Cường Thế Sủng Ái
-
Chương 96: Ngoại truyện về Cố An Nam & Đổng Thiện Thiện 1
Sau khi hai người không cẩn thận có một đêm với nhau, sáng hôm sau, Đổng Thiện Thiện bỏ chạy trước.
Lúc Cố An Nam tỉnh lại, thì phát hiện trong khách sạn trống không chỉ còn lại có mình mình.
Hắn gác cánh tay lên trán nhíu mày nhớ lại một lúc lâu mà cũng không có cách nào đem chắp vá được chuyện tối qua một cách rõ ràng. Hắn chỉ nhớ hình như bởi vì chuyện Cố Phán giấu hắn qua lại với họ Thẩm, nên hắn muốn đến tìm Đổng Thiện Thiện hỏi cho rõ ràng.
Lúc ấy hắn cực kỳ tức giận, muốn uống chút rượu giải tỏa nỗi lòng, nên hẹn cô bé kia đến một quán bar.
Sau khi cô bé kia tới, hắn lại phân phó nhân viên phục vụ làm một ly rượu ngọt có nồng độ thấp cho cô. Hai người vừa uống vừa trò chuyện, về sau không biết thế nào lại mơ mơ hồ hồ đều say đến trong khách sạn.
Hình ảnh hai người quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn trong khách sạn vào tối hôm qua, Cố An Nam vẫn còn lờ mờ có chút ấn tượng. Lúc vén chăn lên muốn xuống giường, hắn lại nhìn thấy vết đỏ sậm kia bên trên khăn trải giường trắng như tuyết.
Khi đó trong lòng hắn "Lộp bộp" một cái, ngây người ở nơi đó một hồi lâu, ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đổng Thiện Thiện.
Người bên kia một mực không nghe máy, hắn cũng không buông tha, cứ gọi tiếp.
Đại khái là lúc gọi được sáu bảy cuộc, đầu kia ống nghe mới truyền đến một giọng nói yếu ớt "A lô..."
Cũng không biết Cố An Nam là có chuyện gì, rõ ràng hai người đã xảy ra sự việc như vậy, người nên chột dạ phải là hắn mới đúng.
Nhưng khoảnh khắc đó, chẳng hiểu sao hắn vô cùng muốn để chuyện này không có cách nào giải quyết ngay, hắn vẫn muốn gặp lại cô bé kia, thậm chí nói chuyện ở trước mặt cũng được.
Cho nên hắn đi thẳng vào vấn đề: "Về khách sạn đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Nhưng người bên kia dường như không hề có ý muốn tiếp tục, vội vàng nói: "Ấy! Anh Cố à! Không cần đâu! Không cần nói nữa!"
Cố An Nam ở bên này nhíu mày, "Cái gì không nói nữa? Chuyện tối qua, em cảm thấy cứ tùy tiện cho qua như vậy cũng được à?"
Cô bé ở bên kia im lặng hai giây, sau đó thận trọng mở miệng lần nữa: "Không... được ạ?"
Cậu chủ Cố bị làm cho nghẹn họng. Ngày trước trong chuyện tình cảm, hắn đều là bên rút lui nhanh nhất, đồng thời cũng rất ít khi dây dưa "triệt để" giống như lần này.
Khó khăn lắm hắn mới nổi lên ý muốn chịu trách nhiệm, mặc dù không biết kết quả cuối cùng sẽ là theo hướng nào, sẽ ra làm sao, nhưng ít ra lần này hắn có thái độ muốn cố gắng nói chuyện.
Kết quả người ta là một cô bé, vậy mà biểu hiện còn cởi mở hơn hắn?
Cậu chủ Cố cảm thấy lòng tự trọng chịu tổn thương sâu sắc. Hắn hít sâu một hơi, thầm mắng ở trong lòng một hồi lâu, còn chưa nghĩ được nên đáp lại thế nào, Đổng Thiện Thiện ở bên kia lại hỏi một câu ——
"Vậy anh Cố này, còn có việc gì không ạ?"
"..." Cố An Nam cảm thấy mình còn nói chuyện tiếp nữa, thì sẽ bị cô nhóc này tức đến phun máu mất, thế là hắn khẽ cắn răng, cũng giả thành dáng vẻ không có việc gì, "Em đã thấy không quan trọng, vậy anh cũng không sao, chúng ta..."
"Vậy được rồi! Chúng ta cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra! Em hiểu mà! Sau này em cũng sẽ gắng hết sức giảm bớt tiếp xúc với anh, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến anh, cũng sẽ không lấy chuyện hôm qua yêu cầu anh cái gì! Anh yên tâm!
Cứ như thế nhé! Hẹn gặp lại nha, anh Cố!"
Đổng Thiện Thiện đùng đùng đoàng đoàng nói xong hết một đống lời phía trên, rồi tự cúp điện thoại trước. Cố An Nam ở bên này còn chưa kịp cả phản ứng, bên kia ống nghe đã truyền đến tiếng "Tút tút tút".
Cậu chủ Cố căn bản chưa từng nhận được đối xử kiểu này, thân trên để trần đi tới đi lui mấy vòng trong phòng khách sạn, cuối cùng mới mạnh miệng lẩm bẩm câu: "Được, vẫn là lần đầu tiên gặp được người sảng khoái như vậy, được thôi, không cần nói chuyện phải không? Tôi còn bớt việc nữa đấy!"
Sau ngày hôm đó, Cố An Nam cho rằng bản nhạc đệm này sẽ cứ tự nhiên như vậy mà qua. Giống như những đoạn tình cảm hắn từng trải qua trong quá khứ vậy, mặc dù sẽ suy nghĩ tầm vài ngày, nhưng tuyệt đối sẽ không thật sự để ở trong lòng lặp đi lặp lại, tới tới lui lui.
Thế nhưng cũng không biết là hắn đã đánh giá cao bản thân, hay đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Đổng Thiện Thiện.
Trong một đoạn thời gian rất dài sau khi tách ra, Cố An Nam đều có thể vô tình hay cố ý nhớ tới cô bé kia.
Đoạn thời gian đó hắn biết đứa em gái ngỗ nghịch nhà mình lôi kéo Đổng Thiện Thiện vào ở cùng trong căn hộ của hắn. Mỗi lần hắn muốn tìm lý do về nhà, lại sợ cô bé không được tự nhiên. Nhịn tới nhịn lui, càng nghĩ càng xoắn xuýt, cuối cùng Cố An Nam mới từ từ nhận ra sự việc không đúng cho lắm.
Hắn như lờ mờ hiểu rõ tâm tư của mình là gì, nhưng lại vẫn không biết suy nghĩ của Đổng Thiện Thiện ra sao.
Thế là ngày nào đó họp xong, hắn cố ý tìm thư ký của mình là Phùng Ngữ đến văn phòng, muốn lấy "bạn của tôi" mở đầu, để cô ấy đoán một chút, xem có thể đoán được Đổng Thiện Thiện đến cùng là nghĩ thế nào hay không.
Trước đây Phùng Ngữ đã biết ông chủ của mình ở trên thương trường có thể là nhân vật cấp bậc lão làng, thế nhưng đời sống riêng, là tuyệt đối có chút ngốc nghếch.
Cho nên khi hắn nói ra câu "Là như vậy, bạn của tôi có chuyện, muốn nhờ tôi hỏi thăm một chút", cô ấy cũng không hề bất ngờ.
Thậm chí còn hết sức dịu dàng cười với Cố An Nam, như là đối xử với một đứa bé lớn tuổi vậy, "À, thưa chủ tịch Tiểu Cố, bạn của anh cụ thể là có chuyện gì ạ?"
Cố An Nam sờ sờ mũi, luôn cảm thấy cô thư ký này của mình giống như đã nhìn thấu hết thảy, nên có chút xấu hổ.
Nhưng cũng đã đến nước này rồi, không hỏi tiếp hắn lại không cam lòng.
Thế là thoáng dừng một chút, hắn lại nói: "Chỉ là gần đây bạn tôi gặp được một chuyện tương đối khó giải quyết, cậu ta được một cô gái thổ lộ, về sau lại không cẩn thận để xảy ra chút chuyện... Cậu ta vốn là rất muốn chủ động chịu trách nhiệm, nhưng cô gái kia lại tỏ ra vô cùng thoải mái. Cô nói xem đây là vì sao hả? Cô gái kia là nghĩ thế nào?"
Phùng Ngữ hiểu ngay lập tức, hóa ra chủ tịch trẻ con lớn xác nhà cô ấy bị một cô gái thích anh ngủ qua, sau đó tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, luôn muốn "chịu trách nhiệm", kết quả con gái người ta căn bản không thèm?
Nếu như không phải còn muốn tiếp tục công việc lương cao này, Phùng Ngữ thật sự rất muốn bật cười, sau đó vừa cười vừa chỉ vào mũi Cố An Nam mà nói một câu "Anh mà cũng có ngày này!"
Chủ tịch Tiểu Cố cho tới bây giờ đều là được người theo đuổi. Chủ tịch Tiểu Cố giống như người máy vẫn luôn lạnh lùng với chuyện tình cảm, thế mà cũng có một ngày lọt hố à?
Cái này lẽ nào không đáng vui vẻ?!
Có điều Phùng Ngữ cho dù muốn cười đi nữa, cũng vẫn giữ vững lý trí, cô ấy biết chủ tịch to xác nhà mình bây giờ phỏng chừng đang ở vào thời kỳ tâm lý yếu đuối, cô ấy nói thêm gì đó, anh ta nhất định sẽ xù lông.
Sư tử mà xù lông thì khó dỗ lắm, cô ấy cũng không muốn bị liên luỵ đâu.
Thế là thoáng ngẫm nghĩ, rồi Phùng Ngữ cẩn thận cân nhắc câu chữ, nói: "Là như vậy ạ, tôi thấy con gái đều có sự thận trọng của mình, nếu cô ấy thật sự thích anh..."
Cố An Nam nghe đến đây, ngay lập tức giống như bị dẫm phải cái chân đau vậy, chặn đứng lời cô ấy: "Là bạn của tôi! Bạn tôi!"
"..." Trong lòng Phùng Ngữ mắng chửi một trận, trên mặt xóa sạch nụ cười, "Được rồi, nếu cô ấy thật sự thích bạn của anh, tôi cảm thấy chuyện lần này, hẳn chỉ là biểu hiện thận trọng của cô gái kia thôi."
Cố An Nam có hơi không hiểu nổi ý của Phùng Ngữ, "Cô là nói, cô ấy đang giả vờ à?"
"Không phải giả vờ, là bảo vệ tự tôn của bản thân."
Phùng Ngữ nói ra hết suy đoán của mình: "Tôi thấy một cô gái có thích ai, thì cũng sẽ không thích đến mức không có giới hạn. Trước đó cô ấy đối với anh... bạn của anh, làm chuyện chủ động gì đó, đều có thể xem như ranh giới cuối cùng. Thế nhưng nếu quả thật có dính líu sâu hơn, cái này rất có thể chính là bên ngoài giới hạn của cô ấy.
Giai đoạn này, con gái rất dễ suy nghĩ lung tung, nếu bạn của anh muốn tiếp tục với cô ấy, tôi thấy nên cho cô ấy thời gian, để cô ấy tự nghĩ thông suốt, tự tìm đường ra."
Cố An Nam vẫn cảm thấy như lọt vào sương mù, nhưng cuối cùng hắn cũng nghe hiểu những lời đó.
Chẳng qua hiểu thì hiểu, sau khi suy nghĩ sâu, hắn lại nhíu mày, "Vậy nếu cô ấy vẫn nghĩ không thông thì sao?"
"Tôi thấy chắc sẽ không đâu, trừ khi cô ấy không thích anh... bạn anh." Phùng Ngữ khẽ ho một tiếng, "Cái đó, anh có thể khẳng định, cô ấy thích thật không?"
Lần này Cố An Nam nhăn mày càng sâu hơn, "Thế nào là không phải thích thật? Cô ấy chính miệng thổ lộ, tôi... bạn của tôi nghe được rõ mồn một!"
"Vậy thì được rồi, nếu cô ấy thích thật, tôi bảo đảm, chỉ cần cho cô ấy thời gian, sau này cô nhất định có thể nghĩ thông."
Cố An Nam vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng tình trạng hiện giờ của hắn và Đổng Thiện Thiện, hình như cũng chỉ có thể dựa theo cách của Phùng Ngữ mà làm thôi.
Thế là sau đó, hắn không xoắn xuýt lung tung nữa, một lòng một dạ chờ Đổng Thiện Thiện tự mình nghĩ thông.
Vậy nên hắn cũng không về chung cư, bởi vì hắn biết đứa em gái ngỗ nghịch nhà mình kia mang theo cô bé về đó ở, sau khi trở về hắn nhất định sẽ khiến cô không thoải mái.
Mỗi lần muốn chủ động liên lạc với cô, Cố An Nam cũng kiềm chế.
Dù sao Phùng Ngữ đã nói, khoảng thời gian này tâm lý của cô bé khẳng định vẫn còn trong thời kỳ nhạy cảm, nếu hắn theo đuổi quá căng, khó đảm bảo cô sẽ không nghĩ lung tung đến những cái khác, vậy chẳng phải là được một mất mười sao?
Thế nhưng cậu chủ Cố nghìn tính vạn tính, cũng không tính được, hắn ở chỗ này trông mong chờ đợi cô bé tự mình nghĩ thông, kết quả quay đầu lại, người ta bỗng nhiên cho hắn một niềm vui lớn.
—— hiện trường buổi hòa nhạc, Hứa Hoài chụp ảnh lưu niệm cùng fan hâm mộ.
Khi đó Cố An Nam nhìn Đổng Thiện Thiện bị tên ca sĩ ăn mặc lưu manh kia ôm vai thì cả người đều muốn nổ tung.
Tâm tình vui vẻ vì chỉnh được Thẩm Mộ Ngạn trước đó thoáng chốc không thấy đâu nữa, tràn ngập trong đầu hắn đều là phải đè cái hot search này xuống, cùng với...
Đi tìm Đổng Thiện Thiện!
Gì mà cho cô thời gian khai thông tâm tình! Gì mà đợi cô để chính cô nghĩ thông!
Chó má!
Cmn để cô nghĩ tiếp nữa, xem chừng cô cũng có thể đội cho hắn một chồng mũ xanh luôn rồi!
Khi đó cậu chủ Cố hiển nhiên đã xem Đổng Thiện Thiện là vật sở hữu của mình, không hề có chút tính tự giác nào rằng hai người không có qua lại thậm chí đến cả chút liên hệ cũng không có. Hắn cầm chìa khóa xe đi ra cửa, một lòng một dạ muốn đi khởi binh hỏi tội.
Sau khi hỏi vệ sĩ chỗ hai người muốn đi, hắn vừa lái xe về hướng khách sạn, vừa gọi điện thoại cho Đổng Thiện Thiện.
Nhưng ngoài cuộc thứ nhất bị cô cúp máy, về sau đều là tình trạng không người nghe máy.
Hắn thở hổn hển, lập tức lại gửi Wechat cho cô.
【 Anh chờ em ở con phố đối diện cửa chính khách sạn. Nếu em không tới, lát nữa anh sẽ gọi điện cho Phán Phán, nói cho họ biết giữa chúng ta từng xảy ra cái gì. 】
Cố An Nam biết mình làm như vậy quá mức bỉ ổi, nhưng hắn không có cách nào khác. Hắn đã nhịn nhiều ngày như vậy, chính là muốn chờ cô cam tâm tình nguyện nói chuyện với hắn, nói chuyện tương lai của bọn họ.
Thậm chí những ngày này, đến cả chuyện bọn họ hẹn hò bao lâu thì kết hôn, hắn cũng bắt đầu âm thầm lên kế hoạch, kết quả...
Bất thình lình lại xảy ra một chuyện không ngờ như vậy?
Cái này xem là gì?
Hắn cho là cô đang âm thầm đau lòng cùng khó chịu, âm thầm tự chữa lành vết thương, kết quả hôm nay mới phát hiện, hóa ra người vẫn đắm chìm trong quá khứ, chỉ có một mình hắn?
Dựa vào cái gì!
Cố An Nam tức giận cực kỳ, trong lúc chờ người, hắn dựa vào cửa xe hút rất nhiều thuốc.
Về sau đợi đến sốt ruột, lúc lại muốn rút điện thoại ra thì Đổng Thiện Thiện cuối cùng cũng xuất hiện.
Cô trông thấy Cố An Nam giống như là vẫn còn hơi xấu hổ, ánh mắt có phần không tập trung, cũng không nhìn hắn, trực tiếp hỏi: "Anh Cố ạ, anh có chuyện gì gấp không?"
"Em nói xem?"
Cố An Nam đi vòng qua, từng bước một tới gần cô, trực tiếp khiến cô bé không thể lui được nữa, cả người đều dựa vào cửa xe.
"Hot search hôm nay là chuyện gì xảy ra? Đi xem ca nhạc? Còn chụp ảnh chung với gã ca sĩ kia nữa?"
"Ách... Đúng vậy, có vấn đề gì không ạ?"
Cố An Nam quả thực sắp bị dáng vẻ không tim không phổi này của cô chọc cho tức hộc máu rồi. Hắn cảm thấy mình đã gọi cô ra, cũng không nên xoắn xuýt chuyện tối nay nữa.
Thế là hắn hít sâu một hơi, dằn lại tính tình, hỏi cô: "Được, chuyện hôm nay anh không so đo. Cho em thời gian nhiều ngày như vậy để bình tĩnh, vậy em nghĩ thế nào? Hả?"
Đổng Thiện Thiện có chút mơ màng, "Nghĩ gì ạ?"
"Nghĩ chuyện của chúng ta đó!!!"
Hai tay Cố An Nam chống ở hai bên người Đổng Thiện Thiện, vây cả người cô ở trước xe cũng như trước người mình, khi lại mở miệng, trong giọng nói mang theo một chút hương vị cắn răng nghiến lợi, "Em sẽ không phải là... Lâu như vậy, vẫn chưa nghĩ tới chuyện của chúng ta đấy chứ?"
Đổng Thiện Thiện cảm nhận được một tia nguy hiểm, hô hấp không tự chủ ngừng lại, "Là nói chuyện ngoài ý muốn lần đó ạ? Đó... chuyện đó không phải là đã qua rồi sao? Chúng ta không phải đã nói xong rồi ạ, đều không nghĩ nữa, xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra mà?"
"Anh chưa từng nói vậy!"
Cố An Nam có chút hổn hển gào lên, sau đó nhìn thấy Đổng Thiện Thiện giống như là bị hù dọa, lại hơi hối hận, vội vàng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc.
"Anh biết, đột nhiên xảy ra loại chuyện đó, nhất định em sẽ không được tự nhiên, dù sao trước đây em thích anh như vậy, vả lại..."
"Không phải..." Đổng Thiện Thiện cắt ngang lời Cố An Nam, sau đó, khẽ cắn môi, quyết định nói ra sự thật, "Không phải, em chưa từng thích anh. Lúc trước thổ lộ với anh, hoàn toàn là không muốn để anh đi vào quán cà phê thôi. Khi đó Phán Phán gặp Lý Trì ở bên trong, em không muốn để anh nhìn thấy, cho nên..."
Trong nháy mắt, sắc mặt Cố An Nam đen như mực, hắn nhìn cô chằm chằm, rồi chợt nhếch môi cười một tiếng.
"Em nói lại lần nữa?"
Lúc Cố An Nam tỉnh lại, thì phát hiện trong khách sạn trống không chỉ còn lại có mình mình.
Hắn gác cánh tay lên trán nhíu mày nhớ lại một lúc lâu mà cũng không có cách nào đem chắp vá được chuyện tối qua một cách rõ ràng. Hắn chỉ nhớ hình như bởi vì chuyện Cố Phán giấu hắn qua lại với họ Thẩm, nên hắn muốn đến tìm Đổng Thiện Thiện hỏi cho rõ ràng.
Lúc ấy hắn cực kỳ tức giận, muốn uống chút rượu giải tỏa nỗi lòng, nên hẹn cô bé kia đến một quán bar.
Sau khi cô bé kia tới, hắn lại phân phó nhân viên phục vụ làm một ly rượu ngọt có nồng độ thấp cho cô. Hai người vừa uống vừa trò chuyện, về sau không biết thế nào lại mơ mơ hồ hồ đều say đến trong khách sạn.
Hình ảnh hai người quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn trong khách sạn vào tối hôm qua, Cố An Nam vẫn còn lờ mờ có chút ấn tượng. Lúc vén chăn lên muốn xuống giường, hắn lại nhìn thấy vết đỏ sậm kia bên trên khăn trải giường trắng như tuyết.
Khi đó trong lòng hắn "Lộp bộp" một cái, ngây người ở nơi đó một hồi lâu, ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đổng Thiện Thiện.
Người bên kia một mực không nghe máy, hắn cũng không buông tha, cứ gọi tiếp.
Đại khái là lúc gọi được sáu bảy cuộc, đầu kia ống nghe mới truyền đến một giọng nói yếu ớt "A lô..."
Cũng không biết Cố An Nam là có chuyện gì, rõ ràng hai người đã xảy ra sự việc như vậy, người nên chột dạ phải là hắn mới đúng.
Nhưng khoảnh khắc đó, chẳng hiểu sao hắn vô cùng muốn để chuyện này không có cách nào giải quyết ngay, hắn vẫn muốn gặp lại cô bé kia, thậm chí nói chuyện ở trước mặt cũng được.
Cho nên hắn đi thẳng vào vấn đề: "Về khách sạn đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Nhưng người bên kia dường như không hề có ý muốn tiếp tục, vội vàng nói: "Ấy! Anh Cố à! Không cần đâu! Không cần nói nữa!"
Cố An Nam ở bên này nhíu mày, "Cái gì không nói nữa? Chuyện tối qua, em cảm thấy cứ tùy tiện cho qua như vậy cũng được à?"
Cô bé ở bên kia im lặng hai giây, sau đó thận trọng mở miệng lần nữa: "Không... được ạ?"
Cậu chủ Cố bị làm cho nghẹn họng. Ngày trước trong chuyện tình cảm, hắn đều là bên rút lui nhanh nhất, đồng thời cũng rất ít khi dây dưa "triệt để" giống như lần này.
Khó khăn lắm hắn mới nổi lên ý muốn chịu trách nhiệm, mặc dù không biết kết quả cuối cùng sẽ là theo hướng nào, sẽ ra làm sao, nhưng ít ra lần này hắn có thái độ muốn cố gắng nói chuyện.
Kết quả người ta là một cô bé, vậy mà biểu hiện còn cởi mở hơn hắn?
Cậu chủ Cố cảm thấy lòng tự trọng chịu tổn thương sâu sắc. Hắn hít sâu một hơi, thầm mắng ở trong lòng một hồi lâu, còn chưa nghĩ được nên đáp lại thế nào, Đổng Thiện Thiện ở bên kia lại hỏi một câu ——
"Vậy anh Cố này, còn có việc gì không ạ?"
"..." Cố An Nam cảm thấy mình còn nói chuyện tiếp nữa, thì sẽ bị cô nhóc này tức đến phun máu mất, thế là hắn khẽ cắn răng, cũng giả thành dáng vẻ không có việc gì, "Em đã thấy không quan trọng, vậy anh cũng không sao, chúng ta..."
"Vậy được rồi! Chúng ta cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra! Em hiểu mà! Sau này em cũng sẽ gắng hết sức giảm bớt tiếp xúc với anh, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến anh, cũng sẽ không lấy chuyện hôm qua yêu cầu anh cái gì! Anh yên tâm!
Cứ như thế nhé! Hẹn gặp lại nha, anh Cố!"
Đổng Thiện Thiện đùng đùng đoàng đoàng nói xong hết một đống lời phía trên, rồi tự cúp điện thoại trước. Cố An Nam ở bên này còn chưa kịp cả phản ứng, bên kia ống nghe đã truyền đến tiếng "Tút tút tút".
Cậu chủ Cố căn bản chưa từng nhận được đối xử kiểu này, thân trên để trần đi tới đi lui mấy vòng trong phòng khách sạn, cuối cùng mới mạnh miệng lẩm bẩm câu: "Được, vẫn là lần đầu tiên gặp được người sảng khoái như vậy, được thôi, không cần nói chuyện phải không? Tôi còn bớt việc nữa đấy!"
Sau ngày hôm đó, Cố An Nam cho rằng bản nhạc đệm này sẽ cứ tự nhiên như vậy mà qua. Giống như những đoạn tình cảm hắn từng trải qua trong quá khứ vậy, mặc dù sẽ suy nghĩ tầm vài ngày, nhưng tuyệt đối sẽ không thật sự để ở trong lòng lặp đi lặp lại, tới tới lui lui.
Thế nhưng cũng không biết là hắn đã đánh giá cao bản thân, hay đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Đổng Thiện Thiện.
Trong một đoạn thời gian rất dài sau khi tách ra, Cố An Nam đều có thể vô tình hay cố ý nhớ tới cô bé kia.
Đoạn thời gian đó hắn biết đứa em gái ngỗ nghịch nhà mình lôi kéo Đổng Thiện Thiện vào ở cùng trong căn hộ của hắn. Mỗi lần hắn muốn tìm lý do về nhà, lại sợ cô bé không được tự nhiên. Nhịn tới nhịn lui, càng nghĩ càng xoắn xuýt, cuối cùng Cố An Nam mới từ từ nhận ra sự việc không đúng cho lắm.
Hắn như lờ mờ hiểu rõ tâm tư của mình là gì, nhưng lại vẫn không biết suy nghĩ của Đổng Thiện Thiện ra sao.
Thế là ngày nào đó họp xong, hắn cố ý tìm thư ký của mình là Phùng Ngữ đến văn phòng, muốn lấy "bạn của tôi" mở đầu, để cô ấy đoán một chút, xem có thể đoán được Đổng Thiện Thiện đến cùng là nghĩ thế nào hay không.
Trước đây Phùng Ngữ đã biết ông chủ của mình ở trên thương trường có thể là nhân vật cấp bậc lão làng, thế nhưng đời sống riêng, là tuyệt đối có chút ngốc nghếch.
Cho nên khi hắn nói ra câu "Là như vậy, bạn của tôi có chuyện, muốn nhờ tôi hỏi thăm một chút", cô ấy cũng không hề bất ngờ.
Thậm chí còn hết sức dịu dàng cười với Cố An Nam, như là đối xử với một đứa bé lớn tuổi vậy, "À, thưa chủ tịch Tiểu Cố, bạn của anh cụ thể là có chuyện gì ạ?"
Cố An Nam sờ sờ mũi, luôn cảm thấy cô thư ký này của mình giống như đã nhìn thấu hết thảy, nên có chút xấu hổ.
Nhưng cũng đã đến nước này rồi, không hỏi tiếp hắn lại không cam lòng.
Thế là thoáng dừng một chút, hắn lại nói: "Chỉ là gần đây bạn tôi gặp được một chuyện tương đối khó giải quyết, cậu ta được một cô gái thổ lộ, về sau lại không cẩn thận để xảy ra chút chuyện... Cậu ta vốn là rất muốn chủ động chịu trách nhiệm, nhưng cô gái kia lại tỏ ra vô cùng thoải mái. Cô nói xem đây là vì sao hả? Cô gái kia là nghĩ thế nào?"
Phùng Ngữ hiểu ngay lập tức, hóa ra chủ tịch trẻ con lớn xác nhà cô ấy bị một cô gái thích anh ngủ qua, sau đó tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, luôn muốn "chịu trách nhiệm", kết quả con gái người ta căn bản không thèm?
Nếu như không phải còn muốn tiếp tục công việc lương cao này, Phùng Ngữ thật sự rất muốn bật cười, sau đó vừa cười vừa chỉ vào mũi Cố An Nam mà nói một câu "Anh mà cũng có ngày này!"
Chủ tịch Tiểu Cố cho tới bây giờ đều là được người theo đuổi. Chủ tịch Tiểu Cố giống như người máy vẫn luôn lạnh lùng với chuyện tình cảm, thế mà cũng có một ngày lọt hố à?
Cái này lẽ nào không đáng vui vẻ?!
Có điều Phùng Ngữ cho dù muốn cười đi nữa, cũng vẫn giữ vững lý trí, cô ấy biết chủ tịch to xác nhà mình bây giờ phỏng chừng đang ở vào thời kỳ tâm lý yếu đuối, cô ấy nói thêm gì đó, anh ta nhất định sẽ xù lông.
Sư tử mà xù lông thì khó dỗ lắm, cô ấy cũng không muốn bị liên luỵ đâu.
Thế là thoáng ngẫm nghĩ, rồi Phùng Ngữ cẩn thận cân nhắc câu chữ, nói: "Là như vậy ạ, tôi thấy con gái đều có sự thận trọng của mình, nếu cô ấy thật sự thích anh..."
Cố An Nam nghe đến đây, ngay lập tức giống như bị dẫm phải cái chân đau vậy, chặn đứng lời cô ấy: "Là bạn của tôi! Bạn tôi!"
"..." Trong lòng Phùng Ngữ mắng chửi một trận, trên mặt xóa sạch nụ cười, "Được rồi, nếu cô ấy thật sự thích bạn của anh, tôi cảm thấy chuyện lần này, hẳn chỉ là biểu hiện thận trọng của cô gái kia thôi."
Cố An Nam có hơi không hiểu nổi ý của Phùng Ngữ, "Cô là nói, cô ấy đang giả vờ à?"
"Không phải giả vờ, là bảo vệ tự tôn của bản thân."
Phùng Ngữ nói ra hết suy đoán của mình: "Tôi thấy một cô gái có thích ai, thì cũng sẽ không thích đến mức không có giới hạn. Trước đó cô ấy đối với anh... bạn của anh, làm chuyện chủ động gì đó, đều có thể xem như ranh giới cuối cùng. Thế nhưng nếu quả thật có dính líu sâu hơn, cái này rất có thể chính là bên ngoài giới hạn của cô ấy.
Giai đoạn này, con gái rất dễ suy nghĩ lung tung, nếu bạn của anh muốn tiếp tục với cô ấy, tôi thấy nên cho cô ấy thời gian, để cô ấy tự nghĩ thông suốt, tự tìm đường ra."
Cố An Nam vẫn cảm thấy như lọt vào sương mù, nhưng cuối cùng hắn cũng nghe hiểu những lời đó.
Chẳng qua hiểu thì hiểu, sau khi suy nghĩ sâu, hắn lại nhíu mày, "Vậy nếu cô ấy vẫn nghĩ không thông thì sao?"
"Tôi thấy chắc sẽ không đâu, trừ khi cô ấy không thích anh... bạn anh." Phùng Ngữ khẽ ho một tiếng, "Cái đó, anh có thể khẳng định, cô ấy thích thật không?"
Lần này Cố An Nam nhăn mày càng sâu hơn, "Thế nào là không phải thích thật? Cô ấy chính miệng thổ lộ, tôi... bạn của tôi nghe được rõ mồn một!"
"Vậy thì được rồi, nếu cô ấy thích thật, tôi bảo đảm, chỉ cần cho cô ấy thời gian, sau này cô nhất định có thể nghĩ thông."
Cố An Nam vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng tình trạng hiện giờ của hắn và Đổng Thiện Thiện, hình như cũng chỉ có thể dựa theo cách của Phùng Ngữ mà làm thôi.
Thế là sau đó, hắn không xoắn xuýt lung tung nữa, một lòng một dạ chờ Đổng Thiện Thiện tự mình nghĩ thông.
Vậy nên hắn cũng không về chung cư, bởi vì hắn biết đứa em gái ngỗ nghịch nhà mình kia mang theo cô bé về đó ở, sau khi trở về hắn nhất định sẽ khiến cô không thoải mái.
Mỗi lần muốn chủ động liên lạc với cô, Cố An Nam cũng kiềm chế.
Dù sao Phùng Ngữ đã nói, khoảng thời gian này tâm lý của cô bé khẳng định vẫn còn trong thời kỳ nhạy cảm, nếu hắn theo đuổi quá căng, khó đảm bảo cô sẽ không nghĩ lung tung đến những cái khác, vậy chẳng phải là được một mất mười sao?
Thế nhưng cậu chủ Cố nghìn tính vạn tính, cũng không tính được, hắn ở chỗ này trông mong chờ đợi cô bé tự mình nghĩ thông, kết quả quay đầu lại, người ta bỗng nhiên cho hắn một niềm vui lớn.
—— hiện trường buổi hòa nhạc, Hứa Hoài chụp ảnh lưu niệm cùng fan hâm mộ.
Khi đó Cố An Nam nhìn Đổng Thiện Thiện bị tên ca sĩ ăn mặc lưu manh kia ôm vai thì cả người đều muốn nổ tung.
Tâm tình vui vẻ vì chỉnh được Thẩm Mộ Ngạn trước đó thoáng chốc không thấy đâu nữa, tràn ngập trong đầu hắn đều là phải đè cái hot search này xuống, cùng với...
Đi tìm Đổng Thiện Thiện!
Gì mà cho cô thời gian khai thông tâm tình! Gì mà đợi cô để chính cô nghĩ thông!
Chó má!
Cmn để cô nghĩ tiếp nữa, xem chừng cô cũng có thể đội cho hắn một chồng mũ xanh luôn rồi!
Khi đó cậu chủ Cố hiển nhiên đã xem Đổng Thiện Thiện là vật sở hữu của mình, không hề có chút tính tự giác nào rằng hai người không có qua lại thậm chí đến cả chút liên hệ cũng không có. Hắn cầm chìa khóa xe đi ra cửa, một lòng một dạ muốn đi khởi binh hỏi tội.
Sau khi hỏi vệ sĩ chỗ hai người muốn đi, hắn vừa lái xe về hướng khách sạn, vừa gọi điện thoại cho Đổng Thiện Thiện.
Nhưng ngoài cuộc thứ nhất bị cô cúp máy, về sau đều là tình trạng không người nghe máy.
Hắn thở hổn hển, lập tức lại gửi Wechat cho cô.
【 Anh chờ em ở con phố đối diện cửa chính khách sạn. Nếu em không tới, lát nữa anh sẽ gọi điện cho Phán Phán, nói cho họ biết giữa chúng ta từng xảy ra cái gì. 】
Cố An Nam biết mình làm như vậy quá mức bỉ ổi, nhưng hắn không có cách nào khác. Hắn đã nhịn nhiều ngày như vậy, chính là muốn chờ cô cam tâm tình nguyện nói chuyện với hắn, nói chuyện tương lai của bọn họ.
Thậm chí những ngày này, đến cả chuyện bọn họ hẹn hò bao lâu thì kết hôn, hắn cũng bắt đầu âm thầm lên kế hoạch, kết quả...
Bất thình lình lại xảy ra một chuyện không ngờ như vậy?
Cái này xem là gì?
Hắn cho là cô đang âm thầm đau lòng cùng khó chịu, âm thầm tự chữa lành vết thương, kết quả hôm nay mới phát hiện, hóa ra người vẫn đắm chìm trong quá khứ, chỉ có một mình hắn?
Dựa vào cái gì!
Cố An Nam tức giận cực kỳ, trong lúc chờ người, hắn dựa vào cửa xe hút rất nhiều thuốc.
Về sau đợi đến sốt ruột, lúc lại muốn rút điện thoại ra thì Đổng Thiện Thiện cuối cùng cũng xuất hiện.
Cô trông thấy Cố An Nam giống như là vẫn còn hơi xấu hổ, ánh mắt có phần không tập trung, cũng không nhìn hắn, trực tiếp hỏi: "Anh Cố ạ, anh có chuyện gì gấp không?"
"Em nói xem?"
Cố An Nam đi vòng qua, từng bước một tới gần cô, trực tiếp khiến cô bé không thể lui được nữa, cả người đều dựa vào cửa xe.
"Hot search hôm nay là chuyện gì xảy ra? Đi xem ca nhạc? Còn chụp ảnh chung với gã ca sĩ kia nữa?"
"Ách... Đúng vậy, có vấn đề gì không ạ?"
Cố An Nam quả thực sắp bị dáng vẻ không tim không phổi này của cô chọc cho tức hộc máu rồi. Hắn cảm thấy mình đã gọi cô ra, cũng không nên xoắn xuýt chuyện tối nay nữa.
Thế là hắn hít sâu một hơi, dằn lại tính tình, hỏi cô: "Được, chuyện hôm nay anh không so đo. Cho em thời gian nhiều ngày như vậy để bình tĩnh, vậy em nghĩ thế nào? Hả?"
Đổng Thiện Thiện có chút mơ màng, "Nghĩ gì ạ?"
"Nghĩ chuyện của chúng ta đó!!!"
Hai tay Cố An Nam chống ở hai bên người Đổng Thiện Thiện, vây cả người cô ở trước xe cũng như trước người mình, khi lại mở miệng, trong giọng nói mang theo một chút hương vị cắn răng nghiến lợi, "Em sẽ không phải là... Lâu như vậy, vẫn chưa nghĩ tới chuyện của chúng ta đấy chứ?"
Đổng Thiện Thiện cảm nhận được một tia nguy hiểm, hô hấp không tự chủ ngừng lại, "Là nói chuyện ngoài ý muốn lần đó ạ? Đó... chuyện đó không phải là đã qua rồi sao? Chúng ta không phải đã nói xong rồi ạ, đều không nghĩ nữa, xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra mà?"
"Anh chưa từng nói vậy!"
Cố An Nam có chút hổn hển gào lên, sau đó nhìn thấy Đổng Thiện Thiện giống như là bị hù dọa, lại hơi hối hận, vội vàng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc.
"Anh biết, đột nhiên xảy ra loại chuyện đó, nhất định em sẽ không được tự nhiên, dù sao trước đây em thích anh như vậy, vả lại..."
"Không phải..." Đổng Thiện Thiện cắt ngang lời Cố An Nam, sau đó, khẽ cắn môi, quyết định nói ra sự thật, "Không phải, em chưa từng thích anh. Lúc trước thổ lộ với anh, hoàn toàn là không muốn để anh đi vào quán cà phê thôi. Khi đó Phán Phán gặp Lý Trì ở bên trong, em không muốn để anh nhìn thấy, cho nên..."
Trong nháy mắt, sắc mặt Cố An Nam đen như mực, hắn nhìn cô chằm chằm, rồi chợt nhếch môi cười một tiếng.
"Em nói lại lần nữa?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook