“Buổi chiều là tiết của Thượng Quan phu tử, nếu cậu ta đồng ý, ta không có ý kiến”.

“...”

Cái quái gì thế...

Nàng bị lừa rồi sao?

Lại nhìn đến Thượng Quan phu tử, thấy trên khuôn mặt tao nhã của Thượng Quan phu tử mang theo ý cười, tựa như tắm trong gió xuân, làm say lòng người. Hắn ta cầm sách rời khỏi phòng học, bỏ lại bóng lưng cực kỳ tiêu sái.

Cố Thanh Hy nhìn đến ngây ngốc.

Một mỹ nam như vậy nếu có thể cưới về nhà nhìn cũng rất bổ mắt.

“Này, Cố Thanh Hy, đừng tưởng ngươi đọc được mấy câu ‘Thử Ly’ thì có thể không coi ai ra gì, ta nói cho ngươi biết, Thượng Quan phu tử là của ta, ngươi còn dám dán mắt vào thầy, cẩn thận ta sẽ móc mắt ngươi”.

Cố Thanh Hy cố ý cất cao giọng, lớn tiếng hét lên: “Thượng Quan phu tử, có người nói ngài là người của cô ta”.

“Cố Thanh Hy, ngươi...ngươi nói bậy, Thượng Quan phu tử, thầy đừng nghe cô ta nói lung tung”.

“Thượng Quan phu tử, công chúa nói, những lời ta vừa nói đều là nói bậy, công chúa không thích ngài”.

Đương Đương công chúa tức đến mức mặt mũi nhăn nhó.

Nàng ta nói không thích Thượng Quan phu tử lúc nào chứ?

Không thèm giáo huấn Cố Thanh Hy, nàng ta vội vàng đuổi theo Thượng Quan Sở, giải thích mọi chuyện cho hắn ta.

“Xú nha đầu cô cũng có chút bản lĩnh đấy, lại có thể đọc được “Chuột”* Ly”, Tiêu Vũ Hiên cười khà khà một tiếng, ném sách học sang một bên, đi theo Cố Thanh Hy ra khỏi phòng học.

*Đồng âm với Thử trong ‘Thử Ly’.


Cố Thanh Hy mắt trợn trắng khinh bỉ nói: “Là ‘Thử Ly’”.

“Ôi dào, mặc kệ nó là chuột gì cũng được, nhưng sao nửa sau của cả ba câu đó đều giống hệt nhau vậy? Nửa đầu cũng gần giống nhau”.

“Ngươi không nghe thấy phu tử nói là điệp từ sao?”

“Điệp từ là gì?”

“...”

Cố Thanh Hy cho rằng bản thân nàng đã là một kẻ mù chữ, nhưng gặp phải Tiêu Vũ Hiên, nàng mới biết mình lợi hại biết bao nhiêu.

“Xú nha đầu, người hiểu ta, nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đang tìm kiếm, nghĩa là gì?”

“Gần nghĩa với câu bạch đầu như tân, khuynh cái như cố”.

*Bạch đầu như tân: Ý nói có những người chơi với nhau từ lúc còn trẻ đến tận khi đã đầu bạc nhưng quan hệ của họ vẫn sơ sài giống như lúc mới gặp nhau.

*Khuynh cái như cố: Ý nói vừa mới gặp nhau nhưng đã hiểu biết nhau sâu sắc giống như bạn bè thân thiết từ lâu.

“Xú nha đầu, cô có thể nói tiếng người được không, ta nghe chẳng hiểu gì”.

Cố Thanh Hy ngừng lại một chút, bực bội giải thích: “Có những người ở bên nhau cả đời nhưng đến việc đối phương là người như thế nào cũng không biết, cũng có những người chỉ gặp một lần thôi nhưng có thể trở thành tri kỷ cả đời, người không hiểu ngươi họ không biết gì, người hiểu ngươi đương nhiên sẽ biết nỗi buồn và niềm vui của ngươi”.

Tiêu Vũ Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ…chúng ta chính là mối quan hệ sau”.

“Sai, là cái trước”.

Nụ cười của Tiêu Vũ Hiên chợt đông cứng lại.

Lẽ nào bọn họ không đủ ăn ý sao?


Một số người ở trong phòng học còn chưa rời đi đều nghe được những lời của Cố Thanh Hy.

Trạch Vương nhìn nàng đầy nghi hoặc.

Mới không gặp chưa lâu, sao cô ta lại như biến thành một con người khác vậy?

Một kẻ dốt đặc cán mai có thể nói ra được những lời như bạch đầu như tân, khuynh cái như cố?

Cố Sơ Vân có chút bất ngờ trước sự thay đổi của Cố Thanh Hy, đây vẫn là tam tiểu thư dốt đặc cán mai mà nàng ta biết sao?

Cố Sơ Lan căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cũng không biết cô ta đã học được mấy câu thơ đó ở đâu, bỗng nhiên lại được nổi tiếng trong lớp học.

Bên ngoài phòng học, Thu Nhi vui vẻ chạy đến: “Tiểu thư…cuối cùng tiểu thư cũng tan học rồi, phu tử có làm khó người không?”

“Rầm…”

Thu Nhi bị Đương Đương công chúa đang nổi giận đùng đùng đụng ngã, đau đến mức khiến nàng ta rên rỉ một tiếng.

Không đợi nàng ta kịp phản ứng lại, trên đỉnh đầu đã truyền đến một lời tức giận quở trách.

“Đứa nô tỳ ti tiện, lại dám cản đường của bổn công chúa, không muốn sống nữa sao?”

Vừa nói, Đương Đương công chúa vừa giơ tay trực tiếp tát đến.

Thu Nhi nhắm mắt, yên lặng chờ cái tát rơi xuống, nhưng nàng ta đợi một lúc lâu cũng không thấy, ngược lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của công chúa.

Nàng ta thấp thỏm lo lắng mở mắt, chỉ thấy tiểu thư nhà mình không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy tay đánh nàng ta của Đương Đương công chúa, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo sắc bén, toàn thân tràn đầy khí thế, cứ thế trấn áp Đương Đương công chúa thành bã.


“Cố Thanh Hy, bổn công chúa dạy dỗ một đứa nô tỳ ti tiện, ngươi dám ngăn cản bổn công chúa”.

“Đánh chó phải ngó mặt chủ, Thu Nhi là người cô muốn ức hiếp là có thể ức hiếp được sao?”

“Trong mắt bổn công chúa, cô ta chỉ là một đứa nô tỳ nhỏ bé thấp hèn”.

“Bốp...”

Một tiếng tát lanh lảnh vang lên.

Mọi người trong học viện đều kinh ngạc há hốc mồm.

Bọn họ đã nhìn thấy cái gì...

Cố tam tiểu thư lại dám đánh công chúa?

Trời ơi, cô ta bị điên à? Đương Đương công chúa là muội muội ruột được sủng ái nhất của đương kim hoàng thượng.

Lại nhìn đến Cố Thanh Hy, nàng xoa xoa tay, nói một câu khiến tâm trạng bọn họ phiền muộn.

“Đánh đau tay quá...”

Mắt trợn tròn...

Mọi người trong học viện đều há hốc mồm.

Ngay cả Trạch Vương cũng sững sờ.

Cố Thanh Hy không muốn sống nữa sao? Cô ta đánh công chúa, còn không biết xấu hổ nói tay cô ta đau?

Trên mặt Đương Đương công chúa bỏng rát, phải mất một lúc lâu nàng ta mới phản ứng lại.

Nàng ta đường đường là một công chúa, lại bị một đứa dốt đặc cán mai…đánh…

“Cố Thanh Hy, ngươi có biết ta là ai không, ngươi vậy mà lại dám đánh ta, ta phải giết ngươi”.


“Bốp..”

Lại một tiếng tát giòn giã khác vang lên.

Lần này bị đánh không phải là Cố Thanh Hy, mà vẫn là Đương Đương công chúa, lại bị Cố Thanh Hy đánh.

Hai bên má của Đương Đương công chúa nhanh chóng sưng lên.

Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy của nàng ta, nói một câu khiến người ta tức chết: “Ừm, lần này trái lại khá cân xứng”.

Phẫn nộ…

Đương Đương công chúa tức gần nổ phổi, hét lên: “Còn ngây ra đó làm gì không mau bắt lấy Cố Thanh Hy cho bổn công chúa, bổn công chúa muốn cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong, khiến cô ta vĩnh viễn hối hận vì đã đến thế giới này”.

Các thị vệ lần lượt bao vây lấy Cố Thanh Hy.

Mọi người không khỏi lo lắng cho Cố Thanh Hy.

Nhưng Cố Thanh Hy xem như không có chuyện gì, ngược lại còn chậm rãi cười nói: “Ta là hoàng thẩm của công chúa, hoàng thẩm dạy dỗ hoàng điệt nữ là đạo lý hiển nhiên, các ngươi dám động đến ta? Được thôi, chúng ta đến trước mặt chiến thần vương gia, giải quyết việc nhà”.

Chiến thần vương gia là một điều cấm kỵ, đám thị vệ không dám lỗ mãng.

Hơn nữa, Cố Thanh Hy còn nhấn mạnh hai chữ việc nhà, bọn họ sao dám quản chuyện hoàng thất.

Đương Đương công chúa tức đến giậm chân: “Cố Thanh Hy, ngươi đúng là không biết xấu hổ, hoàng thúc ta nói muốn lấy ngươi lúc nào”.

“Nói thế chẳng phải kỳ quái sao, thánh chỉ không phải hoàng huynh cô ban sao? Lẽ nào chiến thần không lấy ta nữa? Thế cũng được, cô nói hoàng huynh cô thu hồi thánh chỉ ban hôn”.

“Ngươi...”, thánh chỉ không phải nói thu hồi là thu hồi, Cố Thanh Hy đây là muốn làm khó nàng ta sao?

“Không làm được sao? Vậy ta vẫn là hoàng thẩm của cô vậy, đừng nói hôm nay ta tát cô hai cái, cho dù tát cô hai trăm cái, ta cũng làm được”.

Ngông cuồng…

Quá ngông cuồng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương