Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 3 - Chương 34-12



Kết thúc trận chiến đầu, thắng thua khiến kẻ khác mở rộng tầm mắt.
Nói bọn họ thắng, thì thật ra cũng chẳng vẻ vang gì, chẳng qua là thắng nhờ trí, chứ không phải chiến đấu trực diện.
Đương nhiên, trên chiến trường thì chẳng có đạo nghĩa gì, những người đó là đối thủ, là kẻ địch, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, chiến tranh là như vậy, không cần hỏi quá trình, chỉ cần kết quả.
Thắng là thắng!
Nhưng thắng lợi nho nhỏ này cũng khiến Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt thấy rõ chênh lệch giữa hai bên, hải quân Đông Sở trang bị đầy đủ, kinh nghiệm dày dặn, Đại Tần không thể sánh bằng, Lần này chủ soái Đông Sở vắng mặt, mà lần sau nếu Đông Phương Nhuận chỉ huy thì chắc chắn họ không thể thừa cơ như thế được.
Cho nên, huấn luyện hải quân vẫn là chuyện cấp bách nhất.
Mà khi Chiến Bắc Liệt bận rộn, Lãnh Hạ lại nghênh đón một người khách bất ngờ.
Tiểu hòa thượng ở Thanh Long Tự.
Tiểu hòa thượng này chính là người bị Hoa Thiên đùa giỡn trước đây, giờ đã mười bảy mười tám tuổi, vẫn môi hồng răng trắng như trước, chắp tay trước ngực niệm: “A di đà phật A di đà phật………”
Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, lúc này hắn đang mở to mắt, lén lút trông trước ngó sau, nhìn a nhìn.
Lãnh Hạ bật cười, khiêu mi nhìn hắn: “Tiểu sư phụ cứ tự nhiên đi, Hoa cô nương không ở đây!”
Rất rõ ràng, tiểu hòa thượng thở phào một hơi, xoa xoa đầu, xấu hổ tự nói: “Phật tổ phù hộ!”
Tên ẻo lả kia, không biết đã tạo thành bóng ma lớn thế nào với tiểu hòa thượng này!
“Tiểu sư phụ có lễ.”
Hắn ngượng ngùng cười cười theo, ánh mắt vẫn chăm chú: “Nữ thí chủ có lễ, sư phụ bảo tiểu tăng chuyển cáo nữ thí chủ, lời lần trước sư phụ tặng nữ thí chủ, có lẽ có thể giải quyết nguy khốn nhất thời.”
Mày liễu giương lên, Lãnh Hạ cụp mắt, trầm ngâm trong chốc lát.
Đột nhiên, Chiến Bắc Liệt sải bước đi vào, thấy tiểu hòa thượng liền nhảy tới, gấp gáp hỏi: “Tiểu sư phụ, lẽ nào Bản vương lại sắp có con gái?”
Nam nhân?
Tiểu hòa thượng lập tức cảnh giác, liên tục lui ra phía sau ba bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bắt đầu niệm kinh.
Chiến Bắc Liệt kinh ngạc, sợ thành thế này á?
Khóe miệng giật một cái, Lãnh Hạ nín cười, đạp cho hắn một cước, chỉ biết con gái, coi nàng là lợn nái chắc?
Mỗ nam hậm hực.
Thất vọng, thở dài, chống cằm, ra vẻ suy tư.
Rèm lại bị vén lên, một cái đầu nhỏ thò vào, phượng mâu xinh đẹp chớp chớp, cắn vạt áo màu xanh bất diệc nhạc hồ.
Chủ nhân vạt áo ghét bỏ cúi đầu, liếc nhìn vạt áo thấm đẫm nước bọt, hít sâu một hơi, nhịn!
Ưng mâu Chiến Bắc Liệt vụt sáng.
Mỗ Chiến thần nhe răng nhếch miệng, ra vẻ từ ái, ngữ điệu muốn bao nhiêu nhu hòa thì có bấy nhiêu nhu hòa: “Tiểu Ca Dao…..”
“Khanh khách.” Tiểu Ca Dao buông lỏng ra vạt áo ra, bập bẹ một hồi mà không biết là nói gì, có vẻ cũng biết là cha ruột nên quơ quơ hai cánh tay ra cười vui vẻ.
Mộ Nhị thở phào nhẹ nhõm, giơ đứa trẻ trong lòng về phía trước.
“Đúng là con gái ngoan!” Mỗ nam lập tức cảm thấy tình phụ tử dâng trào, dương dương đắc ý ưỡn ngực ngẩng đầu hóp bụng, vui vẻ bước lên.
Đang định ôm con gái vào lòng thì tiểu cô nương lại không chịu, phượng mâu trong veo như nước, miệng tiếp tục gặm vạt áo, cắn chặt không thả ra.
Đại khái là ‘cha mà bế đi, con sẽ khóc cho mà xem’
Chiến Bắc Liệt phẫn nộ!
Hắn trừng mắt nhìn Mộ Nhị, một lúc lâu sau mới phun ra một câu giận dữ: “Trả con gái lại cho lão tử!”
Oán niệm lượn lờ thế kia như là tiểu tức phụ, Lãnh Hạ trực tiếp xem thường, mất mặt!
Tiểu hòa thượng hơi nghiêng đầu sang, muốn nói lại thôi, nhấc chân, thu hồi, nhấc chân, thu hồi……
Rối rắm mãi cuối cùng mới cắn răng bước lên, nhắm mắt chịu chết: “Liệt Vương gia, sư phụ còn có một câu tặng cho ngài.”
“Không nghe, hôm nay lão tử muốn giết chết tên này!”
Tiểu hòa thượng run lên, giết chết, giết chết, giết chết, giết chết……..
Hắn hơi nghẹn ngào nói: “A di đà phật, sư phụ nói những lời này có liên quan tới lệnh ái.”
Vụt, mỗ nam lập tức quay đầu, mắt sáng như đèn pha.
Cùng lúc đó, một tiếng cào tường tê tâm liệt phế truyền đến, ngay sau đó, có thể nhìn thấy bên ngoài lều có một cái bóng, uốn éo như rắn, cong mông, bò lên đỉnh lều.
Sắc mặt tiểu hòa thượng trắng nhợt, sư phụ a, con đã nói bên cạnh nữ nhân này không có ai bình thường mà!
Lãnh Hạ chống má, thờ ơ ngẩng đầu, ghét bỏ nhìn cái bóng trên lều: “Nếu ngươi dám làm hỏng lều của ta, ta sẽ trồng đầy hoa cúc trong hậu viện của ngươi!”
Dứt lời, lều và tiểu hòa thượng đều run lên…..
Tiểu hòa thượng hít vào thở ra, lặng lẽ dịch về phía cửa, nói rằng: “Sư phụ nói, sư phụ nói.. nếu tiểu tăng thấy Vương gia và một vị…. thí chủ ngơ ngẩn dây dưa thì bảo tiểu tăng chuyển cáo một câu….”
Hắn vịn khung cửa, chân trái run rẩy bước ra: “Đời này hai vị dây dưa không ngừng, từ khách qua đường đến bằng hữu, nói không chừng còn có thể trở thành nửa cha con, A di đà phật.”
Nửa cha con……
Lãnh Hạ… ngẩn người.
Chiến Bắc Liệt….. ngẩn người.
Thí chủ ngơ ngẩn…. ngẩn người.
Lãnh Hạ chống má suy nghĩ, đột nhiên nhìn về phía tiểu Ca Dao trong lòng tên ngốc nào đó, trước mắt tối sầm, nàng cảm thấy như là có một tia sét vừa đánh xuống!
Chiến Bắc Liệt nhíu mi… đi vòng quanh…. vò đầu bứt tai.
Bỗng nhiên, hắn cau chặt mày, chân dừng bước, vẫn đang giữ tư thế bước một bước về phía trước, mắt đột nhiên dại ra.
Sau đó, hắn chuyển động cổ từng chút một, nhìn về phía Mộ Nhị, à không, là tiểu Ca Dao trong lòng Mộ Nhị, tiểu Ca Dao đang cười vô cùng rực rỡ với hắn rồi tiếp tục chiến đấu hăng hái với tà áo của Mộ Nhị.
Tạch!
Chiến Bắc Liệt nghe thấy rõ ràng, một sợi dây nào đó trong đầu hắn, đứt!
Ngao!
Mỗ nam nhảy dựng lên, lao về phía Mộ Nhị như bị đốt đuôi!
Mộ Nhị nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, tuy rằng không hiểu hiện giờ là tình huống gì nhưng thấy nam nhân kia đang liều mạng xông lên thì có ngu mới không chạy.
Mộ Đại thần y là một tên ngốc nhưng chắc chắn không bị ngu, ngay lập tức, thanh y lóe lên, bay ra khỏi lều!
Đại Tần Chiến thần lập tức đuổi theo.
“Lão tử không muốn có đứa con trai này!”
“A a a! Lão tử phải diệt khẩu!”
“Ngươi là cái đồ phúc hắc ngụy trang tên ngốc, lão tử phải treo ngược ngươi lên đánh!”
Tiếng tru tê tâm liệt phế có thể nói là vang tận mây xanh, ngay cả mặt đất cũng không khỏi rung động.
Tiểu hòa thượng kinh hãi, run lẩy bẩy: Sư phụ ơi, ở đây thật đáng sợ!
Đột nhiên, phía đỉnh lều rung lên, rầm!
Một tiếng vang thật lớn, bụi bay mù mịt và một chùm sáng xuyên qua cái lỗ lớn trên đỉnh lều chiếu xuống.
Trong chùm sáng chói mắt kia, tiểu hòa thượng vã đầy mồ hôi lạnh, nhìn cái thứ xanh biếc ngã trên đất, cong mông, nói lảm nhảm cái gì đó, rồi nhảy dựng lên, hoảng sợ lấy một cái gương ra soi khắp nơi.
“Xong xong, mặt ta chạm đất, có bị hủy dung không?”
Rốt cuộc, sau khi soi xong, không biết lấy ở đâu ra một cái khăn tay, ném cho Lãnh Hạ một cái mị nhãn, thấy nàng không sao cả trước những lời nói thóa mạ kia mới cười híp mắt nói: “May mắn, nếu ta bị hủy dung, chẳng phải là không dám gặp ngươi sao.”
Lãnh Hạ trực tiếp ném cho hắn một ánh mắt, chỉ chỉ đỉnh lều: Nhớ đền tiền.
Hoa cô nương u oán thê lương nói: “Ghi sổ đi, ta không mang theo tiền!”
Nói xong, đôi mắt ai oán lập tức chuyển thành mị nhãn mị hoặc chúng sinh, xoay người lại nhìn về phía tiểu hòa thượng đang run lẩy bẩy, dùng một tốc độ lạ lùng bay qua…..
Thậm chí Lãnh Hạ còn cảm nhận được có cơn gió thổi tới đây.
Tiểu hòa thượng lui về phía sau, lui về phía sau, bước được nửa bàn chân ra khỏi lều rồi lập tức bỏ chạy!
Phía sau, Hoa Thiên che miệng cười khẽ hai tiếng, thổi cho Lãnh Hạ một nụ hôn gió rồi mới đuổi theo!
Hô to: “Tiểu sư phụ, chờ ta với!”
Trong chốc lát, trong lều không còn một bóng người.
Nhìn tốc độ kinh khủng kia của tiểu hòa thượng, Lãnh Hạ sợ hãi chép chép miệng, rồi bắt đầu suy nghĩ về lời tiểu hòa thượng vừa nói……
Lúc trước đại sư đã tặng một lời: “Sát nghiệt kiếp trước của nữ thí chủ quá nặng, chỉ mong kiếp này lo cho nỗi khổ thế gian, ở chỗ nào, làm việc ấy.”
Nhướn mày lên, nàng gọi Chung Thương.
“Chuẩn bị xong hết chưa?”
“Vâng, Vương phi, chuẩn bị gần một tháng, đã xong rồi.”
Lãnh Hạ trầm ngâm trong chốc lát, dặn dò Chung Thương vài câu, nàng không chỉ muốn hóa giải chuyện lần này, còn muốn đổi từ bị động sang chủ động, từ trước đến giờ toàn Đông Phương Nhuận ra chiêu, bọn họ tiếp chiêu.
Nàng cũng muốn xem một chút, một chiêu thế này, Đông Phương Nhuận sẽ tiếp như thế nào?
Tin tưởng sau lần này, hắn cũng sẽ xuất hiện!
Nàng đứng lên, xoa tay bước ra khỏi lều, bên ngoài ánh vàng rực rỡ, mây trắng lững lờ trôi, trời xanh cao vời vợi.
Khóe môi xong lên, phượng mâu thâm thúy, nàng thản nhiên nói: “Tốt lắm, Đông Phương Nhuận, chỉ mong ngươi có thể chịu nổi…..”
Sự trả thù của ta!
Đông Phương Nhuận đang cách xa ngàn dặm chắc chắn sẽ không nghĩ được chuyện sắp xảy ra, Lãnh Hạ lợi dụng lời đồn yêu ma hắn tạo ra, không chỉ minh oan cho mình, còn phản chiêu, đẩy hắn về tình hình hôm nay của nàng!
Mà Lãnh Hạ cũng thật không ngờ, Đông Phương Nhuận đã biến mất gần ba tháng, lần đầu tiên có tin tức về hành tung của hắn.
Lại là…….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương