An Noãn nằm ở trên giường, nhìn chiếc nhẫn tinh tế trên tay, Thường Tử Phi này thật vô lại, cô viện rất nhiều lý do cự tuyệt nhưng anh vẫn cương quyết đeo nhẫn lên tay cô. Anh nói sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, đợi đến ngày cô đồng ý mới thôi.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập dồn dập, cô tưởng Thường Tử Phi, cũng không nghĩ nhiều chạy ra mở cửa, vạn vạn cũng không nghĩ tới người đứng bên ngoài là Mạc Trọng Huy.

"Trễ như vậy, tìm tôi có việc gì sao?"

Cô đứng che ngang cửa, không muốn cho hắn bước vào/

Mạc Trọng Huy tầm mắt dừng ở ngực cô, trào phúng nói: "Cô đều ăn mặc như vậy mỗi tối để nghênh đón Thường Tử Phi?"

An Noãn như mới phát hiện mình đang mặc chiếc váy ngủ bình thường, bởi vì đã cũ nên nhìn hơi rộng. Cô đi trở về phòng mặc vào cái áo khoác mặc vào.

Cũng vừa lúc đó, Mạc Trọng Huy đã đi vào phòng, ngồi xuống trên giường cô.

"Mạc Trọng Huy, khuya như vậy đến tìm tôi có việc gì?"

"Em nói khuya như vậy thì nên làm gì?" Hắn mĩm cười hỏi lại, đứng lên đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn che mất tầm mắt, nhìn qua như vậy có vài phần ái muội.

An Noãn rút lui từng bước, hai tay che chắn trước ngực.

Ánh mắt Mạc Trọng Huy dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay cô, giọng lạnh lùng hỏi: "Cô nhận lời cầu hôn của Thường Tử Phi?"

An Noãn giơ giơ tay đeo nhẫn lên, cười nói: "Đúng vậy, tôi cùng Tử Phi đã ở bên cạnh nhau hai mươi năm, trong lúc đó tình cảm cũng sớm hình thành, anh ấy chính là người thân của tôi, bởi vậy gả cho anh ấy là lựa chọn chính xác nhất, trên thế giới này không có ai yêu tôi hơn Thường Tử Phi."

"Rời khỏi anh ta, tôi sẽ cho em thứ tốt hơn." Hắn lạnh lúng ngắt lời An Noãn: "Tôi có thể cho em nhẫn quý giá hơn, cho em nhà xa nhất, cho em vĩnh viễn đều sài không hết.."

An Noãn ngắt lời hắn, cười ra tiếng: "Mạc Trọng Huy, anh cho là có tiền có thể mua được tất cả sao? Nói cho anh biết, nếu một người chân chính yêu anh sẽ không để ý đến tiền của anh. Anh đúng là người thật đáng thương, đời này cũng không hiểu được cái gì gọi là tình yêu thật sự."

Đôi mắt Mạc Trọng Huy âm u ảm đạm, hắn bỗng nhiên từng bước đến bên cạnh đưa tay nắm cái ót cô.

"Anh muốn làm gì?"

Cô rống giận, liều mạng lui về phía sau, đến khi lưng chạm đến vách tường, không còn lui được nữa.

"Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh muốn gì?"

"Muốn cho em nếm thử giữa tình yêu và tình nhân, người nào hương vị tốt hơn?"

Hắn nói xong cúi đầu hôn lên môi cô, không giống Thường Tử Phi nụ hôn ôn nhu triền miên, còn nụ hôn của Mạc Trọng Huy mang theo sự mãnh liệt chiếm giữ.

An Noãn liều mạng giẫy dụa, hung hăng cắn đầu lưỡi của hắn, máu tươi từ miệng hai người tràn ra, nhưng hắn vẫn không chịu dừng tay. Cho đến khi hắn cảm thấy cô hô hấp khó khăn, hắn mới luyến tiếc rời đi, nhẹ nhàng liếm vết máu còn đọng trên môi mình.

"Chát!" một tiếng, An Noãn tát hắn một cái thật mạnh, tức giận mắng: "Súc sinh, anh mẹ nó đúng là một người đàn ông vô sỉ."

Hắn cũng không tức giận, một tay nâng cằm cô lên, nhìn cô bằng đôi mắt thâm trầm.

An Noãn không chút nào sợ hãi nhìn thẳng hắn, ánh mắt kiên định mà dũng cảm.

Tiếng di động đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Là người giúp việc trong nhà gọi tới, cô nhìn Mạc Trọng Huy nghe điện thoại đồng thời hạ ánh mắt xuống.

"Được, tôi về liền."

Hắn từ trước đến nay chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu gì của Hà Tư Kỳ, ngay cả nói chuyện đều dịu dàng ôn nhu.

Nói chuyện với Hà Tư Kỳ xong, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng, nắm chặt cằm An Noãn gằn từng tiếng: "Nếu em dám để Thường Tử Phi đụng đến em, tôi cam đoan sẽ làm em mất hết tất cả những thứ còn lại, chân chính làm một người chỉ có hai bàn tay trắng."

"Mạc Trọng Huy, anh con mẹ nó hỗn đản."

Cô nhìn bóng dáng hắn rời đi hung hăng mắng, nhưng hắn vẫn bước đi không chút chần chờ.

--

Mạc Trọng Huy về đến nhà, người giúp việc đến nói: "Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư lại nổi giận."

"Tôi biết rồi, mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi."

Mạc Trọng Huy trở về phòng thấy Hà Tư Kỳ nằm ở trên giường lạnh lùng liếc hắn, giống như đang giận dỗi. Đồ vật trong phòng bị quang tứ tung bừa bãi.

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, đi đến ngồi xuống giường: "Ai lại trêu chọc em?"

"Em không thèm để ý anh" Cô quay mặt đưa lưng về phía hắn.

"Vậy anh đi."

Mạc Trọng Huy đùa cợt noi chưa dứt lời, Hà Tư Kỳ quay lại ôm lấy cổ hắn.

"Sao anh lại gạt em, anh nói đang ở công ty, nhưng Trương Húc lại nói không có, rốt cuộc anh đi đâu?"

"Cậu ấy gạt em."

Hà Tư Kỳ nhìn nhìn hắn, vẻ mặt tức giận: "Cái tên Trương Húc kia, bữa nào em phải dạy bảo anh ta lại, càng ngày càng to gan, dám lừa gạt em."

Mạc Trọng Huy cười vuốt tóc cô: "Được rồi, đừng giận nữa."

Hà Tư Kỳ gật gật đầu, ôm lấy cổ hắn đang muốn hôn lên môi hắn: "Môi của anh bị gì vậy? Anh không phải đi tìm phụ nữ?"

"Không có, nóng trong người thôi, đừng suy nghĩ lung tung."

Hà Tư Kỳ không nói gì nữa, lại hôn lên môi hắn. Vừa hôn, vừa dụ hoặc nói: "Cho em, chúng ta đã lâu không có làm."

Mạc Trọng Huy vỗ nhẹ nhẹ lên má cô: "Ngoan, đừng náo, hôm nay đã khuya, sáng mai anh còn phải họp hội nghị."

Hà Tư Kỳ ôm lấy cổ hắn không buông: "Không, em muốn đêm nay. Mạc Trọng Huy, anh không phải thay lòng đổi dạ chứ, anh không phải hết thương em? đã lâu anh không còn đụng đến em, từ khi An Noãn ở tù, anh cũng không chạm qua em, có phải trong lòng anh vẫn còn có An Noãn?"

Hắn đột nhiên cảm thấy phiền toái, đứng lên hơi dùng sức bỏ tay cô ra, đi đến phòng tắm.

--

Lúc Mạc Trọng Huy từ phòng tắm đi ra, Hà Tư Kỳ nằm ở trên giường thấp giọng nức nở.

Rốt cuộc không nhẫn tâm, hắn đi lại bên giường nằm xuống kéo cô vào lòng.

Hà Tư Kỳ nằm trong ngực hắn tiếng khóc càng lớn: "Em biết anh chỉ luyến tiếc đôi mắt này, Mạc Trọng Huy, ở trong lòng anh, em có trân quý như đôi mắt này chút nào không? Mỗi lần sau khi em khóc xong, anh đều đau lòng. Anh nói cho em biết, nếu em không có ánh mắt này, anh còn có thể yêu em không?"

"Đừng suy nghĩ lung tung."

"Là em suy nghĩ lung tung sao? Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cho em lời hứa hẹn nào. Đôi khi em thật hâm mộ An Noãn, Thường Tử Phi thật yêu cô ấy, trước mặt nhiều người như vậy cầu hôn cô ta, nếu đời này anh cũng cầu hôn em như vậy, em chết cũng cam tâm."

Mạc Trọng Huy đột nhiên trở nên nghiêm túc, lạnh giọng trách: "Cái gì chết hay không, đừng làm loạn nữa được không?"

"Mạc Trọng Huy, anh sợ em rời khỏi anh, hay là chỉ sợ không nhìn được ánh mắt này?"

Mạc Trọng Huy im lặng cái gì cũng không nói, xoay người đặt cô dưới thân, có chút tàn bạo xé rách quần áo Hà Tư Kỳ.

Hà Tư Kỳ rốt cuộc cũng không còn suy nghĩ, hai tay gắt gao ôm lấy sau lưng hắn, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy mình thuộc về hắn, thật thật chính chính thuộc về Mạc Trọng Huy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương