Cuồng Sóng
Chương 17: Tôi Cần Cậu



Editor: Meow
"Cậu chắc là nói dối êm tai hơn lời thật chứ?" Hà Hoan hỏi.

"Phí lời.

Lúc sinh nhật anh thích nghe lời chúc sống lâu trăm tuổi, hay là nói sớm muộn gì cũng chết?"
Hạ Hành vừa dùng lực nhét bìa cứng dưới ván giường, vừa nói.

"Tôi chỉ là thích cậu mà thôi."
Hạ Hành dùng sức, ván giường sụp.

"Gì cơ? Anh...!Anh lặp lại lần nữa?"
Hạ Hành cảm thấy tai mình điếc rồi, hoặc là đối phương bị hỏng đầu.

Không không không, chắc người sao Hỏa này lại đến tháng.

Thích cậu vui giận gì đều bày ra mặt, thích đôi mắt sóng mũi cậu, thích eo cậu, nhìn liền vui vẻ." Hà Hoan đi tới, ngồi xếp bằng cạnh Hạ Hành, "Sao nào, lời nói dối này có êm tai không?"
"Ông không hứng thú với cửa sau của đàn ông!" Hạ Hành lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe có người có ý với mình, mặt đỏ như ớt.

"Cũng không ai có thể đi cửa sau của tôi." Hà Hoan nhàn nhạt nói, thoạt nhìn như rất nghiêm túc.

Hạ Hành nhớ tới vừa này người này có thể ném gậy sắt từ đường đối diện sang đập người...!Y không phải dễ chọc.

"Thôi thì anh nói thật đi."
Hạ Hành vừa nâng ván giường lên, Hà Hoan đã nhét hết bìa cứng vào, dùng lực nhấn chắc, kiểm tra giúp hắn xem còn sụp hay không.

"Nói thật là, tôi cần cậu."
Hạ Hành còn chờ Hà Hoan xổ một tràng, thế mà đối phương nói xong câu đó liền dừng.

"Không còn? Chỉ như vậy? Ngắn vậy thôi?" Hạ Hành thầm nghĩ, không thổi phồng thêm trăm chữ nữa ư?
Hơn nữa anh cần tôi, tôi liền đi theo anh? Sao anh không nói anh yêu tôi luôn đi?
"Lời thật vốn đã không êm tai, nói dài thì không phải nói thật."
Hà Hoan đứng dậy, phủi bụi trên đùi.


"Tôi sẽ không gia nhập câu lạc bộ.

Anh thấy rồi đấy, tôi đắc tội Triệu Như Tùng.

Nếu tôi vào câu lạc bộ của anh, chắc chắn Triệu Như Tùng sẽ bảo người của hắn lúc thi đấu chèn ép phi hạm anh, đến lúc đó sợ anh ngay cả đấu loại cũng không đánh nổi." Hạ Hành nhắc nhở.

Hà Hoan cười cười, một bộ không để ý: "Tôi đói, mượn nấu chút đồ ăn trong tủ lạnh được chứ?"
"Có thể, nhưng mà đại thiếu gia, tôi đây không phục vụ đâu.

Muốn ăn gì tự anh nấu."
Hạ Hành biết mình chỉ có thể nấu nước, cũng lười đem cái tay nghề rách nát này đi đãi khách.

Không ngờ Hà Hoan vẫn thật tự mình động thủ.

Không biết y làm gì, trong bếp truyền đến âm thanh xào nấu, mùi rất thơm.

Trong căn phòng nhỏ này, chợt trở nên ấm áp lạ thường.

"Tôi muốn lấy quán quân, muốn thắng Triệu Như Tùng, cho nên tôi cần cậu." Thanh âm Hà Hoan truyền tới.

Hạ Hành ngồi chỗ bông lồi trên ghế sofa, nhìn bóng lưng Hà Hoan, thật sự không hiểu người này.

Thắng Triệu Như Tùng?
Vậy anh cũng phải đi mở thêm mười bảy mười tám câu lạc bộ phi hạm!
Chỉ cần anh bỏ tiền nhiều hơn, còn sợ không thắng được sao?
Không biết Hà Hoan nấu gì, múc ra đĩa, rửa sạch tay, đến trước mặt Hạ Hành: "Trong nhà có bông băng cùng thuốc không?"
"Sao thế, đại thiếu gia xuống bếp làm tay bị thương à?"
Hạ Hành vừa nói, vừa nhấc cằm, tỏ ý hộp y tế ở sau lưng Hà Hoan.

Tuy hắn keo kiệt, nhưng dù sao cũng xuất thân từ quân dự bị, vẫn có quan niệm giữ gìn cơ bản.

Hơn nữa một mình ở nơi rồng rắn hỗn tạp, còn thường lui tới đám giang hồ, sao có thể không chuẩn bị thuốc thang chứ?
Hà Hoan xách hộp tới, trực tiếp ngồi xuống trước mặt hắn.

"Chân, nâng lên." Y nói.

"Nâng chân lên...!làm gì?"
Hạ Hành còn đang nghĩ xem y muốn làm gì, đã thấy Hà Hoan tóm lấy mắt cá chân, nhấc lên.

Cả người Hạ Hành ngả về phía sau, vùi vào ghế sofa, càng giãy giụa càng không làm được gì.

Lòng bàn chân đau nhói, là Hà Hoan thấm cồn khử trùng vào vết thương nơi chân.

Lúc nãy đánh nhau với đám rác rưởi kia, hắn đạp trúng mảnh thủy tinh, xuyên qua cả giày.

Hắn không quên lòng bàn chân bị thương, dù sao thì đi bước nào cũng thấy đau.

Vốn tính chờ Hà Hoan về rồi xử lý, ai ngờ người ta đã nhìn ra.

"Ôi...!Tự tôi làm...!Tự tôi làm..."
"Tự cậu? Cong chân cong nửa ngày chưa chắc tới."
Hà Hoan nói, khí tức quét qua lòng bàn chân hắn.

Mẹ, không biết vì sao, hai chữ "cong chân" y nói ra thật làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Hạ Hành biết mình không bị mồ hôi chân, chắc không có mùi gì, nhưng tóm lại đem chân đưa đến trước mặt người lạ thật là ngại.

Bất chợt, cái nhíp đưa vào chỗ vết thương.

Hạ Hành không chút chuẩn bị rú lên thảm thiết: "A........."
Hà Hoan vô cùng dứt khoát kẹp mảnh thủy tinh rút ra.

"Được rồi, được rồi, ngoan, không đau, không đau."
Y vừa bôi thuốc vừa nhẹ thổi thổi.

Hơi thở của y tựa như rượu vậy, Hạ Hành khó hiểu cảm thấy như bàn chân đau hơn.

"Ngoan gì mà ngoan! Tôi không phải trẻ con!"
Chắc y không định nói tiếp "Đau đau bay đi" chứ?

"Cậu không phải trẻ con, nhưng cái này đúng thật rất đau."
Hà Hoan nhanh tay thoa thuốc dùm Hạ Hành, dán băng gạc lên.

Động tác y nhuần nhuyễn, ngón tay thon dài, cầm băng gạc mắt các chân Hạ Hành, thế mà có chút cảnh đẹp ý vui?
Cuối cùng, lòng bàn chân hắn hơi nhột, là Hà Hoan đưa tay cọ nhẹ.

"Tính khí nóng nảy như vậy, thế mà mắt cá chân còn rất dễ mến."
"Cút...!dễ mến cái đầu anh!"
Hạ Hành cố gắng nữa ngày, vẫn còn vùi trong sofa không ra được.

"Hạ Hành, chúng ta cược đi." Hà Hoan vừa dọn hộp thuốc vừa nói.

"Cược gì?" Hắn hỏi.

"Ba ngày sau chúng ta đấu một trận.

Nếu cậu thắng, tôi đảm bảo không dây dưa cậu nữa, cũng không như Triệu Như Tùng lòng dạ hẹp hòi trả thù cậu."
Hà Hoan đứng dậy, xách hộp thuốc nhìn Hạ Hành.

Loại góc độ nhìn từ trên cao xuống này làm Hạ Hành thấy áp lực cùng khó chịu, nhưng...!Còn cảm giác được sự tôn trọng đã lâu không gặp.

"Vậy nếu tôi thua?"
"Ký hợp đồng, đánh giải cho tôi." Hà Hoan cúi đầu ghé bên tai Hạ Hành, "Còn nữa, ngồi lên chân tôi gọi baba."
"Cút!" Hạ Hành vung một đấm, Hà Hoan rất dễ dàng tránh được.

"Có dám không?"
"Dám! Có gì mà không dám!"
Nói đến thao tác phi hạm, trừ thao tác viên cấp A của liên bang, Hạ Hành cho là không ai có thể lợi hại hơn mình.

Hắn mà còn không thắng được thiếu gia nhiều tiền này?
"Được thôi, ba ngày sau gặp ở câu lạc bộ."
Nói xong, Hà Hoan đặt hộp thuốc về chỗ cũ, rời đi.

"Này! Sao anh nấu mà không ăn thế!"
"Đó là làm cho cậu!" Hà Hoan đóng cửa lại.

Gì? Làm cho mình?
Hạ Hành giãy giụa nửa ngày, thiếu chút nâng luôn cả sofa lên, cuối cùng cũng đứng lên được, một chân nhảy đến phòng bếp, thấy trên bàn là một đĩa mì xào.

Bên trên là cải xanh và trứng gà.

Đây cũng là ba loại nguyên liệu nấu ăn duy nhất trong tủ lạnh.

"Thật thơm..." Hạ Hành nuốt nước miếng.

Vừa gắp lên một đũa, chợt buông xuống.

"Ôi, nhỡ có độc thì sao?"
Do dự chưa quá ba giây, Hạ Hành liền ăn một ngụm lớn.

Kệ đi!
Không ăn chẳng lẽ vứt? Trứng gà cả xanh đều rất đắt đó!
Mới ăn một nửa, quang não trên cổ tay run lên, mở ra nhìn, là một đoạn video.

Trong video là một bé gái đang thay răng, hướng màn hình cười toét miệng, hắn vừa nhìn thiếu chút phun đồ ăn ra ngoài.

"Cảm ơn Hạ Hành ca ca! Bệnh viện đã sắp xếp giải phẫu cho em rồi.

Cờ em bình phục, sẽ đến tìm anh chơi."
Hạ Hành cười, rồi trầm mặc, xem ra đến câu lạc bộ Hà Hoan, cũng không tệ lắm.

Ít nhất...!Nhìn y đáng tin hơn cái người Triệu Như Tùng kia.

Chỉ sợ là Triệu Như Tùng muốn lũng đoạn cả giới thi đấu phi hạm, còn không từ thủ đoạn nào, đã thế còn bày một bộ đạo đức giả.

Chợt Hạ Hành nghĩ đến liên lạc viên của câu lạc bộ "Bò nướng bơ", mặc dù người này chỉ là liên lạc viên, nhưng Hạ Hành cứ khó giải thích mà tin tưởng đối phương.

Hạ Hành: [Em tham gia giải đấu phi hạm chỉ vì kiếm tiền, nhưng không muốn mất đi tự do.


Có thể hỏi ông chủ giúp em, nếu như có giải đấu thì tìm em.

Không có thì thôi nhé?] *
Sau khi nhấn gửi, Hạ Hành có chút hối hận.

Ông chủ câu lạc bộ là Hà Hoan, nhìn qua y không giống như loại người chưa điều tra rõ đã dùng người, hẳn y đã biết thân phận mình.

Đối với thao tác viên từng tham gia Cuộc chiến Hắc yểm, dù chỉ là quân dự bị, chính phủ liên bang sẽ cấp không ít tiền lương xuất ngũ, cuối mỗi năm đều có thêm một khoản trợ cấp.

Liên lạc viên nhận được tin nhắn, chắc chắn sẽ nghĩ, rốt cuộc sao nhóc này lại cố chấp kiếm tiền như vậy?
Nghĩ không tốt còn có thể nghi ngờ hắn bài bạc, hay thiếu nợ xã hội đen.

Dù sao khi trải qua một trận ác chiến như vậy, nói không có chút vấn đề tâm lý là không thể nào.

Có người sẽ ngày ngày trầm mê cờ bạc hay thậm chí là sẽ kiếm những gì nguy hiểm để trốn tránh sợ hãi trong lòng.

Ngay lúc Hạ Hành đang xoắn xuýt, liên lạc viên đã gửi tin nhắn tới.

Liên lạc viên: [Nếu em muốn kiếm tiền, thì hợp đồng sẽ bảo vệ quyền lợi cho em.

Em trai à, đừng lo lắng, chắn chắn sẽ luôn có người muốn bảo vệ sự trong sạch của giới phi hạm.]
Hạ Hành sửng sốt, trong lòng nghi vấn, chắc cứ hỏi luôn đi.

[Mọi người không sợ Triệu Như Tùng sao?]
Sau khi bị Triệu Như Tùng gây khó dễ hắn mới biết.

Những năm này ngày càng khó tìm thao tác viên chiến hạm tốt.

Thế nên hạm đội mới tuyển từ bên ngoài, mà giải đấu phi hạm là một trong những đường tắt quan trọng.

Tuyển thủ có thể chiến thắng trong giải đấu này, một vài người sẽ được chọn vào hạm đội.

Triệu Như Tùng mua nhiều câu lạc bộ như thế, chính là muốn đào tạo ra nhiều người được vào, làm chỗ dựa chính trị cho mình.

Liên lạc viên trả lời: [Em trai nhỏ, em đang lo lắng cho chúng tôi sao? Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ em.]
Hạ Hành ngơ ngác, rồi nhịn không được thầm vui vẻ.

Chị bảo vệ tôi? Làm sao bảo vệ! Vung nhiều tiền hơn Triệu Như Tùng hay là liều mạng?
Hạ Hành nhịn không nổi nhắn lại: [Chị thật dễ thương.]
Dễ thương còn lạc quan.

Đối phương trả lời: [Em trai, cuộc sống hao phí qua từng ngày, chính mình sẽ quyết định chi tiêu cuộc đời mình như thế nào.

Tôi hi vọng em có thể sử dụng thật hợp lý, cũng không nên nghi ngờ gì nhiều.]
Hạ Hành ngẩn người, trả lời một câu: [Cảm ơn.]
* Vì Hạ Hành nghĩ liên lạc viên kia là một chị gái, và cũng có cảm tình với đối phương nên mình để xưng em-chị nhé.

Còn phía Hà Hoan sẽ là tôi-em.

Tác giả có lời muốn nói:
Hà Hoan đã nói không lừa Hạ Hành.

Nên lời nói dối cũng là lời thật, đó là lời thật đã lược bớt đi một chút cảm xúc trong lòng.

Hạ Hành hôm nay thật hư, không gửi hoa hoa nhỏ..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương