chút tình cảm."

An Noãn hít sâu một hơi, hứa: "Hiểu Yến, chị yên tâm, em nhất định tìm Vương Gia Dật, thuyết phục anh ta thả chị, chị phải tin tưởng em."

La Hiểu Yến thản nhiên cười: "Nha đầu ngốc, không sao, Vương Gia Dật giam lỏng chị, cũng không có thương tổn chị. Nhưng còn em, phải ở bên cạnh Thường Tử Phi cho thật tốt, anh ta là người em có thể phó thác cả đời."

An Noãn dùng sức gật đầu. Thường Tử Phi là người hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi làm cho cô cảm thấy tự ti.

Trê đường trở về, Mạc Trọng Huy thản nhiên hỏi: "Lo lắng?"

An Noãn nhếch miệng, châm chọc: "Mạc Trọng Huy, anh muốn tôi chia tay Thường Tử Phi ở bên cạnh anh, nằm mơ."

Đôi mắt đen như mực của Mạc Trọng Huy tối hơn, ở phía trước lái xe Trương Húc cũng cảm thấy lạnh, người phụ nữ này thật to gan, ở trước mặt Mạc tiên sinh mà cái gì cũng dám nói.

Vì không muốn Mạc Trọng Huy nổi gian, Trương Húc cô ý nói sang chuyện khác: "Mạc tiên sinh, muốn đi đâu?"

Mạc Trọng Huy chưa kịp lên tiếng, An Noãn vội vàng nói: "Trương trợ lý, xin đưa tôi về nhà trọ cua Thường Tử Phi.

Mạc Trọng Huy sắc mặt trở nên xanh mét.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương