Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng
-
Chương 78-1
Nghỉ dưỡng ở Sơn Trang Hách Liên mấy ngày. Cơ thể của Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đều đã khôi phục gần như trước rồi.
Nam Ức Tịnh chào từ biệt với Hách Liên Nghi Huyên, Hách Liên Nghi Huyên giả vờ dáng vẻ hung ác mà chỉ Nam Ức Tịnh, nói: "Quỳnh Lạc, nếu muội mà dám quên người tỷ tỷ này thì tỷ liền xử lý muội!"
Nam Ức Tịnh đã ở Sơn Trang Hách Liên nhiều ngày, cực kỳ thân thiết với Hách Liên Nghi Huyên, cũng vô cùng hiểu rõ tính tình của Hách Liên Nghi Huyên. Nàng biết nàng ấy luôn luôn là tính cách trong nóng ngoài lạnh, không khỏi cười cười. Rốt cuộc trong lòng cũng không hiểu vì sao mà sinh ra một chút không nỡ.
Nàng lôi kéo tay Hách Liên Nghi Huyên, vô cùng nghiêm túc mà chân thành nói "Yên tâm. Trong lòng muội, tỷ mãi mãi là tỷ tỷ tốt của muội. Muội sẽ không quên tỷ đâu."
Hách Liên Nghi Huyên được Nam Ức Tịnh chắc chắn mà liền giống như đứa bé chiếm được cây kẹo, hiện lên lúm đồng tiền, đưa tay nắm lấy bả vai Nam Ức Tịnh, có chút thẳng thắn nói "..."
Nói xong, Hách Liên Nghi Huyên lại liếc mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, từ từ nói "Ta không biết ngươi có cái gì tốt mà có thể làm Quỳnh Lạc một lòng yêu thương như vậy. Nhưng mà nếu muội ấy chọn ngươi, tất nhiên ta sẽ tin tưởng ánh mắt muội ấy, ngươi cũng không thể phụ lòng muội ấy. Ngươi phải biết rằng, thực ra cũng có khối người thích Quỳnh Lạc đấy."
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, chỉ vô cùng nhã nhặn gật đầu, dùng ánh mắt ý bảo hắn sẽ không phụ lòng Nam Ức Tịnh. Mà Nam Ức Tịnh lại vì ý khác câu nói này của Hách Liên Nghi Huyên mà hơi hơi ngơ ngẩn.
Khối người thích trong miệng Hách Liên Nghi Huyên là ai, đương nhiên nàng biết rất rõ. Trước đó vài ngày khi nàng đi vào Tử Trúc Lâm tìm Tử Trúc Tâm, vậy mà Gia Luật Linh lại thật sự không ngại ngàn dặm mà từ kinh thành chạy qua. Chưa được nhìn thấy nàng thì hắn cũng sẽ không rời khỏi. Về sau hình như là do kinh thành có việc gấp nên hắn mới nhanh chóng rời khỏi thôi.
Mà ngày hắn rời khỏi đó, nàng cũng đứng lúc mang được Tử Trúc Tâm về Sơn Trang Hách Liên. Nói chung cũng gặp mặt thoáng qua với hắn. Nhưng mà chuyện của bọn họ dường như từ khi bắt đầu đã không có duyên phận rồi. Tình cảm này của Gia Luật linh, rốt cuộc nàng cũng chỉ từ chối rồi.
Ra roi thúc ngựa mà một đường từ Tây Nhạc chạy tới kinh thành Đông Lâm. Đợi đến khi Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đến kinh thành Đông Lâm thì cũng là một tháng sau đó.
Hoàng đế Đông Lâm cũng không vì Nạp Lan Thần Dật tới muộn hai tháng mà trách tôi hắn, ngược lại vô cùng lo lắng cho cơ thể của hắn. Mà Nạp Lan Thần Dật lại vẫn giả vờ bị ốm, trên mặt dùng mấy thứ để che lên, lộ ra gương mặt trắng xanh đầy bệnh, vừa ho khan vừa trả lời.
Nam Ức Tịnh mặc áo cưới màu đỏ rực quỳ bên cạnh Nạp Lan Thần Dật, nâng mắt nhìn hoàng đế Đông Lâm. Tuy tuổi tác của hoàng đế Đông Lâm lớn nhưng mà vẫn có khí thế của người bề trên, điểm ấy liền làm cho Nam Vũ không thể bằng được.
Những hoàng tử Đông Lâm khác đều theo thứ tự đứng dưới hoàng đế Đông Lâm.
Thái Tử Nạp Lan Nhược Phong mặc ào màu sáng, nhìn nhã nhặn như ngọc, nhưng mà khi nhìn kỹ lại thì có thể nhìn thấy tàn nhẫn giấu dưới vẻ mặt ấm áp, hắn nhìn Nam Ức Tịnh với ánh mắt vô cùng phức tạp, giống như đang thăm dò mà cũng giống như kiêng kị.
Tứ hoàng tử Nạp Lan Hạo Hiên đứng dưới Thái Tử, quần áo đen như mực làm cho vẻ lạnh lùng cùng tàn nhẫn của hắn lộ ra vô cùng sâu sắc, vẻ mặt của hắn cũng vô cùng lạnh lùng, trên khuôn mặt của hắn rõ ràng hiện lên một tia khinh thường nhàn nhạt.
Mà Thất hoàng tử Nạp Lan Phong Nhứ lại mặc một bộ áo màu không ra màu, trên mặt mang theo tươi cười giả dối, khúm núm đứng đó, dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức.
Các hoàng tử còn lại tuổi vẫn còn nhỏ, cũng không thực sự hấp dẫn người khác bởi vậy mà Nam Ức Tịnh chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi liền rũ mắt xuống.
Trong lòng nàng yên lặng nhớ kỹ Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên. Chuyện bọn họ phái người ám sát nàng cùng Nạp Lan Thần Dật nàng cũng chưa từng quên! Lần trước để cho cái tên Mặc Ngọc kia may mắn chạy thoát không có nghĩa là nàng sẽ dễ dàng buông tha cho bọn họ!
Có thể là do ánh mắt của Nam Ức Tịnh quá mức sắc bén mà Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên đều có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, nhưng mà Nam Ức Tịnh lại tránh cũng không tránh, nhếch môi gợi lên tươi cười xinh đẹp mà sâu xa, nhẹ nhàng cười với bọn họ. Nụ cười kia dường như có thể điên đảo chúng sinh, lại ngầm chứa chút gì đó bí hiểm.
Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên đều cùng bị Nam Ức Tịnh làm cho chấn động, cô gái mà có thể có ánh mắt sắc bén như vậy, mà lại vẫn tự nhiên bình tĩnh nhìn lại bọn họ. Xem ra quả nhiên không thể xem thường được.
Nhưng mà việc nàng gả qua để ngừng lại chiến tranh giữa Đông Lâm và Nam Hải, thực sự không thể dễ dàng như vậy.
Nghĩ tới đây, Nạp Lan Nhược Phong dẫn đầu bước lên một bước, khinh bỉ nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, nói với hoàng đế Đông Lâm "Phụ hoàng, Nhị Thập đệ ấy vừa kết hôn đương nhiên là đáng mừng. Nhưng mà hôn sự chỉ là hôn sự, Nam Hải đã âm thầm tích trữ lực lượng quân sự, ý đó chính là muốn gây chiến với Đông Lâm chúng ta, chuyện này không thể do hôn sự mà dễ dàng dừng lại như vậy!"
Nạp Lan Hạo Hiên cùng Nạp Lan Nhược Phong thường hay bất hòa, nhưng mà về chuyện này lại vô cùng ăn ý. Bọn họ muốn chiếm được bộ máy của Đông Lâm thì đương nhiên sẽ càng làm cho Đông Lâm phải trở nên mạnh mẽ, càng hi vọng muốn mượn cơ hội này để tấn công Nam Hải, phân chia được binh quyền mà cũng tạo ra được chút chiến công. Bởi vậy mà Nạp Lan Hạo Hiên cũng bước ra một bước nói "Nhi thần cho rằng đại hoàng huynh nói rất đúng, hiện giờ vừa tận dụng thời cơ mà tấn công Nam Hải, không thể bỏ qua được!"
Nam Ức Tịnh cười lạnh nhìn Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên người trước người sau nói xong, nụ cười trên miệng càng thêm lạnh lẽo, trong mắt hiện lên ý cười xinh đẹp, chậm rãi cúi người với Nạp Lan Đức, nói từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng "Nếu Ức Tịnh đã gả đến Đông Lâm thì đương nhiên cũng cùng với Đông Lâm, hoàng thượng không cần bận tâm đến Ức Tịnh."
Nghe được lời nói của Nam Ức Tịnh mà mọi người ở đây, ngoại trừ Nạp Lan Thần Dật thì ai cũng không ngoại lệ mà hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, nhao nhao nhìn về phía Nam Ức Tịnh. Đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc xem xét này, Nam Ức Tịnh chỉ bình tĩnh ở đó, nàng quỳ thẳng tắp, bên mặt hiện lên ý cười khó hiểu, đôi mắt tối đen sâu thẳm giống như biển, khiến người ta nhìn không ra được trong lòng nàng.
Nạp Lan Nhược Phong cùng Nạp Lan Hạo Hiên tuyệt đối không ngờ thế nhưng Nam Ức Tịnh lại không chút phản đối nào việc bọn họ tấn công Nam Hải, ngược lại vẫn thẳng thắn nói Nạp Lan Đức không cần chú ý đến nàng, nhìn vẻ mặt chân thành của nàng, dường như cũng không phải là lấy lùi làm tiến. Chẳng lẽ tin đồn truyền đến từ bên ngoài công chúa Nam Ức Tịnh và hoàng thất Nam Hải không hòa thuận là thật sao?
Nhưng mà dù cho là không hòa thuận, nàng cũng là người Nam Hải, làm sao có thể giúp đỡ Đông Lâm được? Chẳng lẽ trong đó có âm mưu gì đó sao.
Nạp Lan Nhược Phong nhìn Nam Ức Tịnh, khi chạm đến đôi mắt đen tuyền của nàng thì hơi sững sờ…
Nam Ức Tịnh chào từ biệt với Hách Liên Nghi Huyên, Hách Liên Nghi Huyên giả vờ dáng vẻ hung ác mà chỉ Nam Ức Tịnh, nói: "Quỳnh Lạc, nếu muội mà dám quên người tỷ tỷ này thì tỷ liền xử lý muội!"
Nam Ức Tịnh đã ở Sơn Trang Hách Liên nhiều ngày, cực kỳ thân thiết với Hách Liên Nghi Huyên, cũng vô cùng hiểu rõ tính tình của Hách Liên Nghi Huyên. Nàng biết nàng ấy luôn luôn là tính cách trong nóng ngoài lạnh, không khỏi cười cười. Rốt cuộc trong lòng cũng không hiểu vì sao mà sinh ra một chút không nỡ.
Nàng lôi kéo tay Hách Liên Nghi Huyên, vô cùng nghiêm túc mà chân thành nói "Yên tâm. Trong lòng muội, tỷ mãi mãi là tỷ tỷ tốt của muội. Muội sẽ không quên tỷ đâu."
Hách Liên Nghi Huyên được Nam Ức Tịnh chắc chắn mà liền giống như đứa bé chiếm được cây kẹo, hiện lên lúm đồng tiền, đưa tay nắm lấy bả vai Nam Ức Tịnh, có chút thẳng thắn nói "..."
Nói xong, Hách Liên Nghi Huyên lại liếc mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, từ từ nói "Ta không biết ngươi có cái gì tốt mà có thể làm Quỳnh Lạc một lòng yêu thương như vậy. Nhưng mà nếu muội ấy chọn ngươi, tất nhiên ta sẽ tin tưởng ánh mắt muội ấy, ngươi cũng không thể phụ lòng muội ấy. Ngươi phải biết rằng, thực ra cũng có khối người thích Quỳnh Lạc đấy."
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, chỉ vô cùng nhã nhặn gật đầu, dùng ánh mắt ý bảo hắn sẽ không phụ lòng Nam Ức Tịnh. Mà Nam Ức Tịnh lại vì ý khác câu nói này của Hách Liên Nghi Huyên mà hơi hơi ngơ ngẩn.
Khối người thích trong miệng Hách Liên Nghi Huyên là ai, đương nhiên nàng biết rất rõ. Trước đó vài ngày khi nàng đi vào Tử Trúc Lâm tìm Tử Trúc Tâm, vậy mà Gia Luật Linh lại thật sự không ngại ngàn dặm mà từ kinh thành chạy qua. Chưa được nhìn thấy nàng thì hắn cũng sẽ không rời khỏi. Về sau hình như là do kinh thành có việc gấp nên hắn mới nhanh chóng rời khỏi thôi.
Mà ngày hắn rời khỏi đó, nàng cũng đứng lúc mang được Tử Trúc Tâm về Sơn Trang Hách Liên. Nói chung cũng gặp mặt thoáng qua với hắn. Nhưng mà chuyện của bọn họ dường như từ khi bắt đầu đã không có duyên phận rồi. Tình cảm này của Gia Luật linh, rốt cuộc nàng cũng chỉ từ chối rồi.
Ra roi thúc ngựa mà một đường từ Tây Nhạc chạy tới kinh thành Đông Lâm. Đợi đến khi Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đến kinh thành Đông Lâm thì cũng là một tháng sau đó.
Hoàng đế Đông Lâm cũng không vì Nạp Lan Thần Dật tới muộn hai tháng mà trách tôi hắn, ngược lại vô cùng lo lắng cho cơ thể của hắn. Mà Nạp Lan Thần Dật lại vẫn giả vờ bị ốm, trên mặt dùng mấy thứ để che lên, lộ ra gương mặt trắng xanh đầy bệnh, vừa ho khan vừa trả lời.
Nam Ức Tịnh mặc áo cưới màu đỏ rực quỳ bên cạnh Nạp Lan Thần Dật, nâng mắt nhìn hoàng đế Đông Lâm. Tuy tuổi tác của hoàng đế Đông Lâm lớn nhưng mà vẫn có khí thế của người bề trên, điểm ấy liền làm cho Nam Vũ không thể bằng được.
Những hoàng tử Đông Lâm khác đều theo thứ tự đứng dưới hoàng đế Đông Lâm.
Thái Tử Nạp Lan Nhược Phong mặc ào màu sáng, nhìn nhã nhặn như ngọc, nhưng mà khi nhìn kỹ lại thì có thể nhìn thấy tàn nhẫn giấu dưới vẻ mặt ấm áp, hắn nhìn Nam Ức Tịnh với ánh mắt vô cùng phức tạp, giống như đang thăm dò mà cũng giống như kiêng kị.
Tứ hoàng tử Nạp Lan Hạo Hiên đứng dưới Thái Tử, quần áo đen như mực làm cho vẻ lạnh lùng cùng tàn nhẫn của hắn lộ ra vô cùng sâu sắc, vẻ mặt của hắn cũng vô cùng lạnh lùng, trên khuôn mặt của hắn rõ ràng hiện lên một tia khinh thường nhàn nhạt.
Mà Thất hoàng tử Nạp Lan Phong Nhứ lại mặc một bộ áo màu không ra màu, trên mặt mang theo tươi cười giả dối, khúm núm đứng đó, dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức.
Các hoàng tử còn lại tuổi vẫn còn nhỏ, cũng không thực sự hấp dẫn người khác bởi vậy mà Nam Ức Tịnh chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi liền rũ mắt xuống.
Trong lòng nàng yên lặng nhớ kỹ Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên. Chuyện bọn họ phái người ám sát nàng cùng Nạp Lan Thần Dật nàng cũng chưa từng quên! Lần trước để cho cái tên Mặc Ngọc kia may mắn chạy thoát không có nghĩa là nàng sẽ dễ dàng buông tha cho bọn họ!
Có thể là do ánh mắt của Nam Ức Tịnh quá mức sắc bén mà Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên đều có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, nhưng mà Nam Ức Tịnh lại tránh cũng không tránh, nhếch môi gợi lên tươi cười xinh đẹp mà sâu xa, nhẹ nhàng cười với bọn họ. Nụ cười kia dường như có thể điên đảo chúng sinh, lại ngầm chứa chút gì đó bí hiểm.
Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên đều cùng bị Nam Ức Tịnh làm cho chấn động, cô gái mà có thể có ánh mắt sắc bén như vậy, mà lại vẫn tự nhiên bình tĩnh nhìn lại bọn họ. Xem ra quả nhiên không thể xem thường được.
Nhưng mà việc nàng gả qua để ngừng lại chiến tranh giữa Đông Lâm và Nam Hải, thực sự không thể dễ dàng như vậy.
Nghĩ tới đây, Nạp Lan Nhược Phong dẫn đầu bước lên một bước, khinh bỉ nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, nói với hoàng đế Đông Lâm "Phụ hoàng, Nhị Thập đệ ấy vừa kết hôn đương nhiên là đáng mừng. Nhưng mà hôn sự chỉ là hôn sự, Nam Hải đã âm thầm tích trữ lực lượng quân sự, ý đó chính là muốn gây chiến với Đông Lâm chúng ta, chuyện này không thể do hôn sự mà dễ dàng dừng lại như vậy!"
Nạp Lan Hạo Hiên cùng Nạp Lan Nhược Phong thường hay bất hòa, nhưng mà về chuyện này lại vô cùng ăn ý. Bọn họ muốn chiếm được bộ máy của Đông Lâm thì đương nhiên sẽ càng làm cho Đông Lâm phải trở nên mạnh mẽ, càng hi vọng muốn mượn cơ hội này để tấn công Nam Hải, phân chia được binh quyền mà cũng tạo ra được chút chiến công. Bởi vậy mà Nạp Lan Hạo Hiên cũng bước ra một bước nói "Nhi thần cho rằng đại hoàng huynh nói rất đúng, hiện giờ vừa tận dụng thời cơ mà tấn công Nam Hải, không thể bỏ qua được!"
Nam Ức Tịnh cười lạnh nhìn Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên người trước người sau nói xong, nụ cười trên miệng càng thêm lạnh lẽo, trong mắt hiện lên ý cười xinh đẹp, chậm rãi cúi người với Nạp Lan Đức, nói từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng "Nếu Ức Tịnh đã gả đến Đông Lâm thì đương nhiên cũng cùng với Đông Lâm, hoàng thượng không cần bận tâm đến Ức Tịnh."
Nghe được lời nói của Nam Ức Tịnh mà mọi người ở đây, ngoại trừ Nạp Lan Thần Dật thì ai cũng không ngoại lệ mà hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, nhao nhao nhìn về phía Nam Ức Tịnh. Đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc xem xét này, Nam Ức Tịnh chỉ bình tĩnh ở đó, nàng quỳ thẳng tắp, bên mặt hiện lên ý cười khó hiểu, đôi mắt tối đen sâu thẳm giống như biển, khiến người ta nhìn không ra được trong lòng nàng.
Nạp Lan Nhược Phong cùng Nạp Lan Hạo Hiên tuyệt đối không ngờ thế nhưng Nam Ức Tịnh lại không chút phản đối nào việc bọn họ tấn công Nam Hải, ngược lại vẫn thẳng thắn nói Nạp Lan Đức không cần chú ý đến nàng, nhìn vẻ mặt chân thành của nàng, dường như cũng không phải là lấy lùi làm tiến. Chẳng lẽ tin đồn truyền đến từ bên ngoài công chúa Nam Ức Tịnh và hoàng thất Nam Hải không hòa thuận là thật sao?
Nhưng mà dù cho là không hòa thuận, nàng cũng là người Nam Hải, làm sao có thể giúp đỡ Đông Lâm được? Chẳng lẽ trong đó có âm mưu gì đó sao.
Nạp Lan Nhược Phong nhìn Nam Ức Tịnh, khi chạm đến đôi mắt đen tuyền của nàng thì hơi sững sờ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook