Cương Thi Dị Truyện
Chương 40: Tiến lên nào nhất trung (p2)

Đã hơn hai giờ sáng, trận đánh vẫn đang tiếp tục diễn ra và ngày căng thẳng, về phía Đình Long thì anh vẫn đang đọ sức với Độc Lục Nhãn và bất phân thắng bại, những cú đấm với uy lực khủng của cả hai bên cứ luôn đối chọi nhau tạo nên những âm thanh chát chát nghe đinh mà tai, lúc bấy giờ Đình Long đã thở hổn hển vì mệt với lại vết thương vừa rồi cũng chỉ mới vừa hồi phục lại được tầm 4/10 phần thôi nên không dễ dàng khi anh cầm cự được đến giờ phút chót. Lúc Độc Lục Nhãn đưa lên cao giáng xuống đất một quả chùy nặng cả vạn cân xuống đầu Đình Long thì cũng vừa kịp lúc anh lộn ngược lại tránh đòn đánh đó, tiếng nổ lớn phát ra ngay sau khi quả đại chùy vừa tiếp đất, khiến cả một vùng không gian rung chuyển, mặt ngay chỗ bị chùy của Độc Lục Nhãn giáng xuống lõm một lỗ to tướng.

Đình Long thừa cơ hội trong lúc hắn chưa thu vũ khí bổn mệnh trở về anh liền niệm lục tự chú, một tay kết ấn thành hình kim cang và tay còn lại còn lại thì rút trong túi ra một xâu tràng hạt màu đen tuyền quấn quanh cánh tay đang thủ ấn thành ba vòng... cứ thế mà Đình Long thừa thắng xông lên đáp hẳn cho Độc Lục Nhãn một quả đấm ngay hạ bộ, nhưng có vẻ như thế thủ của hắn vẫn rất cao cho nên đòn đánh Đình Long tuy hiểm mà Độc Lục Nhãn xem ra vẫn chẳng hề hấn gì sau khi bị đòn đánh đó chưởng lùi ra xa.

- Hừ... người mệt chưa, dù rằng bùa chú của ngươi có thể cường hóa đòn đánh lên cao nhưng nó cũng vẫn chỉ là những đòn đánh yếu ớt từ ngay chính đôi tay nhỏ bé đó của ngươi mà thôi,... hahaha

Nói rồi hắn cười khanh khách thật lớn, không gian vang vọng khắp nơi nhưng thành phố này vẫn im lìm trong bóng tối này bởi vì trận pháp đã được kích hoạt từ rất sớm, trước khi hai kẻ đại ác ấy tiến vào vùng ảnh hưởng của trận pháp. Cái kết giới lần này có phần chắc chắn hơn lần trước rất nhiều cho nên Đại Tùng cũng không thể nào nhận ra được rằng hắn và Độc Lục Nhãn đang nằm trong trận pháp của Đình Long.

Lần này Đình Long quyết định dùng lại chiêu bí thuật lần trước để giết Độc Lục Nhãn, anh lấy trong túi ra một linh phù đặc trưng rồi niệm dòng chú ký lên đó trong giây lát:

- Cửu Văn Long Thiên Lệnh Phù - Tam Nhập Xuất Thế Nhất Tề Khưu - Cấp cấp như luật lệnh - Trừ Tà...

Đình Long hướng thẳng lá bùa về hướng Độc Lục Nhãn trong thoáng chốc tia tử quang từ lá bùa chiếu thẳng đến người hắn xuyên thấu cơ thể, vết máu bắt đầu loang lổ khắp mặt đất khiến cho Độc Lục Nhãn phải khụy một gối xuống, bình sinh Đình Long vẫn đứng đó nhìn Độc Lục Nhãn không hề chớp mắt vì anh quá bất ngờ khi trúng một đạo bùa cấp cao như vậy mà trong có vẻ như Độc Lục Nhãn vẫn chưa có tí biến sắc nào mà ngược lại hắn còn cười chán chê Đình Long.

- Hahaha... Lần này ta không thể phạm sai lầm lần hai được, ngươi còn nhớ trận lần trước chứ? nếu ngươi đã thấy được ta dùng hai thanh Thiên Kiếp chăm thì chắc chắn ngươi cũng phải phân vân làm sao ta lại có thể dùng được cả hai món bảo bối của đạo phái ngươi mà không hề bị gì có đúng không?

Lúc này Đình Long mới sực nhớ lại chuyện cũ, quả thực là bản thân anh cũng bắt đầu thấy khó hiểu. Trong lúc đó Độc Lục Nhãn vội trả lời:

- Sở dĩ mà ta có thể dùng được cả hai món đó chính là nhờ vào dòng máu của ta, ta mang trong mình cả hai dòng máu. Ngươi cũng đừng quá ngạc nhiên như vậy! Từ khi ta trở thành cương thi thì ta đã sớm biết được bí mật này và chỉ mỗi ta là người duy nhất sở hữu được khả năng đặc biệt đó.

Đình Long bắt đầu tỏ ra vẻ mặt nghiêm trọng sau khi nghe Độc Lục Nhãn nói, bởi vì tầm nguy hiểm khi sử dụng được cả hai Thiên Kiếp châm quả thực là rất khó lường, Đình Long cũng thừa hiểu ra, thảo nào mà khả năng hồi phục của Độc Lục Nhãn lại nhanh đến như vậy, nó hồi phục nhanh gấp hai lần của Nhất Trung, nếu như thế thì hắn chẳng khác nào là một con cương thi vương ở cấp Lăng Vũ như Nhất Trung cả.

- Hừ... tức thật! Nếu mình biết sớm hơn thì đã có cách đối phó với hắn rồi.

Quay trở lại chỗ của Tuệ Như, lúc này Nhất Trung đã và đang đứng trước mặt để bảo vệ cô khỏi Đại Tùng. Con hồ ly đó luôn xảo trá cho nên đã đứng giễu cợt Nhất Trung:

- Vì cớ gì mà một con cương thi có tư chất thoát phàm, có tiềm năng đáng nể như ngươi mà lại đi bảo vệ một cô gái phàm trần như cô ta vậy?

Nhất Trung vẫn với một khuôn mặt chẳng hề có cảm xúc đáp lời:

- Ngươi không cần biết lý do đâu bởi vì ngươi đâu có cơ hội từng được làm con người kia chứ!

- Grrr..... sao ngươi dám...

Câu nói bâng quơ của Nhất Trung làm cho Đại Tùng không khỏi tức giận, hắn lại tiếp tục mọc lại những chiếc đuôi và quất tới tấp vào người Nhất Trung nhưng không tài nào đánh trúng được anh cho dù chỉ một cái chạm. Cả thân người Đại Tùng ưỡn lên và nhảy thoắt thật nhanh đến Nhất Trung, những móng vuốt sắc bén lao nhanh đến Nhất Trung mà không ngần ngại cào cấu khắp người anh. Nhất Trung vẫn đứng yên cho hắn đánh, anh vẫn đứng như tượng mặc dù những vết cắt từ móng vuốt của Đại Tùng làm cho anh mất khá nhiều máu, được một hồi lâu Nhất Trung đưa tay nắm cổ Đại Tùng thật chặt và nhấc lên cao khỏi mặt, Đại Tùng nghẹn ngào nhìn Nhất Trung một cách cay điếng và không quên trợn trừng mắt nhìn lại những vết thương mà hắn đã gây ra lúc nãy đang dần liền lại trên gương mặt và cơ thể Đình Long.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương