Cuồng Phu
-
Chương 2
Trì Trọng Lâu mơ màng, xe ngựa cuối cùng cũng dừng. Y lập tức tỉnh táo, lại nghe tiếng bước chân, có vài người đến gần đem y khiêng xuống xe ngựa, một lát sau lại đem y vứt xuống mặt đất bằng phẳng.
Bao tải được cởi ra. Trì Trọng Lâu hít sâu không khí trong lành, mở ra hai mắt.
Lọt vào tầm mắt y là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, vài ngọn nến chiếu sáng lên bốn bức tường tiêu điều vắng vẻ.
Một tráng hán nhanh tay gỡ vải bố khỏi miệng y, thanh âm thô lỗ:
“Từ nay ngươi ở đây, trước đi theo ta đến trù phòng lấy cơm, ăn xong rồi thì đi xem bệnh cho Mặc Thần.”
Trì Trọng Lâu nghe âm thanh đoán được vị tráng hán này chính là người cảnh cáo mình, cử động các đốt ngón tay đau nhức, y hỏi:
“Đây là nơi nào?”
“Vương phủ Nhị hoàng tử. Coi như ngươi tốt số, người khác muốn vào đây làm hạ nhân cũng không có phúc đâu!”
Tráng hán không nhịn được kéo Trì Trọng Lâu:
“Nhanh ăn rồi còn làm việc, chủ nhân quý nhất là con ngựa này, chữa tốt cho nó, sẽ ban thưởng ngươi không thiếu thứ gì.”
Trì Trọng Lâu bị tráng hán kéo ra bên ngoài, cuối cùng cũng sáng tỏ mình bị nhị hoàng tử bắt về làm thú y. Thật không còn gì để nói!
Trông mấy hạ nhân này dáng vẻ kiêu căng, có thể tưởng tượng bình thường hống hách ngang ngược như thế nào, nếu như tranh chấp, khó có thể tránh được việc da thịt y phải chịu khổ. Vẫn là nên nhẫn nại một thời gian rồi tính, chờ Tần Sa phát hiện mình mất tích, sớm muộn gì cũng đến nơi này đòi người.
Tráng hán tên Hoán Thanh Không, là người chăn ngựa trong phủ. Hắn dẫn Trì Trọng Lâu dùng qua cơm, cũng không để ý sắc trời đã tối, kéo người đi thẳng đến chuồng ngựa.
Nhị hoàng tử yêu ngựa, thế nên chuồng ngựa cực kì rộng lớn, bên trong được quét dọn sạch sẽ, tuyệt không ngửi thấy mùi lạ. Thanh Không đi đến cuối chuồng, đẩy cửa gỗ, Trì Trọng Lâu nhờ đèn lồng chiếu sáng trông thấy một đại mã toàn thân đen như mực đang không ngừng quay vòng vòng, thỉnh thoảng lại đá chân nằm rạp xuống lộ ra vẻ không còn chút sức lực đứng lên, màu lông nó cũng có chút phát ám, không giống loài ngựa bình thường.
Thanh Không vẫn còn đang lải nhải bên cạnh:
“Con ngựa này đã vài ngày không chịu ăn gì, tính tình lại càng nóng nảy không cho ai đến gần người, hôm qua mời đại phu còn bị nó đả thương, ngươi cũng cẩn thận chút.”
Trì Trọng Lâu nghĩ thầm, người này tướng mạo tuy hung ác nhưng lòng dạ cũng coi như là không quá xấu. Y gật đầu, thả nhẹ cước bộ đến gần hắc mã.
Y trời sinh miêu cẩu trâu ngựa các loại súc vật ưa thích thân cận, mà hắc mã lại có linh tính, cảm thấy Trì Trọng Lâu không có ác ý, cuối cùng hướng y sát lại, đầu vượt qua thành cửa, ở trên má Trì Trọng Lâu khẽ cọ.
Trì Trọng Lâu bị lỗ mũi hắc mã phun ra nhiệt khí làm cho ngứa ngáy, cười cười sờ đầu nó, mở rộng cửa đi vào trong khám bệnh. Y ở Xích Ly cũng thường thay ngự mã xem qua bệnh, lúc này kiểm tra hắc mã, lại nhìn tàu ngựa đựng cỏ khô, sau đó nhìn Thanh Không hỏi tập tính ăn của hắc mã, cuối cùng cũng biết nguyên nhân:
‘’Là do cho ăn tốt quá, lại bỏ đói hai ngày, đổi lại cho ta loại cỏ khô thông thường này đi thì tốt rồi.”
Thanh không bán tín bán nghi:
“Cho ăn tốt quá cũng không được? Chỗ này đều là cỏ khô thượng đẳng, là yến mạch với sâm tu bột, rất bổ đó.”
“Này bổ hơi quá rồi.”
Trì Trọng lâu không khách khí nói:
“Cho ngươi mỗi ngày ăn toàn thứ thập toàn đại bổ, sớm muộn gì ngươi cũng bệnh thôi!”
Thanh Không sờ sờ đầu cái hiểu cái không, lúc này ngoài chuồng ngựa mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện,vó trước hắc mã giương lên, từ sau lan can xông ra ngoài.
“A!”
Người bên ngoài không ngờ hắc mã lại đột nhiên lao ra, sợ hãi kêu to.
Trì Trọng Lâu lấy làm kinh hãi, vội vàng theo Thanh Không chạy vọt ra.
Một thiếu niên thanh tú mặc hoàng sam từ dưới đất chật vật đứng dậy, phủi phủi bùn đất cùng vụn tuyết trên áo, nhặt lên đèn lồng rơi bên cạnh.
Dây cương hắc mã được cầm trong tay một người. Người này nhìn thiếu niên đứng lên, hừ nhẹ một tiếng. Một đôi mắt tràn ngập tức giận nhưng vẫn mang vẻ phong lưu hướng tới Trì Trọng Lâu và Thanh Không lướt nhanh:
“Thanh Không! Ngươi sao lại không để ý Mặc Thần để nó chạy loạn như thế?”
Thanh Không lúng túng còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên kia đã nhẹ nhàng kéo cánh tay Ân Nhược Nhàn cười nói:
“Nhị hoàng tử, là Phượng Vũ nhát gan tự mình ngã xuống, cũng không bị thương, không có gì đáng ngại.”
Tức giận trong mắt Ân Nhược Nhàn thu lại:
“Mặc Thần hôm nay vẫn không ăn gì sao?”
“Vẫn không chịu ăn.”
Thanh Không thành thật cúi đầu.
“Thay ta dắt nó vào trong đi.”
Ân Nhược Nhàn đem dây cương ném cho Thanh Không, hắn lập tức dắt hắc mã vào, đi đến chuồng bên cạnh dắt ra tuấn mã toàn thân hỏa hồng, giúp Ân Nhược Nhàn và Phượng Vũ lên ngựa. Ân Nhược Nhàn kĩ năng cưỡi ngựa cực kì tốt, hai chân hơi kẹp nhẹ bụng, hồng mã tựa như mũi tên chạy ra xa.
Trì Trọng Lâu trong lòng cảm thán một tiếng, hồng mã bỗng nhiên quay đầu ngược lại, trong nháy mắt chạy đến trước hắn vài tấc thì dừng lại, đem hắn dọa sợ chết khiếp!
“Hảo hảo mà chữa bệnh cho Mặc Thần, đừng có chủ ý gi khác.”
Ân Nhược Nhàn nhìn thanh niên trước mặt nói một câu cảnh cáo, sau đó liền ôm lấy Phượng Vũ phóng ngựa như bay rời đi, lưu lại cho Trì Trọng Lâu một trận bụi mù.
Hắn vốn nghĩ muốn sai gia đinh đem tên thú y không có mắt kia đánh cho hả giận, nhưng nghĩ lại thấy ái mã của mình bệnh đến mấy ngày, liền dặn dò bọn đầy tớ trói Trì Trọng Lâu nhét vào trong xe ngựa, mang về phủ để hắn xem bệnh cho Mặc Thần. Về phần thú y kia có phải tôi tớ của Tần Sa hay không, Ân Nhược Nhàn căn bản không để trong lòng.
Với thân phận của hắn, muốn tôi tớ nhà ai, đấy chính là cho nhà đó mặt mũi, đoán Tần Sa cũng không keo kiệt vì một tên hạ nhân, mà hắn cũng đơn giản là lười mở miệng yêu cầu nên mới trực tiếp đem người bắt đi mất.
Trì Trọng Lâu còn chưa cùng Ân Nhược Nhàn nói một câu thì người với ngựa đã không thấy bóng dáng. Y lau sạch bụi trên mặt, lắc đầu than nhẹ. Đây khẳng định là Câu Bình nhị hoàng tử đi, trừ khuôn mặt tuấn mỹ, thì tính tình chả ai dám khen tặng, may mà khi đó chúc thọ hoàng mẫu không có đáp ứng đem Tuyết Ảnh gả cho hắn, nếu không thì Tuyết Ảnh cả đời lầm lỡ.
Liên tiếp vài ngày đều là nắng đông ấm áp, tuyết đọng cũng tan.
Hắc mã Mặc Thần được Trì Trọng Lâu chăm sóc kĩ càng, sinh lực khôi phục rất nhiều, bắt đầu ăn cỏ Trì Trọng Lâu đút cho.
Thanh Không không khỏi nhìn Trì Trọng Lâu bằng cặp mắt khác xưa, trong lời nói khách khí rất nhiều. Trì Trọng Lâu nếu rảnh rỗi sẽ cùng mã phu tán gẫu qua vài lần, cũng biết được ít nhiều nội tình trong vương phủ.
Biết được nhị hoàng tử Câu Bình do lão hoàng đế cùng hoàng hậu sinh ra, thân phận so với phi tử sinh ra đại hoàng tử cao quý hơn, nhưng bởi hoàng hậu lại mất sớm, gia thế nhà mẹ đẻ lại trái lại không bằng đại hoàng tử, mà lão hoàng đế Câu Bình thế nhưng lập trưởng không lập thứ, đem trưởng tử phong làm thái tử, lại có ý đem nhị hoàng tử đi ở rể Xích Ly. Kết quả Tần Sa đi sứ còn chưa về, lão hoàng đế Câu Bình đã chết vì bệnh, thái tử lên kế vị.
Ân Nhược Nhàn tuy là con trai do vợ cả sinh ra, nhưng trời sinh tính tình chỉ yêu nhất rượu với mỹ nhân, đối ngôi vị hoàng đế chẳng hề coi trọng, chỉ ở trong phủ cùng thị nhân ngâm phong lộng nguyệt (đùa gió trêu trăng).
Thanh Không nói đến thị nhân của nhị hoàng tử thì ấp a ấp úng, Trì Trọng Lâu nhớ lại ngày đó thiếu niên thanh tú kia cùng Ân Nhược Nhàn vô cùng thân mật, suy nghĩ một chút, cũng liền hiểu được nhị hoàng tử hóa ra ưa thích luyến đồng.
Thế nhưng Tần Sa phủ không có ai tìm đến. Trì Trọng Lâu đợi vài ngày có điểm bất an, nghĩ thầm chẳng lẽ Tần Sa từ lâu đã biết rõ tình hình, không dám đắc tội nhị hoàng tử nên đem hắn tặng cho Ân Nhược Nhàn?
Y cũng không muốn ở nơi có tên nhị hoàng tử xấu xa này cả đời… Trì Trọng Lâu cười khổ, đưa tay dặm cỏ khô cho Mặc Thần, sau đó phủi sạch cỏ trên người, trở lại phía nhà gỗ đơn sơ.
Ở chỗ này mấy ngày, chưa từng có người đem y phục cho y tắm rửa, Trì Trọng Lâu bình sinh có tính sạch sẽ.
Tối nay vô luận như thế nào cũng không nhẫn được nữa, y đun nước nóng thống thống khoái khoái tắm rửa, lại đem tất cả y phục dùng tạo giác ngâm nước giặt sạch, vắt khô phơi lên dây thừng trong phòng.
Làm xong mọi việc y lạnh đến nỗi hàm răng run lên cầm cậm, trần như nhộng nhanh chóng chui vào chăn, xoa xoa lòng bàn tay bàn chân mấy chỗ huyệt vị cho thông khí huyết. Một lát sau, thân thể từ từ ấm lên y mới dừng tay, quấn chăn mỏng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Mới vừa mông lung ngủ, cánh cửa nhà gỗ chợt bị người đẩy ra, đêm đông gió lạnh đến thấu xương lập tức tràn vào nhà, Trì Trọng Lâu rùng mình mở mắt, mượn ánh sáng ngọn nến đặt trên bàn, thấy rõ người tới lại là nhị hoàng tử.
Ân Nhược Nhàn lấy tay đóng cửa lại, đối với Trì Trọng Lâu nằm trên giường nhìn một hồi, đột nhiên nói:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Trì Trọng Lâu trừng mắt nhìn, không hiểu Ân Nhược Nhàn tại sao đến trước mặt y hỏi câu như vậy, trầm mặc không nói gì.
“Đừng nghĩ rằng nói dối có thể lừa gạt ta!”
Ân Nhược Nhàn đẩy đám y phục trước mặt, thấy trong phòng chỉ có duy nhất một cái ghế để ngồi, mỉm cười nói:
“Vệ Ứng Hầu hôm nay tự mình tìm tới cửa hỏi tung tích của ngươi, còn đồng ý đem mười tuấn đồng đổi lấy ngươi trở về. Ha ha, ta chưa bao giờ thấy Vệ Ứng Hầu vì ai mà lo lắng như thế này. Nói đi! Ngươi đến tột cùng là ai?”
“Ta, ta là người Tứ điện hạ Xích Ly đem cho Tần đại nhân… Ngự y…”
Trì Trọng Lâu không phải đứa ngốc, nếu Tần Sa khăng khăng không nói ra thân phận của y với Ân Nhược Nhàn, thì y cũng không nên chưa đánh đã khai, nếu để người hoàng tộc Câu Bình biết y là Xích Ly đại điện hạ, chắc chắc sẽ đem y giam cầm, vậy y đời này thực sự không có cơ hội trở về cố quốc rồi.
“Ngự y?”
Ân Nhược Nhàn đi đến trước giường, trên mặt ghi rõ ràng hai chữ không tin.
“Chưa có ngự y của quốc gia nào có lá gan lớn như ngươi, trông thấy hoàng thân quốc thích cũng không yết kiến, còn dám ngang nhiên nằm không đứng dậy sao? Ừ?”
Hắn vừa châm chọc, tay cũng cùng lúc vén chăn lên.
“A a a!!!”
Trì Trọng Lâu ngây người.
Ân Nhược Nhàn cũng thất thần.
Hắn vốn chỉ muốn đem thanh niên dám coi rẻ mình xuống giường giáo huấn một phen, ai giờ dưới chăn là thân thể không một tấc vải.
Bất quá…
Con mắt Ân Nhược Nhàn lướt nhanh trên cơ thể cân xứng thon dài màu mật ong nhàn nhạt của Trì Trọng Lâu, hơi híp lại.
Trước đó hắn gặp qua Trì Trọng Lâu, đều không chú ý, hiện tại thấy tận nơi, mới phát hiện nam tử này dung mạo không có gì đặc biệt, thế nhưng ánh mắt lại ôn nhuận trong trẻo, da cũng vô cùng láng bóng, vân nha nhẵn nhụi không thua gì nam thị trong phủ của hắn…
Còn có một mái tóc dài kia trên gối, vừa đen vừa sáng, giống như tơ lụa thượng đẳng.
Một cỗ hương thơm dược thảo nhàn nhạt, không biết là toát ra từ trên tóc hay trên người Trì Trọng Lâu, thấm vào trong người, khiến Ân Nhược Nhàn cầm lòng không được cúi người xuống tìm kiếm nơi mùi hương phát ra.
“Làm cái gì?”
Khí lạnh cuối cùng làm Trì Trọng Lâu tỉnh táo lại, ý thức được bản thân mình từ trước tới giờ chưa từng trần truồng trước mặt người khác, mặt không khỏi đỏ đến tận mang tai.
Đoạt lại chăn mỏng đem mình cuốn lại như cái bánh chưng, y nuốt giận nhìn Ân Nhược Nhàn, nói:
“Nhị hoàng tử, mời đi ra ngoài.”
Y tính tình hòa nhã, mặc dù đối xử với nô bộc cũng ôn hòa, nhưng đã xuống lệnh đuổi khách, chính là y thực sự tức giận. Nhưng vẻ mặt tức giận này rơi vào trong mắt Ân Nhược Nhàn, lại biểu tình giống như đùa giỡn, hắn trong lòng rung động, trái lại ngồi xuống mép giường, khẽ cười nói:
“Nơi này là vương phủ của ta, ngươi dựa vào cái gì muốn ta ra ngoài?”
Trì Trọng Lâu á khẩu, trừng mắt với Ân Nhược Nhàn, lại thấy nhị hoàng tử cư nhiên vươn tay ra, nắm lên một lọn tóc của y đưa đến chóp mũi ngửi:
“Kì quái, dược hương rốt cuộc là từ đâu tới? Chẳng lẽ là trên người ngươi? Để ta ngửi một chút xem.”
Con mắt xinh đẹp đảo qua, cười tủm tỉm cúi đầu, sáp tới mặt Trì Trọng Lâu, tay cũng không rảnh rỗi muốn sờ thử xem da thanh niên này có đúng hay không giống trong tưởng tượng của hắn vô cùng trơn mềm.
Cái này chính là bản tính phong lưu, dĩ nhiên lại coi y là luyến đồng trong phủ mà tán tỉnh trêu chọc! Trì Trọng Lâu nổi giận, lấy gối đầu che trước mặt:
“Nhị hoàng tử, xin tự trọng!”
Ân Nhược Nhàn nổi lên ý niệm, đem dự định lúc trước ném ra sau đầu, thầm nghĩ nên âu yếm trêu Trì Trọng Lâu. Trì Trọng Lâu càng chống cự, hắn càng làm tới. Hắn đẩy gối đầu, hai mắt chăm chú nhìn Trì Trọng Lâu, ôn nhu nói:
“Ngươi không muốn ta đối tốt với ngươi sao? Cho đến bây giờ, còn chưa biết tên của ngươi, nói cho ta biết.”
Rõ ràng là giọng ra lệnh, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, ẩn tình đưa tình, làm cho lòng người khẽ run. Ánh mắt lại càng ôn nhu đa tình, thực sự có thể nhấn chìm người.
Trì Trọng Lâu sống qua hai mươi lăm năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải sự việc này, biết rõ đối phương đang trêu cợt mình, nhưng y không tự chủ được tim đập nhanh hơn, hai gò má cũng nóng lên.
Tim lại run lên khi Ân Nhược Nhàn tuấn mỹ lần thứ hai tới gần. Y cuối cùng phun ra một tiếng thở dài, quay đầu nhìn về phía tường, lẳng lặng nói:
“Nhị hoàng tử, ngươi như thế này trêu đùa ta, rất thú vị sao?”
“Ngươi!”
Trong mắt Ân Nhược Nhàn hiện lên tia lúng túng.
Vốn tưởng thanh niên này hiền lành, thế nên hắn chỉ cần hơi nhu tình, đã nắm được người khác dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ Trì Trọng Lâu lại không bị mình mê hoặc. Từ trước đến nay hắn chưa có cảm giác thất bại như bậy giờ, nhưng vừa thấy Trì Trọng Lâu nghiêng đầu, hiện ra đường cổ cong cong mê người, lại có chút phong tình. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, đem môi hướng bên tai Trì Trọng Lâu khẽ chạm một cái:
“Da ngươi mềm thật đấy…”
“Bốp!”
Một tiếng tát thanh thúy vang lên, khiến bộ dáng tươi cười của hắn trở nên cứng ngắc.
Trì Trọng Lâu lần đầu tiên trong đời động thủ đánh người, bàn tay tê dại, căm tức nhìn kẻ vô liêm sỉ trước mặt, cũng sớm quên hiện tại mình đang ở dưới mái hiên người ta:
“Đi ra ngoài!”
Gương mặt tuấn tú của Ân Nhược Nhàn đen lại, trừng mắt nhìn Trì Trọng Lâu nửa ngày, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Được!’’
Sau đó đi thẳng ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Hai cánh cửa nhỏ mở tung sau khi hắn rời đi, gió lạnh tràn vào, thổi tắt ánh nết yếu ớt. Trì Trọng Lâu bất đắc dĩ, đành phải bọc chăn xuống đất đóng cửa, trở lại trên giường thì cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Vừa nãy nổi giận xuất thủ, hiện tại tỉnh táo lại, y bất giác có chút hối hận. Vạn nhất nhị hoàng tử thẹn quá hóa giận, đem y trả thù thì sao? Nhưng tưởng tượng đến vẻ mặt cợt nhả của Ân Nhược Nhàn lúc ấy, y vẫn còn cảm thấy nên cho hắn thêm hai cái tát nữa.
Quên đi! Đánh thì cũng đánh rồi, nghĩ nhiều cũng chẳng được gì. Thuyền đến đầu cầu tự khắc thẳng.
Y không suy nghĩ miên man nữa, yên ổn mộng đẹp cùng Chu Công.
“Cái tên thú y kia không biết nặng nhẹ dám đánh nhị hoàng tử?’’
Phượng Vũ nhìn gương mặt Ân Nhược Nhàn không che giấu được dấu ngón tay, kinh ngạc, nhịn không được muốn cười, lại không dám lộ ra tiếu ý, cố nén khiến cơ mặt giật giật:
“Lá gan của hắn cũng quá lớn đi, lại còn là người không hiểu quy củ của Xích Ly quốc, ngay cả hoàng thân cũng không để vào mắt?”
“Coi như hắn chán sống!”
Ân Nhược Nhàn hừ lạnh một tiếng, đưa tay kéo Phượng Vũ qua:
“Ngươi muốn cười thì cười. Nhịn xuống làm gì?”
Phượng Vũ lúc này mới “Phì!’’ ra tiếng, thuận thế ngồi lên đùi Ân hược Nhàn, vuốt khuôn mặt khó có được của nam nhân, hỏi:
“Nhị hoàng tử không phải là muốn giết hắn chứ?”
Ôm mỹ nhân trong lòng, Ân Nhược Nhàn cuối cùng cũng thấy chút thoải mái, nhàn nhạt nói:
“Ta muốn giết hắn! Ngay tại chỗ một chưởng đánh chết hắn!”
Tức thì tức, nhưng hoàng tộc cao quý, kiêu ngạo cũng không cho phép hắn cùng một tên tôi tớ so đo. Nhưng nhớ tới cái tát, tuyệt không thể bỏ qua!
Đáng hận nhất chính là, cho tới bây giờ đều là mỹ nhân lấy lòng hắn, vậy mà nam tử khuôn mặt bình thường kia căn bản không coi hắn là gì, tự tôn nam nhân của hắn bị tổn thương, đúng là không thể tha thứ!
Cánh tay ở bên hông Phuợng Vũ bất tri bất giác ôm chặt, nghe được tiếng kêu đau của Phượng Vũ mới giật mình phát giác chính mình thất thố, buông tay hừ lạnh:
“Ta không tin không thu phục được y! Một ngày nào đó, ta sẽ khiến y phải hầu hạ dưới thân, khóc lóc mà cầu ta!’’
Hai mắt hắn lóe lên quang mang chinh phục, Phượng Vũ nghĩ đến Ân Nhuợc Nhàn trên giường có đầy mánh khóe, mặt đỏ lên, hùa theo nói:
“Đúng vậy, nếu là thứ nhị hoàng tử muốn, nhất định trốn không được.”
Ân Nhược Nhàn cười nhẹ, khẽ cắn môi Phượng Vũ, hài lòng nghe thấy tiếng thiếu niên ngày càng dồn dập:
“Cũng chỉ có tiểu quỷ ngươi biết cách nói chuyện…”
Phượng Vũ bị tay Ân Nhược Nhàn lần vào trong áo vuốt ve, cảm thấy ngưa ngứa, lắc eo tránh trái tránh phải, dưới cánh tay bị Ân Nhược Nhàn chiếm đoạt, Phượng Vũ cười đến chảy nước mắt, đầu tựa lên vai Ân Nhược Nhàn cầu xin dừng lại.
Cả phòng, xuân tình gợn sóng.
Trì Trọng Lâu kể từ khi tát Ân Nhược Nhàn, thời gian sau đó sóng yên biển lặng, hệt như mọi chuyện trước đó chưa xảy ra, y cũng đem chuyện này quên luôn.
Hôm sau ăn tạm chén cháo loãng, sau đó thẳng hướng đến chuồng ngựa.
Trên mảnh đất trống, Thanh Không đang tắm rửa cho tuấn mã. Mặc Thần cũng ở đó, nó cũng đã hoàn toàn bình phục, thấy Trì Trọng Lâu tới thì vui vẻ chạy đến phun nhiệt khí.
Trì Trọng Lâu vỗ vỗ cổ nó, nhìn Thanh Không nói:
“Trong phủ ngươi quen ai là đại phu chứ? Có thể giúp ta mượn y thư được không?”
Cả ngày không có việc gì làm, y buồn chán đến mức phát bệnh luôn!
Thanh Không nhất thời mặt lộ vẻ lúng túng, hắn là một hán tử thô kệch, dốt đặc cán mai, làm sao có thể cùng đạI phu có giao tình được.
Trì Trọng Lâu thấy hắn khó xử, cũng thấy mình có chút vô ý:
“Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, không có gì đâu.”
Phía sau, vang lên thanh âm Ân Nhược Nhàn:
“Muốn sách, cứ nói với ta là được.”
Ân Nhược Nhàn mặc một thân cẩm y màu hồng, viền thêu kim tuyến, lưng đeo trường kiếm, nhìn có vẻ tiêu sái anh tuấn hướng Trì Trọng Lâu cười như gió xuân ấm áp, tựa hồ hoàn toàn quên mất ngày đó Trì Trọng Lâu cho hắn một cái bạt tai.
“Ngươi muốn y thư, để mai ta sai người dẫn ngươi đến Tàng thư lâu trong phủ.”
Trì Trọng Lâu nhìn hắn, không nói gì.
Nhị hoàng không biết từ đâu xuất hiện xum xoe, thực sự làm cho người ta nghi ngờ.
Ân Nhược Nhàn biết Trì trọng Lâu vẫn đối với mình đề phòng. Cũng không coi y là ngang bướng, sờ sờ Mặc Thần, phóng người lên ngựa, nhìn về phía Trì Trọng Lâu giơ tay ra:
“Lên đây đi! Ta đưa ngươi xuất phủ, nhìn xem ngoại thành Vĩnh Tắc sơn thủy phong quang như thế nào.”
“Không dám phiền đến nhị hoàng tử.’’
Lại còn nghĩ quấy rầy y? Trì Trọng Lâu đè xuống phản cảm trong lòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà từ chối, xoay người rời đi.
“Trọng Lâu điện hạ, không phải ngươi muốn biết tình hình Xích Ly dạo gần đây sao?”
Ân Nhược Nhàn hời hợt nói một câu, lại như bén nhọn, khiên Trì Trọng Lâu đi nửa bước dừng lại.
Y quay đầu lại, Ân Nhược Nhàn tủm tỉm nhìn y, lần thứ hai ở trên lưng ngựa cúi xuống:
“Lên đây đi, Trọng Lâu điện hạ.”
Trì Trọng Lâu trong lòng xoay chuyển hai cái, nói:
“Tự ta cưỡi ngựa.”
Sau đó đến chuồng ngựa dắt ra Thất hồng mã yên chi, lên ngựa.
Lễ nhạc xạ ngự* – đã là hoàng tộc Xích Ly tất cả đều học qua, y tuy rằng chỉ thích ngồi yên một chỗ không thích hoạt động, đối việc học võ cũng không có thiên phú, nhưng lại được cần mẫn bổ khuyết, ở trong cung dưới sự chỉ dạy của võ sư, cưỡi ngựa cũng không có kém.
Ân Nhược Nhàn có cảm giác ngoài ý muốn, nhìn Trì Trọng Lâu bên ngoài văn tĩnh nho nhã như vậy, còn tưởng y là một thư ngốc, không nghĩ tới Trì Trọng Lâu tư thế cưỡi ngựa vô cùng lão luyện.
Thanh niên này, càng ngày càng không giống trong tưởng tượng của hắn.
Trong mắt Ân Nhược Nhàn ý cường càng đậm, khẽ giật giây cương, dẫn theo Trì Trọng Lâu ra khỏi phủ đệ.
Thành Vĩnh Tắc nằm ở ranh giới phía Đông Câu Bình, ngoài thành phần lớn là bình nguyên, còn được vài ngọn núi nhỏ cùng hai sông lớn là Trường Giang và Hoàng Hà vây quanh.
Gió đông thổi tới mang theo mùi đất ẩm ướt cùng mùi lá mục.
Trì Trọng Lâu cùng Ân Nhược Nhàn sau khi ra khỏi thành, lại đi một hồi, hai bên đường bắt đầu xuất hiện cảnh sắc, nhưng cũng không có một bóng người. Chỉ thấy khắp nơi là bạch lộ , vịt trời bay qua ghềnh thác ngói vụn.
Y hắng giọng, đang định hỏi Ân Nhược Nhàn tình hình Xích Ly gần đây, lại thấy hắn dừng ngựa xuống gốc cây nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi:
“Phía trước có một sơn lĩnh chặn rồi, gió thổi cũng lớn, chúng ta dừng ở nơi này nghỉ chân một lát đi.”
Ân Nhược Nhàn cởi xuống áo choàng, lót trên phiến đá, để Trì Trọng Lâu ngồi xuống, lại lượm thêm cành cây để y sưởi ấm.
Trì Trọng Lâu vẫn đang mặc quần áo bằng vải thô kia, quả thực cảm thấy có chút lạnh. Ấm lên, sự chán ghét đối với Ân Nhược Nhàn cũng giảm xuống. Nghĩ thầm tên nhị hoàng tử này tuy điên cuồng, nhưng cũng biết quan tâm người khác.
“Cái kia.. làm sao ngươi biết tên của ta?”
Trì Trọng Lâu đợi một lát, chỉ thấy Ân Nhược Nhàn mỉm cười nhìn mình, y đành mở miệng trước.
Ân Nhược Nhàn gẩy đống lửa, cười nói:
“Vệ Ứng Hầu xem ngươi là người quan trọng, cũng quá không bình thường. Dĩ nhiên là ta ở sau lưng phái người điều tra rõ ràng.’’
Hắn quay mặt, nhìn thẳng Trì Trọng Lâu, thành khẩn cực kì:
“Trọng Lâu điện hạ, đêm đó Ân Nhược Nhàn ta mạo phạm, quả là đắc tội, xin Trọng Lâu điện hạ bao dung.”
Trì Trọng Lâu không giận ai lâu, thấy Ân Nhược Nhàn trịnh trọng hướng mình bồi tội, ngược lại cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng nói:
“Trọng Lâu đêm đó đả thương người, cũng có lỗi, cũng mong hoàng tử chớ để trong lòng.”
Ân Nhược Nhàn trong lòng thầm buồn cười, Xích Ly đại điện hạ quả nhiên thành thật, nghe hắn nói vài câu đã xóa tan địch ý. Sắc mặt hắn càng đêm đứng đắn:
“Đúng vậy, trước đây là do ta lỗ mãng, đáng đánh! Trọng Lâu huynh, ta với ngươi cách nhau ngàn dặm, có thể quen biết cũng coi như là hữu duyên. Nếu không chê, gọi Nhược Nhàn là được!’’
Trì Trọng Lâu do dự một chút, không lay chuyển được ánh mắt mong chờ của Ân Nhược Nhàn, gật đầu kêu một tiếng:
“Nhược Nhàn!”
Con mồi, từng bước từng bước đến gần bẫy rập. Ân Nhược Nhàn trong lòng đắc ý cười.
Hai người lập tức biết tuổi tác, Trì Trọng Lâu hơn Ân Nhược Nhàn một tuổi.
Y ở Xích Ly là huynh trưởng, tự nhiên mà đem cư xử của Ân Nhược Nhàn thành của thiếu niên hồ nháo, trong lòng đối với hành vi lúc trước của hắn cũng tan thành mây khói.
Hỏi tình hình Xích Ly gần đây, biết được Trì Tuyết Ảnh hôn lễ với Huyền Long, nhưng vào ngày đại hôn lại chết thảm dưới kiếm con tin Viêm Tuyết, không khỏi kinh ngạc vạn phần:
“Hoàng đế Huyền Long như thế nào lại không bảo vệ tốt Tuyết Ảnh, để người xông vào hỉ đường hành hung?”
Ân Nhược Nhàn lắc đầu:
“Trọng Lâu huynh, ngươi không biết, Huyền Dịch cứu không được thái tử quý quốc, sau còn bảo hộ cho hung thủ, không chịu xử con ti Viêm Tuyết. Sở dĩ Tứ điện hạ viết thư cho Vệ Ứng Hầu cầu cứu, muốn Câu Bình ta giúp đỡ Xích Ly, là muốn bắt ép Huyền Long nghiêm trừng hung thủ. Ta và hoàng huynh đã đáp ứng thỉnh cầu, đồng ý giúp quý quốc đối Huyền Long đòi công đạo.”
Trì Trọng Lâu bi thương gật đầu. Trì Tuyết Ảnh tuy không phải thân muội của y, nhưng đối y coi như cung kính, cứ như vậy chết thảm nơi Huyền Long tha hương. Hoàng mẫu vô cùng kì vọng Tuyết Ảnh, nhất định sẽ vì Tuyết Ảnh mà thống triệt tâm phế.
Y càng nghĩ càng lo lắng, nỗi nhớ nhà cũng cùng lúc dâng lên, không nhịn được dò hỏi:
“Nhược Nhàn, ngươi có thể đưa ta về Xích Ly không?”
“Lúc này thì không thể được.”
Ân Nhược Nhàn nhìn ánh mắt ảm đạm của Trì Trọng Lâu sau khi bị cự tuyệt:
“Trọng Lâu huynh nghìn vạn lần đừng hiểu lầm, Nhược Hàn ta cũng không mong huynh ở mãi Câu Bình, chỉ là hiện tại Câu Bình, Xích Ly cùng Huyền Long vô cùng có khả năng tuyên chiến, đến lúc đó binh hoang mã loạn, mà Câu Bình đến Xích Ly đường xá lại xa xôi, Nhược Hàn sao có thể yên tâm để huynh trở về trong nguy hiểm? Trọng Lâu huynh cứ an tâm ở trong phủ của ta, chờ thời thế thái bình ta đưa ngươi về nước, Nhược Hàn sẽ tuyệt đối không ngăn cản!’’
Hắn nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, Trì Trọng Lâu nhưng lại không thể nói một câu phản bác, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Bao tải được cởi ra. Trì Trọng Lâu hít sâu không khí trong lành, mở ra hai mắt.
Lọt vào tầm mắt y là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, vài ngọn nến chiếu sáng lên bốn bức tường tiêu điều vắng vẻ.
Một tráng hán nhanh tay gỡ vải bố khỏi miệng y, thanh âm thô lỗ:
“Từ nay ngươi ở đây, trước đi theo ta đến trù phòng lấy cơm, ăn xong rồi thì đi xem bệnh cho Mặc Thần.”
Trì Trọng Lâu nghe âm thanh đoán được vị tráng hán này chính là người cảnh cáo mình, cử động các đốt ngón tay đau nhức, y hỏi:
“Đây là nơi nào?”
“Vương phủ Nhị hoàng tử. Coi như ngươi tốt số, người khác muốn vào đây làm hạ nhân cũng không có phúc đâu!”
Tráng hán không nhịn được kéo Trì Trọng Lâu:
“Nhanh ăn rồi còn làm việc, chủ nhân quý nhất là con ngựa này, chữa tốt cho nó, sẽ ban thưởng ngươi không thiếu thứ gì.”
Trì Trọng Lâu bị tráng hán kéo ra bên ngoài, cuối cùng cũng sáng tỏ mình bị nhị hoàng tử bắt về làm thú y. Thật không còn gì để nói!
Trông mấy hạ nhân này dáng vẻ kiêu căng, có thể tưởng tượng bình thường hống hách ngang ngược như thế nào, nếu như tranh chấp, khó có thể tránh được việc da thịt y phải chịu khổ. Vẫn là nên nhẫn nại một thời gian rồi tính, chờ Tần Sa phát hiện mình mất tích, sớm muộn gì cũng đến nơi này đòi người.
Tráng hán tên Hoán Thanh Không, là người chăn ngựa trong phủ. Hắn dẫn Trì Trọng Lâu dùng qua cơm, cũng không để ý sắc trời đã tối, kéo người đi thẳng đến chuồng ngựa.
Nhị hoàng tử yêu ngựa, thế nên chuồng ngựa cực kì rộng lớn, bên trong được quét dọn sạch sẽ, tuyệt không ngửi thấy mùi lạ. Thanh Không đi đến cuối chuồng, đẩy cửa gỗ, Trì Trọng Lâu nhờ đèn lồng chiếu sáng trông thấy một đại mã toàn thân đen như mực đang không ngừng quay vòng vòng, thỉnh thoảng lại đá chân nằm rạp xuống lộ ra vẻ không còn chút sức lực đứng lên, màu lông nó cũng có chút phát ám, không giống loài ngựa bình thường.
Thanh Không vẫn còn đang lải nhải bên cạnh:
“Con ngựa này đã vài ngày không chịu ăn gì, tính tình lại càng nóng nảy không cho ai đến gần người, hôm qua mời đại phu còn bị nó đả thương, ngươi cũng cẩn thận chút.”
Trì Trọng Lâu nghĩ thầm, người này tướng mạo tuy hung ác nhưng lòng dạ cũng coi như là không quá xấu. Y gật đầu, thả nhẹ cước bộ đến gần hắc mã.
Y trời sinh miêu cẩu trâu ngựa các loại súc vật ưa thích thân cận, mà hắc mã lại có linh tính, cảm thấy Trì Trọng Lâu không có ác ý, cuối cùng hướng y sát lại, đầu vượt qua thành cửa, ở trên má Trì Trọng Lâu khẽ cọ.
Trì Trọng Lâu bị lỗ mũi hắc mã phun ra nhiệt khí làm cho ngứa ngáy, cười cười sờ đầu nó, mở rộng cửa đi vào trong khám bệnh. Y ở Xích Ly cũng thường thay ngự mã xem qua bệnh, lúc này kiểm tra hắc mã, lại nhìn tàu ngựa đựng cỏ khô, sau đó nhìn Thanh Không hỏi tập tính ăn của hắc mã, cuối cùng cũng biết nguyên nhân:
‘’Là do cho ăn tốt quá, lại bỏ đói hai ngày, đổi lại cho ta loại cỏ khô thông thường này đi thì tốt rồi.”
Thanh không bán tín bán nghi:
“Cho ăn tốt quá cũng không được? Chỗ này đều là cỏ khô thượng đẳng, là yến mạch với sâm tu bột, rất bổ đó.”
“Này bổ hơi quá rồi.”
Trì Trọng lâu không khách khí nói:
“Cho ngươi mỗi ngày ăn toàn thứ thập toàn đại bổ, sớm muộn gì ngươi cũng bệnh thôi!”
Thanh Không sờ sờ đầu cái hiểu cái không, lúc này ngoài chuồng ngựa mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện,vó trước hắc mã giương lên, từ sau lan can xông ra ngoài.
“A!”
Người bên ngoài không ngờ hắc mã lại đột nhiên lao ra, sợ hãi kêu to.
Trì Trọng Lâu lấy làm kinh hãi, vội vàng theo Thanh Không chạy vọt ra.
Một thiếu niên thanh tú mặc hoàng sam từ dưới đất chật vật đứng dậy, phủi phủi bùn đất cùng vụn tuyết trên áo, nhặt lên đèn lồng rơi bên cạnh.
Dây cương hắc mã được cầm trong tay một người. Người này nhìn thiếu niên đứng lên, hừ nhẹ một tiếng. Một đôi mắt tràn ngập tức giận nhưng vẫn mang vẻ phong lưu hướng tới Trì Trọng Lâu và Thanh Không lướt nhanh:
“Thanh Không! Ngươi sao lại không để ý Mặc Thần để nó chạy loạn như thế?”
Thanh Không lúng túng còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên kia đã nhẹ nhàng kéo cánh tay Ân Nhược Nhàn cười nói:
“Nhị hoàng tử, là Phượng Vũ nhát gan tự mình ngã xuống, cũng không bị thương, không có gì đáng ngại.”
Tức giận trong mắt Ân Nhược Nhàn thu lại:
“Mặc Thần hôm nay vẫn không ăn gì sao?”
“Vẫn không chịu ăn.”
Thanh Không thành thật cúi đầu.
“Thay ta dắt nó vào trong đi.”
Ân Nhược Nhàn đem dây cương ném cho Thanh Không, hắn lập tức dắt hắc mã vào, đi đến chuồng bên cạnh dắt ra tuấn mã toàn thân hỏa hồng, giúp Ân Nhược Nhàn và Phượng Vũ lên ngựa. Ân Nhược Nhàn kĩ năng cưỡi ngựa cực kì tốt, hai chân hơi kẹp nhẹ bụng, hồng mã tựa như mũi tên chạy ra xa.
Trì Trọng Lâu trong lòng cảm thán một tiếng, hồng mã bỗng nhiên quay đầu ngược lại, trong nháy mắt chạy đến trước hắn vài tấc thì dừng lại, đem hắn dọa sợ chết khiếp!
“Hảo hảo mà chữa bệnh cho Mặc Thần, đừng có chủ ý gi khác.”
Ân Nhược Nhàn nhìn thanh niên trước mặt nói một câu cảnh cáo, sau đó liền ôm lấy Phượng Vũ phóng ngựa như bay rời đi, lưu lại cho Trì Trọng Lâu một trận bụi mù.
Hắn vốn nghĩ muốn sai gia đinh đem tên thú y không có mắt kia đánh cho hả giận, nhưng nghĩ lại thấy ái mã của mình bệnh đến mấy ngày, liền dặn dò bọn đầy tớ trói Trì Trọng Lâu nhét vào trong xe ngựa, mang về phủ để hắn xem bệnh cho Mặc Thần. Về phần thú y kia có phải tôi tớ của Tần Sa hay không, Ân Nhược Nhàn căn bản không để trong lòng.
Với thân phận của hắn, muốn tôi tớ nhà ai, đấy chính là cho nhà đó mặt mũi, đoán Tần Sa cũng không keo kiệt vì một tên hạ nhân, mà hắn cũng đơn giản là lười mở miệng yêu cầu nên mới trực tiếp đem người bắt đi mất.
Trì Trọng Lâu còn chưa cùng Ân Nhược Nhàn nói một câu thì người với ngựa đã không thấy bóng dáng. Y lau sạch bụi trên mặt, lắc đầu than nhẹ. Đây khẳng định là Câu Bình nhị hoàng tử đi, trừ khuôn mặt tuấn mỹ, thì tính tình chả ai dám khen tặng, may mà khi đó chúc thọ hoàng mẫu không có đáp ứng đem Tuyết Ảnh gả cho hắn, nếu không thì Tuyết Ảnh cả đời lầm lỡ.
Liên tiếp vài ngày đều là nắng đông ấm áp, tuyết đọng cũng tan.
Hắc mã Mặc Thần được Trì Trọng Lâu chăm sóc kĩ càng, sinh lực khôi phục rất nhiều, bắt đầu ăn cỏ Trì Trọng Lâu đút cho.
Thanh Không không khỏi nhìn Trì Trọng Lâu bằng cặp mắt khác xưa, trong lời nói khách khí rất nhiều. Trì Trọng Lâu nếu rảnh rỗi sẽ cùng mã phu tán gẫu qua vài lần, cũng biết được ít nhiều nội tình trong vương phủ.
Biết được nhị hoàng tử Câu Bình do lão hoàng đế cùng hoàng hậu sinh ra, thân phận so với phi tử sinh ra đại hoàng tử cao quý hơn, nhưng bởi hoàng hậu lại mất sớm, gia thế nhà mẹ đẻ lại trái lại không bằng đại hoàng tử, mà lão hoàng đế Câu Bình thế nhưng lập trưởng không lập thứ, đem trưởng tử phong làm thái tử, lại có ý đem nhị hoàng tử đi ở rể Xích Ly. Kết quả Tần Sa đi sứ còn chưa về, lão hoàng đế Câu Bình đã chết vì bệnh, thái tử lên kế vị.
Ân Nhược Nhàn tuy là con trai do vợ cả sinh ra, nhưng trời sinh tính tình chỉ yêu nhất rượu với mỹ nhân, đối ngôi vị hoàng đế chẳng hề coi trọng, chỉ ở trong phủ cùng thị nhân ngâm phong lộng nguyệt (đùa gió trêu trăng).
Thanh Không nói đến thị nhân của nhị hoàng tử thì ấp a ấp úng, Trì Trọng Lâu nhớ lại ngày đó thiếu niên thanh tú kia cùng Ân Nhược Nhàn vô cùng thân mật, suy nghĩ một chút, cũng liền hiểu được nhị hoàng tử hóa ra ưa thích luyến đồng.
Thế nhưng Tần Sa phủ không có ai tìm đến. Trì Trọng Lâu đợi vài ngày có điểm bất an, nghĩ thầm chẳng lẽ Tần Sa từ lâu đã biết rõ tình hình, không dám đắc tội nhị hoàng tử nên đem hắn tặng cho Ân Nhược Nhàn?
Y cũng không muốn ở nơi có tên nhị hoàng tử xấu xa này cả đời… Trì Trọng Lâu cười khổ, đưa tay dặm cỏ khô cho Mặc Thần, sau đó phủi sạch cỏ trên người, trở lại phía nhà gỗ đơn sơ.
Ở chỗ này mấy ngày, chưa từng có người đem y phục cho y tắm rửa, Trì Trọng Lâu bình sinh có tính sạch sẽ.
Tối nay vô luận như thế nào cũng không nhẫn được nữa, y đun nước nóng thống thống khoái khoái tắm rửa, lại đem tất cả y phục dùng tạo giác ngâm nước giặt sạch, vắt khô phơi lên dây thừng trong phòng.
Làm xong mọi việc y lạnh đến nỗi hàm răng run lên cầm cậm, trần như nhộng nhanh chóng chui vào chăn, xoa xoa lòng bàn tay bàn chân mấy chỗ huyệt vị cho thông khí huyết. Một lát sau, thân thể từ từ ấm lên y mới dừng tay, quấn chăn mỏng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Mới vừa mông lung ngủ, cánh cửa nhà gỗ chợt bị người đẩy ra, đêm đông gió lạnh đến thấu xương lập tức tràn vào nhà, Trì Trọng Lâu rùng mình mở mắt, mượn ánh sáng ngọn nến đặt trên bàn, thấy rõ người tới lại là nhị hoàng tử.
Ân Nhược Nhàn lấy tay đóng cửa lại, đối với Trì Trọng Lâu nằm trên giường nhìn một hồi, đột nhiên nói:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Trì Trọng Lâu trừng mắt nhìn, không hiểu Ân Nhược Nhàn tại sao đến trước mặt y hỏi câu như vậy, trầm mặc không nói gì.
“Đừng nghĩ rằng nói dối có thể lừa gạt ta!”
Ân Nhược Nhàn đẩy đám y phục trước mặt, thấy trong phòng chỉ có duy nhất một cái ghế để ngồi, mỉm cười nói:
“Vệ Ứng Hầu hôm nay tự mình tìm tới cửa hỏi tung tích của ngươi, còn đồng ý đem mười tuấn đồng đổi lấy ngươi trở về. Ha ha, ta chưa bao giờ thấy Vệ Ứng Hầu vì ai mà lo lắng như thế này. Nói đi! Ngươi đến tột cùng là ai?”
“Ta, ta là người Tứ điện hạ Xích Ly đem cho Tần đại nhân… Ngự y…”
Trì Trọng Lâu không phải đứa ngốc, nếu Tần Sa khăng khăng không nói ra thân phận của y với Ân Nhược Nhàn, thì y cũng không nên chưa đánh đã khai, nếu để người hoàng tộc Câu Bình biết y là Xích Ly đại điện hạ, chắc chắc sẽ đem y giam cầm, vậy y đời này thực sự không có cơ hội trở về cố quốc rồi.
“Ngự y?”
Ân Nhược Nhàn đi đến trước giường, trên mặt ghi rõ ràng hai chữ không tin.
“Chưa có ngự y của quốc gia nào có lá gan lớn như ngươi, trông thấy hoàng thân quốc thích cũng không yết kiến, còn dám ngang nhiên nằm không đứng dậy sao? Ừ?”
Hắn vừa châm chọc, tay cũng cùng lúc vén chăn lên.
“A a a!!!”
Trì Trọng Lâu ngây người.
Ân Nhược Nhàn cũng thất thần.
Hắn vốn chỉ muốn đem thanh niên dám coi rẻ mình xuống giường giáo huấn một phen, ai giờ dưới chăn là thân thể không một tấc vải.
Bất quá…
Con mắt Ân Nhược Nhàn lướt nhanh trên cơ thể cân xứng thon dài màu mật ong nhàn nhạt của Trì Trọng Lâu, hơi híp lại.
Trước đó hắn gặp qua Trì Trọng Lâu, đều không chú ý, hiện tại thấy tận nơi, mới phát hiện nam tử này dung mạo không có gì đặc biệt, thế nhưng ánh mắt lại ôn nhuận trong trẻo, da cũng vô cùng láng bóng, vân nha nhẵn nhụi không thua gì nam thị trong phủ của hắn…
Còn có một mái tóc dài kia trên gối, vừa đen vừa sáng, giống như tơ lụa thượng đẳng.
Một cỗ hương thơm dược thảo nhàn nhạt, không biết là toát ra từ trên tóc hay trên người Trì Trọng Lâu, thấm vào trong người, khiến Ân Nhược Nhàn cầm lòng không được cúi người xuống tìm kiếm nơi mùi hương phát ra.
“Làm cái gì?”
Khí lạnh cuối cùng làm Trì Trọng Lâu tỉnh táo lại, ý thức được bản thân mình từ trước tới giờ chưa từng trần truồng trước mặt người khác, mặt không khỏi đỏ đến tận mang tai.
Đoạt lại chăn mỏng đem mình cuốn lại như cái bánh chưng, y nuốt giận nhìn Ân Nhược Nhàn, nói:
“Nhị hoàng tử, mời đi ra ngoài.”
Y tính tình hòa nhã, mặc dù đối xử với nô bộc cũng ôn hòa, nhưng đã xuống lệnh đuổi khách, chính là y thực sự tức giận. Nhưng vẻ mặt tức giận này rơi vào trong mắt Ân Nhược Nhàn, lại biểu tình giống như đùa giỡn, hắn trong lòng rung động, trái lại ngồi xuống mép giường, khẽ cười nói:
“Nơi này là vương phủ của ta, ngươi dựa vào cái gì muốn ta ra ngoài?”
Trì Trọng Lâu á khẩu, trừng mắt với Ân Nhược Nhàn, lại thấy nhị hoàng tử cư nhiên vươn tay ra, nắm lên một lọn tóc của y đưa đến chóp mũi ngửi:
“Kì quái, dược hương rốt cuộc là từ đâu tới? Chẳng lẽ là trên người ngươi? Để ta ngửi một chút xem.”
Con mắt xinh đẹp đảo qua, cười tủm tỉm cúi đầu, sáp tới mặt Trì Trọng Lâu, tay cũng không rảnh rỗi muốn sờ thử xem da thanh niên này có đúng hay không giống trong tưởng tượng của hắn vô cùng trơn mềm.
Cái này chính là bản tính phong lưu, dĩ nhiên lại coi y là luyến đồng trong phủ mà tán tỉnh trêu chọc! Trì Trọng Lâu nổi giận, lấy gối đầu che trước mặt:
“Nhị hoàng tử, xin tự trọng!”
Ân Nhược Nhàn nổi lên ý niệm, đem dự định lúc trước ném ra sau đầu, thầm nghĩ nên âu yếm trêu Trì Trọng Lâu. Trì Trọng Lâu càng chống cự, hắn càng làm tới. Hắn đẩy gối đầu, hai mắt chăm chú nhìn Trì Trọng Lâu, ôn nhu nói:
“Ngươi không muốn ta đối tốt với ngươi sao? Cho đến bây giờ, còn chưa biết tên của ngươi, nói cho ta biết.”
Rõ ràng là giọng ra lệnh, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, ẩn tình đưa tình, làm cho lòng người khẽ run. Ánh mắt lại càng ôn nhu đa tình, thực sự có thể nhấn chìm người.
Trì Trọng Lâu sống qua hai mươi lăm năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải sự việc này, biết rõ đối phương đang trêu cợt mình, nhưng y không tự chủ được tim đập nhanh hơn, hai gò má cũng nóng lên.
Tim lại run lên khi Ân Nhược Nhàn tuấn mỹ lần thứ hai tới gần. Y cuối cùng phun ra một tiếng thở dài, quay đầu nhìn về phía tường, lẳng lặng nói:
“Nhị hoàng tử, ngươi như thế này trêu đùa ta, rất thú vị sao?”
“Ngươi!”
Trong mắt Ân Nhược Nhàn hiện lên tia lúng túng.
Vốn tưởng thanh niên này hiền lành, thế nên hắn chỉ cần hơi nhu tình, đã nắm được người khác dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ Trì Trọng Lâu lại không bị mình mê hoặc. Từ trước đến nay hắn chưa có cảm giác thất bại như bậy giờ, nhưng vừa thấy Trì Trọng Lâu nghiêng đầu, hiện ra đường cổ cong cong mê người, lại có chút phong tình. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, đem môi hướng bên tai Trì Trọng Lâu khẽ chạm một cái:
“Da ngươi mềm thật đấy…”
“Bốp!”
Một tiếng tát thanh thúy vang lên, khiến bộ dáng tươi cười của hắn trở nên cứng ngắc.
Trì Trọng Lâu lần đầu tiên trong đời động thủ đánh người, bàn tay tê dại, căm tức nhìn kẻ vô liêm sỉ trước mặt, cũng sớm quên hiện tại mình đang ở dưới mái hiên người ta:
“Đi ra ngoài!”
Gương mặt tuấn tú của Ân Nhược Nhàn đen lại, trừng mắt nhìn Trì Trọng Lâu nửa ngày, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Được!’’
Sau đó đi thẳng ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Hai cánh cửa nhỏ mở tung sau khi hắn rời đi, gió lạnh tràn vào, thổi tắt ánh nết yếu ớt. Trì Trọng Lâu bất đắc dĩ, đành phải bọc chăn xuống đất đóng cửa, trở lại trên giường thì cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Vừa nãy nổi giận xuất thủ, hiện tại tỉnh táo lại, y bất giác có chút hối hận. Vạn nhất nhị hoàng tử thẹn quá hóa giận, đem y trả thù thì sao? Nhưng tưởng tượng đến vẻ mặt cợt nhả của Ân Nhược Nhàn lúc ấy, y vẫn còn cảm thấy nên cho hắn thêm hai cái tát nữa.
Quên đi! Đánh thì cũng đánh rồi, nghĩ nhiều cũng chẳng được gì. Thuyền đến đầu cầu tự khắc thẳng.
Y không suy nghĩ miên man nữa, yên ổn mộng đẹp cùng Chu Công.
“Cái tên thú y kia không biết nặng nhẹ dám đánh nhị hoàng tử?’’
Phượng Vũ nhìn gương mặt Ân Nhược Nhàn không che giấu được dấu ngón tay, kinh ngạc, nhịn không được muốn cười, lại không dám lộ ra tiếu ý, cố nén khiến cơ mặt giật giật:
“Lá gan của hắn cũng quá lớn đi, lại còn là người không hiểu quy củ của Xích Ly quốc, ngay cả hoàng thân cũng không để vào mắt?”
“Coi như hắn chán sống!”
Ân Nhược Nhàn hừ lạnh một tiếng, đưa tay kéo Phượng Vũ qua:
“Ngươi muốn cười thì cười. Nhịn xuống làm gì?”
Phượng Vũ lúc này mới “Phì!’’ ra tiếng, thuận thế ngồi lên đùi Ân hược Nhàn, vuốt khuôn mặt khó có được của nam nhân, hỏi:
“Nhị hoàng tử không phải là muốn giết hắn chứ?”
Ôm mỹ nhân trong lòng, Ân Nhược Nhàn cuối cùng cũng thấy chút thoải mái, nhàn nhạt nói:
“Ta muốn giết hắn! Ngay tại chỗ một chưởng đánh chết hắn!”
Tức thì tức, nhưng hoàng tộc cao quý, kiêu ngạo cũng không cho phép hắn cùng một tên tôi tớ so đo. Nhưng nhớ tới cái tát, tuyệt không thể bỏ qua!
Đáng hận nhất chính là, cho tới bây giờ đều là mỹ nhân lấy lòng hắn, vậy mà nam tử khuôn mặt bình thường kia căn bản không coi hắn là gì, tự tôn nam nhân của hắn bị tổn thương, đúng là không thể tha thứ!
Cánh tay ở bên hông Phuợng Vũ bất tri bất giác ôm chặt, nghe được tiếng kêu đau của Phượng Vũ mới giật mình phát giác chính mình thất thố, buông tay hừ lạnh:
“Ta không tin không thu phục được y! Một ngày nào đó, ta sẽ khiến y phải hầu hạ dưới thân, khóc lóc mà cầu ta!’’
Hai mắt hắn lóe lên quang mang chinh phục, Phượng Vũ nghĩ đến Ân Nhuợc Nhàn trên giường có đầy mánh khóe, mặt đỏ lên, hùa theo nói:
“Đúng vậy, nếu là thứ nhị hoàng tử muốn, nhất định trốn không được.”
Ân Nhược Nhàn cười nhẹ, khẽ cắn môi Phượng Vũ, hài lòng nghe thấy tiếng thiếu niên ngày càng dồn dập:
“Cũng chỉ có tiểu quỷ ngươi biết cách nói chuyện…”
Phượng Vũ bị tay Ân Nhược Nhàn lần vào trong áo vuốt ve, cảm thấy ngưa ngứa, lắc eo tránh trái tránh phải, dưới cánh tay bị Ân Nhược Nhàn chiếm đoạt, Phượng Vũ cười đến chảy nước mắt, đầu tựa lên vai Ân Nhược Nhàn cầu xin dừng lại.
Cả phòng, xuân tình gợn sóng.
Trì Trọng Lâu kể từ khi tát Ân Nhược Nhàn, thời gian sau đó sóng yên biển lặng, hệt như mọi chuyện trước đó chưa xảy ra, y cũng đem chuyện này quên luôn.
Hôm sau ăn tạm chén cháo loãng, sau đó thẳng hướng đến chuồng ngựa.
Trên mảnh đất trống, Thanh Không đang tắm rửa cho tuấn mã. Mặc Thần cũng ở đó, nó cũng đã hoàn toàn bình phục, thấy Trì Trọng Lâu tới thì vui vẻ chạy đến phun nhiệt khí.
Trì Trọng Lâu vỗ vỗ cổ nó, nhìn Thanh Không nói:
“Trong phủ ngươi quen ai là đại phu chứ? Có thể giúp ta mượn y thư được không?”
Cả ngày không có việc gì làm, y buồn chán đến mức phát bệnh luôn!
Thanh Không nhất thời mặt lộ vẻ lúng túng, hắn là một hán tử thô kệch, dốt đặc cán mai, làm sao có thể cùng đạI phu có giao tình được.
Trì Trọng Lâu thấy hắn khó xử, cũng thấy mình có chút vô ý:
“Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, không có gì đâu.”
Phía sau, vang lên thanh âm Ân Nhược Nhàn:
“Muốn sách, cứ nói với ta là được.”
Ân Nhược Nhàn mặc một thân cẩm y màu hồng, viền thêu kim tuyến, lưng đeo trường kiếm, nhìn có vẻ tiêu sái anh tuấn hướng Trì Trọng Lâu cười như gió xuân ấm áp, tựa hồ hoàn toàn quên mất ngày đó Trì Trọng Lâu cho hắn một cái bạt tai.
“Ngươi muốn y thư, để mai ta sai người dẫn ngươi đến Tàng thư lâu trong phủ.”
Trì Trọng Lâu nhìn hắn, không nói gì.
Nhị hoàng không biết từ đâu xuất hiện xum xoe, thực sự làm cho người ta nghi ngờ.
Ân Nhược Nhàn biết Trì trọng Lâu vẫn đối với mình đề phòng. Cũng không coi y là ngang bướng, sờ sờ Mặc Thần, phóng người lên ngựa, nhìn về phía Trì Trọng Lâu giơ tay ra:
“Lên đây đi! Ta đưa ngươi xuất phủ, nhìn xem ngoại thành Vĩnh Tắc sơn thủy phong quang như thế nào.”
“Không dám phiền đến nhị hoàng tử.’’
Lại còn nghĩ quấy rầy y? Trì Trọng Lâu đè xuống phản cảm trong lòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà từ chối, xoay người rời đi.
“Trọng Lâu điện hạ, không phải ngươi muốn biết tình hình Xích Ly dạo gần đây sao?”
Ân Nhược Nhàn hời hợt nói một câu, lại như bén nhọn, khiên Trì Trọng Lâu đi nửa bước dừng lại.
Y quay đầu lại, Ân Nhược Nhàn tủm tỉm nhìn y, lần thứ hai ở trên lưng ngựa cúi xuống:
“Lên đây đi, Trọng Lâu điện hạ.”
Trì Trọng Lâu trong lòng xoay chuyển hai cái, nói:
“Tự ta cưỡi ngựa.”
Sau đó đến chuồng ngựa dắt ra Thất hồng mã yên chi, lên ngựa.
Lễ nhạc xạ ngự* – đã là hoàng tộc Xích Ly tất cả đều học qua, y tuy rằng chỉ thích ngồi yên một chỗ không thích hoạt động, đối việc học võ cũng không có thiên phú, nhưng lại được cần mẫn bổ khuyết, ở trong cung dưới sự chỉ dạy của võ sư, cưỡi ngựa cũng không có kém.
Ân Nhược Nhàn có cảm giác ngoài ý muốn, nhìn Trì Trọng Lâu bên ngoài văn tĩnh nho nhã như vậy, còn tưởng y là một thư ngốc, không nghĩ tới Trì Trọng Lâu tư thế cưỡi ngựa vô cùng lão luyện.
Thanh niên này, càng ngày càng không giống trong tưởng tượng của hắn.
Trong mắt Ân Nhược Nhàn ý cường càng đậm, khẽ giật giây cương, dẫn theo Trì Trọng Lâu ra khỏi phủ đệ.
Thành Vĩnh Tắc nằm ở ranh giới phía Đông Câu Bình, ngoài thành phần lớn là bình nguyên, còn được vài ngọn núi nhỏ cùng hai sông lớn là Trường Giang và Hoàng Hà vây quanh.
Gió đông thổi tới mang theo mùi đất ẩm ướt cùng mùi lá mục.
Trì Trọng Lâu cùng Ân Nhược Nhàn sau khi ra khỏi thành, lại đi một hồi, hai bên đường bắt đầu xuất hiện cảnh sắc, nhưng cũng không có một bóng người. Chỉ thấy khắp nơi là bạch lộ , vịt trời bay qua ghềnh thác ngói vụn.
Y hắng giọng, đang định hỏi Ân Nhược Nhàn tình hình Xích Ly gần đây, lại thấy hắn dừng ngựa xuống gốc cây nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi:
“Phía trước có một sơn lĩnh chặn rồi, gió thổi cũng lớn, chúng ta dừng ở nơi này nghỉ chân một lát đi.”
Ân Nhược Nhàn cởi xuống áo choàng, lót trên phiến đá, để Trì Trọng Lâu ngồi xuống, lại lượm thêm cành cây để y sưởi ấm.
Trì Trọng Lâu vẫn đang mặc quần áo bằng vải thô kia, quả thực cảm thấy có chút lạnh. Ấm lên, sự chán ghét đối với Ân Nhược Nhàn cũng giảm xuống. Nghĩ thầm tên nhị hoàng tử này tuy điên cuồng, nhưng cũng biết quan tâm người khác.
“Cái kia.. làm sao ngươi biết tên của ta?”
Trì Trọng Lâu đợi một lát, chỉ thấy Ân Nhược Nhàn mỉm cười nhìn mình, y đành mở miệng trước.
Ân Nhược Nhàn gẩy đống lửa, cười nói:
“Vệ Ứng Hầu xem ngươi là người quan trọng, cũng quá không bình thường. Dĩ nhiên là ta ở sau lưng phái người điều tra rõ ràng.’’
Hắn quay mặt, nhìn thẳng Trì Trọng Lâu, thành khẩn cực kì:
“Trọng Lâu điện hạ, đêm đó Ân Nhược Nhàn ta mạo phạm, quả là đắc tội, xin Trọng Lâu điện hạ bao dung.”
Trì Trọng Lâu không giận ai lâu, thấy Ân Nhược Nhàn trịnh trọng hướng mình bồi tội, ngược lại cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng nói:
“Trọng Lâu đêm đó đả thương người, cũng có lỗi, cũng mong hoàng tử chớ để trong lòng.”
Ân Nhược Nhàn trong lòng thầm buồn cười, Xích Ly đại điện hạ quả nhiên thành thật, nghe hắn nói vài câu đã xóa tan địch ý. Sắc mặt hắn càng đêm đứng đắn:
“Đúng vậy, trước đây là do ta lỗ mãng, đáng đánh! Trọng Lâu huynh, ta với ngươi cách nhau ngàn dặm, có thể quen biết cũng coi như là hữu duyên. Nếu không chê, gọi Nhược Nhàn là được!’’
Trì Trọng Lâu do dự một chút, không lay chuyển được ánh mắt mong chờ của Ân Nhược Nhàn, gật đầu kêu một tiếng:
“Nhược Nhàn!”
Con mồi, từng bước từng bước đến gần bẫy rập. Ân Nhược Nhàn trong lòng đắc ý cười.
Hai người lập tức biết tuổi tác, Trì Trọng Lâu hơn Ân Nhược Nhàn một tuổi.
Y ở Xích Ly là huynh trưởng, tự nhiên mà đem cư xử của Ân Nhược Nhàn thành của thiếu niên hồ nháo, trong lòng đối với hành vi lúc trước của hắn cũng tan thành mây khói.
Hỏi tình hình Xích Ly gần đây, biết được Trì Tuyết Ảnh hôn lễ với Huyền Long, nhưng vào ngày đại hôn lại chết thảm dưới kiếm con tin Viêm Tuyết, không khỏi kinh ngạc vạn phần:
“Hoàng đế Huyền Long như thế nào lại không bảo vệ tốt Tuyết Ảnh, để người xông vào hỉ đường hành hung?”
Ân Nhược Nhàn lắc đầu:
“Trọng Lâu huynh, ngươi không biết, Huyền Dịch cứu không được thái tử quý quốc, sau còn bảo hộ cho hung thủ, không chịu xử con ti Viêm Tuyết. Sở dĩ Tứ điện hạ viết thư cho Vệ Ứng Hầu cầu cứu, muốn Câu Bình ta giúp đỡ Xích Ly, là muốn bắt ép Huyền Long nghiêm trừng hung thủ. Ta và hoàng huynh đã đáp ứng thỉnh cầu, đồng ý giúp quý quốc đối Huyền Long đòi công đạo.”
Trì Trọng Lâu bi thương gật đầu. Trì Tuyết Ảnh tuy không phải thân muội của y, nhưng đối y coi như cung kính, cứ như vậy chết thảm nơi Huyền Long tha hương. Hoàng mẫu vô cùng kì vọng Tuyết Ảnh, nhất định sẽ vì Tuyết Ảnh mà thống triệt tâm phế.
Y càng nghĩ càng lo lắng, nỗi nhớ nhà cũng cùng lúc dâng lên, không nhịn được dò hỏi:
“Nhược Nhàn, ngươi có thể đưa ta về Xích Ly không?”
“Lúc này thì không thể được.”
Ân Nhược Nhàn nhìn ánh mắt ảm đạm của Trì Trọng Lâu sau khi bị cự tuyệt:
“Trọng Lâu huynh nghìn vạn lần đừng hiểu lầm, Nhược Hàn ta cũng không mong huynh ở mãi Câu Bình, chỉ là hiện tại Câu Bình, Xích Ly cùng Huyền Long vô cùng có khả năng tuyên chiến, đến lúc đó binh hoang mã loạn, mà Câu Bình đến Xích Ly đường xá lại xa xôi, Nhược Hàn sao có thể yên tâm để huynh trở về trong nguy hiểm? Trọng Lâu huynh cứ an tâm ở trong phủ của ta, chờ thời thế thái bình ta đưa ngươi về nước, Nhược Hàn sẽ tuyệt đối không ngăn cản!’’
Hắn nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, Trì Trọng Lâu nhưng lại không thể nói một câu phản bác, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook