Cuồng Phu
-
Chương 7
Mấy người đánh cá da đen thui đang uống rượu chơi đoán số, thấy có người sống đến gần, một hán tử tầm vóc cường tráng lớn tiếng quát:
“Hai người các ngươi, đang làm gì?”
Thủ trượng của Nhạc Trảm Tiêu khẽ dừng lại, lạnh nhạt nói:
“Ta muốn mua một con thuyền của các ngươi rời bến.”
Rời bến? Trì Trọng Lâu kinh ngạc.
Mấy ngư phu kia cũng kinh ngạc:
“Nhìn hai người các ngươi bộ dạng cũng không giống người đánh cá. Rời bến làm cái gì?”
“Ngươi không cần quản nhiều.”
Nhạc Trảm Tiêu lạnh lùng tháo xuống một quả kim trụy tử từ trên đai lưng xám bạc, ném vào trong ngực đại hán kia:
“Giá trụy tử cũng đến ba bốn lượng, đổi lấy của các ngươi một thuyền đánh cá dư dả. Ngươi đem trụy tử nấu chảy, đổi thành mấy miếng bạc vụn, tránh cho kẻ trộm thấy tiền mờ mắt.”
Đại hán kia bán tín bán ghi đem trụy tử cho vào miệng cắn một cái, thật là hoàng kim, vui mừng đến mức chân khẽ run. Nhìn lại trên người Nhạc Trảm Tiêu vẫn còn mang mấy vật sức hoa quý , lại thấy Nhạc Trảm Tiêu là một người mù, gã nhất thời nổi lên ý xấu, hướng ánh mắt đến mấy người ngư phu ra hiệu, từ từ tiến lại vây quanh Nhạc Trảm Tiêu cùng Trì Trọng Lâu.
Trì Trọng Lâu thấy ánh mắt tham lam của bọn họ, không khỏi thở dài, nói:
“Các ngươi cầm kim trụy tử cũng quá đầy đủ, làm người tham lam đều không có kết cục tốt.”
Mấy người kia đã nổi lên tham niệm, đâu nghe được tiếng Trì Trọng Lâu cảnh báo, còn tới gần vài bước. Trì Trọng Lâu không đành lòng thấy bọn họ toi mạng, còn muốn khuyên nữa, Nhạc Trảm Tiêu đã lạnh lùng cười:
“Tiểu Lâu, ngươi lui ra phía sau một chút.”
Trì Trọng Lâu biết mình không ngăn cản được Nhạc Trảm Tiêu, đành phải lui về phía sau hai bước.
Lúc này đám người đã vây Nhạc Trảm Tiêu vào giữa, đại hán kia vươn hai bàn tay to thô ráp, hướng lồng ngực Nhạc Trảm Tiêu đánh xuống.
“Muốn chết!”
Hai chữ rét buốt thoát ra từ Nhạc Trảm Tiêu, môi mỏng lạnh băng. Thủ trượng điểm nhanh, giống như có mắt đâm vào lòng bàn tay phải của đại hán, đại hán kêu lên thảm thiết, từ mu bàn tay xuyên ra “phốc” một cái giữa tim.
Cổ tay Nhạc Trảm Tiêu rung lên, lại đem cả thủ trượng xuyên qua đại hán nâng lên, máu tươi rơi vãi, nhuộm đỏ đất cát bên chân.
Mấy người đánh cá còn lại sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, chân run rẩy lùi lại, bỗng dưng không hẹn mà cùng kêu lên sợ hãi, ba chân bốn cẳng chạy trốn mất dạng.
Nhạc Trảm Tiêu cười lạnh một tiếng, gẩy nhẹ thủ trượng, thi thể đại hán trong không trung xẹt qua máu tươi, bay ra thật xa, sau cùng rơi xuống biển. Mũi chân hắn xen vào cát một cài, vài đường cát theo các hướng khác nhau bắn ra, đánh lên lưng mấy ngư dân đang chạy trốn.
Mấy người té ngã trên đất, lăn lộn kêu rên, không bò dậy nổi. Nhạc Trảm Tiêu lại càng không để ý tới, xoay người nhìn Trì Trọng Lâu thản thiên nói:
“Lên thuyền đi. Vẫn là đi về hướng đông.”
Có vài chiếc thuyền đánh cá. Trì Trọng Lâu theo Nhạc Trảm Tiêu chọn cái lớn nhất, lại đem tất cả vật dụng nước uống từ thuyền khác chuyển lên sàn.
Làm xong tất cả đã ra một thân mồ hôi.
Nhạc Trảm Tiêu đi tới bên mép thuyền, nắm lấy xích sắt, nhẹ nhàng đem mỏ neo gần trăm cân kéo lên mặt nước, lôi dây buồm, buồm trắng từ từ dâng lên.
Buồm đón gió biển, mang theo thuyền đánh cá từ từ hướng ra biển rộng.
Hai con tuấn mã vốn ở trên bờ cát đi tới đi lui, lúc này phảng phất cảm nhận được chủ nhân đang rời chúng nó đi xa, chạy vội tới bờ biển, đối mặt với ngư thuyền bi thanh hí.
Trì Trọng Lâu mấy ngày này, đã sớm có cảm tình với hai con tuấn mã, khó tránh khỏi khổ sở trong lòng, lại nghe Nhạc Trảm Tiêu ở sau lưng bình tĩnh nói:
“Trên biển không có cỏ xanh, dù cho mang theo, sớm muộn gì chúng nó cũng chết đói. Hơn nữa nước trong thuyền không nhiều, ta và ngươi còn phải uống tiết kiệm, không có thừa mà đi cho ngựa uống.”
Biết Nhạc Trảm Tiêu là nói tình hình hiện tại, Trì Trọng Lâu buồn bã rời đi ánh mắt, nhìn xa bốn phía nước biển mênh mông, nhịn không được hỏi:
“Nhạc tướng quân, đến tột cùng là ngươi muốn đi đâu?”
Nhạc Trảm Tiêu không trả lời, vẻ mặt như đang nhớ lại hồi ức, đưa lưng về phía Trì Trọng Lâu, thấp giọng nói:
“Quỳnh đảo, nhà của ta.”
Sau đó ngừng lại một chút, hắn quay đầu nhìn Trì Trọng Lâu mỉm cười ôn nhu hiếm thấy.
Sâu trong con ngươi trống rỗng là biển xanh, phong thần tuyệt thế:
“Tiểu Lâu, ta ba tuổi thì bị hải tặc bắt bán sang Câu Bình làm nô, đến bây giờ, đã tròn hai mốt năm, cuối cùng có thể về nhà.”
Trì Trọng Lâu cũng không biết nên an ủi như thế nào cho tốt, y ghé vào mép thuyền nhìn sóng rẽ nước tiến lên, trong lòng cũng như sóng biển nhấp nhô bất định.
Nhạc Trảm Tiêu bằng lòng dẫn y bỏ trốn, còn đồng ý đưa y về Xích Ly, dĩ nhiên là bởi vì Nhạc Trảm Tiêu không thể nào nhìn thấy, cần người dẫn đường, hoặc có lẽ Nhạc Trảm Tiêu biết nỗi khổ nhớ nhà, cùng y đồng cảnh ngộ, mới nguyện ý giúp hắn đi…
Cảnh biển mênh mang, thật ra là đơn điệu nhạt nhẽo.
Ngư thuyền đi về hướng đông đã nhiều ngày, Trì Trọng Lâu thấy, ngoại trừ bầu trời, áng mây, nước biển ra thì cũng chỉ là vài đội thuyền đánh cá. Từ khi đi vào khu vực biển sâu, thuyền đánh cá cũng không thấy bóng dáng. Chỉ có chim biển thỉnh thoảnh đậu trên vải buồm, vỗ cánh ríu rít, cũng coi như là thêm vài phần sức sống cho chặng đường nhàm chán.
Vào hạ, khí hậu mỗi ngày đều thay đổi, nhất là trên sàn tàu lại không có vật che chắn, mặt trời chiếu xuống càng thêm kinh khủng.
Trì Trọng Lâu da dẻ bình thường mềm mại, mới vài ngày đã bị phơi đến xuất hiện bọt nước nhỏ, y không thể làm gì khác hơn là vùi ở khoang thuyền tránh nắng, chờ mặt trời lặn không còn rừng rực mới đi ra khỏi chỗ núp, cùng Nhạc Trảm Tiêu bắt cá lót dạ.
Cá nhiều, vấn đề lương thực không là vấn đề, nhưng nước trên thuyền dự trữ không còn nhiều.
Trì Trọng Lâu thích sạch sẽ, cho dù trước kia chạy trốn thấy tháng trời, vẫn là có cơ hội sẽ tắm rửa, bây giờ đương nhiên không có khả năng thoải mái dùng nước sạch, y nhịn mấy ngày đều chịu không nổi mồ hôi trên người, liền dùng nước biển, kết quả vừa sang ngày thứ hai, trên y phục y liền đóng thành một tầng muối, càng ngày càng khó chịu. ><
Vẻ mặt Nhạc Trảm Tiêu lúc đầu rất bình tĩnh, nhưng lâu ngày lại cảm thấy nôn nóng, mỗi ngày đều hỏi tới hỏi lui Trì Trọng Lâu xem phía trước có bóng hòn đảo nhỏ nào hay không, nhưng nhiều lần đều thất vọng.
Lắm lúc ban đêm Trì Trọng Lâu chui ra khoang thuyền đi giải quyết đều thấy Nhạc Trảm Tiêu đứng thẳng ở mạn thuyền, hướng về khoảng không đen kịt phía đông tự thì thào:
“Làm sao còn chưa tới? Rõ ràng là hướng này không sai a, ta còn nhớ rất rõ ràng…”
Trì Trọng Lâu cũng ngăn không được lo lắng, ngộ nhỡ Nhạc Trảm Tiêu nhớ sai phương hướng, chờ đến khi nước ngọt cạn sạch, chỉ sợ hai người cũng chết khát ở trên biển luôn.
Y không yên tâm cũng không phải là buồn lo vô cớ, khi trên thuyền chỉ còn duy nhất một thùng nước ngọt, mà Nhạc Trảm Tiêu nói vẫn không gặp được hình bóng Quỳnh đảo, Trì Trọng Lâu hầu như đã đoán trước được kết cục hai người.
Dù cho bây giờ lập tức quay đầu thuyền lại, cũng không còn kịp rồi. Trì Trọng Lâu nằm trong khoang thuyền, ngửa mặt, ngơ ngác mất hồn, cuối cùng cười khổ.
Chưa từng nghĩ tới chính mình lại chết nơi tha hương, không biết sau khi y chết, thi thể này phải mất bao lâu mới bị người phát hiện? Cho dù tìm thấy, e là thi thể đã hư thối không nhận ra, không ai biết y là ai…
Như vậy cũng tốt, ít nhất hoàng mẫu cũng không vì tin y chết mà đau buồn. Nhưng mà trên đời này, người thực lòng quan tâm y, kỳ thực cũng không có mấy người…
Không biết sao, giọng nói cùng hình dáng Ân Nhược Nhàn bỗng nhiên hiện lên trong đầu y.
Ngực, giống như bị lợi khí bén nhọn đâm một cái, cảm giác chua xót khổ sở, tựa như một giọt mực nhỏ vào nước, chậm rãi tan ra…
Tay Trì Trọng Lâu, bất tri bất giác siết chặt y phục trước ngực, phảng phất như muốn dùng cách này, đem loại đua đớn kia bóp nát. Mặc dù y biết, động tác này có bao nhiêu nực cười.
Đó là cái mầm tình cảm ngây ngô đời này của y, chỉ là chưa kịp đơm mầm, đã bị người nọ bóp chết.
Y nhắm mắt lại, đóng chặt tâm tư.
Yên lặng thật lâu, thẳng đến khi ánh mặt trời chiếu vào khoang, mới đứng dậy đi lên sàn thuyền.
Theo thường lệ, bữa tối là mấy con cá. Trì Trọng Lâu đem cá rửa sạch, xuyên thủng bụng mang đi nướng. Khói mù mịt bốc lên khiến hai mắt y càng ngày càng xót, nâng tay áo chùi mắt, trong lúc vô tình ngẩng đầu, một bóng đen ngoài khơi bỗng chốc xẹt qua mi mắt.
“Quỳnh đảo?”
Y ngay lập tức nhảy dựng lên, vọt tới đầu thuyền, Nhưng ngay lập tức liền thấy rõ,hóa ra là một con thuyền khổng lồ toàn thân đen kịt, vận tốc cực nhanh lái tới trước mặt.
“Ngươi thấy đất liền?”
Nhạc Trảm Tiêu kích động nắm cánh tay Trì Trọng Lâu.
Trì Trọng Lâu xấu hổ nói:
“Ta nhìn lầm, là chiến thuyền rất lớn toàn thân màu đen mà thôi.”
“Thuyền lớn màu đen?”
Khuôn mặt Nhạc Trảm Tiêu biến sắc, nói nhanh:
“Trên buồm có kí hiệu không? Có phải hình cá mập đầu đỏ đúng không?”
“Ách..”
Trì Trọng Lâu quẫn bách nói:
“Ta chưa thấy qua cá mập.”
Xích Ly không có biển, đối với cá mập y không biết, cũng chỉ vẻn vẹn ở trong cung yến thấy qua vây cá mà thôi, đều là mấy tiểu quốc ven biển tiến cống tới.
Y nheo mắt lại nhìn con thuyền khổng lồ đang lại gần, cao thấp khác nhau nhưng cánh buồm đều là một màu đen nhánh, cánh buồm ở giữa, cao nhất, quả nhiên có thêu hình cá lớn đỏ tươi, chỗ răng nhọn còn có một chuỗi máu.
Đây đại khái là cá mập đi?
Y quay sang miêu tả cho Nhạc Trảm Tiêu, người phía sau vẻ mặt càng ngày càng lạnh, chợt nhày sang cột buồm bên cạnh, đánh hạ xuống, một bên sai Trì Trọng Lâu mau đi cầm lái, điều khiển tàu đánh cá quay đầu lại.
Người trên thuyền lớn kia tựa hồ cũng chú ý tới thuyền đánh cá, đổi lại càng lái đến nhanh hơn. Trì Trọng Lâu lúc này mới để ý đến phía sau thuyền lớn là một đội thuyền chỉnh tề, cùng một dạng đen kịt, đến cánh buồm đen thêu cá đỏ cũng giống nhau. Đếm qua, từ đầu đến cuối không dưới trăm chiến thuyền.
Cự thuyền mơ hồ bỗng nhiên đuổi theo, thân thuyền đen kịt to lớn trông khủng bố vô cùng, dường như có ba bốn tầng lầu cao, Trì Trọng Lâu không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, so sánh với nhau, thuyền đánh cá này của y và Nhạc Trảm Tiêu, quả thực thành món đồ chơi của trẻ con rồi.
Mắt thấy cự thuyền rất nhanh có thể đụng vào thuyền mình, Trì Trọng Lâu nhịn không được hô lớn:
“Có người!”
Người trên thuyền lớn kia dường như không nghe thấy, đung một cái, thuyền đánh cá kịch liệt lắc lư, trên sàn tàu, mấy thứ linh tinh đều bị văng ra ngoài, hai tay Trì Trọng Lâu cố sống cố chết ôm lấy cột buồm, theo bản năng sợ hãi kêu.
“Ha ha ha ha…”
Người trên cự thuyền cười lớn, hiển nhiên là thủy thủ cố ý đụng thuyền nhỏ làm trò vui.
“Thịch!”
Một tiếng vang lớn, cự thuyền lần thứ hai đụng vào, lần này so với lần trước mạnh hơn, đem nửa thân thuyền đánh cá nghiêng sang một bên. Nháy mắt, nước biển tràn lên sàn tàu.
Thuyền đánh cá chìm nhanh chóng, Nhạc Trảm Tiêu nhanh tay ôm chặt eo Trì Trọng Lâu, một tiếng trong trẻo, thủ trượng cố sức chạm vào thuyền đánh cá, mượn lực bay lên. Hai chân Nhạc Trảm Tiêu ở trên thân thuyền đen tuyền mượn lực, cứ thế phi lên.
Trước mắt một trận choáng váng, chờ đến khi hai chân ổn định trên sàn, mới nhận ra mình đã đứng trên boong tàu cự thuyền đen kia.
Xung quanh yên lặng, tất cả mọi người đều là nam tử mực đồ đen, cao thấp mập ốm, cụt tay cụt chân đều có. Những người này mang trên mặt nụ cười cứng ngắc, ánh mắt rơi trên người Nhạc Trảm Tiêu lại lộ vẻ kính sợ:
“Nhạc Trảm Tiêu, ta ngươi lại găp mặt.”
Gió biển đưa lời nói đường hoàng của nam nhân từ phía sau đoàn người truyền đến, hắn cười to:
“Ta còn buồn bực sao trên biển có thuyền đánh cá thấy thuyền cá mập ta lại can đảm bỏ trốn, thì ra là ngươi.”
Hắc y nhân đều lui về hai bên mép thuyền, lộ ra nam nhân đang ngồi trên ghế tựa đen thẫm to lớn, một tay chống má, một cước đã dẫm nát tay vịn.
Trên người nam nhân, đỏ đen đan xen, đường viền như đao khắc, nụ cười trên mặt rất sâu, chỉ có điều gò má phải có vết sẹo thật dài, thiếu đi có thể làm người ta thấy xấu xí, ngược lại càng lộ ra tính cách nam nhân phóng túng.
Nhạc Trảm Tiêu thu tay ở bên hông Trì Trọng Lâu lại. Nhìn nam nhân, mặt không biểu tình nói:
“Chu Thiên, ngươi còn sống.”
“Ta còn chưa ngủ qua ngươi, làm sao chết được.”
Nam nhân kêu Chu Thiên này cười đến mặt mũi xán lạn, lời nói ra lại hạ lưu không gì sánh được, vuốt ve vết sẹo trên mặt, lo lắng nói:
“Năm ấy ngươi xuất quân đốt sào huyệt, sát thương hơn một nghìn huynh đệ của ta, còn phá hủy mặt ta, phần ân tình này, ta mỗi ngày đều nghĩ sẽ báo đáp ngươi như thế nào, ngươi lại tự động đưa tới cửa. Haha, Nhạc Trảm Tiêu, đến tận bây giờ mắt ngươi còn không khỏi sao? Xem ra ngự y Câu Bình cũng chỉ là một lũ ăn hại.”
Hắn duỗi chân dẫm nát tay vị ghế, ánh mắt tràn đầy giễu cợt:
“Muốn giải dược, liền đến trước mặt ta, liếm chân ta.”
Đám lâu la bên cạnh ầm ầm cười to, Nhạc Trảm Tiêu đột nhiên cũng cười một tiếng, trong lúc mọi người kinh ngạc nhìn chăm chăm thì giơ trượng lên, nhằm vào phía chu thiên, khô khốc nói:
“Ta còn không biết người với cẩu đều như nhau, liếm chân người khác, Chu Thiên, ngươi trước tiên xem đại gia ta, ta cũng theo ngươi học.”
“Rắc!”
Dưới chân Chu Thiên là một mảnh sàn tàu, bị giày thiết phá thành một cái lỗ, hắn giống như thú dữ hung hăng nhìn chằm chằm Nhạc Trảm Tiêu, rồi lại đổi sắc mặt thành bộ dáng tươi cười, tấm tắc nói:
“Nhạc tướng quân, miệng của ngươi cũng thật lợi hại, không biết cái miệng nhỏ ở dưới mở ra cũng lợi hại giống vậy không. A, nghe nói lão quỷ hoàng đế Câu Bình lúc còn sống chuyên đòi ngươi bồi gã ngủ, công phu trên giường của ngươi, nhất định không tệ.”
Hầu như Trì Trọng lâu nghe không vào ô ngôn uế ngữ của Chu Thiên, lại thấy tay nắm thủ trượng của Nhạc Trảm Tiêu nổi gân xanh, nhưng người vẫn như cũ không nhúc nhích.
Lời nói bản thân chiếm được thượng phong, Chu Thiên rốt cuộc ngửa đầu cười như điên, hướng hai bên trái phải vung tay lên:
“Dẫn hai tên này đi, nhốt xa nhau chút.”
Trì Trọng lâu nhìn Nhạc Trảm Tiêu, hắn lại giống như tượng đá, không hề có dấu hiệu phản kháng.
Y khẽ thở dài, tùy ý đám lâu la đen xì kia đến gần người tóm hai tay mình.
Dù cho võ công Nhạc Trảm Tiêu cao đến đâu, cũng khó mà chống đỡ được trăm chiến thuyền địch kia.
Nơi giam giữ y, bố trí tận tầng dưới cùng của cự thuyền. Là một giang phòng tối nho nhỏ, chỉ có trên đỉnh đâu có một tấm gỗ mở ra lỗ nhỏ để thông khí. Đám lâu la áp giải Trì Trọng lâu phát hiện y không biết võ công, nên cũng không đề phòng, đưa y vào trong khoang cho xong chuyện.
Qua một lúc lâu, Trì Trọng lâu mới chậm rãi thích ứng với bóng tối, ôm đầu ngồi dưới đất ngẩn ngơ. Nếu như y đoán không nhầm, mấy người này chắc là cướp biển, nhưng lại cùng Nhạc Trảm Tiêu kết thù oán sâu đậm.
Không biết Chu Thiên sẽ dằn vặt Nhạc Trảm Tiêu như thế nào… Mà hy vọng y có thể trở về Xích Ly, có lẽ lại phải hủy bỏ…
Trì Trọng lâu miễn cưỡng cười.
Sau nhiều ngày, đều có một lâu la mang cơm nước đến cho Trì Trọng lâu. Vài lần Trì Trọng lâu hỏi người kia tình hình Nhạc Trảm Tiêu, người nọ vân chỉ là lắc đầu, không nói chuyện với y. Trì Trọng lâu tuy rằng nóng lòng, cũng không thể làm gì được.
Trong phòng tối, càng ngày càng ngột ngạt, Trì Trọng lâu nhiều lần ngủ mơ đến phát nóng, toàn thân mồ hôi dấp dính khó chịu cực kì.
Nếu mãi ở dưới này, y sẽ bị mùi mồ hôi của mình hun chết luôn. Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Trì Trọng lâu ngẩn ra, người đưa cơm tối hôm nay vừa rời đi, đúng ra sẽ không có người đến nữa.
Cửa bị mở, hai tên lâu la đi vào, kéo Trì Trọng lâu ra ngoài:
“Coi như số ngươi tốt, không cần nhốt thêm ở chỗ này.”
Trì Trọng lâu vừa mừng vừa sợ, mơ hồ bị hai người đưa lên tận khoang thuyền, đưa vào một gian phòng đèn đuốc sáng trưng.
Hai tên lâu la đi khỏi, Trì Trọng lâu híp mắt một lúc mới có thể thích nghi từ bóng tối ra ngoài sáng.
Trong phòng bày la liệt kì trân dị bảo, Trì Trọng lâu thấy qua nhiều, không thèm để ý chút nào, nhưng lại thấy trong đó có một thùng gỗ chứa nước nóng, vui ngây ngất.
Nhìn xung quanh không có ai, trên giá gỗ cạnh thùng còn treo một bộ quần áo mới, hiển nhiên nước nóng này cũng là chuẩn bị cho y. Mà cho dù không phải chuẩn bị cho mình, y cũng mặc kệ.
Nháy mắt thân thể đã ngâm trong thùng gỗ, Trì Trọng lâu thích ý thở dài, tắm, chà sát thân… Lau đến mức toàn thân phiếm hồng, lúc nước trong thùng gỗ lạnh đi vẫn còn lưu luyến không muốn rời, cầm lấy khăn lau sạch sẽ mớ tóc dài.
Quần áo còn chưa mặc xong, chợt cửa phòng mở tung, y kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy trùm sò đám hải tặc – Chu Thiên dựa cửa, ôm cánh tay, mắt lấp lánh vòng vo trên người y hai lần, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm:
“Không nghĩ tới ngươi tắm rửa sạch sẽ, ngược lại cũng có chút dễ nhìn.”
Trong đầu Trì Trọng lâu ‘bùm’ một cái, lúc này mới tỉnh ngộ ra bản thân mình thân mình quần áo chưa mặc xong, không nhịn được đỏ mặt, vội vàng cầm quần áo lên chụp quanh người.
Chu Thiên chân dài, hai bước đã đi đến bên cạnh Trì Trọng lâu, giật lấy y phục, giữ chặt cổ tay Trì Trọng lâu, cảm xúc da thịt mềm nhẵn, mấy tên thủ hạ thô ráp của hắn cũng không sánh bằng. Hắn cười nói:
“Thảo nào ngày đó Nhạc Trảm Tiêu không nỡ bỏ ngươi một mình chạy thoát thân. Hai người các ngươi khẳng định có gì đó đi. Háháhá!”
Những người từng quen biết, Trì Trọng lâu chưa bao giờ gặp người nào thô bỉ như vậy, càng thấy kinh khủng, nghĩ muốn thoát khỏi bàn tay như kìm sắt của Chu Thiên nhưng căn bản không thể động đậy, y cố gắng giữ bình tĩnh, nói:
“Thỉnh buông tay.”
“Không buông, thì sao?”
Chu Thiên buồn cười nhìn Trì Trọng lâu, đột nhiên khịt khịt mũi, nói:
”Thơm quá, có phải trên người bôi cái gì không? Để ta ngửi kĩ một chút.”
Một tay đưa tóc Trì Trọng lâu lại gần, đem khuôn mặt cọ cọ một hồi.
Trong dạ dày Trì Trọng Lâu lúc này khuấy đảo dâng lên nước chua, gần như buồn nôn. Y không muốn thấy mộ mặt kiêu ngạo của Chu Thiên, dùng lực quay đầu.
Bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một người:
“Chu Thiên, ức hiếp một người không có võ công, coi bộ anh hùng cái gì?”
“Nhạc tướng quân!”
Trì Trọng lâu vui mừng kêu to, thấy Nhạc Trảm Tiêu chống thủ trượng đứng ở cửa, mặt nghiêm lại lạnh lẽo, nhìn quanh thân cũng không thấy dấu vết thụ hình, chỉ là bên chân bị khóa bằng xích sắt thô to.
Chu Thiên cười lớn:
“Nhạc tướng quân ngươi quá đề cao ta. Ta nếu là anh hùng, đã sớm cùng Nhạc tướng quân ngươi lên làm đại thần Câu Bình, cũng không phải làm hải tặc.”
Lời tuy như thế, nhưng hắn vẫn buông tay thả Trì Trọng lâu, nhìn Nhạc Trảm Tiêu tấm tắc hai tiếng:
“Ngươi thật đúng là quan tâm y mà. Nhiều ngày như vật, ta nghĩ biện pháp muốn ngươi mở miệng, ngươi đều không nói với ta một chữ, vì y mà đồng ý phá lệ. Nhạc Trảm Tiêu ngươi thật là khiến ta đau lòng.”
Nhạc Trảm Tiêu cho dù bị Chu Thiên chế nhạo, biểu tình trên mặt vẫn không hề thay đổi:
“Chu Thiên, ngươi từng là bại tướng dưới tay ta, muốn báo thù rửa nhục thì cùng ta tái chiến một hồi, không cần xả giận lên người khác.”
Chu Thiên rốt cục thu lại vẻ mặt lưu manh, nghiêm mặt nói:
“Các thế hệ Câu Bình hoàng xa hoa dâm dật, ức hiếp bách tính, không để ý tới đau khổ dân gian, số mệnh sớm nên chấm dứt. Ta Chu Thiên không quen nhìn những cẩu tặc đó làm mưa làm gió, mang theo người thay trời hành đạo. Nhạc Trảm Tiêu, ngươi đã ở trong tay Câu Bình hoàng nhận hết sỉ nhục, vì sao còn muốn thay người Ân gia bán mạng? Ta nghe thủ hạ từ kinh thành truyền đến tin tức nói tân hoàng đế Ân Trường Hoa trong người mang bệnh nặng, đã nhiều ngày không lên triều. Khuông bằng ngươi và ta dẹp đi Vĩnh Tắc. Nếu như có thể đánh bại Câu Bình, Chu Thiên có thể cùng ngươi hưởng chung thiên hạ.”
Nhạc Trảm Tiêu vẫn như cũ tỉnh bơ, chờ Chu Thiên nói xong mới lộ ra ý cười lạnh:
“ Người Ân gia đáng chết, hải tặc các ngươi, càng đáng chết.”
“Ngươi!”
Sắc mặt Chu Thiên trầm xuống, bỗng nhiên thân thuyền chợt lay động, ly đèn trên bàn đều rời khỏi vị trí, nước trong thùng tắm cũng hắt ra hơn nửa.
Trong lúc hai người tranh chấp, Nhạc Trảm Tiêu cũng vội vội vàng vàng mặc xong quần áo. Bám lấy khung giường ổn định thân thể. Nghe bước chân bên ngoài sàn thuyền hỗn loạn, tất cả mọi người đều chạy, trong tiếng kêu tràn ngập sợ hãi.
“Là Long thần phong tới, mau hạ neo ổn định thuyền, hạ buồm, mau!”
Y không biết Long thần phong là cái gì, đã thấy sắc mặt Chu Thiên hoàn toàn đổi, từ bên cạnh Nhạc Trảm Tiêu rất nhanh chạy xẹt qua lên boong thuyền.
Bầu trời bên ngoài đen kịt không giống như mọi khi, ngược lại giống như một cái lỗ lớn, hiện ra màu đỏ như máu làm người ta kinh hãi, gần như bao trùm khắp thiên không, hệt như ma thú viễn cổ mở cái miệng khổng lồ, chuẩn bị cắn muốt tất cả.
Biển cuộn trào mãnh liệt nhuốm một màu đỏ thẫm, đỉnh sóng bốc lên ồ ồ như huyết tương bị đun sôi.
Cơn lốc thổi trúng khiến đội thuyền lảo đảo, cột buồm gãy đôi. Tiếng mọi người la hét hoảng sợ truyền ra khắp ngoài khơi.
Mọi người kiếm sống ở đây nói qua hàng năm vào tháng bảy tháng tám chính là lúc Long thần phong tàn phá bừa bãi, hướng gió thay đổi, nhưng chẳng ai nghĩ tới, vậy mà năm nay Long thần lại báo trước đến sớm.
Khủng hoảng và sợ hãi, bao phủ trên đỉnh đầu mỗi người.
Trì Trọng lâu lảo đảo cùng Nhạc Trảm Tiêu nhào tới trên boong thuyền, thấy dị tượng này trên biển cũng kinh hãi nói không ra lời.
Xung quanh rối loạn, tất cả người trên cự thuyền đều hò hét chạy nhanh, cầm lái điều chỉnh thuyền, không ai rảnh mà để ý y cùng Nhạc Trảm Tiêu.
Y đang mờ mịt không biết làm sao, bỗng nhiêng nghe Nhạc Trảm Tiêu ghé vào lỗ tai y, vừa thấp vừa nhanh nói:
“Tiểu Lâu, ta đưa ngươi rời thuyền, sau đó sống hay chết, tùy xem vận số của chính ngươi.”
Trì Trọng lâu còn đang suy nghĩ ý tứ lời nói của Nhạc Trảm Tiêu, Nhạc Trảm Tiêu đã một chưởng chụp lên lưng của y. Trì Trọng lâu cả người bị cường lực khiến cho nâng lên không, bay qua đỉnh đầu mọi người, như thế vẫn chưa dừng lại, còn bay tiếp hơn mười trượng mới ‘ùm’ một tiếng rơi xuống biển.
Nước biển tanh mặn nháy mắt đã nhanh chóng vây quanh y, cùng lúc đó cũng vang lên âm thanh, một tấm ván gỗ được Nhạc Trảm Tiêu ném xuống, rơi cách y không xa.
May mà y ở Xích Ly bơi lội cũng không tệ. Trì Trọng lâu hai tay nhanh chóng ôm vững tấm ván gỗ, gắng đạp hai chân, hướng phía bờ biển miễn cưỡng mới thấy được cái bóng bơi đi.
“Nhạc Trảm Tiêu, ngươi giở trò quỷ gì?”
Thấy Trì Trọng lâu rơi xuống biển chạy trốn, Chu Thiên xoay người hô to, ngăn trước người Nhạc Trảm Tiêu, phòng ngừa Nhạc Trảm Tiêu cũng dùng cách này nhảy xuống biển thoát thân.
Gió thổi càng thêm điên cuồng, sóng cuộn ngút trời, vài chiếc thuyền con đã bị gió thổi lật mình. Hắc sắc cự thuyền cũng lun lay như gió thổi cành khô. Quần áo Nhạc Trảm Tiêu bay loạn, hai chân lại như moc rễ trên boong thuyền, đứng nghiêm, cười gặn nói:
“Chu Thiên, bớt nói nhảm đi, có dũng khí thì lần thứ hai cùng ta quyết phân thắng bại!”
Giữa đôi mắt Chu Thiên bắn ra quang mang sắc bén kinh người, ‘xoát’ một cái rút ra Bách luyện nhuyễn đao, hứng gió rung rung, nhắm thẳng vào mi thâm Nhạc Trảm Tiêu, cười dài:
“Ngươi đã muốn cùng ta đối địch, ta nhất định phụng bồi tới cùng!”
“Hai người các ngươi, đang làm gì?”
Thủ trượng của Nhạc Trảm Tiêu khẽ dừng lại, lạnh nhạt nói:
“Ta muốn mua một con thuyền của các ngươi rời bến.”
Rời bến? Trì Trọng Lâu kinh ngạc.
Mấy ngư phu kia cũng kinh ngạc:
“Nhìn hai người các ngươi bộ dạng cũng không giống người đánh cá. Rời bến làm cái gì?”
“Ngươi không cần quản nhiều.”
Nhạc Trảm Tiêu lạnh lùng tháo xuống một quả kim trụy tử từ trên đai lưng xám bạc, ném vào trong ngực đại hán kia:
“Giá trụy tử cũng đến ba bốn lượng, đổi lấy của các ngươi một thuyền đánh cá dư dả. Ngươi đem trụy tử nấu chảy, đổi thành mấy miếng bạc vụn, tránh cho kẻ trộm thấy tiền mờ mắt.”
Đại hán kia bán tín bán ghi đem trụy tử cho vào miệng cắn một cái, thật là hoàng kim, vui mừng đến mức chân khẽ run. Nhìn lại trên người Nhạc Trảm Tiêu vẫn còn mang mấy vật sức hoa quý , lại thấy Nhạc Trảm Tiêu là một người mù, gã nhất thời nổi lên ý xấu, hướng ánh mắt đến mấy người ngư phu ra hiệu, từ từ tiến lại vây quanh Nhạc Trảm Tiêu cùng Trì Trọng Lâu.
Trì Trọng Lâu thấy ánh mắt tham lam của bọn họ, không khỏi thở dài, nói:
“Các ngươi cầm kim trụy tử cũng quá đầy đủ, làm người tham lam đều không có kết cục tốt.”
Mấy người kia đã nổi lên tham niệm, đâu nghe được tiếng Trì Trọng Lâu cảnh báo, còn tới gần vài bước. Trì Trọng Lâu không đành lòng thấy bọn họ toi mạng, còn muốn khuyên nữa, Nhạc Trảm Tiêu đã lạnh lùng cười:
“Tiểu Lâu, ngươi lui ra phía sau một chút.”
Trì Trọng Lâu biết mình không ngăn cản được Nhạc Trảm Tiêu, đành phải lui về phía sau hai bước.
Lúc này đám người đã vây Nhạc Trảm Tiêu vào giữa, đại hán kia vươn hai bàn tay to thô ráp, hướng lồng ngực Nhạc Trảm Tiêu đánh xuống.
“Muốn chết!”
Hai chữ rét buốt thoát ra từ Nhạc Trảm Tiêu, môi mỏng lạnh băng. Thủ trượng điểm nhanh, giống như có mắt đâm vào lòng bàn tay phải của đại hán, đại hán kêu lên thảm thiết, từ mu bàn tay xuyên ra “phốc” một cái giữa tim.
Cổ tay Nhạc Trảm Tiêu rung lên, lại đem cả thủ trượng xuyên qua đại hán nâng lên, máu tươi rơi vãi, nhuộm đỏ đất cát bên chân.
Mấy người đánh cá còn lại sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, chân run rẩy lùi lại, bỗng dưng không hẹn mà cùng kêu lên sợ hãi, ba chân bốn cẳng chạy trốn mất dạng.
Nhạc Trảm Tiêu cười lạnh một tiếng, gẩy nhẹ thủ trượng, thi thể đại hán trong không trung xẹt qua máu tươi, bay ra thật xa, sau cùng rơi xuống biển. Mũi chân hắn xen vào cát một cài, vài đường cát theo các hướng khác nhau bắn ra, đánh lên lưng mấy ngư dân đang chạy trốn.
Mấy người té ngã trên đất, lăn lộn kêu rên, không bò dậy nổi. Nhạc Trảm Tiêu lại càng không để ý tới, xoay người nhìn Trì Trọng Lâu thản thiên nói:
“Lên thuyền đi. Vẫn là đi về hướng đông.”
Có vài chiếc thuyền đánh cá. Trì Trọng Lâu theo Nhạc Trảm Tiêu chọn cái lớn nhất, lại đem tất cả vật dụng nước uống từ thuyền khác chuyển lên sàn.
Làm xong tất cả đã ra một thân mồ hôi.
Nhạc Trảm Tiêu đi tới bên mép thuyền, nắm lấy xích sắt, nhẹ nhàng đem mỏ neo gần trăm cân kéo lên mặt nước, lôi dây buồm, buồm trắng từ từ dâng lên.
Buồm đón gió biển, mang theo thuyền đánh cá từ từ hướng ra biển rộng.
Hai con tuấn mã vốn ở trên bờ cát đi tới đi lui, lúc này phảng phất cảm nhận được chủ nhân đang rời chúng nó đi xa, chạy vội tới bờ biển, đối mặt với ngư thuyền bi thanh hí.
Trì Trọng Lâu mấy ngày này, đã sớm có cảm tình với hai con tuấn mã, khó tránh khỏi khổ sở trong lòng, lại nghe Nhạc Trảm Tiêu ở sau lưng bình tĩnh nói:
“Trên biển không có cỏ xanh, dù cho mang theo, sớm muộn gì chúng nó cũng chết đói. Hơn nữa nước trong thuyền không nhiều, ta và ngươi còn phải uống tiết kiệm, không có thừa mà đi cho ngựa uống.”
Biết Nhạc Trảm Tiêu là nói tình hình hiện tại, Trì Trọng Lâu buồn bã rời đi ánh mắt, nhìn xa bốn phía nước biển mênh mông, nhịn không được hỏi:
“Nhạc tướng quân, đến tột cùng là ngươi muốn đi đâu?”
Nhạc Trảm Tiêu không trả lời, vẻ mặt như đang nhớ lại hồi ức, đưa lưng về phía Trì Trọng Lâu, thấp giọng nói:
“Quỳnh đảo, nhà của ta.”
Sau đó ngừng lại một chút, hắn quay đầu nhìn Trì Trọng Lâu mỉm cười ôn nhu hiếm thấy.
Sâu trong con ngươi trống rỗng là biển xanh, phong thần tuyệt thế:
“Tiểu Lâu, ta ba tuổi thì bị hải tặc bắt bán sang Câu Bình làm nô, đến bây giờ, đã tròn hai mốt năm, cuối cùng có thể về nhà.”
Trì Trọng Lâu cũng không biết nên an ủi như thế nào cho tốt, y ghé vào mép thuyền nhìn sóng rẽ nước tiến lên, trong lòng cũng như sóng biển nhấp nhô bất định.
Nhạc Trảm Tiêu bằng lòng dẫn y bỏ trốn, còn đồng ý đưa y về Xích Ly, dĩ nhiên là bởi vì Nhạc Trảm Tiêu không thể nào nhìn thấy, cần người dẫn đường, hoặc có lẽ Nhạc Trảm Tiêu biết nỗi khổ nhớ nhà, cùng y đồng cảnh ngộ, mới nguyện ý giúp hắn đi…
Cảnh biển mênh mang, thật ra là đơn điệu nhạt nhẽo.
Ngư thuyền đi về hướng đông đã nhiều ngày, Trì Trọng Lâu thấy, ngoại trừ bầu trời, áng mây, nước biển ra thì cũng chỉ là vài đội thuyền đánh cá. Từ khi đi vào khu vực biển sâu, thuyền đánh cá cũng không thấy bóng dáng. Chỉ có chim biển thỉnh thoảnh đậu trên vải buồm, vỗ cánh ríu rít, cũng coi như là thêm vài phần sức sống cho chặng đường nhàm chán.
Vào hạ, khí hậu mỗi ngày đều thay đổi, nhất là trên sàn tàu lại không có vật che chắn, mặt trời chiếu xuống càng thêm kinh khủng.
Trì Trọng Lâu da dẻ bình thường mềm mại, mới vài ngày đã bị phơi đến xuất hiện bọt nước nhỏ, y không thể làm gì khác hơn là vùi ở khoang thuyền tránh nắng, chờ mặt trời lặn không còn rừng rực mới đi ra khỏi chỗ núp, cùng Nhạc Trảm Tiêu bắt cá lót dạ.
Cá nhiều, vấn đề lương thực không là vấn đề, nhưng nước trên thuyền dự trữ không còn nhiều.
Trì Trọng Lâu thích sạch sẽ, cho dù trước kia chạy trốn thấy tháng trời, vẫn là có cơ hội sẽ tắm rửa, bây giờ đương nhiên không có khả năng thoải mái dùng nước sạch, y nhịn mấy ngày đều chịu không nổi mồ hôi trên người, liền dùng nước biển, kết quả vừa sang ngày thứ hai, trên y phục y liền đóng thành một tầng muối, càng ngày càng khó chịu. ><
Vẻ mặt Nhạc Trảm Tiêu lúc đầu rất bình tĩnh, nhưng lâu ngày lại cảm thấy nôn nóng, mỗi ngày đều hỏi tới hỏi lui Trì Trọng Lâu xem phía trước có bóng hòn đảo nhỏ nào hay không, nhưng nhiều lần đều thất vọng.
Lắm lúc ban đêm Trì Trọng Lâu chui ra khoang thuyền đi giải quyết đều thấy Nhạc Trảm Tiêu đứng thẳng ở mạn thuyền, hướng về khoảng không đen kịt phía đông tự thì thào:
“Làm sao còn chưa tới? Rõ ràng là hướng này không sai a, ta còn nhớ rất rõ ràng…”
Trì Trọng Lâu cũng ngăn không được lo lắng, ngộ nhỡ Nhạc Trảm Tiêu nhớ sai phương hướng, chờ đến khi nước ngọt cạn sạch, chỉ sợ hai người cũng chết khát ở trên biển luôn.
Y không yên tâm cũng không phải là buồn lo vô cớ, khi trên thuyền chỉ còn duy nhất một thùng nước ngọt, mà Nhạc Trảm Tiêu nói vẫn không gặp được hình bóng Quỳnh đảo, Trì Trọng Lâu hầu như đã đoán trước được kết cục hai người.
Dù cho bây giờ lập tức quay đầu thuyền lại, cũng không còn kịp rồi. Trì Trọng Lâu nằm trong khoang thuyền, ngửa mặt, ngơ ngác mất hồn, cuối cùng cười khổ.
Chưa từng nghĩ tới chính mình lại chết nơi tha hương, không biết sau khi y chết, thi thể này phải mất bao lâu mới bị người phát hiện? Cho dù tìm thấy, e là thi thể đã hư thối không nhận ra, không ai biết y là ai…
Như vậy cũng tốt, ít nhất hoàng mẫu cũng không vì tin y chết mà đau buồn. Nhưng mà trên đời này, người thực lòng quan tâm y, kỳ thực cũng không có mấy người…
Không biết sao, giọng nói cùng hình dáng Ân Nhược Nhàn bỗng nhiên hiện lên trong đầu y.
Ngực, giống như bị lợi khí bén nhọn đâm một cái, cảm giác chua xót khổ sở, tựa như một giọt mực nhỏ vào nước, chậm rãi tan ra…
Tay Trì Trọng Lâu, bất tri bất giác siết chặt y phục trước ngực, phảng phất như muốn dùng cách này, đem loại đua đớn kia bóp nát. Mặc dù y biết, động tác này có bao nhiêu nực cười.
Đó là cái mầm tình cảm ngây ngô đời này của y, chỉ là chưa kịp đơm mầm, đã bị người nọ bóp chết.
Y nhắm mắt lại, đóng chặt tâm tư.
Yên lặng thật lâu, thẳng đến khi ánh mặt trời chiếu vào khoang, mới đứng dậy đi lên sàn thuyền.
Theo thường lệ, bữa tối là mấy con cá. Trì Trọng Lâu đem cá rửa sạch, xuyên thủng bụng mang đi nướng. Khói mù mịt bốc lên khiến hai mắt y càng ngày càng xót, nâng tay áo chùi mắt, trong lúc vô tình ngẩng đầu, một bóng đen ngoài khơi bỗng chốc xẹt qua mi mắt.
“Quỳnh đảo?”
Y ngay lập tức nhảy dựng lên, vọt tới đầu thuyền, Nhưng ngay lập tức liền thấy rõ,hóa ra là một con thuyền khổng lồ toàn thân đen kịt, vận tốc cực nhanh lái tới trước mặt.
“Ngươi thấy đất liền?”
Nhạc Trảm Tiêu kích động nắm cánh tay Trì Trọng Lâu.
Trì Trọng Lâu xấu hổ nói:
“Ta nhìn lầm, là chiến thuyền rất lớn toàn thân màu đen mà thôi.”
“Thuyền lớn màu đen?”
Khuôn mặt Nhạc Trảm Tiêu biến sắc, nói nhanh:
“Trên buồm có kí hiệu không? Có phải hình cá mập đầu đỏ đúng không?”
“Ách..”
Trì Trọng Lâu quẫn bách nói:
“Ta chưa thấy qua cá mập.”
Xích Ly không có biển, đối với cá mập y không biết, cũng chỉ vẻn vẹn ở trong cung yến thấy qua vây cá mà thôi, đều là mấy tiểu quốc ven biển tiến cống tới.
Y nheo mắt lại nhìn con thuyền khổng lồ đang lại gần, cao thấp khác nhau nhưng cánh buồm đều là một màu đen nhánh, cánh buồm ở giữa, cao nhất, quả nhiên có thêu hình cá lớn đỏ tươi, chỗ răng nhọn còn có một chuỗi máu.
Đây đại khái là cá mập đi?
Y quay sang miêu tả cho Nhạc Trảm Tiêu, người phía sau vẻ mặt càng ngày càng lạnh, chợt nhày sang cột buồm bên cạnh, đánh hạ xuống, một bên sai Trì Trọng Lâu mau đi cầm lái, điều khiển tàu đánh cá quay đầu lại.
Người trên thuyền lớn kia tựa hồ cũng chú ý tới thuyền đánh cá, đổi lại càng lái đến nhanh hơn. Trì Trọng Lâu lúc này mới để ý đến phía sau thuyền lớn là một đội thuyền chỉnh tề, cùng một dạng đen kịt, đến cánh buồm đen thêu cá đỏ cũng giống nhau. Đếm qua, từ đầu đến cuối không dưới trăm chiến thuyền.
Cự thuyền mơ hồ bỗng nhiên đuổi theo, thân thuyền đen kịt to lớn trông khủng bố vô cùng, dường như có ba bốn tầng lầu cao, Trì Trọng Lâu không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, so sánh với nhau, thuyền đánh cá này của y và Nhạc Trảm Tiêu, quả thực thành món đồ chơi của trẻ con rồi.
Mắt thấy cự thuyền rất nhanh có thể đụng vào thuyền mình, Trì Trọng Lâu nhịn không được hô lớn:
“Có người!”
Người trên thuyền lớn kia dường như không nghe thấy, đung một cái, thuyền đánh cá kịch liệt lắc lư, trên sàn tàu, mấy thứ linh tinh đều bị văng ra ngoài, hai tay Trì Trọng Lâu cố sống cố chết ôm lấy cột buồm, theo bản năng sợ hãi kêu.
“Ha ha ha ha…”
Người trên cự thuyền cười lớn, hiển nhiên là thủy thủ cố ý đụng thuyền nhỏ làm trò vui.
“Thịch!”
Một tiếng vang lớn, cự thuyền lần thứ hai đụng vào, lần này so với lần trước mạnh hơn, đem nửa thân thuyền đánh cá nghiêng sang một bên. Nháy mắt, nước biển tràn lên sàn tàu.
Thuyền đánh cá chìm nhanh chóng, Nhạc Trảm Tiêu nhanh tay ôm chặt eo Trì Trọng Lâu, một tiếng trong trẻo, thủ trượng cố sức chạm vào thuyền đánh cá, mượn lực bay lên. Hai chân Nhạc Trảm Tiêu ở trên thân thuyền đen tuyền mượn lực, cứ thế phi lên.
Trước mắt một trận choáng váng, chờ đến khi hai chân ổn định trên sàn, mới nhận ra mình đã đứng trên boong tàu cự thuyền đen kia.
Xung quanh yên lặng, tất cả mọi người đều là nam tử mực đồ đen, cao thấp mập ốm, cụt tay cụt chân đều có. Những người này mang trên mặt nụ cười cứng ngắc, ánh mắt rơi trên người Nhạc Trảm Tiêu lại lộ vẻ kính sợ:
“Nhạc Trảm Tiêu, ta ngươi lại găp mặt.”
Gió biển đưa lời nói đường hoàng của nam nhân từ phía sau đoàn người truyền đến, hắn cười to:
“Ta còn buồn bực sao trên biển có thuyền đánh cá thấy thuyền cá mập ta lại can đảm bỏ trốn, thì ra là ngươi.”
Hắc y nhân đều lui về hai bên mép thuyền, lộ ra nam nhân đang ngồi trên ghế tựa đen thẫm to lớn, một tay chống má, một cước đã dẫm nát tay vịn.
Trên người nam nhân, đỏ đen đan xen, đường viền như đao khắc, nụ cười trên mặt rất sâu, chỉ có điều gò má phải có vết sẹo thật dài, thiếu đi có thể làm người ta thấy xấu xí, ngược lại càng lộ ra tính cách nam nhân phóng túng.
Nhạc Trảm Tiêu thu tay ở bên hông Trì Trọng Lâu lại. Nhìn nam nhân, mặt không biểu tình nói:
“Chu Thiên, ngươi còn sống.”
“Ta còn chưa ngủ qua ngươi, làm sao chết được.”
Nam nhân kêu Chu Thiên này cười đến mặt mũi xán lạn, lời nói ra lại hạ lưu không gì sánh được, vuốt ve vết sẹo trên mặt, lo lắng nói:
“Năm ấy ngươi xuất quân đốt sào huyệt, sát thương hơn một nghìn huynh đệ của ta, còn phá hủy mặt ta, phần ân tình này, ta mỗi ngày đều nghĩ sẽ báo đáp ngươi như thế nào, ngươi lại tự động đưa tới cửa. Haha, Nhạc Trảm Tiêu, đến tận bây giờ mắt ngươi còn không khỏi sao? Xem ra ngự y Câu Bình cũng chỉ là một lũ ăn hại.”
Hắn duỗi chân dẫm nát tay vị ghế, ánh mắt tràn đầy giễu cợt:
“Muốn giải dược, liền đến trước mặt ta, liếm chân ta.”
Đám lâu la bên cạnh ầm ầm cười to, Nhạc Trảm Tiêu đột nhiên cũng cười một tiếng, trong lúc mọi người kinh ngạc nhìn chăm chăm thì giơ trượng lên, nhằm vào phía chu thiên, khô khốc nói:
“Ta còn không biết người với cẩu đều như nhau, liếm chân người khác, Chu Thiên, ngươi trước tiên xem đại gia ta, ta cũng theo ngươi học.”
“Rắc!”
Dưới chân Chu Thiên là một mảnh sàn tàu, bị giày thiết phá thành một cái lỗ, hắn giống như thú dữ hung hăng nhìn chằm chằm Nhạc Trảm Tiêu, rồi lại đổi sắc mặt thành bộ dáng tươi cười, tấm tắc nói:
“Nhạc tướng quân, miệng của ngươi cũng thật lợi hại, không biết cái miệng nhỏ ở dưới mở ra cũng lợi hại giống vậy không. A, nghe nói lão quỷ hoàng đế Câu Bình lúc còn sống chuyên đòi ngươi bồi gã ngủ, công phu trên giường của ngươi, nhất định không tệ.”
Hầu như Trì Trọng lâu nghe không vào ô ngôn uế ngữ của Chu Thiên, lại thấy tay nắm thủ trượng của Nhạc Trảm Tiêu nổi gân xanh, nhưng người vẫn như cũ không nhúc nhích.
Lời nói bản thân chiếm được thượng phong, Chu Thiên rốt cuộc ngửa đầu cười như điên, hướng hai bên trái phải vung tay lên:
“Dẫn hai tên này đi, nhốt xa nhau chút.”
Trì Trọng lâu nhìn Nhạc Trảm Tiêu, hắn lại giống như tượng đá, không hề có dấu hiệu phản kháng.
Y khẽ thở dài, tùy ý đám lâu la đen xì kia đến gần người tóm hai tay mình.
Dù cho võ công Nhạc Trảm Tiêu cao đến đâu, cũng khó mà chống đỡ được trăm chiến thuyền địch kia.
Nơi giam giữ y, bố trí tận tầng dưới cùng của cự thuyền. Là một giang phòng tối nho nhỏ, chỉ có trên đỉnh đâu có một tấm gỗ mở ra lỗ nhỏ để thông khí. Đám lâu la áp giải Trì Trọng lâu phát hiện y không biết võ công, nên cũng không đề phòng, đưa y vào trong khoang cho xong chuyện.
Qua một lúc lâu, Trì Trọng lâu mới chậm rãi thích ứng với bóng tối, ôm đầu ngồi dưới đất ngẩn ngơ. Nếu như y đoán không nhầm, mấy người này chắc là cướp biển, nhưng lại cùng Nhạc Trảm Tiêu kết thù oán sâu đậm.
Không biết Chu Thiên sẽ dằn vặt Nhạc Trảm Tiêu như thế nào… Mà hy vọng y có thể trở về Xích Ly, có lẽ lại phải hủy bỏ…
Trì Trọng lâu miễn cưỡng cười.
Sau nhiều ngày, đều có một lâu la mang cơm nước đến cho Trì Trọng lâu. Vài lần Trì Trọng lâu hỏi người kia tình hình Nhạc Trảm Tiêu, người nọ vân chỉ là lắc đầu, không nói chuyện với y. Trì Trọng lâu tuy rằng nóng lòng, cũng không thể làm gì được.
Trong phòng tối, càng ngày càng ngột ngạt, Trì Trọng lâu nhiều lần ngủ mơ đến phát nóng, toàn thân mồ hôi dấp dính khó chịu cực kì.
Nếu mãi ở dưới này, y sẽ bị mùi mồ hôi của mình hun chết luôn. Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Trì Trọng lâu ngẩn ra, người đưa cơm tối hôm nay vừa rời đi, đúng ra sẽ không có người đến nữa.
Cửa bị mở, hai tên lâu la đi vào, kéo Trì Trọng lâu ra ngoài:
“Coi như số ngươi tốt, không cần nhốt thêm ở chỗ này.”
Trì Trọng lâu vừa mừng vừa sợ, mơ hồ bị hai người đưa lên tận khoang thuyền, đưa vào một gian phòng đèn đuốc sáng trưng.
Hai tên lâu la đi khỏi, Trì Trọng lâu híp mắt một lúc mới có thể thích nghi từ bóng tối ra ngoài sáng.
Trong phòng bày la liệt kì trân dị bảo, Trì Trọng lâu thấy qua nhiều, không thèm để ý chút nào, nhưng lại thấy trong đó có một thùng gỗ chứa nước nóng, vui ngây ngất.
Nhìn xung quanh không có ai, trên giá gỗ cạnh thùng còn treo một bộ quần áo mới, hiển nhiên nước nóng này cũng là chuẩn bị cho y. Mà cho dù không phải chuẩn bị cho mình, y cũng mặc kệ.
Nháy mắt thân thể đã ngâm trong thùng gỗ, Trì Trọng lâu thích ý thở dài, tắm, chà sát thân… Lau đến mức toàn thân phiếm hồng, lúc nước trong thùng gỗ lạnh đi vẫn còn lưu luyến không muốn rời, cầm lấy khăn lau sạch sẽ mớ tóc dài.
Quần áo còn chưa mặc xong, chợt cửa phòng mở tung, y kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy trùm sò đám hải tặc – Chu Thiên dựa cửa, ôm cánh tay, mắt lấp lánh vòng vo trên người y hai lần, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm:
“Không nghĩ tới ngươi tắm rửa sạch sẽ, ngược lại cũng có chút dễ nhìn.”
Trong đầu Trì Trọng lâu ‘bùm’ một cái, lúc này mới tỉnh ngộ ra bản thân mình thân mình quần áo chưa mặc xong, không nhịn được đỏ mặt, vội vàng cầm quần áo lên chụp quanh người.
Chu Thiên chân dài, hai bước đã đi đến bên cạnh Trì Trọng lâu, giật lấy y phục, giữ chặt cổ tay Trì Trọng lâu, cảm xúc da thịt mềm nhẵn, mấy tên thủ hạ thô ráp của hắn cũng không sánh bằng. Hắn cười nói:
“Thảo nào ngày đó Nhạc Trảm Tiêu không nỡ bỏ ngươi một mình chạy thoát thân. Hai người các ngươi khẳng định có gì đó đi. Háháhá!”
Những người từng quen biết, Trì Trọng lâu chưa bao giờ gặp người nào thô bỉ như vậy, càng thấy kinh khủng, nghĩ muốn thoát khỏi bàn tay như kìm sắt của Chu Thiên nhưng căn bản không thể động đậy, y cố gắng giữ bình tĩnh, nói:
“Thỉnh buông tay.”
“Không buông, thì sao?”
Chu Thiên buồn cười nhìn Trì Trọng lâu, đột nhiên khịt khịt mũi, nói:
”Thơm quá, có phải trên người bôi cái gì không? Để ta ngửi kĩ một chút.”
Một tay đưa tóc Trì Trọng lâu lại gần, đem khuôn mặt cọ cọ một hồi.
Trong dạ dày Trì Trọng Lâu lúc này khuấy đảo dâng lên nước chua, gần như buồn nôn. Y không muốn thấy mộ mặt kiêu ngạo của Chu Thiên, dùng lực quay đầu.
Bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một người:
“Chu Thiên, ức hiếp một người không có võ công, coi bộ anh hùng cái gì?”
“Nhạc tướng quân!”
Trì Trọng lâu vui mừng kêu to, thấy Nhạc Trảm Tiêu chống thủ trượng đứng ở cửa, mặt nghiêm lại lạnh lẽo, nhìn quanh thân cũng không thấy dấu vết thụ hình, chỉ là bên chân bị khóa bằng xích sắt thô to.
Chu Thiên cười lớn:
“Nhạc tướng quân ngươi quá đề cao ta. Ta nếu là anh hùng, đã sớm cùng Nhạc tướng quân ngươi lên làm đại thần Câu Bình, cũng không phải làm hải tặc.”
Lời tuy như thế, nhưng hắn vẫn buông tay thả Trì Trọng lâu, nhìn Nhạc Trảm Tiêu tấm tắc hai tiếng:
“Ngươi thật đúng là quan tâm y mà. Nhiều ngày như vật, ta nghĩ biện pháp muốn ngươi mở miệng, ngươi đều không nói với ta một chữ, vì y mà đồng ý phá lệ. Nhạc Trảm Tiêu ngươi thật là khiến ta đau lòng.”
Nhạc Trảm Tiêu cho dù bị Chu Thiên chế nhạo, biểu tình trên mặt vẫn không hề thay đổi:
“Chu Thiên, ngươi từng là bại tướng dưới tay ta, muốn báo thù rửa nhục thì cùng ta tái chiến một hồi, không cần xả giận lên người khác.”
Chu Thiên rốt cục thu lại vẻ mặt lưu manh, nghiêm mặt nói:
“Các thế hệ Câu Bình hoàng xa hoa dâm dật, ức hiếp bách tính, không để ý tới đau khổ dân gian, số mệnh sớm nên chấm dứt. Ta Chu Thiên không quen nhìn những cẩu tặc đó làm mưa làm gió, mang theo người thay trời hành đạo. Nhạc Trảm Tiêu, ngươi đã ở trong tay Câu Bình hoàng nhận hết sỉ nhục, vì sao còn muốn thay người Ân gia bán mạng? Ta nghe thủ hạ từ kinh thành truyền đến tin tức nói tân hoàng đế Ân Trường Hoa trong người mang bệnh nặng, đã nhiều ngày không lên triều. Khuông bằng ngươi và ta dẹp đi Vĩnh Tắc. Nếu như có thể đánh bại Câu Bình, Chu Thiên có thể cùng ngươi hưởng chung thiên hạ.”
Nhạc Trảm Tiêu vẫn như cũ tỉnh bơ, chờ Chu Thiên nói xong mới lộ ra ý cười lạnh:
“ Người Ân gia đáng chết, hải tặc các ngươi, càng đáng chết.”
“Ngươi!”
Sắc mặt Chu Thiên trầm xuống, bỗng nhiên thân thuyền chợt lay động, ly đèn trên bàn đều rời khỏi vị trí, nước trong thùng tắm cũng hắt ra hơn nửa.
Trong lúc hai người tranh chấp, Nhạc Trảm Tiêu cũng vội vội vàng vàng mặc xong quần áo. Bám lấy khung giường ổn định thân thể. Nghe bước chân bên ngoài sàn thuyền hỗn loạn, tất cả mọi người đều chạy, trong tiếng kêu tràn ngập sợ hãi.
“Là Long thần phong tới, mau hạ neo ổn định thuyền, hạ buồm, mau!”
Y không biết Long thần phong là cái gì, đã thấy sắc mặt Chu Thiên hoàn toàn đổi, từ bên cạnh Nhạc Trảm Tiêu rất nhanh chạy xẹt qua lên boong thuyền.
Bầu trời bên ngoài đen kịt không giống như mọi khi, ngược lại giống như một cái lỗ lớn, hiện ra màu đỏ như máu làm người ta kinh hãi, gần như bao trùm khắp thiên không, hệt như ma thú viễn cổ mở cái miệng khổng lồ, chuẩn bị cắn muốt tất cả.
Biển cuộn trào mãnh liệt nhuốm một màu đỏ thẫm, đỉnh sóng bốc lên ồ ồ như huyết tương bị đun sôi.
Cơn lốc thổi trúng khiến đội thuyền lảo đảo, cột buồm gãy đôi. Tiếng mọi người la hét hoảng sợ truyền ra khắp ngoài khơi.
Mọi người kiếm sống ở đây nói qua hàng năm vào tháng bảy tháng tám chính là lúc Long thần phong tàn phá bừa bãi, hướng gió thay đổi, nhưng chẳng ai nghĩ tới, vậy mà năm nay Long thần lại báo trước đến sớm.
Khủng hoảng và sợ hãi, bao phủ trên đỉnh đầu mỗi người.
Trì Trọng lâu lảo đảo cùng Nhạc Trảm Tiêu nhào tới trên boong thuyền, thấy dị tượng này trên biển cũng kinh hãi nói không ra lời.
Xung quanh rối loạn, tất cả người trên cự thuyền đều hò hét chạy nhanh, cầm lái điều chỉnh thuyền, không ai rảnh mà để ý y cùng Nhạc Trảm Tiêu.
Y đang mờ mịt không biết làm sao, bỗng nhiêng nghe Nhạc Trảm Tiêu ghé vào lỗ tai y, vừa thấp vừa nhanh nói:
“Tiểu Lâu, ta đưa ngươi rời thuyền, sau đó sống hay chết, tùy xem vận số của chính ngươi.”
Trì Trọng lâu còn đang suy nghĩ ý tứ lời nói của Nhạc Trảm Tiêu, Nhạc Trảm Tiêu đã một chưởng chụp lên lưng của y. Trì Trọng lâu cả người bị cường lực khiến cho nâng lên không, bay qua đỉnh đầu mọi người, như thế vẫn chưa dừng lại, còn bay tiếp hơn mười trượng mới ‘ùm’ một tiếng rơi xuống biển.
Nước biển tanh mặn nháy mắt đã nhanh chóng vây quanh y, cùng lúc đó cũng vang lên âm thanh, một tấm ván gỗ được Nhạc Trảm Tiêu ném xuống, rơi cách y không xa.
May mà y ở Xích Ly bơi lội cũng không tệ. Trì Trọng lâu hai tay nhanh chóng ôm vững tấm ván gỗ, gắng đạp hai chân, hướng phía bờ biển miễn cưỡng mới thấy được cái bóng bơi đi.
“Nhạc Trảm Tiêu, ngươi giở trò quỷ gì?”
Thấy Trì Trọng lâu rơi xuống biển chạy trốn, Chu Thiên xoay người hô to, ngăn trước người Nhạc Trảm Tiêu, phòng ngừa Nhạc Trảm Tiêu cũng dùng cách này nhảy xuống biển thoát thân.
Gió thổi càng thêm điên cuồng, sóng cuộn ngút trời, vài chiếc thuyền con đã bị gió thổi lật mình. Hắc sắc cự thuyền cũng lun lay như gió thổi cành khô. Quần áo Nhạc Trảm Tiêu bay loạn, hai chân lại như moc rễ trên boong thuyền, đứng nghiêm, cười gặn nói:
“Chu Thiên, bớt nói nhảm đi, có dũng khí thì lần thứ hai cùng ta quyết phân thắng bại!”
Giữa đôi mắt Chu Thiên bắn ra quang mang sắc bén kinh người, ‘xoát’ một cái rút ra Bách luyện nhuyễn đao, hứng gió rung rung, nhắm thẳng vào mi thâm Nhạc Trảm Tiêu, cười dài:
“Ngươi đã muốn cùng ta đối địch, ta nhất định phụng bồi tới cùng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook