Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
-
Quyển 1 - Chương 27: Liên thủ!
Đột nhiên, Vũ Điệp quanh thân hơi thở dịu dàng chợt biến đổi, năm ngón tay hướng về một công tử phía trước tấn công!
Cùng lúc đó Mị nương trên lầu cùng các cô nương đều hành động, oanh oanh yến yến vốn là nhu nhược nay trở thành kền kền dữ tợn âm lệ.
Ngay lúc Vũ Điệp chuẩn bị lấy đầu công tử kia một khắc, hai ly rượu từ lô ghế tầng hai bắn ra, một chiếc bắn vào mắt cá chân nàng còn một chiếc bắn trúng đôi bàn tay đoạt mệnh.
Công tử kia cũng thật thông minh, lợi dụng dịp này chạy về phía sau, thoát một kích trí mạng này.
Lúc này, Chung Thương đã dẫn theo thị vệ Liệt vương phủ chạy tới, một đám thị vệ huấn luyện cẩn thận rất nhanh tiến lên bao vây Âm Hương lâu, trong giây lát thanh âm vũ khí không ngừng vang lên, đánh nhau túi bụi.
Vũ Điệp lảo đảo ngã xuống đất, nhìn thấy hai ly rượu, ánh mắt lợi hại mạnh mẽ bắn về phía ghế lô ở lầu hai.
Một ‘nam tử’ áo trắng thản nhiên ôm cánh tay tà ý dựa ở cạnh cửa, khóe môi nhuốm một độ cung trào phúng, cảm nhận được ánh mắt của Vũ Điệp vẫn ung dung, nhìn đáy mắt nàng lộ vẻ châm chọc, vẻ mặt cương quyết cùng ti nghễ kia làm Vũ Điệp cảm thấy rung động đồng thời xấu hổ và giận dữ không thôi.
“Nam tử” quay đầu lại, nhìn mấy người đang choáng váng, nhướn mày nói với Chiến Bắc Liệt: “Phản ứng không tồi, cần hỗ trợ?”
Chiến Bắc Liệt thản nhiên dựa lưng, gương mặt tuấn tú cuồng vọng vô cùng, đắc ý dào dạt: “Nếu việc này cũng cần Liệt vương phi ra tay, thị vệ Chiến thần vương phủ chẳng phải là có tiếng không có miếng.”
Lãnh Hạ nhún nhún vai không nói, như vậy càng rảnh cho nàng.
Chiến Bắc Việt trừng mắt, hít một hơi thật sâu, dường như chưa bao giờ biết nàng, lắp bắp nói: “Nhị tẩu, ngươi….ngươi….”
Mạc Tuyên lấy ra bàn tính kia, vừa tính vừa nói: “Ta còn nói Đông Phương Nhuận giỏi buôn bán, Bắc Liệt ngươi cũng không kém a! Mua bán này rất có lời, rất có lời! Đệ nhất mỹ nhân Tây Vệ, văn có thể trị quốc, võ có thể an bang, tìm được một vương phi bưu hãn a!”
Tiêu Phi Ca lại suy nghĩ nhiều hơn, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, Lãnh Hạ võ công so với mọi người cao hơn không ít, có thể cùng nàng so sánh chỉ có Đại Tần Chiến thần Chiến Bắc Liệt. Một nữ tử văn võ song toàn như vậy lại ghe giấu mười lăm năm, mang trên mình danh hiệu ‘phế vật công chúa’ là có ý gì?
Bắc Liệt lúc này hẳn là không biết cảm giác của hắn, nhưng thân là bạn tốt nhiều năm chính mình cũng đã nhìn ra, hắn có lòng ưu ái, có tình cảm với nàng, yêu thương một nữ tử như vậy, là phúc hay là họa……….
Cảm nhận được quan tâm của bạn tốt, chiến Bắc Liệt hơi hơi lắc đầu, từ lúc ở chung tới nay Lãnh Hạ chưa từng che dấu sự cường hãn của nàng, có lẽ thân thế của nàng có chỗ đáng nghi, nhưng bây giờ có một chút rõ ràng, lúc này Mộ Dung Lãnh Hộ không có hảo cảm với Đông Sở.
Tiếng đánh nhau dần dừng lại, Chung Thương mang một người máu tươi phục mệnh: “Gia, tổng cộng có bốn sáu người, hai mươi bảy người mất mạng, mười người uống thuốc độc tự vẫn, còn lại chín người bị bắt”
Chiến Bắc Liệt ánh mắt rơi xuống chín người bị thị vệ áp giải, gật đầu nói: “Không tôig, không làm bổn vương mất mặt, mang chúng về xem có biện pháp nào làm chúng mở miệng.”
Lãnh Hạ nhìn quanh, đại điện không còn náo nhiệt như trước, quan viên tài tử đã sớm được sơ tán. Mị nương cùng hoa khôi Vũ Điệp đã bị bắt, lúc này chín người bọn họ đều chật vật quỳ trên mặt đất nhưng trên mặt là một vẻ tĩnh lặng, thấy chết không từ, rõ ràng là tử sĩ đã được huấn luyện.
Nàng nhìn chằm chằm Mị nương hồi lâu, phượng mâu hào quang chợt lóe, gọi Lâm Thanh thì thầm vài câu, phân phó nói: “Chung Thương, mang cho Lâm Thanh.”
Chung Thương không thấy Chiến Bắc Liệt ngăn cản, vội vàng lĩnh mệnh, hắn còn chưa quên tiểu vương phi giữa trưa đạt cảnh giới cao nhất giết người không thấy máu, chỉ cần Vương gia không ngăn cản, lời của tiểu vương phi là thánh chỉ, mang theo Lâm Thanh hai mắt tỏa sáng trở về thẩm vấn.
Chiến Bắc Việt ló đầu ra nhìn Lãnh Hạ, lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, cười hì hì nói: “Nhị tẩu, Lâm Thanh có nhiệm vụ rồi? Cùng chơi đùa không?”
Lãnh Hạ thần bí cười cười, còn không đáp lời, Chiến Bắc Liệt âm trầm nói: “Nhanh hồi phủ cho ta, sáng sớm ngày mai đi quân doanh Tây cương đưa tin.”
Chiến Bắc Việt ôm đầu kêu một tiếng, gật đầu liên tục như gà mổ thóc nói: “Dạ! Nhị ca, ta lập tức hồi phủ!” Nói xong nhanh như chớp biến mất.
Chiến Bắc Liệt nhìn bóng dáng hắn bất đắc dĩ thở dài: “Thằng nhóc này một khắc cũng không yên tĩnh, lúc nào cũng đùa giỡn.”
Việc nơi này đã xong, Tiêu Phi Ca cùng Mạc Tuyên cũng rời đi sao đó, Chiến Bắc Liệt cùng Lãnh Hạ tiến cung phục mệnh.
Sắc trời đen như mực, thành Trường An đèn đuốc sáng trưng, thanh nhạc trong thanh lâu, quán rượu trong không trung tấu vang, tiếng vui cười chửi mắng không ngừng truyền đến, quang cảnh vô cùng náo nhiệt.
Lãnh Hạ đánh giá xung quanh, Chiến Bắc Liệt thanh âm thâm trầm truyền đến: “Ngươi không có hảo cảm với Đông Sở, vì sao vậy?”
Nàng không đáp hỏi lại: “Ngươi chắc chắn như vậy?”
Chiến Bắc Liệt phấn khởi, đắc ý nói: “Ở chung với ngươi ba ngày, nếu ngay cả điểm ấy cũng không rõ, bổn vương còn xứng xưng Đại Tần Chiến thần?”
Lãnh Hạ xem thường, cười nhạo một tiếng: “Đại Tần Chiến thần suýt chút nữa khiến Đông Phương Nhuận giết hết quan viên tài tử………”
Mẫu sư tử này, lợi hại! Chiến Bắc Liệt ưng mâu híp lại, ánh mắt sắc bén nhìn phía không trung: “Nếu không có một đối thủ xứng tầm, thiên hạ cũng không tránh khỏi không thú vị, việc hôm nay nhất định bổn vương sẽ trả lại, mà phải trả một cách tuyệt đẹp.”
Đây mới là diện mạo của Chiến thần! Lãnh Hạ mỉm cười, cũng chắc chắn nói: “Ngươi cũng ít cảnh giác hơn với ta, vì sao đây?”
Chiến Bắc Liệt ưng mâu hiện một tia tán thưởng, trong ba ngày, hắn cũng đủ để nhận xét một người.
Hai người không có trả lời vấn đề của đối phương, nhưng trải qua vài câu đối đáp, trong lòng mỗi người tự nhiên hiểu rõ, vì sao không phải vấn đề quan trọng. Nhưng không khí trầm mặc trên đường lại ẩn chứa vài phần cảm giác không rõ. Có chút gì đó không giống như lúc trước.
Trước cổng hoàng cung, ngoại trừ Ngự lâm quân thị vệ nghiêm túc đứng gác, còn có hai người, bên trái một thái giám trông mòn con mắt, bên phải một nha hoàn thanh tú trông mong.
Nhìn thấy Chiến Bắc Liệt cùng Lãnh Hạ, hai người không hẹn mà cùng lộ ra sợ hãi và vui mừng, như hổ đói lao tới.
Hai người đều nhấc mi, liếc nhau, trong mắt đều là thần sắc nghi hoặc cùng buồn cười.
Cùng lúc đó Mị nương trên lầu cùng các cô nương đều hành động, oanh oanh yến yến vốn là nhu nhược nay trở thành kền kền dữ tợn âm lệ.
Ngay lúc Vũ Điệp chuẩn bị lấy đầu công tử kia một khắc, hai ly rượu từ lô ghế tầng hai bắn ra, một chiếc bắn vào mắt cá chân nàng còn một chiếc bắn trúng đôi bàn tay đoạt mệnh.
Công tử kia cũng thật thông minh, lợi dụng dịp này chạy về phía sau, thoát một kích trí mạng này.
Lúc này, Chung Thương đã dẫn theo thị vệ Liệt vương phủ chạy tới, một đám thị vệ huấn luyện cẩn thận rất nhanh tiến lên bao vây Âm Hương lâu, trong giây lát thanh âm vũ khí không ngừng vang lên, đánh nhau túi bụi.
Vũ Điệp lảo đảo ngã xuống đất, nhìn thấy hai ly rượu, ánh mắt lợi hại mạnh mẽ bắn về phía ghế lô ở lầu hai.
Một ‘nam tử’ áo trắng thản nhiên ôm cánh tay tà ý dựa ở cạnh cửa, khóe môi nhuốm một độ cung trào phúng, cảm nhận được ánh mắt của Vũ Điệp vẫn ung dung, nhìn đáy mắt nàng lộ vẻ châm chọc, vẻ mặt cương quyết cùng ti nghễ kia làm Vũ Điệp cảm thấy rung động đồng thời xấu hổ và giận dữ không thôi.
“Nam tử” quay đầu lại, nhìn mấy người đang choáng váng, nhướn mày nói với Chiến Bắc Liệt: “Phản ứng không tồi, cần hỗ trợ?”
Chiến Bắc Liệt thản nhiên dựa lưng, gương mặt tuấn tú cuồng vọng vô cùng, đắc ý dào dạt: “Nếu việc này cũng cần Liệt vương phi ra tay, thị vệ Chiến thần vương phủ chẳng phải là có tiếng không có miếng.”
Lãnh Hạ nhún nhún vai không nói, như vậy càng rảnh cho nàng.
Chiến Bắc Việt trừng mắt, hít một hơi thật sâu, dường như chưa bao giờ biết nàng, lắp bắp nói: “Nhị tẩu, ngươi….ngươi….”
Mạc Tuyên lấy ra bàn tính kia, vừa tính vừa nói: “Ta còn nói Đông Phương Nhuận giỏi buôn bán, Bắc Liệt ngươi cũng không kém a! Mua bán này rất có lời, rất có lời! Đệ nhất mỹ nhân Tây Vệ, văn có thể trị quốc, võ có thể an bang, tìm được một vương phi bưu hãn a!”
Tiêu Phi Ca lại suy nghĩ nhiều hơn, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, Lãnh Hạ võ công so với mọi người cao hơn không ít, có thể cùng nàng so sánh chỉ có Đại Tần Chiến thần Chiến Bắc Liệt. Một nữ tử văn võ song toàn như vậy lại ghe giấu mười lăm năm, mang trên mình danh hiệu ‘phế vật công chúa’ là có ý gì?
Bắc Liệt lúc này hẳn là không biết cảm giác của hắn, nhưng thân là bạn tốt nhiều năm chính mình cũng đã nhìn ra, hắn có lòng ưu ái, có tình cảm với nàng, yêu thương một nữ tử như vậy, là phúc hay là họa……….
Cảm nhận được quan tâm của bạn tốt, chiến Bắc Liệt hơi hơi lắc đầu, từ lúc ở chung tới nay Lãnh Hạ chưa từng che dấu sự cường hãn của nàng, có lẽ thân thế của nàng có chỗ đáng nghi, nhưng bây giờ có một chút rõ ràng, lúc này Mộ Dung Lãnh Hộ không có hảo cảm với Đông Sở.
Tiếng đánh nhau dần dừng lại, Chung Thương mang một người máu tươi phục mệnh: “Gia, tổng cộng có bốn sáu người, hai mươi bảy người mất mạng, mười người uống thuốc độc tự vẫn, còn lại chín người bị bắt”
Chiến Bắc Liệt ánh mắt rơi xuống chín người bị thị vệ áp giải, gật đầu nói: “Không tôig, không làm bổn vương mất mặt, mang chúng về xem có biện pháp nào làm chúng mở miệng.”
Lãnh Hạ nhìn quanh, đại điện không còn náo nhiệt như trước, quan viên tài tử đã sớm được sơ tán. Mị nương cùng hoa khôi Vũ Điệp đã bị bắt, lúc này chín người bọn họ đều chật vật quỳ trên mặt đất nhưng trên mặt là một vẻ tĩnh lặng, thấy chết không từ, rõ ràng là tử sĩ đã được huấn luyện.
Nàng nhìn chằm chằm Mị nương hồi lâu, phượng mâu hào quang chợt lóe, gọi Lâm Thanh thì thầm vài câu, phân phó nói: “Chung Thương, mang cho Lâm Thanh.”
Chung Thương không thấy Chiến Bắc Liệt ngăn cản, vội vàng lĩnh mệnh, hắn còn chưa quên tiểu vương phi giữa trưa đạt cảnh giới cao nhất giết người không thấy máu, chỉ cần Vương gia không ngăn cản, lời của tiểu vương phi là thánh chỉ, mang theo Lâm Thanh hai mắt tỏa sáng trở về thẩm vấn.
Chiến Bắc Việt ló đầu ra nhìn Lãnh Hạ, lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, cười hì hì nói: “Nhị tẩu, Lâm Thanh có nhiệm vụ rồi? Cùng chơi đùa không?”
Lãnh Hạ thần bí cười cười, còn không đáp lời, Chiến Bắc Liệt âm trầm nói: “Nhanh hồi phủ cho ta, sáng sớm ngày mai đi quân doanh Tây cương đưa tin.”
Chiến Bắc Việt ôm đầu kêu một tiếng, gật đầu liên tục như gà mổ thóc nói: “Dạ! Nhị ca, ta lập tức hồi phủ!” Nói xong nhanh như chớp biến mất.
Chiến Bắc Liệt nhìn bóng dáng hắn bất đắc dĩ thở dài: “Thằng nhóc này một khắc cũng không yên tĩnh, lúc nào cũng đùa giỡn.”
Việc nơi này đã xong, Tiêu Phi Ca cùng Mạc Tuyên cũng rời đi sao đó, Chiến Bắc Liệt cùng Lãnh Hạ tiến cung phục mệnh.
Sắc trời đen như mực, thành Trường An đèn đuốc sáng trưng, thanh nhạc trong thanh lâu, quán rượu trong không trung tấu vang, tiếng vui cười chửi mắng không ngừng truyền đến, quang cảnh vô cùng náo nhiệt.
Lãnh Hạ đánh giá xung quanh, Chiến Bắc Liệt thanh âm thâm trầm truyền đến: “Ngươi không có hảo cảm với Đông Sở, vì sao vậy?”
Nàng không đáp hỏi lại: “Ngươi chắc chắn như vậy?”
Chiến Bắc Liệt phấn khởi, đắc ý nói: “Ở chung với ngươi ba ngày, nếu ngay cả điểm ấy cũng không rõ, bổn vương còn xứng xưng Đại Tần Chiến thần?”
Lãnh Hạ xem thường, cười nhạo một tiếng: “Đại Tần Chiến thần suýt chút nữa khiến Đông Phương Nhuận giết hết quan viên tài tử………”
Mẫu sư tử này, lợi hại! Chiến Bắc Liệt ưng mâu híp lại, ánh mắt sắc bén nhìn phía không trung: “Nếu không có một đối thủ xứng tầm, thiên hạ cũng không tránh khỏi không thú vị, việc hôm nay nhất định bổn vương sẽ trả lại, mà phải trả một cách tuyệt đẹp.”
Đây mới là diện mạo của Chiến thần! Lãnh Hạ mỉm cười, cũng chắc chắn nói: “Ngươi cũng ít cảnh giác hơn với ta, vì sao đây?”
Chiến Bắc Liệt ưng mâu hiện một tia tán thưởng, trong ba ngày, hắn cũng đủ để nhận xét một người.
Hai người không có trả lời vấn đề của đối phương, nhưng trải qua vài câu đối đáp, trong lòng mỗi người tự nhiên hiểu rõ, vì sao không phải vấn đề quan trọng. Nhưng không khí trầm mặc trên đường lại ẩn chứa vài phần cảm giác không rõ. Có chút gì đó không giống như lúc trước.
Trước cổng hoàng cung, ngoại trừ Ngự lâm quân thị vệ nghiêm túc đứng gác, còn có hai người, bên trái một thái giám trông mòn con mắt, bên phải một nha hoàn thanh tú trông mong.
Nhìn thấy Chiến Bắc Liệt cùng Lãnh Hạ, hai người không hẹn mà cùng lộ ra sợ hãi và vui mừng, như hổ đói lao tới.
Hai người đều nhấc mi, liếc nhau, trong mắt đều là thần sắc nghi hoặc cùng buồn cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook