Cuồng Y Và Nữ Thần Băng Giá
-
Chương 11
“Đến đây đi!”
Tần Nguyệt Như khác với hầu hết các cô gái khác, có lẽ cô ta đã quen với cách cư xử này từ lâu nên bản thân cũng có vẻ cởi mở hơn nhiều.
Hơn nữa, sau khi nằm xuống thì dáng người cao thẳng của cô ta cũng không hề bị ảnh hưởng, những đường cung xinh đẹp được bao vây trong lớp quần áo cũng lộ ra, nhưng lại khuyết đi một nửa khác.
“Anh... làm gì vậy?”
Đột nhiên, Tần Nguyệt Như nắm lấy tay Giang Tiểu Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“Cô Tần, tôi không có ý gì khác, nơi phải xoa bóp là phần bụng dưới của cô.”
Tần Nguyệt Như nghe vậy thì buông tay ra, nếu xoa bóp phần bụng dưới mà còn không biết báo trước một tiếng, cô ta sẽ cho rằng Giang Tiểu Thần muốn....
Bởi vì cảm thấy Giang Tiểu Thần không giống với những bác sĩ khác cho nên cô ta mới đồng ý thế này, sau buổi sáng hôm nay cô ta vẫn cảm thấy như vậy, cho nên bây giờ có thể thử xem rốt cuộc người này có làm được hay không.
Giang Tiểu Thần nhìn Tần Nguyệt Như hoàn hảo như thế, cuối cùng hít một hơi lạnh, vứt bỏ những thứ lộn xộn trong đầu.
“Cô Tần, tôi xin nói trước, tình huống của cô cần phải từ từ điều trị, không thể loại bỏ hoàn toàn chỉ trong một lúc, không phải hai ba ngày là có thể có cảm giác khống chế được, nhưng cô đừng lo lắng, hôm nay sau khi xoa bóp cho cô xong thì một khoảng thời gian sẽ không tái phát nữa, bình thường nếu không có chuyện gì thì cô phải kiềm chế bản thân một chút, đừng suốt ngày đi tìm bạn trai.”
“Nhìn ra được anh không có ý tốt, cho dù anh nói cả đời này mới có thể chữa khỏi bệnh cho tôi thì tôi còn có thể làm thế nào đây?” Tần Nguyệt Như nhìn Giang Tiểu Thần mỉm cười, sau đó nhắm đôi mắt trong veo lại.
Giang Tiểu Thần chỉ mỉm cười rồi ấn vào huyệt đạo ở bụng dưới của Tần Nguyệt Như, sử dụng kỹ thuật độc đáo của mình để khơi thông máu nơi bụng dưới của cô, dần dần làm lớp âm khí nóng rực tiêu tan.
Mười lăm phút trôi qua, Giang Tiểu Thần mới buông tay ra, thở phào nhẹ nhõm.
“Xong rồi.”
Đúng là tra tấn người khác mà!
Không phải vì kỹ thuật của anh khó thực hiện, mà là vì Tần Nguyệt Như quá nóng bỏng, anh không thể không cố gắng kiềm chế bản thân, sợ sẽ không nhịn được mà bất ngờ xé toạc đôi vớ da của cô ta rồi tiến quân thần tốc, chỉ cần anh làm như vậy thì Tần Nguyệt Như cũng không thể ngăn cản được.
“Như vậy đã xong rồi ư?”
Tần Nguyệt Như mở mắt ra, cử động cơ thể, ngay lập tức cảm thấy sảng khoái.
Cơ thể mềm mại nặng nề giống như được một ma lực nào đó xuyên qua, giống như được tái sinh lần nữa.
Đột nhiên, trong đầu Tần Nguyệt Như chỉ có một suy nghĩ chính là quá thoải mái.
Mười lăm năm qua, đặc biệt là sau năm cô ta hai mươi lăm tuổi thì tình trạng tinh thần vô cùng tệ, cô ta hiếm khi có được cảm giác thoải mái như vậy, không ngờ sau khi được Giang Tiểu Thần xoa bóp xong thì đã ở trong trạng thái bình phục ngay lập tức.
Là thành viên của nhà họ Tần ở thủ đô, kinh nghiệm và mắt nhìn người của cô ta không giống như người bình thường, cho nên không cảm thấy chuyện Giang Tiểu Thần có thể khống chế được căn bệnh kỳ lạ của mình nhiều năm qua có gì kỳ lạ hay diệu kỳ.
Nhưng trong lòng lại hưng phấn không thể diễn tả được, sau ngần ấy năm, cuối cùng cô ta cũng đã khống chế được d*c vọng dị thường chết tiệt đó, có thể đường đường chính chính trở về làm một cô gái bình thường.
Cô ta mừng rỡ như điên, trên gương mặt tràn ngập vui mừng, nhìn về phía Giang Tiểu Thần với khuôn mặt đỏ bừng, lập tức che miệng phì cười.
“Cô cười cái gì?” Giang Tiểu Thần lấy tay quạt quạt, tiếp tục nói: “Tuy rằng chưa thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh quái lạ của cô, nhưng ít ra có thể khống chế được d*c vọng, có thể coi như thành công, cho nên khi nào thì cô Tần sẽ đưa mười triệu cho tôi đây?”
“Anh tới đây vì tiền sao?” Tâm trạng đang phấn khích của Tần Nguyệt Như đột nhiên trở nên buồn bực.
Giang Tiểu Thần còn trẻ, y thuật ưu việt như vậy, đến đây giúp cô ta chỉ vì tiền ư? Nghe thật sự không dám tin.
“Đương nhiên.” Giang Tiểu Thần trả lời, nhưng nghĩ đến Tần Nguyệt Như là người của nhà họ Tần, một gia tộc lớn đến từ thủ đô, anh chợt nhớ ra điều gì đó: “Nếu cô Tần cảm thấy nợ tôi một ân tình, muốn giúp tôi, vậy thì tôi thật sự có một chuyện muốn hỏi thăm cô....”
“Chuyện gì?”
“Không biết cô đã từng nghe nói hay chưa, hơn hai mươi năm trước có chuyện thiêu cháy thủ đô.”
Hai mươi hai năm trước, trong một buổi tiệc xa hoa của thủ đô đã xảy ra một trận hỏa hoạn, vô số người chết oan uổng, sự kiện này được gọi là “thiêu cháy thủ đô”.
Tuy nhiên, sự việc này vừa xuất hiện thì tin tức nhanh chóng bị phong tỏa, không có phóng viên truyền thông nào dám đưa tin, thậm chí còn không có cơ hội để tiếp xúc với hiện trường, người biết về sự kiện này lại càng ít ỏi, Giang Tiểu Thần cũng chỉ biết được từ chỗ ông cụ.
Trước kia Giang Tiểu Thần không để ý đến chuyện này, nhưng trước khi xuống núi ông cụ lại đột nhiên nói với anh rằng năm đó đã cứu anh từ trong vụ hỏa hoạn đó ra ngoài, bảo Giang Tiểu Thần đi tìm người thân thật sự của mình.
Thật ra anh đã xa cách với người nhà 22 năm, gần như đã không còn chút tình cảm gì, trong lòng Giang Tiểu Thần, ông cụ mới là người thân thật sự của anh, nhưng xuất phát từ sự tò mò nên anh mới quyết định tìm hiểu, có thể gặp mặt quen biết cũng là chuyện tốt.
“Chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, lúc đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói đến.” Tần Nguyệt Như thành thật trả lời.
“Được rồi, không biết cũng không sao.” Giang Tiểu Thần không mấy để tâm, chuyện năm đó bị phong tỏa, làm sao có một người ngẫu nhiên của hai mươi năm sau ở thủ đô lại có thể biết được? Nếu như Tần Nguyệt Như không phải là người nhà họ Tần thì anh cũng sẽ không hỏi.
“Anh Giang đừng thất vọng, tôi không biết, không có nghĩa là những người khác trong nhà họ Tần cũng không biết, khi nào có thời gian tôi sẽ hỏi người trong nhà thử xem.”
Giang Tiểu Thần cười nói: “Cô Tần đẹp người tốt tính, tôi xin nhận ý tốt này, nhưng mà đây cũng không phải lý do để cô không trả mười triệu cho tôi, hy vọng cô Tần vẫn sẽ đưa tiền.”
“Anh đúng là đồ tham tiền.” Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyệt Như lóe lên, nhớ lại chuyện xoa bóp vừa rồi: “Anh nói xem, một người đẹp quyến rũ như tôi ở đây, anh không nhắc đến điều kiện quá đáng nào, chỉ muốn đòi tiền, nhan sắc này của tôi còn chưa đủ tư cách sao?”
“Ha ha, cô Tần, không phải cô không đủ tư cách, mà tôi sợ nếu như tôi ra tay rồi, bệnh này của cô cả đời cũng không khỏi được.” Giang Tiểu Thần cười nói.
“Nghe giọng điệu này của anh, xem ra kinh nghiệm không hề ít đâu nhỉ?” Tần Nguyệt Như nhìn về phía một bộ phận nào đó trên cơ thể Giang Tiểu Thần, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Đó là điều đương nhiên, tôi vẫn nói như vậy, những chuyện khác không liên quan đến tiền bạc, cho dù tôi ngủ với cô, cô vẫn phải trả cho tôi mười triệu tiền thù lao.”
“Anh đúng là không biết nói chuyện tâm tình.” Tần Nguyệt Như thu ánh mắt lại, cặp mông hồng hào rời khỏi ghế sô pha, đứng trước mặt Giang Tiểu Thần, hương thơm tỏa ra ngào ngạt: “Để lại số điện thoại và số tài khoản ngân hàng của anh đi, một lúc nữa tôi sẽ cho người chuyển qua cho anh.”
“Như vậy mới được chứ.”
Giang Tiểu Thần nhanh chóng đưa số điện thoại của mình cho Tần Nguyệt Như, sợ Tần Nguyệt Như đổi ý, anh còn thuận tay lưu lại số của cô ta rồi gửi số tài khoản ngân hàng của mình qua.
“Nhớ kỹ, mười triệu không nhiều không ít, hỗ trợ trọn đời cộng với dịch vụ bao trọn gói.”
Sau khi để lại một câu này, Giang Tiểu Thần đút tay vào túi quần rồi sải bước mạnh mẽ rời đi.
Tần Nguyệt Như nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, khuôn mặt mịn màng đàn hồi của cô ta lộ ra nụ cười, thứ căng tròn nào đó nảy lên, cảm thấy chàng trai này rất thú vị.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta dần dần bình tĩnh lại, bấm một dãy số điện thoại di động.
“Nguyệt Như, có chuyện gì vậy?”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói điềm tĩnh của một người đàn ông trung niên, Tần Nguyệt Như hơi do dự một chút, cuối cùng cũng nói.
“Cha, con muốn hỏi cha một chuyện. Cha có nghe nói tới sự kiện thiêu cháy thủ đô chưa?”
“Cái này... con đã nghe ai nói?”
“Tình cờ biết được.”
“Đừng gạt cha! Con thành thật nói cho cha biết, rốt cuộc là ai?”
Tần Nguyệt Như cau mày nói tiếp: “Cha, con thật sự là vô tình biết được, bởi vì tò mò nên mới hỏi cha thử xem.”
“Không được nhắc đến chuyện này nữa! Cũng không được nói với bất kỳ ai!”
“Vâng, con biết rồi.”
Tần Nguyệt Như khác với hầu hết các cô gái khác, có lẽ cô ta đã quen với cách cư xử này từ lâu nên bản thân cũng có vẻ cởi mở hơn nhiều.
Hơn nữa, sau khi nằm xuống thì dáng người cao thẳng của cô ta cũng không hề bị ảnh hưởng, những đường cung xinh đẹp được bao vây trong lớp quần áo cũng lộ ra, nhưng lại khuyết đi một nửa khác.
“Anh... làm gì vậy?”
Đột nhiên, Tần Nguyệt Như nắm lấy tay Giang Tiểu Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“Cô Tần, tôi không có ý gì khác, nơi phải xoa bóp là phần bụng dưới của cô.”
Tần Nguyệt Như nghe vậy thì buông tay ra, nếu xoa bóp phần bụng dưới mà còn không biết báo trước một tiếng, cô ta sẽ cho rằng Giang Tiểu Thần muốn....
Bởi vì cảm thấy Giang Tiểu Thần không giống với những bác sĩ khác cho nên cô ta mới đồng ý thế này, sau buổi sáng hôm nay cô ta vẫn cảm thấy như vậy, cho nên bây giờ có thể thử xem rốt cuộc người này có làm được hay không.
Giang Tiểu Thần nhìn Tần Nguyệt Như hoàn hảo như thế, cuối cùng hít một hơi lạnh, vứt bỏ những thứ lộn xộn trong đầu.
“Cô Tần, tôi xin nói trước, tình huống của cô cần phải từ từ điều trị, không thể loại bỏ hoàn toàn chỉ trong một lúc, không phải hai ba ngày là có thể có cảm giác khống chế được, nhưng cô đừng lo lắng, hôm nay sau khi xoa bóp cho cô xong thì một khoảng thời gian sẽ không tái phát nữa, bình thường nếu không có chuyện gì thì cô phải kiềm chế bản thân một chút, đừng suốt ngày đi tìm bạn trai.”
“Nhìn ra được anh không có ý tốt, cho dù anh nói cả đời này mới có thể chữa khỏi bệnh cho tôi thì tôi còn có thể làm thế nào đây?” Tần Nguyệt Như nhìn Giang Tiểu Thần mỉm cười, sau đó nhắm đôi mắt trong veo lại.
Giang Tiểu Thần chỉ mỉm cười rồi ấn vào huyệt đạo ở bụng dưới của Tần Nguyệt Như, sử dụng kỹ thuật độc đáo của mình để khơi thông máu nơi bụng dưới của cô, dần dần làm lớp âm khí nóng rực tiêu tan.
Mười lăm phút trôi qua, Giang Tiểu Thần mới buông tay ra, thở phào nhẹ nhõm.
“Xong rồi.”
Đúng là tra tấn người khác mà!
Không phải vì kỹ thuật của anh khó thực hiện, mà là vì Tần Nguyệt Như quá nóng bỏng, anh không thể không cố gắng kiềm chế bản thân, sợ sẽ không nhịn được mà bất ngờ xé toạc đôi vớ da của cô ta rồi tiến quân thần tốc, chỉ cần anh làm như vậy thì Tần Nguyệt Như cũng không thể ngăn cản được.
“Như vậy đã xong rồi ư?”
Tần Nguyệt Như mở mắt ra, cử động cơ thể, ngay lập tức cảm thấy sảng khoái.
Cơ thể mềm mại nặng nề giống như được một ma lực nào đó xuyên qua, giống như được tái sinh lần nữa.
Đột nhiên, trong đầu Tần Nguyệt Như chỉ có một suy nghĩ chính là quá thoải mái.
Mười lăm năm qua, đặc biệt là sau năm cô ta hai mươi lăm tuổi thì tình trạng tinh thần vô cùng tệ, cô ta hiếm khi có được cảm giác thoải mái như vậy, không ngờ sau khi được Giang Tiểu Thần xoa bóp xong thì đã ở trong trạng thái bình phục ngay lập tức.
Là thành viên của nhà họ Tần ở thủ đô, kinh nghiệm và mắt nhìn người của cô ta không giống như người bình thường, cho nên không cảm thấy chuyện Giang Tiểu Thần có thể khống chế được căn bệnh kỳ lạ của mình nhiều năm qua có gì kỳ lạ hay diệu kỳ.
Nhưng trong lòng lại hưng phấn không thể diễn tả được, sau ngần ấy năm, cuối cùng cô ta cũng đã khống chế được d*c vọng dị thường chết tiệt đó, có thể đường đường chính chính trở về làm một cô gái bình thường.
Cô ta mừng rỡ như điên, trên gương mặt tràn ngập vui mừng, nhìn về phía Giang Tiểu Thần với khuôn mặt đỏ bừng, lập tức che miệng phì cười.
“Cô cười cái gì?” Giang Tiểu Thần lấy tay quạt quạt, tiếp tục nói: “Tuy rằng chưa thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh quái lạ của cô, nhưng ít ra có thể khống chế được d*c vọng, có thể coi như thành công, cho nên khi nào thì cô Tần sẽ đưa mười triệu cho tôi đây?”
“Anh tới đây vì tiền sao?” Tâm trạng đang phấn khích của Tần Nguyệt Như đột nhiên trở nên buồn bực.
Giang Tiểu Thần còn trẻ, y thuật ưu việt như vậy, đến đây giúp cô ta chỉ vì tiền ư? Nghe thật sự không dám tin.
“Đương nhiên.” Giang Tiểu Thần trả lời, nhưng nghĩ đến Tần Nguyệt Như là người của nhà họ Tần, một gia tộc lớn đến từ thủ đô, anh chợt nhớ ra điều gì đó: “Nếu cô Tần cảm thấy nợ tôi một ân tình, muốn giúp tôi, vậy thì tôi thật sự có một chuyện muốn hỏi thăm cô....”
“Chuyện gì?”
“Không biết cô đã từng nghe nói hay chưa, hơn hai mươi năm trước có chuyện thiêu cháy thủ đô.”
Hai mươi hai năm trước, trong một buổi tiệc xa hoa của thủ đô đã xảy ra một trận hỏa hoạn, vô số người chết oan uổng, sự kiện này được gọi là “thiêu cháy thủ đô”.
Tuy nhiên, sự việc này vừa xuất hiện thì tin tức nhanh chóng bị phong tỏa, không có phóng viên truyền thông nào dám đưa tin, thậm chí còn không có cơ hội để tiếp xúc với hiện trường, người biết về sự kiện này lại càng ít ỏi, Giang Tiểu Thần cũng chỉ biết được từ chỗ ông cụ.
Trước kia Giang Tiểu Thần không để ý đến chuyện này, nhưng trước khi xuống núi ông cụ lại đột nhiên nói với anh rằng năm đó đã cứu anh từ trong vụ hỏa hoạn đó ra ngoài, bảo Giang Tiểu Thần đi tìm người thân thật sự của mình.
Thật ra anh đã xa cách với người nhà 22 năm, gần như đã không còn chút tình cảm gì, trong lòng Giang Tiểu Thần, ông cụ mới là người thân thật sự của anh, nhưng xuất phát từ sự tò mò nên anh mới quyết định tìm hiểu, có thể gặp mặt quen biết cũng là chuyện tốt.
“Chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, lúc đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói đến.” Tần Nguyệt Như thành thật trả lời.
“Được rồi, không biết cũng không sao.” Giang Tiểu Thần không mấy để tâm, chuyện năm đó bị phong tỏa, làm sao có một người ngẫu nhiên của hai mươi năm sau ở thủ đô lại có thể biết được? Nếu như Tần Nguyệt Như không phải là người nhà họ Tần thì anh cũng sẽ không hỏi.
“Anh Giang đừng thất vọng, tôi không biết, không có nghĩa là những người khác trong nhà họ Tần cũng không biết, khi nào có thời gian tôi sẽ hỏi người trong nhà thử xem.”
Giang Tiểu Thần cười nói: “Cô Tần đẹp người tốt tính, tôi xin nhận ý tốt này, nhưng mà đây cũng không phải lý do để cô không trả mười triệu cho tôi, hy vọng cô Tần vẫn sẽ đưa tiền.”
“Anh đúng là đồ tham tiền.” Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyệt Như lóe lên, nhớ lại chuyện xoa bóp vừa rồi: “Anh nói xem, một người đẹp quyến rũ như tôi ở đây, anh không nhắc đến điều kiện quá đáng nào, chỉ muốn đòi tiền, nhan sắc này của tôi còn chưa đủ tư cách sao?”
“Ha ha, cô Tần, không phải cô không đủ tư cách, mà tôi sợ nếu như tôi ra tay rồi, bệnh này của cô cả đời cũng không khỏi được.” Giang Tiểu Thần cười nói.
“Nghe giọng điệu này của anh, xem ra kinh nghiệm không hề ít đâu nhỉ?” Tần Nguyệt Như nhìn về phía một bộ phận nào đó trên cơ thể Giang Tiểu Thần, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Đó là điều đương nhiên, tôi vẫn nói như vậy, những chuyện khác không liên quan đến tiền bạc, cho dù tôi ngủ với cô, cô vẫn phải trả cho tôi mười triệu tiền thù lao.”
“Anh đúng là không biết nói chuyện tâm tình.” Tần Nguyệt Như thu ánh mắt lại, cặp mông hồng hào rời khỏi ghế sô pha, đứng trước mặt Giang Tiểu Thần, hương thơm tỏa ra ngào ngạt: “Để lại số điện thoại và số tài khoản ngân hàng của anh đi, một lúc nữa tôi sẽ cho người chuyển qua cho anh.”
“Như vậy mới được chứ.”
Giang Tiểu Thần nhanh chóng đưa số điện thoại của mình cho Tần Nguyệt Như, sợ Tần Nguyệt Như đổi ý, anh còn thuận tay lưu lại số của cô ta rồi gửi số tài khoản ngân hàng của mình qua.
“Nhớ kỹ, mười triệu không nhiều không ít, hỗ trợ trọn đời cộng với dịch vụ bao trọn gói.”
Sau khi để lại một câu này, Giang Tiểu Thần đút tay vào túi quần rồi sải bước mạnh mẽ rời đi.
Tần Nguyệt Như nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, khuôn mặt mịn màng đàn hồi của cô ta lộ ra nụ cười, thứ căng tròn nào đó nảy lên, cảm thấy chàng trai này rất thú vị.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta dần dần bình tĩnh lại, bấm một dãy số điện thoại di động.
“Nguyệt Như, có chuyện gì vậy?”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói điềm tĩnh của một người đàn ông trung niên, Tần Nguyệt Như hơi do dự một chút, cuối cùng cũng nói.
“Cha, con muốn hỏi cha một chuyện. Cha có nghe nói tới sự kiện thiêu cháy thủ đô chưa?”
“Cái này... con đã nghe ai nói?”
“Tình cờ biết được.”
“Đừng gạt cha! Con thành thật nói cho cha biết, rốt cuộc là ai?”
Tần Nguyệt Như cau mày nói tiếp: “Cha, con thật sự là vô tình biết được, bởi vì tò mò nên mới hỏi cha thử xem.”
“Không được nhắc đến chuyện này nữa! Cũng không được nói với bất kỳ ai!”
“Vâng, con biết rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook