Cuồng Luyến Em
-
Chương 17
Edit + Beta: Ivy packha03
Không riêng gì Triệu Thiến, Hứa Tri Nam cũng bởi vì những lời nói của anh mà ngây ngẩn cả người.
Giữa bọn họ, sau cái đêm khó miêu tả kia, Hứa Tri Nam lại hướng anh nói sẽ phụ trách với anh, sau đó hai người họ trao đổi số điện thoại nhau.
Ngẫu nhiên nói chuyện, sau này dần quen thuộc hơn một chút.
Quan hệ bắt đầu kỳ quái, phát triển cũng trở nên kỳ quái, dường như chưa từng có lúc nào bọn họ xác định quan hệ rõ ràng.
Hứa Tri Nam hạ mi nhìn Lâm Thanh Dã ngồi trên bậc thang, hỏi: “Anh có ý gì?”
"Đi với anh.” Anh đáp vô cùng rõ ràng.
Hứa Tri Nam khẽ cười một tiếng, cũng trả lời dứt khoát: "Không muốn."
Triệu Thiến toàn bộ quá trình đều mơ hồ, thậm chí hoài nghi liệu có phải mình nghe không hiểu tiếng Trung hay không. Cô ấy còn chưa kịp phản ứng, Hứa Tri Nam đã trực tiếp lôi kéo cô ấy rời đi.
Loại trạng thái mơ hồ này vẫn tiếp tục cho đến Hứa Tri Nam mở khóa, đi vào phòng ngủ.
"Không đúng." Triệu Thiến ngẩn ra hỏi, "Người vừa rồi không phải Lâm Thanh Dã sao?"
"..."
"Anh ấy tỏ tình với cậu à? Không đúng, tại anh ấy đột nhiên lại tỏ tình với cậu?” Triệu Thiến càng nghĩ càng cảm thấy sai sai ở đâu, "Hơn nữa anh ấy vì cái gì gọi cậu là A Nam?"
Hứa Tri Nam còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên nói chuyện này như thế nào với Triệu Thiến, bèn bị Lâm Thanh Dã đánh úp tới, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên giải thích mọi chuyện từ đâu.
Triệu Thiến nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên như được khai thông mọi chuyện.
Nhớ lại đêm hôm đó cô gọi điện thoại cho Hứa Tri Nam thì có một giọng nam bắt máy. Lúc đó cô nói với Khương Nguyệt là giọng nói đó vô cùng dễ nghe, dường như vô cùng giống với giọng nói của Lâm Thanh Dã, nhưng trước đó cô lại không nghĩ tới đó là Lâm Thanh Dã thật.
Cái này CMN ai mà nghĩ đến được???
Bạn cùng phòng luôn ngoan ngoãn, buổi tối đêm khuya hôm ấy không trở về ký túc xá, cô gọi điện thoại tới, Lâm Thanh Dã còn nói cậu ấy đã ngủ rồi.
Như vậy...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress @Chattiehome33, những trang khác đều là ăn cắp.]
Triệu Thiến hít sâu một hơi: "A Nam, cậu sẽ không phải đã đem Lâm Thanh Dã ngủ đi!!!"
Hứa Tri Nam quýnh lên, che miệng cô nàng: "Cậu nhỏ tiếng chút!"
"Ôi thần linh ơi."
Triệu Thiến tự tát mình một cái, lại "Gào" một tiếng, không phải bản thân mình đang nằm mơ.
"Cậu cũng quá trâu bò đi, vậy mà không nói với tớ. Không thành thật gì cả.”
"... Không phải như cậu nghĩ."
Chuyện tới nước này, Hứa Tri Nam cũng không định giấu giếm nữa.
Huống chi hiện tại, cô đã quyết định sẽ không dính líu gì đến Lâm Thanh Dã, cũng không cần lo lắng trước sau, mở miệng là thấy xấu hổ như xưa.
Đoạn thời gian đó, những hành động của cô thật điên rồ.
Hứa Tri Nam chỉ nói qua quá trình hai người quen nhau, Triệu Thiến lúc này mới mơ hồ nhớ lại, đúng thật là Hứa Tri Nam chỉ có một đêm không về.
Chẳng qua lúc đó các cô cũng chỉ vừa mới quen biết, cũng không muốn xen vào việc của người khác.
Triệu Thiến hỏi: "Vậy hai người hiện tại...?"
Hứa Tri Nam không nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu, qua một hồi lâu mới nói: "Các cậu nói rất đúng, nữ sinh chân chính thích Lâm Thanh Dã đều rất thảm. Cho nên hiện tại tớ sẽ không thích anh ta nữa, sẽ cùng anh ta tách ra.”
Mắt Triệu Thiến giật giật máy cái, nhớ tới trước đây vô tình thuận miệng nói chuyện phiếm với Khương Nguyệt.
Không nghĩ đến lúc ấy các cô chỉ vô tâm một câu, nhưng vào tai Hứa Tri Nam lại nghe ra một ý nghĩa khác.
Triệu Thiến khó có thể tin hỏi: "Vậy là cậu với anh ta chia tay à?”
"Là tách ra." Hứa Tri Nam sửa lại cho đúng.
Quan hệ hai người bọn họ, dùng từ chia tay không thích hợp.
Triệu Thiến cảm thấy hai từ này chả có gì khác nhau cả, trực tiếp dựng ngón cái: "A Nam, cậu thật lợi hại! Cậu chính là nữ sinh duy nhất có thể tạt nước vào mặt Lâm Thanh Dã đấy."
Hứa Tri Nam: "..."
Cô ban đầu còn có chút lo lắng Triệu Thiến sẽ bởi vì cô giấu diếm không nói mà cảm thấy không vui, nhưng hiện tại cô bị sự nhiệt tình của chính cậu ấy lẫn lộn, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chờ giải thích toàn bộ mọi chuyện xong, Triệu Thiến cũng có vài phần thổn thức, vỗ vỗ lưng của cô, hỏi: "Vậy cậu bây giờ định làm như thế nào?"
"Cái gì?"
"Lâm Thanh Dã không phải muốn quay lại với cậu sao!!!” Cô ấy vỗ bàn.
Hứa Tri Nam dừng một chút, nhớ tới dáng vẻ của Lâm Thanh Dã vừa rồi.
Lẻ loi ngồi ở trên bậc thang, không còn những tiếng vỗ tay, những tiếng thét chói tai và cả những bông rực rỡ, chỉ áo trắng quần đen, giống như một thiếu niên sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần, bộ dáng còn có phần... Nghèo túng.
A Nam, em đi theo anh đi.
Hứa Tri Nam cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Anh ấy rất biết cách làm cho người ta rung động.
"Tớ sẽ không hồ đồ như vậy nữa." Giọng nói của cô mềm nhẹ, giống như đã nhận ra lỗi sai của mình.
"Có cốt khí lắm!" Triệu Thiến cũng không biết như thế nào, tuy lòng đầy căm phẫn, "Diễn đàn không phải mọi người đều nói sao, hai người mà đứng cùng một chỗ giống như thiên sứ với ác ma. Không thể để tiện nghi cho ác ma được, cậu phải xứng đáng với hoàng tử.”
Cô ấy lập tức lời chuyển đề tài, "Vẫn là thanh mai trúc mã kia của cậu thuận mắt nhất.”
"..."
Nguyễn Viên Viên gần đây đều không có trở về ký túc xá, đến buổi tối mười giờ Khương Nguyệt từ thư viện trở cũng biết việc này, phản ứng không khác gì Triệu Thiến.
Đối với chuyện này khó mà tin được, thậm chí đứng lên không biết nói như thế nào.
Thật khó mở lời.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả.]
Sáng sớm hôm sau, Khương Nguyệt rời giường đầu tiên, đi thư viện ôn bài.
Hứa Tri Nam cũng đã tỉnh, ngày mai sẽ là ngày kiểm tra môn cuối cùng của cô. Cô chậm rãi đứng lên, lười biếng duỗi eo, đang muốn leo xuống giường, di động bỗng nhiên nhanh chóng rung liên tục.
Khương Nguyệt gửi liên tiếp tin nhắn đến cho cô.
[ Khương Nguyệt: A Nam!!!! ]
[ Khương Nguyệt: Tớ vừa rồi xuống lầu dưới ký túc xá nhìn thấy Lâm Thanh Dã!!! Đang ngồi dưới bồn hoa! ]
[ Khương Nguyệt: Không phải là đang đợi cậu đi??? ]
[ Khương Nguyệt: Tớ chắc chắn là Lâm Thanh Dã! Nữ sinh đi bên cạnh tớ cũng nói thế!! ]
Qua hai giây, Khương Nguyệt lại gửi tới một tấm ảnh chụp.
Giống như hôm qua, Lâm Thanh Dã vẫn mặc bộ áo đó, tay chống đầu ngồi ở trên bậc thang.
Hứa Tri Nam ngẩn người, vậy là ngày hôm qua còn chưa có trở về sao, ngay cả quần áo cũng không thay đổi.
Cô cũng không suy nghĩ thêm tại sao Lâm Thanh Dã lại ngồi ở kia vì cái gì nữa, ép bản thân phải tỉnh táo đối với chuyện này.
Anh ta chắc là chỉ muốn lấy lại cái áo lần đó tắm xong lại bị cô mang về trường học.
Hứa Tri Nam ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm chiếc vali hành lý cô dựa vào góc tường.
Hứa Tri Nam xuống giường, nhẹ nhàng đến vali, cầm chiếc áo đó ra, sau đó đi thay bộ quần áo ngủ trên người xuống rồi xuống lầu.
Lúc này vẫn còn rất sớm.
Trong khuôn viên ký túc xá yên tĩnh, sân trường cũng không có bao nhiêu người.
Chẳng qua Lâm Thanh Dã hôm nay không mang khẩu trang và mũ, ngồi ở đó, từ sáng cho tới giờ có vài bạn học đi thư viện ngang qua chú ý tới.
Những tia nắng bình minh ban mai của ngày sáng sớm.
Cô quẹt thẻ đi ra khu công viên thấy Lâm Thanh Dã ngồi đối diện, ánh bình minh đem bóng của anh kéo dài trên mặt đất.
Mí mắt thiếu niên cúi xuống, mày hơi nhíu lại, ngũ quan mang thần sắc lãnh đạm, nhìn qua có chút không kiên nhẫn với không cần sự thương hại của người khác.
Hứa Tri Nam hít một hơi thật sâu, ôm bộ quần áo trước con mắt mọi người đang nhìn chăm chú, đi tới trước mặt anh.
Lâm Thanh Dã ngồi cả đêm ở đây không ngủ, ánh nắng sáng vào mí mắt anh, anh không mở được mắt ra.
Tận đến khi trong tầm mắt anh xuất hiện một đôi giày, rất sạch sẽ màu trắng, mắt cá chân thon gầy lộ ra bên ngoài, nhìn thẳng lên phía trên là hai bắp chân trắng nõn, thẳng tắp.
Lâm Thanh Dã nhận ra. đây là chân của Hứa Tri Nam, rất xinh đẹp.
Vì thế yếu hầu anh hơi động, ánh mắt tiếp tục nhìn lên trên.
Hứa Tri Nam đem chiếc áo trắng T-shirt ném vào lòng anh: “Lần trước mượn quần áo của anh, tôi đã giặt sạch.”
Anh hơi kéo khóe miệng, nói tiếng "Cám ơn".
Hứa Tri Nam không nói nhiều, xoay người chuẩn bị rời đi, đúng lúc cô xoay người bị anh nắm lấy cổ tay.
Hai người bọn họ vốn là nhân vật nổi danh của Đại học Bình Xuyên, đứng chung một chỗ càng thêm hút người khác, Hứa Tri Nam lập tức rút tay lại.
Nhưng hai người họ khoảng cách thể lực là quá xa, cô dùng sức lui về phía sau, Lâm Thanh Dã chỉ cần hơi lôi kéo nhẹ, dưới chân Hứa Tri Nam mất trọng lực, lập tức hướng anh ngã qua.
Cánh tay cô để trên vai anh, tóc cũng không buộc, những lọn tóc nhẹ nhàng chạm qua gò má anh.
Khoảng cách vô cùng gần, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Thanh Dã không đỡ cô, thậm chí còn thuận thế đem hai tay để sau lưng, từ xa nhìn giống như là Hứa Tri Nam chủ động "yêu thương nhung nhớ".
Ở nơi này khoảng cách gần như thế này này, Hứa Tri Nam phát hiện mí mắt của anh đã thay đổi, khóe mắt nhợt nhạt, giống như không ngủ đủ giấc.
Bình thường, ánh mắt của anh mang lại cảm giác lạnh lẽo, nhìn ở khoảng cách khách nhau lại mang lại những cảm giác khác nhau, ở khoảng cách này cô cảm thấy có chút đào hoa.
Sau đó đuôi mắt anh hơi hạ xuống, hiện ra ý cười: "Em không có việc gì đi?"
Mặc dù hỏi là không có việc gì đi, nhưng giọng điệu lại cố tình có chút gì đó vui vẻ.
Hứa Tri Nam nhanh chóng đẩy anh ra đứng lên, do dùng lực lớn nên cả hai người ngã lên bồn hoa, Lâm Thanh Dã do dùng tay chống xuống đất nên bị bẩn.
Anh tùy ý phủi bụi trong lòng bàn tay, giọng điệu cuối cùng nhân nhượng: “Em định cùng anh tức giận đến khi nào?”
"Tôi không phải là đang cùng anh tức giận.” Tiểu cô nương vô cùng bình tĩnh, giọng điệu rõ ràng, ánh mắt không một chút né tránh, “Tôi về sau sẽ không ôm bất kì ảo tưởng nào về anh nữa.”
So với Lâm Thanh Dã cả một đêm không ngủ, tóc cũng bị gió thổi có chút lộn xộn, anh ngồi cô đứng, càng trở nên chật vật.
Anh lôi kéo tay cô không buông.
Dường như không một chút để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
Hứa Tri Nam yên lặng, bỗng cô hỏi ra điều cô vẫn luôn băn khoăn: “Lần đầu tiên gặp anh ở quán Bar đêm hôm đó, có phải anh cố ý hay không?”
Anh rất thẳng thẳng thừa nhận “Đúng”.
Hứa Tri Nam giọng trầm xuống: "Lâm Thanh Dã, anh quả nhiên là tên khốn kiếp."
"A Nam, xăm hình cho anh đi.” Anh bỗng nhiên chuyển đề tài, giọng điệu thoải mái, "Mọi chuyện đều nghe em, em xăm tên em trên lưng cho anh đi.”
Hứa Tri Nam khi đối mặt với anh vẫn luôn bảo trì tâm trí cảnh giác, không nghĩ tới lại rơi vào bẫy của anh.
Cô nhăn mày lại: "Tôi sẽ không tha thứ cho anh."
"Vậy thì không tha thứ cho anh."
Anh đứng lên, cao hơn cô một cái đầu, lúc ánh nắng chiếu rọi xuống, đôi mắt anh mang màu hổ phách nhàn nhạt, gương mặt biến hóa, không thấy rõ cảm xúc.
"Em là ánh sáng của Đại học Bình Xuyên, lừa em, dù sao cũng phải trả giá.” Lâm Thanh Dã nói.
Hứa Tri Nam im lặng một lát, gật đầu: "Được."
Hứa Tri Nam dẫn Lâm Thanh Dã đi tới tiệm xăm của mình.
Bọn họ quen nhau đã lâu như vậy, nhưng để thật sự mà nói, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thanh Dã chân chính bước chân vào cửa hàng này.
Hứa Tri Nam lựa chọn giải quyết việc công, tạm gác lại việc tư, đi tới cái giá bên cạnh, đeo khẩu trang và găng tay y tế, hỏi: “Muốn gây tê không, nếu trong quá trình không chịu được sẽ ảnh hưởng đến hình xăm.”
"Không cần."
"Được." Hứa Tri Nam cầm máy kim xăm lên, bật công tăc: “Anh ngồi bên kia đi, cởi áo ra.”
Lâm Thanh Dã cười nhẹ một tiếng, cánh tay giơ lên, đem áo cởi ra.
Hứa Tri Nam đầu ngón tay hơi dừng lại, dùng lực hơi mím môi, nhớ lại cảnh tượng anh tại phòng làm việc lần trước. Khi đó cô chỉ nhìn anh một chút sẽ đều cảm thấy mặt đỏ tim đập dồn dập, thích đến mức không chịu được.
Trước giờ, chính cô chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó cô sẽ thích một người như vậy.
Nhìn anh ở trên khán đài hào quang vạn trượng, dáng vẻ thoái mái khi sáng tác lời bài hát, cô liền cảm nhận được nữ sinh chân chính thích một người là như thế nào.
Cho nên cho dù biết rõ bản thân và anh không thuộc về cùng một thế giới, cô cũng luyến tiếc buông tay.
Sau khi chịu những tổn thương, cô cũng không còn ôm những ảo tưởng vô nghĩa nữa.
Được mọi người mong chờ như vậy, về sau Lâm Thanh Dã ở thế giới giải trí hỗn loạn thành công như thế nào, cũng không còn quan hệ với cô.
Hứa Tri Nam khịt khịt mũi, từ sau lưng anh ngồi xuống.
Lưng anh của rất đẹp, đường cong rõ ràng, xương bả vai phập phồng lên xuống, tuyến cột sống hơi lõm vào, từ eo đằng sau nhìn ra đằng trước có thể nhìn thấy những đường cơ bụng và tuyến nhân ngư.
"Anh định xăm ở đâu?" Hứa Tri Nam hỏi.
"Tùy em lựa chọn."
"Nếu vậy anh đừng hối hận.” Hứa Tri Nam ấn một ngón trỏ xuống xương bả vai của anh, “Vậy xăm ở đây đi, nơi này xăm đau hơn.”
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Nam xăm hình không phải tình cũ vương vấn không dứt, chỉ đơn thuần khiến anh trả giá vì đã lừa gạt cô khi xưa.
Có lẽ chuyện xưa ngược thân~~.
~ Hết chương 17 ~
Không riêng gì Triệu Thiến, Hứa Tri Nam cũng bởi vì những lời nói của anh mà ngây ngẩn cả người.
Giữa bọn họ, sau cái đêm khó miêu tả kia, Hứa Tri Nam lại hướng anh nói sẽ phụ trách với anh, sau đó hai người họ trao đổi số điện thoại nhau.
Ngẫu nhiên nói chuyện, sau này dần quen thuộc hơn một chút.
Quan hệ bắt đầu kỳ quái, phát triển cũng trở nên kỳ quái, dường như chưa từng có lúc nào bọn họ xác định quan hệ rõ ràng.
Hứa Tri Nam hạ mi nhìn Lâm Thanh Dã ngồi trên bậc thang, hỏi: “Anh có ý gì?”
"Đi với anh.” Anh đáp vô cùng rõ ràng.
Hứa Tri Nam khẽ cười một tiếng, cũng trả lời dứt khoát: "Không muốn."
Triệu Thiến toàn bộ quá trình đều mơ hồ, thậm chí hoài nghi liệu có phải mình nghe không hiểu tiếng Trung hay không. Cô ấy còn chưa kịp phản ứng, Hứa Tri Nam đã trực tiếp lôi kéo cô ấy rời đi.
Loại trạng thái mơ hồ này vẫn tiếp tục cho đến Hứa Tri Nam mở khóa, đi vào phòng ngủ.
"Không đúng." Triệu Thiến ngẩn ra hỏi, "Người vừa rồi không phải Lâm Thanh Dã sao?"
"..."
"Anh ấy tỏ tình với cậu à? Không đúng, tại anh ấy đột nhiên lại tỏ tình với cậu?” Triệu Thiến càng nghĩ càng cảm thấy sai sai ở đâu, "Hơn nữa anh ấy vì cái gì gọi cậu là A Nam?"
Hứa Tri Nam còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên nói chuyện này như thế nào với Triệu Thiến, bèn bị Lâm Thanh Dã đánh úp tới, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên giải thích mọi chuyện từ đâu.
Triệu Thiến nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên như được khai thông mọi chuyện.
Nhớ lại đêm hôm đó cô gọi điện thoại cho Hứa Tri Nam thì có một giọng nam bắt máy. Lúc đó cô nói với Khương Nguyệt là giọng nói đó vô cùng dễ nghe, dường như vô cùng giống với giọng nói của Lâm Thanh Dã, nhưng trước đó cô lại không nghĩ tới đó là Lâm Thanh Dã thật.
Cái này CMN ai mà nghĩ đến được???
Bạn cùng phòng luôn ngoan ngoãn, buổi tối đêm khuya hôm ấy không trở về ký túc xá, cô gọi điện thoại tới, Lâm Thanh Dã còn nói cậu ấy đã ngủ rồi.
Như vậy...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress @Chattiehome33, những trang khác đều là ăn cắp.]
Triệu Thiến hít sâu một hơi: "A Nam, cậu sẽ không phải đã đem Lâm Thanh Dã ngủ đi!!!"
Hứa Tri Nam quýnh lên, che miệng cô nàng: "Cậu nhỏ tiếng chút!"
"Ôi thần linh ơi."
Triệu Thiến tự tát mình một cái, lại "Gào" một tiếng, không phải bản thân mình đang nằm mơ.
"Cậu cũng quá trâu bò đi, vậy mà không nói với tớ. Không thành thật gì cả.”
"... Không phải như cậu nghĩ."
Chuyện tới nước này, Hứa Tri Nam cũng không định giấu giếm nữa.
Huống chi hiện tại, cô đã quyết định sẽ không dính líu gì đến Lâm Thanh Dã, cũng không cần lo lắng trước sau, mở miệng là thấy xấu hổ như xưa.
Đoạn thời gian đó, những hành động của cô thật điên rồ.
Hứa Tri Nam chỉ nói qua quá trình hai người quen nhau, Triệu Thiến lúc này mới mơ hồ nhớ lại, đúng thật là Hứa Tri Nam chỉ có một đêm không về.
Chẳng qua lúc đó các cô cũng chỉ vừa mới quen biết, cũng không muốn xen vào việc của người khác.
Triệu Thiến hỏi: "Vậy hai người hiện tại...?"
Hứa Tri Nam không nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu, qua một hồi lâu mới nói: "Các cậu nói rất đúng, nữ sinh chân chính thích Lâm Thanh Dã đều rất thảm. Cho nên hiện tại tớ sẽ không thích anh ta nữa, sẽ cùng anh ta tách ra.”
Mắt Triệu Thiến giật giật máy cái, nhớ tới trước đây vô tình thuận miệng nói chuyện phiếm với Khương Nguyệt.
Không nghĩ đến lúc ấy các cô chỉ vô tâm một câu, nhưng vào tai Hứa Tri Nam lại nghe ra một ý nghĩa khác.
Triệu Thiến khó có thể tin hỏi: "Vậy là cậu với anh ta chia tay à?”
"Là tách ra." Hứa Tri Nam sửa lại cho đúng.
Quan hệ hai người bọn họ, dùng từ chia tay không thích hợp.
Triệu Thiến cảm thấy hai từ này chả có gì khác nhau cả, trực tiếp dựng ngón cái: "A Nam, cậu thật lợi hại! Cậu chính là nữ sinh duy nhất có thể tạt nước vào mặt Lâm Thanh Dã đấy."
Hứa Tri Nam: "..."
Cô ban đầu còn có chút lo lắng Triệu Thiến sẽ bởi vì cô giấu diếm không nói mà cảm thấy không vui, nhưng hiện tại cô bị sự nhiệt tình của chính cậu ấy lẫn lộn, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chờ giải thích toàn bộ mọi chuyện xong, Triệu Thiến cũng có vài phần thổn thức, vỗ vỗ lưng của cô, hỏi: "Vậy cậu bây giờ định làm như thế nào?"
"Cái gì?"
"Lâm Thanh Dã không phải muốn quay lại với cậu sao!!!” Cô ấy vỗ bàn.
Hứa Tri Nam dừng một chút, nhớ tới dáng vẻ của Lâm Thanh Dã vừa rồi.
Lẻ loi ngồi ở trên bậc thang, không còn những tiếng vỗ tay, những tiếng thét chói tai và cả những bông rực rỡ, chỉ áo trắng quần đen, giống như một thiếu niên sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần, bộ dáng còn có phần... Nghèo túng.
A Nam, em đi theo anh đi.
Hứa Tri Nam cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Anh ấy rất biết cách làm cho người ta rung động.
"Tớ sẽ không hồ đồ như vậy nữa." Giọng nói của cô mềm nhẹ, giống như đã nhận ra lỗi sai của mình.
"Có cốt khí lắm!" Triệu Thiến cũng không biết như thế nào, tuy lòng đầy căm phẫn, "Diễn đàn không phải mọi người đều nói sao, hai người mà đứng cùng một chỗ giống như thiên sứ với ác ma. Không thể để tiện nghi cho ác ma được, cậu phải xứng đáng với hoàng tử.”
Cô ấy lập tức lời chuyển đề tài, "Vẫn là thanh mai trúc mã kia của cậu thuận mắt nhất.”
"..."
Nguyễn Viên Viên gần đây đều không có trở về ký túc xá, đến buổi tối mười giờ Khương Nguyệt từ thư viện trở cũng biết việc này, phản ứng không khác gì Triệu Thiến.
Đối với chuyện này khó mà tin được, thậm chí đứng lên không biết nói như thế nào.
Thật khó mở lời.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả.]
Sáng sớm hôm sau, Khương Nguyệt rời giường đầu tiên, đi thư viện ôn bài.
Hứa Tri Nam cũng đã tỉnh, ngày mai sẽ là ngày kiểm tra môn cuối cùng của cô. Cô chậm rãi đứng lên, lười biếng duỗi eo, đang muốn leo xuống giường, di động bỗng nhiên nhanh chóng rung liên tục.
Khương Nguyệt gửi liên tiếp tin nhắn đến cho cô.
[ Khương Nguyệt: A Nam!!!! ]
[ Khương Nguyệt: Tớ vừa rồi xuống lầu dưới ký túc xá nhìn thấy Lâm Thanh Dã!!! Đang ngồi dưới bồn hoa! ]
[ Khương Nguyệt: Không phải là đang đợi cậu đi??? ]
[ Khương Nguyệt: Tớ chắc chắn là Lâm Thanh Dã! Nữ sinh đi bên cạnh tớ cũng nói thế!! ]
Qua hai giây, Khương Nguyệt lại gửi tới một tấm ảnh chụp.
Giống như hôm qua, Lâm Thanh Dã vẫn mặc bộ áo đó, tay chống đầu ngồi ở trên bậc thang.
Hứa Tri Nam ngẩn người, vậy là ngày hôm qua còn chưa có trở về sao, ngay cả quần áo cũng không thay đổi.
Cô cũng không suy nghĩ thêm tại sao Lâm Thanh Dã lại ngồi ở kia vì cái gì nữa, ép bản thân phải tỉnh táo đối với chuyện này.
Anh ta chắc là chỉ muốn lấy lại cái áo lần đó tắm xong lại bị cô mang về trường học.
Hứa Tri Nam ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm chiếc vali hành lý cô dựa vào góc tường.
Hứa Tri Nam xuống giường, nhẹ nhàng đến vali, cầm chiếc áo đó ra, sau đó đi thay bộ quần áo ngủ trên người xuống rồi xuống lầu.
Lúc này vẫn còn rất sớm.
Trong khuôn viên ký túc xá yên tĩnh, sân trường cũng không có bao nhiêu người.
Chẳng qua Lâm Thanh Dã hôm nay không mang khẩu trang và mũ, ngồi ở đó, từ sáng cho tới giờ có vài bạn học đi thư viện ngang qua chú ý tới.
Những tia nắng bình minh ban mai của ngày sáng sớm.
Cô quẹt thẻ đi ra khu công viên thấy Lâm Thanh Dã ngồi đối diện, ánh bình minh đem bóng của anh kéo dài trên mặt đất.
Mí mắt thiếu niên cúi xuống, mày hơi nhíu lại, ngũ quan mang thần sắc lãnh đạm, nhìn qua có chút không kiên nhẫn với không cần sự thương hại của người khác.
Hứa Tri Nam hít một hơi thật sâu, ôm bộ quần áo trước con mắt mọi người đang nhìn chăm chú, đi tới trước mặt anh.
Lâm Thanh Dã ngồi cả đêm ở đây không ngủ, ánh nắng sáng vào mí mắt anh, anh không mở được mắt ra.
Tận đến khi trong tầm mắt anh xuất hiện một đôi giày, rất sạch sẽ màu trắng, mắt cá chân thon gầy lộ ra bên ngoài, nhìn thẳng lên phía trên là hai bắp chân trắng nõn, thẳng tắp.
Lâm Thanh Dã nhận ra. đây là chân của Hứa Tri Nam, rất xinh đẹp.
Vì thế yếu hầu anh hơi động, ánh mắt tiếp tục nhìn lên trên.
Hứa Tri Nam đem chiếc áo trắng T-shirt ném vào lòng anh: “Lần trước mượn quần áo của anh, tôi đã giặt sạch.”
Anh hơi kéo khóe miệng, nói tiếng "Cám ơn".
Hứa Tri Nam không nói nhiều, xoay người chuẩn bị rời đi, đúng lúc cô xoay người bị anh nắm lấy cổ tay.
Hai người bọn họ vốn là nhân vật nổi danh của Đại học Bình Xuyên, đứng chung một chỗ càng thêm hút người khác, Hứa Tri Nam lập tức rút tay lại.
Nhưng hai người họ khoảng cách thể lực là quá xa, cô dùng sức lui về phía sau, Lâm Thanh Dã chỉ cần hơi lôi kéo nhẹ, dưới chân Hứa Tri Nam mất trọng lực, lập tức hướng anh ngã qua.
Cánh tay cô để trên vai anh, tóc cũng không buộc, những lọn tóc nhẹ nhàng chạm qua gò má anh.
Khoảng cách vô cùng gần, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Thanh Dã không đỡ cô, thậm chí còn thuận thế đem hai tay để sau lưng, từ xa nhìn giống như là Hứa Tri Nam chủ động "yêu thương nhung nhớ".
Ở nơi này khoảng cách gần như thế này này, Hứa Tri Nam phát hiện mí mắt của anh đã thay đổi, khóe mắt nhợt nhạt, giống như không ngủ đủ giấc.
Bình thường, ánh mắt của anh mang lại cảm giác lạnh lẽo, nhìn ở khoảng cách khách nhau lại mang lại những cảm giác khác nhau, ở khoảng cách này cô cảm thấy có chút đào hoa.
Sau đó đuôi mắt anh hơi hạ xuống, hiện ra ý cười: "Em không có việc gì đi?"
Mặc dù hỏi là không có việc gì đi, nhưng giọng điệu lại cố tình có chút gì đó vui vẻ.
Hứa Tri Nam nhanh chóng đẩy anh ra đứng lên, do dùng lực lớn nên cả hai người ngã lên bồn hoa, Lâm Thanh Dã do dùng tay chống xuống đất nên bị bẩn.
Anh tùy ý phủi bụi trong lòng bàn tay, giọng điệu cuối cùng nhân nhượng: “Em định cùng anh tức giận đến khi nào?”
"Tôi không phải là đang cùng anh tức giận.” Tiểu cô nương vô cùng bình tĩnh, giọng điệu rõ ràng, ánh mắt không một chút né tránh, “Tôi về sau sẽ không ôm bất kì ảo tưởng nào về anh nữa.”
So với Lâm Thanh Dã cả một đêm không ngủ, tóc cũng bị gió thổi có chút lộn xộn, anh ngồi cô đứng, càng trở nên chật vật.
Anh lôi kéo tay cô không buông.
Dường như không một chút để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
Hứa Tri Nam yên lặng, bỗng cô hỏi ra điều cô vẫn luôn băn khoăn: “Lần đầu tiên gặp anh ở quán Bar đêm hôm đó, có phải anh cố ý hay không?”
Anh rất thẳng thẳng thừa nhận “Đúng”.
Hứa Tri Nam giọng trầm xuống: "Lâm Thanh Dã, anh quả nhiên là tên khốn kiếp."
"A Nam, xăm hình cho anh đi.” Anh bỗng nhiên chuyển đề tài, giọng điệu thoải mái, "Mọi chuyện đều nghe em, em xăm tên em trên lưng cho anh đi.”
Hứa Tri Nam khi đối mặt với anh vẫn luôn bảo trì tâm trí cảnh giác, không nghĩ tới lại rơi vào bẫy của anh.
Cô nhăn mày lại: "Tôi sẽ không tha thứ cho anh."
"Vậy thì không tha thứ cho anh."
Anh đứng lên, cao hơn cô một cái đầu, lúc ánh nắng chiếu rọi xuống, đôi mắt anh mang màu hổ phách nhàn nhạt, gương mặt biến hóa, không thấy rõ cảm xúc.
"Em là ánh sáng của Đại học Bình Xuyên, lừa em, dù sao cũng phải trả giá.” Lâm Thanh Dã nói.
Hứa Tri Nam im lặng một lát, gật đầu: "Được."
Hứa Tri Nam dẫn Lâm Thanh Dã đi tới tiệm xăm của mình.
Bọn họ quen nhau đã lâu như vậy, nhưng để thật sự mà nói, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thanh Dã chân chính bước chân vào cửa hàng này.
Hứa Tri Nam lựa chọn giải quyết việc công, tạm gác lại việc tư, đi tới cái giá bên cạnh, đeo khẩu trang và găng tay y tế, hỏi: “Muốn gây tê không, nếu trong quá trình không chịu được sẽ ảnh hưởng đến hình xăm.”
"Không cần."
"Được." Hứa Tri Nam cầm máy kim xăm lên, bật công tăc: “Anh ngồi bên kia đi, cởi áo ra.”
Lâm Thanh Dã cười nhẹ một tiếng, cánh tay giơ lên, đem áo cởi ra.
Hứa Tri Nam đầu ngón tay hơi dừng lại, dùng lực hơi mím môi, nhớ lại cảnh tượng anh tại phòng làm việc lần trước. Khi đó cô chỉ nhìn anh một chút sẽ đều cảm thấy mặt đỏ tim đập dồn dập, thích đến mức không chịu được.
Trước giờ, chính cô chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó cô sẽ thích một người như vậy.
Nhìn anh ở trên khán đài hào quang vạn trượng, dáng vẻ thoái mái khi sáng tác lời bài hát, cô liền cảm nhận được nữ sinh chân chính thích một người là như thế nào.
Cho nên cho dù biết rõ bản thân và anh không thuộc về cùng một thế giới, cô cũng luyến tiếc buông tay.
Sau khi chịu những tổn thương, cô cũng không còn ôm những ảo tưởng vô nghĩa nữa.
Được mọi người mong chờ như vậy, về sau Lâm Thanh Dã ở thế giới giải trí hỗn loạn thành công như thế nào, cũng không còn quan hệ với cô.
Hứa Tri Nam khịt khịt mũi, từ sau lưng anh ngồi xuống.
Lưng anh của rất đẹp, đường cong rõ ràng, xương bả vai phập phồng lên xuống, tuyến cột sống hơi lõm vào, từ eo đằng sau nhìn ra đằng trước có thể nhìn thấy những đường cơ bụng và tuyến nhân ngư.
"Anh định xăm ở đâu?" Hứa Tri Nam hỏi.
"Tùy em lựa chọn."
"Nếu vậy anh đừng hối hận.” Hứa Tri Nam ấn một ngón trỏ xuống xương bả vai của anh, “Vậy xăm ở đây đi, nơi này xăm đau hơn.”
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Nam xăm hình không phải tình cũ vương vấn không dứt, chỉ đơn thuần khiến anh trả giá vì đã lừa gạt cô khi xưa.
Có lẽ chuyện xưa ngược thân~~.
~ Hết chương 17 ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook