Cuồng Long Vượt Ngục
-
C913: Vui sướng khi người gặp họa
Trong nhất thời, có hơn một nửa đại lão thương nghiệp đi lên chào hỏi Diệp Lâm.
Còn người không quen biết Diệp Lâm, thấy đám ông tổng bên cạnh mình khép na khép nép với Diệp Lâm thì cũng không dám lơ là, sôi nổi đi lên chào hỏi hoặc là gửi danh thiếp tự giới thiệu.
Thấy phản ứng của bậc cha chú trong nhà, đám con cháu Đường Y Y đều ngây ngẩn cả người.
Nhất là Đường Y Y và bạn trai Hàn Mộc Xuân của cô ta. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng thẳng nhãi ăn nói lung tung kia lại có thế khiến cho đám đại lão ở đây khom lưng chào hỏi.
“Cha ơi..” Đường Y Y thậm chí nhìn thấy cha mình đứng bên cạnh Diệp Lâm, cúi đầu khom lưng nói chuyện, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Đã lâu lâm rồi cô ta mới lại nhìn thấy dáng vẻ khom lưng uốn gối của cha.
“Trời ạ, người mà tôi thuận đường chở đi lúc nấy lại là một vị đại lão giấu mặt!”
La thiếu thấy vậy thì giật nảy mình, đồng thời cảm thấy may mắn vì lúc ấy mình nể mặt Tân Tịch Dao,
không có lắm miệng mà đuổi anh ta xuống xe, nếu không thì thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.
“Anh Diệp... anh..” Tân Tịch Dao cũng rất bất ngờ, không ngờ Diệp Lâm không chỉ giỏi đánh nhau, mà còn có thân phận hiển hách nữa!
Thấy các đại lão nhà họ Đường, nhà họ La đều khúm núm trước Diệp Lâm, Tân Tịch Dao thầm nghĩ nếu nhà họ Tần ở đây thì chắc cũng sẽ như vậy mà nhỉ?
Tần Tịch Dao nhớ lại cảnh lúc trước gặp ông cụ, ông cụ nói Diệp Lâm có thể cứu mình, có lẽ không phải chỉ có đánh nhau cứu mình, mà còn có thể dùng thân phận đi cứu mình.
Có khi nào cổ võ giá nhìn thấy Diệp Lâm cũng sẽ có thái độ như thế hay không?
“Hừ, cho dù quen biết vài ông chủ thì sao chứ?”
Sau cơn ngạc nhiên, Hàn Mộc Xuân bắt đầu khinh thường Diệp Lâm.
“Nếu anh họ tôi ở đây thì bọn họ cũng sẽ nịnh bợ lấy lòng anh họ tôi thôi!”
“Chờ sau khi anh họ tôi trở thành chiến thần Ung Châu, bọn họ ngay cả tư cách nói chuyện với anh họ tôi cũng không có!”
“Hữ, Diệp tiên sinh cái gì chứ? Ngay cả xách giày cho anh họ tôi cũng không xứng!"
Hàn Mộc Xuân và Đường Y Y đều rất khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Diệp Lâm trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường, giống như những vì sao xoay quanh mặt trăng vậy.
“Anh ta đắc ý không được bao lâu đâu... Mau xem kìa, người nhà họ Tân tới rồi... ha ha..”
Hàn Mộc Xuân đột nhiên sáng mắt lên, chỉ một ngón tay ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Một sự kiện quan trọng của Ung Châu, sao có thể thiếu sự có mặt của gia tộc quyền thế bản địa như nhà họ Tần được?
Đường Y Y nhìn theo hướng mà bạn trai chỉ, giật mình: “Bác Tân?”
Hai nhà họ Tần và Đường đều là danh môn vọng tộc của Ung Châu, có mối quan hệ tốt với nhau qua nhiều đời
Đường Y Y thấy cha của Tân Tịch Dao thì cũng phải gọi một tiếng bác.
Người lớn trong nhà Tần Tịch Dao đều đi về phía bên này, bên cạnh bọn họ là một đám cổ võ giả mặc đồ Đường khí thế hơn người, khiến người ta vừa nhìn là cảm thấy sợ hãi.
“Wao, người nhà họ Tần tới rồi!”
“Trời ạ, ngay cả cổ võ giả đứng sau nhà họ Tần cũng tới nữa hả?”
Đám đại lão ở đây thấy người nhà họ Tân tới thì sôi nổi nhường đường gật đầu chào hỏi.
“Không xong rồi!"
Tân Tịch Dao vừa quay đầu liền thấy ánh mắt giận dữ của cha mình. Cô rất bối rối, hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Nhất là khi thấy nhà họ Tần cổ võ cũng đi theo thì có loại cảm giác chắp cánh khó thoát
Ngay sau đó, Tần Tịch Dao nhìn về phía bạn thân Đường Y Y, hi vọng bạn trai của bạn thân có thể đứng giữa hòa giải.
Chỉ là lần này, Đường Y Y và Hàn Mộc Xuân đều tỏ vẻ sống chết mặc bây, chờ xem kịch vui, không định giúpđỡ.
“Dao Dao, là cậu tin tưởng thắng nhãi kia, không nghe lời nói của tớ cơ mà?” Đường Y Y khoanh tay trước ngực, lùi ra sau một bước, nói: "Cậu tự nghĩ cách đi. Tớ không quan tâm cậu nữa”
“Nhà họ Tần cổ võ, quân Ung Châu chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà các người” Hàn Mộc Xuân hô lớn lên để phủi sạch quan hệ.
Sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn về phía Diệp Lâm, thầm nghĩ: Anh đắc tội nhà họ Tân cổ võ rồi, để tôi xem anh sẽ giải quyết thế nào?
Tần Tịch Dao thấy vậy thì trong lòng nặng nề đến cực điểm.
Lần này mình trốn không thoát, mình còn liên lụy đến anh Diệp nữa, có khi anh ấy sẽ bị đám cổ võ giả của gia tộc đánh chết mất.
"Anh Diệp, anh mau chạy đi.." Tăn Tịch Dao nhỏ. giọng nói.
“Chạy hả?” Diệp Lâm mim cười: “Dù có chạy thì cũng là bọn họ chạy!”
Diệp Lâm sao có thể sợ hãi nhà họ Tần một trong bảy thị cổ võ chứ?
“Hừ, chết đã đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng!” Hàn Mộc Xuân nghe vậy thì cười lạnh liên tục: “Chỉ mong lát nữa bị đánh, anh vẫn còn có thể kiên cường như vậy, đừng có cầu xin tôi cứu giúp!"
Lúc bọn họ đang nói chuyện, đám người nhà họ Tần lục tục đi tới.
“Tịch Dao, con cũng ở đây hả? Thật là bướng binh, còn không mau lại đây!” Ông Tần thấy con gái thì lập tức quát lớn, bảo con gái lại đây nhận sai với nhà họ Tần cổ vỡ.
Thấy vậy, Tân Tịch Dao vô thức đi lên một bước che trước người Diệp Lâm, không muốn liên lụy tới Diệp Lâm.
Có điều, Hàn Mộc Xuân đứng bên cạnh, dáng vẻ chỉ sợ chuyện không lớn hơn nữa, cố ý chỉ phía Diệp Lâm, nói: “Chú Tần, giúp con gái chú đào hôn và đánh bảo vệ nhà họ Tân đều là việc làm của thắng nhãi kia kìa!
Nghe vậy, người nhà họ Tần đều lướt qua Tân Tịch Dao, đồng thời nhìn về phía Diệp Lâm.
'Đa số người nhà họ Tăn thế giới bình thường đều cảm thấy Diệp Lâm rất lạ, không quen biết Diệp Lâm.
Chỉ có Tân thị cổ võ là sôi nổi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, thầm nghĩ: Đúng là cậu ta rồi!
Trước đó có hai tộc nhân chạy về báo tin là nhìn thấy Diệp tiên sinh, quả nhiên là không có nhận sai người.
Lúc này, Tân Tuyết Dung đột nhiên đi qua bên này.
“Wao, cô nàng kia xinh đẹp quá đi, lại còn rất có khí chất nữa!”
“Không hổ là cổ võ giả, cảm giác không bình thường một chút nào!
Mọi người ở hiện trường, đặc biệt là đám trai trẻ đã từng thấy đủ loại người đẹp, mới lần đầu tiên thấy loại người đẹp cổ võ có được khí chất hơn hẳn người thường như Tân Tuyết Dung, đều không nhịn được xem đến mê mẩn.
Ngay cả Tân Tịch Dao cũng cảm thấy tự tỉ khi đối mặt với người chị họ cố võ cùng tộc là Tân Tuyết Dung.
Dù cho Tần Tịch Dao cũng là người đẹp trăm dặm mới có một trong thế giới bình thường, nhưng khi so với Tân Tuyết Dung có danh hiệu người đẹp đẹp nhất thì vẫn có một sự chênh lệch rất lớn.
“Đúng là một đóa hoa hồng có gai!" Nhìn thấy Tần Tuyết Dung, Hàn Mộc Xuân không nhịn được khen ngợi một câu.
Nghĩ thân phận cổ võ giả của đối phương, anh ta không dám có suy nghĩ xấu xa, anh ta cho rằng chỉ có cao thủ như anh họ mình mới có thể chinh phục người đẹp như Tân Tuyết Dung.
“Hừ, có thể được người đẹp cấp bậc này đánh, cũng coi như là anh ta có phúc!” Đường Y Y thấy vậy thì cho rằng Tân Tuyết Dung qua đây để đánh Diệp Lâm.
Thấy vậy, Tân Tịch Dao có chút sợ hãi, vội vàng ngăn cản ở giữa hai người, lên tiếng cầu xin: "Chị Tuyết Dung, chị đừng..”
Tăn Tịch Dao còn chưa nói xong thì thấy Tần Tuyết Dung đi lên khom người hành lễ: “Xin chào tiên sinh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook